Chương 35: Cao nhân khiêm tốn
Edit: OnlyU
Trịnh Ly thầm nghĩ cô đúng là có mắt như mù, thế mà cho rằng một người lợi hại như Giang Thiếu Bạch là kẻ lừa đảo. Có điều đại sư hẳn phải trông giống như Lâm đại sư đây mới đúng, tiên phong ngạo cốt, vừa nhìn là biết bản lĩnh rất cao.
Diệp Tinh cảm giác như được vinh quang lây với thầy, cậu bé cười nói với Lâm Tri Nguyên: “Thầy rất lợi hại.”
Trước kia A Hoàng ở trong cơ thể của bé không thể đi ra ngoài, bây giờ đã có thể ở trong tượng gỗ, hoạt động trong khu vực nhất định. A hoàng và vài tiểu quỷ trong tiểu khu rất thân, nghe nói tiểu quỷ rất sợ thầy, sau khi thầy đến làm gia sư, rất nhiều quỷ hoảng sợ dọn đi hết rồi.
Nếu thầy tiếp tục đến dạy một giời gian nữa, không chừng trong tiểu khu sẽ không còn một con quỷ nào. Đáng tiếc mẹ lại đuổi việc thầy.
“Có một vị cao nhân đến thủ đô sao? Không biết là đạo hữu nào?” Lâm Tri Nguyên cười cười hỏi.
Diệp Tinh chớp mắt nói: “Thầy rất khiêm tốn, không thể nói cho bác biết.”
Ông nghe vậy cười nói: “Bác biết rồi.”
Trong giới thiên sư, tính tình các thiên sư không giống nhau, Lâm Tri Nguyên cũng không cố gặng hỏi.
Trịnh Ly nhìn Lâm đại sư, khá lo lắng: “Đại sư, ngài xem con của tôi…”
“Cậu bé là người có phúc, có vòng tay hạt châu này bảo vệ sẽ không có vấn đề gì.” Lâm Tri Nguyên đáp.
Trịnh Ly thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lại vội nói: “Cám ơn đại sư đã nhắc nhở.”
Sau khi Lâm đại sư rời đi, Trịnh Ly bỗng có cảm xúc không thể miêu tả rõ ràng. Tình cờ gặp được một đại sư tài giỏi là chuyện tốt, chỉ là cô không biết tình huống đã lỡ đắc tội người ta, nói tới nói lui thì vẫn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Diệp Tinh không bị ảnh hưởng gì, vẫn ngồi bên cạnh chơi tablet.
“Thầy của con tài giỏi như vậy, sao con không nói.” Trịnh Ly bất đắc dĩ hỏi.
Diệp Tinh buồn rầu đáp: “Thầy rất khiêm tốn, không cho con nói.” Cậu bé dừng một chút rồi bổ sung: “Mà dù có nói thì mẹ cũng sẽ không tin.”
Trịnh Ly: “…” Trong mắt con trai, cô là người có mắt không tròng như vậy sao? Thế nhưng có vẻ không nói sai. Nhưng nếu Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy, tại sao lần trước khi cô mời hắn đến quán cà phê…
Trịnh Ly bỗng giật mình, chợt hiểu ra, trước đó cô xem Giang Thiếu Bạch là kẻ lừa đảo, chỉ sợ đối phương không thích cô rồi.
Trịnh Ly nhìn vòng tay hạt châu: “Con đưa tiền tiêu vặt cho thầy là vì vòng tay này hả?”
Cậu bé lắc đàu nói: “Không phải, vì A Hoàng! Thầy tách A Hoàng ra.”
Trịnh Ly hít sâu một hơi, tâm trạng rối rắm không biết phải làm sao.
Học trò của Lâm đại sư, hơi không phục nói: “Sư phụ, đứa bé kia hơi quá đáng, thầy là ai chứ! Nó dám không nể mặt thầy.”
Lâm Tri Nguyên cau mày: “Chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa trên đời có nhiều người cùng nghề với chúng ta có tính tình cổ quái, không nên đắc tội người ta mới tốt.”
“Sư phụ, vòng tay kia tốt như vậy sao?”
Lâm đại sư híp mắt: “Hẳn là được đại sư nào đó làm ra, trình độ đối phương không thấp.”
Tên học trò của ông cười nói: “Dù thế nào đi nữa thì so với sư phụ vẫn kém không ít.”
Lâm Tri Nguyên cười cười mà không nói gì nhiều, chỉ dựa vào một cái vòng tay thì ông không cách nào phán đoán chuẩn xác bản lĩnh của đối phương. Có điều ông tung hoành ở thủ đô nhiều năm rồi, hiếm khi gặp đối thủ, ông cũng không nghĩ bản thân sẽ yếu kém hơn người ta.
…
Lâm đại sư và Diệp Tinh nói chuyện một lúc trong sân đều lọt vào tầm mắt nhiều người, không ít khách khứa quan tâm đến cái vòng tay mà Lâm đại sư hứng thú.
Những người đến nhà họ Diệp lần này đều rất giàu có, người càng có tiền lại càng mê tín. Có điều trong giới thiên sư tốt xấu lẫn lộn, rất ít khi gặp được thiên sư có thực lực cao, mọi người muốn làm quen thiên sư cũng không phải cứ đến cửa mà làm quen.
Diệp Diểu đi ra sân, tìm thấy Diệp Tinh đang chơi ở đây. Chuyện cậu bé và Lâm đại sư trò chuyện đã truyền vào tai y. Diệp Diểu điều tra sơ sơ một chút, phát hiện gia sư trước đây của cậu bé chính là Giang Thiếu Bạch.
Diệp Diểu đã có lòng nghi ngờ Giang Thiếu Bạch dựa vào hai điểm, thứ nhất, ngày đó hắn cũng cúp học. Thứ hai, tên háo sắc kia nhảy xuống đất từ lầu 3 mà không hề bị thương, rõ ràng đã trải qua huấn luyện, mà Giang Thiếu Bạch từng trực tiếp đỡ Hoàng Bội Bội rơi từ lầu 7 xuống, hiển nhiên thân thủ bất phàm.
Đương nhiên cũng có khả năng ở Yên Đại có nhân tài ẩn dật, không chừng còn có cao thủ khác, nhưng trước mắt thì Giang Thiếu Bạch là khả nghi nhất.
“Anh Diểu, anh biết thầy em hả?” Diệp Tinh hỏi y.
Diệp Diểu cười cười: “Thầy của em là người nổi tiếng đó! Lần trước hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, danh tiếng không nhỏ.”
Diệp Tinh gật gật đầu: “Đúng đúng, thầy rất lợi hại, có điều mẹ đuổi việc thầy rồi. Hiện tại thầy không chịu quay lại dạy em nữa, nghe nói trường học thưởng cho thầy rất nhiều tiền, thầy có tiền rồi liền không muốn làm gia sư kiếm tiền nữa, haiz..” Thầy vừa có tiền là không biết tiến thủ mà.
Trịnh Ly: “…”
Giang Thiếu Bạch nói hắn có chuyện quan trọng phải làm, Diệp Tinh không dám quấy rầy hắn bèn gọi điện cho thành viên của câu lạc bộ Linh Dị hỏi thăm một chút, kết quả bên kia nói cho bé biết, Giang Thiếu Bạch ở trong ký túc xá cả ngày xem hoạt hình, rõ ràng đã sa vào thế giới giả tưởng. Diệp Tinh biết được chân tướng, không khỏi buồn phiền.
Diệp Diểu híp mắt, tên Giang Thiếu Bạch này đúng là rất khả nghi.
Hết chương 35
Trịnh Ly thầm nghĩ cô đúng là có mắt như mù, thế mà cho rằng một người lợi hại như Giang Thiếu Bạch là kẻ lừa đảo. Có điều đại sư hẳn phải trông giống như Lâm đại sư đây mới đúng, tiên phong ngạo cốt, vừa nhìn là biết bản lĩnh rất cao.
Diệp Tinh cảm giác như được vinh quang lây với thầy, cậu bé cười nói với Lâm Tri Nguyên: “Thầy rất lợi hại.”
Trước kia A Hoàng ở trong cơ thể của bé không thể đi ra ngoài, bây giờ đã có thể ở trong tượng gỗ, hoạt động trong khu vực nhất định. A hoàng và vài tiểu quỷ trong tiểu khu rất thân, nghe nói tiểu quỷ rất sợ thầy, sau khi thầy đến làm gia sư, rất nhiều quỷ hoảng sợ dọn đi hết rồi.
Nếu thầy tiếp tục đến dạy một giời gian nữa, không chừng trong tiểu khu sẽ không còn một con quỷ nào. Đáng tiếc mẹ lại đuổi việc thầy.
“Có một vị cao nhân đến thủ đô sao? Không biết là đạo hữu nào?” Lâm Tri Nguyên cười cười hỏi.
Diệp Tinh chớp mắt nói: “Thầy rất khiêm tốn, không thể nói cho bác biết.”
Ông nghe vậy cười nói: “Bác biết rồi.”
Trong giới thiên sư, tính tình các thiên sư không giống nhau, Lâm Tri Nguyên cũng không cố gặng hỏi.
Trịnh Ly nhìn Lâm đại sư, khá lo lắng: “Đại sư, ngài xem con của tôi…”
“Cậu bé là người có phúc, có vòng tay hạt châu này bảo vệ sẽ không có vấn đề gì.” Lâm Tri Nguyên đáp.
Trịnh Ly thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lại vội nói: “Cám ơn đại sư đã nhắc nhở.”
Sau khi Lâm đại sư rời đi, Trịnh Ly bỗng có cảm xúc không thể miêu tả rõ ràng. Tình cờ gặp được một đại sư tài giỏi là chuyện tốt, chỉ là cô không biết tình huống đã lỡ đắc tội người ta, nói tới nói lui thì vẫn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Diệp Tinh không bị ảnh hưởng gì, vẫn ngồi bên cạnh chơi tablet.
“Thầy của con tài giỏi như vậy, sao con không nói.” Trịnh Ly bất đắc dĩ hỏi.
Diệp Tinh buồn rầu đáp: “Thầy rất khiêm tốn, không cho con nói.” Cậu bé dừng một chút rồi bổ sung: “Mà dù có nói thì mẹ cũng sẽ không tin.”
Trịnh Ly: “…” Trong mắt con trai, cô là người có mắt không tròng như vậy sao? Thế nhưng có vẻ không nói sai. Nhưng nếu Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy, tại sao lần trước khi cô mời hắn đến quán cà phê…
Trịnh Ly bỗng giật mình, chợt hiểu ra, trước đó cô xem Giang Thiếu Bạch là kẻ lừa đảo, chỉ sợ đối phương không thích cô rồi.
Trịnh Ly nhìn vòng tay hạt châu: “Con đưa tiền tiêu vặt cho thầy là vì vòng tay này hả?”
Cậu bé lắc đàu nói: “Không phải, vì A Hoàng! Thầy tách A Hoàng ra.”
Trịnh Ly hít sâu một hơi, tâm trạng rối rắm không biết phải làm sao.
Học trò của Lâm đại sư, hơi không phục nói: “Sư phụ, đứa bé kia hơi quá đáng, thầy là ai chứ! Nó dám không nể mặt thầy.”
Lâm Tri Nguyên cau mày: “Chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa trên đời có nhiều người cùng nghề với chúng ta có tính tình cổ quái, không nên đắc tội người ta mới tốt.”
“Sư phụ, vòng tay kia tốt như vậy sao?”
Lâm đại sư híp mắt: “Hẳn là được đại sư nào đó làm ra, trình độ đối phương không thấp.”
Tên học trò của ông cười nói: “Dù thế nào đi nữa thì so với sư phụ vẫn kém không ít.”
Lâm Tri Nguyên cười cười mà không nói gì nhiều, chỉ dựa vào một cái vòng tay thì ông không cách nào phán đoán chuẩn xác bản lĩnh của đối phương. Có điều ông tung hoành ở thủ đô nhiều năm rồi, hiếm khi gặp đối thủ, ông cũng không nghĩ bản thân sẽ yếu kém hơn người ta.
…
Lâm đại sư và Diệp Tinh nói chuyện một lúc trong sân đều lọt vào tầm mắt nhiều người, không ít khách khứa quan tâm đến cái vòng tay mà Lâm đại sư hứng thú.
Những người đến nhà họ Diệp lần này đều rất giàu có, người càng có tiền lại càng mê tín. Có điều trong giới thiên sư tốt xấu lẫn lộn, rất ít khi gặp được thiên sư có thực lực cao, mọi người muốn làm quen thiên sư cũng không phải cứ đến cửa mà làm quen.
Diệp Diểu đi ra sân, tìm thấy Diệp Tinh đang chơi ở đây. Chuyện cậu bé và Lâm đại sư trò chuyện đã truyền vào tai y. Diệp Diểu điều tra sơ sơ một chút, phát hiện gia sư trước đây của cậu bé chính là Giang Thiếu Bạch.
Diệp Diểu đã có lòng nghi ngờ Giang Thiếu Bạch dựa vào hai điểm, thứ nhất, ngày đó hắn cũng cúp học. Thứ hai, tên háo sắc kia nhảy xuống đất từ lầu 3 mà không hề bị thương, rõ ràng đã trải qua huấn luyện, mà Giang Thiếu Bạch từng trực tiếp đỡ Hoàng Bội Bội rơi từ lầu 7 xuống, hiển nhiên thân thủ bất phàm.
Đương nhiên cũng có khả năng ở Yên Đại có nhân tài ẩn dật, không chừng còn có cao thủ khác, nhưng trước mắt thì Giang Thiếu Bạch là khả nghi nhất.
“Anh Diểu, anh biết thầy em hả?” Diệp Tinh hỏi y.
Diệp Diểu cười cười: “Thầy của em là người nổi tiếng đó! Lần trước hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, danh tiếng không nhỏ.”
Diệp Tinh gật gật đầu: “Đúng đúng, thầy rất lợi hại, có điều mẹ đuổi việc thầy rồi. Hiện tại thầy không chịu quay lại dạy em nữa, nghe nói trường học thưởng cho thầy rất nhiều tiền, thầy có tiền rồi liền không muốn làm gia sư kiếm tiền nữa, haiz..” Thầy vừa có tiền là không biết tiến thủ mà.
Trịnh Ly: “…”
Giang Thiếu Bạch nói hắn có chuyện quan trọng phải làm, Diệp Tinh không dám quấy rầy hắn bèn gọi điện cho thành viên của câu lạc bộ Linh Dị hỏi thăm một chút, kết quả bên kia nói cho bé biết, Giang Thiếu Bạch ở trong ký túc xá cả ngày xem hoạt hình, rõ ràng đã sa vào thế giới giả tưởng. Diệp Tinh biết được chân tướng, không khỏi buồn phiền.
Diệp Diểu híp mắt, tên Giang Thiếu Bạch này đúng là rất khả nghi.
Hết chương 35