Chương 11
Lúc âm thanh cuộc gọi thoại của wechat vang lên, thì điện thoại của Hứa Ngôn đang nằm trong tay của Kỷ Hoài - ở trước cung điện Potala, Kỷ Hoài đang chụp ảnh cho Hứa Ngôn. "Có người tên là bác sĩ Lưu." Hắn lắc lắc cái máy với Hứa Ngôn, "Gọi cho cậu." Hứa Ngôn ngơ ra rồi nhận lấy máy, nhìn màn hình 2 giây, ngón cái mới chậm chậm ấn vào nghe, cũng không tắt đi.
"Bác sĩ của cậu à?" Kỷ Hoài hỏi cậu.
Hứa Ngôn hơi có phản ứng, có chút âu sầu, cậu lắc đầu nói: "Là của Thẩm Thực." Sau đó ấn nhận điện thoại, giống như đã qua mấy năm, cười nói: "Chào bác sĩ Lưu."
"Ô, Tiểu Hứa à, Thẩm Thực đã mấy tháng chưa đến rồi nhỉ? Hai ngày này tôi sắp xếp thời gian cho cậu ấy kiểm tra. Cậu ấy rất bận rộn, phải nhờ cậu để ý hơn, nhất định phải đưa cậu ấy đến, biết chưa?"
Lạnh, gió ở Lhasa trong mùa đông như đao vậy, từng nhát nhát cứa lên mặt. Hứa Ngôn nhìn cung điện Potala muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng ra thì gió đông hanh khô đã thổi vào mồm cậu, chặn lại những lời sắp nói ra. Cậu muốn nói một câu là những chuyện này tôi không làm được, lần sau ngài không cần liên hệ với tôi nữa, nhưng không có cách mở miệng, rất khó – vì tay của Thẩm Thực là do cậu nên mới bị thương.
Cụ thể thì không muốn nhớ lại, hồi ức dễ khiến người ra rơi vào mê mang và mềm lòng. Hứa Ngôn lại trầm mặc rồi mới nói: "Được rồi, cháu sẽ bảo anh ấy rồi liên hệ lại với bác."
Tắt máy, Hứa Ngôn đờ ra đấy, tóc bị thổi đến rối, nhìn có chút hiu quạnh. Kỷ Hoài cũng không nói gì đứng ở đó với cậu, sau vài phút, Hứa Ngôn mở phần bạn bè tốt ra, tìm trợ lý của Thẩm Thực hỏi cô ấy: Chị Lý, lần công tác này chị có đi cùng Thẩm Thực không?
Trợ lý trả lời rất nhanh: Không có, lần này là trợ lý khác đi cùng Thẩm Thực, cậu Hứa có việc gì không?
Hứa Ngôn: Không có gì đâu, chỉ là Thẩm Thực trở về thì chị bảo với anh ấy là bác sĩ Lưu giục anh ấy đi tái khám châm cứu, trước khi đi thì báo trước một tiếng, sau này em sẽ bảo bác sĩ Lưu trực tiếp liên hệ với chị, làm phiền đến chị rồi.
Trợ lý: ok được rồi, sau khi Thẩm tổng về tôi sẽ báo cáo với anh ấy.
Hứa Ngôn: Khách sáo rồi.
Gửi tin xong, Hứa Ngôn nở nụ cười, cả người thoải mái không ít, vừa mới định nhét điện thoại vào túi quần thì lại có chuông kêu, là số lạ. Kỷ Hoài bảo "Cậu cũng bận rộn thật đấy", Hứa Ngôn cũng rất buồn bực nhưng vẫn bắt máy, nhưng vừa bắt máy nghe thấy giọng nói của đối phương là bắt đầu hối hận rồi –
"Hứa Ngôn" Mạnh Du Uyển dứt khoát vào thẳng vấn đề, "Chào cháu, cô là mẹ Thẩm Thực"
Hứa Ngôn vừa nghe đã thấy đau đầu nói, "Vâng, cháu biết rồi ạ, chào cô ạ"
Thái độ của Mạnh Du Uyển bên kia máy rất bình tĩnh: "Nghe nói cháu về nhà rồi, muốn chơi mấy ngày vậy?"
Cô ấy biết rõ rồi còn hỏi, Hứa Ngôn nhàm chán đút tay vào túi quần trực tiếp trả lời: "Không phải, từ giờ cháu sẽ ở nhà mình."
Mạnh Du Uyển cười nhẹ: "Cháu cũng là đứa trẻ biết nghe lời."
Không tính là nghe lời, cậu chỉ là muốn giữ lại cho bản thân chút thể diện – Hứa Ngôn thầm nghĩ. Cậu nhếch mép cười: "Vâng vâng, cô còn việc gì không, không thì cháu cúp máy, ở đây tín hiệu không được tốt lắm."
Đúng là tín hiệu không quá tốt, gió rất to, gọi điện thoại rất khó khăn, nhưng cái lý do "tín hiệu không tốt" thường được lạm dụng trong cuộc sống hàng ngày và trong các bộ phim truyền hình, nên đã khiến lý do này thành thái độ muốn trốn thoát. Mạnh Du Uyển đương nhiên cũng nghĩ rằng tâm trạng của Hứa Ngôn không thoải mái không muốn tiếp chuyện, nên rất tri kỉ mà giáng đòn cuối cùng: "Được rồi, nhưng có một chuyện có muốn nói, tháng sau Thẩm Thực đính hôn, nếu cháu có thời gian thì rất hân hạnh được tiếp đón."
Dường như gió không thổi vào mặt nữa mà thổi vào mắt, viền mắt chua sót, đau chết đi được. Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy không thở nổi, chắc là phản ứng quá mạnh rồi, cậu nhìn những ngọn cờ nhiều màu đang phấp phới bay, bình tĩnh hít thở nói: "Thưa cô, ngại quá nhưng cháu không có thời gian."
"Vậy thật không khéo rồi." Mạnh Du Uyển đương nhiên đã sớm đoán được đáp án này, cô ta nói, "Khoảng thời gian này Thẩm Thực đang bận rộn chụp ảnh cưới, bay đi bay lại, cũng rất mệt mỏi, nếu cháu không có việc gì thì cũng đừng làm phiền nó." Lời nói chứa phần cảnh cáo, cảnh cáo cậu sau này đừng liên hệ đến Thẩm Thực nữa.
Đi công tác...Thẩm Thực nửa đêm đứng trước nhà cậu hôm đó nói rằng bản thân phải đi công tác, thì ra là bận rộn chuẩn bị hôn lễ. Ngực Hứa Ngôn ngộp đến nỗi hít thở cũng thật khó khăn,cậu lặng lẽ quỳ dưới đất, một tay chống trán, âm thanh hơi khàn mà thấp giọng nói: "Đương nhiên rồi, cô cứ yên tâm... nếu có cơ hội thì phiền cô chuyển lời với Thẩm Thực hộ cháu, chúc anh ấy tân hôn vui vẻ." Đương nhiên là sẽ không có cơ hội này, cậu thật sự đã bị xoá tên khỏi cuộc đời Thẩm Thực – chẳng qua chỉ là mặt dày mà đơn phương cầu mong, không có hơn nữa.
Cuộc gọi kết thúc thế nào, Hứa Ngôn đã quên rồi, gió thổi quá lớn, từ trong đầu, thân thể của cậu cuộn đi, cả người đã vô cùng hỗn loạn. Cậu đã sớm biết Thẩm Thực phải đính hôn, nhưng khi chuyện này có ngày giờ cụ thể, nó vẫn như cũ làm người ta cảm thấy nghẹt thở. Hứa Ngôn hiểu rõ bản thân không phải là người vô tâm đao kiếm bất nhập, cậu dù sao... dù sao cũng đã yêu Thẩm Thực được 6 năm.
Móng tay bị xước mang rô cũng đã đau 3 ngày, nói gì đến người đã đặt trong tim được hơn 2 nghìn ngày đêm chứ. Như khoét đi một khoảng thịt, đợi thời gian dài qua đi, vết thương sẽ đóng vẩy, nhưng miếng thịt đó sẽ mãi mãi mất đi, không bao giờ mọc lại, cũng quá tổn thương bản thân rồi.
Quá tổn thương bản thân rồi, Thẩm Thực, em chỉ là muốn yêu anh thôi, tại sao lại thành thế này, tại sao lại đau đến thế.
Hứa Ngôn tắt điện thoại, cúi đầu ngồi xổm ở chỗ chân Kỷ Hoài. Kỷ Hoài không hỏi cũng không nói gì chỉ yên lặng đứng ở đấy cùng cậu. Rất lâu sau, trong tiếng gió thổi bên tai, Kỷ Hoài nghe thấy âm thanh khàn khàn của Hứa Ngôn hỏi mình: "Kỷ Hoài, sao ở Lhasa lại lạnh như vậy."
"Mùa đông đến rồi, chỗ nào cũng lạnh."
"Ừm." Hứa Ngôn gật đầu rồi nói, "Lần sau đi Hải Nam đi, tớ muốn phơi nắng."
Kỷ Hoài nhìn mái tóc đã bị gió thổi loạn của cậu, nói "Được"
Lúc Thẩm Thực xuống máy bay, trở lý đã đợi ở ngoài sảnh, tiếp nhận hợp đồng và văn kiện trong tay anh. Khi lên xe, trợ lý báo cáo đơn giản tình hình của công ty trong khoảng thời gian này, cuối cùng nói: "Cậu Hứa liên lạc với tôi." Thẩm Thực vốn đang dựa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mở mắt ra hỏi: "Cậu ấy tìm cô có việc gì." Sau nửa tháng, thì vẫn chưa hết bị block, vẫn không gọi được, tra ra số điện thoại mới của cậu, lúc gọi thì lại đang tắt máy... nghĩ đến điều này, Thẩm Thực khó chịu nhíu mày.
"Cậu Hứa nói rằng bác sĩ Lưu bảo ngài đi tái khám."
Bác sĩ Lưu là bạn của ba Thẩm Thực, một bác sĩ có thâm niên đức cao vọng trọng, ông biết Thẩm Thực đối với việc tái khám trước giờ đều không để ý – cũng không phải là không để ý, chỉ là quá bận nên dễ quên mất, nên ông hay tìm Hứa Ngôn bảo cậu đúng giờ đưa người đến. Mỗi lần trước khi đi tái khám, Hứa Ngôn đều như đang dỗ trẻ con, dù là làm tình hay ăn cơm, trước khi đi ngủ hay sau khi thức dậy, đều không ngại phiền mà nhắc nhở Thẩm Thực bao giờ phải đi hẹn lịch tái khám, không được quên, nhất định phải đi đó bảo bối...lần nào cũng chọc cho Thẩm Thực làm cậu trật tự.
"Bảo cậu ấy tự nói với tôi." Thẩm Thực nhíu mày trả lời. Cố ý để trợ lý chuyển lời hộ, không biết Hứa Ngôn lại muốn làm cái gì, anh cũng không muốn đoán.
Trợ lý chần chừ chốc lát, nói: "Cậu Hứa còn nói, về sau bảo bác sĩ Lưu trực tiếp liên lạc với tôi."
Thẩm Thực nhìn cô, âm thanh trầm thấp nói: "Cậu ấy có ý gì?"
Trợ lý cảm thấy da đầu hơi tê, việc công ty thì cô thành thạo điêu luyện mà làm, còn liên quan đến việc riêng tư của cấp trên... Cô đắn đo chốc lát rồi đưa ra kết luận: "Ý của cậu Hứa chắc là muốn về sau tôi phụ trách nhắc nhở việc ngài đi tái khám." Cô biết đây là những lời thừa thãi, Thẩm Thực không thể nào không hiểu ý của Hứa Ngôn, nhưng cô cũng chỉ có thể nói phần bề nổi, còn sâu hơn nữa thì không biết, bản thân cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Trong xe nhất thời rất yên tĩnh, Thẩm Thực không nói gì, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa xe. Qua một lúc anh mới thấp giọng nói: "Vẫn còn đang giận dỗi." Trợ lí liếc nhìn gò má của anh cảm thấy rất áp lực, không trả lời.
Về đến nhà, Thẩm Thực xuống xe, trợ lý cầm hợp đồng đến công đi. Đứng trước cửa nhà, Thẩm Thực cảm giác mất mát đẩy cửa ra, anh biết rõ trong nhà trống không, không có ai cười nói với anh "Anh về rồi à", hỏi anh có mệt không, có cần đi nghỉ ngơi trước không, muốn ăn gì để em làm cho... trong lòng Thẩm Thực rất loạn, những cảm xúc này không biết có từ đâu – không xác định bao giờ Hứa Ngôn mới náo xong, không biết bao giờ cậu mới trở về.
Vào nhà, lên tầng, khắp nơi đều không có tí bụi nào, lúc đi công tác chắc là nhân viên vệ sinh đã đến dọn dẹp, chăn cũng được gấp vuông vắn gọn gàng, trên giường ngoài gối đầu ra, thì còn có một con cá sấu đồ chơi bị thừa lại ở trong đại hội công ty 2 năm trước. Hôm đó Hứa Ngôn đến quán rượu đón Thẩm Thực, nhìn thấy con cá sấu trên ghế hỏi sao không có ai cầm, Thẩm Thực tuỳ tiện nói nếu cậu thích thì cầm về, Hứa Ngôn liền rất vui vẻ mà cầm nó về, giặt là phơi khô rồi ôm lên giường, đã để được 2 năm, lúc đầu Thẩm Thực còn ghét bỏ, về sau thì lười để ý đến.
Trong phòng vệ sinh còn 2 chiếc bàn chải điện, một trắng một hồng. Lúc vừa ở chung thì Hứa Ngôn đã tỉ mỉ quan sát bàn chải của Thẩm Thực, muốn mua đồ tình nhân. Không may là chỉ còn màu đen và màu hồng, Thẩm Thực dùng màu đen, nếu mua cùng màu thì dễ nhầm lẫn, nhưng Hứa Ngôn nhất quyết muốn mua đồ tình nhân, vậy nên chỉ có thể cắn răng mua màu hồng. Trong lúc sử dụng thì bàn chải của Thẩm Thực bị hỏng, Hứa Ngôn lập tức tìm kiểu dáng khác để mua – loại đó là 1 trắng 1 đen. Nhưng Thẩm Thực không chịu, vẫn mua chiếc cũ, nên Hứa Ngôn chỉ có thể tiếp tục dùng bàn chải màu hồng của cậu.
Trong phòng quần áo vẫn đang treo đồ của Hứa Ngôn, mỗi người dùng một tủ quần áo riêng vì Thẩm Thực không thích treo đổ người khác cùng với quần áo của mình, nhưng anh vẫn luôn có thể thấy trong tủ của mình treo áo sơ mi, T shirt, hoodie của Hứa Ngôn. Mỗi khi phát hiện thì anh đều vất vào tay Hứa Ngôn, lúc đó Hứa Ngôn sẽ lại giả bộ ngạc nhiên vô tội, nói quần áo tự mọc chân chạy sang bên đấy, không liên quan đến em. Có mấy lần cậu giả vờ hơi quá chọc Thẩm Thực phát điên, bị đè trong phòng quấn áo làm đến mức cầu xin, rơi nước mắt thề là bản thân tuyệt đối sẽ quản tốt quần áo của mình.
......
Quá nhiều, trong nhà đâu đâu cũng là dấu vết của Hứa Ngôn, không phải người vừa rời đi mấy ngày, nhân viên quét dọn vài lần là có thể xoá đi, đây là lý do tại sao Thẩm Thức chắc chắn Hứa Ngôn sẽ trở về - Hứa Ngôn không thể rời xa nơi đây, mỗi một ngày trong 4 năm qua đều khẳng định kết luận này, lúc đầu thì thề thốt chắc chắn sẽ quấn lấy anh cả đời, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng cũng có một số thay đổi – từ chức, về nhà, block, tắt máy... Thẩm Thực lặng im đứng trong phòng, cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nói được ra đó là gì, nhưng có thể là không muốn nghĩ đến những khả năng ấy. Quá mệt rồi, lẽ ra nên đi nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Thực lại xuống tầng, cầm chìa khoá rồi lái xe ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thực: Tôi miễn cưỡng đến tìm cậu lần nữa, hy vọng cậu đừng không biết cân nhắc.
Hứa Ngôn: Vẫn còn tới! Lần trước không phải đã nói rõ rồi à!
"Bác sĩ của cậu à?" Kỷ Hoài hỏi cậu.
Hứa Ngôn hơi có phản ứng, có chút âu sầu, cậu lắc đầu nói: "Là của Thẩm Thực." Sau đó ấn nhận điện thoại, giống như đã qua mấy năm, cười nói: "Chào bác sĩ Lưu."
"Ô, Tiểu Hứa à, Thẩm Thực đã mấy tháng chưa đến rồi nhỉ? Hai ngày này tôi sắp xếp thời gian cho cậu ấy kiểm tra. Cậu ấy rất bận rộn, phải nhờ cậu để ý hơn, nhất định phải đưa cậu ấy đến, biết chưa?"
Lạnh, gió ở Lhasa trong mùa đông như đao vậy, từng nhát nhát cứa lên mặt. Hứa Ngôn nhìn cung điện Potala muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng ra thì gió đông hanh khô đã thổi vào mồm cậu, chặn lại những lời sắp nói ra. Cậu muốn nói một câu là những chuyện này tôi không làm được, lần sau ngài không cần liên hệ với tôi nữa, nhưng không có cách mở miệng, rất khó – vì tay của Thẩm Thực là do cậu nên mới bị thương.
Cụ thể thì không muốn nhớ lại, hồi ức dễ khiến người ra rơi vào mê mang và mềm lòng. Hứa Ngôn lại trầm mặc rồi mới nói: "Được rồi, cháu sẽ bảo anh ấy rồi liên hệ lại với bác."
Tắt máy, Hứa Ngôn đờ ra đấy, tóc bị thổi đến rối, nhìn có chút hiu quạnh. Kỷ Hoài cũng không nói gì đứng ở đó với cậu, sau vài phút, Hứa Ngôn mở phần bạn bè tốt ra, tìm trợ lý của Thẩm Thực hỏi cô ấy: Chị Lý, lần công tác này chị có đi cùng Thẩm Thực không?
Trợ lý trả lời rất nhanh: Không có, lần này là trợ lý khác đi cùng Thẩm Thực, cậu Hứa có việc gì không?
Hứa Ngôn: Không có gì đâu, chỉ là Thẩm Thực trở về thì chị bảo với anh ấy là bác sĩ Lưu giục anh ấy đi tái khám châm cứu, trước khi đi thì báo trước một tiếng, sau này em sẽ bảo bác sĩ Lưu trực tiếp liên hệ với chị, làm phiền đến chị rồi.
Trợ lý: ok được rồi, sau khi Thẩm tổng về tôi sẽ báo cáo với anh ấy.
Hứa Ngôn: Khách sáo rồi.
Gửi tin xong, Hứa Ngôn nở nụ cười, cả người thoải mái không ít, vừa mới định nhét điện thoại vào túi quần thì lại có chuông kêu, là số lạ. Kỷ Hoài bảo "Cậu cũng bận rộn thật đấy", Hứa Ngôn cũng rất buồn bực nhưng vẫn bắt máy, nhưng vừa bắt máy nghe thấy giọng nói của đối phương là bắt đầu hối hận rồi –
"Hứa Ngôn" Mạnh Du Uyển dứt khoát vào thẳng vấn đề, "Chào cháu, cô là mẹ Thẩm Thực"
Hứa Ngôn vừa nghe đã thấy đau đầu nói, "Vâng, cháu biết rồi ạ, chào cô ạ"
Thái độ của Mạnh Du Uyển bên kia máy rất bình tĩnh: "Nghe nói cháu về nhà rồi, muốn chơi mấy ngày vậy?"
Cô ấy biết rõ rồi còn hỏi, Hứa Ngôn nhàm chán đút tay vào túi quần trực tiếp trả lời: "Không phải, từ giờ cháu sẽ ở nhà mình."
Mạnh Du Uyển cười nhẹ: "Cháu cũng là đứa trẻ biết nghe lời."
Không tính là nghe lời, cậu chỉ là muốn giữ lại cho bản thân chút thể diện – Hứa Ngôn thầm nghĩ. Cậu nhếch mép cười: "Vâng vâng, cô còn việc gì không, không thì cháu cúp máy, ở đây tín hiệu không được tốt lắm."
Đúng là tín hiệu không quá tốt, gió rất to, gọi điện thoại rất khó khăn, nhưng cái lý do "tín hiệu không tốt" thường được lạm dụng trong cuộc sống hàng ngày và trong các bộ phim truyền hình, nên đã khiến lý do này thành thái độ muốn trốn thoát. Mạnh Du Uyển đương nhiên cũng nghĩ rằng tâm trạng của Hứa Ngôn không thoải mái không muốn tiếp chuyện, nên rất tri kỉ mà giáng đòn cuối cùng: "Được rồi, nhưng có một chuyện có muốn nói, tháng sau Thẩm Thực đính hôn, nếu cháu có thời gian thì rất hân hạnh được tiếp đón."
Dường như gió không thổi vào mặt nữa mà thổi vào mắt, viền mắt chua sót, đau chết đi được. Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy không thở nổi, chắc là phản ứng quá mạnh rồi, cậu nhìn những ngọn cờ nhiều màu đang phấp phới bay, bình tĩnh hít thở nói: "Thưa cô, ngại quá nhưng cháu không có thời gian."
"Vậy thật không khéo rồi." Mạnh Du Uyển đương nhiên đã sớm đoán được đáp án này, cô ta nói, "Khoảng thời gian này Thẩm Thực đang bận rộn chụp ảnh cưới, bay đi bay lại, cũng rất mệt mỏi, nếu cháu không có việc gì thì cũng đừng làm phiền nó." Lời nói chứa phần cảnh cáo, cảnh cáo cậu sau này đừng liên hệ đến Thẩm Thực nữa.
Đi công tác...Thẩm Thực nửa đêm đứng trước nhà cậu hôm đó nói rằng bản thân phải đi công tác, thì ra là bận rộn chuẩn bị hôn lễ. Ngực Hứa Ngôn ngộp đến nỗi hít thở cũng thật khó khăn,cậu lặng lẽ quỳ dưới đất, một tay chống trán, âm thanh hơi khàn mà thấp giọng nói: "Đương nhiên rồi, cô cứ yên tâm... nếu có cơ hội thì phiền cô chuyển lời với Thẩm Thực hộ cháu, chúc anh ấy tân hôn vui vẻ." Đương nhiên là sẽ không có cơ hội này, cậu thật sự đã bị xoá tên khỏi cuộc đời Thẩm Thực – chẳng qua chỉ là mặt dày mà đơn phương cầu mong, không có hơn nữa.
Cuộc gọi kết thúc thế nào, Hứa Ngôn đã quên rồi, gió thổi quá lớn, từ trong đầu, thân thể của cậu cuộn đi, cả người đã vô cùng hỗn loạn. Cậu đã sớm biết Thẩm Thực phải đính hôn, nhưng khi chuyện này có ngày giờ cụ thể, nó vẫn như cũ làm người ta cảm thấy nghẹt thở. Hứa Ngôn hiểu rõ bản thân không phải là người vô tâm đao kiếm bất nhập, cậu dù sao... dù sao cũng đã yêu Thẩm Thực được 6 năm.
Móng tay bị xước mang rô cũng đã đau 3 ngày, nói gì đến người đã đặt trong tim được hơn 2 nghìn ngày đêm chứ. Như khoét đi một khoảng thịt, đợi thời gian dài qua đi, vết thương sẽ đóng vẩy, nhưng miếng thịt đó sẽ mãi mãi mất đi, không bao giờ mọc lại, cũng quá tổn thương bản thân rồi.
Quá tổn thương bản thân rồi, Thẩm Thực, em chỉ là muốn yêu anh thôi, tại sao lại thành thế này, tại sao lại đau đến thế.
Hứa Ngôn tắt điện thoại, cúi đầu ngồi xổm ở chỗ chân Kỷ Hoài. Kỷ Hoài không hỏi cũng không nói gì chỉ yên lặng đứng ở đấy cùng cậu. Rất lâu sau, trong tiếng gió thổi bên tai, Kỷ Hoài nghe thấy âm thanh khàn khàn của Hứa Ngôn hỏi mình: "Kỷ Hoài, sao ở Lhasa lại lạnh như vậy."
"Mùa đông đến rồi, chỗ nào cũng lạnh."
"Ừm." Hứa Ngôn gật đầu rồi nói, "Lần sau đi Hải Nam đi, tớ muốn phơi nắng."
Kỷ Hoài nhìn mái tóc đã bị gió thổi loạn của cậu, nói "Được"
Lúc Thẩm Thực xuống máy bay, trở lý đã đợi ở ngoài sảnh, tiếp nhận hợp đồng và văn kiện trong tay anh. Khi lên xe, trợ lý báo cáo đơn giản tình hình của công ty trong khoảng thời gian này, cuối cùng nói: "Cậu Hứa liên lạc với tôi." Thẩm Thực vốn đang dựa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mở mắt ra hỏi: "Cậu ấy tìm cô có việc gì." Sau nửa tháng, thì vẫn chưa hết bị block, vẫn không gọi được, tra ra số điện thoại mới của cậu, lúc gọi thì lại đang tắt máy... nghĩ đến điều này, Thẩm Thực khó chịu nhíu mày.
"Cậu Hứa nói rằng bác sĩ Lưu bảo ngài đi tái khám."
Bác sĩ Lưu là bạn của ba Thẩm Thực, một bác sĩ có thâm niên đức cao vọng trọng, ông biết Thẩm Thực đối với việc tái khám trước giờ đều không để ý – cũng không phải là không để ý, chỉ là quá bận nên dễ quên mất, nên ông hay tìm Hứa Ngôn bảo cậu đúng giờ đưa người đến. Mỗi lần trước khi đi tái khám, Hứa Ngôn đều như đang dỗ trẻ con, dù là làm tình hay ăn cơm, trước khi đi ngủ hay sau khi thức dậy, đều không ngại phiền mà nhắc nhở Thẩm Thực bao giờ phải đi hẹn lịch tái khám, không được quên, nhất định phải đi đó bảo bối...lần nào cũng chọc cho Thẩm Thực làm cậu trật tự.
"Bảo cậu ấy tự nói với tôi." Thẩm Thực nhíu mày trả lời. Cố ý để trợ lý chuyển lời hộ, không biết Hứa Ngôn lại muốn làm cái gì, anh cũng không muốn đoán.
Trợ lý chần chừ chốc lát, nói: "Cậu Hứa còn nói, về sau bảo bác sĩ Lưu trực tiếp liên lạc với tôi."
Thẩm Thực nhìn cô, âm thanh trầm thấp nói: "Cậu ấy có ý gì?"
Trợ lý cảm thấy da đầu hơi tê, việc công ty thì cô thành thạo điêu luyện mà làm, còn liên quan đến việc riêng tư của cấp trên... Cô đắn đo chốc lát rồi đưa ra kết luận: "Ý của cậu Hứa chắc là muốn về sau tôi phụ trách nhắc nhở việc ngài đi tái khám." Cô biết đây là những lời thừa thãi, Thẩm Thực không thể nào không hiểu ý của Hứa Ngôn, nhưng cô cũng chỉ có thể nói phần bề nổi, còn sâu hơn nữa thì không biết, bản thân cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Trong xe nhất thời rất yên tĩnh, Thẩm Thực không nói gì, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa xe. Qua một lúc anh mới thấp giọng nói: "Vẫn còn đang giận dỗi." Trợ lí liếc nhìn gò má của anh cảm thấy rất áp lực, không trả lời.
Về đến nhà, Thẩm Thực xuống xe, trợ lý cầm hợp đồng đến công đi. Đứng trước cửa nhà, Thẩm Thực cảm giác mất mát đẩy cửa ra, anh biết rõ trong nhà trống không, không có ai cười nói với anh "Anh về rồi à", hỏi anh có mệt không, có cần đi nghỉ ngơi trước không, muốn ăn gì để em làm cho... trong lòng Thẩm Thực rất loạn, những cảm xúc này không biết có từ đâu – không xác định bao giờ Hứa Ngôn mới náo xong, không biết bao giờ cậu mới trở về.
Vào nhà, lên tầng, khắp nơi đều không có tí bụi nào, lúc đi công tác chắc là nhân viên vệ sinh đã đến dọn dẹp, chăn cũng được gấp vuông vắn gọn gàng, trên giường ngoài gối đầu ra, thì còn có một con cá sấu đồ chơi bị thừa lại ở trong đại hội công ty 2 năm trước. Hôm đó Hứa Ngôn đến quán rượu đón Thẩm Thực, nhìn thấy con cá sấu trên ghế hỏi sao không có ai cầm, Thẩm Thực tuỳ tiện nói nếu cậu thích thì cầm về, Hứa Ngôn liền rất vui vẻ mà cầm nó về, giặt là phơi khô rồi ôm lên giường, đã để được 2 năm, lúc đầu Thẩm Thực còn ghét bỏ, về sau thì lười để ý đến.
Trong phòng vệ sinh còn 2 chiếc bàn chải điện, một trắng một hồng. Lúc vừa ở chung thì Hứa Ngôn đã tỉ mỉ quan sát bàn chải của Thẩm Thực, muốn mua đồ tình nhân. Không may là chỉ còn màu đen và màu hồng, Thẩm Thực dùng màu đen, nếu mua cùng màu thì dễ nhầm lẫn, nhưng Hứa Ngôn nhất quyết muốn mua đồ tình nhân, vậy nên chỉ có thể cắn răng mua màu hồng. Trong lúc sử dụng thì bàn chải của Thẩm Thực bị hỏng, Hứa Ngôn lập tức tìm kiểu dáng khác để mua – loại đó là 1 trắng 1 đen. Nhưng Thẩm Thực không chịu, vẫn mua chiếc cũ, nên Hứa Ngôn chỉ có thể tiếp tục dùng bàn chải màu hồng của cậu.
Trong phòng quần áo vẫn đang treo đồ của Hứa Ngôn, mỗi người dùng một tủ quần áo riêng vì Thẩm Thực không thích treo đổ người khác cùng với quần áo của mình, nhưng anh vẫn luôn có thể thấy trong tủ của mình treo áo sơ mi, T shirt, hoodie của Hứa Ngôn. Mỗi khi phát hiện thì anh đều vất vào tay Hứa Ngôn, lúc đó Hứa Ngôn sẽ lại giả bộ ngạc nhiên vô tội, nói quần áo tự mọc chân chạy sang bên đấy, không liên quan đến em. Có mấy lần cậu giả vờ hơi quá chọc Thẩm Thực phát điên, bị đè trong phòng quấn áo làm đến mức cầu xin, rơi nước mắt thề là bản thân tuyệt đối sẽ quản tốt quần áo của mình.
......
Quá nhiều, trong nhà đâu đâu cũng là dấu vết của Hứa Ngôn, không phải người vừa rời đi mấy ngày, nhân viên quét dọn vài lần là có thể xoá đi, đây là lý do tại sao Thẩm Thức chắc chắn Hứa Ngôn sẽ trở về - Hứa Ngôn không thể rời xa nơi đây, mỗi một ngày trong 4 năm qua đều khẳng định kết luận này, lúc đầu thì thề thốt chắc chắn sẽ quấn lấy anh cả đời, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng cũng có một số thay đổi – từ chức, về nhà, block, tắt máy... Thẩm Thực lặng im đứng trong phòng, cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nói được ra đó là gì, nhưng có thể là không muốn nghĩ đến những khả năng ấy. Quá mệt rồi, lẽ ra nên đi nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Thực lại xuống tầng, cầm chìa khoá rồi lái xe ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thực: Tôi miễn cưỡng đến tìm cậu lần nữa, hy vọng cậu đừng không biết cân nhắc.
Hứa Ngôn: Vẫn còn tới! Lần trước không phải đã nói rõ rồi à!