Chương : 23
Vậy mà Hạ lão gia không thể nổi bão thành công bởi vì ông đã bị Hạ phu nhân ngăn cản.
Bà liếc xéo ông: “Ông điên rồi hả?”
Hạ lão gia tức giận đến mức không thể bình tĩnh được: “Cái tên thối tha không biết xấu hổ, vậy mà dám leo vào tường Hạ phủ của ta! Lúc này đã là nửa đêm vậy mà nó còn muốn gặp gỡ Chiêu Chiêu rốt cuộc là nó muốn làm cái gì? Nó có từng suy nghĩ cho Tam nương chúng ta hay không?”
Hạ phu nhân: “Ông cảm thấy Cố Ngũ lang là người không biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Hạ lão gia: “Nó dám làm chuyện như vậy…còn biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Quản sự vội vàng giải thích: “Không có không có! Cố Ngũ lang đứng ở ngoài phòng kêu Tam cô nương rồi sau đó dẫn nàng ấy đến bờ tường. Lúc này bọn đang nhìn nhau chỗ tường ngăn mà thôi. Hai người chỉ nói chuyện chứ chưa hề có một sự tiếp xúc thân mật nào.”
Nhị lão Hạ gia đều kinh sợ.
…Thật là, cái tên Ngũ lang ở Cố phủ đúng là một nhân tài mà.
Hạ lão gia chép miệng. Ông không biết nên nói đối phương có lá gan rất lớn hay là bí quá hóa liều nữa.
Quản sự cũng rất khó xử.
Từ lúc Cố Ngũ lang xuất hiện ở gần Hạ phủ thì hộ viện trong phủ đã phát hiện ra. Suy tính đến việc đối phương là hôn phu thương lai của Tống Tam nương nên bọn họ không dám đi lùng bắt vì sợ làm cho việc này ầm ĩ lên, hủy hoại danh dự của hai người.
Cũng may là hai người bọn họ chỉ trò chuyện vui vẻ với nhau mà thôi.
Nhưng mà vì sao một hai phải lựa buổi tối như vầy để nói chuyện cơ chứ? Nếu nói việc này ra thì liệu sẽ có ai tin đây?
Hạ lão gia hỏi: “Bọn nó nói cái gì?”
Quản sự nói: “Tiểu nhân không biết. Tam cô nương là người có học võ, thính lực cũng vì vậy mà tốt hơn người thường nên chúng ta không dám tới gần.”
Hạ phu nhân bỗng nhiên đá chân của Hạ lão gia một cách tràn đầy bạo lực.
Hạ lão gia xoay người, ông oan ức mà nói: “Bà làm cái gì vậy?”
“Đều tại ông, ta thấy ông dạy hư nó rồi!” Hạ phu nhân nói tiếp, “Ngày thường thấy Cố Ngũ lang là người thành thật lại trung hậu vậy mà mới gặp mặt ông một lần thì nó đã học xong mấy thói hư tật xấu này rồi .”
Hạ lão gia: “??”
Đúng là muốn ghép tội thì ghép mà không cần lý do! Tên họ Cố kia có liên quan gì đến ông chứ!
Hạ phu nhân khoác xong áo ngoài rồi đi ra mở cửa. Hà quản sự đang đứng khom lưng thấy như vậy thì lùi về sau hai bước.
Hạ phu nhân hỏi: “Chiêu Chiêu vẫn còn đứng nói chuyện với nó sao? Quan hệ giữa hai người như thế nào?”
Quẩn sự nhớ lại: “Dạ. Thoạt nhìn thì cũng không tệ lắm.”
Hạ phu nhân trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp: “Bái thiếp của Chiêu Chiêu cũng là nhờ Cố Ngũ đưa; lúc trở về đây thì nó cũng kêu Ngũ lang đi theo, điều này chứng minh nó rất tín nhiệm Cố Ngũ. Thời điểm nàng bị ức hiếp ở Tống phủ thì cũng được Cố Ngũ hỗ trợ ít nhiều còn phái Xuân Đông qua đó chăm sóc cho nó…”
Hạ lão gia ngẩng đầu nói: “Đó là hai việc khác nhau!”
Hạ phu nhân tiếp tục phân tích thật hợp lý: “Nghĩ đến việc Chiêu Chiêu tin tưởng Cố Ngũ lang như vậy hẳn là Cố Ngũ lo lắng cho nó ở đây không quen nên mới tới xem một lần. Kết quả là nửa đêm Cố Ngũ ghé qua đây mà cũng không làm ra hành động khác người gì.”
“Nó là ngoại tôn của ta, không lẽ ta sẽ ức hiếp nó?” Hạ lão gia không tin, “Tên kia làm chuyện như vậy mà không gọi là khác người hay sao?”
Hạ phu nhân: “Hai người chỉ là trò chuyện mà thôi. Nếu như đêm nay ông không tỉnh thì chưa chắc ông đã biết đâu!”
Hạ lão gia bực bội: “Không lẽ ta phải giả vờ như không biết hả?”
Hạ phu nhân càng làm cho ông thấy bực bội hơn: “Vậy ông đi đi! Gọi người làm trò trước mặt Chiêu Chiêu bằng cách đuổi Cố Ngũ đi. Nếu không thì tàn nhẫn hơn một chút nữa, bắt Cố Ngũ lang lại rồi phạt nó một trận, xem thử Chiêu Chiêu có ghét bỏ ông hay không!”
Hạ lão gia không còn lời gì để nói.
Hạ phu nhân chậm chậm khóe mắt: “Nếu như Chiêu Chiêu thân thiết với ông thì nó đâu cần chờ đến nửa đêm để nói chuyện phiếm với Cố Ngũ lang. Nó thật là đáng thương mà! Ngay cả một người bằng hữu để nói chuyện ở kinh thành này cũng không có. Khó khăn lắm mới có một người như Cố Ngũ lang xuất hiện nhưng rốt cuộc vẫn vì ngại sự khác biệt giữa nam nữ mà đành phải chờ đến nữa đêm mới có thể lặng lẽ nói chuyện. Mà lặng lẽ nói chuyện cũng thôi đi, vậy mà có người nào đó ngay cả chuyện này cũng không cho phép…”
Hạ lão gia đành phải thỏa hiệp, ông bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó muốn nói thì cho nói!”
Ông đi tới gần tường rồi lấy một cây roi lại, nắm chặt nó trong tay, ông vụt roi ở giữa không trung hai ba lần.
Nhưng mà như vậy vẫn không thể làm ông xả hết cơn nóng nảy.
Ông nói: “Kêu người ở gần đó nhìn kỹ. Nếu như Cố gia Ngũ lang chỉ trèo tường mà thôi…thì coi như ta cho Cố Quốc công mặt mũi. Song, nếu như nó dám trèo vào cửa sổ phòng Chiêu Chiêu thì lập tức quăng nó ra ngoài!”
Quản sự vội vàng đáp: “Dạ!”
“Từ từ!”
Hạ lão gia nhìn sắc trời, bên ngoài tối đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Ông nói: “Chỉ cho bọn họ một nhén nhang* để nói chuyện. Làm sao có chuyện gì mà một nén nhang còn chưa nói xong? Tới lúc đó đuổi nó đi nhanh cho ta!”
*Một nén nhang: Tầm 15 phút.
Hạ phu nhân cười nhạo: “Nhìn ông kia kìa, còn không biết xấu hổ mà nói như vậy.”
Hạ lão gia tức anh ách.
Làm sao có người trèo vào tường nhà ông nhưng mà phu nhân lại đi trách ông vì người ngoài cơ chứ? Lại còn nói ông làm sai nữa sao?
Hạ lão gia đi thắp đèn. Ông rút một cây nhang từ tráp ra rồi đặt nó vào trong lửa một cách thô bạo.
Ánh lửa đỏ ở đỉnh nhang sáng lên, toát ra từng làn khói thơm mỏng manh.
Ông dùng sức thổi mấy lần vào đốm lửa nhỏ dường như muốn cho nó nhanh chóng cháy lớn lên. Hạ phu nhân thấy vậy thì lại cười nhạo ông thêm một lần.
Sau đó Hạ lão gia lại mang ra một cái ghế dựa rồi quyết liệt ngồi trông coi ở trước bàn.
Nếu đêm nay Chiêu Chiêu không ngủ thì ông cũng không ngủ!
………
Ngồi lâu ở đầu tường làm cho hai chân Tống Sơ Chiêu tê rần nên nàng đành phải đổi tư thế, hoạt động tay chân một chút. Một loạt động tác này làm cho Cố Phong Giản liên tục hoảng sợ.
Thấy Cố Phong Giản đưa bản danh sách thứ cần mua sang, Tống Sơ Chiêu bèn cẩn thận nhét vào trong áo của mình.
Thật ra Cố Phong Giản còn đem theo một cái áo choàng. Tiếc là vì Tống Sơ Chiêu ngồi ở trên tường cao mà hắn lại không đủ trình độ để đưa nên đành ném nó lên cho nàng ấy.
“Ban đêm sẽ lạnh, ngươi nhanh trở về đi.”
Tống Sơ Chiêu cười: “Ta còn chưa nói xong đâu. Cả đêm nay Cố Quốc công chờ cũng không chờ được mà muốn nói chuyện với ngươi, bộ ngươi không có hứng thú về việc ông ấy đã nói gì à?”
Cố Phong Giản ngửa cổ đến mức nhức mỏi, hắn giơ tay ấn phía sau cổ, nói: “Ta không bao giờ biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì.”
Tống Sơ Chiêu thở dài: “Phụ thân ngươi đúng thật rất khó hiểu. Ông ấy không có hiểu cảm gì nên ta không thể nhìn ra ông có vui vẻ hay không. Nhưng mà câu nào ông ấy nói cũng không tránh khỏi việc tham gia kỳ thi mùa xuân thật là làm cho ta khó hiểu đó.”
Cố Phong Giản cúi đầu, hắn tản bộ không có mục tiêu trên bãi cỏ.
“Ông ấy không cho ta thi thì mới đúng.”
Tống Sơ Chiêu vỗ vào chân mình: “Ông ấy cho mà! Ông ấy nói…Ta…Ta chỉ nhớ rõ ông ấy nói “xin lỗi con”. Nhưng mà nguyên văn là câu gì thì ta không nhớ rõ được.”
Cố Phong Giản quay đầu lại: “Ông ấy nói xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi rất nhiều việc.” Tống Sơ Chiêu nói tiếp, “Xin lỗi vì đã sửa lại công văn về chức quan cho ngươi, ông ấy biết ngươi vì không vui nên mới từ chức. Thật ra ông ấy không cố ý chỉ là không nghĩ đến bệ hạ sẽ an bài như vậy. Ông ấy vốn muốn xin lỗi ngươi nhưng mà ngươi lại lơ ông. Ông hy vọng ngươi có thể tham gia lại một lần nữa, sau này ông sẽ tuyệt đối không can thiệp vào nữa.”
Bản thân Cố Phong Giản có chút cứng nhắc, sau đó hắn lắc đầu như là tự giễu: “Ông ấy sao có thể nói với ta những lời như vậy được chứ?”
Tống Sơ Chiêu nghiêng người về phía trước rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân ngươi không chỉ nói mà còn khóc vì hối hận nữa kìa. Ta có thể đảm bảo, tình cảm của ông ấy dành cho ngươi là thật lòng!”
“Phụ thân ta khóc? Cố Quốc công?” Lúc này Cố Phong Giản hoàn toàn không tin, hắn chỉ cho rằng Tống Sơ Chiêu đang nói giỡn mà thôi. Hắn phất tay nói tiếp: “Người khóc chắc chắn không phải là phụ thân ta.”
“Ông ấy ôm ta khóc, khóc đến độ nghẹn nào luôn mà.” Tống Sơ Chiêu lại nhớ tới một chuyện đau lòng khác, “Khóc xong rồi lại bắt ta đọc sách làm cho tinh thần đầy nhiệt huyết của ta bị xóa sạch, những từ ta cố gắng nhớ cũng vì thế mà quên béng mất.”
Hai người có cảm giác cứ như ông nói gà bà nói vịt, giống như người mà bạn họ nói đến là hai người khác nhau.
Giống như nghe phải thiên thư*, Cố Phong Giản lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
*Thiên thư: sách trời, ý chỉ nghe sách của tiên mà mình không hiểu.
“Ông ấy còn xin lỗi về việc Phúc Đông Lai năm ấy. Không phải ông ấy muốn gạt ngươi, cái gì lặng lẽ đi thăm ngươi nhưng lại không dám cái gì đó. Vừa khóc vừa lầm bầm nữa, giống như khóc không thành tiếng vậy.” Tống Sơ Chiêu ngừng lại rồi hỏi: “Phúc Đông Lai là ai? Vì sao đi thăm ngươi mà phải âm thầm đi? Không lẽ giống như ta bây giờ cũng được gọi là lặng sẽ sao?”
Tuy Tống Sơ Chiêu nhớ câu này quên câu kia nhưng những từ quan trọng và những điều miêu tả đều vô cùng chính xác.
Trong đầu Cố Phong Giản bắt đầu có bốn chữ “khóc không thành tiếng” bay qua bay lại.
…Ngay cả khi trời sập thì Cố Quốc công cũng chưa chắc rơi một giọt nước mắt mới đúng chứ.
Cố Phong Giản buồn cười nói: “Không phả ngươi gặp ác mộng đó chứ?”
“Vì sao ngươi lại không tin ta chứ? Là sự thật mà! Một chút khoa trương ta còn chưa có sử dụng đâu.” Tống Sơ Chiêu có sức nhưng không có chỗ dùng, “Ta cảm thấy phụ thân ngươi rất tốt. nếu như hôm nay ngươi có thể tự mình nghe được những lời bộc bạch của ông ấy thì có lẽ sẽ hiểu được ông hơn.”
Cố Phong Giản thản nhiên nói: “Phải không?”
Hắn quay lưng lại làm cho Tống Sơ Chiêu không thể nhìn thấy được vẻ mặt. Giọng nói hắn thật sự bình thản đến mức không có một chút dao động nào:
“Ông ấy không thích ta học võ. Lúc trước Tứ ca vì dạy võ cho ta mà cuối cùng bị đánh một trận. Ngày thường ông ấy cũng lạnh nhạt với ta. Những lời ông ấy nói trong một năm chưa chắc nhiều như lời ngươi đã nói.”
“Sao lại có thể như vậy?” Tống Sơ Chiêu nảy ra một ý tưởng xấu, “Vậy thì ngươi đi nhờ Phó Trường Quân để chỉ cho mình, ta không tin Cố Quốc công lại dám chạy tới đánh vào mông Phó tướng quân.”
Cố Phong Giản cười nói: “Ý kiến không tồi. Đáng tiếc là hiện tại ta đã không muốn học nữa rồi.”
Tống Sơ Chiêu không biết nên cười hay là khóc thật to.
Nếu như hôm nay Cố Quốc công không tới tìm nàng thì có lẽ nàng cũng sẽ hiểu lầm ông ấy như Cố Phong Giản vậy. Nhưng nghĩ đến giọng nói nghẹn ngào lúc đó của Cố Quốc công, nàng cảm thấy giữa phụ tử bọn họ không phải không có tình cảm gì mà chỉ do hiểu lầm thôi.
Tình yêu thương của Cố Quốc công đối với Cố Phong Giản mãnh liệt như thế nhưng lại vì quá mức vụng về và cẩn thận lại bị che dấu dưới nét mặt không có cảm xúc gì của ông.
Đêm qua ông đã vứt bỏ hết tất cả danh dự của mình để có thể nói rõ ràng với nhi tử mình; thậm chí ông còn ước gì có thể lôi tim gan của mình ra để cho hắn xem.
Ông ấy đúng là ngốc, chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Nhưng mà Cố Phong Giản lại không nghe được.
Chẳng lẽ bởi vì mình mà bọn họ vẫn tiếp tục mối quan hệ như người xa lạ dù cho ai cũng là người thân nhất trên đời của nhau hay sao?
Tống Sơ Chiêu nghĩ đến đây thì cảm thấy thật khổ sở.
“Cố Ngũ lang này, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao?”
“Ta cảm thấy ngươi đang an ủi ta.” Cố Phong Giản xoay người lại, khóe miệng mang theo cười nói, “Thật ra thì không cần thiết. Trong lòng ta rất rõ ràng nên cũng sớm chuẩn bị mọi thứ rồi. Ngày thường ông ấy bận công vụ nên thời gian hai chúng ta ở bên nhau cũng rất ngắn, cũng không phải là tình cảm sâu đậm gì…”
Lúc mở miệng nói chuyện thì khóe miệng trước sau vẫn luôn cong lên nhưng vì trong đêm đen nên nụ cười cũng không hiện ra rõ ràng lắm.
Tối nay mây quá dày nên ánh trăng cũng bị che đi. Ngay cả khi hắn không bày ra vẻ mặt này thì người ta cũng không thể nào biết được rằng liệu hắn có nói một đằng làm một nẻo hay không.
Tống Sơ Chiêu nhảy từ trên tường xuống rồi chạy về phía hắn.
“Phụ thân nắm giữ chức vị quan trọng nên ta có thể hiểu được có những chuyện ông không thể quyết định. Ta cũng không có một hai bắt ông tán thưởng hay đồng ý cho mình làm cái gì cả, ngươi…” Cố Phong Giản thấy nàng tiếng lại càng ngày càng gần thì không thể nói hết câu, “…Ngươi muốn làm cái gì?”
Tống Sơ Chiêu tiến lên ôm chặt lấy hắn.
Cố Phong Giản vô thức muốn làm cho nàng lui lại nhưng Tống Sơ Chiêu đã nói: “Ngươi đừng cử động!”
Cố Phong Giản chỉ có thể thả lỏng thân thể, hắn nói chậm lại: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Hôm nay phụ thân đã ôm ngươi như vầy.”
Cố Phong Giản hoảng hốt ngẩn ra.
Khi Tống Sơ Chiêu tì cằm mình lên vai Cố Phong Giản, nàng ngửi thấy mùi hương trên người hắn: “Ông ấy nói ‘Vi phụ vẫn luôn xem con là người thân của mình, vẫn luôn nghĩ đến con…Nương con cũng vậy, ca ca tỷ tỷ con cũng vậy…Ngũ lang à, tất cả nên trách ta. Có gì không đúng thì con cứ nói đi để phụ thân sửa’ – đấy, ông ấy nói y hệt như vậy đó.”
Cố Phong Giản trầm mặc, nếu như hắn có yết hầu thì nó hẳn đã không ngừng chạy lên chạy xuống.
Cái ôm này ngăn lại gió lạnh, mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp. Bờ vai rộng lớn vây chặt lấy hắn, trong giọng nói trầm thấp nam tính tràn đầy vẻ trấn an, mỗi một chữ nàng thốt ra bên tai như nổ tung ở trong đầu hắn.
Rất lâu, rất lâu rồi đã không có người ôm hắn vào trong lòng như vậy, nói chuyện với hắn như vậy.
Có một lần, phụ thân đã ôm hắn, ông tì trán mình vào trán hắn rồi nhìn sâu vào mắt hắn, ông nghiêm túc nói rằng muốn dẫn hắn về nhà.
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương, mang theo sự quan tâm và yêu thương vô bờ. Lúc ấy hắn đã tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Sau này nam tử ấy đã biến mất.
Nếu như bọn họ gặp nhau thì ánh mắt của Cố Quốc công sẽ lảng tránh, làm bộ như không thấy hắn. Dù cho hắn có khóc lóc cầu xin thì Cố Quốc công sẽ quay lưng bỏ chạy thật chật vật.
Điều đầu tiên hắn hiểu được khi trở thành một người trưởng thành đó là việc phụ thân đã lừa gạt mình.
Rõ ràng đã lừa mình vậy mà chưa từng xin lỗi.
…Rõ ràng muốn gạt mình vậy mà còn nói lời hứa hẹn.
“Ngươi tin tưởng ta đi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta sẽ không lừa ngươi.”
Lông mi Cố Phong Giản rung rung, hắn nghe thấy giọng mình đã mất bình tĩnh.
“Thật không?”
Tống Sơ Chiêu: “Thật sự. Ta lấy tên của ta và ngươi ra đảm bảo!”
Cố Phong Giản cảm thấy buồn cười từ lời thề trịnh trọng này. Hắn tự nói thầm trong lòng “xem ra Chiêu Chiêu thật sự yêu thích tên của chính mình.”
Thấy người trước mặt đã thả lỏng, Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện tiếp thì ở gần đó bỗng nhiên có tiếng cọ xát sột soạt như là có thứ gì đang chậm rãi tới gần.
Tống Sơ Chiêu bỗng chốc hoàn hồn, trong đầu nàng hiện lên ánh sáng giữa trời đêm, nàng đã nhớ ra lúc này mình đang ở trên địa bàn của Hạ lão tướng quân.
Nàng nhanh chóng buông tay ra rồi phóng về phía tường cao. Nàng chạy trối chết về phía bên tường; sau khi phóng người thoát khỏi tường còn không quên nhắc nhở Cố Phong Giản: “Ta đi trước đây, ngươi xem như ta chưa từng ghé qua đây nha!”
Nàng vừa rời đi thì những tạp âm nho nhỏ đó lập tức biến mất, ngay cả một người trong bóng tối cũng không có xuất hiện, giống như tất cả những điều vừa rồi chỉ là ảo giác do gió đêm tạo ra mà thôi.
Cố Phong Giản đờ đẫn đứng tại chỗ, thân hình hắn vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu thì bỗng nhiên hắn cười đến mức run rẩy cả vai.
Hắn chạy chậm đến ven tường, nghiên cứu một chút mấy chỗ mà vừa rồi Tống Sơ Chiêu đã bước qua.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không dám tin rằng thân thể của mình có thể linh hoạt như vậy.
Dựa vào trình tự ở trong trí nhớ, hắn dùng một chân giẫm lên rồi chậm rãi trèo lên được phía trên tường.
Hai bên dãy phố trên con đường dài có mấy cái đèn lồng được thắp sáng, lúc này chúng vẫn chưa có tắt hoàn toàn.
Đầu đường tối tăm và yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một bóng đen đang đi trên con đường lớn.
Bóng dáng kia lay động thật nhanh nhẹn trên đường, lâu lâu lại khoát khoát tay, chốc chốc lại lắc lắc đầu. Lúc sắp không còn nhìn thấy được rõ ràng nữa thì cái bóng kia bỗng nhiên ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong Giản quan sát khung cảnh đường lớn bằng cách như vậy; một nửa thế giới bị tường cao trong viện ngăn cách, một nửa thế giới còn lại thì hoàn toàn đối lập, nó càng thêm rộng lớn và tràn đầy sức sống.
Hắn có lẽ đã hiểu vì sao Tống Sơ Chiêu thích trèo tường như vậy.
Bóng dáng kia giơ tay lên rồi ra sức vẫy vẫy về phía hắn.
Cố Phong Giản cũng nâng tay lên đáp lại, sau đó vẫn luôn nhìn theo đối phương cho đến khi nàng biến mất ở trong bóng tối.
………….
Nhang đã tàn.
Hạ lão gia hỏi: “Nó đã đi chưa?”
Hà quản sự không dám nói trước đó Cố Ngũ còn ôm Tam nương nhà bọn họ, ông ta gật đầu nói: “Dạ vừa rồi đã rời đi.”
Hạ lão gia đã không còn giương nanh múa vuốt như trước, ông chỉ đơn giản trả lời một câu: “Vậy sao.”
Hạ phu nhân ở một bên ôm lấy tay ông, bà dựa sát vào người ông và nói: “Nếu như bọn họ có thể đối xử tốt với nhau vậy thì ông không cần lo lắng. Ta chỉ hy vọng Chiêu Chiêu đừng gặp cái gì ngoài ý muốn cũng như đừng có những trắc trở gì. Còn những chuyện khác thì dù cho nó muốn làm cái gì cũng không quan trọng.”
Hạ lão gia nói: “Sẽ không lại có điều gì trắc trở. Thời thế bây giờ đã không giống như xưa.”
“Ông xem, từ lúc nó trở về thì ông đã không còn như xưa rồi.” Hạ phu nhân khàn khàn nói, “Không biết khi nào Uyển Uyển mới trở về.”
“Sẽ nhanh trở lại thôi.” Hạ lão gia ôm lấy bà, “Lúc đó kêu hai đứa nó đều ở với bà.”
Hạ lão phu nhân vui vẻ nên cười nói: “Nếu như vậy thì thật là tốt. Nếu như Chiêu Chiêu có thể ở lại thì đúng mà vui mừng mà. Ta còn cảm thấy đây không phải là sự thật nữa.”
Hai người lại ngồi một lát sau đó Hạ lão gia đi qua thổi tắt ngọn nến, ông có chút nhàm chán nói: “Đi ngủ đi ngủ. Tên tiểu tử Cố gia đúng là phá hỏng sự thanh tịnh. Ngày mai ta muốn đi hỏi Quốc công một chút, xem canh giờ nào bọn họ mới chịu nghỉ ngơi.”
………….
Phạm Sùng Thanh, Phạm nhị công tử – thanh niên tài tuấn nổi danh ở kinh thành – tuy rằng xưa nay rất thích gặp rắc rối nhưng hành động hào hiệp truyền xa, võ công hơn người, người gặp người khen.
Khoảng thời gian trước, bởi vì trên mặt hắn bị thương nên không dám gặp người. Cũng may là sau khi được đại phu xem qua thì ông ta nói không có gì đáng lo, chỉ cần bôi thuốc mấy ngày là khỏi.
Hắn sống ở trong phủ, từ bỏ tính tình nóng nảy, hắn muốn lặng lẽ giấu việc này đi.
Mới hôm qua thôi, cuối cùng thương tích cũng đã tốt lên nên hắn chuẩn bị chính thức xuống núi.
………….
Tác giả có lời muốn nói.
Hạ lão gia: Việc trèo tường của tên họ Cố kia làm gì có liên quan với ta!
Tống Sơ Chiêu:…Đây là di truyền rồi đó ngoại công à!
………….
Editor:
Thật sự đọc xong mấy chương này thấy cảm động ghê gớm.
Bà liếc xéo ông: “Ông điên rồi hả?”
Hạ lão gia tức giận đến mức không thể bình tĩnh được: “Cái tên thối tha không biết xấu hổ, vậy mà dám leo vào tường Hạ phủ của ta! Lúc này đã là nửa đêm vậy mà nó còn muốn gặp gỡ Chiêu Chiêu rốt cuộc là nó muốn làm cái gì? Nó có từng suy nghĩ cho Tam nương chúng ta hay không?”
Hạ phu nhân: “Ông cảm thấy Cố Ngũ lang là người không biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Hạ lão gia: “Nó dám làm chuyện như vậy…còn biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Quản sự vội vàng giải thích: “Không có không có! Cố Ngũ lang đứng ở ngoài phòng kêu Tam cô nương rồi sau đó dẫn nàng ấy đến bờ tường. Lúc này bọn đang nhìn nhau chỗ tường ngăn mà thôi. Hai người chỉ nói chuyện chứ chưa hề có một sự tiếp xúc thân mật nào.”
Nhị lão Hạ gia đều kinh sợ.
…Thật là, cái tên Ngũ lang ở Cố phủ đúng là một nhân tài mà.
Hạ lão gia chép miệng. Ông không biết nên nói đối phương có lá gan rất lớn hay là bí quá hóa liều nữa.
Quản sự cũng rất khó xử.
Từ lúc Cố Ngũ lang xuất hiện ở gần Hạ phủ thì hộ viện trong phủ đã phát hiện ra. Suy tính đến việc đối phương là hôn phu thương lai của Tống Tam nương nên bọn họ không dám đi lùng bắt vì sợ làm cho việc này ầm ĩ lên, hủy hoại danh dự của hai người.
Cũng may là hai người bọn họ chỉ trò chuyện vui vẻ với nhau mà thôi.
Nhưng mà vì sao một hai phải lựa buổi tối như vầy để nói chuyện cơ chứ? Nếu nói việc này ra thì liệu sẽ có ai tin đây?
Hạ lão gia hỏi: “Bọn nó nói cái gì?”
Quản sự nói: “Tiểu nhân không biết. Tam cô nương là người có học võ, thính lực cũng vì vậy mà tốt hơn người thường nên chúng ta không dám tới gần.”
Hạ phu nhân bỗng nhiên đá chân của Hạ lão gia một cách tràn đầy bạo lực.
Hạ lão gia xoay người, ông oan ức mà nói: “Bà làm cái gì vậy?”
“Đều tại ông, ta thấy ông dạy hư nó rồi!” Hạ phu nhân nói tiếp, “Ngày thường thấy Cố Ngũ lang là người thành thật lại trung hậu vậy mà mới gặp mặt ông một lần thì nó đã học xong mấy thói hư tật xấu này rồi .”
Hạ lão gia: “??”
Đúng là muốn ghép tội thì ghép mà không cần lý do! Tên họ Cố kia có liên quan gì đến ông chứ!
Hạ phu nhân khoác xong áo ngoài rồi đi ra mở cửa. Hà quản sự đang đứng khom lưng thấy như vậy thì lùi về sau hai bước.
Hạ phu nhân hỏi: “Chiêu Chiêu vẫn còn đứng nói chuyện với nó sao? Quan hệ giữa hai người như thế nào?”
Quẩn sự nhớ lại: “Dạ. Thoạt nhìn thì cũng không tệ lắm.”
Hạ phu nhân trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp: “Bái thiếp của Chiêu Chiêu cũng là nhờ Cố Ngũ đưa; lúc trở về đây thì nó cũng kêu Ngũ lang đi theo, điều này chứng minh nó rất tín nhiệm Cố Ngũ. Thời điểm nàng bị ức hiếp ở Tống phủ thì cũng được Cố Ngũ hỗ trợ ít nhiều còn phái Xuân Đông qua đó chăm sóc cho nó…”
Hạ lão gia ngẩng đầu nói: “Đó là hai việc khác nhau!”
Hạ phu nhân tiếp tục phân tích thật hợp lý: “Nghĩ đến việc Chiêu Chiêu tin tưởng Cố Ngũ lang như vậy hẳn là Cố Ngũ lo lắng cho nó ở đây không quen nên mới tới xem một lần. Kết quả là nửa đêm Cố Ngũ ghé qua đây mà cũng không làm ra hành động khác người gì.”
“Nó là ngoại tôn của ta, không lẽ ta sẽ ức hiếp nó?” Hạ lão gia không tin, “Tên kia làm chuyện như vậy mà không gọi là khác người hay sao?”
Hạ phu nhân: “Hai người chỉ là trò chuyện mà thôi. Nếu như đêm nay ông không tỉnh thì chưa chắc ông đã biết đâu!”
Hạ lão gia bực bội: “Không lẽ ta phải giả vờ như không biết hả?”
Hạ phu nhân càng làm cho ông thấy bực bội hơn: “Vậy ông đi đi! Gọi người làm trò trước mặt Chiêu Chiêu bằng cách đuổi Cố Ngũ đi. Nếu không thì tàn nhẫn hơn một chút nữa, bắt Cố Ngũ lang lại rồi phạt nó một trận, xem thử Chiêu Chiêu có ghét bỏ ông hay không!”
Hạ lão gia không còn lời gì để nói.
Hạ phu nhân chậm chậm khóe mắt: “Nếu như Chiêu Chiêu thân thiết với ông thì nó đâu cần chờ đến nửa đêm để nói chuyện phiếm với Cố Ngũ lang. Nó thật là đáng thương mà! Ngay cả một người bằng hữu để nói chuyện ở kinh thành này cũng không có. Khó khăn lắm mới có một người như Cố Ngũ lang xuất hiện nhưng rốt cuộc vẫn vì ngại sự khác biệt giữa nam nữ mà đành phải chờ đến nữa đêm mới có thể lặng lẽ nói chuyện. Mà lặng lẽ nói chuyện cũng thôi đi, vậy mà có người nào đó ngay cả chuyện này cũng không cho phép…”
Hạ lão gia đành phải thỏa hiệp, ông bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó muốn nói thì cho nói!”
Ông đi tới gần tường rồi lấy một cây roi lại, nắm chặt nó trong tay, ông vụt roi ở giữa không trung hai ba lần.
Nhưng mà như vậy vẫn không thể làm ông xả hết cơn nóng nảy.
Ông nói: “Kêu người ở gần đó nhìn kỹ. Nếu như Cố gia Ngũ lang chỉ trèo tường mà thôi…thì coi như ta cho Cố Quốc công mặt mũi. Song, nếu như nó dám trèo vào cửa sổ phòng Chiêu Chiêu thì lập tức quăng nó ra ngoài!”
Quản sự vội vàng đáp: “Dạ!”
“Từ từ!”
Hạ lão gia nhìn sắc trời, bên ngoài tối đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Ông nói: “Chỉ cho bọn họ một nhén nhang* để nói chuyện. Làm sao có chuyện gì mà một nén nhang còn chưa nói xong? Tới lúc đó đuổi nó đi nhanh cho ta!”
*Một nén nhang: Tầm 15 phút.
Hạ phu nhân cười nhạo: “Nhìn ông kia kìa, còn không biết xấu hổ mà nói như vậy.”
Hạ lão gia tức anh ách.
Làm sao có người trèo vào tường nhà ông nhưng mà phu nhân lại đi trách ông vì người ngoài cơ chứ? Lại còn nói ông làm sai nữa sao?
Hạ lão gia đi thắp đèn. Ông rút một cây nhang từ tráp ra rồi đặt nó vào trong lửa một cách thô bạo.
Ánh lửa đỏ ở đỉnh nhang sáng lên, toát ra từng làn khói thơm mỏng manh.
Ông dùng sức thổi mấy lần vào đốm lửa nhỏ dường như muốn cho nó nhanh chóng cháy lớn lên. Hạ phu nhân thấy vậy thì lại cười nhạo ông thêm một lần.
Sau đó Hạ lão gia lại mang ra một cái ghế dựa rồi quyết liệt ngồi trông coi ở trước bàn.
Nếu đêm nay Chiêu Chiêu không ngủ thì ông cũng không ngủ!
………
Ngồi lâu ở đầu tường làm cho hai chân Tống Sơ Chiêu tê rần nên nàng đành phải đổi tư thế, hoạt động tay chân một chút. Một loạt động tác này làm cho Cố Phong Giản liên tục hoảng sợ.
Thấy Cố Phong Giản đưa bản danh sách thứ cần mua sang, Tống Sơ Chiêu bèn cẩn thận nhét vào trong áo của mình.
Thật ra Cố Phong Giản còn đem theo một cái áo choàng. Tiếc là vì Tống Sơ Chiêu ngồi ở trên tường cao mà hắn lại không đủ trình độ để đưa nên đành ném nó lên cho nàng ấy.
“Ban đêm sẽ lạnh, ngươi nhanh trở về đi.”
Tống Sơ Chiêu cười: “Ta còn chưa nói xong đâu. Cả đêm nay Cố Quốc công chờ cũng không chờ được mà muốn nói chuyện với ngươi, bộ ngươi không có hứng thú về việc ông ấy đã nói gì à?”
Cố Phong Giản ngửa cổ đến mức nhức mỏi, hắn giơ tay ấn phía sau cổ, nói: “Ta không bao giờ biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì.”
Tống Sơ Chiêu thở dài: “Phụ thân ngươi đúng thật rất khó hiểu. Ông ấy không có hiểu cảm gì nên ta không thể nhìn ra ông có vui vẻ hay không. Nhưng mà câu nào ông ấy nói cũng không tránh khỏi việc tham gia kỳ thi mùa xuân thật là làm cho ta khó hiểu đó.”
Cố Phong Giản cúi đầu, hắn tản bộ không có mục tiêu trên bãi cỏ.
“Ông ấy không cho ta thi thì mới đúng.”
Tống Sơ Chiêu vỗ vào chân mình: “Ông ấy cho mà! Ông ấy nói…Ta…Ta chỉ nhớ rõ ông ấy nói “xin lỗi con”. Nhưng mà nguyên văn là câu gì thì ta không nhớ rõ được.”
Cố Phong Giản quay đầu lại: “Ông ấy nói xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi rất nhiều việc.” Tống Sơ Chiêu nói tiếp, “Xin lỗi vì đã sửa lại công văn về chức quan cho ngươi, ông ấy biết ngươi vì không vui nên mới từ chức. Thật ra ông ấy không cố ý chỉ là không nghĩ đến bệ hạ sẽ an bài như vậy. Ông ấy vốn muốn xin lỗi ngươi nhưng mà ngươi lại lơ ông. Ông hy vọng ngươi có thể tham gia lại một lần nữa, sau này ông sẽ tuyệt đối không can thiệp vào nữa.”
Bản thân Cố Phong Giản có chút cứng nhắc, sau đó hắn lắc đầu như là tự giễu: “Ông ấy sao có thể nói với ta những lời như vậy được chứ?”
Tống Sơ Chiêu nghiêng người về phía trước rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân ngươi không chỉ nói mà còn khóc vì hối hận nữa kìa. Ta có thể đảm bảo, tình cảm của ông ấy dành cho ngươi là thật lòng!”
“Phụ thân ta khóc? Cố Quốc công?” Lúc này Cố Phong Giản hoàn toàn không tin, hắn chỉ cho rằng Tống Sơ Chiêu đang nói giỡn mà thôi. Hắn phất tay nói tiếp: “Người khóc chắc chắn không phải là phụ thân ta.”
“Ông ấy ôm ta khóc, khóc đến độ nghẹn nào luôn mà.” Tống Sơ Chiêu lại nhớ tới một chuyện đau lòng khác, “Khóc xong rồi lại bắt ta đọc sách làm cho tinh thần đầy nhiệt huyết của ta bị xóa sạch, những từ ta cố gắng nhớ cũng vì thế mà quên béng mất.”
Hai người có cảm giác cứ như ông nói gà bà nói vịt, giống như người mà bạn họ nói đến là hai người khác nhau.
Giống như nghe phải thiên thư*, Cố Phong Giản lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
*Thiên thư: sách trời, ý chỉ nghe sách của tiên mà mình không hiểu.
“Ông ấy còn xin lỗi về việc Phúc Đông Lai năm ấy. Không phải ông ấy muốn gạt ngươi, cái gì lặng lẽ đi thăm ngươi nhưng lại không dám cái gì đó. Vừa khóc vừa lầm bầm nữa, giống như khóc không thành tiếng vậy.” Tống Sơ Chiêu ngừng lại rồi hỏi: “Phúc Đông Lai là ai? Vì sao đi thăm ngươi mà phải âm thầm đi? Không lẽ giống như ta bây giờ cũng được gọi là lặng sẽ sao?”
Tuy Tống Sơ Chiêu nhớ câu này quên câu kia nhưng những từ quan trọng và những điều miêu tả đều vô cùng chính xác.
Trong đầu Cố Phong Giản bắt đầu có bốn chữ “khóc không thành tiếng” bay qua bay lại.
…Ngay cả khi trời sập thì Cố Quốc công cũng chưa chắc rơi một giọt nước mắt mới đúng chứ.
Cố Phong Giản buồn cười nói: “Không phả ngươi gặp ác mộng đó chứ?”
“Vì sao ngươi lại không tin ta chứ? Là sự thật mà! Một chút khoa trương ta còn chưa có sử dụng đâu.” Tống Sơ Chiêu có sức nhưng không có chỗ dùng, “Ta cảm thấy phụ thân ngươi rất tốt. nếu như hôm nay ngươi có thể tự mình nghe được những lời bộc bạch của ông ấy thì có lẽ sẽ hiểu được ông hơn.”
Cố Phong Giản thản nhiên nói: “Phải không?”
Hắn quay lưng lại làm cho Tống Sơ Chiêu không thể nhìn thấy được vẻ mặt. Giọng nói hắn thật sự bình thản đến mức không có một chút dao động nào:
“Ông ấy không thích ta học võ. Lúc trước Tứ ca vì dạy võ cho ta mà cuối cùng bị đánh một trận. Ngày thường ông ấy cũng lạnh nhạt với ta. Những lời ông ấy nói trong một năm chưa chắc nhiều như lời ngươi đã nói.”
“Sao lại có thể như vậy?” Tống Sơ Chiêu nảy ra một ý tưởng xấu, “Vậy thì ngươi đi nhờ Phó Trường Quân để chỉ cho mình, ta không tin Cố Quốc công lại dám chạy tới đánh vào mông Phó tướng quân.”
Cố Phong Giản cười nói: “Ý kiến không tồi. Đáng tiếc là hiện tại ta đã không muốn học nữa rồi.”
Tống Sơ Chiêu không biết nên cười hay là khóc thật to.
Nếu như hôm nay Cố Quốc công không tới tìm nàng thì có lẽ nàng cũng sẽ hiểu lầm ông ấy như Cố Phong Giản vậy. Nhưng nghĩ đến giọng nói nghẹn ngào lúc đó của Cố Quốc công, nàng cảm thấy giữa phụ tử bọn họ không phải không có tình cảm gì mà chỉ do hiểu lầm thôi.
Tình yêu thương của Cố Quốc công đối với Cố Phong Giản mãnh liệt như thế nhưng lại vì quá mức vụng về và cẩn thận lại bị che dấu dưới nét mặt không có cảm xúc gì của ông.
Đêm qua ông đã vứt bỏ hết tất cả danh dự của mình để có thể nói rõ ràng với nhi tử mình; thậm chí ông còn ước gì có thể lôi tim gan của mình ra để cho hắn xem.
Ông ấy đúng là ngốc, chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Nhưng mà Cố Phong Giản lại không nghe được.
Chẳng lẽ bởi vì mình mà bọn họ vẫn tiếp tục mối quan hệ như người xa lạ dù cho ai cũng là người thân nhất trên đời của nhau hay sao?
Tống Sơ Chiêu nghĩ đến đây thì cảm thấy thật khổ sở.
“Cố Ngũ lang này, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao?”
“Ta cảm thấy ngươi đang an ủi ta.” Cố Phong Giản xoay người lại, khóe miệng mang theo cười nói, “Thật ra thì không cần thiết. Trong lòng ta rất rõ ràng nên cũng sớm chuẩn bị mọi thứ rồi. Ngày thường ông ấy bận công vụ nên thời gian hai chúng ta ở bên nhau cũng rất ngắn, cũng không phải là tình cảm sâu đậm gì…”
Lúc mở miệng nói chuyện thì khóe miệng trước sau vẫn luôn cong lên nhưng vì trong đêm đen nên nụ cười cũng không hiện ra rõ ràng lắm.
Tối nay mây quá dày nên ánh trăng cũng bị che đi. Ngay cả khi hắn không bày ra vẻ mặt này thì người ta cũng không thể nào biết được rằng liệu hắn có nói một đằng làm một nẻo hay không.
Tống Sơ Chiêu nhảy từ trên tường xuống rồi chạy về phía hắn.
“Phụ thân nắm giữ chức vị quan trọng nên ta có thể hiểu được có những chuyện ông không thể quyết định. Ta cũng không có một hai bắt ông tán thưởng hay đồng ý cho mình làm cái gì cả, ngươi…” Cố Phong Giản thấy nàng tiếng lại càng ngày càng gần thì không thể nói hết câu, “…Ngươi muốn làm cái gì?”
Tống Sơ Chiêu tiến lên ôm chặt lấy hắn.
Cố Phong Giản vô thức muốn làm cho nàng lui lại nhưng Tống Sơ Chiêu đã nói: “Ngươi đừng cử động!”
Cố Phong Giản chỉ có thể thả lỏng thân thể, hắn nói chậm lại: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Hôm nay phụ thân đã ôm ngươi như vầy.”
Cố Phong Giản hoảng hốt ngẩn ra.
Khi Tống Sơ Chiêu tì cằm mình lên vai Cố Phong Giản, nàng ngửi thấy mùi hương trên người hắn: “Ông ấy nói ‘Vi phụ vẫn luôn xem con là người thân của mình, vẫn luôn nghĩ đến con…Nương con cũng vậy, ca ca tỷ tỷ con cũng vậy…Ngũ lang à, tất cả nên trách ta. Có gì không đúng thì con cứ nói đi để phụ thân sửa’ – đấy, ông ấy nói y hệt như vậy đó.”
Cố Phong Giản trầm mặc, nếu như hắn có yết hầu thì nó hẳn đã không ngừng chạy lên chạy xuống.
Cái ôm này ngăn lại gió lạnh, mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp. Bờ vai rộng lớn vây chặt lấy hắn, trong giọng nói trầm thấp nam tính tràn đầy vẻ trấn an, mỗi một chữ nàng thốt ra bên tai như nổ tung ở trong đầu hắn.
Rất lâu, rất lâu rồi đã không có người ôm hắn vào trong lòng như vậy, nói chuyện với hắn như vậy.
Có một lần, phụ thân đã ôm hắn, ông tì trán mình vào trán hắn rồi nhìn sâu vào mắt hắn, ông nghiêm túc nói rằng muốn dẫn hắn về nhà.
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương, mang theo sự quan tâm và yêu thương vô bờ. Lúc ấy hắn đã tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Sau này nam tử ấy đã biến mất.
Nếu như bọn họ gặp nhau thì ánh mắt của Cố Quốc công sẽ lảng tránh, làm bộ như không thấy hắn. Dù cho hắn có khóc lóc cầu xin thì Cố Quốc công sẽ quay lưng bỏ chạy thật chật vật.
Điều đầu tiên hắn hiểu được khi trở thành một người trưởng thành đó là việc phụ thân đã lừa gạt mình.
Rõ ràng đã lừa mình vậy mà chưa từng xin lỗi.
…Rõ ràng muốn gạt mình vậy mà còn nói lời hứa hẹn.
“Ngươi tin tưởng ta đi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta sẽ không lừa ngươi.”
Lông mi Cố Phong Giản rung rung, hắn nghe thấy giọng mình đã mất bình tĩnh.
“Thật không?”
Tống Sơ Chiêu: “Thật sự. Ta lấy tên của ta và ngươi ra đảm bảo!”
Cố Phong Giản cảm thấy buồn cười từ lời thề trịnh trọng này. Hắn tự nói thầm trong lòng “xem ra Chiêu Chiêu thật sự yêu thích tên của chính mình.”
Thấy người trước mặt đã thả lỏng, Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện tiếp thì ở gần đó bỗng nhiên có tiếng cọ xát sột soạt như là có thứ gì đang chậm rãi tới gần.
Tống Sơ Chiêu bỗng chốc hoàn hồn, trong đầu nàng hiện lên ánh sáng giữa trời đêm, nàng đã nhớ ra lúc này mình đang ở trên địa bàn của Hạ lão tướng quân.
Nàng nhanh chóng buông tay ra rồi phóng về phía tường cao. Nàng chạy trối chết về phía bên tường; sau khi phóng người thoát khỏi tường còn không quên nhắc nhở Cố Phong Giản: “Ta đi trước đây, ngươi xem như ta chưa từng ghé qua đây nha!”
Nàng vừa rời đi thì những tạp âm nho nhỏ đó lập tức biến mất, ngay cả một người trong bóng tối cũng không có xuất hiện, giống như tất cả những điều vừa rồi chỉ là ảo giác do gió đêm tạo ra mà thôi.
Cố Phong Giản đờ đẫn đứng tại chỗ, thân hình hắn vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu thì bỗng nhiên hắn cười đến mức run rẩy cả vai.
Hắn chạy chậm đến ven tường, nghiên cứu một chút mấy chỗ mà vừa rồi Tống Sơ Chiêu đã bước qua.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không dám tin rằng thân thể của mình có thể linh hoạt như vậy.
Dựa vào trình tự ở trong trí nhớ, hắn dùng một chân giẫm lên rồi chậm rãi trèo lên được phía trên tường.
Hai bên dãy phố trên con đường dài có mấy cái đèn lồng được thắp sáng, lúc này chúng vẫn chưa có tắt hoàn toàn.
Đầu đường tối tăm và yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một bóng đen đang đi trên con đường lớn.
Bóng dáng kia lay động thật nhanh nhẹn trên đường, lâu lâu lại khoát khoát tay, chốc chốc lại lắc lắc đầu. Lúc sắp không còn nhìn thấy được rõ ràng nữa thì cái bóng kia bỗng nhiên ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong Giản quan sát khung cảnh đường lớn bằng cách như vậy; một nửa thế giới bị tường cao trong viện ngăn cách, một nửa thế giới còn lại thì hoàn toàn đối lập, nó càng thêm rộng lớn và tràn đầy sức sống.
Hắn có lẽ đã hiểu vì sao Tống Sơ Chiêu thích trèo tường như vậy.
Bóng dáng kia giơ tay lên rồi ra sức vẫy vẫy về phía hắn.
Cố Phong Giản cũng nâng tay lên đáp lại, sau đó vẫn luôn nhìn theo đối phương cho đến khi nàng biến mất ở trong bóng tối.
………….
Nhang đã tàn.
Hạ lão gia hỏi: “Nó đã đi chưa?”
Hà quản sự không dám nói trước đó Cố Ngũ còn ôm Tam nương nhà bọn họ, ông ta gật đầu nói: “Dạ vừa rồi đã rời đi.”
Hạ lão gia đã không còn giương nanh múa vuốt như trước, ông chỉ đơn giản trả lời một câu: “Vậy sao.”
Hạ phu nhân ở một bên ôm lấy tay ông, bà dựa sát vào người ông và nói: “Nếu như bọn họ có thể đối xử tốt với nhau vậy thì ông không cần lo lắng. Ta chỉ hy vọng Chiêu Chiêu đừng gặp cái gì ngoài ý muốn cũng như đừng có những trắc trở gì. Còn những chuyện khác thì dù cho nó muốn làm cái gì cũng không quan trọng.”
Hạ lão gia nói: “Sẽ không lại có điều gì trắc trở. Thời thế bây giờ đã không giống như xưa.”
“Ông xem, từ lúc nó trở về thì ông đã không còn như xưa rồi.” Hạ phu nhân khàn khàn nói, “Không biết khi nào Uyển Uyển mới trở về.”
“Sẽ nhanh trở lại thôi.” Hạ lão gia ôm lấy bà, “Lúc đó kêu hai đứa nó đều ở với bà.”
Hạ lão phu nhân vui vẻ nên cười nói: “Nếu như vậy thì thật là tốt. Nếu như Chiêu Chiêu có thể ở lại thì đúng mà vui mừng mà. Ta còn cảm thấy đây không phải là sự thật nữa.”
Hai người lại ngồi một lát sau đó Hạ lão gia đi qua thổi tắt ngọn nến, ông có chút nhàm chán nói: “Đi ngủ đi ngủ. Tên tiểu tử Cố gia đúng là phá hỏng sự thanh tịnh. Ngày mai ta muốn đi hỏi Quốc công một chút, xem canh giờ nào bọn họ mới chịu nghỉ ngơi.”
………….
Phạm Sùng Thanh, Phạm nhị công tử – thanh niên tài tuấn nổi danh ở kinh thành – tuy rằng xưa nay rất thích gặp rắc rối nhưng hành động hào hiệp truyền xa, võ công hơn người, người gặp người khen.
Khoảng thời gian trước, bởi vì trên mặt hắn bị thương nên không dám gặp người. Cũng may là sau khi được đại phu xem qua thì ông ta nói không có gì đáng lo, chỉ cần bôi thuốc mấy ngày là khỏi.
Hắn sống ở trong phủ, từ bỏ tính tình nóng nảy, hắn muốn lặng lẽ giấu việc này đi.
Mới hôm qua thôi, cuối cùng thương tích cũng đã tốt lên nên hắn chuẩn bị chính thức xuống núi.
………….
Tác giả có lời muốn nói.
Hạ lão gia: Việc trèo tường của tên họ Cố kia làm gì có liên quan với ta!
Tống Sơ Chiêu:…Đây là di truyền rồi đó ngoại công à!
………….
Editor:
Thật sự đọc xong mấy chương này thấy cảm động ghê gớm.