Chương 84: Hàn lộ (5)
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi
Thật ra trước đây Hoàng đế cũng từng nghĩ nếu hỏi vấn đề này thì nàng sẽ có phản ứng thế nào. Loại sự việc bí ẩn nhất của cô nương bình thường không muốn người khác biết, kết quả một người đàn ông như hắn, lại đi hỏi nguyệt sự của nàng vào lúc nào, đây đã không phải mấy từ mạo phạm linh tinh có thể diễn tả được.
Hoàng đế rất khó xử, hắn không còn cách nào khác, hy vọng nàng đừng hiểu lầm. Nhưng câu oán hận kia, lại làm người nghe được như hắn cảm thấy tinh thần nhộn nhạo, xem ra công hiệu của Linh Quy Tập đến rồi. Hiện tại nàng giống như đang nhe răng múa vuốt về phía hắn, hắn cũng cảm thấy Hoàng hậu linh động thú vị, toát ra dụ hoặc khó lòng giải thích được.
Mặt nàng rất đỏ, sóng mắt lung linh lượn lờ, ngón tay không ngừng xoắn lại, ậm ừ nói: "Ai bảo ngài... Hỏi cái này? Có phải là Lão phật gia không?"
Cho nên nàng đã thông thấu, trong chớp mắt nàng nghĩ mình đã hồ đồ, nhưng rất nhanh đã hiểu. Hoàng đế cũng có chút không được tự nhiên: "Chuyện này không thể trách trẫm, do nàng ba hoa ở Từ Ninh cung, nói trẫm và nàng xảy ra chuyện như thế nào... Hôm nay Hoàng tổ mẫu đến hỏi trẫm, sao trẫm trả lời được, không thể làm gì khác hơn là tự mình đến hỏi nàng." Hắn vừa nói vừa thẳng lưng, dáng vẻ giả vờ như không còn kiên nhẫn: "Trẫm đường đường là vua của một nước, hôm nay lại phải xen vào chuyện nhỏ nhặt này của nàng, trẫm long nhan không vui, nàng không thấy hay sao?"
Hắn hỏi như vậy, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, có gì không vui chứ, rõ ràng là vẻ mặt hiếu kỳ.
Mặc dù Anh Minh có e thẹn trong chốc lát, nhưng Hoàng đế luôn có thể làm ngươi nhanh chóng giảm bớt xấu hổ, bởi vì chính bản thân hắn là điều xấu hổ lớn nhất. Thật ra rất nhiều lúc nàng muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn, khổ nỗi hắn có thể làm người ta tức giận đến mức máu không về tim được. Sắc đỏ trên mặt đã rút đi, Anh Minh rót hai ly trà trên bàn, chia cho hắn một ly, lạnh nhạt nói: "Vạn tuế gia xem là việc nhỏ, nhưng trong mắt ta lại là chuyện lớn. Trong cung có một chuyện xưa, nói đại hôn của một Hoàng hậu vô hình được chọn vào ngày nguyệt sự, cứ như vậy Đế Hậu không thể viên phòng, giống như người và tiên Hoàng hậu năm đó."
Hoàng đế giật mình, hắn cũng không biết chuyện này còn ẩn giấu huyền cơ như vậy, nhưng có một điều có thể khẳng định, dù là đêm đó Hiếu Tuệ Hoàng hậu có tiện hay không, đêm đó hắn cũng không ở chỗ nàng ấy.
"Trẫm nhớ, lúc nàng mới tiến cung trẫm đã từng trêu chọc tên của nàng, trẫm cũng nhận ra, nàng quả thực là một người bằng hữu trọng nghĩa khí." Hoàng thượng ngồi trên ghế bành, hiếm khi có một ngày như hôm nay, bình đẳng nghiêm túc nói chuyện này với nàng: "Tiết Thượng Chương kết nghĩa với a mã của nàng, là phụ thân của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, không thể không thừa nhận, trẫm thật sự kiêng kỵ ông ta. Trẫm không biết nàng có ấn tượng gì với ông ta, nhưng trong lòng trẫm, ông ta lạm quyền tham gia chính sự, ngay ngày hôm trước, ông ta còn ở trước mặt tất cả quân cơ đại thần ngang nhiên phản bác trẫm, trẫm là Hoàng đế, tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại trong triều đình của trẫm. Nàng và Tiết Thâm Tri là chí hữu (bạn thân), nhưng trẫm hy vọng nàng hiểu một điều, đã vào nhà Đế vương, mọi việc đều lấy giang sơn xã tắc làm trọng, đừng cảm thấy có lỗi với tiên Hoàng hậu. Trẫm và tiên Hoàng hậu không hề có tình phu thê, trẫm cũng sẽ không có khả năng viên phòng với nàng ta, bởi vì trẫm không muốn một đứa con có nửa huyết thống của Tiết thị tọa trấn giang sơn Đại Anh ta, càng không muốn nhi tử của ta trở thành Hán Chiêu đế thứ hai, ngày nào đó bị Tiết Thượng Chương đùa bỡn trong lòng bàn tay."
Hắn nói rất nhiều, Anh Minh lẳng lặng nghe, nghe đến mức bình tĩnh ôn hòa.
Quả thật không có gì để kích động, như một tấm chắn hai mặt, nàng nhìn thấy là kiên cố ấm áp, mà hắn lại thấy cứng rắn rét lạnh. Không thể nói là ai sai, người đứng ở sườn núi, lo sợ hướng gió hơn là người đứng trong sân chơi diều của mình. Hắn nói đừng cảm thấy có lỗi với tiên Hoàng hậu, những lời này ít nhiều cũng hiểu được sự khó xử của nàng, ngay cả hắn cũng biết, biết rõ nàng mãi không thể bước qua được chướng ngại.
Hoàng đế thấy nàng cúi đầu không nói, rốt cuộc cảm thấy có chút thấp thỏm: "Hoàng hậu, trẫm hy vọng nàng là người hiểu chuyện, đừng bởi vì mình có giao tình với ai thì sẽ không phân biệt đúng sai, còn lên tiếng phụ họa."
Anh Minh nói một cách tự nhiên: "Mỗi người đều có lập trường, đúng sai không phải do ta quyết định."
Hắn thoáng an tâm, lại nghĩ tới những lời nàng nói, theo nàng đêm tân hôn có thuận lợi hay không là chuyện lớn, vậy nói rõ nàng quan tâm đến hôn sự này, ít ra là không muốn đi theo con đường của tiên Hoàng hậu.
Hoàng đế rất vui mừng, câu chuyện quá nghiêm túc cũng không thích hợp với hai người bọn họ, hắn chỉ đến hỏi thời gian tín kỳ (kỳ kinh nguyệt), kéo những chuyện mất hứng kia ra nói làm gì, vẫn nên trở lại chuyện chính.
"Vậy thì... Hoàng hậu nguyện ý viên phòng cùng trẫm trong đêm đại hôn sao?" Hắn bạo gan hỏi: "Nàng nói sớm với trẫm, trẫm cũng dễ chuẩn bị."
Người này... thật sự dùng óc lừa để hình dung cũng không quá đáng. Anh Minh cau mày, vô cùng khinh thường nhìn hắn: "Loại chuyện này chuẩn bị như thế nào? Không phải ngày nào Lão phật gia cũng cho ngài uống Linh Quy Tập à."
Nói cũng phải, nhưng trong lòng hắn cảm thấy không yên, được một lời chắc chắn thì có thể toàn tâm chờ đến ngày đại hôn. Nhưng chút tâm tư này không thể nói với người ngoài, hắn vẫn rất nỗ lực: "Ý của trẫm là nàng phải cho một thời gian chính xác, đừng nghĩ bậy, sẽ không may mắn."
Vậy cũng được, cả đời nàng chỉ có một lần đại hôn, vẫn hy vọng tất cả đều thuận lợi, nàng nói: "Từ trước đến nay thời gian rất chuẩn, mỗi tháng không có thay đổi gì lớn, đều là mười hai."
"Còn ngày cuối?” Hắn nghiêm túc thỉnh giáo: "Lần trước nàng từng nói, có người một tháng hai lần, mỗi lần mười ngày, chỉ mong Hoàng hậu không bị như thế."
Anh Minh bối rối: "Ta có nói sao?"
Hoàng đế nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết là nói dối lẻo mép, tự mình đào quá nhiều hố, đến chính bản thân cũng không nhớ được. Có đôi lúc hắn rất bội phục nàng, không riêng gì các tần phi hậu cung, ngay cả hắn nàng cũng không tha: "Hoàng hậu đúng là tài cao mật lớn."
"Nào có." Nàng cười gượng gạo: "Ta không dám giấu giếm lừa gạt chủ tử, nếu chủ tử không tin, thử hỏi Đức Lộc sẽ biết."
Đức Lộc đứng ngoài cửa nghe thấy tên mình thì lập tức muốn đi vào, lại suy nghĩ cảm thấy không đúng, vấn đề này sao hắn biết được. Hoàng hậu nương nương lại gài người rồi, hắn đứng vững chân, thấy thằng nhãi con bên cạnh cười trộm, hắn trợn mắt, bĩu môi thổi ra một tiếng: "Đi!"
Hoàng đế cảm thấy người khác thế nào không quan trọng, quan trọng là nàng: "Rốt cuộc là nàng mấy ngày? Mười ngày? Hai mươi ngày?"
Anh Minh vội lắc đầu: "Ta không phải như thế, dù sao cũng không có nhiều máu để chảy như vậy, ta chỉ bảy ngày thôi." Nói xong nàng cười nhã nhặn.
Hoàng đế giỏi về suy tính, bắt đầu tính ngày: "Mười hai... Hôm nay là mười sáu... Đây là nói nàng đang có tín kỳ sao?"
Anh Minh nhìn hắn như quái vật: "Ta nói ngài này, ngài tính ngày của ta làm gì? Không được tính, cứ nói như thế với Lão phật gia là được, Lão phật gia sẽ hiểu."
Giọng điệu của nàng không được tốt lắm, có lẽ là vì thẹn quá hóa giận. Hoàng đế muốn gật đầu, chợt phát hiện như vậy thì hình như không có uy nghiêm gì, lập tức tỏ thái độ: "Nàng thật to gan, lại trừng mắt nhìn trẫm thử xem."
Nàng là một con chó săn, đôi mắt lanh lợi, lúc ngươi dễ nói chuyện nàng diễu võ dương oai, nếu ngươi lớn giọng với nàng, nàng lập tức mềm xuống, cười làm lành nói: "Sao chủ tử lại giận rồi? Từ nhỏ ta đã có đôi mắt như thế, không phải trừng mắt nhìn ngài, là nghiêm chỉnh nhìn ngài."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Người trên đời này, thiếu cái gì thì sẽ khoe cái ấy, có bao giờ nàng thấy người tốt hằng ngày đều nói mình là đại thiện nhân chưa?"
Anh Minh bị hắn chèn ép có chút không phục, cũng không nói lời nào, quay người ngồi trước gương trang điểm.
Nàng nâng lược lên, vừa chải đầu tóc rối tung của mình vừa dò xét sắc mặt của hắn qua gương. Thái hậu từng nói dạy dỗ nam nhân giống như thuần ngựa, nhất định không thể nuông chiều. Tuy rằng bản thân Thái hậu thất bại thảm hại, nhưng Anh Minh cảm thấy đạo lý này không tồi, Quả nhiên hắn tức giận một lát lại đi tới, đứng ở sau lưng nàng hỏi: "Cô nương Đồng gia hôm qua, nàng còn nhớ không?"
Anh Minh dừng động tác lại, trong lòng thầm nói cuối cùng cũng không tránh được, vẫn nên nói thì hơn, nàng buông lược lạnh nhạt nói: "Ta thấy cô nương đó thật không tệ, Vạn tuế gia nói chuyện nàng ấy với ta làm gì?"
Thật không tệ? Hoàng đế hơi thất vọng nghĩ, đừng để đến cuối lại cưới một hiền Hậu, vui vẻ nhìn hắn mở rộng hậu cung, cũng không ngại chia sẻ trượng phu với người khác, như vậy thì phải lo lắng nàng có chân tình với hắn hay không.
Hắn khẽ thở dài: "Lúc nãy Thái hoàng Thái hậu đến Càn Thanh cung, nói muốn nghe thử chủ ý của trẫm."
Nàng gật đầu: "Sau đó thì sao, ngài nghĩ như thế nào?"
Hắn nhìn ảnh ngược của nàng trong gương, trầm mặc nói: "Trẫm đến hỏi ý của nàng, nàng đừng vội hỏi ý của trẫm."
Ý của nàng? Ý của nàng nào có quan trọng như vậy! Tất nhiên nàng không muốn có người tiến cung, nhưng chuyện đó sao nàng có thể nói được. Hiện giờ chức trách của nàng chỉ là làm tốt bổn phận, sau này quản lý ổn thỏa hậu cung mà thôi, còn trượng phu thích nữ nhân thế nào, muốn nạp ai làm phi, đều không phải do nàng quyết định là được.
Nhưng Hoàng hậu cũng có khoản tốt, thường thì Hoàng đế hướng vào ai sẽ âm thầm ám chỉ, sau đó tấn lên phân vị nào do Hoàng hậu định đoạt. Chiếu thư sắc phong cũng không phát ra từ ngự tiền, phải lấy danh nghĩa hạ ý chỉ, như vậy phát ra sớm hay muộn, đương nhiên do nàng định đoạt.
"Ta có mấy lời thật lòng, muốn nói với ngài." Nàng xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngài ngồi xuống đi, ngồi xuống dễ nói chuyện."
Hoàng đế nghe xong nhìn trái nhìn phải tìm chỗ ngồi, nhưng tìm mãi không thấy, nàng lấy một ghế đôn bằng gỗ tử đàn ở dưới bàn trang điểm ra, đẩy qua cho hắn.
Hai người ngồi đối mặt nhau, nàng trầm ngâm một lúc mới nói: "Ta nhớ ngài đã từng nói, Hoàng hậu chi tôn, cùng trẫm là một, có đúng hay không? Nếu ta là Hoàng hậu, ngài cũng nên nhìn thể diện của ta, điều này không phải cho riêng gì ta, mà cũng là cho chính ngài, ngài nói đúng chứ?"
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: "Nói rất đúng, nàng nói tiếp đi."
"Chúng ta là thiên hạ đệ nhất gia, nhất định phải chú ý đến nguyên tắc, trật tự. Dù là nhà bách tính định thân, cũng không có đạo lý một đầu trao lễ vật định thân, một đầu lại nạp thiếp trước khi đón dâu. Nếu việc này truyền đến gia đình nhà gái, dùng là có qua lại người ta cũng muốn từ hôn, vì cô nương gia đình đứng đắn sẽ không thể chịu được nhục nhã này, ngài hiểu ý của ta không?"
Mỗi câu mỗi chữ của nàng nói rất chậm rãi, lại lo lắng cảm xúc dâng lên, không để ý mà quá kích động, cố gắng làm cho giọng điệu mềm mại hơn, ôn tồn nói: "Thật ra ta cũng hiểu nỗi khó xử của chủ tử, liên hôn trên triều đình liên quan đến xã tắc, ta nào có thể phản đối chứ. Ta là muốn như thế, chờ sau khi đại hôn rồi đón Đồng cô nương tiến cung, thời gian chậm một chút, cũng không đến mức khiến ta bị người chê cười, ngài nói làm như vậy có được không?"
Biểu tình hoàng đế trống rỗng, hắn tựa như chăm chú nghe nàng nói chuyện, nhưng nội dung có lẽ căn bản không vào được đầu hắn.
Anh Minh nói xong, chờ hắn cho câu trả lời chắc chắn, trước đây nàng khí phách muốn cùng Nhuận Cách làm ni cô, suy cho cùng chỉ là ảo tưởng không thực tế. Bây giờ thương lượng với hắn, thậm chí muốn dùng tư thế hèn mọn cầu hắn cho nàng thể diện, nghĩ thật là làm cho người ta ấm ức. Nàng đợi hồi lâu, hắn không nói được, cũng không nói không được, lòng của nàng treo lơ lửng, lại gọi hắn một tiếng: "Vạn tuế gia, ngài có chủ ý gì?"
Bởi vì nhìn nàng quá gần, Hoàng đế hơi ngẩn người.
Ánh nắng buổi trưa lọt vào cửa sổ, chiếu lên một nửa gương mặt nàng. Da nàng mịn màng như vậy, như là sứ tinh chất tốt nhất, dễ vỡ lại cực đẹp. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng ưu nhã đóng mở kia, nhớ đến hạt lựu giữa môi nàng tối qua, trong lòng vô cùng kích động, giống như hạt lựu kia chính là hắn. Loại ảo tưởng này đã phá tan ý chí của hắn, hắn muốn đoạt lấy nàng, muốn hung hăng làm nàng, khiến cho nàng đau đớn lên tiếng cầu xin hắn. Thế nhưng hắn không dám, Hoàng đế ấm ức nghĩ, hắn có thể quyết định càn khôn, nhưng lại không dám mạo phạm nàng, Nàng và đám nữ nhân hậu cung chờ lâm hạnh không giống nhau, mùng một mười lăm của hắn thuộc về nàng, nàng không cần mời gọi sủng ái như bọn họ, nàng chỉ cần ngồi trong cung của mình, hắn thì phải tuân theo tổ chế mà ngoan ngoãn đưa tới cửa, cho nên nàng mới vô cùng chắc chắn.
Lời nói vừa rồi của nàng ít nhiều gì hắn cũng nghe, nói thật thì có hơi hụt hẫng, một nữ nhân quá hiểu đạo lý tuy rằng hợp với yêu cầu của một Hoàng hậu, nhưng khó tránh khỏi làm cho hắn cảm thấy mình không được coi trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hắn nhẹ nhàng nắm hai tay lại với nhau, cân nhắc nên trả lời như thế nào mới không mất phong độ, nhưng nghĩ hoài cũng không ra, chỉ đành gật đầu: "Nàng nói rất có đạo lý, vậy dựa theo ý của nàng mà làm đi."
Khuôn mặt Anh Minh mang nụ cười, đáp án này rõ ràng hợp ý nàng, nhưng không biết tại sao lại khiến nàng cảm thấy thẫn thờ. Nàng cầm chiếc lược lên lần nữa, chầm chậm chải những lọn tóc rối, rất muốn nói với hắn nếu đã cho Đồng gia thăng quan tiến tước, thì không cần phải thêm mình vào. Văn võ cả triều đều là nhạc phụ thì có gì tốt, nàng thầm nghĩ, nhưng nghĩ xong lại nhụt chí, chính bản thân mình không phải vì điều này mới tiến cung sao, có lập trường gì để phản đối chứ.
Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán từ trước, đứng lên nói: "Trẫm đi đây, đến Từ Ninh cung trả lời Thái hoàng Thái hậu chuyện..." Đi mấy bước lại quay đầu ngắm nàng: "Chuyện này trẫm sẽ xử lý thích đáng, nàng không cần phải lo lắng."
Anh Minh đứng lên cung tiễn hắn, mới khom xuống một nửa, nhất thời không kịp phản ứng lại, hắn cũng không để ý, xoay người đi ra cửa cung.
Chân trước Hoàng đế vừa đi, chân sau của Tùng Cách đã mò đến, vươn cổ hỏi: "Vạn tuế gia thương lượng chuyện cô nương Đồng gia với ngài sao?"
Anh Minh không muốn nói tỉ mỉ với nàng, giả vờ rộng lượng, lấy ít phấn xoa trong lòng bàn tay, vỗ lung tung lên mặt: "Sau này loại chuyện như thế còn nhiều lắm, không có gì lạ cả."
Tùng Cách ồ một tiếng, cũng không nhắc đến chuyện Đồng gia nữa, trình mộc bài trong tay lên, nói: "Chủ tử, Tiết phúc tấn báo lên Nội Vụ phủ, muốn vào cung gặp mặt Hoàng hậu nương nương. Hiện giờ đang ở Tây Hoa môn, vừa nãy Vạn tuế gia ở đây nên nô tài không dám vào bẩm báo, giờ người định thế nào ạ?"
Anh Minh nhận thẻ bài, trên đó có mấy chữ nhỏ đoan đoan chính chính viết Tiết môn Đồ Giai thị. Nhà mẹ đẻ của Tiết phúc tấn họ Đồ Giai, sau khi nhập quan sửa thành họ Đồ của dân tộc Hán, chỉ có khi vào cung mới dùng họ cũ. Nàng nắm mộc bài cân nhắc, lẽ ra quá trình cầu kiến cũng không có thiếu sót gì để bới móc, nhưng hai nhà Tiết Tề dù sao cũng đang trên đầu sóng ngọn gió, công khai tiến cung như thế, dường như không phải là chuyện tốt gì. Nàng vốn có thể không gặp, nhưng lại không thể không nể mặt Thâm Tri. Huống hồ Tề gia và Tiết gia dính dáng quá sâu, nàng cũng sợ bỏ sót tin tức, đặt a mã vào nguy hiểm.
Tấm mộc bài nho nhỏ nằm trên bàn trang điểm, nàng lên tiếng cho phép bà vào, tranh thủ thời gian kêu Hải Đường chải đầu, lúc Tiết phúc tấn vào Sử điện, nàng đã ngồi ở chính giữa.
"Nô tài Đồ Giai thị, cung thỉnh Hoàng hậu chủ tử vạn phúc kim an." Tiết phúc tấn tiến lên mấy bước quỳ xuống lễ bái, phủ phục trên nền gạch xanh.
Anh Minh vội vàng nâng dậy: "Kiền ngạch nương (mẹ nuôi) nhanh miễn lễ." Rồi dẫn bà vào phòng trong, ngồi xuống kháng (giường nhỏ, có lò sưởi). Cung nữ dâng trà, nàng mỉm cười nói: "Sao hôm nay ngài lại vào cung?"
Đầu tiên là Tiết phúc tấn lau nước mắt, cảm nhớ đến tiên Hoàng hậu, sau đó mới nói: "Nương nương không biết, hôm kia Hoàng thượng phát chỉ dụ, lệnh cho kiền a mã (cha nuôi) của người suất lĩnh lục kỳ đi Xa Thần Hãn. Kiền a mã của người trước đây vào sinh ra tử vì triều đình, thương tích đầy mình, hôm nay lại phái ông ấy đi Khách Nhĩ Khách xa xôi, chỉ sợ thân thể ông ấy không chịu nổi. Con ngoan à, ta xem con giống như Thâm Tri, thật sự không còn cách nào khác, nên hôm nay mới vội vã đến đây gặp con. Cho dù như thế nào, nói với Vạn tuế gia vài câu tốt đẹp, mong triều đình phái tướng tài khác."
Nhưng Anh Minh biết, bọn họ lo lắng người rời kinh thành lâu, Hoàng đế sẽ nhân lúc không có người cản đường sẽ ra tay. Có lẽ người ngoài không rõ vì sao đến lúc này Tiết gia vẫn còn đối nghịch với Hoàng đế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là đâm lao thì phải theo lao.
"Kiền ngạch nương, ta biết suy nghĩ của ngài, kiền a mã rời kinh thành không ổn. Nhưng bây giờ dù ta có đi cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không để kiền a mã dẫn binh đến Mông Cổ, sau đó thì sao? Tránh được nhất thời, có thể tránh được cả đời ư? Huống hồ nếu chỉ dụ đã hạ, không phải một người ở hậu cung như ta có thể xen vào, nếu không đi, vừa hợp để Hoàng thượng mượn cớ đàn áp; nếu đi, tiền đồ hung hiểm, biến số khó liệu, kiền ngạch nương nói thử xem, có phải hay không?"
Tiết phúc tấn nhìn nàng, không ngờ một nha đầu trước đây không nói không rằng, hôm nay lại có hiểu biết như vậy.
"Nếu như theo người nói, chúng ta nên ứng phó thế nào mới tốt?"
Tất nhiên Anh Minh hy vọng có thể tìm được cách để điều hòa, vừa bảo toàn được Tiết gia, lại vừa để Hoàng đế thuận lợi loại bỏ được các thế lực đối nghịch trong triều. Thế nhưng nguyện vọng này rất khó thực hiện, nhất định phải có một bên nhượng bộ, chỉ là không biết Tiết gia có nguyện ý chấp nhận hay không mà thôi.
Nàng cầm tay Tiết phúc tấn, dịu dàng nói: "Kiền ngạch nương, ta và Thâm Tri là tỉ muội, mặc dù không sinh cùng một nhà, nhưng tình nghĩa còn sâu hơn tỷ muội ruột. Ta biết tình cảnh của kiền a mã rất khó khăn, nếu không muốn đi Khách Nhĩ Khách, cũng không phải là không có cách, chỉ cần cáo ốm nằm trên giường là được. Nhưng nằm trên giường còn chưa đủ, còn phải dâng tấu lên triều đình xin từ chức, chỉ nói là thoái ẩn dưỡng bệnh... Kiền ngạch nương, thế cục bây giờ ngài cũng nhìn thấy, chỉ có cách làm như vậy mới bảo toàn tính mệnh và gia nghiệp, ngài nghe lời khuyên của ta đi."
Beta: Vy Phi
Thật ra trước đây Hoàng đế cũng từng nghĩ nếu hỏi vấn đề này thì nàng sẽ có phản ứng thế nào. Loại sự việc bí ẩn nhất của cô nương bình thường không muốn người khác biết, kết quả một người đàn ông như hắn, lại đi hỏi nguyệt sự của nàng vào lúc nào, đây đã không phải mấy từ mạo phạm linh tinh có thể diễn tả được.
Hoàng đế rất khó xử, hắn không còn cách nào khác, hy vọng nàng đừng hiểu lầm. Nhưng câu oán hận kia, lại làm người nghe được như hắn cảm thấy tinh thần nhộn nhạo, xem ra công hiệu của Linh Quy Tập đến rồi. Hiện tại nàng giống như đang nhe răng múa vuốt về phía hắn, hắn cũng cảm thấy Hoàng hậu linh động thú vị, toát ra dụ hoặc khó lòng giải thích được.
Mặt nàng rất đỏ, sóng mắt lung linh lượn lờ, ngón tay không ngừng xoắn lại, ậm ừ nói: "Ai bảo ngài... Hỏi cái này? Có phải là Lão phật gia không?"
Cho nên nàng đã thông thấu, trong chớp mắt nàng nghĩ mình đã hồ đồ, nhưng rất nhanh đã hiểu. Hoàng đế cũng có chút không được tự nhiên: "Chuyện này không thể trách trẫm, do nàng ba hoa ở Từ Ninh cung, nói trẫm và nàng xảy ra chuyện như thế nào... Hôm nay Hoàng tổ mẫu đến hỏi trẫm, sao trẫm trả lời được, không thể làm gì khác hơn là tự mình đến hỏi nàng." Hắn vừa nói vừa thẳng lưng, dáng vẻ giả vờ như không còn kiên nhẫn: "Trẫm đường đường là vua của một nước, hôm nay lại phải xen vào chuyện nhỏ nhặt này của nàng, trẫm long nhan không vui, nàng không thấy hay sao?"
Hắn hỏi như vậy, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, có gì không vui chứ, rõ ràng là vẻ mặt hiếu kỳ.
Mặc dù Anh Minh có e thẹn trong chốc lát, nhưng Hoàng đế luôn có thể làm ngươi nhanh chóng giảm bớt xấu hổ, bởi vì chính bản thân hắn là điều xấu hổ lớn nhất. Thật ra rất nhiều lúc nàng muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn, khổ nỗi hắn có thể làm người ta tức giận đến mức máu không về tim được. Sắc đỏ trên mặt đã rút đi, Anh Minh rót hai ly trà trên bàn, chia cho hắn một ly, lạnh nhạt nói: "Vạn tuế gia xem là việc nhỏ, nhưng trong mắt ta lại là chuyện lớn. Trong cung có một chuyện xưa, nói đại hôn của một Hoàng hậu vô hình được chọn vào ngày nguyệt sự, cứ như vậy Đế Hậu không thể viên phòng, giống như người và tiên Hoàng hậu năm đó."
Hoàng đế giật mình, hắn cũng không biết chuyện này còn ẩn giấu huyền cơ như vậy, nhưng có một điều có thể khẳng định, dù là đêm đó Hiếu Tuệ Hoàng hậu có tiện hay không, đêm đó hắn cũng không ở chỗ nàng ấy.
"Trẫm nhớ, lúc nàng mới tiến cung trẫm đã từng trêu chọc tên của nàng, trẫm cũng nhận ra, nàng quả thực là một người bằng hữu trọng nghĩa khí." Hoàng thượng ngồi trên ghế bành, hiếm khi có một ngày như hôm nay, bình đẳng nghiêm túc nói chuyện này với nàng: "Tiết Thượng Chương kết nghĩa với a mã của nàng, là phụ thân của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, không thể không thừa nhận, trẫm thật sự kiêng kỵ ông ta. Trẫm không biết nàng có ấn tượng gì với ông ta, nhưng trong lòng trẫm, ông ta lạm quyền tham gia chính sự, ngay ngày hôm trước, ông ta còn ở trước mặt tất cả quân cơ đại thần ngang nhiên phản bác trẫm, trẫm là Hoàng đế, tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại trong triều đình của trẫm. Nàng và Tiết Thâm Tri là chí hữu (bạn thân), nhưng trẫm hy vọng nàng hiểu một điều, đã vào nhà Đế vương, mọi việc đều lấy giang sơn xã tắc làm trọng, đừng cảm thấy có lỗi với tiên Hoàng hậu. Trẫm và tiên Hoàng hậu không hề có tình phu thê, trẫm cũng sẽ không có khả năng viên phòng với nàng ta, bởi vì trẫm không muốn một đứa con có nửa huyết thống của Tiết thị tọa trấn giang sơn Đại Anh ta, càng không muốn nhi tử của ta trở thành Hán Chiêu đế thứ hai, ngày nào đó bị Tiết Thượng Chương đùa bỡn trong lòng bàn tay."
Hắn nói rất nhiều, Anh Minh lẳng lặng nghe, nghe đến mức bình tĩnh ôn hòa.
Quả thật không có gì để kích động, như một tấm chắn hai mặt, nàng nhìn thấy là kiên cố ấm áp, mà hắn lại thấy cứng rắn rét lạnh. Không thể nói là ai sai, người đứng ở sườn núi, lo sợ hướng gió hơn là người đứng trong sân chơi diều của mình. Hắn nói đừng cảm thấy có lỗi với tiên Hoàng hậu, những lời này ít nhiều cũng hiểu được sự khó xử của nàng, ngay cả hắn cũng biết, biết rõ nàng mãi không thể bước qua được chướng ngại.
Hoàng đế thấy nàng cúi đầu không nói, rốt cuộc cảm thấy có chút thấp thỏm: "Hoàng hậu, trẫm hy vọng nàng là người hiểu chuyện, đừng bởi vì mình có giao tình với ai thì sẽ không phân biệt đúng sai, còn lên tiếng phụ họa."
Anh Minh nói một cách tự nhiên: "Mỗi người đều có lập trường, đúng sai không phải do ta quyết định."
Hắn thoáng an tâm, lại nghĩ tới những lời nàng nói, theo nàng đêm tân hôn có thuận lợi hay không là chuyện lớn, vậy nói rõ nàng quan tâm đến hôn sự này, ít ra là không muốn đi theo con đường của tiên Hoàng hậu.
Hoàng đế rất vui mừng, câu chuyện quá nghiêm túc cũng không thích hợp với hai người bọn họ, hắn chỉ đến hỏi thời gian tín kỳ (kỳ kinh nguyệt), kéo những chuyện mất hứng kia ra nói làm gì, vẫn nên trở lại chuyện chính.
"Vậy thì... Hoàng hậu nguyện ý viên phòng cùng trẫm trong đêm đại hôn sao?" Hắn bạo gan hỏi: "Nàng nói sớm với trẫm, trẫm cũng dễ chuẩn bị."
Người này... thật sự dùng óc lừa để hình dung cũng không quá đáng. Anh Minh cau mày, vô cùng khinh thường nhìn hắn: "Loại chuyện này chuẩn bị như thế nào? Không phải ngày nào Lão phật gia cũng cho ngài uống Linh Quy Tập à."
Nói cũng phải, nhưng trong lòng hắn cảm thấy không yên, được một lời chắc chắn thì có thể toàn tâm chờ đến ngày đại hôn. Nhưng chút tâm tư này không thể nói với người ngoài, hắn vẫn rất nỗ lực: "Ý của trẫm là nàng phải cho một thời gian chính xác, đừng nghĩ bậy, sẽ không may mắn."
Vậy cũng được, cả đời nàng chỉ có một lần đại hôn, vẫn hy vọng tất cả đều thuận lợi, nàng nói: "Từ trước đến nay thời gian rất chuẩn, mỗi tháng không có thay đổi gì lớn, đều là mười hai."
"Còn ngày cuối?” Hắn nghiêm túc thỉnh giáo: "Lần trước nàng từng nói, có người một tháng hai lần, mỗi lần mười ngày, chỉ mong Hoàng hậu không bị như thế."
Anh Minh bối rối: "Ta có nói sao?"
Hoàng đế nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết là nói dối lẻo mép, tự mình đào quá nhiều hố, đến chính bản thân cũng không nhớ được. Có đôi lúc hắn rất bội phục nàng, không riêng gì các tần phi hậu cung, ngay cả hắn nàng cũng không tha: "Hoàng hậu đúng là tài cao mật lớn."
"Nào có." Nàng cười gượng gạo: "Ta không dám giấu giếm lừa gạt chủ tử, nếu chủ tử không tin, thử hỏi Đức Lộc sẽ biết."
Đức Lộc đứng ngoài cửa nghe thấy tên mình thì lập tức muốn đi vào, lại suy nghĩ cảm thấy không đúng, vấn đề này sao hắn biết được. Hoàng hậu nương nương lại gài người rồi, hắn đứng vững chân, thấy thằng nhãi con bên cạnh cười trộm, hắn trợn mắt, bĩu môi thổi ra một tiếng: "Đi!"
Hoàng đế cảm thấy người khác thế nào không quan trọng, quan trọng là nàng: "Rốt cuộc là nàng mấy ngày? Mười ngày? Hai mươi ngày?"
Anh Minh vội lắc đầu: "Ta không phải như thế, dù sao cũng không có nhiều máu để chảy như vậy, ta chỉ bảy ngày thôi." Nói xong nàng cười nhã nhặn.
Hoàng đế giỏi về suy tính, bắt đầu tính ngày: "Mười hai... Hôm nay là mười sáu... Đây là nói nàng đang có tín kỳ sao?"
Anh Minh nhìn hắn như quái vật: "Ta nói ngài này, ngài tính ngày của ta làm gì? Không được tính, cứ nói như thế với Lão phật gia là được, Lão phật gia sẽ hiểu."
Giọng điệu của nàng không được tốt lắm, có lẽ là vì thẹn quá hóa giận. Hoàng đế muốn gật đầu, chợt phát hiện như vậy thì hình như không có uy nghiêm gì, lập tức tỏ thái độ: "Nàng thật to gan, lại trừng mắt nhìn trẫm thử xem."
Nàng là một con chó săn, đôi mắt lanh lợi, lúc ngươi dễ nói chuyện nàng diễu võ dương oai, nếu ngươi lớn giọng với nàng, nàng lập tức mềm xuống, cười làm lành nói: "Sao chủ tử lại giận rồi? Từ nhỏ ta đã có đôi mắt như thế, không phải trừng mắt nhìn ngài, là nghiêm chỉnh nhìn ngài."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Người trên đời này, thiếu cái gì thì sẽ khoe cái ấy, có bao giờ nàng thấy người tốt hằng ngày đều nói mình là đại thiện nhân chưa?"
Anh Minh bị hắn chèn ép có chút không phục, cũng không nói lời nào, quay người ngồi trước gương trang điểm.
Nàng nâng lược lên, vừa chải đầu tóc rối tung của mình vừa dò xét sắc mặt của hắn qua gương. Thái hậu từng nói dạy dỗ nam nhân giống như thuần ngựa, nhất định không thể nuông chiều. Tuy rằng bản thân Thái hậu thất bại thảm hại, nhưng Anh Minh cảm thấy đạo lý này không tồi, Quả nhiên hắn tức giận một lát lại đi tới, đứng ở sau lưng nàng hỏi: "Cô nương Đồng gia hôm qua, nàng còn nhớ không?"
Anh Minh dừng động tác lại, trong lòng thầm nói cuối cùng cũng không tránh được, vẫn nên nói thì hơn, nàng buông lược lạnh nhạt nói: "Ta thấy cô nương đó thật không tệ, Vạn tuế gia nói chuyện nàng ấy với ta làm gì?"
Thật không tệ? Hoàng đế hơi thất vọng nghĩ, đừng để đến cuối lại cưới một hiền Hậu, vui vẻ nhìn hắn mở rộng hậu cung, cũng không ngại chia sẻ trượng phu với người khác, như vậy thì phải lo lắng nàng có chân tình với hắn hay không.
Hắn khẽ thở dài: "Lúc nãy Thái hoàng Thái hậu đến Càn Thanh cung, nói muốn nghe thử chủ ý của trẫm."
Nàng gật đầu: "Sau đó thì sao, ngài nghĩ như thế nào?"
Hắn nhìn ảnh ngược của nàng trong gương, trầm mặc nói: "Trẫm đến hỏi ý của nàng, nàng đừng vội hỏi ý của trẫm."
Ý của nàng? Ý của nàng nào có quan trọng như vậy! Tất nhiên nàng không muốn có người tiến cung, nhưng chuyện đó sao nàng có thể nói được. Hiện giờ chức trách của nàng chỉ là làm tốt bổn phận, sau này quản lý ổn thỏa hậu cung mà thôi, còn trượng phu thích nữ nhân thế nào, muốn nạp ai làm phi, đều không phải do nàng quyết định là được.
Nhưng Hoàng hậu cũng có khoản tốt, thường thì Hoàng đế hướng vào ai sẽ âm thầm ám chỉ, sau đó tấn lên phân vị nào do Hoàng hậu định đoạt. Chiếu thư sắc phong cũng không phát ra từ ngự tiền, phải lấy danh nghĩa hạ ý chỉ, như vậy phát ra sớm hay muộn, đương nhiên do nàng định đoạt.
"Ta có mấy lời thật lòng, muốn nói với ngài." Nàng xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngài ngồi xuống đi, ngồi xuống dễ nói chuyện."
Hoàng đế nghe xong nhìn trái nhìn phải tìm chỗ ngồi, nhưng tìm mãi không thấy, nàng lấy một ghế đôn bằng gỗ tử đàn ở dưới bàn trang điểm ra, đẩy qua cho hắn.
Hai người ngồi đối mặt nhau, nàng trầm ngâm một lúc mới nói: "Ta nhớ ngài đã từng nói, Hoàng hậu chi tôn, cùng trẫm là một, có đúng hay không? Nếu ta là Hoàng hậu, ngài cũng nên nhìn thể diện của ta, điều này không phải cho riêng gì ta, mà cũng là cho chính ngài, ngài nói đúng chứ?"
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: "Nói rất đúng, nàng nói tiếp đi."
"Chúng ta là thiên hạ đệ nhất gia, nhất định phải chú ý đến nguyên tắc, trật tự. Dù là nhà bách tính định thân, cũng không có đạo lý một đầu trao lễ vật định thân, một đầu lại nạp thiếp trước khi đón dâu. Nếu việc này truyền đến gia đình nhà gái, dùng là có qua lại người ta cũng muốn từ hôn, vì cô nương gia đình đứng đắn sẽ không thể chịu được nhục nhã này, ngài hiểu ý của ta không?"
Mỗi câu mỗi chữ của nàng nói rất chậm rãi, lại lo lắng cảm xúc dâng lên, không để ý mà quá kích động, cố gắng làm cho giọng điệu mềm mại hơn, ôn tồn nói: "Thật ra ta cũng hiểu nỗi khó xử của chủ tử, liên hôn trên triều đình liên quan đến xã tắc, ta nào có thể phản đối chứ. Ta là muốn như thế, chờ sau khi đại hôn rồi đón Đồng cô nương tiến cung, thời gian chậm một chút, cũng không đến mức khiến ta bị người chê cười, ngài nói làm như vậy có được không?"
Biểu tình hoàng đế trống rỗng, hắn tựa như chăm chú nghe nàng nói chuyện, nhưng nội dung có lẽ căn bản không vào được đầu hắn.
Anh Minh nói xong, chờ hắn cho câu trả lời chắc chắn, trước đây nàng khí phách muốn cùng Nhuận Cách làm ni cô, suy cho cùng chỉ là ảo tưởng không thực tế. Bây giờ thương lượng với hắn, thậm chí muốn dùng tư thế hèn mọn cầu hắn cho nàng thể diện, nghĩ thật là làm cho người ta ấm ức. Nàng đợi hồi lâu, hắn không nói được, cũng không nói không được, lòng của nàng treo lơ lửng, lại gọi hắn một tiếng: "Vạn tuế gia, ngài có chủ ý gì?"
Bởi vì nhìn nàng quá gần, Hoàng đế hơi ngẩn người.
Ánh nắng buổi trưa lọt vào cửa sổ, chiếu lên một nửa gương mặt nàng. Da nàng mịn màng như vậy, như là sứ tinh chất tốt nhất, dễ vỡ lại cực đẹp. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng ưu nhã đóng mở kia, nhớ đến hạt lựu giữa môi nàng tối qua, trong lòng vô cùng kích động, giống như hạt lựu kia chính là hắn. Loại ảo tưởng này đã phá tan ý chí của hắn, hắn muốn đoạt lấy nàng, muốn hung hăng làm nàng, khiến cho nàng đau đớn lên tiếng cầu xin hắn. Thế nhưng hắn không dám, Hoàng đế ấm ức nghĩ, hắn có thể quyết định càn khôn, nhưng lại không dám mạo phạm nàng, Nàng và đám nữ nhân hậu cung chờ lâm hạnh không giống nhau, mùng một mười lăm của hắn thuộc về nàng, nàng không cần mời gọi sủng ái như bọn họ, nàng chỉ cần ngồi trong cung của mình, hắn thì phải tuân theo tổ chế mà ngoan ngoãn đưa tới cửa, cho nên nàng mới vô cùng chắc chắn.
Lời nói vừa rồi của nàng ít nhiều gì hắn cũng nghe, nói thật thì có hơi hụt hẫng, một nữ nhân quá hiểu đạo lý tuy rằng hợp với yêu cầu của một Hoàng hậu, nhưng khó tránh khỏi làm cho hắn cảm thấy mình không được coi trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hắn nhẹ nhàng nắm hai tay lại với nhau, cân nhắc nên trả lời như thế nào mới không mất phong độ, nhưng nghĩ hoài cũng không ra, chỉ đành gật đầu: "Nàng nói rất có đạo lý, vậy dựa theo ý của nàng mà làm đi."
Khuôn mặt Anh Minh mang nụ cười, đáp án này rõ ràng hợp ý nàng, nhưng không biết tại sao lại khiến nàng cảm thấy thẫn thờ. Nàng cầm chiếc lược lên lần nữa, chầm chậm chải những lọn tóc rối, rất muốn nói với hắn nếu đã cho Đồng gia thăng quan tiến tước, thì không cần phải thêm mình vào. Văn võ cả triều đều là nhạc phụ thì có gì tốt, nàng thầm nghĩ, nhưng nghĩ xong lại nhụt chí, chính bản thân mình không phải vì điều này mới tiến cung sao, có lập trường gì để phản đối chứ.
Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán từ trước, đứng lên nói: "Trẫm đi đây, đến Từ Ninh cung trả lời Thái hoàng Thái hậu chuyện..." Đi mấy bước lại quay đầu ngắm nàng: "Chuyện này trẫm sẽ xử lý thích đáng, nàng không cần phải lo lắng."
Anh Minh đứng lên cung tiễn hắn, mới khom xuống một nửa, nhất thời không kịp phản ứng lại, hắn cũng không để ý, xoay người đi ra cửa cung.
Chân trước Hoàng đế vừa đi, chân sau của Tùng Cách đã mò đến, vươn cổ hỏi: "Vạn tuế gia thương lượng chuyện cô nương Đồng gia với ngài sao?"
Anh Minh không muốn nói tỉ mỉ với nàng, giả vờ rộng lượng, lấy ít phấn xoa trong lòng bàn tay, vỗ lung tung lên mặt: "Sau này loại chuyện như thế còn nhiều lắm, không có gì lạ cả."
Tùng Cách ồ một tiếng, cũng không nhắc đến chuyện Đồng gia nữa, trình mộc bài trong tay lên, nói: "Chủ tử, Tiết phúc tấn báo lên Nội Vụ phủ, muốn vào cung gặp mặt Hoàng hậu nương nương. Hiện giờ đang ở Tây Hoa môn, vừa nãy Vạn tuế gia ở đây nên nô tài không dám vào bẩm báo, giờ người định thế nào ạ?"
Anh Minh nhận thẻ bài, trên đó có mấy chữ nhỏ đoan đoan chính chính viết Tiết môn Đồ Giai thị. Nhà mẹ đẻ của Tiết phúc tấn họ Đồ Giai, sau khi nhập quan sửa thành họ Đồ của dân tộc Hán, chỉ có khi vào cung mới dùng họ cũ. Nàng nắm mộc bài cân nhắc, lẽ ra quá trình cầu kiến cũng không có thiếu sót gì để bới móc, nhưng hai nhà Tiết Tề dù sao cũng đang trên đầu sóng ngọn gió, công khai tiến cung như thế, dường như không phải là chuyện tốt gì. Nàng vốn có thể không gặp, nhưng lại không thể không nể mặt Thâm Tri. Huống hồ Tề gia và Tiết gia dính dáng quá sâu, nàng cũng sợ bỏ sót tin tức, đặt a mã vào nguy hiểm.
Tấm mộc bài nho nhỏ nằm trên bàn trang điểm, nàng lên tiếng cho phép bà vào, tranh thủ thời gian kêu Hải Đường chải đầu, lúc Tiết phúc tấn vào Sử điện, nàng đã ngồi ở chính giữa.
"Nô tài Đồ Giai thị, cung thỉnh Hoàng hậu chủ tử vạn phúc kim an." Tiết phúc tấn tiến lên mấy bước quỳ xuống lễ bái, phủ phục trên nền gạch xanh.
Anh Minh vội vàng nâng dậy: "Kiền ngạch nương (mẹ nuôi) nhanh miễn lễ." Rồi dẫn bà vào phòng trong, ngồi xuống kháng (giường nhỏ, có lò sưởi). Cung nữ dâng trà, nàng mỉm cười nói: "Sao hôm nay ngài lại vào cung?"
Đầu tiên là Tiết phúc tấn lau nước mắt, cảm nhớ đến tiên Hoàng hậu, sau đó mới nói: "Nương nương không biết, hôm kia Hoàng thượng phát chỉ dụ, lệnh cho kiền a mã (cha nuôi) của người suất lĩnh lục kỳ đi Xa Thần Hãn. Kiền a mã của người trước đây vào sinh ra tử vì triều đình, thương tích đầy mình, hôm nay lại phái ông ấy đi Khách Nhĩ Khách xa xôi, chỉ sợ thân thể ông ấy không chịu nổi. Con ngoan à, ta xem con giống như Thâm Tri, thật sự không còn cách nào khác, nên hôm nay mới vội vã đến đây gặp con. Cho dù như thế nào, nói với Vạn tuế gia vài câu tốt đẹp, mong triều đình phái tướng tài khác."
Nhưng Anh Minh biết, bọn họ lo lắng người rời kinh thành lâu, Hoàng đế sẽ nhân lúc không có người cản đường sẽ ra tay. Có lẽ người ngoài không rõ vì sao đến lúc này Tiết gia vẫn còn đối nghịch với Hoàng đế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là đâm lao thì phải theo lao.
"Kiền ngạch nương, ta biết suy nghĩ của ngài, kiền a mã rời kinh thành không ổn. Nhưng bây giờ dù ta có đi cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không để kiền a mã dẫn binh đến Mông Cổ, sau đó thì sao? Tránh được nhất thời, có thể tránh được cả đời ư? Huống hồ nếu chỉ dụ đã hạ, không phải một người ở hậu cung như ta có thể xen vào, nếu không đi, vừa hợp để Hoàng thượng mượn cớ đàn áp; nếu đi, tiền đồ hung hiểm, biến số khó liệu, kiền ngạch nương nói thử xem, có phải hay không?"
Tiết phúc tấn nhìn nàng, không ngờ một nha đầu trước đây không nói không rằng, hôm nay lại có hiểu biết như vậy.
"Nếu như theo người nói, chúng ta nên ứng phó thế nào mới tốt?"
Tất nhiên Anh Minh hy vọng có thể tìm được cách để điều hòa, vừa bảo toàn được Tiết gia, lại vừa để Hoàng đế thuận lợi loại bỏ được các thế lực đối nghịch trong triều. Thế nhưng nguyện vọng này rất khó thực hiện, nhất định phải có một bên nhượng bộ, chỉ là không biết Tiết gia có nguyện ý chấp nhận hay không mà thôi.
Nàng cầm tay Tiết phúc tấn, dịu dàng nói: "Kiền ngạch nương, ta và Thâm Tri là tỉ muội, mặc dù không sinh cùng một nhà, nhưng tình nghĩa còn sâu hơn tỷ muội ruột. Ta biết tình cảnh của kiền a mã rất khó khăn, nếu không muốn đi Khách Nhĩ Khách, cũng không phải là không có cách, chỉ cần cáo ốm nằm trên giường là được. Nhưng nằm trên giường còn chưa đủ, còn phải dâng tấu lên triều đình xin từ chức, chỉ nói là thoái ẩn dưỡng bệnh... Kiền ngạch nương, thế cục bây giờ ngài cũng nhìn thấy, chỉ có cách làm như vậy mới bảo toàn tính mệnh và gia nghiệp, ngài nghe lời khuyên của ta đi."