Chương 11: Bà con xa không bằng láng giềng gần
Đêm khuya, bác sĩ Dịch kết thúc công việc trở về nhà, mọi thứ đều yên tĩnh. Ngả lưng trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy dọn dẹp phòng.
Sau một hồi lau dọn miệt mài thì sàn nhà đã sạch sẽ, máy tính để bàn và kệ sách cũng chỉ có thể tự mình xử lí, may mắn thay, chủ của chúng luôn luôn thích sạch sẽ vậy nên không cần phải vệ sinh quá nhiều.
Dọn dẹp xong thư phòng, Dịch Thế An đột nhiên quay trở lại, nhẹ nhàng đặt cuốn tạp chí ở góc trên bên phải của bàn làm việc vào ngăn kéo.
Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ hết thảy, Dịch Thế An mới an tâm đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Thế An kết thúc buổi tập thể dục, thay chính trang rồi đi đến công ty xem xét tiến triển mới nhất của thử nghiệm, hỗ trợ xử lý một số vấn đề phát sinh trong vòng kiểm tra thứ hai, khi công việc kết thúc thì bầu trời đã nhuộm ánh chiều tà, cô vội vàng mang số liệu chạy về nhà.
Đem tài liệu cất đi, Dịch Thế An lên lầu gõ cửa nhà Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ một thân váy dài đỏ chậm rãi mở cửa: "Xong việc rồi sao?"
"Ân, đến giúp cô xách đồ."
Dịch Thế An hai tay xách đầy đồ dùng sẽ dùng cho ngày hôm nay, trong khi Thẩm Dĩ Hạ chỉ ôm một chai rượu vang đỏ.
Hai người ăn ý đi vào phòng bếp, một người chuẩn bị thức ăn, một người rửa trái cây.
"Há miệng." Thẩm Dĩ Hạ lấy một quả đưa tới bên miệng Dịch Thế An.
Dịch Thế An có chút ngượng ngùng, "Tôi tự..." Lời chưa kịp nói đã bị Thẩm Dĩ Hạ bắt được, nàng dùng quả chặn lại, trực tiếp nhét vào trong miệng người kia.
Lúc ngón tay rời đi lại chạm đến cánh môi, hai người đều giật mình.
Thật mềm.
Thật tê.
Quả bị hai hàm khép lại làm vỡ ra, nước ngọt chảy vào trong tim.
Hai người giữ im lặng, quay đầu lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Mắt thấy Thẩm Dĩ Hạ đem trái cây từng quả một đặt vào mâm đựng, Dịch Thế An mở miệng nói: "Cô đi chơi một lúc đi, trong phòng khách có máy chơi game, nó ở ngay dưới tủ TV."
"Được, vậy thì vất vả cho cô rồi." Thẩm Dĩ Hạ bưng mâm đựng trái cây rời đi.
Sau khi ăn trái cây một lúc, Thẩm Dĩ Hạ rửa tay sạch sẽ rồi tìm máy chơi game, kết nối nó với TV và bắt đầu chơi.
Lơ đãng chơi vài hiệp, chuông cửa vang lên, Thẩm Dĩ Hạ tạm dừng trò chơi nghi ngờ đi đến cửa kiểm tra màn hình.
Nhìn người phụ nữ trung niên với phong thái đoan trang ngoài cửa, Thẩm Dĩ Hạ do dự mở cửa, lễ phép hỏi: "Xin hỏi quý bà* đang tìm ai vậy?"
*Nếu để ngài như bản QT thì mình thấy hơi kì nên mình đổi thành như vầy nha.
Vị khách hiển nhiên không ngờ đến người đến nghênh đón mình lại là một người hoàn toàn khác, quay đầu nhìn lại số thang máy, không có sai a.
"Ta đến tìm Dịch Thế An, ai cháu có phải là tiểu tiên nữ đánh đấm đặc biệt lợi hại không?" Vừa gặp mặt đã cảm thấy cô gái xinh đẹp đứng trong nhà hết sức quen mắt, Dịch mẫu rốt cuộc cũng nhớ ra nàng là nữ chính trong một bộ phim cũ bà đặc biệt thích.
Tiểu tiên nữ đánh đấm đặc biệt lợi hại? Thẩm Dĩ Hạ kịp phản ứng vị trước mặt là đang nói về một bộ phim truyền hình mà nàng đã diễn qua.
Ôn nhu cười một tiếng, Thẩm Dĩ Hạ vội vàng mời người vào trong, "Là cháu, quý bà người mau vào đi."
"Là ai vậy?" Dịch Thế An nghe thấy động tĩnh nên đi ra ngoài xem xét.
"Mẹ?! Tại sao mẹ lại tới đây?" Dịch Thế An có chút chấn kinh.
"Thế nào, cô không về thì ta tự đến xem cô không được sao." Dịch mẫu ngạo kiều nói, "Khi nào thì cô mới chịu bỏ cái tính thỉnh thoảng lại đem mật khẩu nhà đổi đây?"
Dịch Thế An có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Dĩ Hạ một bên đang nhịn cười tai ửng đỏ cả lên.
"Hai người trò chuyện nhé, tôi xin phép xuống bếp xem đồ ăn." Thẩm Dĩ Hạ lấy cớ rời đi.
Dẫn mẹ đi đến ghế sofa ngồi xuống, Dịch Thế An nhỏ giọng oán trách, "Mẹ, lúc mẹ tới sao không nói trước với con một tiếng."
Dịch mẫu ung dung mở miệng: "Làm sao vậy, quấy rầy chuyện tốt của con à. Còn bảo rằng bận rộn công việc, xem ra là vội chuyện khác."
"Mẹ đang nói cái gì vậy, Dĩ Hạ là hàng xóm lầu trên của con."
"Nga, nguyên lai gọi Dĩ Hạ a, thật sự là bà con xa không bằng láng giềng gần rồi." Dịch mẫu lắc đầu ra vẻ thương tâm.
Dịch Thế An điên cuồng giải thích nói: "... Con thực sự bận rộn với công việc. Vinh Tranh mang quà về ba mẹ rất thích không phải sao, chính là Dĩ Hạ tặng chúng cho con, con không phải nên cảm tạ người ta một chút sao."
"Ta hiểu rồi, ta còn tưởng rằng con đã thông suốt." Dịch mẫu nhỏ giọng thì thầm.
"Được rồi được rồi không nói với con nữa, con nhanh đi nấu cơm đi, để ta cùng Hạ tiểu thư trò chuyện." Phất phất tay đuổi Dịch Thế An vào bếp.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn Dịch Thế An đang lề mà lề mề đi đến cửa trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng không dám lộ ra, giả vờ như không nhìn thấy tiếp tục thái rau.
"Cái kia là mẹ tôi thấy nhớ tôi nên đến thăm." Dịch Thế An dùng hết dũng khí giành lấy con dao trong tay Thẩm Dĩ Hạ.
"Ân, vậy tôi đi bồi dì." Thẩm Dĩ Hạ biểu thị đã hiểu.
Sau khi Thẩm Dĩ Hạ rời đi, Dịch Thế An nhanh chóng cắt con cá chép mới được đưa lên từ dưới ao, không biết đang thái thịt hay mớ hỗn độn trong lòng mình.
"Dì người uống nước đi." Thẩm Dĩ Hạ dùng hai tay đưa ly nước.
"Cảm ơn Hạ tiểu thư, cà chua bi này ăn ngon thật, hai đứa mua ở đâu vậy?"
"Mấy ngày trước con đã đến Nghĩa Đô để tham gia một chương trình, đây đều là mang về từ nơi đó."
"Không tệ không tệ, cháu và Thế An quen biết bao lâu rồi?" Dịch mẫu thăm dò hỏi.
"Bốn mươi mốt ngày." Thẩm Dĩ Hạ cười cười.
"Nhớ rõ như vậy a, con gái của ta rất ít khi kết giao bạn bè."
Thẩm Dĩ Hạ tán thành: "Có thể thấy rằng tính tình cô ấy tương đối khó gần."
Dịch mẫu hồi tưởng lại chuyện cũ, cảm thán nói: "Thật ra khi còn nhỏ con bé là đứa trẻ rất hoạt bát, thích chơi đùa với mọi thứ, thật sự là một cái đuôi nhỏ."
Cảm nhận được Dịch mẫu có chút thương cảm, Thẩm Dĩ Hạ cũng không hỏi tại sao, an ủi nói: "Hiện tại thế này cũng rất tốt, thành thục ổn trọng, một mình đảm đương một phía."
"Thật sao, vậy cháu có thích hay không?" Dịch mẫu sợ con gái mình làm người bạn khó lắm mới có được này buồn bực bỏ đi mất.
Đương nhiên thích a, chỉ là loại thích này với loại người nói không giống nhau.
Nở ra nụ cười đặc trưng của mình, Thẩm Dĩ Hạ hào phóng nói: "Thích a, rất là thích. Chỉ là cô ấy có vẻ như không thích cháu lắm."
"Ai nha, ta biết con bé lúc nào cũng trưng ra bộ dạng ấy, luôn luôn đem người muốn đến gần đẩy ra." Dịch mẫu tức giận vỗ đùi.
"Hạ tiểu thư, mong cháu ngàn vạn lần chớ sớm từ bỏ Thế An nhà ta a, con bé chỉ là khép lòng mình lại quá lâu, tình cảm có chút trì độn."
Rốt cuộc chuyện gì đã biến cô thành thế này? Thẩm Dĩ Hạ có chút đau lòng.
Nắm chặt tay Dịch mẫu, Thẩm Dĩ Hạ trịnh trọng nói: "Sẽ không thưa dì, tin tưởng cháu. Cô ấy sẽ từ từ mở cửa trái tim mình ra."
Cháu có thể chờ.
Dịch mẫu vui mừng sờ sờ bàn tay non mềm của Thẩm Dĩ Hạ, "Cảm ơn Hạ tiểu thư, nếu Thế An có ức hiếp cháu cứ nói cho ta biết, không thể để tiểu tiên nữ của chúng ta đau buồn được."
Thẩm Dĩ Hạ bị Dịch mẫu chọc cười, "Được ạ, vậy thì dì đến lúc đó nhất định phải giúp cháu nha. Chúng ta thêm Wechat để liên lạc với nhau qua điện thoại đi."
"Được được được, ta kiên quyết đứng về phía cháu."
Trong phòng bếp Dịch Thế An không biết bản thân đã bị mẹ mình đem bán đi, vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị bữa tối cho hai người ngoài kia.
"Để cháu chơi game cùng dì nha, dì xem có thích cái nào không." Thẩm Dĩ Hạ tìm ra một loạt trò chơi hai người và giới thiệu chúng với Dịch mẫu.
"Là cái mới vừa qua kia, khiêu vũ khiêu vũ."
"Được ạ." Hai đại mỹ nữ trong phòng khách cùng nhau thực hiện các dáng múa theo màn hình trò chơi, cười nói vui vẻ.
"Đến giờ ăn rồi." Đầu bếp Dịch vất vả một hồi trong bếp cũng đã bưng ra ngoài những món ăn được chuẩn bị cẩn thận.
"Con cứ ăn trước đi, ta cùng Hạ Hạ chơi trận này xong đã." Dịch mẫu cũng không quay đầu lại.
Dịch Thế An nhìn về phía phòng khách, mẹ cô đang cùng Thẩm Dĩ Hạ chơi đến quên cả trời đất, hai bóng người một đỏ một tím khiến căn phòng thêm phần ấm áp.
"..." "Ăn cơm thôi Hạ Hạ." Dịch Thế An quyết định rẽ sang đường khác để cầu cứu.
Thẩm Dĩ Hạ được lợi thay đổi xưng hô.
Được thôi, vì em đã thành tâm thành ý mời như vậy, tỷ tỷ đây liền giúp em một cái.
Dẫn đầu dừng lại, Thẩm Dĩ Hạ ngọt ngào nói: "Dì à, chúng ta đi ăn cơm trước đi, một lúc nữa trời sẽ trở lạnh ăn không được thoải mái nữa, cái này có thể tạm dừng."
Dịch mẫu tuy chưa thỏa mãn nhưng vẫn là dừng lại, "Cũng đúng, phải để cháu ăn uống ngon miệng chứ, ta dẫn cháu đi rửa tay."
Dịch Thế An nhìn mẹ đang ngồi bên phải mình, lại nhìn về Thẩm Dĩ Hạ đang ngồi đối diện, chưa bắt đầu ăn đã có cảm giác áp lực.
"Hạ Hạ, cháu cứ tự nhiên đi a, không cần chú ý câu nệ làm gì." Dịch mẫu gắp nửa con tôm đặt lên đĩa trước mặt Thẩm Nhất Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ cười rạng rỡ: "Cảm ơn dì, con tự mình gắp được rồi."
"Con đừng chỉ nhìn nữa, mau ăn xong đi, bọn ta còn muốn chơi tiếp." Đứa nhỏ này hôm nay thế nào lại đần người ra như vậy.
Dịch Thế An mím môi đưa chén cơm lên, vùi đầu vào ăn.
"Dùng thêm rau này." Đối diện truyền đến một giọng nói dễ nghe, trên đĩa còn có thêm mấy con tôm được chọn rất ngon.
Dịch Thế An đối diện với ánh mắt của Thẩm Dĩ Hạ đang buông trên người mình, rầu rĩ nói: "Nga, cô cũng ăn đi."
"Sao lại để khách gắp thức ăn cho con chứ? Còn có, không mua đồ uống sao, hôm nay là lễ lớn mà."
"Đã mua rồi thưa dì, chỉ là sợ người để ý nên mới đem cất đi." Thẩm Dĩ Hạ lấy chai rượu đỏ giấu dưới gầm bàn ra.
"Cái này có gì đâu chứ, Nghỉ lễ đương nhiên phải thật vui vẻ a, dì đây tửu lượng cao lắm đó." Nói xong gằng giọng trầm xuống hướng đến Dịch Thế An đang ăn cơm, "Mau đi lấy ly, ta phải nếm thử loại rượu này."
Trong lúc Dịch Thế An đi lấy ly, Thẩm Dĩ Hạ đã mở chai, mùi thơm của rượu tràn ra khắp nơi.
"Dì à, cháu rót cho dì một ly." Thẩm Dĩ Hạ cho mỗi người thêm một ly.
Dịch mẫu khẽ nhấp một cái tán thưởng nói: "Ân! Rượu ngon, rượu ngon."
"Chỗ cháu vẫn còn, nếu dì thích, một hồi cháu đi lấy gửi người vài chai."
"Vậy thì thật là xấu hổ để Thế An mua cho ta là được rồi." Dịch mẫu từ chối nói.
Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Mua ở chỗ cháu cũng giống như nhau thôi, cháu sẽ tính giá hữu nghị cho cô ấy."
"Được được được, con nhớ kỹ phải gửi tiền cho người ta đó." Dịch mẫu biết rượu không rẻ, liền dặn dò đứa con gái không biết uống nhiều rượu nhà mình.
"Con biết rồi." Dịch Thế An trong lòng phỉ báng, lần này lại nợ ân tình nhiều hơn.
"Này Hạ Hạ, khi nào chương trình cháu vừa nhắc lúc nãy lên sóng, ta cũng muốn theo dõi."
Chương trình? Dịch Thế An vểnh tai lên nghe lén.
"Vào lúc 8 giờ tối nay trên đài CCTV 3, chủ yếu là để tuyên truyền cho Nghĩa Đô."
Dịch mẫu nhìn đồng hồ, "Đã tám giờ rồi a, chúng ta nhanh lên để còn xem kịp."
"Được, cháu cùng xem với dì." Thẩm Dĩ Hạ uống xong một ly, chuẩn bị rót đầy cho mình một ly nữa.
Vừa chạm vào chai rượu, tay nàng liền bị đè xuống, hai tay cùng đặt lên thân chai, cảm giác mềm mại làm làn da nóng lên.
Dừng một chút, Dịch Thế An đoạt lấy chai rượu, "Đủ rồi." Lập tức rót đầy cho mình, một ngụm uống cạn.
"Này..." Chưa kịp gọi lại, phản chiếu trong mắt Thẩm Dĩ Hạ là hình ảnh cô một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Không uống thì không uống, tự mình uống vội như vậy làm gì kia chứ?
Ăn uống no đủ, hai người tiễn Dịch mẫu ra phòng khách, bắt đầu thu dọn bàn ăn và bếp.
Thẩm Dĩ Hạ vừa xả nước vừa nói: "Dì thật đáng yêu."
"Đáng yêu?!" Chỗ nào đáng yêu chứ hôm nay không ngừng vờn tôi.
Thẩm Dĩ Hạ cười thầm, bất quá không đáng yêu bằng em.
"Cô sinh năm 1992? Đại học Đế Đô liên thông lên thạc sĩ tiến sĩ?" Những câu hỏi liên tục được ném ra, nện vào đầu Dịch Thế An.
... Mẹ đã làm cái quái gì vậy chứ?!
Dịch Thế An ngầm thừa nhận, giả vờ không quan tâm hỏi: "Bà ấy đã nói gì với cô?"
Lau khô tay, Thẩm Dĩ Hạ trêu chọc nói: "Muốn biết thì hỏi dì đi. Dì rất dễ nói chuyện, hỏi gì đáp nấy."
Bốn chữ này thốt ra làm Dịch Thế An sợ hãi trong lòng.
"Từ nay về sau phải gọi là chị a, tôi sinh năm 1989." Thẩm Dĩ Hạ nhẹ lướt đi.
Chẳng phải chỉ lớn hơn ba tuổi thôi sao? Kêu chị cái gì chứ?
"Mau tới đây Hạ Hạ, bắt đầu rồi."
"Cháu tới đây dì."
Dịch Thế An đi ra lúc hai người đang thảo luận làm thế nào để nấu canh chua cá cho ngon, cười đùa ngay tại lan can trong màn hình.
Người thanh niên này có gì tốt, đứng ở tuổi ba mươi có tự lập được không?
Xem đi, mặc quần áo gì đều cần người khác nhắc nhở.
"Không ngờ Nghĩa Đô lại có phong cảnh đẹp như vậy, nếu có thời gian để lão đầu tử dắt ta đi dạo chơi một chút."
"Cái này con khỉ thật đẹp nha, bóng loáng không dính nước."
Với mái tóc dài tung bay theo gió từ đỉnh núi, Thẩm Dĩ Hạ viết từng nét một lên tấm bảng gỗ, vô cùng chuyên chú.
Dịch Thế An lén lút nhìn Thẩm Dĩ Hạ ánh mắt sáng ngời ngồi trên ghế sofa, không đợi quay đầu đã bị bắt gặp, ánh mắt của họ chạm nhau trong không trung, hai bên đều nghĩ tìm hiểu ngọn ngành.
"Oa, đứa trẻ ngoan, cháu mau nhìn xem!" Giọng của Dịch mẫu vang lên cắt ngang ánh mắt của hai người, bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy ánh sáng trên màn hình.
Thật đẹp, Dịch Thế An nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ Hạ từ đôi môi đỏ mộng đến hàm răng trắng tinh.
A, đó là bởi vì ngươi quá yếu.
Nhìn nhóm ba người vui đùa, Dịch Thế An nổi lên sự bực bội khó hiểu, nhàn nhạt nói: "Hai người xem đi, tôi đi viết luận văn."
"Đi thì đi đi." Dịch mẫu qua loa đáp.
Trước màn hình to lớn, Dịch Thế An cau mày nhìn những dòng chữ dày đặc, cái màn hình này hư rồi sao? Thế nào lại có chút mơ hồ.
Tháo kính bảo vệ mắt xuống, vẫn không có gì thay đổi.
Quên đi, trước tiên viết đã. Bàn tay dài tiếp tục gõ bàn phím.
Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, Thẩm Dĩ Hạ mở cửa bước đến bàn, trên tay là một đĩa trái cây nhỏ và một ly nước mật ong.
"Uống chút đi, rượu này có tác dụng chậm."
Dịch Thế An khó hiểu: "Tôi không có say."
Thẩm Dĩ Hạ câu môi khẽ cười, một tay chống lên mép bàn, cúi người đối mặt với Dịch Thế An: "Phải không giáo sư Dịch, cô xem một chút cô đang viết cái gì?"
Đôi môi đỏ mọng đóng mở gần trong gang tấc khiến đầu óc người ta choáng váng. Thẩm Dĩ Hạ đem ly nhét vào trong tay người kia, tiêu sái rời đi.
Dịch đại giáo thụ chăm chú nhìn vào màn hình, suýt làm đổ nước.
Thảo! Vội vàng nhấn nút xóa bỏ đi ba từ Thẩm Dĩ Hạ không biết được đánh vào lúc nào.
Nhất thời tỉnh táo lại, Dịch Thế An uống nước mật ong rồi chạy đi rửa mặt.
Phòng khách nghe được động tĩnh Thẩm Dĩ Hạ nhịn không được cười ra tiếng.
"Sao vậy?" Dịch mẫu tò mò hỏi.
"Không có việc gì đâu ạ, con gái dì thật đáng yêu."
"Có đúng không, cháu đừng dọa ta." Dịch mẫu nửa tin nữa ngờ.
"Sao có thể chứ dì, người cứ xem tiếp đi a, cháu đi lên lầu lấy đồ xuống."
Thẩm Dĩ Hạ chọn một vài chai rượu ngon và một số đặc sản rồi quay trở lại tầng dưới.
Dịch mẫu nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Mấy đứa tới tới lui lui bằng cầu thang không phiền phức sao, hay ta nhờ quản lý khu nhà giúp đổi thẻ thang máy."
Thẩm Dĩ Hạ ý động: "Được a, nếu cô ấy không phiền, cháu sẽ đưa thẻ cho dì."
"Đưa cho ta trước đi, ta sẽ nói chuyện với con bé." Chương trình kết thúc, Dịch mẫu vẫn chưa thỏa mãn, "Ai nha tuổi trẻ thật tốt, ta rất thích đi du lịch."
"Thân thể dì vẫn vô cùng tốt không phải sao, chờ Thế An được nghỉ để cô ấy dẫn dì đi thôi."
"Hừ, trông đợi vào con bé ấy biết tới tháng năm nào mới được đi chứ." Dịch mẫu không đồng ý.
"Vậy cháu tìm bạn đồng hành giúp dì, mẹ cháu cũng muốn đi du lịch."
"Được được, vẫn là cháu tri kỷ." Dịch mẫu vui vẻ nói.
Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thẩm Dĩ Hạ nhìn đồng hồ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm khác cháu lại ghé thăm dì được nhé?"
"Được, đi thong thả a, ta không tiễn."
"Ân, dì nghỉ ngơi sớm một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Dĩ Hạ: "Không được thì đừng cậy mạnh."
Dịch Thế An: "... Ai không được."
Thẩm Dĩ Hạ: "Ai phản bác chính là người đó."
Nơi đây đã tỉnh lược một vạn chữ.
Dịch Thế An: "Còn được không?"
Thẩm Dĩ Hạ: "..."
Yến quán: Xem kịch. jpg
____
Young: Chưa gì có người thành con ghẻ rồi a =))))
Sau một hồi lau dọn miệt mài thì sàn nhà đã sạch sẽ, máy tính để bàn và kệ sách cũng chỉ có thể tự mình xử lí, may mắn thay, chủ của chúng luôn luôn thích sạch sẽ vậy nên không cần phải vệ sinh quá nhiều.
Dọn dẹp xong thư phòng, Dịch Thế An đột nhiên quay trở lại, nhẹ nhàng đặt cuốn tạp chí ở góc trên bên phải của bàn làm việc vào ngăn kéo.
Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ hết thảy, Dịch Thế An mới an tâm đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Thế An kết thúc buổi tập thể dục, thay chính trang rồi đi đến công ty xem xét tiến triển mới nhất của thử nghiệm, hỗ trợ xử lý một số vấn đề phát sinh trong vòng kiểm tra thứ hai, khi công việc kết thúc thì bầu trời đã nhuộm ánh chiều tà, cô vội vàng mang số liệu chạy về nhà.
Đem tài liệu cất đi, Dịch Thế An lên lầu gõ cửa nhà Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ một thân váy dài đỏ chậm rãi mở cửa: "Xong việc rồi sao?"
"Ân, đến giúp cô xách đồ."
Dịch Thế An hai tay xách đầy đồ dùng sẽ dùng cho ngày hôm nay, trong khi Thẩm Dĩ Hạ chỉ ôm một chai rượu vang đỏ.
Hai người ăn ý đi vào phòng bếp, một người chuẩn bị thức ăn, một người rửa trái cây.
"Há miệng." Thẩm Dĩ Hạ lấy một quả đưa tới bên miệng Dịch Thế An.
Dịch Thế An có chút ngượng ngùng, "Tôi tự..." Lời chưa kịp nói đã bị Thẩm Dĩ Hạ bắt được, nàng dùng quả chặn lại, trực tiếp nhét vào trong miệng người kia.
Lúc ngón tay rời đi lại chạm đến cánh môi, hai người đều giật mình.
Thật mềm.
Thật tê.
Quả bị hai hàm khép lại làm vỡ ra, nước ngọt chảy vào trong tim.
Hai người giữ im lặng, quay đầu lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Mắt thấy Thẩm Dĩ Hạ đem trái cây từng quả một đặt vào mâm đựng, Dịch Thế An mở miệng nói: "Cô đi chơi một lúc đi, trong phòng khách có máy chơi game, nó ở ngay dưới tủ TV."
"Được, vậy thì vất vả cho cô rồi." Thẩm Dĩ Hạ bưng mâm đựng trái cây rời đi.
Sau khi ăn trái cây một lúc, Thẩm Dĩ Hạ rửa tay sạch sẽ rồi tìm máy chơi game, kết nối nó với TV và bắt đầu chơi.
Lơ đãng chơi vài hiệp, chuông cửa vang lên, Thẩm Dĩ Hạ tạm dừng trò chơi nghi ngờ đi đến cửa kiểm tra màn hình.
Nhìn người phụ nữ trung niên với phong thái đoan trang ngoài cửa, Thẩm Dĩ Hạ do dự mở cửa, lễ phép hỏi: "Xin hỏi quý bà* đang tìm ai vậy?"
*Nếu để ngài như bản QT thì mình thấy hơi kì nên mình đổi thành như vầy nha.
Vị khách hiển nhiên không ngờ đến người đến nghênh đón mình lại là một người hoàn toàn khác, quay đầu nhìn lại số thang máy, không có sai a.
"Ta đến tìm Dịch Thế An, ai cháu có phải là tiểu tiên nữ đánh đấm đặc biệt lợi hại không?" Vừa gặp mặt đã cảm thấy cô gái xinh đẹp đứng trong nhà hết sức quen mắt, Dịch mẫu rốt cuộc cũng nhớ ra nàng là nữ chính trong một bộ phim cũ bà đặc biệt thích.
Tiểu tiên nữ đánh đấm đặc biệt lợi hại? Thẩm Dĩ Hạ kịp phản ứng vị trước mặt là đang nói về một bộ phim truyền hình mà nàng đã diễn qua.
Ôn nhu cười một tiếng, Thẩm Dĩ Hạ vội vàng mời người vào trong, "Là cháu, quý bà người mau vào đi."
"Là ai vậy?" Dịch Thế An nghe thấy động tĩnh nên đi ra ngoài xem xét.
"Mẹ?! Tại sao mẹ lại tới đây?" Dịch Thế An có chút chấn kinh.
"Thế nào, cô không về thì ta tự đến xem cô không được sao." Dịch mẫu ngạo kiều nói, "Khi nào thì cô mới chịu bỏ cái tính thỉnh thoảng lại đem mật khẩu nhà đổi đây?"
Dịch Thế An có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Dĩ Hạ một bên đang nhịn cười tai ửng đỏ cả lên.
"Hai người trò chuyện nhé, tôi xin phép xuống bếp xem đồ ăn." Thẩm Dĩ Hạ lấy cớ rời đi.
Dẫn mẹ đi đến ghế sofa ngồi xuống, Dịch Thế An nhỏ giọng oán trách, "Mẹ, lúc mẹ tới sao không nói trước với con một tiếng."
Dịch mẫu ung dung mở miệng: "Làm sao vậy, quấy rầy chuyện tốt của con à. Còn bảo rằng bận rộn công việc, xem ra là vội chuyện khác."
"Mẹ đang nói cái gì vậy, Dĩ Hạ là hàng xóm lầu trên của con."
"Nga, nguyên lai gọi Dĩ Hạ a, thật sự là bà con xa không bằng láng giềng gần rồi." Dịch mẫu lắc đầu ra vẻ thương tâm.
Dịch Thế An điên cuồng giải thích nói: "... Con thực sự bận rộn với công việc. Vinh Tranh mang quà về ba mẹ rất thích không phải sao, chính là Dĩ Hạ tặng chúng cho con, con không phải nên cảm tạ người ta một chút sao."
"Ta hiểu rồi, ta còn tưởng rằng con đã thông suốt." Dịch mẫu nhỏ giọng thì thầm.
"Được rồi được rồi không nói với con nữa, con nhanh đi nấu cơm đi, để ta cùng Hạ tiểu thư trò chuyện." Phất phất tay đuổi Dịch Thế An vào bếp.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn Dịch Thế An đang lề mà lề mề đi đến cửa trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng không dám lộ ra, giả vờ như không nhìn thấy tiếp tục thái rau.
"Cái kia là mẹ tôi thấy nhớ tôi nên đến thăm." Dịch Thế An dùng hết dũng khí giành lấy con dao trong tay Thẩm Dĩ Hạ.
"Ân, vậy tôi đi bồi dì." Thẩm Dĩ Hạ biểu thị đã hiểu.
Sau khi Thẩm Dĩ Hạ rời đi, Dịch Thế An nhanh chóng cắt con cá chép mới được đưa lên từ dưới ao, không biết đang thái thịt hay mớ hỗn độn trong lòng mình.
"Dì người uống nước đi." Thẩm Dĩ Hạ dùng hai tay đưa ly nước.
"Cảm ơn Hạ tiểu thư, cà chua bi này ăn ngon thật, hai đứa mua ở đâu vậy?"
"Mấy ngày trước con đã đến Nghĩa Đô để tham gia một chương trình, đây đều là mang về từ nơi đó."
"Không tệ không tệ, cháu và Thế An quen biết bao lâu rồi?" Dịch mẫu thăm dò hỏi.
"Bốn mươi mốt ngày." Thẩm Dĩ Hạ cười cười.
"Nhớ rõ như vậy a, con gái của ta rất ít khi kết giao bạn bè."
Thẩm Dĩ Hạ tán thành: "Có thể thấy rằng tính tình cô ấy tương đối khó gần."
Dịch mẫu hồi tưởng lại chuyện cũ, cảm thán nói: "Thật ra khi còn nhỏ con bé là đứa trẻ rất hoạt bát, thích chơi đùa với mọi thứ, thật sự là một cái đuôi nhỏ."
Cảm nhận được Dịch mẫu có chút thương cảm, Thẩm Dĩ Hạ cũng không hỏi tại sao, an ủi nói: "Hiện tại thế này cũng rất tốt, thành thục ổn trọng, một mình đảm đương một phía."
"Thật sao, vậy cháu có thích hay không?" Dịch mẫu sợ con gái mình làm người bạn khó lắm mới có được này buồn bực bỏ đi mất.
Đương nhiên thích a, chỉ là loại thích này với loại người nói không giống nhau.
Nở ra nụ cười đặc trưng của mình, Thẩm Dĩ Hạ hào phóng nói: "Thích a, rất là thích. Chỉ là cô ấy có vẻ như không thích cháu lắm."
"Ai nha, ta biết con bé lúc nào cũng trưng ra bộ dạng ấy, luôn luôn đem người muốn đến gần đẩy ra." Dịch mẫu tức giận vỗ đùi.
"Hạ tiểu thư, mong cháu ngàn vạn lần chớ sớm từ bỏ Thế An nhà ta a, con bé chỉ là khép lòng mình lại quá lâu, tình cảm có chút trì độn."
Rốt cuộc chuyện gì đã biến cô thành thế này? Thẩm Dĩ Hạ có chút đau lòng.
Nắm chặt tay Dịch mẫu, Thẩm Dĩ Hạ trịnh trọng nói: "Sẽ không thưa dì, tin tưởng cháu. Cô ấy sẽ từ từ mở cửa trái tim mình ra."
Cháu có thể chờ.
Dịch mẫu vui mừng sờ sờ bàn tay non mềm của Thẩm Dĩ Hạ, "Cảm ơn Hạ tiểu thư, nếu Thế An có ức hiếp cháu cứ nói cho ta biết, không thể để tiểu tiên nữ của chúng ta đau buồn được."
Thẩm Dĩ Hạ bị Dịch mẫu chọc cười, "Được ạ, vậy thì dì đến lúc đó nhất định phải giúp cháu nha. Chúng ta thêm Wechat để liên lạc với nhau qua điện thoại đi."
"Được được được, ta kiên quyết đứng về phía cháu."
Trong phòng bếp Dịch Thế An không biết bản thân đã bị mẹ mình đem bán đi, vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị bữa tối cho hai người ngoài kia.
"Để cháu chơi game cùng dì nha, dì xem có thích cái nào không." Thẩm Dĩ Hạ tìm ra một loạt trò chơi hai người và giới thiệu chúng với Dịch mẫu.
"Là cái mới vừa qua kia, khiêu vũ khiêu vũ."
"Được ạ." Hai đại mỹ nữ trong phòng khách cùng nhau thực hiện các dáng múa theo màn hình trò chơi, cười nói vui vẻ.
"Đến giờ ăn rồi." Đầu bếp Dịch vất vả một hồi trong bếp cũng đã bưng ra ngoài những món ăn được chuẩn bị cẩn thận.
"Con cứ ăn trước đi, ta cùng Hạ Hạ chơi trận này xong đã." Dịch mẫu cũng không quay đầu lại.
Dịch Thế An nhìn về phía phòng khách, mẹ cô đang cùng Thẩm Dĩ Hạ chơi đến quên cả trời đất, hai bóng người một đỏ một tím khiến căn phòng thêm phần ấm áp.
"..." "Ăn cơm thôi Hạ Hạ." Dịch Thế An quyết định rẽ sang đường khác để cầu cứu.
Thẩm Dĩ Hạ được lợi thay đổi xưng hô.
Được thôi, vì em đã thành tâm thành ý mời như vậy, tỷ tỷ đây liền giúp em một cái.
Dẫn đầu dừng lại, Thẩm Dĩ Hạ ngọt ngào nói: "Dì à, chúng ta đi ăn cơm trước đi, một lúc nữa trời sẽ trở lạnh ăn không được thoải mái nữa, cái này có thể tạm dừng."
Dịch mẫu tuy chưa thỏa mãn nhưng vẫn là dừng lại, "Cũng đúng, phải để cháu ăn uống ngon miệng chứ, ta dẫn cháu đi rửa tay."
Dịch Thế An nhìn mẹ đang ngồi bên phải mình, lại nhìn về Thẩm Dĩ Hạ đang ngồi đối diện, chưa bắt đầu ăn đã có cảm giác áp lực.
"Hạ Hạ, cháu cứ tự nhiên đi a, không cần chú ý câu nệ làm gì." Dịch mẫu gắp nửa con tôm đặt lên đĩa trước mặt Thẩm Nhất Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ cười rạng rỡ: "Cảm ơn dì, con tự mình gắp được rồi."
"Con đừng chỉ nhìn nữa, mau ăn xong đi, bọn ta còn muốn chơi tiếp." Đứa nhỏ này hôm nay thế nào lại đần người ra như vậy.
Dịch Thế An mím môi đưa chén cơm lên, vùi đầu vào ăn.
"Dùng thêm rau này." Đối diện truyền đến một giọng nói dễ nghe, trên đĩa còn có thêm mấy con tôm được chọn rất ngon.
Dịch Thế An đối diện với ánh mắt của Thẩm Dĩ Hạ đang buông trên người mình, rầu rĩ nói: "Nga, cô cũng ăn đi."
"Sao lại để khách gắp thức ăn cho con chứ? Còn có, không mua đồ uống sao, hôm nay là lễ lớn mà."
"Đã mua rồi thưa dì, chỉ là sợ người để ý nên mới đem cất đi." Thẩm Dĩ Hạ lấy chai rượu đỏ giấu dưới gầm bàn ra.
"Cái này có gì đâu chứ, Nghỉ lễ đương nhiên phải thật vui vẻ a, dì đây tửu lượng cao lắm đó." Nói xong gằng giọng trầm xuống hướng đến Dịch Thế An đang ăn cơm, "Mau đi lấy ly, ta phải nếm thử loại rượu này."
Trong lúc Dịch Thế An đi lấy ly, Thẩm Dĩ Hạ đã mở chai, mùi thơm của rượu tràn ra khắp nơi.
"Dì à, cháu rót cho dì một ly." Thẩm Dĩ Hạ cho mỗi người thêm một ly.
Dịch mẫu khẽ nhấp một cái tán thưởng nói: "Ân! Rượu ngon, rượu ngon."
"Chỗ cháu vẫn còn, nếu dì thích, một hồi cháu đi lấy gửi người vài chai."
"Vậy thì thật là xấu hổ để Thế An mua cho ta là được rồi." Dịch mẫu từ chối nói.
Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Mua ở chỗ cháu cũng giống như nhau thôi, cháu sẽ tính giá hữu nghị cho cô ấy."
"Được được được, con nhớ kỹ phải gửi tiền cho người ta đó." Dịch mẫu biết rượu không rẻ, liền dặn dò đứa con gái không biết uống nhiều rượu nhà mình.
"Con biết rồi." Dịch Thế An trong lòng phỉ báng, lần này lại nợ ân tình nhiều hơn.
"Này Hạ Hạ, khi nào chương trình cháu vừa nhắc lúc nãy lên sóng, ta cũng muốn theo dõi."
Chương trình? Dịch Thế An vểnh tai lên nghe lén.
"Vào lúc 8 giờ tối nay trên đài CCTV 3, chủ yếu là để tuyên truyền cho Nghĩa Đô."
Dịch mẫu nhìn đồng hồ, "Đã tám giờ rồi a, chúng ta nhanh lên để còn xem kịp."
"Được, cháu cùng xem với dì." Thẩm Dĩ Hạ uống xong một ly, chuẩn bị rót đầy cho mình một ly nữa.
Vừa chạm vào chai rượu, tay nàng liền bị đè xuống, hai tay cùng đặt lên thân chai, cảm giác mềm mại làm làn da nóng lên.
Dừng một chút, Dịch Thế An đoạt lấy chai rượu, "Đủ rồi." Lập tức rót đầy cho mình, một ngụm uống cạn.
"Này..." Chưa kịp gọi lại, phản chiếu trong mắt Thẩm Dĩ Hạ là hình ảnh cô một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Không uống thì không uống, tự mình uống vội như vậy làm gì kia chứ?
Ăn uống no đủ, hai người tiễn Dịch mẫu ra phòng khách, bắt đầu thu dọn bàn ăn và bếp.
Thẩm Dĩ Hạ vừa xả nước vừa nói: "Dì thật đáng yêu."
"Đáng yêu?!" Chỗ nào đáng yêu chứ hôm nay không ngừng vờn tôi.
Thẩm Dĩ Hạ cười thầm, bất quá không đáng yêu bằng em.
"Cô sinh năm 1992? Đại học Đế Đô liên thông lên thạc sĩ tiến sĩ?" Những câu hỏi liên tục được ném ra, nện vào đầu Dịch Thế An.
... Mẹ đã làm cái quái gì vậy chứ?!
Dịch Thế An ngầm thừa nhận, giả vờ không quan tâm hỏi: "Bà ấy đã nói gì với cô?"
Lau khô tay, Thẩm Dĩ Hạ trêu chọc nói: "Muốn biết thì hỏi dì đi. Dì rất dễ nói chuyện, hỏi gì đáp nấy."
Bốn chữ này thốt ra làm Dịch Thế An sợ hãi trong lòng.
"Từ nay về sau phải gọi là chị a, tôi sinh năm 1989." Thẩm Dĩ Hạ nhẹ lướt đi.
Chẳng phải chỉ lớn hơn ba tuổi thôi sao? Kêu chị cái gì chứ?
"Mau tới đây Hạ Hạ, bắt đầu rồi."
"Cháu tới đây dì."
Dịch Thế An đi ra lúc hai người đang thảo luận làm thế nào để nấu canh chua cá cho ngon, cười đùa ngay tại lan can trong màn hình.
Người thanh niên này có gì tốt, đứng ở tuổi ba mươi có tự lập được không?
Xem đi, mặc quần áo gì đều cần người khác nhắc nhở.
"Không ngờ Nghĩa Đô lại có phong cảnh đẹp như vậy, nếu có thời gian để lão đầu tử dắt ta đi dạo chơi một chút."
"Cái này con khỉ thật đẹp nha, bóng loáng không dính nước."
Với mái tóc dài tung bay theo gió từ đỉnh núi, Thẩm Dĩ Hạ viết từng nét một lên tấm bảng gỗ, vô cùng chuyên chú.
Dịch Thế An lén lút nhìn Thẩm Dĩ Hạ ánh mắt sáng ngời ngồi trên ghế sofa, không đợi quay đầu đã bị bắt gặp, ánh mắt của họ chạm nhau trong không trung, hai bên đều nghĩ tìm hiểu ngọn ngành.
"Oa, đứa trẻ ngoan, cháu mau nhìn xem!" Giọng của Dịch mẫu vang lên cắt ngang ánh mắt của hai người, bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy ánh sáng trên màn hình.
Thật đẹp, Dịch Thế An nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ Hạ từ đôi môi đỏ mộng đến hàm răng trắng tinh.
A, đó là bởi vì ngươi quá yếu.
Nhìn nhóm ba người vui đùa, Dịch Thế An nổi lên sự bực bội khó hiểu, nhàn nhạt nói: "Hai người xem đi, tôi đi viết luận văn."
"Đi thì đi đi." Dịch mẫu qua loa đáp.
Trước màn hình to lớn, Dịch Thế An cau mày nhìn những dòng chữ dày đặc, cái màn hình này hư rồi sao? Thế nào lại có chút mơ hồ.
Tháo kính bảo vệ mắt xuống, vẫn không có gì thay đổi.
Quên đi, trước tiên viết đã. Bàn tay dài tiếp tục gõ bàn phím.
Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, Thẩm Dĩ Hạ mở cửa bước đến bàn, trên tay là một đĩa trái cây nhỏ và một ly nước mật ong.
"Uống chút đi, rượu này có tác dụng chậm."
Dịch Thế An khó hiểu: "Tôi không có say."
Thẩm Dĩ Hạ câu môi khẽ cười, một tay chống lên mép bàn, cúi người đối mặt với Dịch Thế An: "Phải không giáo sư Dịch, cô xem một chút cô đang viết cái gì?"
Đôi môi đỏ mọng đóng mở gần trong gang tấc khiến đầu óc người ta choáng váng. Thẩm Dĩ Hạ đem ly nhét vào trong tay người kia, tiêu sái rời đi.
Dịch đại giáo thụ chăm chú nhìn vào màn hình, suýt làm đổ nước.
Thảo! Vội vàng nhấn nút xóa bỏ đi ba từ Thẩm Dĩ Hạ không biết được đánh vào lúc nào.
Nhất thời tỉnh táo lại, Dịch Thế An uống nước mật ong rồi chạy đi rửa mặt.
Phòng khách nghe được động tĩnh Thẩm Dĩ Hạ nhịn không được cười ra tiếng.
"Sao vậy?" Dịch mẫu tò mò hỏi.
"Không có việc gì đâu ạ, con gái dì thật đáng yêu."
"Có đúng không, cháu đừng dọa ta." Dịch mẫu nửa tin nữa ngờ.
"Sao có thể chứ dì, người cứ xem tiếp đi a, cháu đi lên lầu lấy đồ xuống."
Thẩm Dĩ Hạ chọn một vài chai rượu ngon và một số đặc sản rồi quay trở lại tầng dưới.
Dịch mẫu nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Mấy đứa tới tới lui lui bằng cầu thang không phiền phức sao, hay ta nhờ quản lý khu nhà giúp đổi thẻ thang máy."
Thẩm Dĩ Hạ ý động: "Được a, nếu cô ấy không phiền, cháu sẽ đưa thẻ cho dì."
"Đưa cho ta trước đi, ta sẽ nói chuyện với con bé." Chương trình kết thúc, Dịch mẫu vẫn chưa thỏa mãn, "Ai nha tuổi trẻ thật tốt, ta rất thích đi du lịch."
"Thân thể dì vẫn vô cùng tốt không phải sao, chờ Thế An được nghỉ để cô ấy dẫn dì đi thôi."
"Hừ, trông đợi vào con bé ấy biết tới tháng năm nào mới được đi chứ." Dịch mẫu không đồng ý.
"Vậy cháu tìm bạn đồng hành giúp dì, mẹ cháu cũng muốn đi du lịch."
"Được được, vẫn là cháu tri kỷ." Dịch mẫu vui vẻ nói.
Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thẩm Dĩ Hạ nhìn đồng hồ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm khác cháu lại ghé thăm dì được nhé?"
"Được, đi thong thả a, ta không tiễn."
"Ân, dì nghỉ ngơi sớm một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Dĩ Hạ: "Không được thì đừng cậy mạnh."
Dịch Thế An: "... Ai không được."
Thẩm Dĩ Hạ: "Ai phản bác chính là người đó."
Nơi đây đã tỉnh lược một vạn chữ.
Dịch Thế An: "Còn được không?"
Thẩm Dĩ Hạ: "..."
Yến quán: Xem kịch. jpg
____
Young: Chưa gì có người thành con ghẻ rồi a =))))