Chương 8: 8. Cầu Cứu
Lý Thập Tam nhìn thấy cảnh tượng ấy thì trong bụng nhộn nhạo hết cả lên, ngay lập tức buồn nôn. Lý Thập Tam vội vàng chạy vào phòng ôm lấy thau đồng, nôn một trận chao đảo đất trời. Vừa nôn, Lý Thập Tam vừa kinh hoàng nhận ra, người đàn ông đó không phải bị bệnh lạ gì cả. Biểu hiện đó đúng là đã chết vì bị yêu quái cắn. Cơ thể của họ không chống đỡ nổi nên bị thối rữa và chết trong đau đớn, còn những ai có cơ địa phù hợp và khả năng chịu đựng tốt thì sẽ bị loại độc tố của yêu quái lây nhiễm mà dần dần biến thành yêu quái, sau đó tiếp tục đi cắn người khác, lây truyền cơn đại dịch này, tạo thành đại nạn yêu quái.
Cho đến khi cảm giác dạ dày nôn mửa đến co rút, Lý Thập Tam mới chống tay vào tường, thở hổn hển. Cổ tay của hắn nhoi nhói, Lý Thập Tam nhận ra, ngân châm mà Văn Kỳ Thanh dùng để châm cứu vào các yếu huyệt của hắn vẫn chưa được rút ra. Trải qua một hồi cử động mạnh của Lý Thập Tam, số ngân châm đều đã bị lệch, thậm chí có vài ngân châm đã ghim sâu vào bên trong da thịt. Máu của Lý Thập Tam có chỗ bị ứ lại khiến vùng thân thể nơi đó chuyển thành màu tím bầm; có chỗ thì những giọt máu không bị ngăn cản mà tuôn ra ào át. Chẳng mấy chốc, máu đã rơi xuống, nhuộm đỏ cả một khoảnh nhỏ cạnh chân của Lý Thập Tam.
Nhìn màu đỏ thắm của máu đang nhỏ giọt kia, trong lòng của Lý Thập Tam sợ hãi tột cùng. hắn vốn đang rất suy yếu rồi, nếu máu lại chảy ra như thế này thì có nguy hiểm gì không. Lý Thập Tam không có một chút hiểu biết nào về y dược đã tự hỏi mình như thế rồi đánh liều rút ngân châm ra. hắn còn đang muốn giúp Hoàng Phi Hạc vượt qua đại nạn yêu quái an toàn đấy, không thể để đại nạn yêu quái vừa bắt đầu hắn đã chết vì mất máu được.
Sau khi tạm thời băng bó những nơi bị ngân châm đâm chảy máu, Lý Thập Tam vịn vách tường lần từng bước đến chiếc giường nhỏ. Hắn định là sẽ nằm nghỉ ngơi một lát. Nào ngờ Lý Thập Tam còn chưa bước đến giường thì đã nghe ngoài hành lang vang lên tiếng gào rú kinh khiếp, rồi có tiếng cãi cọ, tiếng kêu thét đầy hoảng sợ. Lý Thập Tam hoang mang. Lại có người bị phát bệnh sao? Hay là có đánh nhau?
Nhớ lại những lời căn dặn của Văn Kỳ Thanh ban nãy, Lý Thập Tam chưa vội mở cửa ngay mà cẩn thận leo lên giường, nhón chân đâm thủng một lỗ trên cửa sổ bằng giấy và ghé mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài sân đã không còn y sư nào, ngay cả Văn Kỳ Thanh cũng đã rời đi. Thi thể của người đàn ông vừa mất mạng do độc tố của yêu quái ban nãy cũng đã biến mất. Có lẽ Dược Vương Cốc đã di chuyển thi thể ấy đến nơi nghiên cứu của họ rồi.
Tuy nhiên, ngoài sân cũng không hề vắng vẻ, bởi vì nơi đó lại có một nhóm người khác xuất hiện. Bọn họ gồm ba, bốn người đang tranh cãi gì đó với nhau. Lý Thập Tam nhìn thấy, trong số đó có một thanh niên đã bắt đầu có biểu hiện giống như Văn Kỳ Thanh đã miêu tả, càng giống với trạng thái của người đàn ông ban nãy trước khi ngã xuống. Làn da của thanh niên kia nhanh chóng chuyển thành xám xanh bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, gương mặt của chàng ta tái nhợt như không còn chút máu nào lưu chuyển trong thân thể, đôi mắt đỏ ngầu, miệng cứ nhe ra gầm gừ gào rú những âm thanh vô nghĩa.
Ấy vậy mà người phụ nữ trung niên đứng cạnh chàng thanh niên kia cứ như không hề nhận ra. Bà ta vẫn nắm chặt tay thanh niên đã không còn dáng vẻ của người bình thường kia, miệng của bà sa sả mắng một thanh niên đang đứng quay lưng về phía Lý Thập Tam. Cạnh bên bà là một thiếu phụ khá trẻ, nhưng nét mặt dữ tợn, cũng cùng với người phụ nữ kia nắng chàng trai nọ không ngừng.
Thanh niên bị mắng trông rất cao to, vai u thịt bắp nhưng vẫn đứng yên, gục đầu để hai người phụ nữa mắng một lúc. Cho đến khi người thanh niên bị bệnh kia chồm tới, muốn cắn vào người đàn bà trung niên, chàng chàng bị mắng mới giật mình, đẩy mạnh một cái.
Thanh niên bị bệnh lại có vẻ rất yếu ớt, bị đẩy một cái đã ngã lăn ra đất. Cánh tay của chàng ta gãy lìa, vẫn nằm trong bàn tay của người phụ nữ trung niên, còn chàng ta thì ngã xuống nằm bất động. Người phụ nữ trung niên gào lên thảm thiết, vội vã chạy tới đỡ lấy thanh niên kia. Không ngờ, bà ta vừa đến gần thì chàng ấy đã chồm dậy, vồ ngay lấy bà ta.
Người phụ nữ trung niên lại gào lên. Chàng thanh niên vai u thịt bắp vừa bị mắng ban nãy liền chạy tới, đạp thanh niên kia văng ra rồi hai tay cắp lấy hai người phụ nữ vác lên vai, chạy như bay về phía cửa phòng của Lý Thập Tam, vội vã gõ cửa.
Lý Thập Tam không nghe rõ chàng thanh niên ngoài cửa đang nói gì, nhưng không cần nghĩ nhiều hắn cũng có thể đoán được là chàng ta đang cầu cứu.
Cho đến khi cảm giác dạ dày nôn mửa đến co rút, Lý Thập Tam mới chống tay vào tường, thở hổn hển. Cổ tay của hắn nhoi nhói, Lý Thập Tam nhận ra, ngân châm mà Văn Kỳ Thanh dùng để châm cứu vào các yếu huyệt của hắn vẫn chưa được rút ra. Trải qua một hồi cử động mạnh của Lý Thập Tam, số ngân châm đều đã bị lệch, thậm chí có vài ngân châm đã ghim sâu vào bên trong da thịt. Máu của Lý Thập Tam có chỗ bị ứ lại khiến vùng thân thể nơi đó chuyển thành màu tím bầm; có chỗ thì những giọt máu không bị ngăn cản mà tuôn ra ào át. Chẳng mấy chốc, máu đã rơi xuống, nhuộm đỏ cả một khoảnh nhỏ cạnh chân của Lý Thập Tam.
Nhìn màu đỏ thắm của máu đang nhỏ giọt kia, trong lòng của Lý Thập Tam sợ hãi tột cùng. hắn vốn đang rất suy yếu rồi, nếu máu lại chảy ra như thế này thì có nguy hiểm gì không. Lý Thập Tam không có một chút hiểu biết nào về y dược đã tự hỏi mình như thế rồi đánh liều rút ngân châm ra. hắn còn đang muốn giúp Hoàng Phi Hạc vượt qua đại nạn yêu quái an toàn đấy, không thể để đại nạn yêu quái vừa bắt đầu hắn đã chết vì mất máu được.
Sau khi tạm thời băng bó những nơi bị ngân châm đâm chảy máu, Lý Thập Tam vịn vách tường lần từng bước đến chiếc giường nhỏ. Hắn định là sẽ nằm nghỉ ngơi một lát. Nào ngờ Lý Thập Tam còn chưa bước đến giường thì đã nghe ngoài hành lang vang lên tiếng gào rú kinh khiếp, rồi có tiếng cãi cọ, tiếng kêu thét đầy hoảng sợ. Lý Thập Tam hoang mang. Lại có người bị phát bệnh sao? Hay là có đánh nhau?
Nhớ lại những lời căn dặn của Văn Kỳ Thanh ban nãy, Lý Thập Tam chưa vội mở cửa ngay mà cẩn thận leo lên giường, nhón chân đâm thủng một lỗ trên cửa sổ bằng giấy và ghé mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài sân đã không còn y sư nào, ngay cả Văn Kỳ Thanh cũng đã rời đi. Thi thể của người đàn ông vừa mất mạng do độc tố của yêu quái ban nãy cũng đã biến mất. Có lẽ Dược Vương Cốc đã di chuyển thi thể ấy đến nơi nghiên cứu của họ rồi.
Tuy nhiên, ngoài sân cũng không hề vắng vẻ, bởi vì nơi đó lại có một nhóm người khác xuất hiện. Bọn họ gồm ba, bốn người đang tranh cãi gì đó với nhau. Lý Thập Tam nhìn thấy, trong số đó có một thanh niên đã bắt đầu có biểu hiện giống như Văn Kỳ Thanh đã miêu tả, càng giống với trạng thái của người đàn ông ban nãy trước khi ngã xuống. Làn da của thanh niên kia nhanh chóng chuyển thành xám xanh bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, gương mặt của chàng ta tái nhợt như không còn chút máu nào lưu chuyển trong thân thể, đôi mắt đỏ ngầu, miệng cứ nhe ra gầm gừ gào rú những âm thanh vô nghĩa.
Ấy vậy mà người phụ nữ trung niên đứng cạnh chàng thanh niên kia cứ như không hề nhận ra. Bà ta vẫn nắm chặt tay thanh niên đã không còn dáng vẻ của người bình thường kia, miệng của bà sa sả mắng một thanh niên đang đứng quay lưng về phía Lý Thập Tam. Cạnh bên bà là một thiếu phụ khá trẻ, nhưng nét mặt dữ tợn, cũng cùng với người phụ nữ kia nắng chàng trai nọ không ngừng.
Thanh niên bị mắng trông rất cao to, vai u thịt bắp nhưng vẫn đứng yên, gục đầu để hai người phụ nữa mắng một lúc. Cho đến khi người thanh niên bị bệnh kia chồm tới, muốn cắn vào người đàn bà trung niên, chàng chàng bị mắng mới giật mình, đẩy mạnh một cái.
Thanh niên bị bệnh lại có vẻ rất yếu ớt, bị đẩy một cái đã ngã lăn ra đất. Cánh tay của chàng ta gãy lìa, vẫn nằm trong bàn tay của người phụ nữ trung niên, còn chàng ta thì ngã xuống nằm bất động. Người phụ nữ trung niên gào lên thảm thiết, vội vã chạy tới đỡ lấy thanh niên kia. Không ngờ, bà ta vừa đến gần thì chàng ấy đã chồm dậy, vồ ngay lấy bà ta.
Người phụ nữ trung niên lại gào lên. Chàng thanh niên vai u thịt bắp vừa bị mắng ban nãy liền chạy tới, đạp thanh niên kia văng ra rồi hai tay cắp lấy hai người phụ nữ vác lên vai, chạy như bay về phía cửa phòng của Lý Thập Tam, vội vã gõ cửa.
Lý Thập Tam không nghe rõ chàng thanh niên ngoài cửa đang nói gì, nhưng không cần nghĩ nhiều hắn cũng có thể đoán được là chàng ta đang cầu cứu.