Chương 33: Sự Bảo Hộ Trắng Trợn
Thế nhưng, trái với suy diễn của Lý Thập Tam, Hoàng Phi Hạc chẳng những không chê cười hay khinh bỉ hắn mà chàng còn ngoan ngoãn ngồi ăn một hơi hết sạch bát cháo. Lý Thập Tam gật đầu, hài lòng và vui vẻ vươn tay cầm bát cháo định múc thêm một phần cho chàng ăn. Nhưng Hoàng Phi Hạc đã lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói:
- Được rồi. Ta đã đủ no rồi. Ngươi cứ để lại cho chính mình. Ngươi đang bị bệnh, không nên bị đói. Ta khỏe mạnh hơn ngươi, ăn ít một chút không chết đâu.
Lý Thập Tam cau mày, cố gắng nén nhịn để câu mắng không tuôn ra khỏi miệng. Cái gì mà “ăn ít một chút không chết đâu”, chàng có biết trong thời thế bây giờ, nói đến từ “chết” là xui xẻo lắm không hả. Nhưng sự xấu hổ của câu “uy hiếp” trước đó vẫn còn đọng lại dư âm, Lý Thập Tam cũng không thể mặt dày tới mức trước mặt vị hôn thê của Hoàng Phi Hạc mà quản chàng từng lời ăn tiếng nói như thế.
Hoàng Phi Hạc buồn cười nhìn gương mặt xụ xuống của Lý Thập Tam. Chàng hít sâu một hơi, cũng rất cố gắng đè nén bản thân không đưa tay ra xoa đầu hắn, vuốt má hắn. Chàng đứng dậy, thấp giọng nói với Lý Thập Tam:
- Ta đi ra ngoài một lát nữa, ngươi ở lại nơi này cẩn thận một chút.
Rồi chàng ngước nhìn Mai Thu Phương, cao giọng nói cho cả đám người cùng nghe:
- Ngươi ở lại đây, chăm sóc cho hắn cẩn thận đấy, đừng bày trò như ban nãy nữa, nếu không, ngay cả bánh bao ngươi cũng không có mà ăn đâu. Những thức ăn mà ta mang về, tất cả vốn đều là phần của hắn ấy. Hiểu không?
Mai Thu Phương xụ mặt, trong ngực uất đến phát nghẹn. Nói như vậy nghĩa là, Hoàng Phi Hạc mạo hiểm đi tìm thức ăn về, vốn là chỉ để cho Lý Thập Tam thôi sao?
Hoàng Phi Hạc nói xong mấy câu thì nhấc chân đi. Được vài bước, chàng dừng lại nhìn về phía Mai Thu Phương, nghiêm túc nói:
- Không được cướp thức ăn của hắn đấy!
Nói rồi chàng không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của Mai Thu Phương và Lý Thập Tam, đi nhanh ra ngoài. Nhưng đến trước cửa, Hoàng Phi Hạc lại bị Đào Trọng Ngãi ngăn lại, gọi sang một bên nói chuyện.
Lý Thập Tam bị Hoàng Phi Hạc nói một câu mà sững sờ đến ngậm thìa trong miệng không kịp nuốt cháo, hai gò má phồng lên, trông ngốc ngốc, đáng yêu vô cùng.
Ngược lại, Mai Thu Phương nắm cái bánh bao khô khốc trong tay đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Cũng may nàng ta không có sức lực nhiều, bánh bao cũng đã khô cứng đi nhiều, nếu không giai thoại “bóp nát quả cam” hẳn đã được tái hiện lại bằng một phiên bản khác, kém nhân nghĩa và mất vệ sinh hơn rất nhiều.
Tâm tình Lý Thập Tam bỗng nhiên vui vẻ, tiếp tục cầm thìa, múc hết cháo trong bát ăn sạch sẽ. Sau đó, mang bát cháo còn lại gói thật cẩn thận và ôm khư khư trong tay. Đây là công sức của Hoàng Phi Hạc, cũng là tình nghĩa của chàng, hắn nhất định sẽ bảo quản cho thật tốt. Ngộ nhỡ chiề nay không tìm được thức ăn, hắn còn có thể ép chàng cùng ăn một nửa. Cháo nguội thì vẫn là cháo, trong đó còn có thịt lợn, nói thế nào thì cũng ngon hơn và tốt hơn những thứ thức ăn khô ngoài kia. Khi nào hết thức ăn ngon thì hãy tính
Hoàng Phi Hạc và Đào Trọng Ngãi không biết nói chuyện gì, sau đó cả bốn người có linh thuật cùng nhau rời đi. Không còn ai có linh thuật ở lại, một bầu không khí khủng hoảng chậm rãi lan tràn trong đám người, đám người tụ tập cùng một chỗ, không ai nói gì nữa.
Mai Thu Phương đã sớm ăn xong một cái bánh bao của mình, Lý Thập Tam ôm khư khư bát cháo thịt bằm cùng một túi nước suối bên người, ánh mắt cảnh giác quan sát đám người cũng đang chằm chằm nhìn về phía nàng ta.
Tuy vậy, những người này cũng chỉ mới nhịn một ngày không ăn no, ban nãy còn được chia một ít lót dạ nên cũng chưa đến mức mất hết nhân tính mà đi cướp một bát cháo của hắn. Thật ra thì, họ e ngại sự bảo hộ mà Hoàng Phi Hạc trắng trợn dành cho Lý Thập Tam nên không dám làm bậy mà thôi. Dù thế, những thức ăn ban nãy họ được chia chỉ là một chút đồ ăn vặt khô khan, không thể bì nổi với bát cháo duy nhất vô cùng hấp dẫn kia, khiến rất nhiều người không tự chủ được mà lia ánh mắt về phía Lý Thập Tam, cứ như hắn chính là một bát cháo lớn vậy.
Hàng loạt ánh mắt giống như sói nhìn cừu cứ chằm chằm chỉa vào hướng của mình, khiến Lý Thập Tam thấy lạnh hết cả sống lưng.
Lý Thập Tam âm thầm suy nghĩ đắn đo một hồi, bèn quyết định đem cháo thịt bằm cùng nước suối nhường ra ngoài. Dù sao lúc này cũng không phải là thời điểm kéo cừu hận. Miếng ăn vốn là miếng tồi tàn, nhưng lại có sức hấp dẫn không nhỏ, và gây ra sát thương cũng không nhỏ. Bây giờ nơi này không còn người có linh thuật, nếu đám đông bao loạn, hắn không thể dẹp yên bọn họ được, thậm chí còn có nguy cơ bị họ giẫm bẹp.