Chương 31: Thức Ăn
Không chỉ có Lý Thập Tam bị cơn đói dày vò. Đám người đằng kia cũng đã đói hết không thể kiểm soát được tâm trí nữa rồi.
Trong đám người đã bắt đầu có người không thể chờ đợi được nữa, cất tiếng xin ăn. Người mở miệng đầu tiên vẫn là người có miệng lưỡi trơn tru nhất, chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, Đào Trọng Ngãi:
- Hoàng Phi Hạc, một mình ngài cũng không thể ăn hết được nhiều thứ như vậy, ngài chia cho ta một chút đi, xem như ta nợ ngài một ân tình. Trong đây đã có nhiều người đói lả rồi, nếu không ăn, sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Phi Hạc, ta không phải là muốn ra lệnh cho ngài, lần này là ta năn nỉ ngài, cầu xin ngài hãy giúp đỡ những người đáng thương này đi.
Những lời Đào Trọng Ngãi nói ra tràn đầy chính nghĩa như khuyên nhủ Hoàng Phi Hạc, càng thể hiện bản thân chàng ta là người cao thượng vĩ đại, còn Hoàng Phi Hạc thì ích kỷ nhỏ nhen. Lý Thập Tam cười khẩy, chàng ta có tấm lòng quảng đại như thế, sao không tự mà đi tìm thức ăn về rồi chia ra cho mọi người. Nếu người phải vất vả mệt nhọc lại mạo hiểm xông qua những con đường đông nghẹt yêu quái dưới kia để tìm về một bọc thức ăn như thế là chàng ta, không biết chàng ta có còn bao dung vị tha được như vậy hay không.
Lúc này Lý Thập Tam đột nhiên hiểu ra, vì sao hắn lại cảm thấy Đào Trọng Ngãi có vẻ gì đó rất kỳ quái, đó chính là chàng ta quá giả tạo, quá sáo rỗng, quá làm bộ làm tịch ra vẻ bản thân là đấng cứu thế. So với đóa “bạch liên hoa” Mai Thu Phương kia, công phu của Đào Trọng Ngãi cao siêu hơn nhiều. Lý Thập Tam bĩu môi, ném về phía Đào Trọng Ngãi một cái nhìn khinh bỉ. Đấng cứu thế sao lại muốn cướp công sức của người khác vất vả mạo hiểm như thế chứ, đã cướp rồi lại còn muốn tỏ vẻ thanh cao, còn muốn hạ thấp người khác như thế chứ. Nếu Hoàng Phi Hạc đồng ý chia thức ăn cho mọi người, thì bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng chàng nghe theo “lời khuyên chính nghĩa” của Đào Trọng Ngãi mà thôi; còn nếu như chàng không chịu chia thức ăn, bọn họ thậm chí còn có thể vịn vào cái “lý do chính nghĩa” kia mà hạ thấp Hoàng Phi Hạc, thậm chí là tấn công chàng để cướp thức ăn. Bỗng nhiên Lý Thập Tam cảm thấy không đáng cho Hoàng Phi Hạc.
Ánh mắt đồng tình của Lý Thập Tam vừa liếc lên trên thì đã khựng lại. Bởi vì Hoàng Phi Hạc vốn đang lơ lửng giữa không trung, theo gió nhẹ bay tới bay lui, mặt lạnh lùng nhìn chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, sắc mặt không thể gọi là vui vẻ.
Chàng đưa tay lục lọi trong túi, lấy ra mấy thứ gì đấy và mấy túi da đựng nước, nhét vào hai bên túi áo. Sau đó, Hoàng Phi Hạc đáp xuống mặt đất, đám người kia vội ùn ùn xông lên, Lý Thập Tam nhìn mà kinh hồn bạt vía, nếu như bị những người đó giẫm lên, dù là người có linh thuật gió cũng sẽ bị bọn họ nghiền thành thịt bằm mất.
Thế nhưng Lý Thập Tam đã quá xem thường Hoàng Phi Hạc rồi. Quanh cơ thể của Hoàng Phi Hạc thổi ra một luồng gió xoáy, ngăn cách đám người kia tiếp tục tiến về phía chàng.Ném cái túi vào tay Đào Trọng Ngãi, Hoàng Phi Hạc kéo cánh tay Mai Thu Phương bay ra khỏi trong đám người.
Sau lưng chàng, đám đông lại nhào về phía cái túi. Đào Trọng Ngãi lúc này mới hiểu vì sao Hoàng Phi Hạc mang theo túi đồ thì cứ phải bay lơ lửng trên không, như đã muộn. Chàng ta gào lên thảm thiết:
- Đừng chen chúc, đừng tranh giành! Đừng cướp!
Nhưng nơi này có hơn trăm người, thức ăn mang về chỉ có một túi, làm sao có thể đủ chia? Chẳng mấy chốc, “đấng cứu thế” đã bị giẫm cho tơi tả. Đào Trọng Ngãi cùng với hai người có linh thuật còn lại phải sử dụng linh thuật mới có thể tạm thời trấn áp được bạo động, mang thức ăn chia ra. Lý Thập Tam trợn mắt quan sát, thấy rõ Đào Trọng Ngãi lấy cho bản thân chàng ta đến hai cái bánh bao và hai túi da đựng đầy nước suối, môi của hắn lại bĩu ra. Hắn còn tưởng chàng ta sẽ cao thượng vĩ đại không cần lấy chút gì mà chia hết cho người khác kia chứ. “Đấng cứu thế” này quả nhiên chỉ là hàng kém chất lượng, giả tạo.
Trong lúc Lý Thập Tam còn đang khinh bỉ Đào Trọng Ngãi sâu sắc thì Hoàng Phi Hạc mang theo Mai Thu Phương đáp xuống trước mặt hắn. Rồi trong sự ngỡ ngàng của cả hai, Hoàng Phi Hạc lạnh lùng ném cho Lý Thập Tam hai túi nước và hai túm lá. Trong đó, một túm lá gói mấy nhúm gạo, còn túm lá còn lại thì gói hẳn một miếng thịt lợn hãy còn tươi rói.
Nhìn thấy những thứ này, trong đầu của Lý Thập Tam không thể không liên tưởng đến món cháo thịt bằm sở trường của hắn. Tuy nhiên, Lý Thập Tam vẫn chưa hiểu ý của Hoàng Phi Hạc cho lắm. Chàng đưa cho hắn những thứ đồ tươi sống này là để làm gì?
Ánh mắt của Lý Thập Tam hiện ra nỗi băn khoăn quá rõ ràng, Hoàng Phi Hạc có muốn im lặng giả vờ không biết cũng không được. Chàng bèn nói rõ ý đồ của mình:
- Ngươi mau vào bếp nấu món ăn ngay đi. Sức khỏe của ngươi đang yếu, ăn món nóng mới nấu sẽ tốt hơn.
Trong đám người đã bắt đầu có người không thể chờ đợi được nữa, cất tiếng xin ăn. Người mở miệng đầu tiên vẫn là người có miệng lưỡi trơn tru nhất, chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, Đào Trọng Ngãi:
- Hoàng Phi Hạc, một mình ngài cũng không thể ăn hết được nhiều thứ như vậy, ngài chia cho ta một chút đi, xem như ta nợ ngài một ân tình. Trong đây đã có nhiều người đói lả rồi, nếu không ăn, sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Phi Hạc, ta không phải là muốn ra lệnh cho ngài, lần này là ta năn nỉ ngài, cầu xin ngài hãy giúp đỡ những người đáng thương này đi.
Những lời Đào Trọng Ngãi nói ra tràn đầy chính nghĩa như khuyên nhủ Hoàng Phi Hạc, càng thể hiện bản thân chàng ta là người cao thượng vĩ đại, còn Hoàng Phi Hạc thì ích kỷ nhỏ nhen. Lý Thập Tam cười khẩy, chàng ta có tấm lòng quảng đại như thế, sao không tự mà đi tìm thức ăn về rồi chia ra cho mọi người. Nếu người phải vất vả mệt nhọc lại mạo hiểm xông qua những con đường đông nghẹt yêu quái dưới kia để tìm về một bọc thức ăn như thế là chàng ta, không biết chàng ta có còn bao dung vị tha được như vậy hay không.
Lúc này Lý Thập Tam đột nhiên hiểu ra, vì sao hắn lại cảm thấy Đào Trọng Ngãi có vẻ gì đó rất kỳ quái, đó chính là chàng ta quá giả tạo, quá sáo rỗng, quá làm bộ làm tịch ra vẻ bản thân là đấng cứu thế. So với đóa “bạch liên hoa” Mai Thu Phương kia, công phu của Đào Trọng Ngãi cao siêu hơn nhiều. Lý Thập Tam bĩu môi, ném về phía Đào Trọng Ngãi một cái nhìn khinh bỉ. Đấng cứu thế sao lại muốn cướp công sức của người khác vất vả mạo hiểm như thế chứ, đã cướp rồi lại còn muốn tỏ vẻ thanh cao, còn muốn hạ thấp người khác như thế chứ. Nếu Hoàng Phi Hạc đồng ý chia thức ăn cho mọi người, thì bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng chàng nghe theo “lời khuyên chính nghĩa” của Đào Trọng Ngãi mà thôi; còn nếu như chàng không chịu chia thức ăn, bọn họ thậm chí còn có thể vịn vào cái “lý do chính nghĩa” kia mà hạ thấp Hoàng Phi Hạc, thậm chí là tấn công chàng để cướp thức ăn. Bỗng nhiên Lý Thập Tam cảm thấy không đáng cho Hoàng Phi Hạc.
Ánh mắt đồng tình của Lý Thập Tam vừa liếc lên trên thì đã khựng lại. Bởi vì Hoàng Phi Hạc vốn đang lơ lửng giữa không trung, theo gió nhẹ bay tới bay lui, mặt lạnh lùng nhìn chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, sắc mặt không thể gọi là vui vẻ.
Chàng đưa tay lục lọi trong túi, lấy ra mấy thứ gì đấy và mấy túi da đựng nước, nhét vào hai bên túi áo. Sau đó, Hoàng Phi Hạc đáp xuống mặt đất, đám người kia vội ùn ùn xông lên, Lý Thập Tam nhìn mà kinh hồn bạt vía, nếu như bị những người đó giẫm lên, dù là người có linh thuật gió cũng sẽ bị bọn họ nghiền thành thịt bằm mất.
Thế nhưng Lý Thập Tam đã quá xem thường Hoàng Phi Hạc rồi. Quanh cơ thể của Hoàng Phi Hạc thổi ra một luồng gió xoáy, ngăn cách đám người kia tiếp tục tiến về phía chàng.Ném cái túi vào tay Đào Trọng Ngãi, Hoàng Phi Hạc kéo cánh tay Mai Thu Phương bay ra khỏi trong đám người.
Sau lưng chàng, đám đông lại nhào về phía cái túi. Đào Trọng Ngãi lúc này mới hiểu vì sao Hoàng Phi Hạc mang theo túi đồ thì cứ phải bay lơ lửng trên không, như đã muộn. Chàng ta gào lên thảm thiết:
- Đừng chen chúc, đừng tranh giành! Đừng cướp!
Nhưng nơi này có hơn trăm người, thức ăn mang về chỉ có một túi, làm sao có thể đủ chia? Chẳng mấy chốc, “đấng cứu thế” đã bị giẫm cho tơi tả. Đào Trọng Ngãi cùng với hai người có linh thuật còn lại phải sử dụng linh thuật mới có thể tạm thời trấn áp được bạo động, mang thức ăn chia ra. Lý Thập Tam trợn mắt quan sát, thấy rõ Đào Trọng Ngãi lấy cho bản thân chàng ta đến hai cái bánh bao và hai túi da đựng đầy nước suối, môi của hắn lại bĩu ra. Hắn còn tưởng chàng ta sẽ cao thượng vĩ đại không cần lấy chút gì mà chia hết cho người khác kia chứ. “Đấng cứu thế” này quả nhiên chỉ là hàng kém chất lượng, giả tạo.
Trong lúc Lý Thập Tam còn đang khinh bỉ Đào Trọng Ngãi sâu sắc thì Hoàng Phi Hạc mang theo Mai Thu Phương đáp xuống trước mặt hắn. Rồi trong sự ngỡ ngàng của cả hai, Hoàng Phi Hạc lạnh lùng ném cho Lý Thập Tam hai túi nước và hai túm lá. Trong đó, một túm lá gói mấy nhúm gạo, còn túm lá còn lại thì gói hẳn một miếng thịt lợn hãy còn tươi rói.
Nhìn thấy những thứ này, trong đầu của Lý Thập Tam không thể không liên tưởng đến món cháo thịt bằm sở trường của hắn. Tuy nhiên, Lý Thập Tam vẫn chưa hiểu ý của Hoàng Phi Hạc cho lắm. Chàng đưa cho hắn những thứ đồ tươi sống này là để làm gì?
Ánh mắt của Lý Thập Tam hiện ra nỗi băn khoăn quá rõ ràng, Hoàng Phi Hạc có muốn im lặng giả vờ không biết cũng không được. Chàng bèn nói rõ ý đồ của mình:
- Ngươi mau vào bếp nấu món ăn ngay đi. Sức khỏe của ngươi đang yếu, ăn món nóng mới nấu sẽ tốt hơn.