Chương 25: Lại Có Biến
Tuy không thể yêu thích nổi Mai Thu Phương, nhưng Lý Thập Tam cũng biết rõ rằng, nàng ta cũng là lựa chọn của Hoàng Phi Hạc. Dù Lý Thập Tam có không thích thế nào thì Mai Thu Phương cũng đã là vị hôn thê chính thức của chàng, còn hắn chỉ mang thân phận là một “nam sủng” kiêm một kẻ đang chịu ơn của người ta, Lý Thập Tam không muốn nói nhiều, tránh để gây ra chuyện không đáng có. Hắn cố gắng đứng lên, kéo đệm rời khỏi Mai Thu Phương một quãng xa.
Tầm mắt của Mai Thu Phương vẫn dính trên người Lý Thập Tam, nóng rực. Lý Thập Tam ngồi ở chỗ khá xa rồi vẫn bị nhìn đến bức bối, bèn đưa mắt liếc sang Mai Thu Phương một cái, phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã trở nên dữ tợn, đôi mắt to xinh đẹp cũng toát ra ánh nhìn vô cùng đáng sợ.
Lý Thập Tam cười khẩy, đóa “bạch liên hoa” tên Mai Thu Phương này trình độ vẫn còn chưa đủ cao thâm, vui buồn lộ rõ trước mặt, rất dễ bị lòi đuôi. Như vậy cũng tốt. Lý Thập Tam thật lòng mong mỏi và cầu chúc cho Hoàng Phi Hạc sẽ có một thê tử tốt đẹp hơn, lương thiện hơn và chân thành hơn ở bên cạnh chàng, bầu bạn và giúp đỡ cho chàng, chứ không phải là một tiểu thư đỏng đảnh lại giả tạo cứ cậy vào chàng để đi khắp nơi gieo rắc sự giả tạo đáng ghét thế kia.
Lý Thập Tam không thèm nghĩ nhiều nữa. Hoàng Phi Hạc tài giỏi như vậy, không cần hắn bất bình giùm chàng, lo lắng cho chàng. Hơn nữa, thân hắn bây giờ tự lo còn không xong, lại còn ra vẻ lo lắng cho người có linh thuật mạnh mẽ như Hoàng Phi Hạc làm gì kia chứ. Sau này chàng có yêu ai, bầu bạn với ai, kết hôn cùng ai, hắn cũng đâu còn mạng để mà chứng kiến hay tham gia. Lý Thập Tam thở dài, đưa tay khẽ sờ lên vị trí trái tim vừa đau nhói mấy cái. Bụng của hắn lại đói đến sôi vang ùng ục, đầu óc choáng váng đến đất trời chao đảo, không còn nghĩ được gì nữa.
Tuy nhiên lần này Hoàng Phi Hạc rời đi khá lâu
Lý Thập Tam ngồi mệt mỏi, không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại hắn thấy mình nằm trên mặt đất, mũi hít vào mấy hơi thoang thoảng có mùi rất quen thuộc.
Không phải mùi nước hoa hay mùi thức ăn, mà đó là hương vị đặc trưng đặc biệt của của Hoàng Phi Hạc.
Lý Thập Tam đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt hắn là đám đông đang láo nháo lộn xộn, bên tai cũng tràn ngập tiếng cãi nhau. Trên người của hắn được phủ một chiếc áo choàng bằng lông hồ ly trắng muốt. Sờ sờ lớp lông mềm mại ấm áp, Lý Thập Tam nhận ra đây chính là áo choàng của Hoàng Phi Hạc. Xem ra Hoàng Phi Hạc đã quay trở lại phủ Thái Tử một chuyến và mang chiếc áo choàng mà Lý Thập Tam thích nhất đến đắp cho hắn.
Mà lúc này Hoàng Phi Hạc đứng trước người hắn, Lý Thập Tam khịt mũi, suýt nữa thì cảm động nếu như không nhìn thấy cạnh đó là Mai Thu Phương đang kéo cánh tay Hoàng Phi Hạc, trốn sau lưng chàng, như chim nhỏ nép vào thân cây cổ thụ, trông vô cùng thân mật, vô cùng chướng mắt.
Lý Thập Tam bĩu môi, vốn định tiếp tục ngủ, mặc kệ đôi tình nhân thắm thiết kia. Nhưng mi mắt của hắn vừa mới khép lại thì đã giật mình mở bừng ra. Bởi vì tiếng gào thét của một người đàn ông vang lên, nổi bật trong đám đông:
- Cút đi, cút đi. Các người mau cút đi! Không được động tới vị hôn thê của tôi!
Tiếng cãi vã theo đó mà đến, âm thanh của Đào Trọng Ngãi vang lên, tỏ vẻ kẻ cả mà khuyên nhủ:
- Thạch Minh, đừng làm loạn nữa, hắn ta đã bị yêu quái cắn rồi, sống không nổi đâu. Nếu chẳng may mà hắn ta trở thành yêu quái luôn thì lại càng đáng sợ hơn nữa. Hắn ta có thể làm lây lan dịch bệnh đấy. Ngươi mau ném hắn ta đi thôi, nơi này nhiều người như vậy, đều do chúng ta thật vất vả cứu trở về. Ngươi không thể để họ cũng gặp nguy hiểm vì một gã đã bị yêu quái cắn như thế này được.
Người đàn ông được gọi là Thạch Minh lại gầm lên:
- Ta không ném, hắn là vị hôn thê của ta, ta phải vất vả lắm mới đưa được hắn đến đây, bây giờ ngươi lại muốn ta ném hắn đi à? Hắn vì cứu ta nên mới bị yêu quái cắn, ngươi bảo ta ném hắn đi thế mà được à? Muốn ném, ngươi đem vị hôn thê của ngươi ném xuống đi. Ở đây có đến mấy chục người là do ta cứu mang về, ngươi muốn ném thì hãy ném mấy chục người mà ta cứu xuống luôn đi! Dù sao thì nếu không có vị hôn thê của ta đỡ cho ta một đòn thì bây giờ ta đã chết rồi, hoặc đã trở thành yêu quái rồi, ta cũng không thể cứu được ai. Ném hết tất cả bọn họ xuống đi!
Đào Trọng Ngãi cau mày, tỏ vẻ khó chịu:
- Ngươi kể lể như thế để làm gì? Ngươi muốn chứng tỏ rằng ngươi cao thượng vĩ đại còn chúng ta thì ích kỷ, hẹp hòi, vô ơn à? Vị hôn thê của ngươi có ơn với ngươi thì thế nào? Ngươi đưa được hắn ta về đây thì thế nào? Hắn ta đã bị yêu quái cắn trúng rồi, mấy ngày nay hắn đau đớn vật vã như vậy, chứng tỏ độc đã ăn sâu vào bên máu của hắn ta rồi. Hiện tại hắn ta đã không còn hô hấp, không có nhịp tim, nếu ngươi không ném hắn ta đi thì để một cái xác thối rữa ở đây có tác dụng gì?
Tầm mắt của Mai Thu Phương vẫn dính trên người Lý Thập Tam, nóng rực. Lý Thập Tam ngồi ở chỗ khá xa rồi vẫn bị nhìn đến bức bối, bèn đưa mắt liếc sang Mai Thu Phương một cái, phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã trở nên dữ tợn, đôi mắt to xinh đẹp cũng toát ra ánh nhìn vô cùng đáng sợ.
Lý Thập Tam cười khẩy, đóa “bạch liên hoa” tên Mai Thu Phương này trình độ vẫn còn chưa đủ cao thâm, vui buồn lộ rõ trước mặt, rất dễ bị lòi đuôi. Như vậy cũng tốt. Lý Thập Tam thật lòng mong mỏi và cầu chúc cho Hoàng Phi Hạc sẽ có một thê tử tốt đẹp hơn, lương thiện hơn và chân thành hơn ở bên cạnh chàng, bầu bạn và giúp đỡ cho chàng, chứ không phải là một tiểu thư đỏng đảnh lại giả tạo cứ cậy vào chàng để đi khắp nơi gieo rắc sự giả tạo đáng ghét thế kia.
Lý Thập Tam không thèm nghĩ nhiều nữa. Hoàng Phi Hạc tài giỏi như vậy, không cần hắn bất bình giùm chàng, lo lắng cho chàng. Hơn nữa, thân hắn bây giờ tự lo còn không xong, lại còn ra vẻ lo lắng cho người có linh thuật mạnh mẽ như Hoàng Phi Hạc làm gì kia chứ. Sau này chàng có yêu ai, bầu bạn với ai, kết hôn cùng ai, hắn cũng đâu còn mạng để mà chứng kiến hay tham gia. Lý Thập Tam thở dài, đưa tay khẽ sờ lên vị trí trái tim vừa đau nhói mấy cái. Bụng của hắn lại đói đến sôi vang ùng ục, đầu óc choáng váng đến đất trời chao đảo, không còn nghĩ được gì nữa.
Tuy nhiên lần này Hoàng Phi Hạc rời đi khá lâu
Lý Thập Tam ngồi mệt mỏi, không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại hắn thấy mình nằm trên mặt đất, mũi hít vào mấy hơi thoang thoảng có mùi rất quen thuộc.
Không phải mùi nước hoa hay mùi thức ăn, mà đó là hương vị đặc trưng đặc biệt của của Hoàng Phi Hạc.
Lý Thập Tam đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt hắn là đám đông đang láo nháo lộn xộn, bên tai cũng tràn ngập tiếng cãi nhau. Trên người của hắn được phủ một chiếc áo choàng bằng lông hồ ly trắng muốt. Sờ sờ lớp lông mềm mại ấm áp, Lý Thập Tam nhận ra đây chính là áo choàng của Hoàng Phi Hạc. Xem ra Hoàng Phi Hạc đã quay trở lại phủ Thái Tử một chuyến và mang chiếc áo choàng mà Lý Thập Tam thích nhất đến đắp cho hắn.
Mà lúc này Hoàng Phi Hạc đứng trước người hắn, Lý Thập Tam khịt mũi, suýt nữa thì cảm động nếu như không nhìn thấy cạnh đó là Mai Thu Phương đang kéo cánh tay Hoàng Phi Hạc, trốn sau lưng chàng, như chim nhỏ nép vào thân cây cổ thụ, trông vô cùng thân mật, vô cùng chướng mắt.
Lý Thập Tam bĩu môi, vốn định tiếp tục ngủ, mặc kệ đôi tình nhân thắm thiết kia. Nhưng mi mắt của hắn vừa mới khép lại thì đã giật mình mở bừng ra. Bởi vì tiếng gào thét của một người đàn ông vang lên, nổi bật trong đám đông:
- Cút đi, cút đi. Các người mau cút đi! Không được động tới vị hôn thê của tôi!
Tiếng cãi vã theo đó mà đến, âm thanh của Đào Trọng Ngãi vang lên, tỏ vẻ kẻ cả mà khuyên nhủ:
- Thạch Minh, đừng làm loạn nữa, hắn ta đã bị yêu quái cắn rồi, sống không nổi đâu. Nếu chẳng may mà hắn ta trở thành yêu quái luôn thì lại càng đáng sợ hơn nữa. Hắn ta có thể làm lây lan dịch bệnh đấy. Ngươi mau ném hắn ta đi thôi, nơi này nhiều người như vậy, đều do chúng ta thật vất vả cứu trở về. Ngươi không thể để họ cũng gặp nguy hiểm vì một gã đã bị yêu quái cắn như thế này được.
Người đàn ông được gọi là Thạch Minh lại gầm lên:
- Ta không ném, hắn là vị hôn thê của ta, ta phải vất vả lắm mới đưa được hắn đến đây, bây giờ ngươi lại muốn ta ném hắn đi à? Hắn vì cứu ta nên mới bị yêu quái cắn, ngươi bảo ta ném hắn đi thế mà được à? Muốn ném, ngươi đem vị hôn thê của ngươi ném xuống đi. Ở đây có đến mấy chục người là do ta cứu mang về, ngươi muốn ném thì hãy ném mấy chục người mà ta cứu xuống luôn đi! Dù sao thì nếu không có vị hôn thê của ta đỡ cho ta một đòn thì bây giờ ta đã chết rồi, hoặc đã trở thành yêu quái rồi, ta cũng không thể cứu được ai. Ném hết tất cả bọn họ xuống đi!
Đào Trọng Ngãi cau mày, tỏ vẻ khó chịu:
- Ngươi kể lể như thế để làm gì? Ngươi muốn chứng tỏ rằng ngươi cao thượng vĩ đại còn chúng ta thì ích kỷ, hẹp hòi, vô ơn à? Vị hôn thê của ngươi có ơn với ngươi thì thế nào? Ngươi đưa được hắn ta về đây thì thế nào? Hắn ta đã bị yêu quái cắn trúng rồi, mấy ngày nay hắn đau đớn vật vã như vậy, chứng tỏ độc đã ăn sâu vào bên máu của hắn ta rồi. Hiện tại hắn ta đã không còn hô hấp, không có nhịp tim, nếu ngươi không ném hắn ta đi thì để một cái xác thối rữa ở đây có tác dụng gì?