Chương 19: 19. Suy nghĩ tà ác
Hoàng Phi Hạc không trả lời câu hỏi của Mai Thu Phương. Sự im lặng của chàng làm cho khóe môi của Lý Thập Tam lại nhếch lên. Xem ra lần này Hoàng Phi Hạc gặp “khắc tinh” rồi. Hóa ra vị hôn thê của chàng lại là người thích tìm hiểu mọi chuyện tường tận đến như vậy. Nếu là Lý Thập Tam, thì chỉ cần câu trả lời ngắn gọn, lạnh nhạt kia của chàng đã đủ khiến hắn im miệng, không hỏi thêm gì nữa rồi. Có phải chính vì thế mà khiến cho hắn có “hương vị” khác hẳn với vị hôn thê của Hoàng Phi Hạc, tạo cho chàng cảm giác mới mẻ, gợi được hứng thú cho chàng, nên hắn mới có thể hân hạnh và vinh dự có được vị trí của “nam sủng” như trước kia hay không?
Lý Thập Tam chua xót và cay đắng nghĩ thầm, nhưng hắn vẫn không lên tiếng. Ba năm chung sống với Hoàng Phi Hạc đã giúp Lý Thập Tam hiểu rõ được tính cách của chàng. Những việc nào là việc của bản thân chàng, Hoàng Phi Hạc thường không thích có ai xen vào, hoặc tra hỏi. Lý Thập Tam khịt mũi. Chính điều này đã càng khẳng định và chứng minh rằng tình cảm mà Hoàng Phi Hạc dành cho hắn vị hôn thê của mình là vô cùng to lớn và sâu đậm. Bởi vì nàng ta đã xen vào chuyện của Hoàng Phi Hạc với “bằng hữu” của chàng, lại còn tra hỏi đến tận cùng như thế, mà Hoàng Phi Hạc không hề tức giận, cũng không tỏ vẻ không thích.
Lý Thập Tam lại khịt mũi. Quả nhiên là đãi ngộ giữa “nam sủng” và vị hôn thê là không thể giống nhau, không thể so sánh được. Lý Thập Tam không thèm so sánh nữa. Không so sánh sẽ không đau thương. Hắn chỉ im lặng, chờ xem thái độ và cư xử của Hoàng Phi Hạc.
Nhưng Hoàng Phi Hạc đã không có cơ hội để thể hiện thái độ về câu hỏi của Mai Thu Phương. Bởi vì vừa lúc đó, có người tới tìm chàng, nói nhỏ gì đó, hình như là nhờ chàng đi tìm lương thực thực phẩm. Hoàng Phi Hạc trầm ngâm nhìn Lý Thập Tam một lát rồi im lặng theo người nọ rời đi.
Người đàn ông duy nhất đứng giữa có thể giải quyết được vấn đề đã rời đi mất rồi. Nơi này chỉ còn một tên “nam sủng” cũ và một “vị hôn thê” hiện tại bỗng nhiên bị bỏ lại, ngượng ngùng mặt đối mặt. Lý Thập Tam đột nhiên cảm thấy rất khó xử. Ngược lại, Mai Thu Phương lại cười rất vui vẻ, chủ động chào hỏi và tự giới thiệu:
- Chào ngươi! Ta là Mai Thu Phương, vị hôn thê của Hoàng Phi Hạc.
- Xin chào tiểu thư, tại hạ là Lý Thập Tam. Tại hạ và Hoàng công tử chỉ là bằng hữu bình thường.
Lý Thập Tam nhìn xuống, tầm mắt bất chợt nhìn thấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Mai Thu Phương. Bàn tay ấy so với tay hắn nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ còn rất mềm mại và thơm tho. Trong thoáng chốc, Lý Thập Tam nảy sinh ra một suy nghĩ tà ác. Hắn bỗng nhiên muốn nói rõ cho nàng tiểu thư nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt mình biết về mối quan hệ thật sự của hắn với Hoàng Phi Hạc. Không biết rằng, sau nghi nghe được sự thật ấy, vị tiểu thư này còn có thể giữ được vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ đầy giả tạo này nữa hay không.
Tuy nhiên, nghĩ tới Hoàng Phi Hạc, trong lòng Lý Thập Tam lại mạnh mẽ đè nén suy nghĩ kia xuống. Đây vốn phải là việc của Hoàng Phi Hạc. Nếu có cần nói rõ, thì cũng cũng phải là do chính miệng của Hoàng Phi Hạc nói ra. Thế nên, Lý Thập Tam mím môi, im lặng. Nhưng Mai Thu Phương thì không chịu để sự việc im lặng như thế. Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Thập Tam, cất giọng trong veo:
- Hình như ta đã gặp qua ngươi ở đâu đó rồi thì phải.
Mai Thu Phương càng nhìn Lý Thập Tam càng cảm thấy rất quen mắt, nhưng nàng ta lại không nhớ ra là đã gặp qua Lý Thập Tam ở đâu. Ánh mắt và câu hỏi thăm dò của Mai Thu Phương khiến cho Lý Thập Tam có chút chột dạ. Hắn nhớ ra là bản thân đã từng chạm mặt với Mai Thu Phương ở ngay cổng của biệt viện mà hắn đã nương náu trong suốt ba năm làm “nam sủng” cho Hoàng Phi Hạc. Cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy diễn ra trước khi đại nạn yêu quái xảy ra không lâu. Lý Thập Tam hắng giọng mấy cái, nghĩ cách giải thích lấp liếm:
- Trước kia ta cũng từng ở trọ ở thị trấn gần đây, có thể là tiểu thư thỉnh thoảng nhìn thấy...
Lúc này Lý Thập Tam đang cảm thấy rất khó chịu, không chỉ vì căn bệnh lạ còn trong cơ thể, mà còn vì hắn không quen với việc phải “bay” lơ lửng trên không trung một quãng đường khá dài, nên cả người đều rất mệt mỏi. Lý Thập Tam không muốn dây dưa cùng Mai Thu Phương nữa, cũng sợ càng nói sẽ càng sai, để lộ ra chuyện không nên để lộ. Thế nên Lý Thập Tam vội tìm một căn phòng trong góc khuất để tránh né. Vừa vào phòng, Lý Thập Tam đã tìm nơi ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, trái ngược lại với Lý Thập Tam đang muốn tránh né, Mai Thu Phương lại không muốn buông tha cho bằng hữu bí ẩn của Hoàng Phi Hạc mà nàng ta chưa điều tra được này.
Lý Thập Tam chua xót và cay đắng nghĩ thầm, nhưng hắn vẫn không lên tiếng. Ba năm chung sống với Hoàng Phi Hạc đã giúp Lý Thập Tam hiểu rõ được tính cách của chàng. Những việc nào là việc của bản thân chàng, Hoàng Phi Hạc thường không thích có ai xen vào, hoặc tra hỏi. Lý Thập Tam khịt mũi. Chính điều này đã càng khẳng định và chứng minh rằng tình cảm mà Hoàng Phi Hạc dành cho hắn vị hôn thê của mình là vô cùng to lớn và sâu đậm. Bởi vì nàng ta đã xen vào chuyện của Hoàng Phi Hạc với “bằng hữu” của chàng, lại còn tra hỏi đến tận cùng như thế, mà Hoàng Phi Hạc không hề tức giận, cũng không tỏ vẻ không thích.
Lý Thập Tam lại khịt mũi. Quả nhiên là đãi ngộ giữa “nam sủng” và vị hôn thê là không thể giống nhau, không thể so sánh được. Lý Thập Tam không thèm so sánh nữa. Không so sánh sẽ không đau thương. Hắn chỉ im lặng, chờ xem thái độ và cư xử của Hoàng Phi Hạc.
Nhưng Hoàng Phi Hạc đã không có cơ hội để thể hiện thái độ về câu hỏi của Mai Thu Phương. Bởi vì vừa lúc đó, có người tới tìm chàng, nói nhỏ gì đó, hình như là nhờ chàng đi tìm lương thực thực phẩm. Hoàng Phi Hạc trầm ngâm nhìn Lý Thập Tam một lát rồi im lặng theo người nọ rời đi.
Người đàn ông duy nhất đứng giữa có thể giải quyết được vấn đề đã rời đi mất rồi. Nơi này chỉ còn một tên “nam sủng” cũ và một “vị hôn thê” hiện tại bỗng nhiên bị bỏ lại, ngượng ngùng mặt đối mặt. Lý Thập Tam đột nhiên cảm thấy rất khó xử. Ngược lại, Mai Thu Phương lại cười rất vui vẻ, chủ động chào hỏi và tự giới thiệu:
- Chào ngươi! Ta là Mai Thu Phương, vị hôn thê của Hoàng Phi Hạc.
- Xin chào tiểu thư, tại hạ là Lý Thập Tam. Tại hạ và Hoàng công tử chỉ là bằng hữu bình thường.
Lý Thập Tam nhìn xuống, tầm mắt bất chợt nhìn thấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Mai Thu Phương. Bàn tay ấy so với tay hắn nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ còn rất mềm mại và thơm tho. Trong thoáng chốc, Lý Thập Tam nảy sinh ra một suy nghĩ tà ác. Hắn bỗng nhiên muốn nói rõ cho nàng tiểu thư nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt mình biết về mối quan hệ thật sự của hắn với Hoàng Phi Hạc. Không biết rằng, sau nghi nghe được sự thật ấy, vị tiểu thư này còn có thể giữ được vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ đầy giả tạo này nữa hay không.
Tuy nhiên, nghĩ tới Hoàng Phi Hạc, trong lòng Lý Thập Tam lại mạnh mẽ đè nén suy nghĩ kia xuống. Đây vốn phải là việc của Hoàng Phi Hạc. Nếu có cần nói rõ, thì cũng cũng phải là do chính miệng của Hoàng Phi Hạc nói ra. Thế nên, Lý Thập Tam mím môi, im lặng. Nhưng Mai Thu Phương thì không chịu để sự việc im lặng như thế. Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Thập Tam, cất giọng trong veo:
- Hình như ta đã gặp qua ngươi ở đâu đó rồi thì phải.
Mai Thu Phương càng nhìn Lý Thập Tam càng cảm thấy rất quen mắt, nhưng nàng ta lại không nhớ ra là đã gặp qua Lý Thập Tam ở đâu. Ánh mắt và câu hỏi thăm dò của Mai Thu Phương khiến cho Lý Thập Tam có chút chột dạ. Hắn nhớ ra là bản thân đã từng chạm mặt với Mai Thu Phương ở ngay cổng của biệt viện mà hắn đã nương náu trong suốt ba năm làm “nam sủng” cho Hoàng Phi Hạc. Cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy diễn ra trước khi đại nạn yêu quái xảy ra không lâu. Lý Thập Tam hắng giọng mấy cái, nghĩ cách giải thích lấp liếm:
- Trước kia ta cũng từng ở trọ ở thị trấn gần đây, có thể là tiểu thư thỉnh thoảng nhìn thấy...
Lúc này Lý Thập Tam đang cảm thấy rất khó chịu, không chỉ vì căn bệnh lạ còn trong cơ thể, mà còn vì hắn không quen với việc phải “bay” lơ lửng trên không trung một quãng đường khá dài, nên cả người đều rất mệt mỏi. Lý Thập Tam không muốn dây dưa cùng Mai Thu Phương nữa, cũng sợ càng nói sẽ càng sai, để lộ ra chuyện không nên để lộ. Thế nên Lý Thập Tam vội tìm một căn phòng trong góc khuất để tránh né. Vừa vào phòng, Lý Thập Tam đã tìm nơi ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, trái ngược lại với Lý Thập Tam đang muốn tránh né, Mai Thu Phương lại không muốn buông tha cho bằng hữu bí ẩn của Hoàng Phi Hạc mà nàng ta chưa điều tra được này.