Chương 17: 17. Mèo hoang rất thích suy diễn linh tinh
Lý Thập Tam tủm tỉm cười. Hoàng Phi Hạc là một tảng băng lạnh lùng nhưng tấm lòng lại rất ấm áp, luôn quan tâm đến người khác. Trong lúc nguy hiểm, ngay cả với người không quen biết, chàng cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ. Tuy nhiên, ngay sau đó, nụ cười của Lý Thập Tam tắt lịm. Vì hắn nhớ lại, Hoàng Phi Hạc đã từng nói, chỉ cần là gặp người bình thường chưa bị yêu quái lây nhiễm chàng đều sẽ cứu giúp. Như thế cũng có nghĩa là hắn vốn chẳng có gì đặc biệt trong lòng của chàng.
Hoàng Phi Hạc cứu người kia xong thì cũng thấm mệt. Linh thuật của chàng chỉ vừa mới bộc phát không lâu, chàng vẫn chưa quen điều khiển nó, cũng chưa đủ sức lực để duy trì lâu dài. Thế nên, Hoàng Phi Hạc không dám nhìn Lý Thập Tam, sợ rằng bản thân sẽ bị gã mèo hoang này làm phân tán sự chú ý, không đủ sức để vận dụng linh thuật đưa hắn về đến nơi an toàn. Hiện tại họ đang lơ lửng bên trên một đám yêu quái đông như kiến. Nếu lúc này mà Hoàng Phi Hạc không thể tiếp tục dùng linh thuật bay đi, nếu cả hai rơi xuống giữa vòng vây yêu quái kia, hậu quả nhất định sẽ rất thảm khốc.
Vậy là, Hoàng Phi Hạc nghiến chặt răng, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực bế Lý Thập Tam trên tay, sử dụng linh thuật hệ gió lướt đi như bay. Thân thể của Lý Thập Tam nằm gọn trong vòng tay của Hoàng Phi Hạc. Từ thân thể của hắn ra mùi hương thơm mát quen thuộc làm Hoàng Phi Hạc phải cố gắng hết sức mới có thể giữ được sự tập trung cần thiết.
Thế nhưng, việc Hoàng Phi Hạc không thèm nhìn tới Lý Thập Tam lại khiến cho cái đầu nho nhỏ của gã mèo hoang rất thích suy diễn linh tinh lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Quả nhiên là Hoàng Phi Hạc rất khinh bỉ hắn, khinh bỉ tới mức không thèm nhìn tới hắn, sợ bị bẩn mắt. Có lẽ chàng cứu hắn chỉ vì tâm hồn của chàng vốn lương thiện, chàng không thể nhìn thấy người gặp nạn mà không cứu. Có lẽ kiếp trước cũng vậy, chỉ vì một chút lòng tốt mà Hoàng Phi Hạc bị hắn làm liên lụy, dẫn đến phải chết trong đau nhục.
Lý Thập Tam mím môi, âm thầm hạ quyết định. Kiếp này hắn nhất định không để xảy ra hậu quả như kiếp trước. Ít nhất thì hắn sẽ không để bản thân lại kéo chân Hoàng Phi Hạc, làm chàng bị liên lụy. Nếu không thể giúp được gì cho chàng, Lý Thập Tam quyết tâm sẽ rời khỏi chàng, cách xa chàng, xa thật là xa.
Trong lúc Lý Thập Tam còn đang suy diễn linh tinh thì Hoàng Phi Hạc đã đưa hắn di chuyển đến ngọn núi cao nhất ở cách đó không xa. Đó là nơi Trọng Nghĩa Sơn Trang chọn làm nơi cư ngụ.
Lúc bình thường, mọi người đều không mấy thích thú vị trí quá cao này của Trọng Nghĩa Sơn Trang. Ngay cả những thành viên của Trọng Nghĩa Sơn Trang cũng thỉnh thoảng cảm thấy bực bội và oán giận khi trang chủ lại xây sơn trang ở một đỉnh núi cao như vậy, khiến họ mỗi khi rời đi và trở về Trọng Nghĩa Sơn Trang cũng rất vất vả. Ngọn núi vừa cao vừa dốc, Trọng Nghĩa Sơn Trang chỉ xây bậc thang của một nửa đoạn đường từ dưới chân núi lên đến giữa sườn núi. Đoạn đường còn lại là dốc đá lởm chởm, chỉ có những ai có khinh công thượng thừa hoặc sức khỏe dồi dào mới có thể leo lên đến trước cổng của Trọng Nghĩa Sơn Trang được. Mệt bở cả hơi tai là chuyện nhỏ. Hậu quả sau đó còn có thể khiến họ bị đau chân, bị kiệt sức, nếu không cẩn thận sẽ có thể bị ngã té hoặc bị rơi xuống vách núi, bị thương thậm chí nếu xui xẻo còn có khả năng mất mạng. Thế nên, lúc trước, không có bao nhiêu người thích thú lên khi lên khu vực của Trọng Nghĩa Sơn Trang.
Cho đến khi biến cố xảy ra, mọi người mới nhận ra rằng, cái nơi mà họ vốn chán ghét và oán giận lại có thể giúp họ có được sự an toàn nhất định. Thế mới biết, sống trên đời này, đừng vội vã phán xét, chán ghét hay oán giận bất cứ một ai, bất cứ cái gì, bởi vì chẳng ai có thể biết được rằng, khi nào thì mình sẽ gặp biến cố, khi nào thì mình phải nhờ tới sự giúp đỡ của đối tượng mà mình đã chán ghét, oán giận hoặc xua đuổi trước kia. Cũng như những thành viên của Trọng Nghĩa Sơn Trang này, khi đang an toàn ngồi trên tầng cao nhất của Sơn trang này, hẳn là bản thân họ đã cảm thấy vô cùng ái ngại vì cách cư xử không mấy tốt đẹp trước kia của mình với nơi này, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi trang chủ đã rất sáng suốt, không vì vài lời chê bai thị phi mang nặng cảm tính chủ quan của vài chục người mà dời sơn trang xuống khỏi ngọn núi vừa cao to lại vừa vững chắc này.
Tương tự như thế, có những người trong cuộc sống trước kia thường có định kiến với các vương tôn công tử và hoàng tộc. Trong định kiến của những thành viên ở Trọng Nghĩa Sơn Trang luôn tự cho rằng chỉ có những hiệp khách giang hồ như bọn họ mới có thể có tinh thần trượng nghĩa và có tài năng để cứu khổ phò nguy, để trừ gian diệt ác, để cứu nhân độ thế,…
Hoàng Phi Hạc cứu người kia xong thì cũng thấm mệt. Linh thuật của chàng chỉ vừa mới bộc phát không lâu, chàng vẫn chưa quen điều khiển nó, cũng chưa đủ sức lực để duy trì lâu dài. Thế nên, Hoàng Phi Hạc không dám nhìn Lý Thập Tam, sợ rằng bản thân sẽ bị gã mèo hoang này làm phân tán sự chú ý, không đủ sức để vận dụng linh thuật đưa hắn về đến nơi an toàn. Hiện tại họ đang lơ lửng bên trên một đám yêu quái đông như kiến. Nếu lúc này mà Hoàng Phi Hạc không thể tiếp tục dùng linh thuật bay đi, nếu cả hai rơi xuống giữa vòng vây yêu quái kia, hậu quả nhất định sẽ rất thảm khốc.
Vậy là, Hoàng Phi Hạc nghiến chặt răng, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực bế Lý Thập Tam trên tay, sử dụng linh thuật hệ gió lướt đi như bay. Thân thể của Lý Thập Tam nằm gọn trong vòng tay của Hoàng Phi Hạc. Từ thân thể của hắn ra mùi hương thơm mát quen thuộc làm Hoàng Phi Hạc phải cố gắng hết sức mới có thể giữ được sự tập trung cần thiết.
Thế nhưng, việc Hoàng Phi Hạc không thèm nhìn tới Lý Thập Tam lại khiến cho cái đầu nho nhỏ của gã mèo hoang rất thích suy diễn linh tinh lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Quả nhiên là Hoàng Phi Hạc rất khinh bỉ hắn, khinh bỉ tới mức không thèm nhìn tới hắn, sợ bị bẩn mắt. Có lẽ chàng cứu hắn chỉ vì tâm hồn của chàng vốn lương thiện, chàng không thể nhìn thấy người gặp nạn mà không cứu. Có lẽ kiếp trước cũng vậy, chỉ vì một chút lòng tốt mà Hoàng Phi Hạc bị hắn làm liên lụy, dẫn đến phải chết trong đau nhục.
Lý Thập Tam mím môi, âm thầm hạ quyết định. Kiếp này hắn nhất định không để xảy ra hậu quả như kiếp trước. Ít nhất thì hắn sẽ không để bản thân lại kéo chân Hoàng Phi Hạc, làm chàng bị liên lụy. Nếu không thể giúp được gì cho chàng, Lý Thập Tam quyết tâm sẽ rời khỏi chàng, cách xa chàng, xa thật là xa.
Trong lúc Lý Thập Tam còn đang suy diễn linh tinh thì Hoàng Phi Hạc đã đưa hắn di chuyển đến ngọn núi cao nhất ở cách đó không xa. Đó là nơi Trọng Nghĩa Sơn Trang chọn làm nơi cư ngụ.
Lúc bình thường, mọi người đều không mấy thích thú vị trí quá cao này của Trọng Nghĩa Sơn Trang. Ngay cả những thành viên của Trọng Nghĩa Sơn Trang cũng thỉnh thoảng cảm thấy bực bội và oán giận khi trang chủ lại xây sơn trang ở một đỉnh núi cao như vậy, khiến họ mỗi khi rời đi và trở về Trọng Nghĩa Sơn Trang cũng rất vất vả. Ngọn núi vừa cao vừa dốc, Trọng Nghĩa Sơn Trang chỉ xây bậc thang của một nửa đoạn đường từ dưới chân núi lên đến giữa sườn núi. Đoạn đường còn lại là dốc đá lởm chởm, chỉ có những ai có khinh công thượng thừa hoặc sức khỏe dồi dào mới có thể leo lên đến trước cổng của Trọng Nghĩa Sơn Trang được. Mệt bở cả hơi tai là chuyện nhỏ. Hậu quả sau đó còn có thể khiến họ bị đau chân, bị kiệt sức, nếu không cẩn thận sẽ có thể bị ngã té hoặc bị rơi xuống vách núi, bị thương thậm chí nếu xui xẻo còn có khả năng mất mạng. Thế nên, lúc trước, không có bao nhiêu người thích thú lên khi lên khu vực của Trọng Nghĩa Sơn Trang.
Cho đến khi biến cố xảy ra, mọi người mới nhận ra rằng, cái nơi mà họ vốn chán ghét và oán giận lại có thể giúp họ có được sự an toàn nhất định. Thế mới biết, sống trên đời này, đừng vội vã phán xét, chán ghét hay oán giận bất cứ một ai, bất cứ cái gì, bởi vì chẳng ai có thể biết được rằng, khi nào thì mình sẽ gặp biến cố, khi nào thì mình phải nhờ tới sự giúp đỡ của đối tượng mà mình đã chán ghét, oán giận hoặc xua đuổi trước kia. Cũng như những thành viên của Trọng Nghĩa Sơn Trang này, khi đang an toàn ngồi trên tầng cao nhất của Sơn trang này, hẳn là bản thân họ đã cảm thấy vô cùng ái ngại vì cách cư xử không mấy tốt đẹp trước kia của mình với nơi này, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi trang chủ đã rất sáng suốt, không vì vài lời chê bai thị phi mang nặng cảm tính chủ quan của vài chục người mà dời sơn trang xuống khỏi ngọn núi vừa cao to lại vừa vững chắc này.
Tương tự như thế, có những người trong cuộc sống trước kia thường có định kiến với các vương tôn công tử và hoàng tộc. Trong định kiến của những thành viên ở Trọng Nghĩa Sơn Trang luôn tự cho rằng chỉ có những hiệp khách giang hồ như bọn họ mới có thể có tinh thần trượng nghĩa và có tài năng để cứu khổ phò nguy, để trừ gian diệt ác, để cứu nhân độ thế,…