Chương 14: 14. Chúng ta là gì của nhau?
Tiếng thở dài khe khẽ của Lý Thập Tam làm Hoàng Phi Hạc cau mày càng chặt hơn. Chàng nghiêm nghị nói:
- Ban nãy ta có đi một vòng kiểm tra thử, định tìm xem có ai cần giúp đỡ không. Nhưng khắp nơi đều đang rất hỗn loạn, y sư ở đây đều đã chạy hết rồi, những người chậm chân đều bị yêu quái cắn trúng. Cốc chủ Văn Kỳ Thanh chắc chắn không còn ở lại đây, nếu không, thì ông ta cũng đã thành yêu quái rồi, ngươi đừng trông cậy vào ông ta làm gì. Ta không tìm thấy người bình thường nào ngoài ngươi và hắn ta.
Ánh mắt của Hoàng Phi Hạc lia về phía Thạch Hồ Lô một cái khiến chàng chàng vai u thịt bắp đang khống chế hai con yêu quái bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Lý Thập Tam nghe Hoàng Phi Hạc nói mà bủn rủn hết chân tay. Ám ảnh kinh hoàng trong những cơn ác mộng kia lại ập đến trong đầu của hắn, khiến hắn choáng váng ngã xuống. Hoàng Phi Hạc vội đưa tay đỡ lấy Lý Thập Tam, ôm hắn vào lòng.
Vòng ôm quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc giúp cho tinh thần của Lý Thập Tam ổn định trở lại. Hắn ôm chặt lấy Hoàng Phi Hạc, hít lấy hít để “hương an thần” từ cơ thể của chàng. Kỳ lạ là Hoàng Phi Hạc cũng không hề có phản ứng gì cho thấy rằng chàng không hài lòng trước hành động thân mật của Lý Thập Tam. Không chỉ vậy, chàng còn nhẹ giọng thuật lại tình hình như để trấn an hắn:
- Đừng quá lo lắng. Hiện tại cũng đã xuất hiện vài người có linh thuật, bọn họ cùng với ta đã cứu giúp những người bình thường đưa về tá túc trên Trọng Nghĩa Sơn Trang. Lũ yêu quái lúc này còn hành động rất chậm chạp, xương cốt cũng khá yếu ớt, người có linh thuật có thể dễ dàng hạ gục chúng. Nhưng nếu con người có thể thức tỉnh linh thuật, thì không ai dám chắc yêu quái có đột nhiên thức tỉnh linh thuật hay không, nếu yêu quái mà cũng có linh thuật thì sẽ rất phiền toái. Cho nên ta mới muốn đưa ngươi đến đó ở cùng mọi người, sẽ an toàn hơn.
Lý Thập Tam ngẩng lên nhìn Hoàng Phi Hạc, trong lòng mừng khấp khởi, ngoài mặt hớn hở hỏi:
- Nghĩa là... ngài cố ý đến đây để đón ta sao?
- Ừ!
Hoàng Phi Hạc đáp ngắn gọn. Câu trả lời cộc lốc ấy không đủ để thỏa mãn Lý Thập Tam. Hắn nhếch môi, hỏi vặn lại:
- Vì sao ngài phải tới đón ta?
Lý Thập Tam ôm theo nỗi hy vọng mong manh, đưa mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phi Hạc, chờ mong câu trả lời của chàng. Thế nhưng câu trả lời của Hoàng Phi Hạc khiến kỳ vọng trong mắt Lý Thập Tam nhanh chóng biến mất:
- Ta là người có linh thuật, có thể cứu được người nào ta đều sẽ cố gắng cứu. Huống chi, chúng ta còn từng là... bằng hữu.
- Chỉ là bằng hữu sao? - Lý Thập Tam chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Chẳng lẽ trong lòng ngươi, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Vậy ngươi nói đi, chúng ta là gì của nhau? Vị trí của ta là gì trong lòng ngươi?
Hoàng Phi Hạc cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào lại Lý Thập Tam, gương mặt của chàng căng ra, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Trong lòng Lý Thập Tam đau xót, chàng còn hỏi hắn về vị trí của chàng trong lòng hắn ư? Lý Thập Tam hắn làm gì có tư cách để đặt chàng vào trong lòng kia chứ. Hắn và chàng, sao có thể là bằng hữu được cơ chứ? Giữa hắn và chàng, vốn chỉ có hai chữ “nam sủng” mà thôi. Lý Thập Tam nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại cố chấp hỏi về vấn đề này. Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn hỏi chàng, chẳng khác gì tự chuốt lấy nhục nhã về mình.
Họ chỉ là tình nhân, không phải, hắn là “nam sủng”, giữa chàng và hắn vốn không hề có tình. Chưa từng có…
Hoàng Phi Hạc có thể tới cứu một “nam sủng” bị vứt bỏ như hắn, lẽ ra Lý Thập Tam phải vô cùng biết ơn, nếu không phải nhờ có Hoàng Phi Hạc, vừa rồi hắn đã bị gã thanh niên biến thành yêu quái kia cắn cho nát bét.
Lý Thập Tam nhếch môi cười tự giễu, giọng nói không tự chủ được mà nhuốm đầy trào phúng, châm chọc:
- Cảm ơn ngài đã đến cứu ta. Bệnh của ta không nghiêm trọng lắm, nhưng sức của ta khá yếu, không thể chạy thoát khỏi yêu quái. Cho nên, đành phải phiền ngài đưa ta đi một chuyến vậy. Còn nữa, phiền ngài đưa Hồ Lô huynh đi cùng.
Hoàng Phi Hạc nghe Lý Thập Tam đồng ý đi theo mình, nét mặt còn chưa kịp giãn ra thì đã nghe hắn đề nghị chàng đưa thêm một người nữa đi cùng.
Thật ra, cho dù Lý Thập Tam không nói thì Hoàng Phi Hạc cũng sẽ cứu người kia. Nhưng vấn đề là, để tự chàng cứu người, sẽ khác hoàn toàn với việc Lý Thập Tam mở miệng đề nghị chàng như thế. Hơn nữa, hắn lại còn gọi tên của người thanh niên kia một cách thân mật như thế. Phải biết là trong suốt ba năm cận kề bên nhau, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng Lý Thập Tam rất ít khi gọi tên của chàng một cách thân mật và tự nhiên như thế.
- Ban nãy ta có đi một vòng kiểm tra thử, định tìm xem có ai cần giúp đỡ không. Nhưng khắp nơi đều đang rất hỗn loạn, y sư ở đây đều đã chạy hết rồi, những người chậm chân đều bị yêu quái cắn trúng. Cốc chủ Văn Kỳ Thanh chắc chắn không còn ở lại đây, nếu không, thì ông ta cũng đã thành yêu quái rồi, ngươi đừng trông cậy vào ông ta làm gì. Ta không tìm thấy người bình thường nào ngoài ngươi và hắn ta.
Ánh mắt của Hoàng Phi Hạc lia về phía Thạch Hồ Lô một cái khiến chàng chàng vai u thịt bắp đang khống chế hai con yêu quái bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Lý Thập Tam nghe Hoàng Phi Hạc nói mà bủn rủn hết chân tay. Ám ảnh kinh hoàng trong những cơn ác mộng kia lại ập đến trong đầu của hắn, khiến hắn choáng váng ngã xuống. Hoàng Phi Hạc vội đưa tay đỡ lấy Lý Thập Tam, ôm hắn vào lòng.
Vòng ôm quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc giúp cho tinh thần của Lý Thập Tam ổn định trở lại. Hắn ôm chặt lấy Hoàng Phi Hạc, hít lấy hít để “hương an thần” từ cơ thể của chàng. Kỳ lạ là Hoàng Phi Hạc cũng không hề có phản ứng gì cho thấy rằng chàng không hài lòng trước hành động thân mật của Lý Thập Tam. Không chỉ vậy, chàng còn nhẹ giọng thuật lại tình hình như để trấn an hắn:
- Đừng quá lo lắng. Hiện tại cũng đã xuất hiện vài người có linh thuật, bọn họ cùng với ta đã cứu giúp những người bình thường đưa về tá túc trên Trọng Nghĩa Sơn Trang. Lũ yêu quái lúc này còn hành động rất chậm chạp, xương cốt cũng khá yếu ớt, người có linh thuật có thể dễ dàng hạ gục chúng. Nhưng nếu con người có thể thức tỉnh linh thuật, thì không ai dám chắc yêu quái có đột nhiên thức tỉnh linh thuật hay không, nếu yêu quái mà cũng có linh thuật thì sẽ rất phiền toái. Cho nên ta mới muốn đưa ngươi đến đó ở cùng mọi người, sẽ an toàn hơn.
Lý Thập Tam ngẩng lên nhìn Hoàng Phi Hạc, trong lòng mừng khấp khởi, ngoài mặt hớn hở hỏi:
- Nghĩa là... ngài cố ý đến đây để đón ta sao?
- Ừ!
Hoàng Phi Hạc đáp ngắn gọn. Câu trả lời cộc lốc ấy không đủ để thỏa mãn Lý Thập Tam. Hắn nhếch môi, hỏi vặn lại:
- Vì sao ngài phải tới đón ta?
Lý Thập Tam ôm theo nỗi hy vọng mong manh, đưa mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phi Hạc, chờ mong câu trả lời của chàng. Thế nhưng câu trả lời của Hoàng Phi Hạc khiến kỳ vọng trong mắt Lý Thập Tam nhanh chóng biến mất:
- Ta là người có linh thuật, có thể cứu được người nào ta đều sẽ cố gắng cứu. Huống chi, chúng ta còn từng là... bằng hữu.
- Chỉ là bằng hữu sao? - Lý Thập Tam chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Chẳng lẽ trong lòng ngươi, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Vậy ngươi nói đi, chúng ta là gì của nhau? Vị trí của ta là gì trong lòng ngươi?
Hoàng Phi Hạc cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào lại Lý Thập Tam, gương mặt của chàng căng ra, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Trong lòng Lý Thập Tam đau xót, chàng còn hỏi hắn về vị trí của chàng trong lòng hắn ư? Lý Thập Tam hắn làm gì có tư cách để đặt chàng vào trong lòng kia chứ. Hắn và chàng, sao có thể là bằng hữu được cơ chứ? Giữa hắn và chàng, vốn chỉ có hai chữ “nam sủng” mà thôi. Lý Thập Tam nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại cố chấp hỏi về vấn đề này. Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn hỏi chàng, chẳng khác gì tự chuốt lấy nhục nhã về mình.
Họ chỉ là tình nhân, không phải, hắn là “nam sủng”, giữa chàng và hắn vốn không hề có tình. Chưa từng có…
Hoàng Phi Hạc có thể tới cứu một “nam sủng” bị vứt bỏ như hắn, lẽ ra Lý Thập Tam phải vô cùng biết ơn, nếu không phải nhờ có Hoàng Phi Hạc, vừa rồi hắn đã bị gã thanh niên biến thành yêu quái kia cắn cho nát bét.
Lý Thập Tam nhếch môi cười tự giễu, giọng nói không tự chủ được mà nhuốm đầy trào phúng, châm chọc:
- Cảm ơn ngài đã đến cứu ta. Bệnh của ta không nghiêm trọng lắm, nhưng sức của ta khá yếu, không thể chạy thoát khỏi yêu quái. Cho nên, đành phải phiền ngài đưa ta đi một chuyến vậy. Còn nữa, phiền ngài đưa Hồ Lô huynh đi cùng.
Hoàng Phi Hạc nghe Lý Thập Tam đồng ý đi theo mình, nét mặt còn chưa kịp giãn ra thì đã nghe hắn đề nghị chàng đưa thêm một người nữa đi cùng.
Thật ra, cho dù Lý Thập Tam không nói thì Hoàng Phi Hạc cũng sẽ cứu người kia. Nhưng vấn đề là, để tự chàng cứu người, sẽ khác hoàn toàn với việc Lý Thập Tam mở miệng đề nghị chàng như thế. Hơn nữa, hắn lại còn gọi tên của người thanh niên kia một cách thân mật như thế. Phải biết là trong suốt ba năm cận kề bên nhau, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng Lý Thập Tam rất ít khi gọi tên của chàng một cách thân mật và tự nhiên như thế.