Chương : 305
Các vị hoàng tử đều ngồi xuống bệ đá, không đuổi nhóm người Tần Vấn Thiên nữa, đám hộ vệ bọn họ đưa đến cũng đều đứng ở trên các đài đá, trong lúc nhất thời không khí có chút huyền diệu.
Ở bệ đá xa xa, rất nhiều người cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thần ngủ suốt ngày chỉ biết ngủ, Mập Mạp lười nhác đáng khinh, búa ma mỗi ngày đều múa phủ, thực lực của bọn họ lại đáng sợ như vậy.
Hơn nữa, hình như lá gan cũng quá lớn, dám rat ay giết nhị công tử Dịch Vương, không để ba vị hoàng tử điện hạ vào mắt.
Điều này khiến mọi người không thể không bội phục dũng khí của họ. Thế nhưng ba người bọn họ chỉ đơn thuần là ra mặt vì tiểu cô nương Diệp Tịch kia, điều này lại khiến rất nhiều người âm thầm cảm thán tình cảm thuần khiết giữa bọn họ.
Không ít người ở vách núi Vọng Long lâu cũng biết là quan hệ của ba người Tần Vấn Thiên và Diệp Tịch rất đơn giản, chỉ là tình cờ quen biết, sau đó tiểu nha đầu Diệp Tịch thường xuyên làm chút điểm tâm cho bọn họ ăn, thường xuyên tán gẫu, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Với quan hệ thuần khiết như vậy, ba thanh niên kia lại dám vì vậy mà đắc tội hoàng thất nước Tề Vân.
- Thật sự là người kỳ lạ.
Có người thầm nghĩ, bọn họ đột nhiên trở nên tò mò, đợi Dịch Vương dẫn cường giả đến, bọn họ sẽ đối mặt thế nào đây?
Ánh mặt trời nhu hòa phủ lên vách núi Vọng Long nhưng không ít người lại cảm giác được từng tia mát lạnh, tiếng gió gào thét xa xa, thấy một đợt tiếng hét cuồn cuộn mang theo sát khí hừng hực giận dữ xông đến.
Người cầm đầu chính là một trung niên uy nghiêm, lúc này trên mặt hắn đầy sát ý đáng sợ, chỉ với luồng hơi thở kia đã khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Người này chính là Dịch Vương.
Không bao lâu, người của Dịch Vương cũng đã đi tới trước vách núi Vọng Long, một luồng áp lực nặng nề bao phủ không gian này, chỉ thấy Dịch Vương lạnh lùng nói:
- Ai?
- Ba người bọn họ.
Người được Sở Mãng thả đi đứng ở ngay phía sau Dịch Vương, chỉ vào Tần Vấn Thiên, Sở Mãng và Phàm Nhạc.
- Oành!
Tinh Hồn đột nhiên bùng nổ, trên đỉnh đầu Dịch Vương xuất hiện một con Hùng Ưng, tràn ngập một luồng yêu khí mạnh mẽ, hắn nhìn về phía Diệp Tịch và Diệp Chính, sau đó nhìn ba vị hoàng tử nói:
- Điện hạ, con ta chết bởi vì Diệp Tịch, phụ tử bọn họ, hôm nay ta phải giết, mong điện hạ thứ tội.
Ánh mắt nhị hoàng tử nhìn về phía hai người Diệp Chính và Diệp Tịch, bây giờ, Diệp Chính đối với hắn cũng không có giá trị quá lớn, huống hồ đối với cái chết của Diệp Thành, chỉ sợ Dịch vương này sẽ có chút ý kiến với hắn.
- Ân oán giữa các ngươi, ta không hề hỏi đến.
Các vị hoàng tử không tính nhúng tay vào.
- Vù… Vù!
Gió mạnh thổi qua, Dịch Vương tự mình ra tay, Hùng Ưng như cùng một thể cũng lao thẳng xuống, nhưng thân thể Sở Mãng đã lóe lên, trong chốc lát đi tới trước người Phàm Nhạc, búa lớn chém từ trên không xuống, ý chí trảm xuống bộc phát kinh khủng, như có một con rồng hiện lên.
Năm ngón tay Dịch Vương hóa thành móng vuốt đáng sợ, bàn tay bắn ra, bộc phát hơi thở cuồn cuộn, hai người công kích đụng vào nhau phút chốc, từng người lại lui một bước.
- Thật lợi hại.
Đám người cảm nhận hơi thở trên người Sở Mãng, ý chí của búa đã đạt cảnh giới thứ nhất, sức mạnh trảm ý chí trảm hóa cảnh, có thể đối đầu được với Dịch vương.
- Giết chết Diệp Chính ngay, người khác bắt sống, bao gồm Diệp Tịch, ta sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.
Dịch Vương gầm nhẹ một tiếng, lại tấn công về phía Sở Mãng lần nữa, Tinh Hồn Hùng Ưng ban cho hắn lực công kích mạnh hơn và tốc độ nhanh như tia chớp, hiển nhiên Sở Mãng không thể linh hoạt bằng hắn.
Lại một người bước ra phía trước, hơi thở đó cũng là Nguyên Phủ tầng tám, đi về phía đám người Diệp Chính. Vẻ mặt Diệp Tịch tái nhợt, người Nguyên Phủ tầng tám này là khách khanh số một của Dịch Vương phủ, thực lực cực kỳ đáng sợ.
- Ta đi ngăn hắn.
Diệp Chính mở miệng nói, chỉ có ông lên mới có một tia cơ hội.
- Không cần.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng nói, hắn vừa dứt lời, đạp mạnh bước chân xuống bệ đá, trong tích tắc, vùng không gian này đột nhiên lấp lánh hẳn lên, dưới chân mọi người lóe lên ánh sáng hoa văn khủng bố.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, cũng đủ để Tần Vấn Thiên khắc xong thần văn chờ những người này đến. Tuy nơi này chỉ là một nước nhỏ nhưng Tần Vấn Thiên sẽ không tự đại đến mức đối kháng bằng vào vũ lực.
Một cơn lốc kiếm khí làm người ta sợ hãi thổi quét vùng không gian này, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện từng vòng xoáy kiếm khí đáng sợ.
Vòng xoáy kiếm khí thần văn cấp bốn do rất nhiều vòng xoáy kiếm khí loại nhỏ hợp lại mà ra, còn tất cả những vòng xoáy kiếm loại nhỏ này đều là Thần Văn chiến đấu đỉnh phong bậc ba.
- Đây là...
Vẻ mặt cường giả Nguyên Phủ tầng tám kia cứng đờ, sau đó thấy một cơn gió đáng sợ cuốn về phía hắn, thân thể hắn phóng lên cao, muốn thoát đi, lại thấy bên trong gió lốc hội tụ ra một thanh kiếm khủng bố, gào thét giận dữ phóng ra, hóa thành một tia chớp màu trắng.
Phập...
Tiếng vang thanh thúy truyền ra, thân thể cường giả Nguyên Phủ tầng tám cứng ngắc ở giữa không trung, lập tức bị gió lốc nuốt hết, còn những bóng người đi về phía Tần Vấn Thiên và Diệp Tịch đều bị kiếm ảnh xuyên qua thân thể, từng người một bị giết, ngã xuống tại chỗ.
Trận chiến của Dịch Vương và Sở Mãng hơi dùng lại, chỉ thấy Dịch Vương hoảng sợ nhìn cảnh đột ngột này, thân thể khẽ run rẩy, nhìn bên cạnh mình, kiếm khí gào thét điên cuồng lướt qua, lúc nào từng cơn gió lốc kia cũng có thể nuốt chửng hắn.
- Sao có thể có chuyện này?
Ba vị hoàng tử và đám người hắn đưa tới đều rung động nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bởi vì không chỉ đám người Dịch Vương bị thần văn này bao phủ, khu vực đài đá bọn họ ngồi, toàn bộ đều là ánh sáng thần văn lấp lánh. Điều này có nghĩa là lúc này tính mạng của họ đều bị Tần Vấn Thiên nắm trong tay.
- Các hạ có ý gì?
Chỉ thấy một vị hoàng tử nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
- Bắt đầu từ lúc này, tất cả mọi người đều không được nhúc nhích, nếu không, giết không tha.
Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Tần Vấn Thiên thốt ra, dọa cho thân thể đám người xa xa kia khẽ run, quá ngông cuồng rồi, chỉ thấy Tần Vấn Thiên im lặng đứng đó, lại giống như khống chế tất cả.
Quyền sinh sát những nhân vật hoàng tộc này tất cả đều nằm trong tay hắn.
- Dịch Vương.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Dịch Vương, vẻ mặt Dịch Vương tái nhợt, cũng nhìn hắn chằm chằm.
- Ta chỉ hỏi ngươi một lần, cái chết của mẫu thân Diệp Tịch năm đó, đã xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ có cơ hội trả lời một lần.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, thanh niên tuấn tú nhìn như cả người vô hại, nhưng không có ai dám hoài nghi lời hắn nói.
Đầu Dịch Vương run lên, mẫu thân Diệp Tịch chết...
Trong mắt nhị hoàng tử hiện lên một sự sắc bén, nhìn chằm chằm Dịch Vương.
- Nếu ngươi trả lời sai sót, người ngươi mang đến đều sẽ chết, nếu lời kế tiếp của ngươi nói ra không liên quan với việc này, bọn họ cũng sẽ chết.
Tần Vấn Thiên lại mở miệng lần nữa, mỗi một câu đều đâm thẳng vào lòng Dịch Vương.
Hắn muốn đàm phán điều kiện nhưng Tần Vấn Thiên nói với hắn, chỉ cần hắn trả lời sai sót, giết; không liên quan tới việc này, cũng giết.
Nhìn ánh mắt thanh niên kia, chưa bao giờ Dịch Vương có sự sợ hãi mãnh liệt như thế.
Mà mọi người cũng đều thầm than trong lòng, người này, thật ác, quá quả quyết rồi.
Thậm chí Dịch Vương hắn còn không biết nếu nói ra chân tướng sẽ có kết cục thế nào, hắn chỉ có cơ hội mở miệng một lần.
- Ta không có nhiều thời gian chờ ngươi như vậy, trong vòng ba hơi thở, mở miệng ngay.
Tần Vấn Thiên ép sát từng bước, vẻ mặt Dịch Vương tái nhợt nói:
- Là nhị hoàng tử điện hạ, hắn muốn có kinh nghiệm lĩnh hội vách núi Vọng Long của Diệp Chính, Diệp Chính từng từ chối hắn nên bắt ta hy sinh huynh trưởng của thê tử ta, hắn bảo ta làm, ta không có lựa chọn khác.
- Láo xược.
Nhị hoàng tử tức giận quát một tiếng.
- Diệp thúc.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Chính, chỉ thấy Diệp Chính gật đầu nói:
- Không sai.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía nhị hoàng tử.
- Đó chỉ là lời nói một phía của hắn.
Sắc mặt nhị hoàng tử tái nhợt.
- Thủ đoạn?
Tia lạnh lẽo trong mắt Tần Vấn Thiên càng sâu, lúc ở nước Sở, hắn đã có trải nghiệm sâu sắc.
Kiếm khí đột nhiên gào thét, sắc mặt nhị hoàng tử tái nhợt, lạnh lùng nói:
- Nơi này là nước Tề Vân.
- Giết!
Tần Vấn Thiên phun ra một chữ, ngay lập tức kiếm quang nuốt chửng đối phương, khiến trong lòng người run rẩy kịch liệt.
Nhị hoàng tử chết.
Ánh mắt Diệp Chính và Diệp Tịch cũng đều khựng lại ở đó, hung phạm vậy là đã chết sao?
- Ôi...
Diệp Chính thở sâu, chỉ cảm thấy có chút không chân thực, mỗi ngày ông đều nghĩ phải báo thù thế nào, bảo vệ Diệp Tịch thế nào, nhưng ông phát hiện, ông vốn dĩ không làm được.
- Diệp thúc, ông đưa Diệp Tịch rời xa nơi này đi, thế giới bên ngoài rất lớn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Chính nói, khiến cho Diệp Chính sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, thật sự ông cần phải đi.
- Vấn Thiên ca.
Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch nhìn chằm chằm qua, chỉ thấy Tần Vấn Thiên xoa đầu nàng, mỉm cười nói:
Phải luôn vui vẻ như những ngày này nhé.
- Ta không nỡ bỏ các ngươi.
Đôi mắt Diệp Tịch đỏ ngầu, ôm Tần Vấn Thiên nói.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Tịch, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
Ân huệ lần này không thể nào báo đáp rồi. Diệp Chính chắp tay với mấy người Tần Vấn Thiên, lập tức kéo Diệp Tịch qua, thân hình lóe lên rời đi, cũng vô cùng quả quyết.
- Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, Phàm Nhạc ca, các người cũng phải luôn luôn vui vẻ đó.
Trong hư không Diệp Tịch không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống, dùng sức vẫy tay về phía đám người Tần Vấn Thiên.
- Cuối cùng cũng gọi một tiếng Phàm Nhạc ca rồi.
Mập Mạp nhếch miệng cười, nụ cười trên mặt rất rạng rỡ, nha đầu này đã làm bạn với họ rất nhiều ngày, hôm nay cách biệt, thật sự trong lòng có chút không nỡ.
Sở Mãng cũng dùng sức vẫy tay, cuối cùng, bóng người Diệp Chính và Diệp Tịch dần dần biến mất, đi về phía trái ngược nước Tề Vân, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Sở Mãng và Phàm Nhạc, hắn vốn định tiếp tục dừng lại ở nơi này một thời gian, nhưng hiện tại xem ra đã đến lúc nên khởi hành rời khỏi rồi. Chỉ là trước đó còn phải dừng lại thêm chút thời gian, ít nhất cũng cần chờ Diệp Chính và Diệp Tịch rời xa nơi này, không đến mức bị đuổi giết.
Nhưng điều làm Tần Vấn Thiên hơi bất ngờ là mấy canh giờ sau đã có người tới, người cầm đầu là một lão giả, hai thanh niên, một nam một nữ, tất cả đều mang khí chất phi phàm.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, hai vị hoàng tử khác mừng rỡ, nhìn lão giả kia khom người nói:
- Bái kiến tiền bối.
Lão giả đó khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía đám người Tần Vấn Thiên, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ.
Lão giả này là cường giả Thiên Cương cảnh.
Tần Vấn Thiên vốn tưởng nước Tề Vân và nước Sở giống nhau, lão giả Thiên Cương cảnh thuộc loại nhân vật cấp bậc lão tổ, bình thường sẽ không xuất hiện, không ngờ lại gặp nhanh như vậy.
- Bái kiến Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư.
Hai hoàng tử kia lại khách khí nói với hai người trẻ tuổi nọ, khiến ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, họ Âu Dương?
Như vậy giống như thân phận bọn họ đã được miêu tả rất rõ ràng, khó trách có cường giả Thiên Cương cảnh, vốn dĩ không phải người nước Tề Vân!
Ở bệ đá xa xa, rất nhiều người cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thần ngủ suốt ngày chỉ biết ngủ, Mập Mạp lười nhác đáng khinh, búa ma mỗi ngày đều múa phủ, thực lực của bọn họ lại đáng sợ như vậy.
Hơn nữa, hình như lá gan cũng quá lớn, dám rat ay giết nhị công tử Dịch Vương, không để ba vị hoàng tử điện hạ vào mắt.
Điều này khiến mọi người không thể không bội phục dũng khí của họ. Thế nhưng ba người bọn họ chỉ đơn thuần là ra mặt vì tiểu cô nương Diệp Tịch kia, điều này lại khiến rất nhiều người âm thầm cảm thán tình cảm thuần khiết giữa bọn họ.
Không ít người ở vách núi Vọng Long lâu cũng biết là quan hệ của ba người Tần Vấn Thiên và Diệp Tịch rất đơn giản, chỉ là tình cờ quen biết, sau đó tiểu nha đầu Diệp Tịch thường xuyên làm chút điểm tâm cho bọn họ ăn, thường xuyên tán gẫu, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Với quan hệ thuần khiết như vậy, ba thanh niên kia lại dám vì vậy mà đắc tội hoàng thất nước Tề Vân.
- Thật sự là người kỳ lạ.
Có người thầm nghĩ, bọn họ đột nhiên trở nên tò mò, đợi Dịch Vương dẫn cường giả đến, bọn họ sẽ đối mặt thế nào đây?
Ánh mặt trời nhu hòa phủ lên vách núi Vọng Long nhưng không ít người lại cảm giác được từng tia mát lạnh, tiếng gió gào thét xa xa, thấy một đợt tiếng hét cuồn cuộn mang theo sát khí hừng hực giận dữ xông đến.
Người cầm đầu chính là một trung niên uy nghiêm, lúc này trên mặt hắn đầy sát ý đáng sợ, chỉ với luồng hơi thở kia đã khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Người này chính là Dịch Vương.
Không bao lâu, người của Dịch Vương cũng đã đi tới trước vách núi Vọng Long, một luồng áp lực nặng nề bao phủ không gian này, chỉ thấy Dịch Vương lạnh lùng nói:
- Ai?
- Ba người bọn họ.
Người được Sở Mãng thả đi đứng ở ngay phía sau Dịch Vương, chỉ vào Tần Vấn Thiên, Sở Mãng và Phàm Nhạc.
- Oành!
Tinh Hồn đột nhiên bùng nổ, trên đỉnh đầu Dịch Vương xuất hiện một con Hùng Ưng, tràn ngập một luồng yêu khí mạnh mẽ, hắn nhìn về phía Diệp Tịch và Diệp Chính, sau đó nhìn ba vị hoàng tử nói:
- Điện hạ, con ta chết bởi vì Diệp Tịch, phụ tử bọn họ, hôm nay ta phải giết, mong điện hạ thứ tội.
Ánh mắt nhị hoàng tử nhìn về phía hai người Diệp Chính và Diệp Tịch, bây giờ, Diệp Chính đối với hắn cũng không có giá trị quá lớn, huống hồ đối với cái chết của Diệp Thành, chỉ sợ Dịch vương này sẽ có chút ý kiến với hắn.
- Ân oán giữa các ngươi, ta không hề hỏi đến.
Các vị hoàng tử không tính nhúng tay vào.
- Vù… Vù!
Gió mạnh thổi qua, Dịch Vương tự mình ra tay, Hùng Ưng như cùng một thể cũng lao thẳng xuống, nhưng thân thể Sở Mãng đã lóe lên, trong chốc lát đi tới trước người Phàm Nhạc, búa lớn chém từ trên không xuống, ý chí trảm xuống bộc phát kinh khủng, như có một con rồng hiện lên.
Năm ngón tay Dịch Vương hóa thành móng vuốt đáng sợ, bàn tay bắn ra, bộc phát hơi thở cuồn cuộn, hai người công kích đụng vào nhau phút chốc, từng người lại lui một bước.
- Thật lợi hại.
Đám người cảm nhận hơi thở trên người Sở Mãng, ý chí của búa đã đạt cảnh giới thứ nhất, sức mạnh trảm ý chí trảm hóa cảnh, có thể đối đầu được với Dịch vương.
- Giết chết Diệp Chính ngay, người khác bắt sống, bao gồm Diệp Tịch, ta sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.
Dịch Vương gầm nhẹ một tiếng, lại tấn công về phía Sở Mãng lần nữa, Tinh Hồn Hùng Ưng ban cho hắn lực công kích mạnh hơn và tốc độ nhanh như tia chớp, hiển nhiên Sở Mãng không thể linh hoạt bằng hắn.
Lại một người bước ra phía trước, hơi thở đó cũng là Nguyên Phủ tầng tám, đi về phía đám người Diệp Chính. Vẻ mặt Diệp Tịch tái nhợt, người Nguyên Phủ tầng tám này là khách khanh số một của Dịch Vương phủ, thực lực cực kỳ đáng sợ.
- Ta đi ngăn hắn.
Diệp Chính mở miệng nói, chỉ có ông lên mới có một tia cơ hội.
- Không cần.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng nói, hắn vừa dứt lời, đạp mạnh bước chân xuống bệ đá, trong tích tắc, vùng không gian này đột nhiên lấp lánh hẳn lên, dưới chân mọi người lóe lên ánh sáng hoa văn khủng bố.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, cũng đủ để Tần Vấn Thiên khắc xong thần văn chờ những người này đến. Tuy nơi này chỉ là một nước nhỏ nhưng Tần Vấn Thiên sẽ không tự đại đến mức đối kháng bằng vào vũ lực.
Một cơn lốc kiếm khí làm người ta sợ hãi thổi quét vùng không gian này, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện từng vòng xoáy kiếm khí đáng sợ.
Vòng xoáy kiếm khí thần văn cấp bốn do rất nhiều vòng xoáy kiếm khí loại nhỏ hợp lại mà ra, còn tất cả những vòng xoáy kiếm loại nhỏ này đều là Thần Văn chiến đấu đỉnh phong bậc ba.
- Đây là...
Vẻ mặt cường giả Nguyên Phủ tầng tám kia cứng đờ, sau đó thấy một cơn gió đáng sợ cuốn về phía hắn, thân thể hắn phóng lên cao, muốn thoát đi, lại thấy bên trong gió lốc hội tụ ra một thanh kiếm khủng bố, gào thét giận dữ phóng ra, hóa thành một tia chớp màu trắng.
Phập...
Tiếng vang thanh thúy truyền ra, thân thể cường giả Nguyên Phủ tầng tám cứng ngắc ở giữa không trung, lập tức bị gió lốc nuốt hết, còn những bóng người đi về phía Tần Vấn Thiên và Diệp Tịch đều bị kiếm ảnh xuyên qua thân thể, từng người một bị giết, ngã xuống tại chỗ.
Trận chiến của Dịch Vương và Sở Mãng hơi dùng lại, chỉ thấy Dịch Vương hoảng sợ nhìn cảnh đột ngột này, thân thể khẽ run rẩy, nhìn bên cạnh mình, kiếm khí gào thét điên cuồng lướt qua, lúc nào từng cơn gió lốc kia cũng có thể nuốt chửng hắn.
- Sao có thể có chuyện này?
Ba vị hoàng tử và đám người hắn đưa tới đều rung động nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bởi vì không chỉ đám người Dịch Vương bị thần văn này bao phủ, khu vực đài đá bọn họ ngồi, toàn bộ đều là ánh sáng thần văn lấp lánh. Điều này có nghĩa là lúc này tính mạng của họ đều bị Tần Vấn Thiên nắm trong tay.
- Các hạ có ý gì?
Chỉ thấy một vị hoàng tử nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
- Bắt đầu từ lúc này, tất cả mọi người đều không được nhúc nhích, nếu không, giết không tha.
Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Tần Vấn Thiên thốt ra, dọa cho thân thể đám người xa xa kia khẽ run, quá ngông cuồng rồi, chỉ thấy Tần Vấn Thiên im lặng đứng đó, lại giống như khống chế tất cả.
Quyền sinh sát những nhân vật hoàng tộc này tất cả đều nằm trong tay hắn.
- Dịch Vương.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Dịch Vương, vẻ mặt Dịch Vương tái nhợt, cũng nhìn hắn chằm chằm.
- Ta chỉ hỏi ngươi một lần, cái chết của mẫu thân Diệp Tịch năm đó, đã xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ có cơ hội trả lời một lần.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, thanh niên tuấn tú nhìn như cả người vô hại, nhưng không có ai dám hoài nghi lời hắn nói.
Đầu Dịch Vương run lên, mẫu thân Diệp Tịch chết...
Trong mắt nhị hoàng tử hiện lên một sự sắc bén, nhìn chằm chằm Dịch Vương.
- Nếu ngươi trả lời sai sót, người ngươi mang đến đều sẽ chết, nếu lời kế tiếp của ngươi nói ra không liên quan với việc này, bọn họ cũng sẽ chết.
Tần Vấn Thiên lại mở miệng lần nữa, mỗi một câu đều đâm thẳng vào lòng Dịch Vương.
Hắn muốn đàm phán điều kiện nhưng Tần Vấn Thiên nói với hắn, chỉ cần hắn trả lời sai sót, giết; không liên quan tới việc này, cũng giết.
Nhìn ánh mắt thanh niên kia, chưa bao giờ Dịch Vương có sự sợ hãi mãnh liệt như thế.
Mà mọi người cũng đều thầm than trong lòng, người này, thật ác, quá quả quyết rồi.
Thậm chí Dịch Vương hắn còn không biết nếu nói ra chân tướng sẽ có kết cục thế nào, hắn chỉ có cơ hội mở miệng một lần.
- Ta không có nhiều thời gian chờ ngươi như vậy, trong vòng ba hơi thở, mở miệng ngay.
Tần Vấn Thiên ép sát từng bước, vẻ mặt Dịch Vương tái nhợt nói:
- Là nhị hoàng tử điện hạ, hắn muốn có kinh nghiệm lĩnh hội vách núi Vọng Long của Diệp Chính, Diệp Chính từng từ chối hắn nên bắt ta hy sinh huynh trưởng của thê tử ta, hắn bảo ta làm, ta không có lựa chọn khác.
- Láo xược.
Nhị hoàng tử tức giận quát một tiếng.
- Diệp thúc.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Chính, chỉ thấy Diệp Chính gật đầu nói:
- Không sai.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía nhị hoàng tử.
- Đó chỉ là lời nói một phía của hắn.
Sắc mặt nhị hoàng tử tái nhợt.
- Thủ đoạn?
Tia lạnh lẽo trong mắt Tần Vấn Thiên càng sâu, lúc ở nước Sở, hắn đã có trải nghiệm sâu sắc.
Kiếm khí đột nhiên gào thét, sắc mặt nhị hoàng tử tái nhợt, lạnh lùng nói:
- Nơi này là nước Tề Vân.
- Giết!
Tần Vấn Thiên phun ra một chữ, ngay lập tức kiếm quang nuốt chửng đối phương, khiến trong lòng người run rẩy kịch liệt.
Nhị hoàng tử chết.
Ánh mắt Diệp Chính và Diệp Tịch cũng đều khựng lại ở đó, hung phạm vậy là đã chết sao?
- Ôi...
Diệp Chính thở sâu, chỉ cảm thấy có chút không chân thực, mỗi ngày ông đều nghĩ phải báo thù thế nào, bảo vệ Diệp Tịch thế nào, nhưng ông phát hiện, ông vốn dĩ không làm được.
- Diệp thúc, ông đưa Diệp Tịch rời xa nơi này đi, thế giới bên ngoài rất lớn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Chính nói, khiến cho Diệp Chính sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, thật sự ông cần phải đi.
- Vấn Thiên ca.
Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch nhìn chằm chằm qua, chỉ thấy Tần Vấn Thiên xoa đầu nàng, mỉm cười nói:
Phải luôn vui vẻ như những ngày này nhé.
- Ta không nỡ bỏ các ngươi.
Đôi mắt Diệp Tịch đỏ ngầu, ôm Tần Vấn Thiên nói.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Tịch, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
Ân huệ lần này không thể nào báo đáp rồi. Diệp Chính chắp tay với mấy người Tần Vấn Thiên, lập tức kéo Diệp Tịch qua, thân hình lóe lên rời đi, cũng vô cùng quả quyết.
- Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, Phàm Nhạc ca, các người cũng phải luôn luôn vui vẻ đó.
Trong hư không Diệp Tịch không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống, dùng sức vẫy tay về phía đám người Tần Vấn Thiên.
- Cuối cùng cũng gọi một tiếng Phàm Nhạc ca rồi.
Mập Mạp nhếch miệng cười, nụ cười trên mặt rất rạng rỡ, nha đầu này đã làm bạn với họ rất nhiều ngày, hôm nay cách biệt, thật sự trong lòng có chút không nỡ.
Sở Mãng cũng dùng sức vẫy tay, cuối cùng, bóng người Diệp Chính và Diệp Tịch dần dần biến mất, đi về phía trái ngược nước Tề Vân, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Sở Mãng và Phàm Nhạc, hắn vốn định tiếp tục dừng lại ở nơi này một thời gian, nhưng hiện tại xem ra đã đến lúc nên khởi hành rời khỏi rồi. Chỉ là trước đó còn phải dừng lại thêm chút thời gian, ít nhất cũng cần chờ Diệp Chính và Diệp Tịch rời xa nơi này, không đến mức bị đuổi giết.
Nhưng điều làm Tần Vấn Thiên hơi bất ngờ là mấy canh giờ sau đã có người tới, người cầm đầu là một lão giả, hai thanh niên, một nam một nữ, tất cả đều mang khí chất phi phàm.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, hai vị hoàng tử khác mừng rỡ, nhìn lão giả kia khom người nói:
- Bái kiến tiền bối.
Lão giả đó khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía đám người Tần Vấn Thiên, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ.
Lão giả này là cường giả Thiên Cương cảnh.
Tần Vấn Thiên vốn tưởng nước Tề Vân và nước Sở giống nhau, lão giả Thiên Cương cảnh thuộc loại nhân vật cấp bậc lão tổ, bình thường sẽ không xuất hiện, không ngờ lại gặp nhanh như vậy.
- Bái kiến Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư.
Hai hoàng tử kia lại khách khí nói với hai người trẻ tuổi nọ, khiến ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, họ Âu Dương?
Như vậy giống như thân phận bọn họ đã được miêu tả rất rõ ràng, khó trách có cường giả Thiên Cương cảnh, vốn dĩ không phải người nước Tề Vân!