Chương 19: Lần cuối tôi thấy tình tiết này là...
Thấy thời gian không còn sớm, Thu Nhàn ra lệnh đuổi khách.
"Được rồi, em đã ở đây quá lâu rồi, tiết sau cô còn có một tiết mỹ thuật nữa nên không thể tiếp em được, em mau về lớp đi."
Vừa nghe cô muốn đuổi mình về lớp, Lệ Chanh lại bắt đầu lề mề.
"Cô ơi, em thấy lớp học của cô vẫn chưa được dọn dẹp, để em giúp cô một tay nhé." Lệ Chanh vừa nghĩ đến tiết học văn hóa đã thấy đau đầu, cố ý trì hoãn.
"Vậy cũng được." Thu Nhàn chỉ vào bệ cửa sổ, "Ở đó có một xô nước rửa cọ, em giúp cô mang ra ngoài đổ nhé?"
"Không vấn đề!" Lệ Chanh vội vàng chạy tới.
Ở góc tường dựng một bức tranh sơn dầu vừa mới được quét dầu, vẫn đang phơi khô.
Lệ Chanh chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã không thể rời đi.
Bức tranh đẹp quá.
Các sắc cam đậm nhạt khác nhau hòa quyện tạo nên bức tranh này, bầu trời màu cam, bóng cây màu cam, sân chơi màu cam... Họa sĩ đã sử dụng rất nhiều màu cam nhưng bức tranh không hề hỗn loạn mà lại có một cảm giác dịu dàng mơ hồ.
Ngay cả Lệ Chanh, người tự nhận mình không có tế bào thẩm mỹ, cũng không khỏi bị cuốn hút.
Đặc biệt, ở giữa bức tranh màu cam đỏ này còn có một bóng người màu vàng đang treo trên tường, dáng vẻ vụng về leo tường đó thật sự rất buồn cười.
Lệ Chanh hỏi: "Cô Thu, đây là cô vẽ ạ? Bức tranh này đẹp quá."
Thu Nhàn vốn định nói là do Tiêu Dĩ Hằng vẽ, nhưng nhớ ra Tiêu Dĩ Hằng đã dặn cô đừng nói với ai sự thật, vì vậy cô tạm thời đổi lời: "Không, là do... một người quen của cô vẽ, sao vậy, em thích bức tranh này à?"
"Thích ạ." Lệ Chanh thẳng thắn nói, "Cô ơi, lúc nãy cô nói cái gì mà 'pheromone của alpha sẽ làm em cảm thấy ấm áp và thoải mái', thực ra em chẳng hiểu gì cả. Nhưng bức tranh này thật sự làm em cảm thấy ấm áp và thoải mái."
Nếu có thể thì cậu muốn làm quen với người vẽ bức tranh này. Chắc chắn là một họa sĩ vừa dịu dàng vừa tài giỏi!
"..." Thu Nhàn bật cười, "Được rồi, đừng lề mề nữa, mau đi đổ nước đi."
"Vâng." Lệ Chanh cẩn thận đi vòng qua bức tranh, đưa tay ra định bê thùng nước lớn.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp ảnh hưởng của giai đoạn tiền phát tình đối với mình, tay chân mềm nhũn, không những không bê nổi thùng nước rửa cọ mà còn ngã nhào ra ngoài.
Chỉ nghe "Ào" một tiếng, cả xô lẫn nước đổ hết xuống khu rừng nhỏ dưới tòa nhà dạy học!
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Trong khu rừng nhỏ của tòa nhà dạy học có hai bóng người đứng đối diện nhau.
Cô gái có mái tóc dài được buộc thành tóc đuôi ngựa, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng giống như một bông hoa mùa xuân.
Cô say mê nhìn chàng trai đứng đối diện, biểu cảm một phần ngại ngùng, chín phần mong đợi.
"Này, Tiêu Dĩ Hằng." Ánh mắt cô nàng táo bạo lướt trên người chàng trai, hỏi anh, "Cậu biết vì sao tôi gọi cậu ra đây không?"
Trong mắt Tiêu Dĩ Hằng hiện lên một tia bất lực.
Nếu có thể lựa chọn thì anh không muốn nghe một alpha tỏ tình với mình.
Cô gái táo bạo hẹn Tiêu Dĩ Hằng ra nói chuyện riêng này là lớp trưởng lớp 12 (2) bên cạnh, tên Hứa Nhân Nhân.
Cả hai đều là alpha, thỉnh thoảng gặp nhau trong nhóm học vật lý, bình thường giao tiếp khá nhiều. Hứa Nhân Nhân là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, rất được các omega yêu thích, Tiêu Dĩ Hằng chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Nhân Nhân lại thích mình.
Không đợi Hứa Nhân Nhân mở miệng, Tiêu Dĩ Hằng đã hỏi cô: "Cậu gọi tôi ra đây là để hỏi bài vật lý à?"
Hứa Nhân Nhân: "Hả? Tất nhiên là không, tôi là..."
Tiêu Dĩ Hằng: "Vậy cậu không cần nói nữa."
Hứa Nhân Nhân: "..." Cô giậm chân mạnh một cái, "Xin cậu đấy! Tôi còn chưa kịp nói lời tỏ tình mà??"
Tiêu Dĩ Hằng sắc mặt lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào trả lời: "Cậu nói ra hay không nói ra cũng chẳng có gì khác biệt."
"..." Hứa Nhân Nhân nghĩ, cũng đúng thôi, tảng băng trôi này có vẻ như chưa bao giờ cân nhắc đến việc chấp nhận.
Cô buông thõng vai, vốn tưởng rằng mình sẽ rất buồn sau khi bị từ chối, nhưng bây giờ lại thấy không có cảm giác gì đặc biệt lắm. Thực ra trước khi tỏ tình, cô đã biết với tính cách của Tiêu Dĩ Hằng thì anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận mình.
Cô muốn tỏ tình chủ yếu là để hoàn thành giấc mơ của bản thân.
Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên đến trường năm lớp 10, Tiêu Dĩ Hằng mặc một bộ đồ bình thường bước đi trong ánh nắng ban mai, cứ thế sải bước từ tốn đi vào.
Lúc đó, chiều cao của anh vẫn chưa phát triển hết, rất gầy, giống như một con hạc kiêu hãnh, cằm hơi hếch lên, môi mím thành một đường nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua mọi người không chút gợn sóng - không ngoa khi nói rằng, khoảnh khắc đó, mọi sự chú ý đều bị anh thu hút, Hứa Nhân Nhân thậm chí còn quên cả thở.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, ngay cả các đàn anh, đàn chị lớn tuổi hơn cũng xì xào bàn tán, hỏi han tên tuổi của anh. Biết bao ánh mắt nóng rực dõi theo nhưng anh vẫn bình thản, giữ khoảng cách lịch sự và xa cách với mọi người.
Có thể nói, Hứa Nhân Nhân đã phải lòng Tiêu Dĩ Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên (gạch bỏ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên), chỉ là lúc đó mọi người mới vào trường, đều là những đứa trẻ, cô thực sự không tiện nói ra. Nào ngờ năm lớp 11 Tiêu Dĩ Hằng đã đi du học, thậm chí còn không chào tạm biệt các bạn cùng lớp! Nhiều người nói "yêu xa" vất vả như thế nào, cô trực tiếp nâng cấp trở thành "yêu đơn phương từ xa"!
Đến năm lớp 12, Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng trở lại trường. Sau một năm không gặp, anh cao lớn hơn nhiều, ngũ quan tinh tế và tuấn tú hơn trong ấn tượng từ xưa, Hứa Nhân Nhân, một con người nghiện nhan sắc lại một lần nữa gục ngã trước chàng trai cùng trường. Cô không muốn giấu kín tình cảm này trong lòng nữa, vì vậy lấy hết can đảm hẹn Tiêu Dĩ Hằng ra để tỏ tình.
Nào ngờ chưa kịp qua hiệp đầu tiên thì cô đã bị KO.
Hứa Nhân Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Tôi có thể hỏi lý do cậu từ chối tôi là gì không? Cậu có kỳ thị tình yêu AA không?"
"Tất nhiên là không." Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, "Chính tôi cũng xuất thân từ gia đình AA."
"Ồ đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi." Hứa Nhân Nhân vỗ hai tay, "Mỗi lần họp phụ huynh đầu năm, câu đầu tiên mẹ cậu tự giới thiệu chắc chắn là 'Tôi và bố của nó đều là alpha, chúng tôi là gia đình 3A, Almighty, Ambitious, Aristocracy', mọi người nghe đến phát ngán rồi." (*Toàn năng, đầy tham vọng, quý tộc)
Tiêu Dĩ Hằng tuy biết mẹ mình luôn tự hào về giới tính của ba người trong gia đình nhưng không ngờ mẹ mình lại có một mặt phô trương và kiêu ngạo như vậy, anh không biết nên bày ra biểu cảm gì để đối phó với tình huống khó xử hiện tại.
Thấy anh không nói gì, Hứa Nhân Nhân đảo mắt một vòng, lại hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, nếu cậu không thích alpha, tôi còn có hai người bạn thân, một omega và một beta! Cậu có muốn gặp không?"
Tiêu Dĩ Hằng: "... Cậu đúng là quá vị tha."
Hứa Nhân Nhân hất tóc, khiêm tốn nói: "Ấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà."
Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy trình độ ngữ văn của đối phương có chút đáng lo ngại, rất lo lắng liệu cô ấy có thể thi đỗ đại học trọng điểm hay không.
Cô nhìn chằm chằm vào anh và hỏi: "Nói cho tôi biết cậu thích kiểu người như nào? Bạn tôi không ổn, thế thì bạn của bạn tôi thì sao? Dễ thương, dịu dàng, hiểu biết, chủ động, gợi cảm, hướng nội, nhạy cảm? Bạn bè của tôi đều rất tốt, tính cách cũng không tệ! "
Nếu cô là một người qua đường thì Tiêu Dĩ Hằng chắc chắn sẽ không lãng phí một lời nào với cô, nhưng cô lại là bạn học của anh và có vẻ như người này cũng không có ý định bỏ cuộc nếu không có đáp án.
Tiêu Dĩ Hằng muốn nói qua loa cho xong chuyện, nhưng chẳng biết sao, một câu nói khác lại bật thốt ra:
" Tôi không thích những người có tính cách tốt."
Câu nói không suy nghĩ này khiến chính Tiêu Dĩ Hằng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Nhân Nhân nhìn anh với vẻ mặt cậu đang đùa tôi đấy à?
Khi câu đầu tiên được thốt ra, những lời tiếp theo của Tiêu Dĩ Hằng thậm chí không cần suy nghĩ mà cứ thế tự nhiên tuôn trào.
"Tính cách của cậu ấy phải ngông cuồng hơn là nóng nảy, và ngông cuồng hơn là kiêu ngạo. Bất kể tôi nói gì, cậu ấy sẽ cố tình cãi lại và kiếm cớ; nếu không đáp trả được thì sẽ đánh ngược lại, nếu không đánh được thì chạy, trước khi chạy, cậu ấy sẽ thả ra một vài lời gay gắt tự cho mình là hung dữ nhưng khóe mắt đỏ hoe, rõ ràng là cậu ta xông ra trước với đầy răng nanh và móng vuốt nhưng lại cư xử như thể tôi đang bắt nạt cậu ấy vậy. "
Giống như một chú mèo hoang chặn đường kêu meo meo với anh, ăn cá khô của anh, để lại cho anh ba vết cào rồi vênh váo bỏ đi.
Hứa Nhân Nhân nghe không nổi nữa, không ngờ rằng gu của nam thần lại độc đáo như vậy.
Cô không khỏi nói: "Ai lại thích một anh chàng có tính cách xấu như vậy??"
Tiêu Dĩ Hằng liếc nhìn cô, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô lạnh sống lưng.
"Cậu ấy có rất nhiều người thích, không cần cậu bận tâm." Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt nói.
Con mèo hoang có tính khí xấu thì đã sao? Vuốt ve cậu ấy từng chút một, một ngày nào đó bạn sẽ có thể vuốt ve, xoa lông và chạm vào cậu ấy, con mèo hoang đó cứ như vậy sẽ tin tưởng và dựa dẫm vào bạn. Đây là một sự cám dỗ khó cưỡng lại đối với bất kỳ người nuôi thú cưng nào.
Dù sao thì Hứa Nhân Nhân cũng là một cô gái, cô quan sát biểu cảm và ánh mắt của anh, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó: "Cậu mô tả cụ thể như vậy, chắc là cậu đã có người trong lòng rồi phải không?"
Tiêu Nhất Hằng có chút giật mình.
Khi anh vừa nói những lời đó, trong đầu đúng là hiện lên một bóng người, nhưng...
Anh phản bác: "Làm sao tôi có thể thích..."
"——Ào ào!"
Lời chưa dứt, một chậu nước đen có mùi kỳ lạ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đổ hết lên người Tiêu Dĩ Hằng!
Đồng thời, có một cái thùng nhựa cũng rơi xuống theo, nếu không bị cành cây trên đầu chặn lại chắc cái thùng nhựa này đã đập vào đầu Tiêu Dĩ Hằng!
"Đệt!" Một tiếng chửi thề vang lên từ trên đầu bọn họ, giọng nói quen thuộc đến mức Tiêu Dĩ Hằng không thể nào nhầm lẫn, khiến cả một đàn chim trong rừng hoảng sợ bay lên.
Tiêu Dĩ Hằng bị ướt như chuột lột, vẻ mặt đầy sát khí, nheo mắt nhìn lên tầng trên.
Chỉ thấy Lệ Chanh thò nửa người ra khỏi cửa sổ, há hốc mồm nhìn xuống.
Lệ Chanh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Cậu giúp cô Thu đổ nước nhưng không cầm chắc, cả xô nước đổ hết ra ngoài cửa sổ. Điều xui xẻo nhất là, người bị cậu đổ nước vào vậy mà lại là Tiêu Dĩ Hằng...
"Quá đỉnh!" Hứa Nhân Nhân mắt chữ A mồm chữ O, bất giác vỗ tay tán thưởng màn kịch tính này, "Lần cuối tôi thấy tình tiết 'vật rơi từ cửa sổ trúng người đi đường' là khi Phan Kim Liên tư thông với Tây Môn Khánh!"
Tiêu Dĩ Hằng mình mẩy lấm lem, rõ ràng là chật vật như vậy nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái của anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng không chút ấm áp dừng trên người cô, hỏi bằng giọng lạnh lẽo: "Vậy cậu là ai? Võ Đại Lang bị độc chết vì lắm mồm à?"
Hứa Nhân Nhân: "..."
Cô thấy ấm ức quá, hay là đổi tên thành Hứa Hu Hu cho rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Rõ ràng là hai bên đều rung động nhưng cứ quyết cứng miệng với nhau.
*** Ba nhân vật Phan Kim Liên, Tây Môn Khánh và Võ Đại Lang là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am và trong Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí, được gọi là Tam thốn đinh nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, ông nuôi em trai Võ Tòng khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.
"Được rồi, em đã ở đây quá lâu rồi, tiết sau cô còn có một tiết mỹ thuật nữa nên không thể tiếp em được, em mau về lớp đi."
Vừa nghe cô muốn đuổi mình về lớp, Lệ Chanh lại bắt đầu lề mề.
"Cô ơi, em thấy lớp học của cô vẫn chưa được dọn dẹp, để em giúp cô một tay nhé." Lệ Chanh vừa nghĩ đến tiết học văn hóa đã thấy đau đầu, cố ý trì hoãn.
"Vậy cũng được." Thu Nhàn chỉ vào bệ cửa sổ, "Ở đó có một xô nước rửa cọ, em giúp cô mang ra ngoài đổ nhé?"
"Không vấn đề!" Lệ Chanh vội vàng chạy tới.
Ở góc tường dựng một bức tranh sơn dầu vừa mới được quét dầu, vẫn đang phơi khô.
Lệ Chanh chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã không thể rời đi.
Bức tranh đẹp quá.
Các sắc cam đậm nhạt khác nhau hòa quyện tạo nên bức tranh này, bầu trời màu cam, bóng cây màu cam, sân chơi màu cam... Họa sĩ đã sử dụng rất nhiều màu cam nhưng bức tranh không hề hỗn loạn mà lại có một cảm giác dịu dàng mơ hồ.
Ngay cả Lệ Chanh, người tự nhận mình không có tế bào thẩm mỹ, cũng không khỏi bị cuốn hút.
Đặc biệt, ở giữa bức tranh màu cam đỏ này còn có một bóng người màu vàng đang treo trên tường, dáng vẻ vụng về leo tường đó thật sự rất buồn cười.
Lệ Chanh hỏi: "Cô Thu, đây là cô vẽ ạ? Bức tranh này đẹp quá."
Thu Nhàn vốn định nói là do Tiêu Dĩ Hằng vẽ, nhưng nhớ ra Tiêu Dĩ Hằng đã dặn cô đừng nói với ai sự thật, vì vậy cô tạm thời đổi lời: "Không, là do... một người quen của cô vẽ, sao vậy, em thích bức tranh này à?"
"Thích ạ." Lệ Chanh thẳng thắn nói, "Cô ơi, lúc nãy cô nói cái gì mà 'pheromone của alpha sẽ làm em cảm thấy ấm áp và thoải mái', thực ra em chẳng hiểu gì cả. Nhưng bức tranh này thật sự làm em cảm thấy ấm áp và thoải mái."
Nếu có thể thì cậu muốn làm quen với người vẽ bức tranh này. Chắc chắn là một họa sĩ vừa dịu dàng vừa tài giỏi!
"..." Thu Nhàn bật cười, "Được rồi, đừng lề mề nữa, mau đi đổ nước đi."
"Vâng." Lệ Chanh cẩn thận đi vòng qua bức tranh, đưa tay ra định bê thùng nước lớn.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp ảnh hưởng của giai đoạn tiền phát tình đối với mình, tay chân mềm nhũn, không những không bê nổi thùng nước rửa cọ mà còn ngã nhào ra ngoài.
Chỉ nghe "Ào" một tiếng, cả xô lẫn nước đổ hết xuống khu rừng nhỏ dưới tòa nhà dạy học!
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Trong khu rừng nhỏ của tòa nhà dạy học có hai bóng người đứng đối diện nhau.
Cô gái có mái tóc dài được buộc thành tóc đuôi ngựa, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng giống như một bông hoa mùa xuân.
Cô say mê nhìn chàng trai đứng đối diện, biểu cảm một phần ngại ngùng, chín phần mong đợi.
"Này, Tiêu Dĩ Hằng." Ánh mắt cô nàng táo bạo lướt trên người chàng trai, hỏi anh, "Cậu biết vì sao tôi gọi cậu ra đây không?"
Trong mắt Tiêu Dĩ Hằng hiện lên một tia bất lực.
Nếu có thể lựa chọn thì anh không muốn nghe một alpha tỏ tình với mình.
Cô gái táo bạo hẹn Tiêu Dĩ Hằng ra nói chuyện riêng này là lớp trưởng lớp 12 (2) bên cạnh, tên Hứa Nhân Nhân.
Cả hai đều là alpha, thỉnh thoảng gặp nhau trong nhóm học vật lý, bình thường giao tiếp khá nhiều. Hứa Nhân Nhân là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, rất được các omega yêu thích, Tiêu Dĩ Hằng chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Nhân Nhân lại thích mình.
Không đợi Hứa Nhân Nhân mở miệng, Tiêu Dĩ Hằng đã hỏi cô: "Cậu gọi tôi ra đây là để hỏi bài vật lý à?"
Hứa Nhân Nhân: "Hả? Tất nhiên là không, tôi là..."
Tiêu Dĩ Hằng: "Vậy cậu không cần nói nữa."
Hứa Nhân Nhân: "..." Cô giậm chân mạnh một cái, "Xin cậu đấy! Tôi còn chưa kịp nói lời tỏ tình mà??"
Tiêu Dĩ Hằng sắc mặt lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào trả lời: "Cậu nói ra hay không nói ra cũng chẳng có gì khác biệt."
"..." Hứa Nhân Nhân nghĩ, cũng đúng thôi, tảng băng trôi này có vẻ như chưa bao giờ cân nhắc đến việc chấp nhận.
Cô buông thõng vai, vốn tưởng rằng mình sẽ rất buồn sau khi bị từ chối, nhưng bây giờ lại thấy không có cảm giác gì đặc biệt lắm. Thực ra trước khi tỏ tình, cô đã biết với tính cách của Tiêu Dĩ Hằng thì anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận mình.
Cô muốn tỏ tình chủ yếu là để hoàn thành giấc mơ của bản thân.
Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên đến trường năm lớp 10, Tiêu Dĩ Hằng mặc một bộ đồ bình thường bước đi trong ánh nắng ban mai, cứ thế sải bước từ tốn đi vào.
Lúc đó, chiều cao của anh vẫn chưa phát triển hết, rất gầy, giống như một con hạc kiêu hãnh, cằm hơi hếch lên, môi mím thành một đường nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua mọi người không chút gợn sóng - không ngoa khi nói rằng, khoảnh khắc đó, mọi sự chú ý đều bị anh thu hút, Hứa Nhân Nhân thậm chí còn quên cả thở.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, ngay cả các đàn anh, đàn chị lớn tuổi hơn cũng xì xào bàn tán, hỏi han tên tuổi của anh. Biết bao ánh mắt nóng rực dõi theo nhưng anh vẫn bình thản, giữ khoảng cách lịch sự và xa cách với mọi người.
Có thể nói, Hứa Nhân Nhân đã phải lòng Tiêu Dĩ Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên (gạch bỏ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên), chỉ là lúc đó mọi người mới vào trường, đều là những đứa trẻ, cô thực sự không tiện nói ra. Nào ngờ năm lớp 11 Tiêu Dĩ Hằng đã đi du học, thậm chí còn không chào tạm biệt các bạn cùng lớp! Nhiều người nói "yêu xa" vất vả như thế nào, cô trực tiếp nâng cấp trở thành "yêu đơn phương từ xa"!
Đến năm lớp 12, Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng trở lại trường. Sau một năm không gặp, anh cao lớn hơn nhiều, ngũ quan tinh tế và tuấn tú hơn trong ấn tượng từ xưa, Hứa Nhân Nhân, một con người nghiện nhan sắc lại một lần nữa gục ngã trước chàng trai cùng trường. Cô không muốn giấu kín tình cảm này trong lòng nữa, vì vậy lấy hết can đảm hẹn Tiêu Dĩ Hằng ra để tỏ tình.
Nào ngờ chưa kịp qua hiệp đầu tiên thì cô đã bị KO.
Hứa Nhân Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Tôi có thể hỏi lý do cậu từ chối tôi là gì không? Cậu có kỳ thị tình yêu AA không?"
"Tất nhiên là không." Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, "Chính tôi cũng xuất thân từ gia đình AA."
"Ồ đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi." Hứa Nhân Nhân vỗ hai tay, "Mỗi lần họp phụ huynh đầu năm, câu đầu tiên mẹ cậu tự giới thiệu chắc chắn là 'Tôi và bố của nó đều là alpha, chúng tôi là gia đình 3A, Almighty, Ambitious, Aristocracy', mọi người nghe đến phát ngán rồi." (*Toàn năng, đầy tham vọng, quý tộc)
Tiêu Dĩ Hằng tuy biết mẹ mình luôn tự hào về giới tính của ba người trong gia đình nhưng không ngờ mẹ mình lại có một mặt phô trương và kiêu ngạo như vậy, anh không biết nên bày ra biểu cảm gì để đối phó với tình huống khó xử hiện tại.
Thấy anh không nói gì, Hứa Nhân Nhân đảo mắt một vòng, lại hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, nếu cậu không thích alpha, tôi còn có hai người bạn thân, một omega và một beta! Cậu có muốn gặp không?"
Tiêu Dĩ Hằng: "... Cậu đúng là quá vị tha."
Hứa Nhân Nhân hất tóc, khiêm tốn nói: "Ấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà."
Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy trình độ ngữ văn của đối phương có chút đáng lo ngại, rất lo lắng liệu cô ấy có thể thi đỗ đại học trọng điểm hay không.
Cô nhìn chằm chằm vào anh và hỏi: "Nói cho tôi biết cậu thích kiểu người như nào? Bạn tôi không ổn, thế thì bạn của bạn tôi thì sao? Dễ thương, dịu dàng, hiểu biết, chủ động, gợi cảm, hướng nội, nhạy cảm? Bạn bè của tôi đều rất tốt, tính cách cũng không tệ! "
Nếu cô là một người qua đường thì Tiêu Dĩ Hằng chắc chắn sẽ không lãng phí một lời nào với cô, nhưng cô lại là bạn học của anh và có vẻ như người này cũng không có ý định bỏ cuộc nếu không có đáp án.
Tiêu Dĩ Hằng muốn nói qua loa cho xong chuyện, nhưng chẳng biết sao, một câu nói khác lại bật thốt ra:
" Tôi không thích những người có tính cách tốt."
Câu nói không suy nghĩ này khiến chính Tiêu Dĩ Hằng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Nhân Nhân nhìn anh với vẻ mặt cậu đang đùa tôi đấy à?
Khi câu đầu tiên được thốt ra, những lời tiếp theo của Tiêu Dĩ Hằng thậm chí không cần suy nghĩ mà cứ thế tự nhiên tuôn trào.
"Tính cách của cậu ấy phải ngông cuồng hơn là nóng nảy, và ngông cuồng hơn là kiêu ngạo. Bất kể tôi nói gì, cậu ấy sẽ cố tình cãi lại và kiếm cớ; nếu không đáp trả được thì sẽ đánh ngược lại, nếu không đánh được thì chạy, trước khi chạy, cậu ấy sẽ thả ra một vài lời gay gắt tự cho mình là hung dữ nhưng khóe mắt đỏ hoe, rõ ràng là cậu ta xông ra trước với đầy răng nanh và móng vuốt nhưng lại cư xử như thể tôi đang bắt nạt cậu ấy vậy. "
Giống như một chú mèo hoang chặn đường kêu meo meo với anh, ăn cá khô của anh, để lại cho anh ba vết cào rồi vênh váo bỏ đi.
Hứa Nhân Nhân nghe không nổi nữa, không ngờ rằng gu của nam thần lại độc đáo như vậy.
Cô không khỏi nói: "Ai lại thích một anh chàng có tính cách xấu như vậy??"
Tiêu Dĩ Hằng liếc nhìn cô, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô lạnh sống lưng.
"Cậu ấy có rất nhiều người thích, không cần cậu bận tâm." Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt nói.
Con mèo hoang có tính khí xấu thì đã sao? Vuốt ve cậu ấy từng chút một, một ngày nào đó bạn sẽ có thể vuốt ve, xoa lông và chạm vào cậu ấy, con mèo hoang đó cứ như vậy sẽ tin tưởng và dựa dẫm vào bạn. Đây là một sự cám dỗ khó cưỡng lại đối với bất kỳ người nuôi thú cưng nào.
Dù sao thì Hứa Nhân Nhân cũng là một cô gái, cô quan sát biểu cảm và ánh mắt của anh, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó: "Cậu mô tả cụ thể như vậy, chắc là cậu đã có người trong lòng rồi phải không?"
Tiêu Nhất Hằng có chút giật mình.
Khi anh vừa nói những lời đó, trong đầu đúng là hiện lên một bóng người, nhưng...
Anh phản bác: "Làm sao tôi có thể thích..."
"——Ào ào!"
Lời chưa dứt, một chậu nước đen có mùi kỳ lạ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đổ hết lên người Tiêu Dĩ Hằng!
Đồng thời, có một cái thùng nhựa cũng rơi xuống theo, nếu không bị cành cây trên đầu chặn lại chắc cái thùng nhựa này đã đập vào đầu Tiêu Dĩ Hằng!
"Đệt!" Một tiếng chửi thề vang lên từ trên đầu bọn họ, giọng nói quen thuộc đến mức Tiêu Dĩ Hằng không thể nào nhầm lẫn, khiến cả một đàn chim trong rừng hoảng sợ bay lên.
Tiêu Dĩ Hằng bị ướt như chuột lột, vẻ mặt đầy sát khí, nheo mắt nhìn lên tầng trên.
Chỉ thấy Lệ Chanh thò nửa người ra khỏi cửa sổ, há hốc mồm nhìn xuống.
Lệ Chanh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Cậu giúp cô Thu đổ nước nhưng không cầm chắc, cả xô nước đổ hết ra ngoài cửa sổ. Điều xui xẻo nhất là, người bị cậu đổ nước vào vậy mà lại là Tiêu Dĩ Hằng...
"Quá đỉnh!" Hứa Nhân Nhân mắt chữ A mồm chữ O, bất giác vỗ tay tán thưởng màn kịch tính này, "Lần cuối tôi thấy tình tiết 'vật rơi từ cửa sổ trúng người đi đường' là khi Phan Kim Liên tư thông với Tây Môn Khánh!"
Tiêu Dĩ Hằng mình mẩy lấm lem, rõ ràng là chật vật như vậy nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái của anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng không chút ấm áp dừng trên người cô, hỏi bằng giọng lạnh lẽo: "Vậy cậu là ai? Võ Đại Lang bị độc chết vì lắm mồm à?"
Hứa Nhân Nhân: "..."
Cô thấy ấm ức quá, hay là đổi tên thành Hứa Hu Hu cho rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Rõ ràng là hai bên đều rung động nhưng cứ quyết cứng miệng với nhau.
*** Ba nhân vật Phan Kim Liên, Tây Môn Khánh và Võ Đại Lang là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am và trong Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí, được gọi là Tam thốn đinh nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, ông nuôi em trai Võ Tòng khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.