Chương 3
3.
Tôi mở ví tiền của anh ấy, bên trong có mấy đồng tiền mặt và cả căn cước công dân của được kẹp trong đó.
Tôi từ từ lấy căn cước công dân của anh ấy ra, vừa rút ra được một nửa thì họ tên anh đã hiện ra, tuy chỉ lộ phần trên nhưng tôi nhìn thấy rõ đó không phải là Kinh Thời Mặc.
Tên thật của anh ấy chỉ có hai chữ.
Tôi không có dũng khí xem.
Tôi sợ nếu xem, tôi sẽ không nhịn được đi tìm kiếm thông tin của anh ấy, nếu đúng như lời A Lan nói, tôi thực sự sẵn sàng bỏ rơi Kinh Thời Mặc sao?
Là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, tuổi thơ tôi tràn ngập những cuộc cãi vã của cha mẹ cùng những mảnh thuỷ tinh bị vỡ, không ai yêu tôi bằng Kinh Thời Mặc.
Nếu như có thể xin hãy cho tôi tiếp tục lừa dối chính mình, tôi bằng lòng mình không biết gì cả, kể cả tên thật của Kinh Thời Mặc.
Tôi đẩy lại căn cước công dân vào trong ví, cũng để ví tiền về chỗ cũ, nhưng anh vẫn phát hiện ra điều gì đó. Sau khi Kinh Thời Mặc đi ra phòng tắm anh ấy liếc qua ví tiền trên bàn, hai tay tôi lập tức lạnh ngắt. Nếu như anh ấy biết tôi phát hiện ra bí mật của mình, liệu anh ấy có rời bỏ tôi không?
Đêm đó, tôi không nhớ mình mơ thấy gì, lúc tỉnh lại đã thấy mặt mình đẫm nước mắt, ôm Kinh Thời Mặc nói:
“Đừng đi.”
Anh cho tôi cái ôm ấm áp nhưng không hề nói là sẽ không rời đi.
Đêm hôm ấy Kinh Thời Mặc trở nên khác thường.
Anh ấy nhiệt tình nhưng thô lỗ, anh ấy hôn khắp người tôi mới dừng lại, nhưng vẫn không thực hiện bước cuối cùng, lần này anh ấy nói:
“Cẩm, anh xin lỗi, anh sợ lần này anh sẽ phụ lòng em.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kinh Thời Mặc đã không còn ở bên cạnh tôi, trên tủ đầu giường có một mảnh giấy:
“Cẩm, nếu có thể, chiều thứ bảy ở quán trà chúng ta hay đến, anh muốn gặp em một lần.”
Tôi không biết Kinh Thời Mặc đi khi nào, tôi muốn gửi tin nhắn cho anh ấy, cầm điện thoại lại phát hiện cuộc trò chuyện và lịch sử cuộc gọi với anh ấy đều bị xoá hết.
Anh ấy xóa bạn tốt với tôi nhân lúc tôi đang ngủ, thậm chí gọi điện anh ấy cũng tắt máy.
Tôi gọi cho A Lan, A Lan nói tôi đừng buồn, nói Kinh Thời Mặc có lẽ không phải người tốt, nếu không anh ấy cũng đã không rời đi đột ngột như vậy.
A Lan nói rất có lý, nhưng tôi không thể không buồn được.
Cảm giác đau buồn ấy không xuất hiện ban đầu, mà nó chợt kéo đến khi tôi đột nhiên nhìn thấy bộ đồ ăn mà Kinh Thời Mặc thích sử dụng.
Kinh Thời Mặc xuất hiện hay biến mất đều bất chợt như thế, ngoại trừ mảnh giấy ghi chú cùng thẻ ngân hàng anh ấy đưa cho tôi trước đó, anh ấy không để lại bất cứ thứ gì.
Thứ bảy, tôi đã đến quán trà từ sáng sớm theo lời hẹn, định bụng sẽ mắng anh ấy khi anh ấy đến, là tên khốn kiếp lừa đảo. Quán trà vắng vẻ mà yên tĩnh, tôi ngồi từ chín giờ sáng đến chín giờ tối lúc quán trà đóng cửa, Kinh Thời Mặc không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên anh ấy không giữ đúng lời hứa, tôi có dự cảm, anh ấy sẽ không quay lại.
Kinh Thời Mặc mang theo bí mật của anh ấy, biến mất hoàn toàn.
Tôi mở ví tiền của anh ấy, bên trong có mấy đồng tiền mặt và cả căn cước công dân của được kẹp trong đó.
Tôi từ từ lấy căn cước công dân của anh ấy ra, vừa rút ra được một nửa thì họ tên anh đã hiện ra, tuy chỉ lộ phần trên nhưng tôi nhìn thấy rõ đó không phải là Kinh Thời Mặc.
Tên thật của anh ấy chỉ có hai chữ.
Tôi không có dũng khí xem.
Tôi sợ nếu xem, tôi sẽ không nhịn được đi tìm kiếm thông tin của anh ấy, nếu đúng như lời A Lan nói, tôi thực sự sẵn sàng bỏ rơi Kinh Thời Mặc sao?
Là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, tuổi thơ tôi tràn ngập những cuộc cãi vã của cha mẹ cùng những mảnh thuỷ tinh bị vỡ, không ai yêu tôi bằng Kinh Thời Mặc.
Nếu như có thể xin hãy cho tôi tiếp tục lừa dối chính mình, tôi bằng lòng mình không biết gì cả, kể cả tên thật của Kinh Thời Mặc.
Tôi đẩy lại căn cước công dân vào trong ví, cũng để ví tiền về chỗ cũ, nhưng anh vẫn phát hiện ra điều gì đó. Sau khi Kinh Thời Mặc đi ra phòng tắm anh ấy liếc qua ví tiền trên bàn, hai tay tôi lập tức lạnh ngắt. Nếu như anh ấy biết tôi phát hiện ra bí mật của mình, liệu anh ấy có rời bỏ tôi không?
Đêm đó, tôi không nhớ mình mơ thấy gì, lúc tỉnh lại đã thấy mặt mình đẫm nước mắt, ôm Kinh Thời Mặc nói:
“Đừng đi.”
Anh cho tôi cái ôm ấm áp nhưng không hề nói là sẽ không rời đi.
Đêm hôm ấy Kinh Thời Mặc trở nên khác thường.
Anh ấy nhiệt tình nhưng thô lỗ, anh ấy hôn khắp người tôi mới dừng lại, nhưng vẫn không thực hiện bước cuối cùng, lần này anh ấy nói:
“Cẩm, anh xin lỗi, anh sợ lần này anh sẽ phụ lòng em.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kinh Thời Mặc đã không còn ở bên cạnh tôi, trên tủ đầu giường có một mảnh giấy:
“Cẩm, nếu có thể, chiều thứ bảy ở quán trà chúng ta hay đến, anh muốn gặp em một lần.”
Tôi không biết Kinh Thời Mặc đi khi nào, tôi muốn gửi tin nhắn cho anh ấy, cầm điện thoại lại phát hiện cuộc trò chuyện và lịch sử cuộc gọi với anh ấy đều bị xoá hết.
Anh ấy xóa bạn tốt với tôi nhân lúc tôi đang ngủ, thậm chí gọi điện anh ấy cũng tắt máy.
Tôi gọi cho A Lan, A Lan nói tôi đừng buồn, nói Kinh Thời Mặc có lẽ không phải người tốt, nếu không anh ấy cũng đã không rời đi đột ngột như vậy.
A Lan nói rất có lý, nhưng tôi không thể không buồn được.
Cảm giác đau buồn ấy không xuất hiện ban đầu, mà nó chợt kéo đến khi tôi đột nhiên nhìn thấy bộ đồ ăn mà Kinh Thời Mặc thích sử dụng.
Kinh Thời Mặc xuất hiện hay biến mất đều bất chợt như thế, ngoại trừ mảnh giấy ghi chú cùng thẻ ngân hàng anh ấy đưa cho tôi trước đó, anh ấy không để lại bất cứ thứ gì.
Thứ bảy, tôi đã đến quán trà từ sáng sớm theo lời hẹn, định bụng sẽ mắng anh ấy khi anh ấy đến, là tên khốn kiếp lừa đảo. Quán trà vắng vẻ mà yên tĩnh, tôi ngồi từ chín giờ sáng đến chín giờ tối lúc quán trà đóng cửa, Kinh Thời Mặc không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên anh ấy không giữ đúng lời hứa, tôi có dự cảm, anh ấy sẽ không quay lại.
Kinh Thời Mặc mang theo bí mật của anh ấy, biến mất hoàn toàn.