Chương 5: Phũ phàng
Suy đoán của Tôn Ninh hoàn toàn sai, Giang Yến là lùi một bước tiến hai bước, không hề có ý định dừng lại. Một tuần sau đó anh lại gặp Giang Yến ở phòng tập Gym. Cô buộc tóc đuôi ngựa, diện đồ tập hồng đen làm nổi bật vòng eo săn chắc và thân hình cân đối. Cô chủ động tìm anh khi anh đang vận động tại giàn tập đa năng.
"Bác sĩ Tôn Ninh lại gặp anh rồi."
"Cô rất rảnh thì phải?"
"Tối nay em không có ca dạy, chị Trưởng phòng biết em đi kiếm bạn trai còn cho em về sớm 10 phút." Cô không hề che giấu mục đích còn nở một nụ cười rõ tươi khoe hàm răng đều, trắng bóng.
Tôn Ninh không để ý đến cô, tiếp tục chuyển sang máy chạy bộ. Giang Yến cũng đi theo tập máy cạnh anh. Cô kiếm chuyện hỏi han: "Bác sĩ Tôn Ninh, lần sau có chuyến đi thiện nguyện anh có đi nữa không?" Đáp án của anh chàng khiến cô chưng hửng: "Nếu có cô đi thì tôi sẽ không đi."
Sao phải vội phân rạch ròi giới tuyến với cô làm gì, cô có dịch bệnh khiến anh phải tránh né thế sao? Giang Yến không tin sự nghiệp "cầm cưa" lần đầu khó khăn đến vậy. Sao một chút thiện cảm cũng chưa xây dựng được thế này, nếu anh đi chấm thi thì chắc chắn cô vừa chép đề đã biết mình trượt vỏ chuối.
Buổi tối về nhà, Giang Yến gọi điện cho Lam Thư để được tiếp sức. Con bạn có vẻ còn rảnh hơn cô, vừa gọi đi được một hồi chuông đã thấy bắt máy ngay:
"Tiểu thư Giang Yến báo cáo tình hình tiến triển thế nào cho chị nghe." Giang Yến không cần nói nhiều thì Lam Thư đã biết tỏng, tiếng thở dài cách cái điện thoại còn nghe rõ vang: "Nan giải lắm, tớ đụng trúng tảng băng rồi, gặp không phải một hai lần mà anh ấy vẫn không cho tớ chút mặt mũi nào."
Bên kia Lam Thư cười ha ha: "Chưa là gì cưng ơi, càng khó thì càng phải trinh phục cho được, leo đến đỉnh núi mới thấy gần mặt trời." Giang Yến vẫn mù mịt, mông lung: "Phải làm sao để anh ấy tiếp nhận tớ bây giờ?" Lam Thư trầm ngâm, đầu liên tục tính toán phương án giúp bạn mình, kinh nghiệm yêu đương sách vở cô có thừa nhưng thực chiến thì hoàn toàn không. Kịch bản ngôn tình nào cô chưa từng gặp qua, nam chính lạnh lùng thì thường bị các nàng ôn nhu thuần hóa, cô nảy số phân tích ngay cho Giang Yến: "Tớ nói nè, bản thân nàng mạnh mẽ có thừa, hãy tỏ ra nhu mì, nhẹ nhàng, có chút yếu đuối, tạo cảm giác để đàn ông muốn che chở, kiểu như nhờ anh ta giúp đỡ việc gì đó, hiểu chưa cưng?" Bên kia Giang Yến gật đầu như bổ củi: "Hiểu, hiểu, đúng, đúng để tớ thử, đúng là bạn thân mình có khác, yêu nhiều nha, moaz, moaz." Hai cô nàng tíu tít một lúc rồi cúp máy. Giang Yến lại có động lực, bạn mình nói quá hợp lý, áp dụng ngay còn kịp.
Buổi chiều muộn, Tôn Ninh có ca mổ túi mật khá phức tạp, lúc anh xong việc cũng hơn 9h tối. Trời đổ cơn mưa như chút nước, trong phòng làm việc có mấy cái ô in lô-gô bệnh viện để sẵn, anh ung dung cầm ô ra về. Tới sảnh lại bắt gặp thân ảnh mấy nay vẫn thường theo anh, chẳng phải anh đã nói cô ấy không nên đến viện tìm anh nữa sao.
Tôn Ninh cố tình đi lướt qua cô thật nhanh. Giang Yến thấy vậy thì theo sát anh. Cô phân trần: "Em đi thăm người ốm, chứ không cố tình đến viện làm phiền anh, ngoài kia trời mưa to quá, có thể cho em đi nhờ ô ra bãi đỗ xe không?" Giang Yến nay đúng là đi thăm bệnh thật, còn chờ anh đến giờ là cô cố ý hỏi rò may mắn thế nào biết anh chưa về nên cố chờ, gặp ngay cơn mưa lớn, đúng là trời thương cô mà.
Nhưng không như cô nghĩ, Tôn Ninh vẫn dửng dưng lạnh lùng: "Ô này rất nhỏ, chỉ một người đi vừa, nếu cô cần ra bộ phận tiếp đón mà lấy." Vừa nói xong thì cũng đi thẳng không một chút lưu tình, để mình Giang Yến dõi theo. Cô nghĩ bụng: "Đúng là đồ đáng ghét mà."
Tối đó Giang Yến lại buôn với Lam Thư. Hai cô nàng lại vắt óc suy nghĩ đối sách tiếp theo. Lam Thư đề xuất một phương án táo bạo là mượn rượu tỏ tình, một lần cuối chốt hạ, nếu thất bại thì tốt nhất Giang Yến nên biết điều mà dừng lại không cố chấp mãi vì một người đàn ông. Trước khi làm tới bước này Lam Thư cũng dặn dò Giang Yến khá kỹ lưỡng.
Giang Yến cần cân nhắc xem xét lại tình cảm của mình với Tôn Ninh là gì, nếu thực sự là thích thì hãy làm nếu thấy có cũng được không có cũng không vấn đề thì tốt nhất là buông bỏ. Giang Yến nghĩ cả buổi, cô rốt cục là thấy gì ở anh. Cô thích cách anh làm việc, cách anh đứng trước đám đông phát biểu, cách anh chăm chú khi tập luyện, cuộc sống của anh rất quy củ, nề nếp. Dù mỗi lần tiếp xúc với cô anh đều dùng một thái độ nhưng cô không coi đó là toàn bộ con người anh, chỉ là anh chưa tiếp nhận một người bước vào thế giới của anh mà thôi. Còn cô cứ thấy anh là lại thấy hạnh phúc, thứ cảm giác lâng lâng mà cô chưa từng thấy qua, nhịp tim đập cũng tăng mạnh mẽ trong lồng ngực, ngày nhớ đêm mong, nhắm mắt vào là có thể hình dung khuôn mặt, dáng hình của anh. Đó có phải yêu không thì chưa chắc nhưng là hơn cả thích thì cô khẳng định.
Giang Yến coi lần này là trận quyết định, thành bại hay không cô cũng sẽ đối diện không hối hận. Tư duy của phụ nữ khi vướng chuyện tình cảm thường không theo logic, Giang Yến nhanh chóng muốn biết đối phương có tiếp nhận mình không nên hành động có phần ngốc nghếch, nông nổi. Cô nàng uống hết một lon bia cho mặt hơi phiếm hồng rồi thình lình xuất hiện trước căn hộ nhà Tôn Ninh. Giang Yến còn xách theo một túi bia lon và đồ nhậu. "Ten ten, bác sĩ Tôn Ninh, có thể mời tôi vào nhà trò chuyện ít phút được không?" Tôn Ninh đâu có cho cô vào nhà. Đối diện với Giang Yến là bác sĩ Tôn Ninh nóng giận hơn mọi ngày: "Cô làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Cô xuất hiện khắp nơi còn chưa đủ hả? Đây là nhà riêng của tôi, cô quậy ở đâu thì tùy chứ đừng đến đây quấy rầy tôi nữa. Tôi với cô không có khả năng. Tôi không muốn thấy mặt cô, cô hiểu chưa?"
Nói xong một tràng thì đóng sầm cửa trước mặt Giang Yến. Giang Yến sờ tay vào mặt mình tự nhủ: "Cái mặt mình có sao đâu, cũng dễ nhìn mà". Người ta không thích còn phản ứng rõ ràng như vậy Giang Yến tiu nghỉu đi về, cô xách túi đồ lững thững đi rồi tặng luôn cho công nhân vệ sinh môi trường khi họ gom rác dưới chân tòa nhà. Cô chợt nghĩ có khi mình cũng như rác rưởi, đáng bị hót đi luôn. Giang Yến lại gọi điện cho Lam Thư tâm sự, tinh thần đi xuống ngang tốc độ xe mất phanh.
"Bác sĩ Tôn Ninh lại gặp anh rồi."
"Cô rất rảnh thì phải?"
"Tối nay em không có ca dạy, chị Trưởng phòng biết em đi kiếm bạn trai còn cho em về sớm 10 phút." Cô không hề che giấu mục đích còn nở một nụ cười rõ tươi khoe hàm răng đều, trắng bóng.
Tôn Ninh không để ý đến cô, tiếp tục chuyển sang máy chạy bộ. Giang Yến cũng đi theo tập máy cạnh anh. Cô kiếm chuyện hỏi han: "Bác sĩ Tôn Ninh, lần sau có chuyến đi thiện nguyện anh có đi nữa không?" Đáp án của anh chàng khiến cô chưng hửng: "Nếu có cô đi thì tôi sẽ không đi."
Sao phải vội phân rạch ròi giới tuyến với cô làm gì, cô có dịch bệnh khiến anh phải tránh né thế sao? Giang Yến không tin sự nghiệp "cầm cưa" lần đầu khó khăn đến vậy. Sao một chút thiện cảm cũng chưa xây dựng được thế này, nếu anh đi chấm thi thì chắc chắn cô vừa chép đề đã biết mình trượt vỏ chuối.
Buổi tối về nhà, Giang Yến gọi điện cho Lam Thư để được tiếp sức. Con bạn có vẻ còn rảnh hơn cô, vừa gọi đi được một hồi chuông đã thấy bắt máy ngay:
"Tiểu thư Giang Yến báo cáo tình hình tiến triển thế nào cho chị nghe." Giang Yến không cần nói nhiều thì Lam Thư đã biết tỏng, tiếng thở dài cách cái điện thoại còn nghe rõ vang: "Nan giải lắm, tớ đụng trúng tảng băng rồi, gặp không phải một hai lần mà anh ấy vẫn không cho tớ chút mặt mũi nào."
Bên kia Lam Thư cười ha ha: "Chưa là gì cưng ơi, càng khó thì càng phải trinh phục cho được, leo đến đỉnh núi mới thấy gần mặt trời." Giang Yến vẫn mù mịt, mông lung: "Phải làm sao để anh ấy tiếp nhận tớ bây giờ?" Lam Thư trầm ngâm, đầu liên tục tính toán phương án giúp bạn mình, kinh nghiệm yêu đương sách vở cô có thừa nhưng thực chiến thì hoàn toàn không. Kịch bản ngôn tình nào cô chưa từng gặp qua, nam chính lạnh lùng thì thường bị các nàng ôn nhu thuần hóa, cô nảy số phân tích ngay cho Giang Yến: "Tớ nói nè, bản thân nàng mạnh mẽ có thừa, hãy tỏ ra nhu mì, nhẹ nhàng, có chút yếu đuối, tạo cảm giác để đàn ông muốn che chở, kiểu như nhờ anh ta giúp đỡ việc gì đó, hiểu chưa cưng?" Bên kia Giang Yến gật đầu như bổ củi: "Hiểu, hiểu, đúng, đúng để tớ thử, đúng là bạn thân mình có khác, yêu nhiều nha, moaz, moaz." Hai cô nàng tíu tít một lúc rồi cúp máy. Giang Yến lại có động lực, bạn mình nói quá hợp lý, áp dụng ngay còn kịp.
Buổi chiều muộn, Tôn Ninh có ca mổ túi mật khá phức tạp, lúc anh xong việc cũng hơn 9h tối. Trời đổ cơn mưa như chút nước, trong phòng làm việc có mấy cái ô in lô-gô bệnh viện để sẵn, anh ung dung cầm ô ra về. Tới sảnh lại bắt gặp thân ảnh mấy nay vẫn thường theo anh, chẳng phải anh đã nói cô ấy không nên đến viện tìm anh nữa sao.
Tôn Ninh cố tình đi lướt qua cô thật nhanh. Giang Yến thấy vậy thì theo sát anh. Cô phân trần: "Em đi thăm người ốm, chứ không cố tình đến viện làm phiền anh, ngoài kia trời mưa to quá, có thể cho em đi nhờ ô ra bãi đỗ xe không?" Giang Yến nay đúng là đi thăm bệnh thật, còn chờ anh đến giờ là cô cố ý hỏi rò may mắn thế nào biết anh chưa về nên cố chờ, gặp ngay cơn mưa lớn, đúng là trời thương cô mà.
Nhưng không như cô nghĩ, Tôn Ninh vẫn dửng dưng lạnh lùng: "Ô này rất nhỏ, chỉ một người đi vừa, nếu cô cần ra bộ phận tiếp đón mà lấy." Vừa nói xong thì cũng đi thẳng không một chút lưu tình, để mình Giang Yến dõi theo. Cô nghĩ bụng: "Đúng là đồ đáng ghét mà."
Tối đó Giang Yến lại buôn với Lam Thư. Hai cô nàng lại vắt óc suy nghĩ đối sách tiếp theo. Lam Thư đề xuất một phương án táo bạo là mượn rượu tỏ tình, một lần cuối chốt hạ, nếu thất bại thì tốt nhất Giang Yến nên biết điều mà dừng lại không cố chấp mãi vì một người đàn ông. Trước khi làm tới bước này Lam Thư cũng dặn dò Giang Yến khá kỹ lưỡng.
Giang Yến cần cân nhắc xem xét lại tình cảm của mình với Tôn Ninh là gì, nếu thực sự là thích thì hãy làm nếu thấy có cũng được không có cũng không vấn đề thì tốt nhất là buông bỏ. Giang Yến nghĩ cả buổi, cô rốt cục là thấy gì ở anh. Cô thích cách anh làm việc, cách anh đứng trước đám đông phát biểu, cách anh chăm chú khi tập luyện, cuộc sống của anh rất quy củ, nề nếp. Dù mỗi lần tiếp xúc với cô anh đều dùng một thái độ nhưng cô không coi đó là toàn bộ con người anh, chỉ là anh chưa tiếp nhận một người bước vào thế giới của anh mà thôi. Còn cô cứ thấy anh là lại thấy hạnh phúc, thứ cảm giác lâng lâng mà cô chưa từng thấy qua, nhịp tim đập cũng tăng mạnh mẽ trong lồng ngực, ngày nhớ đêm mong, nhắm mắt vào là có thể hình dung khuôn mặt, dáng hình của anh. Đó có phải yêu không thì chưa chắc nhưng là hơn cả thích thì cô khẳng định.
Giang Yến coi lần này là trận quyết định, thành bại hay không cô cũng sẽ đối diện không hối hận. Tư duy của phụ nữ khi vướng chuyện tình cảm thường không theo logic, Giang Yến nhanh chóng muốn biết đối phương có tiếp nhận mình không nên hành động có phần ngốc nghếch, nông nổi. Cô nàng uống hết một lon bia cho mặt hơi phiếm hồng rồi thình lình xuất hiện trước căn hộ nhà Tôn Ninh. Giang Yến còn xách theo một túi bia lon và đồ nhậu. "Ten ten, bác sĩ Tôn Ninh, có thể mời tôi vào nhà trò chuyện ít phút được không?" Tôn Ninh đâu có cho cô vào nhà. Đối diện với Giang Yến là bác sĩ Tôn Ninh nóng giận hơn mọi ngày: "Cô làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Cô xuất hiện khắp nơi còn chưa đủ hả? Đây là nhà riêng của tôi, cô quậy ở đâu thì tùy chứ đừng đến đây quấy rầy tôi nữa. Tôi với cô không có khả năng. Tôi không muốn thấy mặt cô, cô hiểu chưa?"
Nói xong một tràng thì đóng sầm cửa trước mặt Giang Yến. Giang Yến sờ tay vào mặt mình tự nhủ: "Cái mặt mình có sao đâu, cũng dễ nhìn mà". Người ta không thích còn phản ứng rõ ràng như vậy Giang Yến tiu nghỉu đi về, cô xách túi đồ lững thững đi rồi tặng luôn cho công nhân vệ sinh môi trường khi họ gom rác dưới chân tòa nhà. Cô chợt nghĩ có khi mình cũng như rác rưởi, đáng bị hót đi luôn. Giang Yến lại gọi điện cho Lam Thư tâm sự, tinh thần đi xuống ngang tốc độ xe mất phanh.