Chương 9
Từ lúc bà Lan bước vào nhà họ Vương, ngoài giờ học Vương Khải phải đến xưởng in chạy việc vặt, lớn hơn một chút thì khuân vác, rất vất vả mới được miếng cơm vào bụng, nhưng chính quãng thời gian đó rèn luyện thể lực cho anh. Sau giờ học anh còn lén theo một võ sư luyện tập không quản nắng mưa khuya sớm. Thanh Tú chưa bao giờ biết anh có được thân thủ tốt đến thế nào, cho đến khi thấy anh một mình chiến đấu với ba thằng ma cô quán bar năm đó.
Năm Thanh Tú hai mươi tuổi, trở về Việt Nam, một lần nữa cô tình cờ gặp lại anh. Điều làm cô đau lòng nhất, điều ám ảnh cô trong những giấc mơ cho đến mãi sau này, là chính buổi tối cô thấy anh trắng bệch gục ngã ở một con hẻm vắng vẻ. Trên người anh, rất nhiều vết thương vấy đỏ cả chiếc áo mơ mi trắng anh mặc. Cô ngỡ ngàng mở to hai mắt, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, trấn tĩnh lại cô vội vàng chạy đến nhưng không kịp. Một đám đàn ông hung hãn đã kéo anh vào một chiếc xe bốn chỗ đen bóng, nhanh chóng tẩu thoát. Cô run rẩy, toàn thân bủn rủn, lập tức chạy đến đồn công an gần nhất để báo cáo sự việc, kết quả chẳng được gì. Cảnh sát không quan tâm đến những việc thế này. Cô gọi điện, nhắn tin cho anh đều không có phản hồi. Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, tra tấn cô như trong địa ngục, chưa bao giờ cô cảm thấy sốt ruột đến như thế. Cô phải xin phép giáo sư vì lý do sức khỏe chưa thể trở lại Pháp để ngóng tin anh. Một buổi sáng, anh nhắn lại cho cô thông báo anh đã ổn, cô không cần lo lắng. Chỉ đến khi nghe được âm giọng trầm ổn của anh cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù anh không đồng ý gặp cô.
Lúc này, trong cơn mơ màng mất ý thức, giọt nước mắt bỗng lăn dài trên gò má trắng mịn, những ám ảnh ngày nào lại vọng về, đôi môi Thanh Tú mấp máy tên anh:
– Khải… anh Khải… Vương Khải… anh đừng chết… đừng chết!
Toàn thân Vương Khải chấn động trước thanh âm chua xót, đáy mắt sắc lẹm chuyển sang màu đỏ quạch. Lão Phát đã trực tiếp mở video chiếu lên tường để anh thấy rõ những gì lão đang dùng đe dọa anh.
Lần đầu tiên lão Phát thấy dáng bộ “có cảm xúc” ở anh, hai mắt lão lấp lánh đầy tia thú vị. Lão ra lệnh qua điện thoại:
– Xử nó!
Một bàn tay đàn ông bẩn thỉu chạm đến đùi Thanh Tú. Sắc mặt Vương Khải càng trở nên tối tăm lạnh lẽo, âm giọng âm trầm như từ địa ngục có chút run rẩy:
– Dừng… dừng lại!
Tất nhiên Lưu Phát không có ý định khiêu chiến với bà Kim Yến, chỉ là lão không ngờ kẻ máu lạnh sẵn sàng giết người không chớp mắt này lại yếu đuối vì con nhỏ đó như vậy.
– Mày đừng tưởng mấy năm qua tao không biết mày làm cái gì! Chỉ cần mày từ bỏ ý đồ, con nhỏ đó sẽ được thả về, an toàn không mất một sợi lông!
Lưu Phát phất tay. Vệ sĩ của lão nhanh chóng khống chế Vương Khải. Bình thường sức mạnh của anh thừa sức đấu lại hai thằng này, nhưng vì cô, anh chấp nhận khụy gối trước mặt lão cáo già.
Điều anh cần lúc này vẫn chỉ là chờ đợi. Anh đã chờ đợi mười năm, nằm gai nếm mật mười năm để bước đến đỉnh cao, chỉ còn một nấc thang cuối cùng, mọi chuyện vẫn còn chưa chín muồi, rủi ro quá lớn, nhưng vì cô, anh chấp nhận đánh cược.
– Được.
Vương Khải đáp ứng yêu cầu của Lưu Phát, dễ dàng đến mức lão suýt thì không ngậm được miệng mà cười lên ha hả.
– Tốt lắm. Cứ từ từ, trước tiên tao phải dạy dỗ mày một trận cái đã!
Lão vỗ tay. Những cú đấm thụi liên tục vào cơ bụng rắn chắc của anh. Độ sát thương cực mạnh của những bàn tay thép khiến anh co người hự lên một tiếng. Liên tiếp những cú tát vào mặt, những cú đá vào chân vào bụng, những cái lên gối khiến anh hộc máu, hai mắt anh dần mờ đi…
– Ông chủ, đánh nữa sợ nó chết.
– Hất nước đá cho nó tỉnh!
Cốc nước đá hất thẳng vào khuôn mặt tím bầm sưng lên của Vương Khải, vẻ lãnh khốc kiêu hãnh giờ chỉ còn thấy thảm thương. Anh không ngất, không cần dội đá, điều anh cần là chờ đợi.
Hai tiếng súng bất ngờ vang lên. Một khuôn mặt đàn ông có vết sẹo trên xương mày chiếm lĩnh màn hình camera. Âm giọng đàn ông áy náy phát qua loa ngoài điện thoại từ người đàn ông này:
– Đại ca, chúng em xin lỗi đã đến trễ. Em gái anh đã được an toàn rồi, anh cứ yên tâm.
Đôi mắt sưng húp của Vương Khải vẫn mở đủ để nhìn được Huy Khang, người đàn em thân tín của anh trên màn chiếu. Khóe miệng khẽ nhếch, sức mạnh hổ dữ từ đâu hoàn toàn khôi phục, anh trở mình lật ngược thế cờ, quăng cả hai thằng vệ sĩ cao lớn về lão Phát. Lão ta tức đến phát điên, đỏ mặt chỉ trỏ gào thét:
– Chúng mày… vào hết cả đây! Tóm cổ thằng phản nghịch này cho tao!
– Sẽ không còn ai nghe ông nữa đâu!
Vương Khải lừ lừ tiến đến lão Phát như quỷ satan thi hành án tử. Lão ta run rẩy quỳ lạy anh nhưng giờ phút này lão có thể thêm một lần khẳng định anh chính là kẻ giết người không ghê tay.
Năm Thanh Tú hai mươi tuổi, trở về Việt Nam, một lần nữa cô tình cờ gặp lại anh. Điều làm cô đau lòng nhất, điều ám ảnh cô trong những giấc mơ cho đến mãi sau này, là chính buổi tối cô thấy anh trắng bệch gục ngã ở một con hẻm vắng vẻ. Trên người anh, rất nhiều vết thương vấy đỏ cả chiếc áo mơ mi trắng anh mặc. Cô ngỡ ngàng mở to hai mắt, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, trấn tĩnh lại cô vội vàng chạy đến nhưng không kịp. Một đám đàn ông hung hãn đã kéo anh vào một chiếc xe bốn chỗ đen bóng, nhanh chóng tẩu thoát. Cô run rẩy, toàn thân bủn rủn, lập tức chạy đến đồn công an gần nhất để báo cáo sự việc, kết quả chẳng được gì. Cảnh sát không quan tâm đến những việc thế này. Cô gọi điện, nhắn tin cho anh đều không có phản hồi. Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, tra tấn cô như trong địa ngục, chưa bao giờ cô cảm thấy sốt ruột đến như thế. Cô phải xin phép giáo sư vì lý do sức khỏe chưa thể trở lại Pháp để ngóng tin anh. Một buổi sáng, anh nhắn lại cho cô thông báo anh đã ổn, cô không cần lo lắng. Chỉ đến khi nghe được âm giọng trầm ổn của anh cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù anh không đồng ý gặp cô.
Lúc này, trong cơn mơ màng mất ý thức, giọt nước mắt bỗng lăn dài trên gò má trắng mịn, những ám ảnh ngày nào lại vọng về, đôi môi Thanh Tú mấp máy tên anh:
– Khải… anh Khải… Vương Khải… anh đừng chết… đừng chết!
Toàn thân Vương Khải chấn động trước thanh âm chua xót, đáy mắt sắc lẹm chuyển sang màu đỏ quạch. Lão Phát đã trực tiếp mở video chiếu lên tường để anh thấy rõ những gì lão đang dùng đe dọa anh.
Lần đầu tiên lão Phát thấy dáng bộ “có cảm xúc” ở anh, hai mắt lão lấp lánh đầy tia thú vị. Lão ra lệnh qua điện thoại:
– Xử nó!
Một bàn tay đàn ông bẩn thỉu chạm đến đùi Thanh Tú. Sắc mặt Vương Khải càng trở nên tối tăm lạnh lẽo, âm giọng âm trầm như từ địa ngục có chút run rẩy:
– Dừng… dừng lại!
Tất nhiên Lưu Phát không có ý định khiêu chiến với bà Kim Yến, chỉ là lão không ngờ kẻ máu lạnh sẵn sàng giết người không chớp mắt này lại yếu đuối vì con nhỏ đó như vậy.
– Mày đừng tưởng mấy năm qua tao không biết mày làm cái gì! Chỉ cần mày từ bỏ ý đồ, con nhỏ đó sẽ được thả về, an toàn không mất một sợi lông!
Lưu Phát phất tay. Vệ sĩ của lão nhanh chóng khống chế Vương Khải. Bình thường sức mạnh của anh thừa sức đấu lại hai thằng này, nhưng vì cô, anh chấp nhận khụy gối trước mặt lão cáo già.
Điều anh cần lúc này vẫn chỉ là chờ đợi. Anh đã chờ đợi mười năm, nằm gai nếm mật mười năm để bước đến đỉnh cao, chỉ còn một nấc thang cuối cùng, mọi chuyện vẫn còn chưa chín muồi, rủi ro quá lớn, nhưng vì cô, anh chấp nhận đánh cược.
– Được.
Vương Khải đáp ứng yêu cầu của Lưu Phát, dễ dàng đến mức lão suýt thì không ngậm được miệng mà cười lên ha hả.
– Tốt lắm. Cứ từ từ, trước tiên tao phải dạy dỗ mày một trận cái đã!
Lão vỗ tay. Những cú đấm thụi liên tục vào cơ bụng rắn chắc của anh. Độ sát thương cực mạnh của những bàn tay thép khiến anh co người hự lên một tiếng. Liên tiếp những cú tát vào mặt, những cú đá vào chân vào bụng, những cái lên gối khiến anh hộc máu, hai mắt anh dần mờ đi…
– Ông chủ, đánh nữa sợ nó chết.
– Hất nước đá cho nó tỉnh!
Cốc nước đá hất thẳng vào khuôn mặt tím bầm sưng lên của Vương Khải, vẻ lãnh khốc kiêu hãnh giờ chỉ còn thấy thảm thương. Anh không ngất, không cần dội đá, điều anh cần là chờ đợi.
Hai tiếng súng bất ngờ vang lên. Một khuôn mặt đàn ông có vết sẹo trên xương mày chiếm lĩnh màn hình camera. Âm giọng đàn ông áy náy phát qua loa ngoài điện thoại từ người đàn ông này:
– Đại ca, chúng em xin lỗi đã đến trễ. Em gái anh đã được an toàn rồi, anh cứ yên tâm.
Đôi mắt sưng húp của Vương Khải vẫn mở đủ để nhìn được Huy Khang, người đàn em thân tín của anh trên màn chiếu. Khóe miệng khẽ nhếch, sức mạnh hổ dữ từ đâu hoàn toàn khôi phục, anh trở mình lật ngược thế cờ, quăng cả hai thằng vệ sĩ cao lớn về lão Phát. Lão ta tức đến phát điên, đỏ mặt chỉ trỏ gào thét:
– Chúng mày… vào hết cả đây! Tóm cổ thằng phản nghịch này cho tao!
– Sẽ không còn ai nghe ông nữa đâu!
Vương Khải lừ lừ tiến đến lão Phát như quỷ satan thi hành án tử. Lão ta run rẩy quỳ lạy anh nhưng giờ phút này lão có thể thêm một lần khẳng định anh chính là kẻ giết người không ghê tay.