Chương 7
Văn phòng giám đốc công ty tài chính Thiên Uy điều hòa phả mát lạnh. Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, Lưu Phát, chủ nhân của nơi này nheo nheo mắt nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trong bức ảnh điện thoại. Cô gái ngồi cùng nhóm bạn trong một quán cafe trang nhã ven hồ. Đôi mắt hạnh trong veo hướng về hồ nước, đôi môi anh đào nhoẻn cười đầy vẻ ngọt ngào.
– Ảnh chụp con nhỏ đó sáng nay à?
– Vâng thưa ông chủ.
– Nó chính là đứa con gái trong nhóm mấy đứa chúng mày từng ẩu đả để bảo vệ sao?
– Chính thế thưa ông.
Lão ta gật gù hài lòng. Đôi mắt cáo già lóe sáng.
Tối hôm đó, 31/12, ngày cuối cùng của năm, Vương Khải báo cáo ở lại công ty làm việc tránh buổi liên hoan toàn công ty, vậy mà khi Lưu Phát đến tìm anh thì không thể tìm được. Sau đó, nhóm người theo anh có kẻ báo cáo lại tình hình ẩu đả cho lão. Đám thanh niên côn đồ kia cỡ mười thằng, thấy mấy cô gái xinh đẹp định làm loạn. Bọn người của anh phải mất một lúc mới khống chế được chúng.
Vương Khải không phải là loại người sẵn sàng ra tay hiệp nghĩa, thậm chí anh thờ ơ đến tàn nhẫn, vậy mà lại vì mấy đứa con gái xa lạ ra tay bảo vệ! Từ lúc đó lão Phát đã cảm thấy có gì đáng nghi. Một Vương Khải cấm dục nhiều năm khiến lão vừa tò mò vừa thú vị, cuối cùng lão quyết định tặng mỹ nhân Phương Dung, vũ nữ đẹp nhất quán bar Galaxy làm bạn với anh. Anh không từ chối món quà, từ lúc ấy lão mới tạm cho qua chuyện đêm giao thừa.
Lần thứ hai Vương Khải lại khiến lão nghi ngờ, lần này lão quyết không đơn giản cho qua. Bao nhiêu năm anh tồn tại một thân một mình, hoàn toàn không có yếu điểm. Lão đã từng thử đe dọa người nhà anh nhưng vô ích. Yếu điểm của anh chính là thứ lão đang cần, chỉ cần nắm được cái vảy ngược của con rồng, chắc chắn con rồng sẽ phải hoàn toàn quy phục.
Lão thờ ơ ra lệnh, tay vẩy vẩy tẩu thuốc:
– Tìm cách giữ người. Hết sức nhẹ nhàng, đừng để người đẹp tổn thương một sợi tóc.
Sáng nay Thanh Tú hẹn mấy người bạn trong nhóm múa ba lê một thời tụ tập ở một quán cafe ven hồ. Mấy cô gái có người theo nghiệp múa chuyên nghiệp, có người đã theo chồng bỏ cuộc chơi, yên phận ở nhà nội trợ, làm người vợ người mẹ đảm đang.
Ngọc Mai khuấy cốc trà chanh, cười nói:
– Sao lại về nước đúng cái lúc nóng nhất này thế gái xinh?
Thanh Tú nhấc cốc cà phê sữa đá nhấp nhẹ một ngụm:
– Nhà em có chút việc. Nhóc Ken nhà chị độ này còn bám mẹ không?
– Nó đi lớp rồi người lớn hẳn ra. Cô đẹp nhất lại không theo nghề, bà giáo cứ tiếc mãi đấy nhá!
– Em tập vì thích thôi, ngay từ đầu không có ý định theo.
Thanh Tú mỉm cười. Trà My, diễn viên múa ba lê đang nổi tiếng bĩu môi trêu:
– Chị Mai nói thế em lại tủi thân đấy!
– Tao chỉ nói sự thật, mày phải cảm ơn nó không cạnh tranh với mày đi nhá!
Cả mấy cô gái cùng cười rộ lên. Sáu năm xa nhà, những năm ở Pháp Thanh Tú vẫn đều đặn đến một câu lạc bộ múa để rèn luyện nhưng chỉ vì để giữ sức khỏe, quãng thời gian miệt mài trong lớp tập ngày nào đã trôi xa rất xa.
– Cái Tú yêu đương đi thôi đừng kén nữa, hai tư tuổi lại đẹp như tiên nữ thế này… tao nhìn còn thèm.
Thanh Tú chỉ cười, ánh mắt cô xa xăm nhìn hồ. Xưa nay cô không thiếu đàn ông theo đuổi. Tại trường đại học nơi cô đang học tập, các cây si cả người Pháp lẫn người Việt xếp một hàng dài. Chỉ là… cô vẫn cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng. Hình bóng người con trai tuấn tú có đôi mắt u tối, dáng bộ đáng thương nhưng chưa từng chịu khuất phục kia luôn hiện hữu khiến trái tim cô mềm nhũn. Từng hồi ức về anh hiện ra trong tâm trí, cô bần thần im lặng.
Ngày Vương Khải nhắn cô anh muốn đi kiếm tiền ở một nơi xa, cô đừng tìm anh, cảm giác xót xa khi nhìn hàng chữ vẫn còn khiến cô khắc khoải. Một thân một mình cô độc, không tiền, không quan hệ, anh phải sống thế nào?
Hai năm sau đó, khi ấy cô mười sáu tuổi, một buổi chiều cô nghe đám bạn nói quán bar gần trường cấp ba cô học có một anh vệ sĩ gác cửa cực kỳ đẹp trai. Anh ta lạnh lùng thâm trầm như cai ngục nhưng lại hấp dẫn các cô vô cùng, đặc biệt anh không cho phép các cô gái mặc đồng phục học sinh vào trong quán. Dần dần, bọn con gái trong trường tò mò càng lũ lượt kéo đến, chỉ với mục đích ngắm anh, còn thách nhau cưa đổ anh nhưng tất cả đều thất bại. Bọn nó không tin anh là gỗ đá, thế nên quyết kéo Thanh Tú đến gặp anh, chỉ đơn giản muốn trêu anh, xem anh có thể từ chối đề nghị của mỹ nhân không. Thời điểm ấy Thanh Tú là thiếu nữ đẹp nhất, còn có tài năng múa ba lê nên nổi tiếng khắp trường.
Cuộc chạm mặt bất ngờ với Vương Khải khiến Thanh Tú ngỡ ngàng, cô mừng rỡ gọi anh, vậy mà anh tỏ ra không quen biết cô. Nhưng cô không buồn, cô hầu như chưa bao giờ buồn quá năm giây vì việc anh thờ ơ với cô, cứ như cô có thể nhìn sâu vào nội tâm cô độc của anh.
– Ảnh chụp con nhỏ đó sáng nay à?
– Vâng thưa ông chủ.
– Nó chính là đứa con gái trong nhóm mấy đứa chúng mày từng ẩu đả để bảo vệ sao?
– Chính thế thưa ông.
Lão ta gật gù hài lòng. Đôi mắt cáo già lóe sáng.
Tối hôm đó, 31/12, ngày cuối cùng của năm, Vương Khải báo cáo ở lại công ty làm việc tránh buổi liên hoan toàn công ty, vậy mà khi Lưu Phát đến tìm anh thì không thể tìm được. Sau đó, nhóm người theo anh có kẻ báo cáo lại tình hình ẩu đả cho lão. Đám thanh niên côn đồ kia cỡ mười thằng, thấy mấy cô gái xinh đẹp định làm loạn. Bọn người của anh phải mất một lúc mới khống chế được chúng.
Vương Khải không phải là loại người sẵn sàng ra tay hiệp nghĩa, thậm chí anh thờ ơ đến tàn nhẫn, vậy mà lại vì mấy đứa con gái xa lạ ra tay bảo vệ! Từ lúc đó lão Phát đã cảm thấy có gì đáng nghi. Một Vương Khải cấm dục nhiều năm khiến lão vừa tò mò vừa thú vị, cuối cùng lão quyết định tặng mỹ nhân Phương Dung, vũ nữ đẹp nhất quán bar Galaxy làm bạn với anh. Anh không từ chối món quà, từ lúc ấy lão mới tạm cho qua chuyện đêm giao thừa.
Lần thứ hai Vương Khải lại khiến lão nghi ngờ, lần này lão quyết không đơn giản cho qua. Bao nhiêu năm anh tồn tại một thân một mình, hoàn toàn không có yếu điểm. Lão đã từng thử đe dọa người nhà anh nhưng vô ích. Yếu điểm của anh chính là thứ lão đang cần, chỉ cần nắm được cái vảy ngược của con rồng, chắc chắn con rồng sẽ phải hoàn toàn quy phục.
Lão thờ ơ ra lệnh, tay vẩy vẩy tẩu thuốc:
– Tìm cách giữ người. Hết sức nhẹ nhàng, đừng để người đẹp tổn thương một sợi tóc.
Sáng nay Thanh Tú hẹn mấy người bạn trong nhóm múa ba lê một thời tụ tập ở một quán cafe ven hồ. Mấy cô gái có người theo nghiệp múa chuyên nghiệp, có người đã theo chồng bỏ cuộc chơi, yên phận ở nhà nội trợ, làm người vợ người mẹ đảm đang.
Ngọc Mai khuấy cốc trà chanh, cười nói:
– Sao lại về nước đúng cái lúc nóng nhất này thế gái xinh?
Thanh Tú nhấc cốc cà phê sữa đá nhấp nhẹ một ngụm:
– Nhà em có chút việc. Nhóc Ken nhà chị độ này còn bám mẹ không?
– Nó đi lớp rồi người lớn hẳn ra. Cô đẹp nhất lại không theo nghề, bà giáo cứ tiếc mãi đấy nhá!
– Em tập vì thích thôi, ngay từ đầu không có ý định theo.
Thanh Tú mỉm cười. Trà My, diễn viên múa ba lê đang nổi tiếng bĩu môi trêu:
– Chị Mai nói thế em lại tủi thân đấy!
– Tao chỉ nói sự thật, mày phải cảm ơn nó không cạnh tranh với mày đi nhá!
Cả mấy cô gái cùng cười rộ lên. Sáu năm xa nhà, những năm ở Pháp Thanh Tú vẫn đều đặn đến một câu lạc bộ múa để rèn luyện nhưng chỉ vì để giữ sức khỏe, quãng thời gian miệt mài trong lớp tập ngày nào đã trôi xa rất xa.
– Cái Tú yêu đương đi thôi đừng kén nữa, hai tư tuổi lại đẹp như tiên nữ thế này… tao nhìn còn thèm.
Thanh Tú chỉ cười, ánh mắt cô xa xăm nhìn hồ. Xưa nay cô không thiếu đàn ông theo đuổi. Tại trường đại học nơi cô đang học tập, các cây si cả người Pháp lẫn người Việt xếp một hàng dài. Chỉ là… cô vẫn cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng. Hình bóng người con trai tuấn tú có đôi mắt u tối, dáng bộ đáng thương nhưng chưa từng chịu khuất phục kia luôn hiện hữu khiến trái tim cô mềm nhũn. Từng hồi ức về anh hiện ra trong tâm trí, cô bần thần im lặng.
Ngày Vương Khải nhắn cô anh muốn đi kiếm tiền ở một nơi xa, cô đừng tìm anh, cảm giác xót xa khi nhìn hàng chữ vẫn còn khiến cô khắc khoải. Một thân một mình cô độc, không tiền, không quan hệ, anh phải sống thế nào?
Hai năm sau đó, khi ấy cô mười sáu tuổi, một buổi chiều cô nghe đám bạn nói quán bar gần trường cấp ba cô học có một anh vệ sĩ gác cửa cực kỳ đẹp trai. Anh ta lạnh lùng thâm trầm như cai ngục nhưng lại hấp dẫn các cô vô cùng, đặc biệt anh không cho phép các cô gái mặc đồng phục học sinh vào trong quán. Dần dần, bọn con gái trong trường tò mò càng lũ lượt kéo đến, chỉ với mục đích ngắm anh, còn thách nhau cưa đổ anh nhưng tất cả đều thất bại. Bọn nó không tin anh là gỗ đá, thế nên quyết kéo Thanh Tú đến gặp anh, chỉ đơn giản muốn trêu anh, xem anh có thể từ chối đề nghị của mỹ nhân không. Thời điểm ấy Thanh Tú là thiếu nữ đẹp nhất, còn có tài năng múa ba lê nên nổi tiếng khắp trường.
Cuộc chạm mặt bất ngờ với Vương Khải khiến Thanh Tú ngỡ ngàng, cô mừng rỡ gọi anh, vậy mà anh tỏ ra không quen biết cô. Nhưng cô không buồn, cô hầu như chưa bao giờ buồn quá năm giây vì việc anh thờ ơ với cô, cứ như cô có thể nhìn sâu vào nội tâm cô độc của anh.