Chương 64
Bà Yến chẳng biết phải nói sao, chỉ mím môi, vuốt lọn tóc mái che mắt Thanh Tú sang mang tai cô, lòng bà trĩu nặng. Vương Khải còn nằm đó, chỉ cần anh ta còn một hơi thở, bà có nói gì Thanh Tú cũng sẽ không nghe bà, thôi thì bà đành phải chờ ý trời định đoạt. Ban đầu bà định đến đây cùng Quốc Thịnh, nhưng sau đó bà quyết định không mời anh ta cùng đi, coi như anh ta và cháu gái bà chẳng thể có duyên, ít nhất là lúc này, chuyện về sau, hãy cứ để thời gian trả lời.
Bản thân Quốc Thịnh cũng đang chờ đợi như những gì bà Yến chờ đợi. Thanh Tú cứng rắn đến không ngờ, anh ta không thể tiếp cận cô dù chỉ một chút, lòng anh ta vẫn bực bội không yên, chấp niệm với cô vẫn mãi chẳng thể buông bỏ. Cô đang chung thủy với cái xác không hồn đó, anh ta lại càng yêu cô, lại càng mong ngóng cái xác đó hoàn toàn là một cái xác mỗi lúc một thối rữa.
Sau những lời từ chối của Thanh Tú, Quốc Thịnh đến một quán bar nốc rượu giải khuây. Đặt cạch cốc rượu mạnh cạn đáy xuống bàn, nhìn về phía trước, hai mắt anh ta bất giác thoáng chau lại. Đứa con gái kia… nhìn quen quen thì phải?
Thanh Hằng hiện tại đang làm phục vụ trong quán bar này, cô ta không đủ hấp dẫn để nhảy nhót, cuối cùng đành làm mấy loại việc hạ đẳng nhất ở nơi này, ăn mặc khiêu gợi đi khắp nơi mời rượu đàn ông, thậm chí phục vụ xa hơn cô ta cũng chẳng ngại, miễn là có tiền. Trong lòng cô ta mỗi lúc một cay Thanh Tú. Con em gái cô giàu có như vậy mà ki bo kẹt sỉ y như bà nội nó, không nhả ra một đồng cho nhà ba dượng nó, cho mẹ cho chị gái nó. Chết tiệt! Nhưng chẳng phải Vương Khải đang nằm thực vật hay sao, âu cũng là ông trời có mắt, những kẻ ki bo keo kiệt thì trời làm sao mà thương được?
Sau ngày phá sản không lâu, ông Kiên hoàn hồn trở lại, ông ta chỉ có thể cố gắng mở một quán photocopy nhỏ kiếm đủ ăn qua ngày rồi tiết kiệm trả nốt nợ nần. Bà Lan cũng đành phải theo chồng ra quán hỗ trợ dù trong lòng hậm hực vô cùng. Bà ta mặt dày đến xin tiền Thanh Tú nhưng khi đó cô không có khoản tiền lớn bà ta xin là sự thật. Lúc ấy, bà ta tức giận chỉ tay vào mặt cô nói không có đứa con gái này nữa. Thanh Tú chẳng biết nói sao, cô cũng giận bà ta mà không thèm quan tâm đến, chỉ hàng tháng đều đặn gửi tiền cho đứa em trai còn đang tuổi ăn tuổi học mà thôi.
Thanh Hằng sớm nhận ra người đàn ông đẹp trai đang chán đời uống rượu ở quầy chính là tay đàn ông giàu có bám lấy Thanh Tú trong bữa tiệc trên đỉnh tòa nhà V. Hai mắt sáng lên, cô ta bước lại gần “người quen”. Bộ váy voan mỏng hai mảnh như chẳng thể che hết đôi gò bồng đào cùng vòng ba nảy nở là tài sản lớn nhất của cô ta lúc này, cô ta ưỡn ngực ưỡn mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quốc Thịnh, nhoẻn miệng cười:
– Ai da… thật là có duyên quá, không biết anh còn nhớ em không? Em là chị gái Thanh Tú, chúng ta từng gặp trong bữa tiệc cuối năm ở tòa nhà V đấy!
Quốc Thịnh hừ nhạt một tiếng trước vẻ lả lơi mời gọi của Thanh Hằng. Anh ta không điên mà dính líu đến hạng người này, định không thèm trả lời, nào ngờ Thanh Hằng liền nói:
– Nhìn anh thế này… chắc là đang thất tình rồi! Cái Tú thật là không biết nhìn người, tiếc thật đấy!
Cô ta đưa tay định vuốt má Quốc Thịnh, anh ta lập tức quắc mắt gạt tay cô ta ra, gắt lên:
– Cô làm cái gì thế? Tránh xa tôi ra!
Thanh Hằng lại thêm tức tối, những kẻ hấp dẫn luôn từ chối cô ta mà chạy theo Thanh Tú. Cô là chị gái của nó mà hào quang luôn thuộc về nó, còn bóng tối luôn bao phủ lấy cô!
Trấn tĩnh lại, cô ta bĩu môi:
– Em có làm gì anh đâu! Nhưng mà anh cũng kém thật đấy, Vương Khải nằm như khúc gỗ bao lâu rồi mà anh cũng chẳng làm ăn gì được!
Bị đánh trúng vào nỗi đau, khuôn mặt Quốc Thịnh nhanh chóng chuyển màu tiết vịt, anh ta phải kiềm chế lắm mới không đánh đứa con gái trước mặt, chỉ cầm chai rượu định sang bàn khác ngồi. Chưa kịp đi, Thanh Hằng đã mím môi cười hí hửng trước phán đoán như thần của mình, cô ta nhướng mày nói:
– Em sẽ giúp anh có được con Tú, vấn đề là anh có chịu chi không?
Dù gì thứ cô ta cần nhất lúc này là tiền, mà người đàn ông này chắc chắn không thiếu tiền. Quốc Thịnh khựng lại nhìn Thanh Hằng đầy vẻ dè chừng, ngay sau đó anh ta gật gù hàm ý chấp nhận. Anh ta cũng đã sớm điều tra và biết những gì liên quan đến Thanh Tú. Đứa con gái đáng ghét này đúng là chị gái của Thanh Tú, chính xác là cùng mẹ khác cha. Chắc hẳn cô ta hiểu Thanh Tú hơn những kẻ khác, cũng có được cơ hội tiếp cận cô hơn những kẻ khác, vậy thì… cứ thử xem cô ta có thể làm được gì?
Bản thân Quốc Thịnh cũng đang chờ đợi như những gì bà Yến chờ đợi. Thanh Tú cứng rắn đến không ngờ, anh ta không thể tiếp cận cô dù chỉ một chút, lòng anh ta vẫn bực bội không yên, chấp niệm với cô vẫn mãi chẳng thể buông bỏ. Cô đang chung thủy với cái xác không hồn đó, anh ta lại càng yêu cô, lại càng mong ngóng cái xác đó hoàn toàn là một cái xác mỗi lúc một thối rữa.
Sau những lời từ chối của Thanh Tú, Quốc Thịnh đến một quán bar nốc rượu giải khuây. Đặt cạch cốc rượu mạnh cạn đáy xuống bàn, nhìn về phía trước, hai mắt anh ta bất giác thoáng chau lại. Đứa con gái kia… nhìn quen quen thì phải?
Thanh Hằng hiện tại đang làm phục vụ trong quán bar này, cô ta không đủ hấp dẫn để nhảy nhót, cuối cùng đành làm mấy loại việc hạ đẳng nhất ở nơi này, ăn mặc khiêu gợi đi khắp nơi mời rượu đàn ông, thậm chí phục vụ xa hơn cô ta cũng chẳng ngại, miễn là có tiền. Trong lòng cô ta mỗi lúc một cay Thanh Tú. Con em gái cô giàu có như vậy mà ki bo kẹt sỉ y như bà nội nó, không nhả ra một đồng cho nhà ba dượng nó, cho mẹ cho chị gái nó. Chết tiệt! Nhưng chẳng phải Vương Khải đang nằm thực vật hay sao, âu cũng là ông trời có mắt, những kẻ ki bo keo kiệt thì trời làm sao mà thương được?
Sau ngày phá sản không lâu, ông Kiên hoàn hồn trở lại, ông ta chỉ có thể cố gắng mở một quán photocopy nhỏ kiếm đủ ăn qua ngày rồi tiết kiệm trả nốt nợ nần. Bà Lan cũng đành phải theo chồng ra quán hỗ trợ dù trong lòng hậm hực vô cùng. Bà ta mặt dày đến xin tiền Thanh Tú nhưng khi đó cô không có khoản tiền lớn bà ta xin là sự thật. Lúc ấy, bà ta tức giận chỉ tay vào mặt cô nói không có đứa con gái này nữa. Thanh Tú chẳng biết nói sao, cô cũng giận bà ta mà không thèm quan tâm đến, chỉ hàng tháng đều đặn gửi tiền cho đứa em trai còn đang tuổi ăn tuổi học mà thôi.
Thanh Hằng sớm nhận ra người đàn ông đẹp trai đang chán đời uống rượu ở quầy chính là tay đàn ông giàu có bám lấy Thanh Tú trong bữa tiệc trên đỉnh tòa nhà V. Hai mắt sáng lên, cô ta bước lại gần “người quen”. Bộ váy voan mỏng hai mảnh như chẳng thể che hết đôi gò bồng đào cùng vòng ba nảy nở là tài sản lớn nhất của cô ta lúc này, cô ta ưỡn ngực ưỡn mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quốc Thịnh, nhoẻn miệng cười:
– Ai da… thật là có duyên quá, không biết anh còn nhớ em không? Em là chị gái Thanh Tú, chúng ta từng gặp trong bữa tiệc cuối năm ở tòa nhà V đấy!
Quốc Thịnh hừ nhạt một tiếng trước vẻ lả lơi mời gọi của Thanh Hằng. Anh ta không điên mà dính líu đến hạng người này, định không thèm trả lời, nào ngờ Thanh Hằng liền nói:
– Nhìn anh thế này… chắc là đang thất tình rồi! Cái Tú thật là không biết nhìn người, tiếc thật đấy!
Cô ta đưa tay định vuốt má Quốc Thịnh, anh ta lập tức quắc mắt gạt tay cô ta ra, gắt lên:
– Cô làm cái gì thế? Tránh xa tôi ra!
Thanh Hằng lại thêm tức tối, những kẻ hấp dẫn luôn từ chối cô ta mà chạy theo Thanh Tú. Cô là chị gái của nó mà hào quang luôn thuộc về nó, còn bóng tối luôn bao phủ lấy cô!
Trấn tĩnh lại, cô ta bĩu môi:
– Em có làm gì anh đâu! Nhưng mà anh cũng kém thật đấy, Vương Khải nằm như khúc gỗ bao lâu rồi mà anh cũng chẳng làm ăn gì được!
Bị đánh trúng vào nỗi đau, khuôn mặt Quốc Thịnh nhanh chóng chuyển màu tiết vịt, anh ta phải kiềm chế lắm mới không đánh đứa con gái trước mặt, chỉ cầm chai rượu định sang bàn khác ngồi. Chưa kịp đi, Thanh Hằng đã mím môi cười hí hửng trước phán đoán như thần của mình, cô ta nhướng mày nói:
– Em sẽ giúp anh có được con Tú, vấn đề là anh có chịu chi không?
Dù gì thứ cô ta cần nhất lúc này là tiền, mà người đàn ông này chắc chắn không thiếu tiền. Quốc Thịnh khựng lại nhìn Thanh Hằng đầy vẻ dè chừng, ngay sau đó anh ta gật gù hàm ý chấp nhận. Anh ta cũng đã sớm điều tra và biết những gì liên quan đến Thanh Tú. Đứa con gái đáng ghét này đúng là chị gái của Thanh Tú, chính xác là cùng mẹ khác cha. Chắc hẳn cô ta hiểu Thanh Tú hơn những kẻ khác, cũng có được cơ hội tiếp cận cô hơn những kẻ khác, vậy thì… cứ thử xem cô ta có thể làm được gì?