Chương 35
Vương Khải sững lại, vậy là Thanh Tú đã biết chuyện? Nếu là như vậy, anh cũng không cần thiết phải giấu cô nữa. Đáy mắt tối sẫm, anh nhìn về đôi mắt long lanh của cô, âm giọng anh nhẹ nhàng như thoảng qua tai nhưng thông tin lại làm cô chấn động:
– Thiên Uy đã ch.ết rồi. Không cần cứu vãn.
Vì cô, anh quyết định khai tử Thiên Uy. Nếu anh cứ đắm chìm vào việc khôi phục nó, thời gian, tâm trí của anh sẽ không đủ để dành cho cô. Hơn nữa, con đường ấy mịt mờ vô định, khi tai tiếng của Thiên Uy không thể nào gột rửa. Thà rằng dồn tất cả những gì còn lại, mở một con đường máu thoát thân, còn hơn là khơi gợi ngọn lửa từ đống tro tàn. Con đường này chỉ có thể mình anh bước, không còn những anh em một thời cùng chinh chiến. Thiên Bảo được anh tạo ra chính là nơi trú ngụ an toàn cho các anh em trước sóng gió cuộc đời, cũng là điều anh chuẩn bị cho sự rút lui chính thức của mình khỏi thế giới của Lưu Phát, một thế giới không phù hợp với cô.
Hai mắt mở to ngỡ ngàng, đáy mắt rung rung lo lắng, Thanh Tú mấp máy môi trước thông tin đột ngột từ Vương Khải:
– Thiên Uy… không thể cứu vãn?
Vương Khải ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng. Anh mỉm cười trấn an vẻ âu lo của cô:
– Công việc sắp tới sẽ phải nhờ em.
Ở bên Vương Khải, Thanh Tú cảm thấy bình an hơn bất cứ đâu, dù cô biết con đường anh đi không hề bằng phẳng mà thậm chí là sóng rung gió lắc. Cô mím môi cười, hai mắt long lanh lè lưỡi lí lắc, hài lòng vì anh cho cô theo, không như ngày xưa, lúc nào anh cũng trốn tránh thật xa khỏi cô:
– Cảm ơn đại ca!
Anh phì cười, trêu chọc giơ tay như muốn gõ nhẹ lên trán cô, nhưng ngay khi chạm đến liền chuyển thành gạt nhẹ lọn tóc mái dài che đôi mắt long lanh của cô sang một bên tai. Đôi mắt anh nửa ấm áp, nửa si mê như muôn vàn vì sao lấp lánh. Khuôn mặt Thanh Tú bất giác đỏ lựng khiến bàn tay anh như chạm phải hòn lửa. Lập tức rút tay về, anh khẽ nói:
– Bảy giờ rồi, nên ra ăn tối!
Thanh Tú cười cười xoa xoa trán, nhấp môi ngụm trà gừng nóng hổi rồi bước theo Vương Khải. Cô không biết anh có quyết định thế nào về con đường sắp tới, nhưng cô có niềm tin một con người bản lĩnh như anh sẽ tạo nên một đế chế mới thậm chí còn vượt trội Thiên Uy.
Sau bữa tối, Vương Khải vẫn không để Thanh Tú dọn dẹp, anh cau mày dặn cô ngồi yên, sau đó nhanh tay dọn bát đĩa vào máy rửa. Thanh Tú chỉ biết trơ mắt nhìn anh hành động, cuối cùng cô đành lôi hoa quả bác giúp việc mua về để tủ lạnh ra gọt, chờ anh dọn xong thì cùng ăn.
Vương Khải nhíu mày nhìn đĩa táo gọt sẵn ngon mắt trên đĩa:
– Hoa quả còn lạnh, em để một lát hãy ăn.
Ý đồ mua hoa quả là của anh, ý đồ gọt vỏ cho cô cũng là của anh, chỉ là cô nhanh tay hơn anh nghĩ mà thôi. Nhưng dao sắc như vậy, nhìn cô gọt anh không yên tâm. Ngừng lại một giây, anh nhàn nhạt dặn:
– Lần sau, chờ tôi gọt.
Anh còn hơn cả bảo mẫu của cô nữa! Cô nửa cười nửa mếu bĩu môi:
– Anh còn coi em là phụ nữ nữa không thế?
Đã không cho cô nấu ăn, dọn dẹp thì cũng phải để cô làm gì đó chứ? Cô không muốn ăn không ngồi rồi đâu!
Vương Khải không trả lời, anh lau tay vào khăn, ngồi xuống đối diện cô. Thanh Tú cong mắt cười, cầm một miếng táo đưa đến miệng anh mời mọc:
– Táo không lạnh mấy, ăn mát mới ngon!
Miếng táo thơm phức mát lịm chạm đến đôi môi mím chặt của Vương Khải. Bất ngờ, anh há miệng, nhưng không phải ngậm lấy miếng táo, mà nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay trỏ của cô!
Cảm giác mềm mềm ấm ấm bất ngờ chạm vào da thịt, Thanh Tú hốt hoảng vội giật tay lại, cả khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng. Người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng trước mặt không ngờ lại cà chớn đến mức này! Cả người cô nóng ran, cảm tưởng như khói đang bay ra từ hai lỗ tai cô, cô lúng túng không biết nên xử lý thế nào, chỉ mấp máy môi:
– Anh… tự lấy ăn đi!
Vương Khải bình tĩnh ngắm nhìn vẻ đáng yêu của cô, khuôn mặt anh nửa làm như không có chuyện gì xảy ra, nửa lại tỏ vẻ thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mặt.
– Không cho em làm thuộc hạ.
Anh nhàn nhạt kết luận, lấy một miếng táo đưa lên miệng cắn, hương vị giòn ngọt mọng nước của trái táo bất giác làm anh liên tưởng đến cô, tự nhiên hai vành tai lại đỏ ửng lên.
Thanh Tú chẳng còn tâm trạng nào mà ăn táo, cô hiểu ý anh, hiểu sự theo đuổi của anh, nhưng cô không muốn anh thẳng thắn, cũng không muốn bản thân phải trả lời quá sớm. Anh cũng không ép cô quyết định, coi như cho cô thời gian. Cô còn ngồi lại đây tiếp chuyện với anh, không cho anh một cái tát sau pha cà chớn vừa rồi… có phải khiến anh hiểu cô đã chấp nhận anh hay không?
– Táo bớt lạnh rồi đấy, em ăn đi!
Cô ngẩn người suy nghĩ, giật mình khi anh đưa miếng táo đến miệng cô. Cô mím môi gật gật, đưa tay đỡ miếng táo nhấm nháp. Đầu cô hơi cúi, hai má vẫn còn hồng ửng. Anh mỉm cười hài lòng, cô ngoan hơn anh lo sợ.
– Thiên Uy đã ch.ết rồi. Không cần cứu vãn.
Vì cô, anh quyết định khai tử Thiên Uy. Nếu anh cứ đắm chìm vào việc khôi phục nó, thời gian, tâm trí của anh sẽ không đủ để dành cho cô. Hơn nữa, con đường ấy mịt mờ vô định, khi tai tiếng của Thiên Uy không thể nào gột rửa. Thà rằng dồn tất cả những gì còn lại, mở một con đường máu thoát thân, còn hơn là khơi gợi ngọn lửa từ đống tro tàn. Con đường này chỉ có thể mình anh bước, không còn những anh em một thời cùng chinh chiến. Thiên Bảo được anh tạo ra chính là nơi trú ngụ an toàn cho các anh em trước sóng gió cuộc đời, cũng là điều anh chuẩn bị cho sự rút lui chính thức của mình khỏi thế giới của Lưu Phát, một thế giới không phù hợp với cô.
Hai mắt mở to ngỡ ngàng, đáy mắt rung rung lo lắng, Thanh Tú mấp máy môi trước thông tin đột ngột từ Vương Khải:
– Thiên Uy… không thể cứu vãn?
Vương Khải ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng. Anh mỉm cười trấn an vẻ âu lo của cô:
– Công việc sắp tới sẽ phải nhờ em.
Ở bên Vương Khải, Thanh Tú cảm thấy bình an hơn bất cứ đâu, dù cô biết con đường anh đi không hề bằng phẳng mà thậm chí là sóng rung gió lắc. Cô mím môi cười, hai mắt long lanh lè lưỡi lí lắc, hài lòng vì anh cho cô theo, không như ngày xưa, lúc nào anh cũng trốn tránh thật xa khỏi cô:
– Cảm ơn đại ca!
Anh phì cười, trêu chọc giơ tay như muốn gõ nhẹ lên trán cô, nhưng ngay khi chạm đến liền chuyển thành gạt nhẹ lọn tóc mái dài che đôi mắt long lanh của cô sang một bên tai. Đôi mắt anh nửa ấm áp, nửa si mê như muôn vàn vì sao lấp lánh. Khuôn mặt Thanh Tú bất giác đỏ lựng khiến bàn tay anh như chạm phải hòn lửa. Lập tức rút tay về, anh khẽ nói:
– Bảy giờ rồi, nên ra ăn tối!
Thanh Tú cười cười xoa xoa trán, nhấp môi ngụm trà gừng nóng hổi rồi bước theo Vương Khải. Cô không biết anh có quyết định thế nào về con đường sắp tới, nhưng cô có niềm tin một con người bản lĩnh như anh sẽ tạo nên một đế chế mới thậm chí còn vượt trội Thiên Uy.
Sau bữa tối, Vương Khải vẫn không để Thanh Tú dọn dẹp, anh cau mày dặn cô ngồi yên, sau đó nhanh tay dọn bát đĩa vào máy rửa. Thanh Tú chỉ biết trơ mắt nhìn anh hành động, cuối cùng cô đành lôi hoa quả bác giúp việc mua về để tủ lạnh ra gọt, chờ anh dọn xong thì cùng ăn.
Vương Khải nhíu mày nhìn đĩa táo gọt sẵn ngon mắt trên đĩa:
– Hoa quả còn lạnh, em để một lát hãy ăn.
Ý đồ mua hoa quả là của anh, ý đồ gọt vỏ cho cô cũng là của anh, chỉ là cô nhanh tay hơn anh nghĩ mà thôi. Nhưng dao sắc như vậy, nhìn cô gọt anh không yên tâm. Ngừng lại một giây, anh nhàn nhạt dặn:
– Lần sau, chờ tôi gọt.
Anh còn hơn cả bảo mẫu của cô nữa! Cô nửa cười nửa mếu bĩu môi:
– Anh còn coi em là phụ nữ nữa không thế?
Đã không cho cô nấu ăn, dọn dẹp thì cũng phải để cô làm gì đó chứ? Cô không muốn ăn không ngồi rồi đâu!
Vương Khải không trả lời, anh lau tay vào khăn, ngồi xuống đối diện cô. Thanh Tú cong mắt cười, cầm một miếng táo đưa đến miệng anh mời mọc:
– Táo không lạnh mấy, ăn mát mới ngon!
Miếng táo thơm phức mát lịm chạm đến đôi môi mím chặt của Vương Khải. Bất ngờ, anh há miệng, nhưng không phải ngậm lấy miếng táo, mà nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay trỏ của cô!
Cảm giác mềm mềm ấm ấm bất ngờ chạm vào da thịt, Thanh Tú hốt hoảng vội giật tay lại, cả khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng. Người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng trước mặt không ngờ lại cà chớn đến mức này! Cả người cô nóng ran, cảm tưởng như khói đang bay ra từ hai lỗ tai cô, cô lúng túng không biết nên xử lý thế nào, chỉ mấp máy môi:
– Anh… tự lấy ăn đi!
Vương Khải bình tĩnh ngắm nhìn vẻ đáng yêu của cô, khuôn mặt anh nửa làm như không có chuyện gì xảy ra, nửa lại tỏ vẻ thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mặt.
– Không cho em làm thuộc hạ.
Anh nhàn nhạt kết luận, lấy một miếng táo đưa lên miệng cắn, hương vị giòn ngọt mọng nước của trái táo bất giác làm anh liên tưởng đến cô, tự nhiên hai vành tai lại đỏ ửng lên.
Thanh Tú chẳng còn tâm trạng nào mà ăn táo, cô hiểu ý anh, hiểu sự theo đuổi của anh, nhưng cô không muốn anh thẳng thắn, cũng không muốn bản thân phải trả lời quá sớm. Anh cũng không ép cô quyết định, coi như cho cô thời gian. Cô còn ngồi lại đây tiếp chuyện với anh, không cho anh một cái tát sau pha cà chớn vừa rồi… có phải khiến anh hiểu cô đã chấp nhận anh hay không?
– Táo bớt lạnh rồi đấy, em ăn đi!
Cô ngẩn người suy nghĩ, giật mình khi anh đưa miếng táo đến miệng cô. Cô mím môi gật gật, đưa tay đỡ miếng táo nhấm nháp. Đầu cô hơi cúi, hai má vẫn còn hồng ửng. Anh mỉm cười hài lòng, cô ngoan hơn anh lo sợ.