Chương 32
Thanh Tú tiếp tục xử lý tài liệu trong ổ cứng, bất chợt cô cảm thấy có nghi vấn trong đó, liền tính toán lại cẩn thận. Quả nhiên con số giữa báo cáo và thực tế có chênh lệch. Một con số chênh lệch nhỏ nhưng khi cộng dồn lại thì ra một con số không hề nhỏ. Hai mươi tỉ trong một năm… Năm năm, con số là… Thanh Tú lạnh cứng người trước con số xoay quanh một trăm tỉ. Tất cả được che giấu cực kỳ tinh vi bằng việc bịa đặt giấy tờ mua bán ảo nhằm che mắt bà nội cô để rút lõi tổng công ty. Người duyệt ký là tổng giám đốc Hoàng Hải, Hoàng Thế Hải, cũng là bác cả của cô. Không lẽ… chính ông ta là kẻ làm ra trò ma quỷ này? Cô không biết nữa, chỉ biết cần phải báo cáo với bà nội cô càng sớm càng tốt!
Bà Kim Yến cũng đã sớm cho người điều tra ngay khi biết tin từ Vương Khải. Đêm qua, lão giám đốc tài chính xin nghỉ việc đã bị bà bắt phải khai nhận toàn bộ sự việc. Lúc này bà đã biết kẻ chủ mưu là ai, trong lòng bà muộn phiền không dứt, chẳng thiết ăn uống gì. Bà không ngờ đứa cháu đích tôn của bà lại làm thứ việc hèn hạ này, chẳng phải Hoàng Hải sớm muộn cũng sẽ về tay nó sao, tại sao nó còn bày trò để rút ruột của bà, của ba nó?
Bà Yến cho gọi cậu đích tôn Hoàng Thế Hiển vào phòng, hai tay bà bóp thái dương, cả người nửa nằm nửa ngồi trên giường, thái độ mỏi mệt không muốn nhìn cậu cháu trai mà bà yêu thương nhất.
Sớm biết mình đã bị lộ tẩy, chưa vào đến cửa phòng Thế Hiển đã quỳ xuống dập đầu:
– Bà nội… cháu đã biết tội, bà tha cho cháu với!
Bà Yến đỏ gay mặt mũi, hai mắt cũng đỏ lòm xua tay:
– Tha thế nào? Mày rút ruột Hoàng Hải, bày mưu g.i.ết em mày, tao phải tha cho mày thế nào?
– G.i.ết? G.i.ết ai hả bà?
– Cái Tú em mày! Mày thuê người cướp túi, đ.âm c.h.ết nó chứ còn ai!
– Cháu không bày mưu g.i.ết cái Tú! Cháu thề là cháu không làm việc này! Bà tin cháu có được không bà? Huhuhu…
Hắn ta nước mắt như mưa níu tay bà Yến thề sống thề ch.ết, còn nói thêm để bà nội hắn tin:
– Bà nghĩ xem, chuyện này bị phát giác có phải cháu là kẻ đầu tiên bị tóm, cháu còn bày mưu g.i.ết nó để tội chồng thêm tội hay sao? Cháu rút ruột Hoàng Hải là cháu có tội, nhưng bày mưu g.i.ết nó thì cháu không làm!
– Mày không làm thì ai làm hả?
– Thằng Vũ… cháu nghi ngờ chính là nó bà ạ! Xưa nay nhà nó luôn ghen tỵ với nhà cháu! Chính nó gắp lửa bỏ tay người, nó bày mưu để đổ tội cho cháu!
Hắn ta vẫn không ngừng van xin, hắn biết bà hắn luôn cưng chiều hắn nhất cái nhà này:
– Bà… số tiền ấy với Hoàng Hải cũng chẳng thấm vào đâu mà… Bà coi như bỏ qua cho cháu đi! Có được không bà?
Xưa nay hắn luôn nghĩ như vậy nên mới dám làm liều. Bà Yến nhắm mắt lắc đầu. Điều bà đau lòng nhất là sự giả dối, sự tham lam che mờ đạo đức mà bà không ngờ lại xảy ra trong ngôi nhà này. Việc hại Thanh Tú, nếu Thế Hiển không làm thì ai làm? Bà có thể nào tin lời thằng cháu giả dối này được không?
– Mày quỳ ở phòng thờ ba ngày, không được rời nửa bước! Tao còn chưa tha cho mày đâu!
Thế Hiển dập đầu tạ lỗi với bà nội, trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ nhếch hắn ngoan ngoãn lui đi.
Bà Kim Yến tiếp tục cho người gọi Hoàng Thế Vũ, đứa cháu trai thứ hai của bà vào phòng. Hắn ta có phong thái điềm tĩnh nho nhã, cũng không dễ dàng lộ tâm tư, bà càng khó điều tra từ hắn. Quả nhiên, hắn chẳng có sơ hở gì để bà bắt bẻ, cuối cùng bà đành cho hắn đi.
Thanh Tú không gọi điện thoại được cho bà nội, mãi đến hơn mười một giờ trưa bà mới nghe máy, cô căng thẳng nói:
– Bà… con phát hiện có sai lệch trong giấy tờ tài chính!
– Ta đã biết.
– Bà… ai là kẻ gây ra vậy bà?
– Ta không thể cho con câu trả lời. Chuyện này con hãy coi như không biết. Việc của con là làm tốt phận sự của mình. Chuyện con phát giác, ta có lời khen cho con.
Thanh Tú sững sờ. Cô không ngờ bà nội cô từ chối tiết lộ kẻ đứng sau. Bà còn khuyên cô coi như không biết. Có phải vì… bà sợ cô sẽ tố giác hắn ta?
Toàn thân bủn rủn vô lực, sắc mặt Thanh Tú chuyển màu tái nhợt, cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế xoay. Người bà cô yêu thương nhất, người cô luôn nghĩ là yêu thương cô nhất… thì ra… bà vẫn đặt cô sau kẻ đó. Cảm giác tủi thân, sống mũi cô bỗng cay xè. Cô chỉ là cháu gái, so với bốn cháu trai mà nói… cô không thể nào bằng được. Bọn họ gắn liền với tương lai của Hoàng Hải, còn cô, chỉ về tình cảm bà gần gũi yêu thương cô, nhưng động đến tương lai của gia tộc họ Hoàng, cô chắc chắn phải xếp sau những kẻ đó. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình đáng thương như lúc này. Ba đẻ mất sớm, mẹ đẻ không quan tâm, cô cứ nghĩ mình còn bà nội yêu thương, vậy mà… người thực sự cần cô lại không phải là bà.
Bà Kim Yến cũng đã sớm cho người điều tra ngay khi biết tin từ Vương Khải. Đêm qua, lão giám đốc tài chính xin nghỉ việc đã bị bà bắt phải khai nhận toàn bộ sự việc. Lúc này bà đã biết kẻ chủ mưu là ai, trong lòng bà muộn phiền không dứt, chẳng thiết ăn uống gì. Bà không ngờ đứa cháu đích tôn của bà lại làm thứ việc hèn hạ này, chẳng phải Hoàng Hải sớm muộn cũng sẽ về tay nó sao, tại sao nó còn bày trò để rút ruột của bà, của ba nó?
Bà Yến cho gọi cậu đích tôn Hoàng Thế Hiển vào phòng, hai tay bà bóp thái dương, cả người nửa nằm nửa ngồi trên giường, thái độ mỏi mệt không muốn nhìn cậu cháu trai mà bà yêu thương nhất.
Sớm biết mình đã bị lộ tẩy, chưa vào đến cửa phòng Thế Hiển đã quỳ xuống dập đầu:
– Bà nội… cháu đã biết tội, bà tha cho cháu với!
Bà Yến đỏ gay mặt mũi, hai mắt cũng đỏ lòm xua tay:
– Tha thế nào? Mày rút ruột Hoàng Hải, bày mưu g.i.ết em mày, tao phải tha cho mày thế nào?
– G.i.ết? G.i.ết ai hả bà?
– Cái Tú em mày! Mày thuê người cướp túi, đ.âm c.h.ết nó chứ còn ai!
– Cháu không bày mưu g.i.ết cái Tú! Cháu thề là cháu không làm việc này! Bà tin cháu có được không bà? Huhuhu…
Hắn ta nước mắt như mưa níu tay bà Yến thề sống thề ch.ết, còn nói thêm để bà nội hắn tin:
– Bà nghĩ xem, chuyện này bị phát giác có phải cháu là kẻ đầu tiên bị tóm, cháu còn bày mưu g.i.ết nó để tội chồng thêm tội hay sao? Cháu rút ruột Hoàng Hải là cháu có tội, nhưng bày mưu g.i.ết nó thì cháu không làm!
– Mày không làm thì ai làm hả?
– Thằng Vũ… cháu nghi ngờ chính là nó bà ạ! Xưa nay nhà nó luôn ghen tỵ với nhà cháu! Chính nó gắp lửa bỏ tay người, nó bày mưu để đổ tội cho cháu!
Hắn ta vẫn không ngừng van xin, hắn biết bà hắn luôn cưng chiều hắn nhất cái nhà này:
– Bà… số tiền ấy với Hoàng Hải cũng chẳng thấm vào đâu mà… Bà coi như bỏ qua cho cháu đi! Có được không bà?
Xưa nay hắn luôn nghĩ như vậy nên mới dám làm liều. Bà Yến nhắm mắt lắc đầu. Điều bà đau lòng nhất là sự giả dối, sự tham lam che mờ đạo đức mà bà không ngờ lại xảy ra trong ngôi nhà này. Việc hại Thanh Tú, nếu Thế Hiển không làm thì ai làm? Bà có thể nào tin lời thằng cháu giả dối này được không?
– Mày quỳ ở phòng thờ ba ngày, không được rời nửa bước! Tao còn chưa tha cho mày đâu!
Thế Hiển dập đầu tạ lỗi với bà nội, trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ nhếch hắn ngoan ngoãn lui đi.
Bà Kim Yến tiếp tục cho người gọi Hoàng Thế Vũ, đứa cháu trai thứ hai của bà vào phòng. Hắn ta có phong thái điềm tĩnh nho nhã, cũng không dễ dàng lộ tâm tư, bà càng khó điều tra từ hắn. Quả nhiên, hắn chẳng có sơ hở gì để bà bắt bẻ, cuối cùng bà đành cho hắn đi.
Thanh Tú không gọi điện thoại được cho bà nội, mãi đến hơn mười một giờ trưa bà mới nghe máy, cô căng thẳng nói:
– Bà… con phát hiện có sai lệch trong giấy tờ tài chính!
– Ta đã biết.
– Bà… ai là kẻ gây ra vậy bà?
– Ta không thể cho con câu trả lời. Chuyện này con hãy coi như không biết. Việc của con là làm tốt phận sự của mình. Chuyện con phát giác, ta có lời khen cho con.
Thanh Tú sững sờ. Cô không ngờ bà nội cô từ chối tiết lộ kẻ đứng sau. Bà còn khuyên cô coi như không biết. Có phải vì… bà sợ cô sẽ tố giác hắn ta?
Toàn thân bủn rủn vô lực, sắc mặt Thanh Tú chuyển màu tái nhợt, cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế xoay. Người bà cô yêu thương nhất, người cô luôn nghĩ là yêu thương cô nhất… thì ra… bà vẫn đặt cô sau kẻ đó. Cảm giác tủi thân, sống mũi cô bỗng cay xè. Cô chỉ là cháu gái, so với bốn cháu trai mà nói… cô không thể nào bằng được. Bọn họ gắn liền với tương lai của Hoàng Hải, còn cô, chỉ về tình cảm bà gần gũi yêu thương cô, nhưng động đến tương lai của gia tộc họ Hoàng, cô chắc chắn phải xếp sau những kẻ đó. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình đáng thương như lúc này. Ba đẻ mất sớm, mẹ đẻ không quan tâm, cô cứ nghĩ mình còn bà nội yêu thương, vậy mà… người thực sự cần cô lại không phải là bà.