Chương 25
Vương Khải nhàn nhạt nói với người ở đầu bên kia:
– Bà Yến, Thanh Tú hiện đang gặp nguy hiểm. Nơi nguy hiểm cho cô ấy rất có thể là nhà họ Hoàng. Tôi sẽ gửi cho bà các bằng chứng để bà tin. Chuyện này bà cần được biết.
Bà Yến sốc đến há hốc miệng. Âm giọng lạnh lẽo này… chính là thằng đó! Chẳng lẽ… cháu bà đang ở cùng nó? Khuôn mặt bà nhanh chóng đen kịt lại, bà gằn giọng:
– Vương Khải, mày nói thế là có ý gì, có phải mày tìm cớ để giữ cháu tao đúng không?
– Điều tôi quan tâm là an toàn của Thanh Tú.
Ngay sau đó anh ngắt máy. Bà Yến lập tức gọi lại, Thanh Tú đành nghe điện thoại trong cơn tức giận nảy lửa của bà nội. Bà trách cô dễ dàng tin người, dễ dàng theo người khác như vậy trong khi không biết kẻ đó tốt xấu thế nào. Cô chẳng biết nói gì, đành chịu trận lắng nghe. Bà Yến không hề đả động việc mình cấm Vương Khải đến gần Thanh Tú, bà chỉ yêu cầu Thanh Tú về nhà ngay lập tức, nếu cô không về bà sẽ cho người đi tìm bắt cô về.
Vương Khải gửi toàn bộ video cảnh cướp giật chiều qua được camera hành trình của xe hơi Minh Thắng ghi lại, hình ảnh con dao được kiểm tra độc tố, file ghi âm lời khai của hai thằng cướp và số tài khoản cùng thông tin của Nguyễn Đức Tiến đến email của bà Yến, đồng thời anh cũng gửi những phán đoán của mình. Thông báo gửi mail hoàn thành, anh ngẩng mặt lên nói với Thanh Tú:
– Em bảo bà kiểm tra email.
Không nói thêm câu gì, anh bước về bếp sắp sửa bữa tối để ra bàn. Thanh Tú lúng túng bảo bà rồi ngắt máy, ra sắp mâm cùng anh.
Cô và anh ngồi đối diện nhau trước bàn ăn nóng hổi. Anh mới tắm nhanh, mái tóc ngắn cứng cáp vẫn còn loang loáng nước. Từng đường nét khuôn mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh đèn cam nhạt ấm áp. Sống mũi cao thẳng như ống trúc, đôi mắt chim ưng sắc lạnh lúc này đầy vẻ dịu dàng trước cô. Cảm giác trong lòng cô nửa gần gũi nửa lại xa lạ với anh, thực lòng chưa quen nhưng trái tim cứ đập rộn ràng khiến cô lúng túng. Anh vẫn một phong thái trầm ổn nhưng nếu cô tinh ý sẽ thấy được khóe miệng anh khẽ cong lên.
Hai người chưa kịp đưa cơm vào miệng, bà Yến gọi lại cho Thanh Tú. Âm giọng bà dịu đi đôi phần:
– Bà đã biết con gặp phải chuyện gì, tốt hơn con nên theo sắp xếp của bà. Con đang ở đâu, bà cho người đến đón con?
Ý của bà Yến là bà sẽ sắp xếp người bảo vệ cô, cũng đồng thời để cô tránh xa Vương Khải.
Chẳng hiểu sao… cô lại không muốn xa nơi này, ở bên anh… cô thấy yên tâm hơn bất cứ đâu.
– Nơi con ở… rất an toàn. Bà cứ yên tâm ạ.
– Ý con là… ở cùng Vương Khải?
Bà Yến tức đến nghẹn cổ hỏi lại cô. Thanh Tú không biết trả lời sao, cô bỗng thấy anh giơ tay muốn lấy điện thoại, vô thức cô nghe anh.
Vương Khải vẫn dùng tông giọng âm trầm, nghiêm túc nói:
– Bà Yến, tôi cam đoan với bà Thanh Tú ở đây là an toàn nhất, sẽ không một ai làm tổn thương cô ấy, cô ấy đến đây thế nào thì khi trở về vẫn sẽ như vậy.
Bà Yến hiểu ý anh là gì, đương nhiên bà không chấp nhận, cũng không tin tưởng giao trứng cho ác. Nhưng bảo bà giành giật người với lão đại có cả dàn đàn em sừng sỏ như anh thì dù bà có là lão phật gia Hoàng Hải cũng không thể đấu lại, nhất là khi Thanh Tú tự nguyện theo anh. Thậm chí, dù bà có cho người tìm đến đón Thanh Tú đi, hắn vẫn có thể cướp người về. Bà chẳng còn cách nào, cuối cùng đành nhắm mắt lại chấp nhận tin tưởng anh còn hơn là nghi kỵ.
– Cậu nhớ nói lời thì phải giữ lời. Nếu không… có phải xới tung Thiên Uy lên tôi cũng sẽ làm bằng được!
Anh nhếch nhẹ môi, âm giọng có chút giễu cợt:
– Tôi tin bà làm được điều này.
– Cậu điều tra đến đâu rồi?
Bà Yến căng thẳng hỏi. Chuyện này nhất định là có kẻ đứng sau ở Hoàng Hải gây ra. Mấy năm qua bà không sâu sát về tình hình tài chính của tổng công ty, rất có thể có mập mờ ở đây, không ngờ việc này lại đẩy Thanh Tú vào nguy hiểm. Bà không muốn làm to chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh Hoàng Hải gây hoang mang dư luận, hơn nữa… kẻ gây chuyện… khả năng cao lại là kẻ nằm trong số hai con trai lớn cùng hai cháu trai lớn của bà. Báo cảnh sát không phải là lựa chọn hàng đầu trong hoàn cảnh này.
– Gã Tiến đã rời khỏi Việt Nam. Gã tứ cố vô thân, không có người thân để đe dọa.
Kẻ ra tay lựa chọn một đối tượng rất phù hợp. Trên đời này, một kẻ tứ cố vô thân là kẻ liều lĩnh nhất, cũng không có chút lưu tình với bất cứ kẻ nào. Lẽ ra… anh cũng chính là một kẻ như thế, vậy mà vì cô… anh đã không còn là kẻ đơn độc. Anh có người thân duy nhất trên thế gian này, người ấy chính là cô.
– Vậy… phải tra ra hắn thế nào đây?
Bà Yến run run bất lực hỏi. Bà thực tình không quen đối diện với những chuyện thế này.
– Bà có thể giúp tôi điều tra chứ? Chúng ta sẽ không đi từ gã Tiến nữa, mà từ chính những kẻ đáng nghi ngờ.
– Bà Yến, Thanh Tú hiện đang gặp nguy hiểm. Nơi nguy hiểm cho cô ấy rất có thể là nhà họ Hoàng. Tôi sẽ gửi cho bà các bằng chứng để bà tin. Chuyện này bà cần được biết.
Bà Yến sốc đến há hốc miệng. Âm giọng lạnh lẽo này… chính là thằng đó! Chẳng lẽ… cháu bà đang ở cùng nó? Khuôn mặt bà nhanh chóng đen kịt lại, bà gằn giọng:
– Vương Khải, mày nói thế là có ý gì, có phải mày tìm cớ để giữ cháu tao đúng không?
– Điều tôi quan tâm là an toàn của Thanh Tú.
Ngay sau đó anh ngắt máy. Bà Yến lập tức gọi lại, Thanh Tú đành nghe điện thoại trong cơn tức giận nảy lửa của bà nội. Bà trách cô dễ dàng tin người, dễ dàng theo người khác như vậy trong khi không biết kẻ đó tốt xấu thế nào. Cô chẳng biết nói gì, đành chịu trận lắng nghe. Bà Yến không hề đả động việc mình cấm Vương Khải đến gần Thanh Tú, bà chỉ yêu cầu Thanh Tú về nhà ngay lập tức, nếu cô không về bà sẽ cho người đi tìm bắt cô về.
Vương Khải gửi toàn bộ video cảnh cướp giật chiều qua được camera hành trình của xe hơi Minh Thắng ghi lại, hình ảnh con dao được kiểm tra độc tố, file ghi âm lời khai của hai thằng cướp và số tài khoản cùng thông tin của Nguyễn Đức Tiến đến email của bà Yến, đồng thời anh cũng gửi những phán đoán của mình. Thông báo gửi mail hoàn thành, anh ngẩng mặt lên nói với Thanh Tú:
– Em bảo bà kiểm tra email.
Không nói thêm câu gì, anh bước về bếp sắp sửa bữa tối để ra bàn. Thanh Tú lúng túng bảo bà rồi ngắt máy, ra sắp mâm cùng anh.
Cô và anh ngồi đối diện nhau trước bàn ăn nóng hổi. Anh mới tắm nhanh, mái tóc ngắn cứng cáp vẫn còn loang loáng nước. Từng đường nét khuôn mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh đèn cam nhạt ấm áp. Sống mũi cao thẳng như ống trúc, đôi mắt chim ưng sắc lạnh lúc này đầy vẻ dịu dàng trước cô. Cảm giác trong lòng cô nửa gần gũi nửa lại xa lạ với anh, thực lòng chưa quen nhưng trái tim cứ đập rộn ràng khiến cô lúng túng. Anh vẫn một phong thái trầm ổn nhưng nếu cô tinh ý sẽ thấy được khóe miệng anh khẽ cong lên.
Hai người chưa kịp đưa cơm vào miệng, bà Yến gọi lại cho Thanh Tú. Âm giọng bà dịu đi đôi phần:
– Bà đã biết con gặp phải chuyện gì, tốt hơn con nên theo sắp xếp của bà. Con đang ở đâu, bà cho người đến đón con?
Ý của bà Yến là bà sẽ sắp xếp người bảo vệ cô, cũng đồng thời để cô tránh xa Vương Khải.
Chẳng hiểu sao… cô lại không muốn xa nơi này, ở bên anh… cô thấy yên tâm hơn bất cứ đâu.
– Nơi con ở… rất an toàn. Bà cứ yên tâm ạ.
– Ý con là… ở cùng Vương Khải?
Bà Yến tức đến nghẹn cổ hỏi lại cô. Thanh Tú không biết trả lời sao, cô bỗng thấy anh giơ tay muốn lấy điện thoại, vô thức cô nghe anh.
Vương Khải vẫn dùng tông giọng âm trầm, nghiêm túc nói:
– Bà Yến, tôi cam đoan với bà Thanh Tú ở đây là an toàn nhất, sẽ không một ai làm tổn thương cô ấy, cô ấy đến đây thế nào thì khi trở về vẫn sẽ như vậy.
Bà Yến hiểu ý anh là gì, đương nhiên bà không chấp nhận, cũng không tin tưởng giao trứng cho ác. Nhưng bảo bà giành giật người với lão đại có cả dàn đàn em sừng sỏ như anh thì dù bà có là lão phật gia Hoàng Hải cũng không thể đấu lại, nhất là khi Thanh Tú tự nguyện theo anh. Thậm chí, dù bà có cho người tìm đến đón Thanh Tú đi, hắn vẫn có thể cướp người về. Bà chẳng còn cách nào, cuối cùng đành nhắm mắt lại chấp nhận tin tưởng anh còn hơn là nghi kỵ.
– Cậu nhớ nói lời thì phải giữ lời. Nếu không… có phải xới tung Thiên Uy lên tôi cũng sẽ làm bằng được!
Anh nhếch nhẹ môi, âm giọng có chút giễu cợt:
– Tôi tin bà làm được điều này.
– Cậu điều tra đến đâu rồi?
Bà Yến căng thẳng hỏi. Chuyện này nhất định là có kẻ đứng sau ở Hoàng Hải gây ra. Mấy năm qua bà không sâu sát về tình hình tài chính của tổng công ty, rất có thể có mập mờ ở đây, không ngờ việc này lại đẩy Thanh Tú vào nguy hiểm. Bà không muốn làm to chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh Hoàng Hải gây hoang mang dư luận, hơn nữa… kẻ gây chuyện… khả năng cao lại là kẻ nằm trong số hai con trai lớn cùng hai cháu trai lớn của bà. Báo cảnh sát không phải là lựa chọn hàng đầu trong hoàn cảnh này.
– Gã Tiến đã rời khỏi Việt Nam. Gã tứ cố vô thân, không có người thân để đe dọa.
Kẻ ra tay lựa chọn một đối tượng rất phù hợp. Trên đời này, một kẻ tứ cố vô thân là kẻ liều lĩnh nhất, cũng không có chút lưu tình với bất cứ kẻ nào. Lẽ ra… anh cũng chính là một kẻ như thế, vậy mà vì cô… anh đã không còn là kẻ đơn độc. Anh có người thân duy nhất trên thế gian này, người ấy chính là cô.
– Vậy… phải tra ra hắn thế nào đây?
Bà Yến run run bất lực hỏi. Bà thực tình không quen đối diện với những chuyện thế này.
– Bà có thể giúp tôi điều tra chứ? Chúng ta sẽ không đi từ gã Tiến nữa, mà từ chính những kẻ đáng nghi ngờ.