Chương 12
Thanh Tú không nỡ rời đi, cô nhìn vào trong buồng giam. Vương Khải đã trở lại ghế, trầm lặng cúi mặt, thân hình cao lớn như đá tảng. Dù lúc này là ban ngày nhưng dường như bóng tối u ám vẫn bao quanh anh.
Phương Dung bực mình lên tiếng:
– Người ta không muốn chị ở đây, chị còn lưu luyến cái gì? Anh Khải đang mệt, tôi sẽ ở đây lo cho anh ấy!
Thanh Tú gật đầu hiểu chuyện. Anh đã có bạn gái lo lắng, cô chỉ là em gái, không thể so sánh được. Cô hít một hơi trầm giọng:
– Vậy em về đây, khi nào ra khỏi đây anh nhắn một tin báo cho em yên tâm được không?
Vương Khải gật đầu. Hai mắt thâm tím nhắm hờ, yết hầu anh dịch chuyển như nghẹn lại. Thanh Tú xoay người theo Huy Khang ra xe hơi. Anh ta lái xe đưa cô trở về nhà họ Vương.
Vụ xô xát do mâu thuẫn nội bộ ở Thiên Uy ầm ĩ khắp các mặt báo ngay trong ngày. Bà Lan hay tin liền nói trong bữa tối:
– Thằng Khải bị giam thế này thì chúng ta cũng chẳng thể trông cậy gì nó được nữa. Giờ ốc còn không mang nổi mình ốc!
– Mẹ thôi đi! Mẹ đã không biết ơn anh ấy thì thôi!
Thanh Tú bực bội lên tiếng. Cô càng thêm thương anh, thương đến hai mắt đỏ hoe. Không sao nuốt nổi cơm, cô gác đũa đứng dậy bỏ lên phòng.
Thanh Hằng nhếch nhẹ khóe miệng, hai mắt chau lại, nửa hả hê nửa lại tiếc nuối. Cứ nghĩ Vương Khải sẽ tiếp tục hỗ trợ gia đình cô vì anh ta tôn thờ con em gái đáng ghét này, cuối cùng anh ta lại thành con cá mắc cạn. Đánh người bị bắt giữ, đáng kiếp lắm! Chẳng phải cả đời anh ta gắn liền với mấy việc bẩn thỉu này sao? Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Oai hùng đánh người rồi cũng đến lúc đụng phải pháp luật!
Đêm hôm đó, hai kẻ trong đám người của lão Phát chịu thương tích quá nặng không qua khỏi. Vương Khải không thể tránh khỏi liên lụy, anh bị cáo buộc tội chủ mưu gây loạn, tiếp tục chịu giam giữ chờ xét xử. Lưu Phát cùng đồng bọn ngoài những cáo buộc tương tự còn chịu thêm tội án kinh tế, đương nhiên cũng bị bắt giam.
Trong phòng ngủ, Thanh Tú trằn trọc thấp thỏm. Màn hình điện thoại từng giây từng phút tối tăm hũ nút. Anh vẫn chưa ra khỏi nơi giam giữ. Cô mong đợi một tin bình an từ anh biết bao!
Sáng hôm sau, lòng thấp thỏm không yên, Thanh Tú đến đồn công an hôm qua nhưng nhận được câu trả lời: nhóm người của Thiên Uy đã chuyển nơi giam giữ, cô không thể đến thăm. Cô đành mở điện thoại gọi cho Huy Khang. Trên đường về chiều qua cô đã xin số điện thoại của anh ta.
– Anh Khang… anh Khải giờ đang ở đâu?
– Anh Khải nhờ em nhắn chị, anh ấy không sao. Ở đây anh ấy có bạn gái và chúng em lo rồi, chị cứ yên tâm ạ. Tối nay chị bay trở lại Pháp phải không? Anh ấy chúc chị lên đường bình an.
Thanh Tú chỉ có thể chấp nhận sự thật, cô không thể làm gì cho anh, anh cũng không cần điều này ở cô. Ít nhất lúc này anh đã không còn cô độc, anh có cô gái kia, có anh em giúp sức. Nhất định anh sẽ không sao cả.
Tối hôm đó, dặn lòng không suy nghĩ thêm, Thanh Tú lên máy bay quay lại Pháp.
Những ngày tiếp theo, thông tin ở Việt Nam gửi đến làm cô không sao nở được nụ cười. Ông Vương Kiên phải bán hết gia sản để trả nợ mà còn chưa đủ, ông ta vẫn còn gánh một khoản nợ chưa thể trả, chủ nợ cho phép ông ta trả dần. Bốn người một nhà giờ phải chen chúc trong một nhà trọ cấp bốn nóng bức chật hẹp. Bà Lan thường xuyên mắng nhiếc chồng khiến ông ta sinh phẫn chí đập phá, căn nhà không lúc nào được yên. Thanh Hằng buộc lòng phải đi tìm việc làm. Lúc trước cô ta không chịu học tập hay làm việc tử tế, chỉ thỉnh thoảng làm việc lặt vặt giấy tờ ở xưởng in để che mắt thiên hạ, thời gian chủ yếu là chơi bời với lũ con nhà giàu. Giờ thất cơ lỡ vận, việc gì cô ta cũng dám làm, miễn là có tiền. Sống trong cảnh đó, Vương Huy chỉ biết bịt tai thật chặt để có thể tập trung học hành. Nhờ có chị gái bên Pháp động viên mà cậu ta cũng còn có điểm tựa cả về vật chất lẫn tinh thần.
Ngày biết tin Vương Khải lĩnh án tù, nước mắt Thanh Tú thêm một lần tuôn rơi. Dù có sự hậu thuẫn về tài chính nhưng anh vẫn bị tòa phán quyết ba tháng tù giam. Ba tháng không nhiều nhưng xưa nay có câu: “Một ngày ở tù, thiên thu tại ngoại” để nói về nỗi khổ của tù nhân. Ba tháng ấy khốn khổ thế nào, chỉ nghĩ đến anh thôi cô lại nén nước mắt vào lòng.
Công ty tài chính Thiên Uy tạm thời đình chỉ hoạt động sau biến cố, nhất định sẽ không thể khôi phục như ban đầu. Huy Khang thay Vương Khải xử lý mọi việc, cùng các anh em khác bảo toàn tốt nhất có thể chờ ngày đại ca của bọn họ trở về.
Thanh Tú không biết, với Vương Khải mà nói, khốn khổ đến đâu chăng nữa anh cũng đã trải qua, trong tù không tính là khổ so với những ngày anh phiêu bạt. Nỗi khổ thực sự của anh là… cô mãi mãi vẫn chỉ là giấc mơ mà anh chưa một lần dám với.
Nếu cô biết ngày đó vì sao anh bỏ con đường đại học để tìm kiếm một con đường liều lĩnh, nhất định cô sẽ giận bà nội cô. Bà Yến tìm gặp anh, cấm anh làm ảnh hưởng đến tương lai của cô. Bà ấy đúng, anh ở đáy xã hội, tứ cố vô thân, không có gì trong tay, khoảng cách giữa cô và anh là khoảng cách ở hai đầu cực. Cô xứng đáng với một đối tượng tốt hơn anh hàng trăm hàng nghìn lần.
Tuổi trẻ ngông cuồng ấu trĩ, anh nhận thấy con đường kiếm tiền nhanh nhất là dựa vào sức mạnh thân thể cùng sự liều lĩnh, điều mà anh được tạo hóa ưu ái. Người khác không thể nhưng anh có thể.
Sau mười năm, tưởng chừng đã có thể ở đỉnh cao, vậy mà vì cô, thêm một lần anh chìm vào bóng tối, nhưng… dưới đáy sâu anh vẫn có thể mỉm cười. Anh đã luôn bảo vệ được cô.
Phương Dung bực mình lên tiếng:
– Người ta không muốn chị ở đây, chị còn lưu luyến cái gì? Anh Khải đang mệt, tôi sẽ ở đây lo cho anh ấy!
Thanh Tú gật đầu hiểu chuyện. Anh đã có bạn gái lo lắng, cô chỉ là em gái, không thể so sánh được. Cô hít một hơi trầm giọng:
– Vậy em về đây, khi nào ra khỏi đây anh nhắn một tin báo cho em yên tâm được không?
Vương Khải gật đầu. Hai mắt thâm tím nhắm hờ, yết hầu anh dịch chuyển như nghẹn lại. Thanh Tú xoay người theo Huy Khang ra xe hơi. Anh ta lái xe đưa cô trở về nhà họ Vương.
Vụ xô xát do mâu thuẫn nội bộ ở Thiên Uy ầm ĩ khắp các mặt báo ngay trong ngày. Bà Lan hay tin liền nói trong bữa tối:
– Thằng Khải bị giam thế này thì chúng ta cũng chẳng thể trông cậy gì nó được nữa. Giờ ốc còn không mang nổi mình ốc!
– Mẹ thôi đi! Mẹ đã không biết ơn anh ấy thì thôi!
Thanh Tú bực bội lên tiếng. Cô càng thêm thương anh, thương đến hai mắt đỏ hoe. Không sao nuốt nổi cơm, cô gác đũa đứng dậy bỏ lên phòng.
Thanh Hằng nhếch nhẹ khóe miệng, hai mắt chau lại, nửa hả hê nửa lại tiếc nuối. Cứ nghĩ Vương Khải sẽ tiếp tục hỗ trợ gia đình cô vì anh ta tôn thờ con em gái đáng ghét này, cuối cùng anh ta lại thành con cá mắc cạn. Đánh người bị bắt giữ, đáng kiếp lắm! Chẳng phải cả đời anh ta gắn liền với mấy việc bẩn thỉu này sao? Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Oai hùng đánh người rồi cũng đến lúc đụng phải pháp luật!
Đêm hôm đó, hai kẻ trong đám người của lão Phát chịu thương tích quá nặng không qua khỏi. Vương Khải không thể tránh khỏi liên lụy, anh bị cáo buộc tội chủ mưu gây loạn, tiếp tục chịu giam giữ chờ xét xử. Lưu Phát cùng đồng bọn ngoài những cáo buộc tương tự còn chịu thêm tội án kinh tế, đương nhiên cũng bị bắt giam.
Trong phòng ngủ, Thanh Tú trằn trọc thấp thỏm. Màn hình điện thoại từng giây từng phút tối tăm hũ nút. Anh vẫn chưa ra khỏi nơi giam giữ. Cô mong đợi một tin bình an từ anh biết bao!
Sáng hôm sau, lòng thấp thỏm không yên, Thanh Tú đến đồn công an hôm qua nhưng nhận được câu trả lời: nhóm người của Thiên Uy đã chuyển nơi giam giữ, cô không thể đến thăm. Cô đành mở điện thoại gọi cho Huy Khang. Trên đường về chiều qua cô đã xin số điện thoại của anh ta.
– Anh Khang… anh Khải giờ đang ở đâu?
– Anh Khải nhờ em nhắn chị, anh ấy không sao. Ở đây anh ấy có bạn gái và chúng em lo rồi, chị cứ yên tâm ạ. Tối nay chị bay trở lại Pháp phải không? Anh ấy chúc chị lên đường bình an.
Thanh Tú chỉ có thể chấp nhận sự thật, cô không thể làm gì cho anh, anh cũng không cần điều này ở cô. Ít nhất lúc này anh đã không còn cô độc, anh có cô gái kia, có anh em giúp sức. Nhất định anh sẽ không sao cả.
Tối hôm đó, dặn lòng không suy nghĩ thêm, Thanh Tú lên máy bay quay lại Pháp.
Những ngày tiếp theo, thông tin ở Việt Nam gửi đến làm cô không sao nở được nụ cười. Ông Vương Kiên phải bán hết gia sản để trả nợ mà còn chưa đủ, ông ta vẫn còn gánh một khoản nợ chưa thể trả, chủ nợ cho phép ông ta trả dần. Bốn người một nhà giờ phải chen chúc trong một nhà trọ cấp bốn nóng bức chật hẹp. Bà Lan thường xuyên mắng nhiếc chồng khiến ông ta sinh phẫn chí đập phá, căn nhà không lúc nào được yên. Thanh Hằng buộc lòng phải đi tìm việc làm. Lúc trước cô ta không chịu học tập hay làm việc tử tế, chỉ thỉnh thoảng làm việc lặt vặt giấy tờ ở xưởng in để che mắt thiên hạ, thời gian chủ yếu là chơi bời với lũ con nhà giàu. Giờ thất cơ lỡ vận, việc gì cô ta cũng dám làm, miễn là có tiền. Sống trong cảnh đó, Vương Huy chỉ biết bịt tai thật chặt để có thể tập trung học hành. Nhờ có chị gái bên Pháp động viên mà cậu ta cũng còn có điểm tựa cả về vật chất lẫn tinh thần.
Ngày biết tin Vương Khải lĩnh án tù, nước mắt Thanh Tú thêm một lần tuôn rơi. Dù có sự hậu thuẫn về tài chính nhưng anh vẫn bị tòa phán quyết ba tháng tù giam. Ba tháng không nhiều nhưng xưa nay có câu: “Một ngày ở tù, thiên thu tại ngoại” để nói về nỗi khổ của tù nhân. Ba tháng ấy khốn khổ thế nào, chỉ nghĩ đến anh thôi cô lại nén nước mắt vào lòng.
Công ty tài chính Thiên Uy tạm thời đình chỉ hoạt động sau biến cố, nhất định sẽ không thể khôi phục như ban đầu. Huy Khang thay Vương Khải xử lý mọi việc, cùng các anh em khác bảo toàn tốt nhất có thể chờ ngày đại ca của bọn họ trở về.
Thanh Tú không biết, với Vương Khải mà nói, khốn khổ đến đâu chăng nữa anh cũng đã trải qua, trong tù không tính là khổ so với những ngày anh phiêu bạt. Nỗi khổ thực sự của anh là… cô mãi mãi vẫn chỉ là giấc mơ mà anh chưa một lần dám với.
Nếu cô biết ngày đó vì sao anh bỏ con đường đại học để tìm kiếm một con đường liều lĩnh, nhất định cô sẽ giận bà nội cô. Bà Yến tìm gặp anh, cấm anh làm ảnh hưởng đến tương lai của cô. Bà ấy đúng, anh ở đáy xã hội, tứ cố vô thân, không có gì trong tay, khoảng cách giữa cô và anh là khoảng cách ở hai đầu cực. Cô xứng đáng với một đối tượng tốt hơn anh hàng trăm hàng nghìn lần.
Tuổi trẻ ngông cuồng ấu trĩ, anh nhận thấy con đường kiếm tiền nhanh nhất là dựa vào sức mạnh thân thể cùng sự liều lĩnh, điều mà anh được tạo hóa ưu ái. Người khác không thể nhưng anh có thể.
Sau mười năm, tưởng chừng đã có thể ở đỉnh cao, vậy mà vì cô, thêm một lần anh chìm vào bóng tối, nhưng… dưới đáy sâu anh vẫn có thể mỉm cười. Anh đã luôn bảo vệ được cô.