Chương : 23
"Nghe nói qua chưa, tân nhân ngoại môn đệ tử Lăng Thanh Trúc vừa đem Trần sư huynh quy phục dưới chân, hơn nữa trong tay nàng còn có vô số nam sủng thần thông địa phẩm."
"Cái gì, Trần sư huynh thiên nguyên cảnh tam tinh sao, nàng liền nhị tinh chưa đến sao có thể làm được, hơn nữa phô trương thanh thế như vậy không khỏi kiêu ngạo quá mức sao."
Tên kia chợt phá lên cười:
"Nàng là nữ tử chi nhất của Dương đại trưởng lão ngoại tông, làm sao có ai dám động tới cơ chứ."
"Chả trách, đáng tiếc cho Trần sư huynh cũng là một người sở hữu thần thông địa phẩm."
Đám người đệ tử lẫn nhau bàn luận nhiệt tình, giọng nói vừa phải vang lên nhưng cũng đủ cho Vũ Thế Kiệt gần đó nghe thấy tất cả.
Bất quá hắn vẫn không biểu hiện dị nghị chi sắc gì trên khuôn mặt, cước bộ không hề giảm mà một đường tiến tới luyện võ đường.
Nội tâm Vũ Thế Kiệt thoáng qua vài tia thâm trầm.
"Lăng Thanh Trúc, xem ra nàng ta phát triển rất nhanh, nếu ta không tăng tốc tiến độ chỉ sợ đến ngày bị tra ra sẽ không có thực lực bảo vệ bản thân."
Bất tri bất giác Vũ Thế Kiệt đã đi tới luyện võ đường.
Luyện võ đường rộng tới mấy trăm mét vuông, chia ra vô số phòng khác nhau cùng với công dụng riêng biệt. Đặc biệt nơi này vận hành bởi đại đa số tạp dịch đệ tử thế nên tùy ý ngoại môn đệ tử sai bảo.
Hắn đi tới một phòng luyện thể tràng, mục đích duy nhất chính là xông tầng đầu tiên của Thiết Bố Sam.
Nơi này hiện tại không ít người, đại đa số đều đứng yên chịu cho muôn vàn công kích từ bên ngoài lên da thịt, âm thanh nghe đến đau rát toàn thân, nghĩ đến thôi cũng không khỏi rợn người.
Vũ Thế Kiệt tùy ý chọn một chỗ trống mà đứng tấn, y phục khắp người đã cởi bỏ chỉ còn quần đùi trên thân.
Ba bốn tạp dịch đệ tử theo chỉ đạo của hắn mà giơ lên thiết côn sáng bóng nện từ trên cao xuống, lưng, vai, hông, đùi, âm thanh nghe trầm đục như tiếng da thịt nát bét một dạng.
Quả thật cách làm này phi thường hành hạ xác thịt, võ giả bình thường hầu như không dám chọn mà chỉ có thể cắn nuốt đan dược rèn luyện mà thôi.
Đương nhiên hấp thu đan dược thành quả tăng lên rất nhiều, tương phản tạp chất từ trong đó ở cơ thể không thể bài tiết sẽ lắng đọng lại mà ảnh hưởng tới thiên phú tu luyện sau này, đặc biệt là quá trình tiến giai sẽ xuất hiện trở ngại cực lớn.
Có điều áp dụng linh hoạt vẫn thu được lợi ích to lớn nhất nhưng vấn đề chính ở đây là hiện tại Vũ Thế Kiệt quá mức nghèo, điểm cống hiến cùng linh thạch không có lấy dù chỉ một.
Bất đắc dĩ hắn cắn chặt răng lại mà chịu đựng cảm giác bỏng rát khắp thân thể, như hàng vạn hàng ngàn con kiến lúc nhúc bên dưới da điên cuồng thôn phệ từng thớ thịt.
Thoáng cái hai canh giờ cực hình trôi qua, toàn thân Vũ Thế Kiệt đỏ ửng da thịt sưng phồng nóng rát.
Thậm chí đến mấy vị ngoại môn đệ tử khác cũng phải kinh ngạc mà chú ý sang bên này.
"Tên đó không phải muốn chết chứ?"
Mức độ kiên trì quả thật nghịch thiên, nếu đổi là bọn hắn có lẽ chịu được một tiếng đã là cực hạn, đằng này hắn ta đứng yên tại đó suốt hai canh giờ.
Đối với ngoại nhân bàn tán Vũ Thế Kiệt không có để trong lòng, hắn ngồi nghỉ mười phút rồi tiếp tục đứng tấn chịu đòn mặc cho khắp nơi hướng ánh mắt tò mò sang bên này.
Đổi lại người khác có lẽ đã không chịu được áp lực mà dừng lại nhưng hắn không giống, một lòng truy cầu sức mạnh những tạp phiến như này hoàn toàn không thể ngăn trở bước chân của hắn.
Ròng rã mười canh giờ, thẳng đến khi khắp nơi đã không còn ai tại, thậm chí mấy vị tạp dịch cũng tỏ ra thể lực yếu kém, bất đắc dĩ Vũ Thế Kiệt chỉ có thể dừng lại rèn luyện cực hình mà trở về tiểu viện.
Trên đường về Vũ Thế Kiệt bị một đám đệ tử ngoại môn tam tinh vây lại chính giữa, ánh mắt mỗi tên lóe lên sát khí cùng vẻ mặt bất thiện.
Triệu Hổ cười lớn:
"Sư đệ, chúng ta lại gặp mặt, không khỏi nhớ tới vị sư huynh này chứ."
Nhìn Vũ Thế Kiệt, Triệu Hổ càng cười lạnh trong lòng, thông qua mạng lưới tình báo hắn đã biết được đối phương chỉ mới nhập môn được một tuần có hơn, ngoại trừ hôm nay ra ngoài thì hầu như chỉ cố thủ trong tiểu viện.
Với tính cách của Triệu Hổ thì hắn nhất định sẽ nghĩ, Vũ Thế Kiệt vì sợ bản thân gây ra chuyện lần trước nên không dám bước ra khỏi nơi ở nửa bước.
"Chờ cho sự việc lắng xuống mới ra sao, ngươi quá ngây thơ rồi."
Triệu Hổ cười càng đậm hơn, bất quá hắn vẫn kìm nén nội tâm bùng nổ để nói ra câu thứ hai:
"Sư đệ, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống liếm đế giày cho các sư huynh ở đây, ta đảm bảo mọi chuyện coi như xí xóa, thấy thế nào."
Không gian như lắng đọng lại, bầu không khí bất tri bất giác trùng xuống lúc nào không hay.
Triệu Hổ híp mắt kinh thường nhìn đối phương, ba bốn tên ngoại môn khác cũng từng tên vận động khớp chân khớp tay, sát ý ngày càng nồng.
"Cùng lên đi, nếu không ta sợ các ngươi không có cơ hội thứ hai đâu."
Vũ Thế Kiệt lắc đầu nhẹ, bàn tay nâng lên vẫy vẫy như ra hiệu.
"Ngông cuồng!"
Triệu Hổ nhẹ cười, trong mắt hắn Vũ Thế Kiệt có lẽ chỉ đang phô trương cái thế, thực chất thâm tâm hỗn loạn vô cùng.
Nhưng một giây tiếp theo lại để hắn trợn tròn hai mắt, tam quan đảo ngược.
Vũ Thế Kiệt chẳng biết bao giờ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế mạnh mẽ xuất hiện tấn công dồn dập lên đám đệ tử bao vây.
Một đòn này nhanh như thiểm điện thoáng cái đã đem cả thân hình một tên trực tiếp đánh mạnh lên vách tường, theo đó trượt dài trên mặt đất đầy đau đớn.
"Đừng cuồng vọng, ta cảnh giới là thiên nguyên cảnh nhị tinh đỉnh phong, xem ngươi giở ra trò gì."
Một tên nam tử to lớn nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngay trước mắt không tự chủ sinh ra oán niệm, hai mắt tức giận chú định lên Vũ Thế Kiệt song quyền nắm thật chặt.
"Mãnh hổ quyền."
Tên này hét lớn mà tung ra một chiêu hoàng phẩm cao giai, mức độ nhìn qua chỉ là nhập môn sơ kì, có thế nhưng không có lực.
Vũ Thế Kiệt tùy tiện là có thể nhìn ra được trăm chỗ sơ hở, kiếm quang vung lên lập tức đem cánh tay đối phương đẩy ra chỗ khác, mũi kiếm nhanh như chớp đâm xuyên qua phần ngực làm gãy ba bốn cái xương sườn.
Hét thảm một tiếng, hai tên trọng thương nằm đo đất.
Vũ Thế Kiệt vẫn tỏ vẻ bình đạm nhìn tất cả, chợt hắn nhếch miệng cười nhạt:
"Chỉ có thế này."
Đối diện thực tại làm cho vẻ mặt Triệu Hổ xám tro lại, hai mắt càng thêm âm u hơn nữa, bất quá hắn là không dám bước thêm vài bước lên phía trước.
Song phương thực lực chênh lệch, có lao lên cũng không giải quyết được vấn đề.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể không cam lòng mà mang người rút lui, thực lực của Vũ Thế Kiệt ngày hôm nay biểu hiện ra càng kinh diễm hắn càng cảm thấy nguy cơ.
"Loại thiên tài này, nếu đã đắc tội thì nhất định phải đem thời điểm đối phương còn chưa trưởng thành trực tiếp bóp chết trong trứng, để lâu chỉ sợ tình thế nghịch đảo càng nặng."
"Nên nhờ đám người Long sư huynh ra tay giúp, dù cho giá cả có chút đắt nhưng bắt buộc phải vậy."
Triệu Hổ thầm nghĩ trong đầu, ngoại mặt tỏ ra bất lực cùng không cam lòng mà dẫn theo đồng bọn rời khỏi.
Chỉ là hắn quay người chưa bao lâu kiếm thế từ đằng sau kéo tới, uy lực so với trước chỉ có hơn chứ không kém.
Một kiếm này là kích sát kiếm pháp đại thành được Vũ Thế Kiệt vận dụng mức sáu thành thực lực, đủ để sánh ngang một ít thiên nguyên cảnh nhị tinh trung kì, bất quá về khoản tốc độ lại nhanh gấp bội.
Xẹt qua tia nguy hiểm, Triệu Hổ giật mình quay lại, đồng tử bất chợt co rụt mà điên cuồng thúc dục linh lực, trong đầu vận chuyển pháp quyết ý đồ ngạnh kháng lại sát chiêu.
Đã muộn, kiếm tới sát người trong thoáng chốc phá vỡ phòng thủ, đem hai mắt của Triệu Hổ sinh sinh đào ra, chưa dừng lại tại đó Vũ Thế Kiệt còn tàn nhẫn dùng kình lực thâm nhập thể nội của đối phương, cứ như thế trực tiếp tàn phá hệ thống kinh mạch.
Đây là muốn phế bỏ con đường tu luyện của hắn.
"Cái gì, Trần sư huynh thiên nguyên cảnh tam tinh sao, nàng liền nhị tinh chưa đến sao có thể làm được, hơn nữa phô trương thanh thế như vậy không khỏi kiêu ngạo quá mức sao."
Tên kia chợt phá lên cười:
"Nàng là nữ tử chi nhất của Dương đại trưởng lão ngoại tông, làm sao có ai dám động tới cơ chứ."
"Chả trách, đáng tiếc cho Trần sư huynh cũng là một người sở hữu thần thông địa phẩm."
Đám người đệ tử lẫn nhau bàn luận nhiệt tình, giọng nói vừa phải vang lên nhưng cũng đủ cho Vũ Thế Kiệt gần đó nghe thấy tất cả.
Bất quá hắn vẫn không biểu hiện dị nghị chi sắc gì trên khuôn mặt, cước bộ không hề giảm mà một đường tiến tới luyện võ đường.
Nội tâm Vũ Thế Kiệt thoáng qua vài tia thâm trầm.
"Lăng Thanh Trúc, xem ra nàng ta phát triển rất nhanh, nếu ta không tăng tốc tiến độ chỉ sợ đến ngày bị tra ra sẽ không có thực lực bảo vệ bản thân."
Bất tri bất giác Vũ Thế Kiệt đã đi tới luyện võ đường.
Luyện võ đường rộng tới mấy trăm mét vuông, chia ra vô số phòng khác nhau cùng với công dụng riêng biệt. Đặc biệt nơi này vận hành bởi đại đa số tạp dịch đệ tử thế nên tùy ý ngoại môn đệ tử sai bảo.
Hắn đi tới một phòng luyện thể tràng, mục đích duy nhất chính là xông tầng đầu tiên của Thiết Bố Sam.
Nơi này hiện tại không ít người, đại đa số đều đứng yên chịu cho muôn vàn công kích từ bên ngoài lên da thịt, âm thanh nghe đến đau rát toàn thân, nghĩ đến thôi cũng không khỏi rợn người.
Vũ Thế Kiệt tùy ý chọn một chỗ trống mà đứng tấn, y phục khắp người đã cởi bỏ chỉ còn quần đùi trên thân.
Ba bốn tạp dịch đệ tử theo chỉ đạo của hắn mà giơ lên thiết côn sáng bóng nện từ trên cao xuống, lưng, vai, hông, đùi, âm thanh nghe trầm đục như tiếng da thịt nát bét một dạng.
Quả thật cách làm này phi thường hành hạ xác thịt, võ giả bình thường hầu như không dám chọn mà chỉ có thể cắn nuốt đan dược rèn luyện mà thôi.
Đương nhiên hấp thu đan dược thành quả tăng lên rất nhiều, tương phản tạp chất từ trong đó ở cơ thể không thể bài tiết sẽ lắng đọng lại mà ảnh hưởng tới thiên phú tu luyện sau này, đặc biệt là quá trình tiến giai sẽ xuất hiện trở ngại cực lớn.
Có điều áp dụng linh hoạt vẫn thu được lợi ích to lớn nhất nhưng vấn đề chính ở đây là hiện tại Vũ Thế Kiệt quá mức nghèo, điểm cống hiến cùng linh thạch không có lấy dù chỉ một.
Bất đắc dĩ hắn cắn chặt răng lại mà chịu đựng cảm giác bỏng rát khắp thân thể, như hàng vạn hàng ngàn con kiến lúc nhúc bên dưới da điên cuồng thôn phệ từng thớ thịt.
Thoáng cái hai canh giờ cực hình trôi qua, toàn thân Vũ Thế Kiệt đỏ ửng da thịt sưng phồng nóng rát.
Thậm chí đến mấy vị ngoại môn đệ tử khác cũng phải kinh ngạc mà chú ý sang bên này.
"Tên đó không phải muốn chết chứ?"
Mức độ kiên trì quả thật nghịch thiên, nếu đổi là bọn hắn có lẽ chịu được một tiếng đã là cực hạn, đằng này hắn ta đứng yên tại đó suốt hai canh giờ.
Đối với ngoại nhân bàn tán Vũ Thế Kiệt không có để trong lòng, hắn ngồi nghỉ mười phút rồi tiếp tục đứng tấn chịu đòn mặc cho khắp nơi hướng ánh mắt tò mò sang bên này.
Đổi lại người khác có lẽ đã không chịu được áp lực mà dừng lại nhưng hắn không giống, một lòng truy cầu sức mạnh những tạp phiến như này hoàn toàn không thể ngăn trở bước chân của hắn.
Ròng rã mười canh giờ, thẳng đến khi khắp nơi đã không còn ai tại, thậm chí mấy vị tạp dịch cũng tỏ ra thể lực yếu kém, bất đắc dĩ Vũ Thế Kiệt chỉ có thể dừng lại rèn luyện cực hình mà trở về tiểu viện.
Trên đường về Vũ Thế Kiệt bị một đám đệ tử ngoại môn tam tinh vây lại chính giữa, ánh mắt mỗi tên lóe lên sát khí cùng vẻ mặt bất thiện.
Triệu Hổ cười lớn:
"Sư đệ, chúng ta lại gặp mặt, không khỏi nhớ tới vị sư huynh này chứ."
Nhìn Vũ Thế Kiệt, Triệu Hổ càng cười lạnh trong lòng, thông qua mạng lưới tình báo hắn đã biết được đối phương chỉ mới nhập môn được một tuần có hơn, ngoại trừ hôm nay ra ngoài thì hầu như chỉ cố thủ trong tiểu viện.
Với tính cách của Triệu Hổ thì hắn nhất định sẽ nghĩ, Vũ Thế Kiệt vì sợ bản thân gây ra chuyện lần trước nên không dám bước ra khỏi nơi ở nửa bước.
"Chờ cho sự việc lắng xuống mới ra sao, ngươi quá ngây thơ rồi."
Triệu Hổ cười càng đậm hơn, bất quá hắn vẫn kìm nén nội tâm bùng nổ để nói ra câu thứ hai:
"Sư đệ, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống liếm đế giày cho các sư huynh ở đây, ta đảm bảo mọi chuyện coi như xí xóa, thấy thế nào."
Không gian như lắng đọng lại, bầu không khí bất tri bất giác trùng xuống lúc nào không hay.
Triệu Hổ híp mắt kinh thường nhìn đối phương, ba bốn tên ngoại môn khác cũng từng tên vận động khớp chân khớp tay, sát ý ngày càng nồng.
"Cùng lên đi, nếu không ta sợ các ngươi không có cơ hội thứ hai đâu."
Vũ Thế Kiệt lắc đầu nhẹ, bàn tay nâng lên vẫy vẫy như ra hiệu.
"Ngông cuồng!"
Triệu Hổ nhẹ cười, trong mắt hắn Vũ Thế Kiệt có lẽ chỉ đang phô trương cái thế, thực chất thâm tâm hỗn loạn vô cùng.
Nhưng một giây tiếp theo lại để hắn trợn tròn hai mắt, tam quan đảo ngược.
Vũ Thế Kiệt chẳng biết bao giờ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế mạnh mẽ xuất hiện tấn công dồn dập lên đám đệ tử bao vây.
Một đòn này nhanh như thiểm điện thoáng cái đã đem cả thân hình một tên trực tiếp đánh mạnh lên vách tường, theo đó trượt dài trên mặt đất đầy đau đớn.
"Đừng cuồng vọng, ta cảnh giới là thiên nguyên cảnh nhị tinh đỉnh phong, xem ngươi giở ra trò gì."
Một tên nam tử to lớn nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngay trước mắt không tự chủ sinh ra oán niệm, hai mắt tức giận chú định lên Vũ Thế Kiệt song quyền nắm thật chặt.
"Mãnh hổ quyền."
Tên này hét lớn mà tung ra một chiêu hoàng phẩm cao giai, mức độ nhìn qua chỉ là nhập môn sơ kì, có thế nhưng không có lực.
Vũ Thế Kiệt tùy tiện là có thể nhìn ra được trăm chỗ sơ hở, kiếm quang vung lên lập tức đem cánh tay đối phương đẩy ra chỗ khác, mũi kiếm nhanh như chớp đâm xuyên qua phần ngực làm gãy ba bốn cái xương sườn.
Hét thảm một tiếng, hai tên trọng thương nằm đo đất.
Vũ Thế Kiệt vẫn tỏ vẻ bình đạm nhìn tất cả, chợt hắn nhếch miệng cười nhạt:
"Chỉ có thế này."
Đối diện thực tại làm cho vẻ mặt Triệu Hổ xám tro lại, hai mắt càng thêm âm u hơn nữa, bất quá hắn là không dám bước thêm vài bước lên phía trước.
Song phương thực lực chênh lệch, có lao lên cũng không giải quyết được vấn đề.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể không cam lòng mà mang người rút lui, thực lực của Vũ Thế Kiệt ngày hôm nay biểu hiện ra càng kinh diễm hắn càng cảm thấy nguy cơ.
"Loại thiên tài này, nếu đã đắc tội thì nhất định phải đem thời điểm đối phương còn chưa trưởng thành trực tiếp bóp chết trong trứng, để lâu chỉ sợ tình thế nghịch đảo càng nặng."
"Nên nhờ đám người Long sư huynh ra tay giúp, dù cho giá cả có chút đắt nhưng bắt buộc phải vậy."
Triệu Hổ thầm nghĩ trong đầu, ngoại mặt tỏ ra bất lực cùng không cam lòng mà dẫn theo đồng bọn rời khỏi.
Chỉ là hắn quay người chưa bao lâu kiếm thế từ đằng sau kéo tới, uy lực so với trước chỉ có hơn chứ không kém.
Một kiếm này là kích sát kiếm pháp đại thành được Vũ Thế Kiệt vận dụng mức sáu thành thực lực, đủ để sánh ngang một ít thiên nguyên cảnh nhị tinh trung kì, bất quá về khoản tốc độ lại nhanh gấp bội.
Xẹt qua tia nguy hiểm, Triệu Hổ giật mình quay lại, đồng tử bất chợt co rụt mà điên cuồng thúc dục linh lực, trong đầu vận chuyển pháp quyết ý đồ ngạnh kháng lại sát chiêu.
Đã muộn, kiếm tới sát người trong thoáng chốc phá vỡ phòng thủ, đem hai mắt của Triệu Hổ sinh sinh đào ra, chưa dừng lại tại đó Vũ Thế Kiệt còn tàn nhẫn dùng kình lực thâm nhập thể nội của đối phương, cứ như thế trực tiếp tàn phá hệ thống kinh mạch.
Đây là muốn phế bỏ con đường tu luyện của hắn.