Chương : 20
Sắc trời dần hạ thấp xuống cũng là lúc toàn bộ chúng nhân đệ tử rời khỏi chân núi, thông qua ba ngàn sáu trăm bậc thang mà tiến lên trên.
Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng quả thật mỗi người đều lưu lại trong đầu một hồi tưởng quá mức ám ảnh, vết tích vẫn còn bên dưới, thậm chí đã từng là đồng bọn giờ đây người còn sống người đã trở thành thi thể khô héo.
Bất quá trải qua một đoạn thời gian chỉ sợ tâm tình những người này cũng khôi phục tám chín thành, dù sao Âm Phong tông tương tự là ma môn bại hoại, điểm ấy cũng không chịu được thì có lẽ không cần thiết tồn tại.
Vũ Thế Kiệt một mình lặng yên không tiếng động mà lẫn trong đám người, hơi thở thoải mái bước đi bình ổn hướng lên trên, mục đích duy nhất cũng chỉ là hạn chế tiếp xúc với Lăng Thanh Trúc, dù sao chưa đạt tạo hóa cảnh trước đó hắn không muốn đắc tội với bất kì vị cường giả tạo hóa cảnh nào.
"Lần đối ứng chiêu thức với Hồ Bất Quy thương thế cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, mới chỉ khôi phục chín thành thực lực, hội thêm thời gian một tháng có lẽ đã đủ."
Vũ Thế Kiệt vừa đi vừa ngẫm nghĩ, hồi tưởng tới lần đón đỡ sát chiêu vạn kiếm quy tông mà cảm thấy cảnh tượng lúc đó kinh diễm vạn phần.
Nếu hắn có thể đạt được chí ít là thiên nguyên cảnh cửu tinh thì có lẽ bộ dạng không đến nỗi chật vật quá mức, thậm chí có thể nhất chiêu so với đối phương không bại.
"Nếu Hồ Bất Quy là cao thủ tạo hóa cảnh, ít nhất địa vị của hắn cũng phải từ nội môn đệ tử đổ lên."
Bất đắc dĩ Vũ Thế Kiệt chỉ có thể lắc đầu, khoảng cách hiện tại giữa hắn và Hồ Bất Quy quá mức cách biệt, trong thời gian ngắn khó có thể rút gọn lại, tuy nhiên nếu cho hắn thêm thời gian vài năm nữa không phải không có khả năng đuổi kịp.
Thoáng cái Vũ Thế Kiệt chợt khựng người lại, suy nghĩ trong đầu gấp rút tiêu tán để cho tầm mắt của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, khung cảnh phía trước từng cỗ khí tức nguy nga tráng lệ hiện ra chói mắt.
Âm Phong tông trong tưởng tưởng của Vũ Thế Kiệt so với ngoài đời này tiểu hơn rất nhiều.
Đứng đầu là đại môn luyện bằng cực phẩm tinh thiết lấy hai trụ lớn làm điểm nhấn, tiếp đó phía trên treo lên biển lớn có in chữ Âm Phong tông bằng vàng sáng lóa, thậm chí mức độ lớn đến nỗi đứng từ xa gần ngàn mét vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng hình.
Nếu nói bên dưới một mảng âm u, mây mù che phù thì phía trên này trời xanh thăm thẳm không khí thoáng mát vô cùng, như bước vào hai thế giới khác nhau một trời một vực.
Gần trăm chúng nhân để tự đứng trên sân bao quát cả đại sảnh cũng chưa chiếm tới ba thành, hơn nữa đây mới chỉ là đại sảnh trước cổng vào ngoại môn, thật không dám nghĩ tới bên trong sẽ như thế nào.
Đại đa số chúng đệ tử đều là được mở mang tằm mắt, đối với thế giới này càng nhận biết được sâu hơn một phần, tâm tính tăng trưởng không ít.
Rất nhanh hai vị nam tử mặc bạch y cũng chậm rãi từ đằng xa xuất hiện, mỗi người trên lưng dắt kiếm hông đeo lệnh bài, từng bước chân đặt lên mặt đất tựa như lông vũ một dạng không nghe thấy tiếng động.
Nếu không phải bọn họ tồn tại sờ sờ ra ngay trước mắt thì quả thật không ai có thể cảm nhận đến, bao quát cả Vũ Thế Kiệt.
Chỉ thấy hắn âm thầm quét qua thân hình đối phương không tử chủ một trận kinh hãi, thần thức không cảm nhận được đối phương, hơn nữa bất kì hơi thở nào thoát ra đều tựa như chảy vào thế giới khác không tồn tại ở đây.
"Thật cao minh công pháp, rất có thể là liên quan đến khí tức thu liễm một dạng."
Vũ Thế Kiệt rất nhanh đưa ra một suy đoán, dù không có căn cứ nhưng độ chính xác cũng phải cao tới bảy thành.
Hiển nhiên vì không cảm nhận được đối phương tồn tại nên tu vi cũng là một ẩn sô, bất đắc dĩ chỉ có thể đoán già đoán non.
Chợt một người trong đó quát nhẹ:
"Các ngươi mới chỉ hoàn thành nửa bước để đi tới thân phận ngoại môn, chỉ khi bước qua đại môn phía trước mới có thể chân chính coi như thành viên của Âm Phong tông."
Lời này vừa dứt không gây nên quá bao nhiêu sóng gió, dù sao phía dưới chân núi đã gây lên đả kích tinh thần quá lớn rồi cho nên chừng này vẫn là chưa đủ khiến mọi người kích động.
"Để chúng ta lên trước."
Một đám ước chừng năm sáu tên đệ tử nam hùng hồ sát cánh cùng nhau tiến qua đại môn, khí thế tự tin chưa từng có.
Nhưng rất nhanh để bọn họ tuyệt vọng rồi, vừa đặt chăn đầu tiên qua cánh cửa, thì một cỗ trọng lực khủng bố như từ hư không xuất hiện bao quát lấy toàn bộ thân thể mỗi cái bộ vị của đám người.
Thậm chí như tồn tại nguyên do đông người cùng một lúc xông quan mà trọng lực trực tiếp tăng gấp năm lần, mức độ khó viễn siêu bình thường.
Rắc!
Người đầu tiên rốt cuộc không chịu đựng được mà khớp sương vỡ vụn ngã dính trên mặt đất không thể nhúc nhích, đến hơi thở còn khó khăn lúc được lúc không.
Tiếp theo người thứ hai, thứ ba thằng cho đến vị cuối cùng đều là trọng thương mà dán trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Người bị loại trực tiếp xuống núi, sau thời gian một nén hương vẫn còn chưa rời khỏi lập tức diệt trừ."
Một vị lạnh lùng nhắc nhở, vẻ mặt không hiện bất cứ một tia thần sắc dị dạng nào cả, y nguyên chỉ có một vẻ mặt từ đầu cho tới cuối.
Dưới thời gian chậm rãi trôi rốt cuộc cũng xuất hiện người thông quan, mà theo sau đó rốt cuộc cũng đến Vũ Thế Kiệt.
Hắn từng bước chậm rãi tiến sát đại môn, tâm thần thả lỏng một hơi rồi cước bộ nhanh chóng đi qua, linh lực trong đan điền tùy thời có thể khởi động gia cố tự thân.
Bước đầu tiên đặt xuống là trọng lực ngàn cân đè lên từng thớ thịt trên cơ thể, bước thứ hai tăng lên gấp đôi thành hai ngàn.
Bất quá đến bước thứ ba trực tiếp thăng thành ba ngàn năm trăm, khiến cho Vũ Thế Kiệt cũng không khỏi xuất hiện kì dị chi sắc, mặc dù vẫn trong giới hạn chịu đựng của bản thân nhưng tiếp xuống bước cuối cùng chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Hít sâu một hơi rồi Vũ Thế Kiệt dứt khoát hạ xuống bước thứ tư, lần này trọng lực kinh người trực tiếp thăng đến năm ngàn cân man lực, tại vị trí hắn đang đứng không tự chủ nún xuống hai đạo hố nông, dịch chuyển một ngón tay lúc này cũng khó khăn trùng điệp.
May mắn hắn vẫn còn linh lực phụ trợ cơ bắp hồi phục nên dù cho có phần vất vả thì vẫn là thông qua đại môn, một đường tiến thằng lên trước mặt.
Ngoại môn khu vực quả nhiên bất phàm, tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi bị cắt ngang, phương viên rộng mười mấy dặm, liên miên bất tuyệt kiến trúc mọc lên san sát nhau nối thẳng từ điểm đầu tới điểm cuối, nhìn không ra nơi kết thúc.
Tại ngoại tông đại điện, Vũ Thế Kiệt cùng mấy chục tên đệ tử khác xếp hàng nghiêm chỉnh đón đợi lấy thẻ thân phận của mình.
Thông qua một số lời nói thì thầm quanh tai đại khái Vũ Thế Kiệt cũng hiểu rõ được đôi chút, ngoại môn đệ tử phân thành nhất tinh, nhị tinh, cho đến tam tinh, trong đó nhất tinh địa cao nhất cuối cùng là tam tinh thấp nhất.
Hiển nhiên những tên đệ tử mới gia nhập giống như Vũ Thế Kiệt này đều là được phân tại khu vực của ngoại môn tam tinh đệ tử.
"Vũ Thế Kiệt, tuổi hai mươi, cảnh giới thiên nguyên cảnh nhất tinh."
Vũ Thế Kiệt tùy ý khai báo cho vị ngoại môn chấp sự đang chăm chú ghi chép lên mai ngọc giản, rất nhanh vị chấp sự này đem thứ này ném cho hắn.
"Đây là thẻ thân phận của ngươi, có nó coi như ngươi chính thức là thành viên của Âm Phong tông, giữ cho cận thận tuyệt đối đừng làm mất, ra sau vài bước sẽ có người đưa cho y phục đặc chế cùng nhiệm vụ chỉ đường."
"Đa tạ."
Vũ Thế Kiệt hời hợt chắp tay cảm ơn, đối phương cũng không quá chú ý mà chỉ nhẹ gật đầu, sau đó lại tiếp tục ghi chép thông tin của người đến sau.
Rất nhanh hắn thoát li phạm vi ngoại môn đại điện, dưới sự chỉ dẫn của một vị ngoại môn chấp sự khác mà thuận lợi tiến đến nơi ở của mình.
Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng quả thật mỗi người đều lưu lại trong đầu một hồi tưởng quá mức ám ảnh, vết tích vẫn còn bên dưới, thậm chí đã từng là đồng bọn giờ đây người còn sống người đã trở thành thi thể khô héo.
Bất quá trải qua một đoạn thời gian chỉ sợ tâm tình những người này cũng khôi phục tám chín thành, dù sao Âm Phong tông tương tự là ma môn bại hoại, điểm ấy cũng không chịu được thì có lẽ không cần thiết tồn tại.
Vũ Thế Kiệt một mình lặng yên không tiếng động mà lẫn trong đám người, hơi thở thoải mái bước đi bình ổn hướng lên trên, mục đích duy nhất cũng chỉ là hạn chế tiếp xúc với Lăng Thanh Trúc, dù sao chưa đạt tạo hóa cảnh trước đó hắn không muốn đắc tội với bất kì vị cường giả tạo hóa cảnh nào.
"Lần đối ứng chiêu thức với Hồ Bất Quy thương thế cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, mới chỉ khôi phục chín thành thực lực, hội thêm thời gian một tháng có lẽ đã đủ."
Vũ Thế Kiệt vừa đi vừa ngẫm nghĩ, hồi tưởng tới lần đón đỡ sát chiêu vạn kiếm quy tông mà cảm thấy cảnh tượng lúc đó kinh diễm vạn phần.
Nếu hắn có thể đạt được chí ít là thiên nguyên cảnh cửu tinh thì có lẽ bộ dạng không đến nỗi chật vật quá mức, thậm chí có thể nhất chiêu so với đối phương không bại.
"Nếu Hồ Bất Quy là cao thủ tạo hóa cảnh, ít nhất địa vị của hắn cũng phải từ nội môn đệ tử đổ lên."
Bất đắc dĩ Vũ Thế Kiệt chỉ có thể lắc đầu, khoảng cách hiện tại giữa hắn và Hồ Bất Quy quá mức cách biệt, trong thời gian ngắn khó có thể rút gọn lại, tuy nhiên nếu cho hắn thêm thời gian vài năm nữa không phải không có khả năng đuổi kịp.
Thoáng cái Vũ Thế Kiệt chợt khựng người lại, suy nghĩ trong đầu gấp rút tiêu tán để cho tầm mắt của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, khung cảnh phía trước từng cỗ khí tức nguy nga tráng lệ hiện ra chói mắt.
Âm Phong tông trong tưởng tưởng của Vũ Thế Kiệt so với ngoài đời này tiểu hơn rất nhiều.
Đứng đầu là đại môn luyện bằng cực phẩm tinh thiết lấy hai trụ lớn làm điểm nhấn, tiếp đó phía trên treo lên biển lớn có in chữ Âm Phong tông bằng vàng sáng lóa, thậm chí mức độ lớn đến nỗi đứng từ xa gần ngàn mét vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng hình.
Nếu nói bên dưới một mảng âm u, mây mù che phù thì phía trên này trời xanh thăm thẳm không khí thoáng mát vô cùng, như bước vào hai thế giới khác nhau một trời một vực.
Gần trăm chúng nhân để tự đứng trên sân bao quát cả đại sảnh cũng chưa chiếm tới ba thành, hơn nữa đây mới chỉ là đại sảnh trước cổng vào ngoại môn, thật không dám nghĩ tới bên trong sẽ như thế nào.
Đại đa số chúng đệ tử đều là được mở mang tằm mắt, đối với thế giới này càng nhận biết được sâu hơn một phần, tâm tính tăng trưởng không ít.
Rất nhanh hai vị nam tử mặc bạch y cũng chậm rãi từ đằng xa xuất hiện, mỗi người trên lưng dắt kiếm hông đeo lệnh bài, từng bước chân đặt lên mặt đất tựa như lông vũ một dạng không nghe thấy tiếng động.
Nếu không phải bọn họ tồn tại sờ sờ ra ngay trước mắt thì quả thật không ai có thể cảm nhận đến, bao quát cả Vũ Thế Kiệt.
Chỉ thấy hắn âm thầm quét qua thân hình đối phương không tử chủ một trận kinh hãi, thần thức không cảm nhận được đối phương, hơn nữa bất kì hơi thở nào thoát ra đều tựa như chảy vào thế giới khác không tồn tại ở đây.
"Thật cao minh công pháp, rất có thể là liên quan đến khí tức thu liễm một dạng."
Vũ Thế Kiệt rất nhanh đưa ra một suy đoán, dù không có căn cứ nhưng độ chính xác cũng phải cao tới bảy thành.
Hiển nhiên vì không cảm nhận được đối phương tồn tại nên tu vi cũng là một ẩn sô, bất đắc dĩ chỉ có thể đoán già đoán non.
Chợt một người trong đó quát nhẹ:
"Các ngươi mới chỉ hoàn thành nửa bước để đi tới thân phận ngoại môn, chỉ khi bước qua đại môn phía trước mới có thể chân chính coi như thành viên của Âm Phong tông."
Lời này vừa dứt không gây nên quá bao nhiêu sóng gió, dù sao phía dưới chân núi đã gây lên đả kích tinh thần quá lớn rồi cho nên chừng này vẫn là chưa đủ khiến mọi người kích động.
"Để chúng ta lên trước."
Một đám ước chừng năm sáu tên đệ tử nam hùng hồ sát cánh cùng nhau tiến qua đại môn, khí thế tự tin chưa từng có.
Nhưng rất nhanh để bọn họ tuyệt vọng rồi, vừa đặt chăn đầu tiên qua cánh cửa, thì một cỗ trọng lực khủng bố như từ hư không xuất hiện bao quát lấy toàn bộ thân thể mỗi cái bộ vị của đám người.
Thậm chí như tồn tại nguyên do đông người cùng một lúc xông quan mà trọng lực trực tiếp tăng gấp năm lần, mức độ khó viễn siêu bình thường.
Rắc!
Người đầu tiên rốt cuộc không chịu đựng được mà khớp sương vỡ vụn ngã dính trên mặt đất không thể nhúc nhích, đến hơi thở còn khó khăn lúc được lúc không.
Tiếp theo người thứ hai, thứ ba thằng cho đến vị cuối cùng đều là trọng thương mà dán trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Người bị loại trực tiếp xuống núi, sau thời gian một nén hương vẫn còn chưa rời khỏi lập tức diệt trừ."
Một vị lạnh lùng nhắc nhở, vẻ mặt không hiện bất cứ một tia thần sắc dị dạng nào cả, y nguyên chỉ có một vẻ mặt từ đầu cho tới cuối.
Dưới thời gian chậm rãi trôi rốt cuộc cũng xuất hiện người thông quan, mà theo sau đó rốt cuộc cũng đến Vũ Thế Kiệt.
Hắn từng bước chậm rãi tiến sát đại môn, tâm thần thả lỏng một hơi rồi cước bộ nhanh chóng đi qua, linh lực trong đan điền tùy thời có thể khởi động gia cố tự thân.
Bước đầu tiên đặt xuống là trọng lực ngàn cân đè lên từng thớ thịt trên cơ thể, bước thứ hai tăng lên gấp đôi thành hai ngàn.
Bất quá đến bước thứ ba trực tiếp thăng thành ba ngàn năm trăm, khiến cho Vũ Thế Kiệt cũng không khỏi xuất hiện kì dị chi sắc, mặc dù vẫn trong giới hạn chịu đựng của bản thân nhưng tiếp xuống bước cuối cùng chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Hít sâu một hơi rồi Vũ Thế Kiệt dứt khoát hạ xuống bước thứ tư, lần này trọng lực kinh người trực tiếp thăng đến năm ngàn cân man lực, tại vị trí hắn đang đứng không tự chủ nún xuống hai đạo hố nông, dịch chuyển một ngón tay lúc này cũng khó khăn trùng điệp.
May mắn hắn vẫn còn linh lực phụ trợ cơ bắp hồi phục nên dù cho có phần vất vả thì vẫn là thông qua đại môn, một đường tiến thằng lên trước mặt.
Ngoại môn khu vực quả nhiên bất phàm, tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi bị cắt ngang, phương viên rộng mười mấy dặm, liên miên bất tuyệt kiến trúc mọc lên san sát nhau nối thẳng từ điểm đầu tới điểm cuối, nhìn không ra nơi kết thúc.
Tại ngoại tông đại điện, Vũ Thế Kiệt cùng mấy chục tên đệ tử khác xếp hàng nghiêm chỉnh đón đợi lấy thẻ thân phận của mình.
Thông qua một số lời nói thì thầm quanh tai đại khái Vũ Thế Kiệt cũng hiểu rõ được đôi chút, ngoại môn đệ tử phân thành nhất tinh, nhị tinh, cho đến tam tinh, trong đó nhất tinh địa cao nhất cuối cùng là tam tinh thấp nhất.
Hiển nhiên những tên đệ tử mới gia nhập giống như Vũ Thế Kiệt này đều là được phân tại khu vực của ngoại môn tam tinh đệ tử.
"Vũ Thế Kiệt, tuổi hai mươi, cảnh giới thiên nguyên cảnh nhất tinh."
Vũ Thế Kiệt tùy ý khai báo cho vị ngoại môn chấp sự đang chăm chú ghi chép lên mai ngọc giản, rất nhanh vị chấp sự này đem thứ này ném cho hắn.
"Đây là thẻ thân phận của ngươi, có nó coi như ngươi chính thức là thành viên của Âm Phong tông, giữ cho cận thận tuyệt đối đừng làm mất, ra sau vài bước sẽ có người đưa cho y phục đặc chế cùng nhiệm vụ chỉ đường."
"Đa tạ."
Vũ Thế Kiệt hời hợt chắp tay cảm ơn, đối phương cũng không quá chú ý mà chỉ nhẹ gật đầu, sau đó lại tiếp tục ghi chép thông tin của người đến sau.
Rất nhanh hắn thoát li phạm vi ngoại môn đại điện, dưới sự chỉ dẫn của một vị ngoại môn chấp sự khác mà thuận lợi tiến đến nơi ở của mình.