Chương 20:
Con đường vẫn chưa được khơi thông, sắc trời từ từ chuyển tối.Phía trước vị trí xe của bọn họ là một đoàn xe hơn hai mươi người, đại bộ phận đều là đàn ông trẻ tuổi, nhìn ra được quan hệ của bọn họ đều rất tốt, bầu không khí đoàn đội thập phần hòa hợp.Bọn họ đợi đến nhàm chán, xuống xe đến bên này tìm Hoắc Ngôn Trăn nói chuyện phiếm.Đội trưởng đoàn xe tên là La Tử Hạo, từ Giang Thành tới đây định đi về phía bắc, thân hình thoạt nhìn rất cường tráng, trên cánh tay trái có xăm hoa văn gì đó không biết tên, rõ ràng có một khuôn mặt hung dữ, nói chuyện lại phi thường khiêm tốn thú vị, Hoắc Ngôn Trăn cùng anh ta nói chuyện rất ăn ý.Sau khi hai người trò chuyện quen thuộc, La Tử Hạo không biết lấy từ đâu ra một nắm kẹo đặt trước mặt Nguyễn Ngải, trêu đùa nói: "Tiểu muội muội bộ dạng thật đáng yêu, thúc thúc cho em kẹo ăn.”Nguyễn Ngải một ánh mắt cũng không phân cho anh.La Tử Hạo cũng không cảm thấy xấu hổ, ý cười dịu dàng đặt kẹo lên túi xách của cô.Không bao lâu sau, mọi người xung quanh thấy đường còn chưa thông, liền lục đục bắt đầu ăn cơm tối.Hoắc Ngôn Trăn lấy ra hai khối bánh mì cùng hai chai sữa đi, mỗi người một nửa.Nguyễn Ngải nhận lấy phần của mình, còn chưa xé bao bì ra, bỗng nhiên nghe thấy đuôi xe bị thứ gì đó đụng phải, phát ra tiếng "phanh".Hoắc Ngôn Trăn nhìn lướt qua gương chiếu hậu, vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô ngồi trên xe, tự mình mở cửa xe đi xuống.Phía sau xe, một người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ cầm gậy gỗ chỉ vào một đôi mẹ con nằm bên cạnh lốp xe, hung ác nói: "Một phụ nữ và một đứa trẻ, đánh không lại tang thi thì thôi, bình thường ngoại trừ kéo chân ra cũng chỉ biết ăn! Tại sao tôi phải lo cho hai mẹ con các người?”Người phụ nữ ôm chặt cậu bé trong ngực, cúi đầu khóc lóc nói: "Lưu Đào, anh không thể như vậy, chồng tôi là vì trợ giúp các cậu thoát hiểm mới chết trong tay lũ tang thi, cho dù các người không niệm ân tình của anh ấy, tốt xấu gì cũng đem vật tư anh ấy cực khổ tìm được chia cho chúng tôi một chút chứ. -Cái gì gọi là anh tìm được! Lưu Đào một cước đạp lên đầu gối của người phụ nữ, hùng hùng hổ hổ nói: "Đó là đoàn xe của chúng tôi cùng nhau tìm được, lúc trước phân cho cô một miếng ăn là nể tình chồng của cô có chút tác dụng, hiện tại anh chết rồi, cô còn mặt dày mày dạn đi theo chúng tôi làm gì đây? Cậuanh bé bắt đầu khóc khi thấy mẹ mình bị đánh dữ dội.Người phụ nữ không ngừng an ủi đứa bé trong ngực, ngoài miệng nói không có việc gì, nước mắt lại rơi xuống không ngừng.Cách đó không xa có mấy người nhìn không nổi muốn đi lên hỗ trợ, lại bị người bên cạnh ngăn cản.Trong tận thế này, mỗi người đều khó có thể tự bảo vệ mình, mỗi khi có người đồng tình, muốn vươn tay giúp đỡ lại phát hiện lòng tốt có thừa nhưng thực lực không đủ.Hoắc Ngôn Trăn xuống xe.Anh thoáng nhìn lướt qua, liền đại khái hiểu được tình huống gì.Lưu Đào nhìn hai mẹ con khóc đến không biết mệt mỏi, trong lòng càng thêm phiền não, trực tiếp vung gậy gỗ trong tay đánh xuống người bọn họ, "Còn khóc sao, có phiền hay không——"Thanh âm của anh đột nhiên dừng lại, cả người có chút kinh hãi nhìn Hoắc Ngôn Trăn trước mắt cao hơn anh nửa cái đầu, đang một tay nắm chặt một đầu gậy gỗ.Trong đôi mắt đen nhánh của đối phươngcó ý tứ lãnh lẽo, làm anh không rét mà run, "Khi dễ phụ nữ và trẻ em, anh có phải đàn ông không?”Ánh mắt Lưu Đào di chuyển xuống, nhìn thấy dao và súng đeo bên hông anh, không tự chủ được nuốt nước miếng, sau đó cười gượng trở lại xe của mình, phanh một tiếng đóng chặt cửa lại.Hoắc Ngôn Trăn ném gậy gỗ sang một bên, xoay người đỡ người phụ nữ trên mặt đất dậy."Không sao chứ.""Cám ơn anh đã cứu chúng tôi, thật sự là rất cảm ơn."Người phụ nữ khóc nức nở và cảm ơn, cậu bé bên cạnh lau nước mắt cho cô mà không nói một lời.Hoắc Ngôn Trăn thở dài, trở lại trên xe lấy miếng bánh mì của mình đưa cho bọn họ, "Đói bụng đi, cầm cái này ăn đi. "Người phụ nữ vẻ mặt kinh hãi, hai tay khẽ run rẩy nhận lấy, "Cám ơn, anh thật sự là người tốt, thật sự cảm ơn..."Trong lời nói của cô có chút lộn xộn, Hoắc Ngôn Trăn an ủi: "An tâm ăn đi, nếu như bọn họ luôn khi dễ cô như vậy, cô có thể rời khỏi đoàn xe, tự mình chăm sóc đứa bé. "Cảm ơn anh ... Tôi sẽ suy nghĩ về nó. Hoắc Ngôn Trăn gật gật đầu, vừa giương mắt lên, liền nhìn thấy Nguyễn Ngải không biết từ lúc nào xuống xe, đang đứng cách đó không xa mặt không chút thay đổi nhìn anh.Tuy rằng gương mặt lạnh như băng kia so với bình thường không có gì thay đổi, nhưng Hoắc Ngôn Trăn chính là không hiểu sao cảm thấy hình như cô không vui.Anh có chút thấp thỏm đi qua xoa đầu cô, "Sao lại xuống đây?”Cơ thể Nguyễn Ngải Má khẽ giật giật: "Không tốt”. Nói xong sải bước lên xe, đóng sầm cửa xe lại.Hoắc Ngôn Trăn bật cười đè trán lại, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Quả nhiên..."Sau khi trở lại xe, anh thử giật giật tóc cô, Nguyễn Ngải vẫn không để ý tới anh."Được rồi, em cảm thấy tôi không nên giúp bọn họ?""Anh xen vào việc của người khác."Hoắc Ngôn Trăn gãi gãi gãi mặt, "Nhấc tay chi lao mà thôi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy phụ nữ và trẻ nhỏ vừa mới thoát khỏi móng vuốt của tang thi, lại bị đồng loại của mình khi dễ thành như vậy.”Bàn tay Nguyễn Ngải đặt bên cạnh bỗng nhiên siết chặt, "Bản chất kém cỏi của con người, không thể thay đổi được. ”“...... Tôi biết, tôi chỉ là không muốn ngồi yên mặc kệ, " Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, "Tựa như em chưa bao giờ nhẫn tâm bỏ lại một mình em vậy. " Bên trong xe rơi vào một khoảnh khắc im lặng.Một lát sau, Nguyễn Ngải lấy ra một cái bánh mì từ ghế sau xe, ném về phía anh: "Cơm chiều.” Hoắc Ngôn Trăn vội vàng đưa tay đỡ lấy, nghiêng đầu cười cười với cô, "Cám ơn Tiểu Ngải.”Nguyễn Ngải cúi đầu cắn ống hút sữa, không trả lời.