Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tang Du Phi Vãn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tang Du Phi Vãn
  3. Chương 11

Chương 11

Trong phòng WC.

Tôi rửa mặt thật sạch bằng nước lạnh, nhìn người trong gương mà thả hồn lên mây.

Vẫn xinh đẹp tuyệt vời nhưng mặt thì không trắng, mặt đỏ bừng bừng, dù rửa bằng chuyện lạnh vẫn thấy được vệt đỏ ửng rõ rệt kia. Chợt có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, có người đi vào WC, tôi lập tức tỉnh táo lại, vặn vòi nước vờ như đang rửa mặt.

Lòng không nhịn được than thở, lần này suýt thì gục rồi.

Uổng công tôi còn được chọn làm tra nữ đại học A gì đó, thậm chí còn có “sự tích” người ta bịa về tôi như trong tiểu thuyết, nói tôi là bướm hoa đại học A, bay qua các đàn anh đàn em, bay qua vạn bụi cỏ, lại chẳng dính nửa cọng cỏ nào.

Nhưng vẫn chưa đủ đạo hạnh trước tổ sư gia.

Tôi tắt vòi nước, vẩy bọt nước trên tay, bỗng nhiên cảm thấy mình hiểu được những cô gái cam tâm tình nguyện, đổ xô chen chúc bị Bạch Trạm xếp vào hậu cung thuở ban đầu, đúng là rất khó giữ lòng không rung động trước anh ta.

Nếu tôi là một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương nào, chắc chắn là thua 100%.

Nhưng tiếc rằng tôi không phải người như vậy.

Cửa sổ phòng WC mở toang, tôi đứng ở đó rút một điếu thuốc ra, nước đọng trên mặt bị gió dần thổi khô. Thứ bị thổi đi theo còn có trái tim vốn bị trêu ghẹo nóng rực cả lên.

Rít xong một điếu, tôi đứng trước gương dặm lại phấn rồi rời khỏi WC.

Bạch Trạm đã quay về chỗ ngồi, anh ta ngồi cách Ôn Kỳ một chỗ trống, hai người đang yên lặng uống rượu, chỉ là…

Hình như đứng từ xa là tôi có thể cảm nhận được áp suất thấp giữa hai người này.

Tôi đứng tại chỗ quan sát vài lần, bất giác nhớ tới những gì Ôn Kỳ nói trước đó, ánh mắt của anh ta bình tĩnh trả lời chắc như đinh đóng cột, sau này anh ta và Bạch Trạm sẽ cạnh tranh công bằng.

Bọn họ là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.

Ôn Kỳ chín chắn trầm lặng, luôn ở thế bị động, kín đáo trong chuyện tình cảm. Từ nhỏ tới lớn anh ta là “con người nhà ta”, khi đi học thì thành tích ưu tú, sau khi đi làm có năng lực xuất chúng, là đàn ông chất lượng tốt điển hình.

Còn Bạch Trạm, tuy anh ta không chín chắn như Ôn Kỳ nhưng cũng là loại hình dễ hiểu con gái rung động. Đẹp trai cao ráo, biết tán tỉnh.

Cặp mắt đào hoa kia mà chớp một cái là có vô số cô gái chạy theo nườm nượp.

Tôi lại liếc mắt đi, gom cả chó săn nhỏ Chu Mộ khó tán đổ kia vào tầm mắt, tôi liếm môi thần than thở.

Tại sao xã hội tuân thủ pháp luật chỉ cho chế độ một vợ một chồng?

Nếu có thể nhận cả ba người này vào tay thì đúng là chuyện vui đời người!

Tôi thở dài, băng qua đám người, đi về chỗ ngồi của mình.

Tôi ngồi giữa hai người nhưng không hề hưng phấn vì trái ôm phải ấp, hai người đàn ông ở cạnh tôi, người này còn khó hạ gục hơn người kia.

Tôi ngồi xuống, khi định gọi một ly rượu, đã có người nhanh hơn tôi, đặt một ly rượu đã rót đầy tới trước mặt tôi, chỉ là…

Không chỉ có một người.

Gần như là ly rượu của Ôn Kỳ và Bạch Trạm cùng đưa tới trước mặt tôi một lúc.

Một trái một phải, ý đồ giằng co rõ mồn một ra đó.

Tôi do dự vài giây rồi cầm lấy rượu của Ôn Kỳ.

Dù hai người bọn tôi có hẹn hò hay không, địa vị của Ôn Kỳ trong lòng tôi luôn luôn khác với mọi người. Bất kể vào khi nào, tôi cũng sẽ không để anh ta mất mặt.

Tôi cầm rượu, quay đầu nhìn Bạch Trạm.

Anh ta không hề xấu hổ như tôi nghĩ, hình như cũng đoán được tôi sẽ chọn cái nào, anh ta cười khẽ, không khựng lại lâu mà giơ tay chạm ly với tôi.

Bạch Trạm ngửa đầu uống một hớp rượu, bèn cúi người sán lại gần mà không kiêng dè ai, khẽ kề sát tai tôi:

“Lâm Tang Vãn, hình như ban nãy cô rung động.”

Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.

Phải công nhận là vào giây phút anh ta nói câu này, đúng là cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện trong đầu tôi.

Giữa sàn nhảy đong đưa, bỗng nhiên anh ta ôm eo tôi, kéo lại gần, “hôn” tôi qua khoảng cách đầu ngón cái như thật nhưng là giả.

Tôi hoàn hồn, giơ tay bấu lấy áo anh ta, kiễng chân khẽ hôn phớt qua vành tai anh ta.

Tổ sư gia cái gì chứ, giờ phút này anh ta vẫn thở nhanh hơn, người hơi cứng lại.

Tôi cười khẽ, kề vào tai anh ta, nhướng mày hỏi: “Bạch Trạm, hình như… anh cũng không bình tĩnh cho lắm.”

Nói xong, tôi xoay người ngồi xuống ghế lần nữa, nghiêng đầu nhìn Bạch Trạm.

Sau vài giây ngắn ngủi, Bạch Trạm giơ hai tay lên, cười bất đắc dĩ: “Cô thắng.”

Tất nhiên là tôi không ngốc tới mức cho rằng chỉ là trêu chọc vô ý sẽ khiến tổ sư gia đại học A nộp vũ khí đầu hàng, chỉ là… tôi đảm bảo là trong giây phút cùng tôi trên sân nhảy trước đó, đúng là anh ta cũng rung động.

Tôi uống một hớp rượu, không nhịn được lắc đầu cười, chẳng biết vì sao, hình như tôi cứ muốn ganh đua cao thấp với anh ta.

Tôi đặt ly rượu xuống, đột nhiên thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu nhìn, lại thấy được ánh mắt của Ôn Kỳ.

Tay trái anh ta bưng ly rượu, đang im lặng nhìn tôi, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Cho tới bây giờ tôi mới để ý là Ôn Kỳ mặc đồ tây tới quán bar, bao gồm cái áo khoác choàng lên vai tôi cũng là áo khoác vest. Anh ta mặc đồ tây, cà vạt được thắt cẩn thận, nhìn qua có vẻ chẳng phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ là hình như anh ta không phát hiện, chỉ biết im lặng nhìn tôi mà không nói câu nào.

Tôi bị nhìn phát hoảng, cũng vừa nhận ra là trò thả thính ngược với Bạch Trạm của mình có vẻ không ổn.

Tôi xoa xoa ấn đường, thầm than thở, chắc vì uống rượu nhiều nên làm gì cũng hơi quá trớn.

May mà Ôn Kỳ không nói gì thêm, cuối cùng anh ta chỉ cười với tôi rồi tự rót một ly rượu cho mình.

Tối hôm đó, mọi người đều uống rượu rất nhiều.

Ôn Kỳ uống lắm, đã không còn chín chắn trầm lặng như trước, lần đầu tiên anh ta túm cổ tay tôi chặt như thế, nói với chất giọng trầm thấp: “Lâm Tang Vãn, em có muốn thử với anh một lần không?”

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra: “Anh Ôn Kỳ, anh say rồi.”

Nếu Ôn Kỳ không phải là Ôn Kỳ, chắc chắn bây giờ tôi sẽ cười nói “ok”, thử một lần thôi, có thiệt thòi gì đâu.

Nhưng đó là Ôn Kỳ, trước khi không chắc bản thân có thích anh ta thật hay không, tôi sẽ không làm bậy với anh ta dù chỉ một chút.

Tất nhiên, người thông minh như Ôn Kỳ hiểu được lời từ chối của tôi.

Anh ta im lặng vài giây, đôi mắt dần tiu nghỉu, nhưng anh ta không hề thả lỏng bàn tay đang siết cổ tay tôi tí nào.

“Tang Vãn, ngày mai là cuối tuần, chúng ta hẹn hò một lần đi.”

“Cái gì?”

Tôi hơi kinh ngạc, hẹn hò? Tôi và Ôn Kỳ á?

Anh ta gật đầu, lần đầu tiên trong đời tôi thấy Ôn Kỳ như thế, cố chấp, chủ động tranh thủ. Anh ta nắm chặt tay tôi, khẽ nói: “Hẹn một lần thôi, nếu em có cảm giác với anh thì đồng ý hẹn hò cùng anh, nếu không thì…”

Anh ta im lặng một lát, nói thầm: “Vậy thì coi như hôm nay anh chưa từng nói cái gì, chuyện này cứ vậy mà qua.”

Tôi nghiêm túc cân nhắc một lúc, cuối cùng đã đồng ý.

Nói thật là tôi cũng muốn biết rốt cuộc bây giờ mình còn rung động với người anh trai mà mình từng có thiện cảm khi còn nhỏ hay không.

Vào giây phút tôi đồng ý, hình như Ôn Kỳ thở phào.

Nói thẳng ra, tôi chưa từng thấy Ôn Kỳ như thế bao giờ, trong ấn tượng trước đây của tôi, dường như anh ta là người không gì không làm được, dù gặp bao nhiêu vấn đề khó giải quyết, anh ta vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, trời sập có anh gánh, thậm chí rất ít khi tôi thấy anh ta nhíu mày vì chuyện gì.

Ôn Kỳ mỉm cười, vẫn giơ tay xoa đầu tôi như trước đây: “Vậy… anh đưa em về trường nhé.”

Tôi chưa kịp lên tiếng thì tiếng nói sau lưng đã ngắt lời mình: “Bọn tôi học chung trường, để tôi đưa cô ấy về vẫn tiện đường hơn.”

Tất nhiên người lên tiếng là Bạch Trạm.

Ôn Kỳ khẽ nhíu mày nhìn anh ta, khi định nói gì, anh ta bị người khác ôm cổ.

Người ôm cổ là… Chu Mộ.

Đúng thế, là đàn em cực kỳ khó tán đổ kia.

Hôm nay cậu ta cũng uống nhiều, say khướt cả ra, vốn là Ngô Viện chuẩn bị đưa cậu ta về lại bị cậu ta đẩy ra, sau đó…

Chu Mộ lảo đảo ngã xuống, đúng lúc dựa vào cạnh Ôn Kỳ.

Mùi rượu trên người cậu ta nồng nức mũi, cau mày chỉ huy: “Ôn Kỳ, phiền anh tìm khách sạn hộ tôi.”

Tôi sững sờ quay đầu nhìn Ôn Kỳ: “Hai người… thân nhau lắm hả?”

Ôn Kỳ nhíu mày lắc đầu.

“Không thân.”

Anh ta nhìn Chu Mộ say bí tỉ chẳng biết mây gió gì nữa, nhưng có vẻ là Chu Mộ say thật, dựa vào cạnh bàn mà ngủ.

Lúc này Bạch Trạm lên tiếng đúng lúc: “Anh vẫn nên đưa người này về là hơn, nhìn có vẻ là say mèm rồi.”

Dứt lời, Bạch Trạm mỉm cười nhìn Ôn Kỳ: “Anh đừng lo, đã nói là sẽ cạnh tranh công bằng, tôi đây không tới nỗi giở trò gì trên đường về đâu.”

Anh ta đã nói tới mức này, tất nhiên là Ôn Kỳ không nói gì thêm, cuối cùng Ôn Kỳ quay đầu nhìn tôi: “Về tới trường thì gửi tin nhắn cho anh.”

“Ừm.”

Tôi ngoan ngoãn đáp, tiện thể nhìn lướt qua bên cạnh Ôn Kỳ. Chu Mộ uống rượu xong vô cùng quậy phá, ba người Ôn Kỳ, Nghiêm Hách, Ngô Viện cùng ra sức mới gắng gượng đưa cậu ta đi được.

Ba người đi rồi, đi được vài bước thì Ôn Kỳ quay lại nhìn tôi, liếc mắt nhìn tôi và Bạch Trạm một lát mới cụp mắt, quay lưng bỏ đi.

Bạch Trạm uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, đặt ly xuống: “Nào, tôi đưa cô về trường.”

Tôi bắt được sơ hở trong câu nói của anh ta, bèn cất giọng hỏi: “Anh không về à?”

“Ừ.”

Anh ta nói: “Tôi thuê phòng ở gần trường.”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn tôi: “Cô muốn tới chơi chút không?”

Tôi cười đáp: “Không, giờ đã là hơn nửa đêm rồi, tôi sợ anh nổi hứng xằng bậy.”

Bạch Trạm cũng bật cười theo tôi rồi cúi người rướn tới, hai người bọn tôi đối mặt với nhau, gần như là hai chóp mũi chạm vào nhau.

Chẳng biết là ai nín thở vài giây.

Tôi nhíu mày định ngửa ra sau, anh ta lại giơ tay đặt lên sau gáy tôi trước khi tôi kịp làm gì.

Sau đó có người vội vã đi ngang qua sau lưng tôi.

Bạch Trạm mỉm cười, tay còn lại thò qua người tôi, chẳng biết là anh ta đặt di động lên cái bàn ở chỗ tôi khi nào.

Bạch Trạm đứng dậy, giơ điện thoại lên trước mặt tôi: “Cô đừng hiểu lầm.”

“…”

Giờ phút này, chẳng hiểu sao nụ cười trên mặt tên này rất gai mắt.

Ghét thật!

Tôi túm túi xách, đứng dậy, giờ đã về khuya, gió lạnh bên ngoài quán bar rét ác nhưng khi vừa ra ngoài là tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Gió thổi qua, vệt đỏ trên mặt tôi tan đi một chút.

Nói ghét anh ta là vì thế mà tôi lại thật sự rung động trước gương mặt kia.

Đang nghĩ ngợi miên man thì trên vai chợt thấy ấm, là Bạch Trạm khoác áo lên người tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, thấy Bạch Trạm đan tay vào nhau gối ở sau đầu, lẳng lặng nhìn ra xa.

Tôi cứ tưởng là anh ta đang ra vẻ, nhưng hai giây sau tôi lại nghe thấy tiếng anh ta. Khác với giọng nói trầm thấp vững vàng của Ôn Kỳ, giọng anh ta trong trẻo hơn, rồi lại có vài phần khàn khàn vì uống rượu.

“Lâm Tang Vãn, cô đừng choàng áo khoác của người đàn ông khác nữa được không?”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5781 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5302 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5031 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4609 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4538 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4497 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter