Chương 47: Bị Tấn Công
Trong căn biệt thự sang trọng, bí thư Vương sắc mặt âm trầm, mọi người trong phòng đều im lặng như ve sầu ngủ đông. Xưa nay không ai dám khiêu khích bí thư Vương, nếu khiêu khích ông ta, nhất định sẽ bị quy tội này hoặc tội khác, nhẹ thì bị kiện cáo bắt xin lỗi bồi tiền, nặng thì phải ngồi tù, thậm chí là mất luôn cái mạng nhỏ.Còn hiện tại uy nghiêm của bí thư Vương càng lớn hơn không ai dám xúc phạm, bởi vì ước chế pháp luật đã là thùng rỗng kêu to."Bí thư Vương, tiểu tử họ Ngô kia rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thật cho rằng hắn là đại nhân vật hay sao. Chỉ cần ngài nói một câu, ta liền dẫn các huynh đệ làm thịt hắn!"Một đại hán đầu trọc vẻ ngoài hung ác, đang đùa nghịch trong tay một con dao găm sắc bén, lúc này hắn nói bằng một giọng man rợ.Đây là một thức tỉnh giả do bí thư Vương chiêu mộ, trước đây hắn đã phạm phải rất nhiều chuyện, trên lưng mang theo mấy mạng người, là một nhân vật tàn nhẫn.Còn bí thư Vương thì gật đầu nói: "Được rồi, ra tay khéo léo một chút, đừng để bọn Đoạn Quốc Nghị nhìn ra sơ hở, dám nghịch ý ta quả thật là muốn chết, đối với tài liệu ở viện nghiên cứu, ta sẽ nghĩ cách khác để lấy!"Gã đầu trọc cười tàn nhẫn, đi xuống thu xếp.Lúc này, Chu Chấn Hải nhướng mày đi ra nói: "Bí thư Vương, Ngô Minh được cho là có một số thủ đoạn. Vạn nhất giết chó không thành coi chừng bị chó cắn ngược, vậy mất nhiều hơn được!""Hừ, một dân đen may mắn trở thành thức tỉnh giả mà thôi, người như thế này trước đây còn không xứng xách giày cho ta, bây giờ còn dám không cho ta thể diện, đáng chết, nhưng Trấn Hải ngươi nhắc nhở ta cũng đúng, vậy phái một ít cảnh sát đặc nhiệm thiện xạ đi, coi như giết gà doạ khỉ, ta cũng muốn cho những người khác trong khu an toàn thấy, những kẻ dám cự tuyệt ta sẽ không có kết cục tốt! " Bí thư Vương vẻ mặt đằng đằng sát khí nói....Sau khi được giáo sư Từ bọn họ kêu tới Ngô Minh mới biết một số loại quái vật mới đã được phát hiện ở tiền tuyến. Một con quái vật hình người cực kỳ mạnh mẽ với kích thước cơ thể khoảng hai mét, da xám và rất cứng, giống như bộ xương, không có một chút máu thịt, miệng xẻ đến mang tai, hàm răng cực kỳ sắc bén, có thể trực tiếp cắn đứt đầu người. Hốc mắt trống rỗng, bàn tay phải rất khỏe và sắc bén, thậm chí có thể dễ dàng xé nát tấm sắt, còn bàn tay trái phảng phất như bị nóng chảy đông đặc lại hình thành nên gai nhọn. Ngoài ra, hai chân của con quái vật giống như mèo, chạy nhanh và nhảy cao.Vì sự xuất hiện của loại quái vật mới này mà hôm nay binh lính trên tuyến phòng thủ đã mất hàng chục người. Quái vật mới này tốc độ so với trùng nhân còn nhanh hơn, công kích hung tàn hơn, binh lính bị tấn công không chết tại chỗ thì cũng một trăm phần trăm bị nhiễm một loại virus không xác định sẽ chết hoặc phát điên."Tiểu Ngô, sao cậu lại ở đây? Đúng lúc, tôi đang tìm cậu để xem loại quái vật mới này!"Giáo sư Từ lúc này đang sứt đầu mẻ trán vừa nhìn thấy Ngô Minh liền vội vàng bảo anh ta đi qua.Ngô Minh nhìn sang liền nhận ra con quái vật này.Vô tâm sư tộc, một sát thủ khủng bố trong Tân thế giới, tung tích trãi dài khắp các tàn tích thành phố và nơi hoang dã, thực tế trong dã ngoại còn nhiều hơn, tấn công lén lút, răng, móng vuốt và gai đều là vũ khí chết người. Điều quan trọng nhất là Vô tâm sư tộc này mang trong mình một loại độc tố có thể khiến con người trở thành những con quái vật phi lý trí và điên rồ, chính vì vậy mà chúng được gọi là 'những con sư tử vô tâm'.Đương nhiên Ngô Minh sẽ không nói ra những thông tin này, lúc này anh ta cũng lộ ra vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy loại quái vật này cúi xuống quan sát. Những binh lính vừa thấy Ngô Minh hóa thẻ đống đá rách nát tiến tới bên giáo sư Từ mới nhận ra người thanh niên này thực sự là một nhà nghiên cứu, trách không được vừa rồi anh ta có khả năng hóa thẻ những viên đá kia, binh lính thở phào nhẹ nhõm.Giáo sư Từ là một nhà nghiên cứu tham công tiếc việc điển hình, vì muốn nhanh chóng nghiên cứu về con quái vật mới này ông ấy thậm chí không hỏi Ngô Minh đang làm gì ở đây mà vội vàng đem tiêu bản thi thể quay trở lại phòng thí nghiệm.Đương nhiên Ngô Minh cũng đầu nhập vào cùng tham gia nghiên cứu mới. Mười giờ sau, khi trời hừng sáng Ngô Minh lê thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng thí nghiệm.Sư tử vô tâm cùng những con quái vật khác được các nhà nghiên cứu mổ xẻ và nghiên cứu kỹ lưỡng để xem trên thi thể có tài liệu nào hữu dụng hay không. Về điều này, Ngô Minh đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, xương của Sư tử vô tâm khá cứng có thể trực tiếp làm hộ giáp, đầu của chúng hơi gia công có thể chế tạo thành một chiếc mũ giáp thập phần phong cách, tốt hơn những chiếc nón sắt của binh lính bình thường rất nhiều. Bất quá chân chính tốt nhất là một túi chất độc trong cổ họng của nó.Độc tố trong túi độc khá mạnh, đối phó với người rất hiệu quả, còn đối phó với trùng nhân cũng tương đương lợi hại, dù sao thân thể của trùng nhân vẫn là người, thần kinh trung ương lập tức sẽ bị tê liệt. Nếu bị nhiễm loại độc tố này của Sư tử vô tâm, độc tố sẽ xâm nhập vào cơ thể bọ ký sinh có thể làm trùng nhân bị tê liệt ngay lập tức.Đây là một thông tin cực kỳ quan trọng, Ngô Minh đã gián tiếp nói với giáo sư Từ, dù sao giáo sư Từ đã dạy anh ta suốt mấy ngày nay, Ngô Minh đương nhiên sẽ không keo kiệt với mảnh thông tin này.Sau khi bắt được một trùng nhân còn sống, đâm vào trùng nhân một con dao có tẩm độc tố thì nó gục ngay xuống đất trong vòng chưa đầy năm giây, sau mười giây nó đã không còn cử động."Tuyệt, gọi ngay cho Đoạn Quốc Nghị, phải rồi gọi lão Đổng nữa, phát hiện này đủ để đảo ngược tình thế trong khu an toàn của chúng ta. Tiểu Ngô, cậu có đóng góp rất lớn, lập công rất lớn!"Giáo sư Từ trừng đôi mắt đỏ bừng vì nghiên cứu, tuy vô cùng mệt mỏi nhưng lại tỏ ra khá hào hứng.Mặc dù có rất nhiều loại quái vật bên ngoài khu vực an toàn, nhưng trùng nhân là mối đe dọa lớn nhất đối với con người, thông tin cho biết có hàng triệu trùng nhân hoành hành trong khu vực chiếm đóng của Vũ Thành. Nếu không phải vì những trùng nhân phân chia khu vực thường xuyên chiến đấu với nhau, thì khu vực an toàn của Vũ Thành đã thất thủ từ lâu.Muốn giết chết trùng nhân thì phải giết bọ ký sinh ẩn bên trong thân thể, rất khó để giết chúng, nhưng bây giờ đã có phát hiện lớn này có thể đảo ngược tình thế, đó là lý do tại sao giáo sư Từ rất phấn khích.Tuy nhiên Ngô Minh không có hy vọng vào điều này, mặc dù độc tố của Sư tử vô tâm có thể làm tê liệt hoặc thậm chí giết chết trùng nhân, nhưng Sư tử vô tâm không phải là trùng nhân, số lượng của chúng không nhiều. Nếu không thu thập đủ độc tố thì cũng không có tác dụng.Chỉ có điều Ngô Minh không nói ra, tự mình thu thập một ít độc tố phòng trường hợp khẩn cấp.Khi đi ra ngoài, anh ta chào hỏi các vệ binh làm nhiệm vụ như thường lệ, đương nhiên anh ta từ chối lòng tốt của các vệ binh cử người hộ tống mình, Ngô Minh một mình bước ra khỏi viện.Khoảng cách từ viện nghiên cứu đến Tòa nhà ba, nơi nhóm thức tỉnh giả sinh sống chưa đến một cây số. Thông thường, đi bộ đến đó mất mười phút. Trên đường đi có vài con đường và ngõ hẻo lánh, nhưng dù có hẻo lánh thế nào đi chăng nữa thì cũng có những người tị nạn dựng lều trại dọc theo con đường.Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, sương mù mênh mông có chút tối tăm, một số người tị nạn quấn chăn bẩn thỉu đang ngủ gà ngủ gật ở hai bên đường, một số thùng rác được đốt lửa bên trong để sưởi ấm vẫn chưa hoàn toàn tắt lửa, mùi khói gay mũi bốc lên bay mù mịt.Nhưng hôm nay trong con hẻm này có ít người tị nạn hơn bình thường, Ngô Minh nhìn quanh như thường lệ nhưng không thấy lão Mạnh đâu.Lão Mạnh là một người câm thường sống trong con hẻm này, vì già cả và không biết nói nên người dân gần đó gọi ông là lão câm. Mỗi lần đi ngang qua, Ngô Minh đều bẻ nửa miếng bánh mì cho ông ta, bởi vì lão Mạnh này trông giống như hàng xóm cũ của anh ta, nhưng kỳ lạ là hôm nay không thấy lão ấy đâu.Ngoài ra, Ngô Minh cũng phát hiện ra một số gương mặt quen thuộc không có ở đó.Ngô Minh lúc này mới cảnh giác, tiến thêm vài bước một tay đã lặng lẽ nắm lấy vài lá bài, tay kia cũng đang cầm cây gai xương đã đột biến.Đúng lúc này dị biến bỗng nổi lên.Một người tị nạn cách Ngô Minh chưa đầy hai mét bất ngờ bạo khởi, rút súng lục bắn liên tiếp vào Ngô Minh.Khẩu súng lục được trang bị bộ giảm thanh, ở cự ly gần âm thanh cũng rất nhỏ, chắc chắn đối phương là một xạ thủ được đào tạo bài bản, từ rút súng đến xạ kích chỉ trong chốc lát.Phản ứng của Ngô Minh nhanh đến không ngờ, gần như ngay khi đối thủ rút súng anh ta đã cúi người hạ thấp diện tích đạn bắn, đồng thời vươn tay rút lưỡi gai xương ra bảo vệ đầu với cánh tay của mình.Cánh tay của Ngô Minh được đeo một miếng bảo vệ cánh tay làm bằng giáp xác trùng nhân, đạn súng lục không thể xuyên thủng, đây cũng là một trong những lợi thế của anh ta với tư cách là một nhà nghiên cứu.Quả nhiên, viên đạn bắn trúng cánh tay của anh ta chỉ tạo ra một ít chấn động. Nếu Ngô Minh di chuyển chậm hơn một bước thì đầu đã bị đạn ghim vài lổ thủng.Ngoại trừ đầu, những bộ phận khác của Ngô Minh đều đeo giáp xác trùng nhân, ngay cả khi đang ngủ cũng không cởi ra. Ngay sau khi Ngô Minh cúi thấp đầu, phía sau lưng và trước ngực cũng đồng thời bị đạn bắn.Cùng thời khắc đó có ba tay sát thủ đồng loạt ra tay.Chưa đầy một giây, Ngô Minh đột nhiên phát lực lao thẳng về phía tên sát thủ gần nhất phía trước. Tên này không ngờ Ngô Minh lại phản ứng nhanh như vậy, chưa kịp hành động đã bị hạ gục.Khoảnh khắc tiếp theo, tên sát thủ được huấn luyện bài bản cảm thấy toàn thân rã rời, yết hầu đau rát, đưa tay chạm vào chỉ cảm thấy một thứ vũ khí sắc bén xuyên qua cổ họng.“Nhanh quá!” Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chết.