Chương : 25
Trác Thanh bí mật tới gặp Lam Hỏa, hai người đang ngồi đối diện trong một căn phòng, nhưng ngoài ra không còn ai hết, vậy Lam Thiên đâu ?!
- Đã nghĩ ra kế rồi sao, quả nhiên trí tuệ hơn người ! – Vừa gặp Lam Hỏa đã lên tiếng tán thưởng Trác Thanh.
- Cũng chưa hẳn, nhưng có lẽ ngài sẽ muốn biết. – Trác Thanh khi nói chuyện vẫn luôn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, tự tin khiến người đối diện có cảm giác khác nhau. Kẻ yếu thì e dè, lo sợ, còn với kẻ mạnh thì có thể là khó chịu, chướng mắt hay cũng có thể là tán thưởng, khâm phục.
Chỉ thấy Lam Hỏa im lặng nhìn Trác Thanh, chờ đợi xem điều tiếp theo hắn nói là gì.
- Chẳng hay đã lâu ngài không gặp tiểu đệ thân thiết của mình, liệu có còn muốn gặp lại hay không ?! – Trác Thanh cười mỉm.
Lam Hỏa nghe tới liền nhíu mày :
- Ý ngươi là ...
- Ha ha, chẳng là tôi bất ngờ có duyên gặp được quý nhân, không biết ý của ngài thế nào. Tôi nghĩ cậu ta có lẽ rất mong gặp ngài đó ! – Trác Thanh nói đầy ẩn ý.
Lam Hỏa im lặng suy nghĩ gì đó, hồi lâu vẫn chưa cất lời. Cuối cùng, anh ta thở dài, nhưng ánh mắt bỗng sắc lạnh hơn, như vừa nghĩ ra gì đó :
- Hừm, nói vậy ngươi đang giữ nó sao ?! – Lam Hỏa hỏi nhưng Trác Thanh im lặng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Lam Hỏa hiểu ý, nói tiếp : - Được, dù sao cũng đã lâu rồi, ta có một số chuyện muốn đối chất với nó !
Trác Thanh như mở cờ, trong bụng thầm mỉm cười, nhưng ngoài mặt vẫn là nét mặt lạnh tanh với nụ cười vô hồn, giả tạo thường thấy :
- Tất nhiên, việc gia đình đoàn tụ thật là việc vui, ai ai cũng mừng. Tuy nhiên... ừm ... tôi cũng đã tốn không ít công sức mới mời được đại nhân vật về...
Nói tới đây, Trác Thanh liền im lặng không nói gì tiếp, chỉ tiếp tục cười mà nhìn Lam Hỏa như chờ đợi. Đương nhiên, đã nhiều năm trôi qua, Lam Hỏa sửa đổi khá nhiều, bớt nóng nẩy hơn và đầu óc cũng lanh lẹ hơn nhiều. Dù rất khó chịu nhưng đối phương đang nắm đằng chuôi, Lam Hỏa cố giữ nét mặt bình tĩnh đáp lời :
- Tất nhiên sẽ không để bên ngươi chịu thiệt. Về chuyện đó sẽ chuyển sang chủ lực là ta, bên ngươi chỉ cần hỗ trợ. Không điều kiện gì thêm nữa, đồng ý hay không là tùy ở ngươi !
“Hừm, ai bảo tên này không biết dùng đầu óc chứ ! Đám tình báo đúng là ăn hại cả lũ. Thôi được, dù sao cũng tránh được tổn thất lực lượng” Trác Thanh nghĩ thầm trong đầu, bên trong đã đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn còn tỏ vẻ suy nghĩ đắn đo, chưa quyết định. Sau vài hồi quay đầu, đảo mắt, Trác Thanh mới tỏ vẻ thở dài bất lực mà đồng ý. Một lúc sau, Lam Hỏa lên một xe ngựa mà Trác Thanh gọi tới, bên trong hoàn toàn kín mít khó nhìn ra bên ngoài. Đi một hồi, cả hai tới một cứ địa bí mật của Trác Thanh, chỗ này chỉ mình hắn và những thuộc hạ cực thân tín dưới trướng hắn mới biết được. Lam Hỏa được đưa vào bên trong, tới một căn phòng, Trác Thanh chỉ tay tới và nói :
- Không làm phiền việc đoàn tụ của ngài. Cứ tự nhiên, thoải mái thời gian, sẽ không có ai làm phiền được !
Lam Hỏa không trả lời, bước tới mở cửa phòng, bên trong là Lam Thiên đang bị trói chặt trên một chiếc ghế. Bốn mắt nhìn nhau, Lam Hỏa hơi tỏ chút ngạc nhiên, còn Lam Thiên há hốc mồm, kinh ngạc lắp bắp :
- Hỏa ca... là huynh thật sao !
Lam Hỏa thoáng chốc ngạc nhiên rồi lấy lại vẻ im lặng, lạnh lùng tiến đến, lấy một chiếc ghế đặt phía đối diện rồi ngồi xuống nói :
- Bỏ trốn bao lâu, sao lại tới nỗi này.
- Đệ... – Lam Thiên muốn lập tức thanh minh, nhưng nhìn vẻ lãnh đạm của đại ca mình thì lại im lặng, cúi đầu mà nói tiếp : - Là câu chuyện dài.
- Tốt, ta cũng không có thời gian để nghe. Đệ nên biết nếu là ta năm xưa thì đã một chưởng giết đệ rồi. – Nói tới đây Lam Hỏa thấy Lam Thiên ngước lên nhìn mình rồi lại im lặng cúi xuống, anh ta nghĩ thầm gì đó trong đầu rồi nói tiếp : - Nhưng ta cũng không thể mãi là kẻ như thế. Phù.. chỉ là muốn biết tại sao năm xưa đệ lại làm vậy !
- Thực sự, việc đó không phải là do đệ, khi đệ tới thì cha đã ... – Nói tới đây Lam Thiên run run không kìm nén được cảm xúc, hai mắt của anh rơm rớm lệ. Cố trấn tĩnh, Lam Thiên nhìn chăm chăm vào Lam Hỏa mà nói : -Đệ như nào, chắc chắn huynh là người hiểu rõ nhất. Lẽ nào đến huynh còn không tin đệ !
Lam Hỏa nghe tới vẫn im lặng nhìn Lam Thiên không nói gì, khẽ đảo mắt suy nghĩ gì đó một hồi, anh ta vẫn tiếp tục giữ vẻ lãnh đạm nói :
- Quả thực, ta cũng không tin là đệ có thể làm chuyện đó. Nhưng khi đó Sái thúc quả quyết rằng là do đệ làm.
- Ngoài huynh ra thì Sái thúc cũng là người thân thiết và hiểu đệ nhất kia mà, sao thúc ấy có thể nghĩ đệ làm chứ ! – Lam Thiên nói với vẻ đầy đau khổ.
- Hừm, năm đó quả thật ta còn quá ngu ngốc, hoàn toàn tin vào lời ông ta. Nhưng vài năm qua, ta âm thầm giữ mình để điều tra, đến nay ta đã có thể hoàn toàn khẳng định được hung thủ của tất cả mọi sự việc, ám sát phụ vương, đổ hết mọi tội lỗi cho đệ là kẻ nào ! – Những lời của Lam Hỏa khiến Lam Thiên như bừng tỉnh, thắp sáng hi vọng rửa mọi tiếng oan của anh.
- Huy...huynh thật sự đã biết được hung thủ rồi sao ?!
- Phải, năm xưa ta còn chưa dám chắc chắn, nhưng hôm nay gặp đệ, ta đã có thể khẳng định được... hung thủ năm xưa chính là Lam Sái ! – Lam Hỏa nghiêm nghị nói.
- Sao...sao cơ ? Sao có thể là Sái thúc được, huynh không nhầm chứ ?! – Lam Thiên kinh ngạc, anh ta vẫn chưa thể tin được những lời Lam Hỏa vừa nói.
- Ta có thể chắc chắn. Năm xưa ông ta công cáo với tất cả mọi người rằng mọi việc đều là do đệ làm, khi ta nói muốn điều tra lại sự việc thì ông ta hoàn toàn bác bỏ đi, khẳng định hung thủ chính là đệ. Sau đó tuy ta lên ngôi vị nhưng mọi quyền hành đều bị ông ta thâu tóm. Kết bè phái với những kẻ chức vị cao, đồng thời liên tục kết thân với các vị tướng, thu nạp nuôi binh để đàn áp tất cả những người chống đối. Qua đó ta có thể khẳng định, năm xưa ông ta đã muốn đoạt quyền. – Lam Hỏa nói với vẻ đầy tức giận.
- Sái thúc thật sự là người như vậy sao ?! – Lam Thiên lắp bắp nói thầm nghĩ về người thúc thúc vui tính, đầy thân thiết năm xưa. Anh ta vẫn không thể tin nổi ông ta là người như vậy. Nhưng hiện giờ sự việc hiển hiện trước mắt, sao có thể không tin được.
- Phải, dù ông ta không thành công do ta được người dân ủng hộ kế vị. Nhưng những năm gần đây, liên tục các anh em huynh đệ của chúng ta kẻ mất tích, người bỗng lâm bệnh mà mất đầy bí ẩn. Có thể thấy ta sẽ sớm trở thành nạn nhân mà thôi, chắc chắn khi đó ông ta sẽ nghiễm nhiên lên ngôi. Bởi hiện giờ chỉ còn ta và đệ còn sống !
Những lời Lam Hỏa vừa nói khiến Lam Thiên thất kinh. Quả thật nếu toàn bộ anh em của anh ta đã chết, thì khi Lam Hỏa bị hại thì Lam Sái chắc chắn là người được toàn bộ mọi người tin tưởng tín nhiệm cho ngôi vị. Nhưng điều khiến Lam Thiên đau đớn và không ngờ nhất lại chính là người thúc thúc mà anh đầy kính trọng lại là kẻ lòng lang dạ thú đến như vậy. Không hiểu từ đâu một sức mạnh trong Lam Thiên bộc phát, chấn động cả căn phòng, khiến Lam Hỏa cũng phải vận khí phòng thân. Nghe thấy tiếng động lớn, đám binh lính vội chạy tới thì thấy bên trong phòng lúc này là Lam Hỏa đang ngã ra đất, đồng thời toàn bộ xích trói Lam Thiên đều bị phá nát, văng hết ra, còn Lam Thiên đang đứng sừng sững vẻ mặt đầy tức giận, sát khí không ngừng tỏa ra. Đám lính dưới trướng Trác Thanh thấy vậy lập tức vận khí, sẵn sàng tấn công thì bất ngờ thấy Lam Hỏa đứng dậy ra hiệu dừng lại.
- Người này ta sẽ cùng ta ra khỏi đây !
Đám lính nghe Lam Hỏa nói thì ngơ ngác không biết nên làm thế nào. Trác Thanh không ở đây, y đã đi đâu ? Không có mệnh lệnh của y liệu đám lính có để Lam Hỏa và Lam Thiên rời đi ?
Lúc này Cửu Vân Long đang vận toàn tốc lực để trở lại đại trại đã bị tên sát nhân tấn công. Rốt cuộc tại sao anh ta lại phải hốt hoảng trở về nơi đã bị tàn phá rồi, chỉ loáng thoáng thấy Cửu Vân Long cắn chặt môi lẩm bẩm :
- Làm ơn đừng có xảy ra việc gì !
Quay trở lại khi anh ta ở trong ngôi miếu, sau khi đọc được những dòng ám hiệu, hóa ra nó có nghĩa là : “Trở về ngôi làng để nhận xác thằng nhóc loi choi cạnh ngươi !”. Đám người này biết được Cửu Vân Long sẽ tới đây, vả lại theo lời lẽ thì có vẻ chúng và anh ta biết khá rõ về nhau, rốt cuộc quan hệ của họ là như nào. Cửu Vân Long quay lại đại trại, lúc này không hề thấy Hầu Vương đâu cả, chỉ thấy bốn kẻ trùm kín đầu giống như lời ông cụ miêu tả. Rõ ràng bọn chúng chính là đám người đó, nhưng còn tên xăm hình rồng ở cánh tay đâu, lẽ nào hắn ta đang núp chờ cơ hội, hay hắn ta đang giữ Hầu Vương. Cửu Vân Long gằn giọng :
- Mau giao nộp người !
- Ha ha, mẹ kiếp, đúng là khẩu xuất cuồng ngôn. Gan ngươi càng ngày càng lớn đó.
- Còn lo cho thằng nhóc đó ư, lo cho bản thân mình đi !
- Im lặng, trở về cùng bọn ta thì mạng ngươi còn giữ được.
- Chịu tội đi !
Bốn tên thi nhau trả lời, đe dọa Cửu Vân Long, có vẻ bọn họ đều quen nhau. Tuy nhiên Cửu Vân Long hoàn toàn không để ý gì đến lời của đám trùm đầu.
- Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, các ngươi đều không được chết tốt đâu ! – Cửu Vân Long nghiến răng đe dọa.
Cả bầu không khí tràn ngập mùi sát khí, đám người trùm đầu vây Cửu Vân Long ở giữa, tất cả ngưng thần tụ khí, đại chiến sắp xảy ra rồi !
- Đã nghĩ ra kế rồi sao, quả nhiên trí tuệ hơn người ! – Vừa gặp Lam Hỏa đã lên tiếng tán thưởng Trác Thanh.
- Cũng chưa hẳn, nhưng có lẽ ngài sẽ muốn biết. – Trác Thanh khi nói chuyện vẫn luôn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, tự tin khiến người đối diện có cảm giác khác nhau. Kẻ yếu thì e dè, lo sợ, còn với kẻ mạnh thì có thể là khó chịu, chướng mắt hay cũng có thể là tán thưởng, khâm phục.
Chỉ thấy Lam Hỏa im lặng nhìn Trác Thanh, chờ đợi xem điều tiếp theo hắn nói là gì.
- Chẳng hay đã lâu ngài không gặp tiểu đệ thân thiết của mình, liệu có còn muốn gặp lại hay không ?! – Trác Thanh cười mỉm.
Lam Hỏa nghe tới liền nhíu mày :
- Ý ngươi là ...
- Ha ha, chẳng là tôi bất ngờ có duyên gặp được quý nhân, không biết ý của ngài thế nào. Tôi nghĩ cậu ta có lẽ rất mong gặp ngài đó ! – Trác Thanh nói đầy ẩn ý.
Lam Hỏa im lặng suy nghĩ gì đó, hồi lâu vẫn chưa cất lời. Cuối cùng, anh ta thở dài, nhưng ánh mắt bỗng sắc lạnh hơn, như vừa nghĩ ra gì đó :
- Hừm, nói vậy ngươi đang giữ nó sao ?! – Lam Hỏa hỏi nhưng Trác Thanh im lặng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Lam Hỏa hiểu ý, nói tiếp : - Được, dù sao cũng đã lâu rồi, ta có một số chuyện muốn đối chất với nó !
Trác Thanh như mở cờ, trong bụng thầm mỉm cười, nhưng ngoài mặt vẫn là nét mặt lạnh tanh với nụ cười vô hồn, giả tạo thường thấy :
- Tất nhiên, việc gia đình đoàn tụ thật là việc vui, ai ai cũng mừng. Tuy nhiên... ừm ... tôi cũng đã tốn không ít công sức mới mời được đại nhân vật về...
Nói tới đây, Trác Thanh liền im lặng không nói gì tiếp, chỉ tiếp tục cười mà nhìn Lam Hỏa như chờ đợi. Đương nhiên, đã nhiều năm trôi qua, Lam Hỏa sửa đổi khá nhiều, bớt nóng nẩy hơn và đầu óc cũng lanh lẹ hơn nhiều. Dù rất khó chịu nhưng đối phương đang nắm đằng chuôi, Lam Hỏa cố giữ nét mặt bình tĩnh đáp lời :
- Tất nhiên sẽ không để bên ngươi chịu thiệt. Về chuyện đó sẽ chuyển sang chủ lực là ta, bên ngươi chỉ cần hỗ trợ. Không điều kiện gì thêm nữa, đồng ý hay không là tùy ở ngươi !
“Hừm, ai bảo tên này không biết dùng đầu óc chứ ! Đám tình báo đúng là ăn hại cả lũ. Thôi được, dù sao cũng tránh được tổn thất lực lượng” Trác Thanh nghĩ thầm trong đầu, bên trong đã đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn còn tỏ vẻ suy nghĩ đắn đo, chưa quyết định. Sau vài hồi quay đầu, đảo mắt, Trác Thanh mới tỏ vẻ thở dài bất lực mà đồng ý. Một lúc sau, Lam Hỏa lên một xe ngựa mà Trác Thanh gọi tới, bên trong hoàn toàn kín mít khó nhìn ra bên ngoài. Đi một hồi, cả hai tới một cứ địa bí mật của Trác Thanh, chỗ này chỉ mình hắn và những thuộc hạ cực thân tín dưới trướng hắn mới biết được. Lam Hỏa được đưa vào bên trong, tới một căn phòng, Trác Thanh chỉ tay tới và nói :
- Không làm phiền việc đoàn tụ của ngài. Cứ tự nhiên, thoải mái thời gian, sẽ không có ai làm phiền được !
Lam Hỏa không trả lời, bước tới mở cửa phòng, bên trong là Lam Thiên đang bị trói chặt trên một chiếc ghế. Bốn mắt nhìn nhau, Lam Hỏa hơi tỏ chút ngạc nhiên, còn Lam Thiên há hốc mồm, kinh ngạc lắp bắp :
- Hỏa ca... là huynh thật sao !
Lam Hỏa thoáng chốc ngạc nhiên rồi lấy lại vẻ im lặng, lạnh lùng tiến đến, lấy một chiếc ghế đặt phía đối diện rồi ngồi xuống nói :
- Bỏ trốn bao lâu, sao lại tới nỗi này.
- Đệ... – Lam Thiên muốn lập tức thanh minh, nhưng nhìn vẻ lãnh đạm của đại ca mình thì lại im lặng, cúi đầu mà nói tiếp : - Là câu chuyện dài.
- Tốt, ta cũng không có thời gian để nghe. Đệ nên biết nếu là ta năm xưa thì đã một chưởng giết đệ rồi. – Nói tới đây Lam Hỏa thấy Lam Thiên ngước lên nhìn mình rồi lại im lặng cúi xuống, anh ta nghĩ thầm gì đó trong đầu rồi nói tiếp : - Nhưng ta cũng không thể mãi là kẻ như thế. Phù.. chỉ là muốn biết tại sao năm xưa đệ lại làm vậy !
- Thực sự, việc đó không phải là do đệ, khi đệ tới thì cha đã ... – Nói tới đây Lam Thiên run run không kìm nén được cảm xúc, hai mắt của anh rơm rớm lệ. Cố trấn tĩnh, Lam Thiên nhìn chăm chăm vào Lam Hỏa mà nói : -Đệ như nào, chắc chắn huynh là người hiểu rõ nhất. Lẽ nào đến huynh còn không tin đệ !
Lam Hỏa nghe tới vẫn im lặng nhìn Lam Thiên không nói gì, khẽ đảo mắt suy nghĩ gì đó một hồi, anh ta vẫn tiếp tục giữ vẻ lãnh đạm nói :
- Quả thực, ta cũng không tin là đệ có thể làm chuyện đó. Nhưng khi đó Sái thúc quả quyết rằng là do đệ làm.
- Ngoài huynh ra thì Sái thúc cũng là người thân thiết và hiểu đệ nhất kia mà, sao thúc ấy có thể nghĩ đệ làm chứ ! – Lam Thiên nói với vẻ đầy đau khổ.
- Hừm, năm đó quả thật ta còn quá ngu ngốc, hoàn toàn tin vào lời ông ta. Nhưng vài năm qua, ta âm thầm giữ mình để điều tra, đến nay ta đã có thể hoàn toàn khẳng định được hung thủ của tất cả mọi sự việc, ám sát phụ vương, đổ hết mọi tội lỗi cho đệ là kẻ nào ! – Những lời của Lam Hỏa khiến Lam Thiên như bừng tỉnh, thắp sáng hi vọng rửa mọi tiếng oan của anh.
- Huy...huynh thật sự đã biết được hung thủ rồi sao ?!
- Phải, năm xưa ta còn chưa dám chắc chắn, nhưng hôm nay gặp đệ, ta đã có thể khẳng định được... hung thủ năm xưa chính là Lam Sái ! – Lam Hỏa nghiêm nghị nói.
- Sao...sao cơ ? Sao có thể là Sái thúc được, huynh không nhầm chứ ?! – Lam Thiên kinh ngạc, anh ta vẫn chưa thể tin được những lời Lam Hỏa vừa nói.
- Ta có thể chắc chắn. Năm xưa ông ta công cáo với tất cả mọi người rằng mọi việc đều là do đệ làm, khi ta nói muốn điều tra lại sự việc thì ông ta hoàn toàn bác bỏ đi, khẳng định hung thủ chính là đệ. Sau đó tuy ta lên ngôi vị nhưng mọi quyền hành đều bị ông ta thâu tóm. Kết bè phái với những kẻ chức vị cao, đồng thời liên tục kết thân với các vị tướng, thu nạp nuôi binh để đàn áp tất cả những người chống đối. Qua đó ta có thể khẳng định, năm xưa ông ta đã muốn đoạt quyền. – Lam Hỏa nói với vẻ đầy tức giận.
- Sái thúc thật sự là người như vậy sao ?! – Lam Thiên lắp bắp nói thầm nghĩ về người thúc thúc vui tính, đầy thân thiết năm xưa. Anh ta vẫn không thể tin nổi ông ta là người như vậy. Nhưng hiện giờ sự việc hiển hiện trước mắt, sao có thể không tin được.
- Phải, dù ông ta không thành công do ta được người dân ủng hộ kế vị. Nhưng những năm gần đây, liên tục các anh em huynh đệ của chúng ta kẻ mất tích, người bỗng lâm bệnh mà mất đầy bí ẩn. Có thể thấy ta sẽ sớm trở thành nạn nhân mà thôi, chắc chắn khi đó ông ta sẽ nghiễm nhiên lên ngôi. Bởi hiện giờ chỉ còn ta và đệ còn sống !
Những lời Lam Hỏa vừa nói khiến Lam Thiên thất kinh. Quả thật nếu toàn bộ anh em của anh ta đã chết, thì khi Lam Hỏa bị hại thì Lam Sái chắc chắn là người được toàn bộ mọi người tin tưởng tín nhiệm cho ngôi vị. Nhưng điều khiến Lam Thiên đau đớn và không ngờ nhất lại chính là người thúc thúc mà anh đầy kính trọng lại là kẻ lòng lang dạ thú đến như vậy. Không hiểu từ đâu một sức mạnh trong Lam Thiên bộc phát, chấn động cả căn phòng, khiến Lam Hỏa cũng phải vận khí phòng thân. Nghe thấy tiếng động lớn, đám binh lính vội chạy tới thì thấy bên trong phòng lúc này là Lam Hỏa đang ngã ra đất, đồng thời toàn bộ xích trói Lam Thiên đều bị phá nát, văng hết ra, còn Lam Thiên đang đứng sừng sững vẻ mặt đầy tức giận, sát khí không ngừng tỏa ra. Đám lính dưới trướng Trác Thanh thấy vậy lập tức vận khí, sẵn sàng tấn công thì bất ngờ thấy Lam Hỏa đứng dậy ra hiệu dừng lại.
- Người này ta sẽ cùng ta ra khỏi đây !
Đám lính nghe Lam Hỏa nói thì ngơ ngác không biết nên làm thế nào. Trác Thanh không ở đây, y đã đi đâu ? Không có mệnh lệnh của y liệu đám lính có để Lam Hỏa và Lam Thiên rời đi ?
Lúc này Cửu Vân Long đang vận toàn tốc lực để trở lại đại trại đã bị tên sát nhân tấn công. Rốt cuộc tại sao anh ta lại phải hốt hoảng trở về nơi đã bị tàn phá rồi, chỉ loáng thoáng thấy Cửu Vân Long cắn chặt môi lẩm bẩm :
- Làm ơn đừng có xảy ra việc gì !
Quay trở lại khi anh ta ở trong ngôi miếu, sau khi đọc được những dòng ám hiệu, hóa ra nó có nghĩa là : “Trở về ngôi làng để nhận xác thằng nhóc loi choi cạnh ngươi !”. Đám người này biết được Cửu Vân Long sẽ tới đây, vả lại theo lời lẽ thì có vẻ chúng và anh ta biết khá rõ về nhau, rốt cuộc quan hệ của họ là như nào. Cửu Vân Long quay lại đại trại, lúc này không hề thấy Hầu Vương đâu cả, chỉ thấy bốn kẻ trùm kín đầu giống như lời ông cụ miêu tả. Rõ ràng bọn chúng chính là đám người đó, nhưng còn tên xăm hình rồng ở cánh tay đâu, lẽ nào hắn ta đang núp chờ cơ hội, hay hắn ta đang giữ Hầu Vương. Cửu Vân Long gằn giọng :
- Mau giao nộp người !
- Ha ha, mẹ kiếp, đúng là khẩu xuất cuồng ngôn. Gan ngươi càng ngày càng lớn đó.
- Còn lo cho thằng nhóc đó ư, lo cho bản thân mình đi !
- Im lặng, trở về cùng bọn ta thì mạng ngươi còn giữ được.
- Chịu tội đi !
Bốn tên thi nhau trả lời, đe dọa Cửu Vân Long, có vẻ bọn họ đều quen nhau. Tuy nhiên Cửu Vân Long hoàn toàn không để ý gì đến lời của đám trùm đầu.
- Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, các ngươi đều không được chết tốt đâu ! – Cửu Vân Long nghiến răng đe dọa.
Cả bầu không khí tràn ngập mùi sát khí, đám người trùm đầu vây Cửu Vân Long ở giữa, tất cả ngưng thần tụ khí, đại chiến sắp xảy ra rồi !