Chương 35-2
Khi hắn trơ mắt nhìn Sở Thiên Tầm ngồi trên xe, trên con đường đầy cát vàng, càng đi càng xa.
Khi hắn bị lừa lên bàn giải phẫu, mất tự do, phải chịu vô vàn đau khổ.
Câu nói này nghẹn trong cổ hắn vô số lần, nhưng vẫn luôn không nói ra.
"Được, tôi đưa anh đi." Sở thiên Tầm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má cô phản chiếu ánh đèn bên ngoài.
Cho dù hắn là ác quỷ thì sao, cho dù sau này hắn sẽ bị toàn bộ nhân loại phỉ nhổ thì sao, cô muốn dẫn hắn đi. Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng. Những kẻ thánh đồ thiên sứ mặt người dạ thú này, mới đáng bị ném xuống địa ngục.
Nhân viên tìm kiếm đi qua lại dưới tòa nhà, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên lên, theo hướng thang lầu chạy xuống, lúc đến lầu ba, bên trong cầu thang đột nhiên gián đoạn, cánh cửa sắt to lớn chắn ngang đường đi, một người trực đêm ngồi trước cửa sắt, đang ngủ gật đầu gục lên gục xuống.
Sở Thiên Tầm một chiêu đánh ngã hắn, lấy một chùm chìa khóa trên người hắn, mở cửa sát đi vào trong.
Sau cửa sắt là một hành lang thật dài, hai bên hành lang là các phòng giam bị hàng rào kim loại phong bế.
Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên đi qua hành lang.
Những căn phòng giam tối tăm ở hai bên, một số nhốt ma vật bằng xích sắt thô to, một số căn khác có --- loài người bị nhốt.
Những thứ bị giam trong này chính là "mẫu vật" cho các thí nghiệm của Giáo hội Thánh Thiên Sứ.
Sở Thiên Tầm dừng bước, lồng giam bên cạnh cô duỗi ra một dây leo mảnh khảnh, dây leo kia dọc theo mặt đất bò đến dưới chân cô, ngóc đầu lên nở ra một bông hoa nhỏ xinh đáng thương.
Bông hoa thấy Sở Thiên Tầm cuối đầu nhìn nó, liền vội vàng lắc lắc đầu để lấy lòng cô.
Sở Thiên Tầm theo dây leo nhìn về phía lồng giam, trong phòng giam này nhốt một người đàn ông khôi ngô, dáng người cao lớn thô kệch, người kia bị bịt miệng, rên rỉ cầu cứu Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm lấy chìa khóa, mở phòng giam, mở khóa xiềng xích trên người đàn ông.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô nhiều." Người đàn ông kia vừa được thả tự do liền cảm kích đưa bàn tay to như quạt hương bồ (* quạt làm bằng lá cây hương bồ) về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhìn anh ta một cái, không phản ứng.
"Các người cũng bị người lừa nhốt vào nơi này sao?" Người đàn ông kia ngượng ngùng rút tay lại, gãi gãi đầu: "Ở đây có rất nhiều người bị nhớt, chúng ta nhanh thả tất cả mọi người ra, cùng nhau trốn thoát đi."
Sở Thiên Tầm lấy ra chìa khóa cửa chính, những chìa còn lại liền ném cho anh ta.
"Tự mình cẩn thận."
Cô dặn dò một câu rồi không nói thêm lời nào nửa, quay người đi về phía lối ra.
Đi ra tòa nhà này, bên ngoài tạm thời sẽ không có ai.
Sở Thiên Tầm cẩn thận quan sát xung quanh, cõng Diệp Bùi Thiên, ẩn vào bóng tối của tòa nhà, đi đường vòng mà trốn thoát.
Cô nhô đầu ra từ góc của một tòa nhà, phía trước là một mảnh đất trống trải, cùng mấy chiếc xe cứu trợ đang đậu.
Vài người đàn ông cầm đuốc đứng bên mép sân.
Sở Thiên Tầm lập tức thu cơ thể về, nhưng một người đàn ông trong đó mơ hồ phát hiện điều gì, hắn giơ bó đuốc đi về phía này.
Nhẹ nhàng đặt Diệp Bùi Thiên xuống đất, Sở Thiên Tầm cầm chuôi dao bên hông.
Ánh lửa chiếu lên, cách đó không xa là một khuôn mặt quen thuộc.
Tầm mắt Trần Uy cùng Sở Thiên Tầm giao nhau.
"Ngay cả quỷ cũng không có một con." Trần Uy lớn tiếng nói: "Chúng ta đi nơi khác nhìn xem."
Hắn quay người lại, đặt lên vai lão Kim.
"Lão Kim, anh nói xem mấy đại nhân vật trong Giáo hội này cũng thật là, nửa đêm rồi còn không cho ngủ, hành hạ chúng ta làm công việc khổ cực này. Ôi u, trong chăn tôi còn có phụ nữ đang chờ tôi đó."
Âm thanh của bọn họ dần rời xa.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi phía xa khởi động, lắc lư lái đến trước mặt Sở Thiên Tầm liền dừng lại.
Làn da người lái xe tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt có vế hoen tử thi lớn.
Cửa ghế lái mở ra, "tài xế" rơi khỏi xe ngã xuống đất, rõ ràng là một thi thể đã chết từ lâu.
Đây là thuật điều khiển xác chết của lão Kim.
Sở Thiên Tầm mở cửa xe đưa Diệp Bùi Thiên ngồi trên ghế phụ, bản thân ngồi vào ghế lái.
"Xem ra ý tốt của anh cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhiều cũng có người còn nhớ rõ ân tình của anh."
Cô vừa giúp Diệp Bùi Thiên thắt dây an toàn vừa nói vài câu trêu ghẹo.
"Đợi một chút, đợi chúng tôi một chút." Người đàn ông cao lớn được Sở Thiên Tầm thả ra khỏi phòng giam vội vàng chạy đến, trên lưng anh ta còn còng một bà lão, trên tay kẹp một đứa nhỏ.
Khi hắn bị lừa lên bàn giải phẫu, mất tự do, phải chịu vô vàn đau khổ.
Câu nói này nghẹn trong cổ hắn vô số lần, nhưng vẫn luôn không nói ra.
"Được, tôi đưa anh đi." Sở thiên Tầm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má cô phản chiếu ánh đèn bên ngoài.
Cho dù hắn là ác quỷ thì sao, cho dù sau này hắn sẽ bị toàn bộ nhân loại phỉ nhổ thì sao, cô muốn dẫn hắn đi. Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng. Những kẻ thánh đồ thiên sứ mặt người dạ thú này, mới đáng bị ném xuống địa ngục.
Nhân viên tìm kiếm đi qua lại dưới tòa nhà, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên lên, theo hướng thang lầu chạy xuống, lúc đến lầu ba, bên trong cầu thang đột nhiên gián đoạn, cánh cửa sắt to lớn chắn ngang đường đi, một người trực đêm ngồi trước cửa sắt, đang ngủ gật đầu gục lên gục xuống.
Sở Thiên Tầm một chiêu đánh ngã hắn, lấy một chùm chìa khóa trên người hắn, mở cửa sát đi vào trong.
Sau cửa sắt là một hành lang thật dài, hai bên hành lang là các phòng giam bị hàng rào kim loại phong bế.
Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên đi qua hành lang.
Những căn phòng giam tối tăm ở hai bên, một số nhốt ma vật bằng xích sắt thô to, một số căn khác có --- loài người bị nhốt.
Những thứ bị giam trong này chính là "mẫu vật" cho các thí nghiệm của Giáo hội Thánh Thiên Sứ.
Sở Thiên Tầm dừng bước, lồng giam bên cạnh cô duỗi ra một dây leo mảnh khảnh, dây leo kia dọc theo mặt đất bò đến dưới chân cô, ngóc đầu lên nở ra một bông hoa nhỏ xinh đáng thương.
Bông hoa thấy Sở Thiên Tầm cuối đầu nhìn nó, liền vội vàng lắc lắc đầu để lấy lòng cô.
Sở Thiên Tầm theo dây leo nhìn về phía lồng giam, trong phòng giam này nhốt một người đàn ông khôi ngô, dáng người cao lớn thô kệch, người kia bị bịt miệng, rên rỉ cầu cứu Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm lấy chìa khóa, mở phòng giam, mở khóa xiềng xích trên người đàn ông.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô nhiều." Người đàn ông kia vừa được thả tự do liền cảm kích đưa bàn tay to như quạt hương bồ (* quạt làm bằng lá cây hương bồ) về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhìn anh ta một cái, không phản ứng.
"Các người cũng bị người lừa nhốt vào nơi này sao?" Người đàn ông kia ngượng ngùng rút tay lại, gãi gãi đầu: "Ở đây có rất nhiều người bị nhớt, chúng ta nhanh thả tất cả mọi người ra, cùng nhau trốn thoát đi."
Sở Thiên Tầm lấy ra chìa khóa cửa chính, những chìa còn lại liền ném cho anh ta.
"Tự mình cẩn thận."
Cô dặn dò một câu rồi không nói thêm lời nào nửa, quay người đi về phía lối ra.
Đi ra tòa nhà này, bên ngoài tạm thời sẽ không có ai.
Sở Thiên Tầm cẩn thận quan sát xung quanh, cõng Diệp Bùi Thiên, ẩn vào bóng tối của tòa nhà, đi đường vòng mà trốn thoát.
Cô nhô đầu ra từ góc của một tòa nhà, phía trước là một mảnh đất trống trải, cùng mấy chiếc xe cứu trợ đang đậu.
Vài người đàn ông cầm đuốc đứng bên mép sân.
Sở Thiên Tầm lập tức thu cơ thể về, nhưng một người đàn ông trong đó mơ hồ phát hiện điều gì, hắn giơ bó đuốc đi về phía này.
Nhẹ nhàng đặt Diệp Bùi Thiên xuống đất, Sở Thiên Tầm cầm chuôi dao bên hông.
Ánh lửa chiếu lên, cách đó không xa là một khuôn mặt quen thuộc.
Tầm mắt Trần Uy cùng Sở Thiên Tầm giao nhau.
"Ngay cả quỷ cũng không có một con." Trần Uy lớn tiếng nói: "Chúng ta đi nơi khác nhìn xem."
Hắn quay người lại, đặt lên vai lão Kim.
"Lão Kim, anh nói xem mấy đại nhân vật trong Giáo hội này cũng thật là, nửa đêm rồi còn không cho ngủ, hành hạ chúng ta làm công việc khổ cực này. Ôi u, trong chăn tôi còn có phụ nữ đang chờ tôi đó."
Âm thanh của bọn họ dần rời xa.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi phía xa khởi động, lắc lư lái đến trước mặt Sở Thiên Tầm liền dừng lại.
Làn da người lái xe tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt có vế hoen tử thi lớn.
Cửa ghế lái mở ra, "tài xế" rơi khỏi xe ngã xuống đất, rõ ràng là một thi thể đã chết từ lâu.
Đây là thuật điều khiển xác chết của lão Kim.
Sở Thiên Tầm mở cửa xe đưa Diệp Bùi Thiên ngồi trên ghế phụ, bản thân ngồi vào ghế lái.
"Xem ra ý tốt của anh cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhiều cũng có người còn nhớ rõ ân tình của anh."
Cô vừa giúp Diệp Bùi Thiên thắt dây an toàn vừa nói vài câu trêu ghẹo.
"Đợi một chút, đợi chúng tôi một chút." Người đàn ông cao lớn được Sở Thiên Tầm thả ra khỏi phòng giam vội vàng chạy đến, trên lưng anh ta còn còng một bà lão, trên tay kẹp một đứa nhỏ.