Chương 74: Cắn lại
Edit: phuong_bchii
________________
"Tiểu Đàn nói đêm nay muốn ngủ với Dụ Mộng."
Lúc Giang Thự nói chuyện, hơi nóng phả vào vành tai Quý Liên Tinh, hơi ấm chui vào trong lỗ tai, chậm rãi tản ra, vừa mềm vừa ngứa.
Trong lời nói của cô mang theo ám chỉ quá rõ ràng, là trần trụi trêu chọc, trêu chọc Quý Liên Tinh đến trái tim đều phát run.
"Nhưng Dụ Mộng......"
"Hai người đó ngủ phòng của em, em đến lầu hai." Giang Thự cúi đầu cắn vành tai của nàng, cái lưỡi nhỏ nhẹ liếm qua tai của nàng.
Quý Liên Tinh nháy mắt chân mềm nhũn, thân thể khụy xuống, Giang Thự kịp thời ôm nàng, chỉ là cái ôm này, ngược lại càng dán sát hơn.
Hai người đều chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, Quý Liên Tinh có thể cảm nhận được đường cong cơ thể Giang Thự rất rõ ràng.
Thắt eo săn chắc, bởi vì quanh năm vận động mà luyện thành cơ bụng số 11...... cùng với chỗ mềm mại mà nàng thích nhất.
Không thể ôm xuống nữa, Quý Liên Tinh đặt một tay lên xương quai xanh của Giang Thự, đẩy về phía sau, lúc này hai người mới tách ra.
Không có ôm, trong lòng mỗi người đều trống trải, nhưng cũng may hô hấp không gấp gáp như vậy nữa.
Quý Liên Tinh đè xuống nóng nảy, bình phục tâm tình của mình một chút, quay đầu lại bên tai, hít sâu vài hơi, cảm thấy mặt vẫn nóng bỏng.
Nàng không có cách nào chân chính từ chối Giang Thự, nhưng cũng không có cách nào dễ dàng đáp ứng ô. Sợ còn chưa thể chân chính hiểu rõ đối phương, lần nữa dẫm vào vết xe đổ.
Nàng thừa nhận mình có dục vọng với Giang Thự, nhưng không thể cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lại làm.
"Chị biết đấy, với em mà nói, sau khi phát sinh quan hệ, tính chất sẽ khác."
Giang Thự gật đầu, "Chị tôn trọng ý kiến của em."
Quý Liên Tinh tựa vào cửa, nhắm mắt lại, tuy rằng nàng hơi say, nhưng vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cố gắng bắt được một tia lý trí trong mê muội.
"Lúc trước đã nói, làm quen lần nữa." Quý Liên Tinh giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới mở mắt ra, trong mắt ngấn nước, "Giang Thự, em rất nghiêm túc."
Giang Thự gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Chị cũng vậy."
"Em ghét những tình cảm nhẹ nhàng, ví dụ như trước kia chị đối với những chim hoàng yến kia vậy." Quý Liên Tinh nhìn cô, giọng điệu không phải chất vấn, mà là thành khẩn nói chuyện với nhau, "Chị có nghĩ tới sau này không?"
"Nghĩ tới." Đâu chỉ nghĩ tới, nghĩ tới từng chi tiết nhỏ, "Ý nghĩ của chị rất đơn giản, cùng em sống hết đời."
Cùng sống hết đời.
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Quý Liên Tinh động dung trong lòng, sợi dây vẫn căng thẳng kia gần như sắp đứt đoạn.
Nhưng nàng vẫn đè nén cảm xúc xao động trong lòng, bình tĩnh nói: "Cả đời rất dài."
"Có thể dài bao nhiêu? Chị ngại nó không đủ dài, từ ngày chị lựa chọn yêu em, chị đã nghĩ như vậy."
Hai người tựa vào nhau, thanh âm nhỏ bé, nhưng đủ để cho đối phương nghe được.
Vành tai Quý Liên Tinh nóng lên, nàng thích lời tâm tình Giang Thự đơn giản lại chân thành như vậy.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng Dụ Mộng và Giang Tiểu Đàn.
Cốc cốc.
Bên ngoài có người gõ cửa, Dụ Mộng đứng ở cửa hỏi: "Hai người là uống say hay là đang làm gì?"
"Lập tức." Quý Liên Tinh hô ra bên ngoài, nàng kéo Giang Thự qua, cùng cô lần nữa ôm một cái, nhẹ giọng nói nhỏ: "Em tin lời chị vừa mới nói, cho em thêm một chút thời gian, được không?"
Giang Thự gật đầu, "Được, chị không vội."
Lúc mở cửa, Dụ Mộng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người đỏ bừng, đặc biệt là Quý Liên Tinh, ngoại trừ đỏ mặt ra, trong biểu cảm còn mang theo một chút mất tự nhiên, sợ người khác không biết nàng và Giang Thự vừa mới ở chỗ này từng có chuyện không thể miêu tả.
"Này này này, hai người đi xong chưa? Mình và Tiểu Đàn muốn đi vệ sinh!"
Quý Liên Tinh mở vòi nước rửa tay che giấu xấu hổ, giọng nói khô khốc: "Xong rồi."
Dụ Mộng ngẩng cằm lên, nhìn về phía sân, "Hai người bên ngoài say rồi, mấy người uống rượu thật sự không đếm xuể, tửu lượng quá kém."
Giang Tiểu Đàn vẻ mặt u sầu, nhỏ giọng nói: "Chị Cá, em muốn đi tè."
"A ~ đến đây, đi tè trước đi."
Mười giờ tối, mấy người nên ăn đều ăn, nên say cũng đều say.
Quý Liên Tinh lấy than lửa trong lò nướng ra dập tắt, đánh thức Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, bảo các cô vào nhà nghỉ ngơi.
Mọi người ai về nhà nấy.
Giang Tiểu Đàn nắm tay Dụ Mộng, giống như rất thích cô ấy, miệng nhỏ nhắn líu ríu không ngừng.
Giang Thự có chút bất đắc dĩ, cười nói với Dụ Mộng: "Tiểu Đàn nó chính là quá năng động, có đôi khi nói nhiều thật sự không ngăn được."
Dụ Mộng lắc đầu, "Không cảm thấy phiền, thật ra tôi rất thích cô bé." Cô ấy nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Đàn, mềm mại, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Giang Tiểu Đàn ngẩng đầu, đôi mắt nai trong veo nhìn Dụ Mộng, cái đầu nhỏ nhắn kia không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Chị Cá, em cũng thích chị, chờ em trưởng thành em sẽ gả cho chị."
"Phụt!!!"
Trực tiếp làm cho ba người ở đây bất ngờ không kịp đề phòng, Dụ Mộng cười đến cành hoa run rẩy, cảm thấy đứa trẻ này chơi rất vui.
"Bé ngốc, đó là hai kiểu thích khác nhau!"
Giang Tiểu Đàn nắm tay Dụ Mộng không buông, dính người bẹp bẹp, giọng nói vừa mềm vừa mại: "Mặc kệ mặc kệ, thích chị Cá nhất. Chị Cá, buổi tối có muốn kéo chị Nhím lên không, ba chúng ta cùng nhau ngủ?"
Giang Thự đứng ở một bên mặt đều tái mét, con nhóc Giang Tiểu Đàn này, thật sự là chị gái xinh đẹp cũng trốn không thoát cái gối nhỏ của cô bé.
Nói giỡn thì nói giỡn, trẻ con tùy tiện ồn ào vài câu mà thôi, Giang Thự đương nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý của Giang Tiểu Đàn.
Sau khi đến nhà trọ, bốn người cùng lên lầu, trước khi chia tay, Giang Thự cố ý liếc Quý Liên Tinh một cái, trong mắt rõ ràng là không nỡ.
"Chị đưa Tiểu Đàn đi ngủ trước, em và Dụ Mộng nghỉ ngơi sớm một chút."
Toàn bộ quá trình Giang Tiểu Đàn nhìn Dụ Mộng, trong mắt không nỡ không thua gì Giang Thự đối với Quý Liên Tinh.
"Chị Cá, em thật sự muốn ngủ với chị." Trong mắt Giang Tiểu Đàn ngấn lệ, giống như đang nói có thể suy xét một chút hay không.
Cô bé kỳ thật bộ dạng rất đáng yêu, đặc biệt là lúc làm nũng, có đôi khi Giang Thự đều chịu không nổi một chiêu này của cô bé, chớ nói chi là Dụ Mộng.
Lập tức lòng Dụ Mộng đều mau hóa, cô ấy đã rất lâu cũng không có loại cảm giác này được mãnh liệt cần như vậy, mặc dù là đến từ một đứa bé.
"Hay là đêm nay mình ngủ với Tiểu Đàn vậy?"
Ánh mắt Giang Thự và Quý Liên Tinh chạm nhau, trong nháy mắt dường như không khí lại thay đổi.
Dụ Mộng chủ động đề nghị ngủ với Giang Tiểu Đàn, Giang Tiểu Đàn cũng muốn ngủ với Dụ Mộng.
Khụ.
Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh không nói lời nào, Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự cũng không nói lời nào.
Ngược lại Dụ Mộng tiền trảm hậu tấu: "Như vậy đi, mình đưa Tiểu Đàn lên lầu, đêm nay mình sẽ chăm sóc cô bé, hai người ngủ lầu hai?"
Gãi đúng chỗ ngứa.
Nhưng Giang Thự và Quý Liên Tinh đều không thể hiện ra ngoài.
"Thử Thử, có được không?" Giang Tiểu Đàn kéo tay áo Giang Thự, lắc tới lắc lui vài cái, khát vọng vô cùng rõ ràng.
Giang Thự cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe môi nhếch lên nụ cười, nói: "Buổi tối phải nghe chị Dụ đấy."
"Yeah!"
Cuối cùng cô nhóc Giang Tiểu Đàn đi theo Dụ Mộng vui vẻ nhảy nhót lên lầu ba, hành lang lầu hai chỉ còn Giang Thự và Quý Liên Tinh, hai người em nhìn chị chị nhìn em, vốn đã không định ngủ cùng nhau, kết quả vẫn ngủ cùng nhau.
"Phù, đêm nay nhất định phải ngủ cùng nhau." Giang Thự lấy thẻ phòng ra, quẹt lên cửa, "Vào phòng trước đi."
Sau khi không có Giang Tiểu Đàn thì cảm giác khác hẳn, ít nhất không có bóng đèn trăm ngói kia, ở chung thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên Giang Thự làm chính là đóng cửa khóa lại, chuyện thứ hai chính là kéo Quý Liên Tinh vào trong lòng.
"Vừa rồi ôm chưa đủ." Cánh tay Giang Thự ôm chặt eo Quý Liên Tinh, giống như muốn ôm nàng vào trong thân thể, tuy Quý Liên Tinh gầy, nhưng từ trước đến nay ôm lên đều rất mềm, Giang Thự cúi đầu chôn ở giữa tóc nàng, ngửi mùi tóc nàng, "Nhím Nhỏ......"
"Làm gì ~" Quý Liên Tinh ôm lại cô, hai tay dán lên lưng Giang Thự, xúc cảm tinh tế.
"Chuẩn bị tắm rửa."
Trong lòng Quý Liên Tinh lộp bộp một tiếng, Giang Thự vẫn chưa quên việc này, cô không lên tiếng, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
"Ban ngày em nói."
Do dự một chút, Quý Liên Tinh vẫn thẳng thắn: "Nhưng kỳ sinh lý của em, không được."
"À." Giang Thự bám trên người Quý Liên Tinh, không có ý buông nàng ra, "Không tắm cùng chị thì chị không tắm."
Quý Liên Tinh phát ra tiếng cười: "Giang Thự chị thật dính người." Ngoài miệng nói như vậy, tay lại sờ soạng trên đầu Giang Thự vài cái, sờ soạng xong, mới biết sau cảm thấy các nàng như vậy giống như không khác gì tình nhân. "Mau đi tắm đi." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng đẩy cô ra, trên mặt vẫn còn nụ cười.
Giang Thự buông nàng ra, mắt không nỡ, "Vậy em nợ chị một lần."
Quý Liên Tinh gật đầu, "Mau đi."
Lại ôm một hồi, Giang Thự mới cầm áo ngủ vào phòng tắm, Quý Liên Tinh thì ngồi ở trên giường ngẩn người.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ thổi tới một luồng gió, trong gió mang theo một tia nhẹ nhàng khoan khoái, bên ngoài ban công có mấy thân cây, sâu bọ trên cây đang kêu.
Cơ thể nàng ngả ra sau, nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm vào đèn chùm trên trần nhà, hào quang mềm mại che mắt nàng, nàng nheo mắt, vươn tay ra, lòng bàn tay chặn ánh sáng, các ngón tay tách ra và che khuất, lặp đi lặp lại như vậy.
Cô nghiêng người, hai má dán lên gối mềm mại, tầm mắt dừng trên tủ đầu giường, bên trên đặt kính mắt của Giang Thự, nàng nhớ tới lúc Giang Thự làm việc sẽ đeo nó lên.
Duỗi tay cầm lấy cặp kính kia, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, đeo lên thử một chút, có chút choáng váng, Giang Thự hình như là cận thị độ thấp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Quý Liên Tinh thỉnh thoảng muốn liếc mắt nhìn về phía Giang Thự đang tắm, kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô, không rõ ràng lắm, cũng chính là khiến người ta mơ màng như thế.
Mấy ngày nay ở chung với Giang Thự thật ra rất thỏa mãn, nàng đối với tình cảm này có thêm chút lòng tin, Quý Liên Tinh nghĩ thầm, chờ sau khi sự nghiệp ở đây ổn định, nàng nguyện ý làm lại từ đầu với Giang Thự.
Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng.
Quý Liên Tinh đứng dậy đi lấy máy sấy, cắm điện vào.
Cửa rất nhanh mở ra, Giang Thự mang theo một thân nhiệt khí từ bên trong đi ra, Quý Liên Tinh xoay người nhìn nàng, tim đập hẫng một nhịp.
Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Giang Thự, bởi vì sau khi tắm mang theo phong tình thành thục, chóp tóc của cô đang nhỏ nước, theo đường nét hai má chảy xuống phía dưới, nước tụ ở chỗ cằm.
Tí tách.
Một giọt nước nhỏ trên váy ngủ màu đen của cô, bởi vì cô cao, dáng người lại đẹp như cái móc áp, váy ngủ mặc ở trên người cô gợi cảm quyến rũ, hai dây tinh tế đeo ở trên vai, cổ chữ V thiết kế lộ ra da thịt trơn bóng, theo xuống dưới, xương quai xanh thẳng tắp tương đối mê người.
Lộc cộc.
Cổ họng Quý Liên Tinh trượt một cái, ma xui quỷ khiến mở máy sấy, bên trong thổi tới gió nóng, rõ ràng càng nóng hơn. Nàng lại tắt máy, vẫy tay với Giang Thự, "Lại đây, em thổi cho chị."
Giang Thự đi về phía nàng, Quý Liên Tinh mới phát hiện Giang Thự không mang giày, đi chân trần trên thảm, mỗi một bước đều giẫm lên chốt mở dopamine của Quý Liên Tinh, nàng nhìn chằm chằm chân Giang Thự, có chút đi lên.
Sao cô có thể đẹp như vậy? Hấp dẫn như vậy? Rõ ràng muốn vô dục vô cầu, Giang Thự lại hết lần này tới lần khác muốn đưa nàng vào trong vườn địa đàng.
Quả thực trêu người mà không tự biết.
Quý Liên Tinh mở máy sấy tóc, truyền ra gió nóng, đầu ngón tay đan xen tóc Giang Thự, nhìn chằm chằm mái tóc dài đen nhánh của cô ngẩn người, ánh mắt lại hướng xuống một chút, nhìn thấy dâu tây đêm qua để lại trên cổ, thị giác trùng kích, gò má Quý Liên Tinh nóng hổi.
Nàng tắt máy sấy, "Hay là chị tự thổi đi, em hơi nóng."
Giang Thự cười nàng: "Sao lại nóng?"
Gương mặt Quý Liên Tinh đã sớm tràn ra màu hồng nhạt, lúc nàng thẹn thùng sẽ như vậy, vừa vặn Giang Thự thích nhất bộ dạng này của nàng.
Giang Thự kéo tay Quý Liên Tinh, đưa tay nàng sờ dâu tây màu hồng nhạt trên xương quai xanh.
"Em xem, tối qua em cắn chị rất nhiều lần." Cô xoay người, nhận lấy máy sấy trong tay Quý Liên Tinh, ném nó xuống đất, "Em nói xem, tổng cộng bảy cái, có phải chị nên cắn lại không?"
Nói xong cô đã ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng kéo, Quý Liên Tinh vô cùng tự nhiên ngồi trên đùi của cô.
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng.
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Giang Thự chộp lấy cằm nàng, chủ động ngậm môi nàng, thành thạo lại càn rỡ, so với lúc trước nhiệt liệt hơn, không cho nàng thời gian suy nghĩ, tâm tình Quý Liên Tinh bị điều động, vươn lưỡi muốn đáp lại nàng, Giang Thự lại cùng nàng chơi trốn tìm, trong nháy mắt dời đi.
Trái tim Quý Liên Tinh trống rỗng một giây, mở mắt ra nhìn, lại không nghĩ tới môi Giang Thự đụng phải sườn mặt của nàng, ngay sau đó là tai, lại theo bản năng ngẩng đầu lên, tùy ý Giang Thự để lại dấu đỏ trên cổ nàng.
Chân Quý Liên Tinh kẹp cùng một chỗ, giống như đang ức chế cái gì đó, cảm giác nóng bỏng chân thật như vậy......
"Giang Thự......" Quý Liên Tinh đẩy cô, nhưng cảm giác ngứa ngáy trên cổ lại không ngừng, vì thế nhẹ nhàng nện cô, "Giang Thự, đừng, em ngứa." Gần như là cầu xin.
Giang Thự lúc này mới dừng lại, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt chứa đầy thích thú, cười nói: "Mới ba, còn bốn cái nữa."
"Em, kỳ sinh lý của tôi." Quý Liên Tinh thở hổn hển nói, nói xong nàng liền hối hận, Giang Thự lại không nói muốn tới bước kia. Nàng hiện tại động cũng không dám động, chỉ cần thoáng cúi đầu, liền có thể nhìn thấy phong cảnh trong cổ váy ngủ của Giang Thự.
"Chị biết mà." Giang Thự vòng eo Quý Liên Tinh, áp sát vào," Ngoan, tối nay chúng ta không làm gì cả, thật sự không làm gì cả."
"Cái này gọi là không làm gì cả." Lúc nói Quý Liên Tinh không nhịn được cúi đầu, kết quả nhìn thấy cổ áo......
Trong nháy mắt khí huyết dâng lên, trong mũi giống như có thứ gì chảy ra......
________________
"Tiểu Đàn nói đêm nay muốn ngủ với Dụ Mộng."
Lúc Giang Thự nói chuyện, hơi nóng phả vào vành tai Quý Liên Tinh, hơi ấm chui vào trong lỗ tai, chậm rãi tản ra, vừa mềm vừa ngứa.
Trong lời nói của cô mang theo ám chỉ quá rõ ràng, là trần trụi trêu chọc, trêu chọc Quý Liên Tinh đến trái tim đều phát run.
"Nhưng Dụ Mộng......"
"Hai người đó ngủ phòng của em, em đến lầu hai." Giang Thự cúi đầu cắn vành tai của nàng, cái lưỡi nhỏ nhẹ liếm qua tai của nàng.
Quý Liên Tinh nháy mắt chân mềm nhũn, thân thể khụy xuống, Giang Thự kịp thời ôm nàng, chỉ là cái ôm này, ngược lại càng dán sát hơn.
Hai người đều chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, Quý Liên Tinh có thể cảm nhận được đường cong cơ thể Giang Thự rất rõ ràng.
Thắt eo săn chắc, bởi vì quanh năm vận động mà luyện thành cơ bụng số 11...... cùng với chỗ mềm mại mà nàng thích nhất.
Không thể ôm xuống nữa, Quý Liên Tinh đặt một tay lên xương quai xanh của Giang Thự, đẩy về phía sau, lúc này hai người mới tách ra.
Không có ôm, trong lòng mỗi người đều trống trải, nhưng cũng may hô hấp không gấp gáp như vậy nữa.
Quý Liên Tinh đè xuống nóng nảy, bình phục tâm tình của mình một chút, quay đầu lại bên tai, hít sâu vài hơi, cảm thấy mặt vẫn nóng bỏng.
Nàng không có cách nào chân chính từ chối Giang Thự, nhưng cũng không có cách nào dễ dàng đáp ứng ô. Sợ còn chưa thể chân chính hiểu rõ đối phương, lần nữa dẫm vào vết xe đổ.
Nàng thừa nhận mình có dục vọng với Giang Thự, nhưng không thể cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lại làm.
"Chị biết đấy, với em mà nói, sau khi phát sinh quan hệ, tính chất sẽ khác."
Giang Thự gật đầu, "Chị tôn trọng ý kiến của em."
Quý Liên Tinh tựa vào cửa, nhắm mắt lại, tuy rằng nàng hơi say, nhưng vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cố gắng bắt được một tia lý trí trong mê muội.
"Lúc trước đã nói, làm quen lần nữa." Quý Liên Tinh giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới mở mắt ra, trong mắt ngấn nước, "Giang Thự, em rất nghiêm túc."
Giang Thự gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Chị cũng vậy."
"Em ghét những tình cảm nhẹ nhàng, ví dụ như trước kia chị đối với những chim hoàng yến kia vậy." Quý Liên Tinh nhìn cô, giọng điệu không phải chất vấn, mà là thành khẩn nói chuyện với nhau, "Chị có nghĩ tới sau này không?"
"Nghĩ tới." Đâu chỉ nghĩ tới, nghĩ tới từng chi tiết nhỏ, "Ý nghĩ của chị rất đơn giản, cùng em sống hết đời."
Cùng sống hết đời.
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Quý Liên Tinh động dung trong lòng, sợi dây vẫn căng thẳng kia gần như sắp đứt đoạn.
Nhưng nàng vẫn đè nén cảm xúc xao động trong lòng, bình tĩnh nói: "Cả đời rất dài."
"Có thể dài bao nhiêu? Chị ngại nó không đủ dài, từ ngày chị lựa chọn yêu em, chị đã nghĩ như vậy."
Hai người tựa vào nhau, thanh âm nhỏ bé, nhưng đủ để cho đối phương nghe được.
Vành tai Quý Liên Tinh nóng lên, nàng thích lời tâm tình Giang Thự đơn giản lại chân thành như vậy.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng Dụ Mộng và Giang Tiểu Đàn.
Cốc cốc.
Bên ngoài có người gõ cửa, Dụ Mộng đứng ở cửa hỏi: "Hai người là uống say hay là đang làm gì?"
"Lập tức." Quý Liên Tinh hô ra bên ngoài, nàng kéo Giang Thự qua, cùng cô lần nữa ôm một cái, nhẹ giọng nói nhỏ: "Em tin lời chị vừa mới nói, cho em thêm một chút thời gian, được không?"
Giang Thự gật đầu, "Được, chị không vội."
Lúc mở cửa, Dụ Mộng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người đỏ bừng, đặc biệt là Quý Liên Tinh, ngoại trừ đỏ mặt ra, trong biểu cảm còn mang theo một chút mất tự nhiên, sợ người khác không biết nàng và Giang Thự vừa mới ở chỗ này từng có chuyện không thể miêu tả.
"Này này này, hai người đi xong chưa? Mình và Tiểu Đàn muốn đi vệ sinh!"
Quý Liên Tinh mở vòi nước rửa tay che giấu xấu hổ, giọng nói khô khốc: "Xong rồi."
Dụ Mộng ngẩng cằm lên, nhìn về phía sân, "Hai người bên ngoài say rồi, mấy người uống rượu thật sự không đếm xuể, tửu lượng quá kém."
Giang Tiểu Đàn vẻ mặt u sầu, nhỏ giọng nói: "Chị Cá, em muốn đi tè."
"A ~ đến đây, đi tè trước đi."
Mười giờ tối, mấy người nên ăn đều ăn, nên say cũng đều say.
Quý Liên Tinh lấy than lửa trong lò nướng ra dập tắt, đánh thức Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, bảo các cô vào nhà nghỉ ngơi.
Mọi người ai về nhà nấy.
Giang Tiểu Đàn nắm tay Dụ Mộng, giống như rất thích cô ấy, miệng nhỏ nhắn líu ríu không ngừng.
Giang Thự có chút bất đắc dĩ, cười nói với Dụ Mộng: "Tiểu Đàn nó chính là quá năng động, có đôi khi nói nhiều thật sự không ngăn được."
Dụ Mộng lắc đầu, "Không cảm thấy phiền, thật ra tôi rất thích cô bé." Cô ấy nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Đàn, mềm mại, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Giang Tiểu Đàn ngẩng đầu, đôi mắt nai trong veo nhìn Dụ Mộng, cái đầu nhỏ nhắn kia không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Chị Cá, em cũng thích chị, chờ em trưởng thành em sẽ gả cho chị."
"Phụt!!!"
Trực tiếp làm cho ba người ở đây bất ngờ không kịp đề phòng, Dụ Mộng cười đến cành hoa run rẩy, cảm thấy đứa trẻ này chơi rất vui.
"Bé ngốc, đó là hai kiểu thích khác nhau!"
Giang Tiểu Đàn nắm tay Dụ Mộng không buông, dính người bẹp bẹp, giọng nói vừa mềm vừa mại: "Mặc kệ mặc kệ, thích chị Cá nhất. Chị Cá, buổi tối có muốn kéo chị Nhím lên không, ba chúng ta cùng nhau ngủ?"
Giang Thự đứng ở một bên mặt đều tái mét, con nhóc Giang Tiểu Đàn này, thật sự là chị gái xinh đẹp cũng trốn không thoát cái gối nhỏ của cô bé.
Nói giỡn thì nói giỡn, trẻ con tùy tiện ồn ào vài câu mà thôi, Giang Thự đương nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý của Giang Tiểu Đàn.
Sau khi đến nhà trọ, bốn người cùng lên lầu, trước khi chia tay, Giang Thự cố ý liếc Quý Liên Tinh một cái, trong mắt rõ ràng là không nỡ.
"Chị đưa Tiểu Đàn đi ngủ trước, em và Dụ Mộng nghỉ ngơi sớm một chút."
Toàn bộ quá trình Giang Tiểu Đàn nhìn Dụ Mộng, trong mắt không nỡ không thua gì Giang Thự đối với Quý Liên Tinh.
"Chị Cá, em thật sự muốn ngủ với chị." Trong mắt Giang Tiểu Đàn ngấn lệ, giống như đang nói có thể suy xét một chút hay không.
Cô bé kỳ thật bộ dạng rất đáng yêu, đặc biệt là lúc làm nũng, có đôi khi Giang Thự đều chịu không nổi một chiêu này của cô bé, chớ nói chi là Dụ Mộng.
Lập tức lòng Dụ Mộng đều mau hóa, cô ấy đã rất lâu cũng không có loại cảm giác này được mãnh liệt cần như vậy, mặc dù là đến từ một đứa bé.
"Hay là đêm nay mình ngủ với Tiểu Đàn vậy?"
Ánh mắt Giang Thự và Quý Liên Tinh chạm nhau, trong nháy mắt dường như không khí lại thay đổi.
Dụ Mộng chủ động đề nghị ngủ với Giang Tiểu Đàn, Giang Tiểu Đàn cũng muốn ngủ với Dụ Mộng.
Khụ.
Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh không nói lời nào, Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự cũng không nói lời nào.
Ngược lại Dụ Mộng tiền trảm hậu tấu: "Như vậy đi, mình đưa Tiểu Đàn lên lầu, đêm nay mình sẽ chăm sóc cô bé, hai người ngủ lầu hai?"
Gãi đúng chỗ ngứa.
Nhưng Giang Thự và Quý Liên Tinh đều không thể hiện ra ngoài.
"Thử Thử, có được không?" Giang Tiểu Đàn kéo tay áo Giang Thự, lắc tới lắc lui vài cái, khát vọng vô cùng rõ ràng.
Giang Thự cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe môi nhếch lên nụ cười, nói: "Buổi tối phải nghe chị Dụ đấy."
"Yeah!"
Cuối cùng cô nhóc Giang Tiểu Đàn đi theo Dụ Mộng vui vẻ nhảy nhót lên lầu ba, hành lang lầu hai chỉ còn Giang Thự và Quý Liên Tinh, hai người em nhìn chị chị nhìn em, vốn đã không định ngủ cùng nhau, kết quả vẫn ngủ cùng nhau.
"Phù, đêm nay nhất định phải ngủ cùng nhau." Giang Thự lấy thẻ phòng ra, quẹt lên cửa, "Vào phòng trước đi."
Sau khi không có Giang Tiểu Đàn thì cảm giác khác hẳn, ít nhất không có bóng đèn trăm ngói kia, ở chung thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên Giang Thự làm chính là đóng cửa khóa lại, chuyện thứ hai chính là kéo Quý Liên Tinh vào trong lòng.
"Vừa rồi ôm chưa đủ." Cánh tay Giang Thự ôm chặt eo Quý Liên Tinh, giống như muốn ôm nàng vào trong thân thể, tuy Quý Liên Tinh gầy, nhưng từ trước đến nay ôm lên đều rất mềm, Giang Thự cúi đầu chôn ở giữa tóc nàng, ngửi mùi tóc nàng, "Nhím Nhỏ......"
"Làm gì ~" Quý Liên Tinh ôm lại cô, hai tay dán lên lưng Giang Thự, xúc cảm tinh tế.
"Chuẩn bị tắm rửa."
Trong lòng Quý Liên Tinh lộp bộp một tiếng, Giang Thự vẫn chưa quên việc này, cô không lên tiếng, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
"Ban ngày em nói."
Do dự một chút, Quý Liên Tinh vẫn thẳng thắn: "Nhưng kỳ sinh lý của em, không được."
"À." Giang Thự bám trên người Quý Liên Tinh, không có ý buông nàng ra, "Không tắm cùng chị thì chị không tắm."
Quý Liên Tinh phát ra tiếng cười: "Giang Thự chị thật dính người." Ngoài miệng nói như vậy, tay lại sờ soạng trên đầu Giang Thự vài cái, sờ soạng xong, mới biết sau cảm thấy các nàng như vậy giống như không khác gì tình nhân. "Mau đi tắm đi." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng đẩy cô ra, trên mặt vẫn còn nụ cười.
Giang Thự buông nàng ra, mắt không nỡ, "Vậy em nợ chị một lần."
Quý Liên Tinh gật đầu, "Mau đi."
Lại ôm một hồi, Giang Thự mới cầm áo ngủ vào phòng tắm, Quý Liên Tinh thì ngồi ở trên giường ngẩn người.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ thổi tới một luồng gió, trong gió mang theo một tia nhẹ nhàng khoan khoái, bên ngoài ban công có mấy thân cây, sâu bọ trên cây đang kêu.
Cơ thể nàng ngả ra sau, nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm vào đèn chùm trên trần nhà, hào quang mềm mại che mắt nàng, nàng nheo mắt, vươn tay ra, lòng bàn tay chặn ánh sáng, các ngón tay tách ra và che khuất, lặp đi lặp lại như vậy.
Cô nghiêng người, hai má dán lên gối mềm mại, tầm mắt dừng trên tủ đầu giường, bên trên đặt kính mắt của Giang Thự, nàng nhớ tới lúc Giang Thự làm việc sẽ đeo nó lên.
Duỗi tay cầm lấy cặp kính kia, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, đeo lên thử một chút, có chút choáng váng, Giang Thự hình như là cận thị độ thấp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Quý Liên Tinh thỉnh thoảng muốn liếc mắt nhìn về phía Giang Thự đang tắm, kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô, không rõ ràng lắm, cũng chính là khiến người ta mơ màng như thế.
Mấy ngày nay ở chung với Giang Thự thật ra rất thỏa mãn, nàng đối với tình cảm này có thêm chút lòng tin, Quý Liên Tinh nghĩ thầm, chờ sau khi sự nghiệp ở đây ổn định, nàng nguyện ý làm lại từ đầu với Giang Thự.
Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng.
Quý Liên Tinh đứng dậy đi lấy máy sấy, cắm điện vào.
Cửa rất nhanh mở ra, Giang Thự mang theo một thân nhiệt khí từ bên trong đi ra, Quý Liên Tinh xoay người nhìn nàng, tim đập hẫng một nhịp.
Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Giang Thự, bởi vì sau khi tắm mang theo phong tình thành thục, chóp tóc của cô đang nhỏ nước, theo đường nét hai má chảy xuống phía dưới, nước tụ ở chỗ cằm.
Tí tách.
Một giọt nước nhỏ trên váy ngủ màu đen của cô, bởi vì cô cao, dáng người lại đẹp như cái móc áp, váy ngủ mặc ở trên người cô gợi cảm quyến rũ, hai dây tinh tế đeo ở trên vai, cổ chữ V thiết kế lộ ra da thịt trơn bóng, theo xuống dưới, xương quai xanh thẳng tắp tương đối mê người.
Lộc cộc.
Cổ họng Quý Liên Tinh trượt một cái, ma xui quỷ khiến mở máy sấy, bên trong thổi tới gió nóng, rõ ràng càng nóng hơn. Nàng lại tắt máy, vẫy tay với Giang Thự, "Lại đây, em thổi cho chị."
Giang Thự đi về phía nàng, Quý Liên Tinh mới phát hiện Giang Thự không mang giày, đi chân trần trên thảm, mỗi một bước đều giẫm lên chốt mở dopamine của Quý Liên Tinh, nàng nhìn chằm chằm chân Giang Thự, có chút đi lên.
Sao cô có thể đẹp như vậy? Hấp dẫn như vậy? Rõ ràng muốn vô dục vô cầu, Giang Thự lại hết lần này tới lần khác muốn đưa nàng vào trong vườn địa đàng.
Quả thực trêu người mà không tự biết.
Quý Liên Tinh mở máy sấy tóc, truyền ra gió nóng, đầu ngón tay đan xen tóc Giang Thự, nhìn chằm chằm mái tóc dài đen nhánh của cô ngẩn người, ánh mắt lại hướng xuống một chút, nhìn thấy dâu tây đêm qua để lại trên cổ, thị giác trùng kích, gò má Quý Liên Tinh nóng hổi.
Nàng tắt máy sấy, "Hay là chị tự thổi đi, em hơi nóng."
Giang Thự cười nàng: "Sao lại nóng?"
Gương mặt Quý Liên Tinh đã sớm tràn ra màu hồng nhạt, lúc nàng thẹn thùng sẽ như vậy, vừa vặn Giang Thự thích nhất bộ dạng này của nàng.
Giang Thự kéo tay Quý Liên Tinh, đưa tay nàng sờ dâu tây màu hồng nhạt trên xương quai xanh.
"Em xem, tối qua em cắn chị rất nhiều lần." Cô xoay người, nhận lấy máy sấy trong tay Quý Liên Tinh, ném nó xuống đất, "Em nói xem, tổng cộng bảy cái, có phải chị nên cắn lại không?"
Nói xong cô đã ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng kéo, Quý Liên Tinh vô cùng tự nhiên ngồi trên đùi của cô.
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng.
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Giang Thự chộp lấy cằm nàng, chủ động ngậm môi nàng, thành thạo lại càn rỡ, so với lúc trước nhiệt liệt hơn, không cho nàng thời gian suy nghĩ, tâm tình Quý Liên Tinh bị điều động, vươn lưỡi muốn đáp lại nàng, Giang Thự lại cùng nàng chơi trốn tìm, trong nháy mắt dời đi.
Trái tim Quý Liên Tinh trống rỗng một giây, mở mắt ra nhìn, lại không nghĩ tới môi Giang Thự đụng phải sườn mặt của nàng, ngay sau đó là tai, lại theo bản năng ngẩng đầu lên, tùy ý Giang Thự để lại dấu đỏ trên cổ nàng.
Chân Quý Liên Tinh kẹp cùng một chỗ, giống như đang ức chế cái gì đó, cảm giác nóng bỏng chân thật như vậy......
"Giang Thự......" Quý Liên Tinh đẩy cô, nhưng cảm giác ngứa ngáy trên cổ lại không ngừng, vì thế nhẹ nhàng nện cô, "Giang Thự, đừng, em ngứa." Gần như là cầu xin.
Giang Thự lúc này mới dừng lại, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt chứa đầy thích thú, cười nói: "Mới ba, còn bốn cái nữa."
"Em, kỳ sinh lý của tôi." Quý Liên Tinh thở hổn hển nói, nói xong nàng liền hối hận, Giang Thự lại không nói muốn tới bước kia. Nàng hiện tại động cũng không dám động, chỉ cần thoáng cúi đầu, liền có thể nhìn thấy phong cảnh trong cổ váy ngủ của Giang Thự.
"Chị biết mà." Giang Thự vòng eo Quý Liên Tinh, áp sát vào," Ngoan, tối nay chúng ta không làm gì cả, thật sự không làm gì cả."
"Cái này gọi là không làm gì cả." Lúc nói Quý Liên Tinh không nhịn được cúi đầu, kết quả nhìn thấy cổ áo......
Trong nháy mắt khí huyết dâng lên, trong mũi giống như có thứ gì chảy ra......