Chương 65: Chỉ ôm một phút thôi
Edit: phuong_bchii
________________
Quý Liên Tinh cảm thấy nếu cô còn muốn gài bẫy gì đó, Giang Tiểu Đàn khẳng định vẫn sẽ nói không hề giữ lại, nhưng nghĩ nghĩ hình như có chút không phúc hậu, liền kết thúc đề tài này.
Nàng dẫn Giang Tiểu Đàn đến hậu viện tìm mèo chó chơi, hai con Chuột Lớn và Chuột Nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, Giang Tiểu Đàn sờ thế nào cũng được, chúng nó cơ bản không phản kháng, có đôi khi còn đuổi theo ầm ĩ.
Trong sân tràn đầy tiếng cười vui vẻ của Giang Tiểu Đàn, cô bé quả thực vô cùng vui vẻ.
Quý Liên Tinh bưng ghế ngồi nhìn cô bé chơi, chạy nháo,sau gần một giờ cuối cùng Tiểu Đàn cũng đã mệt.
Trẻ con chính là như vậy, mỗi ngày đều có định lượng tinh lực, không phóng thích không được, phóng thích xong liền buồn ngủ.
Khi Quý Liên Tinh cõng Giang Tiểu Đàn lên lầu, Giang Thự đang gọi điện thoại cho Lý Hướng Ngạn, trong nháy mắt mở cửa, Giang Thự cúp điện thoại, nhìn Giang Tiểu Đàn trên lưng Quý Liên Tinh, hạ thấp âm lượng:
"Con bé ngủ rồi?"
"Ừ."
"Vất vả cho em rồi." Giang Thự nhỏ giọng nói, đưa tay đón lấy Giang Tiểu Đàn, sợ Quý Liên Tinh đi mất, không yên tâm lại nói:" Nhím Nhỏ, em chờ một chút."
Cô đặt Giang Tiểu Đàn lên giường, đắp chăn cho cô bé, mới xoay người nói với Quý Liên Tinh: "Buổi chiều có họp video một tiếng, bàn giao công việc."
Dường như là đang giải thích tại sao mình không xuống lầu.
"Được, không có chuyện gì thì tôi đi xuống đây." Quý Liên Tinh đứng ở cửa, cũng không có ý muốn vào nhà.
"Chờ một chút." Giang Thự ở trên giường mang theo một bộ quần áo, "Chị cùng em đi xuống."
Quý Liên Tinh không từ chối, hai người cùng xuống lầu, Quý Liên Tinh đi phía trước, Giang Thự đi phía sau.
Giang Thự nhìn chằm chằm gáy Quý Liên Tinh ngẩn người, dây buộc tóc màu xám nhạt búi tóc thành củ tỏi, lộ ra sau gáy trắng nõn của nàng, Giang Thự rất muốn tới gần nàng, nhưng lại không có lý do tới gần.
"Nhím Nhỏ."
"Hả?"
"Chờ chị với." Giang Thự bước nhanh hơn, tiến lên ngang hàng với nàng, "Em đi nhanh quá."
Không gian hành lang cũng không lớn, dưới tình huống hai người sóng vai, bả vai thỉnh thoảng sẽ ma sát bả vai, khi đụng vào nhau, Quý Liên Tinh luôn vô tình tránh đi, nhưng Giang Thự lại chủ động lại gần.
Cả hai đều không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày giẫm lên tấm ván gỗ.
Trong không khí xen lẫn mùi hoa hồng và tuyết tùng, Quý Liên Tinh chỉ ngửi vài hơi, trái tim đã phát run, mùi thơm trên người Giang Thự vẫn không thay đổi, thật sự là quá quen thuộc.
Lúc đi tới lầu một, không gian rộng rãi hơn một chút, Quý Liên Tinh chủ động kéo dãn khoảng cách, nàng đi về phía hậu viện, Giang Thự đi theo phía sau nàng.
Phát hiện trong sân có một người đàn ông đang chơi đùa với mèo, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy rõ mặt hắn.
Khoảng chừng 30 tuổi, coi như trẻ tuổi, làn da ngăm đen, nhưng ngũ quan đoan chính, mặt mày sáng sủa, rất nam tính mạnh mẽ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Liên Tinh, người đàn ông nhíu chặt mày lại dãn ra, nở nụ cười: "Tiểu Quý!"
Quý Liên Tinh nhìn hắn một cái, vẻ mặt không việc gì, "A a, tôi quên mất, không phải buổi tối sao?"
Người đàn ông này tên là Lưu Diệc Dương, xem như là đối tác thương mại của Quý Liên Tinh, lúc trước vừa tới huyện Lộ Quả, Lưu Diệc Dương chính là người mở quán bar đầu tiên ở chỗ này, Quý Liên Tinh cũng theo hắn học tập kinh doanh.
"Buổi chiều không có việc gì làm, muốn đến thăm em một chút."
Chỉ một câu nói như vậy, Giang Thự nhíu chặt mày, đến từ một loại trực giác của phụ nữ, người đàn ông này 100% có ý với Quý Liên Tinh, qua lại mới nói mấy câu như vậy, cái loại cảm giác lấy lòng này thật sự là quá mãnh liệt.
"Nhưng tôi còn phải xay đậu." Quý Liên Tinh tỏ vẻ mình sẽ không có thời gian, nàng nhìn về phía cái chậu lớn trên mặt bàn, bên trong chứa đầy đậu tương ngâm nước, "Hôm nay đầu bếp Trương có việc, tôi phải xay số đậu còn lại."
Đầy một chậu đậu, phải xay mất một hai giờ.
Lưu Diệc Dương vừa nghe, tay áo cũng đã xắn lên, "Để tôi làm cho, việc này sao có để cho con gái các em làm được." Lúc nói chuyện, hắn còn liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, phỏng chừng cho rằng Giang Thự là bạn của Quý Liên Tinh, vì thế cười gật đầu với Giang Thự một cái.
Trên mặt Giang Thự không có biểu cảm gì, không để ý tới hắn.
"Không được không được, Tiểu Dương, để tôi tự làm." Quý Liên Tinh không thích để chuyện của mình cho người khác làm, đặc biệt là để cho Lưu Diệc Dương làm, luôn cảm thấy có cảm giác mắc nợ.
Nàng lấy đậu ra, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, trong lúc đó Lưu Diệc Dương muốn giúp đỡ thì bị nàng tránh đi.
Không giúp được Lưu Diệc Dương rất bất đắc dĩ, "Haizz, em so cái gì, quan hệ giữa chúng ta, cần phải khách sáo như vậy sao?"
Giang Thự ở một bên vừa nghe, mặt đều tái mét, ánh mắt đâm thẳng về phía Lưu Diệc Dương, nhưng Lưu Diệc Dương không hề phát hiện, lực chú ý của hắn đều chạy đến chỗ Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Cái đó, Tiểu Dương. Anh đi nghỉ đi."
"Không được không được!" Lưu Diệc Dương đưa tay kéo Quý Liên Tinh, muốn dành lấy cối xay đá trong tay nàng, Quý Liên Tinh có chút bất đắc dĩ, nàng cũng có thể dự liệu được phản ứng của Giang Thự sau khi nhìn thấy Lưu Diệc Dương nhiệt tình như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được hắn, cối xay đá cuối cùng vẫn bị Lưu Diệc Dương dành đi.
Hắn bắt một phen cây đậu bỏ vào đi, bắt đầu ma cây đậu, một bên ma một bên cười đối Quý Liên Tinh nói: "Ngươi đi ngồi một lát, cùng ngươi bằng hữu liêu một lát thiên, nơi này giao cho ta."
Hắn cầm một nắm đậu bỏ vào, bắt đầu xay đậu, vừa xay vừa cười nói với Quý Liên Tinh: "Em đi ngồi một lát, đến nói chuyện với bạn em đi, chỗ này cứ giao cho tôi."
Giọng nói thoải mái tự tại tựa như mình là nam chủ nhân trong nhà trọ này.
"Đậu này xay thế nào?" Giang Thự đi tới trước mặt Lưu Diệc Dương, hỏi hắn.
Lưu Diệc Dương lúc này mới kịp nhìn Giang Thự một cái, quả nhiên mỹ nữ đều là kết bạn với mỹ nữ sao?
Giang Thự cũng là kiểu phụ nữ đứng trong đám đông sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lại không giống với Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh trông có vẻ dễ gần hơn một chút, mà cô gái như Giang Thự, làm cho người ta có cảm giác như là ở giữa cách một khối băng, rất khó tưởng tượng kiểu đàn ông nào ở cùng với cô sẽ thích hợp.
"Haizz, người thành phố các cô không biết cũng bình thường." Trong lời nói của Lưu Diệc Dương lộ ra vài phần tự tin, "Để tôi nói cho cô biết, lấy hạt đậu này bỏ vào, xay theo một hướng, cho đến khi ra nước, dọc theo cối xay này chảy xuống, cuối cùng rơi vào trong thùng là được.
"Ồ, đơn giản vậy hả." Giang Thự đã xắn tay áo lên, "Anh tránh ra, để tôi."
Quý Liên Tinh đứng bên cạnh sắc mặt khẽ biến, "Giang Thự, chị làm gì vậy?"
"Không có gì, chị muốn xay."
"Nghe thì đơn giản, làm thì khó!" Lưu Diệc Dương nắm cối xay không cho Giang Thự đụng vào, sợ Giang Thự cướp công của hắn.
Trong mắt Lưu Diệc Dương, giúp Quý Liên Tinh làm việc chính là phương thức tiếp cận Quý Liên Tinh, làm cho nàng càng nhiều, Quý Liên Tinh lại càng có khả năng chấp nhận sự theo đuổi của hắn, tuy rằng hai năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn không có tiến triển gì, nhưng Lưu Diệc Dương không muốn từ bỏ.
"Quý cô này, hay là cô qua một bên nghỉ ngơi đi." Lưu Diệc Dương chọc chọc cánh tay của mình, bắp tay rắn chắc giống như đang nói cho Giang Thự biết: Hoạt động thể lực, cô không được.
Giang Thự trong nháy mắt liền nở nụ cười, cười đặc biệt rạng rỡ, thế cho nên nụ cười kia của cô ở trên mặt núi băng của cô có chút đáng sợ.
"Anh có thể làm, tại sao tôi không thể? Hơn nữa, chuyện của Quý Liên Tinh chính là chuyện của tôi, chuyện của tôi thì tôi tự làm." Giang Thự cởi cúc áo, xắn tay áo vài vòng, nhanh tay lẹ mắt cầm cối xay vào tay, trực tiếp hạ đo ván Lưu Diệc Dương.
Cô lấy hạt đậu bằng một tay và đẩy cối xay bằng tay kia theo chiều kim đồng hồ.
Cối xay đá rất nặng, nhưng Giang Thự quanh năm vận động, sức lực kỳ thật cũng không nhỏ, đẩy lên cũng không tốn sức.
Ngược lại Quý Liên Tinh có chút hoảng, hai người này thật sự là...... xay đậu thì có gì phải phân cao thấp chứ, trời ạ.
Nàng chạy đến trước mặt Giang Thự, "Để tôi đi."
"Không." Giang Thự nắm chặt tay, nắm chặt không chịu buông.
Lưu Diệc Dương đứng ở một bên khá cạn lời, cô gái này cũng quá không có mắt nhìn quá đi?
Quý Liên Tinh hết cách, nàng biết tính khí Giang Thự bướng bỉnh, chỉ có thể bỏ đậu vào giúp cô, vì thế rất nhanh biến thành Giang Thự xay, Quý Liên Tinh bỏ đậu vào, Lưu Diệc Dương đứng ở một bên nhìn.
Trong lúc đó Lưu Diệc Dương thường cùng Quý Liên Tinh đáp lại một hai câu, toàn bộ quá trình Giang Liên Tinh một câu cũng không nói, một mực xay đậu.
Suốt một đại bồn, 30 cá nhân lượng, ma một giờ, Giang Thự toàn bộ hành trình một khắc cũng chưa nghỉ, tay nàng đã tê mỏi đến mau không tri giác.
Ròng rã một chậu lớn, đủ cho 30 người, xay mất một giờ, Giang Thự toàn bộ quá trình một khắc cũng không nghỉ, tay của nàng đã tê dại đến nhanh không có cảm giác.
Trong lúc đó Quý Liên Tinh hỏi vô số lần có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, cô không nghỉ, cho đến khi một nắm đậu cuối cùng rơi vào trong cối xay đá, cuối cùng Giang Thự mới dừng động tác trong tay.
Bên này xay xong, Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quý Liên Tinh, hỏi nàng: "Còn nữa không?"
Giọng nói thoải mái như thể cô có thể xay trong năm giờ.
"Hết rồi hết rồi!" Quý Liên Tinh nghĩ thầm, tay này không thể gãy được.
Lưu Diệc Dương đứng ở một bên chậc chậc vài tiếng, cười nói: "Cô là người thành phố, không tệ nha."
Giang Thự nhướng mày, "Lực cánh tay của tôi vẫn rất tốt.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Quý Liên Tinh không nói gì, cúi đầu đi lấy thùng, trên mặt đã sớm nóng rát, giống như nghe hiểu ngoại âm trong lời nói của Giang Thự. Người này thật sự là...... còn lì hơn trâu nữa.
Tóm lại thường xuyên qua lại, đậu được xay hết trong thời gian nhanh nhất.
Lưu Diệc Dương cũng không phải ăn chay, nếu hắn có thể theo đuổi Quý Liên Tinh hai năm không từ bỏ, chứng tỏ tố chất tâm lý của hắn tương đối tốt.
Lúc Quý Liên Tinh dọn thùng, hắn lại hấp tấp đi giúp đỡ, không coi mình là người ngoài chút nào, vừa thấy lại đến giờ ăn cơm tối, Lưu Diệc Dương lại chủ động đề xuất mình muốn nấu cơm tối:
"Tiểu Quý, không phải em nói hôm nay đầu bếp không ở nhà sao? Cơm tối để tôi làm cho!"
Quý Liên Tinh vừa định từ chối, Giang Thự giành trước một bước chen vào: "Được, Anh làm đi."
Lúc nói chuyện, một tay Giang Thự khoát lên vai Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh hoảng sợ, nàng muốn chạy trốn, kết quả Giang Thự ấn chặt bả vai nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể nào chạy trốn.
Quý Liên Tinh nhẹ nhàng giãy ra, Giang Thự lại ôm chặt hơn.
"Chị làm gì vậy!" Quý Liên Tinh hạ giọng, giọng nói lại mang theo mấy phần giận dữ.
"Ra ngoài nói." Giang Thự đánh đòn phủ đầu, lúc rời đi còn không quên nói với Lưu Diệc Dương: "Vậy anh từ từ làm đi, chúng tôi đi lên nghỉ một lát, lát nữa đến ăn cơm."
Nói xong, Giang Thự dẫn Quý Liên Tinh đi ra ngoài.
Hai người đi ra hậu viện, Quý Liên Tinh mới từ trong lòng Giang Thự thoát ra, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
"Giang Thự, chị làm gì vậy? Không cần phải như vậy, anh ấy tới tìm tôi nói chuyện."
"Thì sao?" Giang Thự cúi đầu nhìn Quý Liên Tinh, trong ánh mắt mang theo mấy phần không vui, "Anh ta xum xoe em để cho anh ta hiến?"
"......" Quý Liên Tinh quả thực bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh lại oán hận: "Anh ấy xum xoe thì liên quan gì đến chị?"
"Chị không vui." Giang Thự nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh, đôi mắt chợt lạnh, ngữ khí cũng rất lạnh lùng: "Chị không thích em nhận ý tốt của người khác, nếu em muốn xay đậu, chị có thể, xay 50 kg cũng được, không cần người khác."
Quý Liên Tinh: "......"
Nàng vốn không có ý định để Lưu Diệc Dương giúp, ngược lại Giang Thự và hắn cãi nhau, hơn nữa Lưu Diệc Dương người này cũng rất bướng bỉnh, hai người đụng vào nhau nhất định phải có mùi thuốc súng.
"Giang Thự..." Giọng điệu Quý Liên Tinh hơi chậm lại một chút, nói: "Hai năm trước Lưu Diệc Dương giúp tôi rất nhiều, quán bar mở như thế nào, kinh doanh như thế nào, đều là học được từ anh ấy. Về mặt làm ăn chúng tôi sẽ hỗ trợ lẫn nhau, là bạn hợp tác."
"Vậy cám ơn anh ta." Giọng điệuGiang Thự cũng rất bình tĩnh, thái độ cũng không lùi bước, "Bạn là bạn hợp tác, vậy nếu anh ta muốn theo đuổi em, không thể được."
Quý Liên Tinh nhíu mày, Giang Thự có chút quá bá đạo, giống như nàng vẫn là chim hoàng yến của cô, nàng tiếp xúc với người nào, trao đổi với người nào, nàng tự có chừng mực, không tới lượt người khác chỉ điểm.
"Tôi muốn thế nào thì thế đó, nên nhớ rõ vị trí của chị."
Giang Thự hít sâu một hơi, "Cho nên người đàn ông khác theo đuổi em em cũng chấp nhận sao?"
"Tôi nói là, chị không thể can thiệp vào tôi giao lưu với người nào, hiểu chưa? Tôi là một người tự do, không phải chim hoàng yến của chị."
Nói đến chim hoàng yến, hai người đều trầm mặc.
Từ trong mắt nhau thấy được mạnh mẽ và yếu đuối của mình.
Giang Thự tức giận đến không chịu nổi, lại hết cách với nàng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, nhưng hết lần này tới lần khác Quý Liên Tinh một chút cũng không sợ, Giang Thự trừng nàng như thế nào thì nàng trừng Giang Thự như thế đó.
"Quý Liên Tinh."
Quý Liên Tinh không chút yếu thế, "Làm gì đó, Giang Thự."
"Không làm gì cả, Quý Liên Tinh."
"Vậy chị trừng tôi làm gì, Giang Thự."
"Ngoại trừ trừng em chị còn có thể làm gì, Quý Liên Tinh."
Hai người một câu Quý Liên Tinh một câu Giang Thự, như thể gọi ra họ tên của đối phương chính là một loại cảnh cáo, nhưng mỗi người đều không khuất phục trong loại cảnh cáo này.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng Quý Liên Tinh vẫn bại trận, thở dài nói:
"Giang Thự, chị phải học cách tôn trọng tôi, còn phải hiểu tôi, chúng ta mới có thể tiếp tục ở chung, bằng không thì không thể."
Giang Thự nghe xong, trong lòng mặc dù có không vui, nhưng cũng không thể nói cái gì nữa, muốn can thiệp nàng tiếp xúc với ai, giống như là dục vọng chiếm hữu quá mạnh chút."
Đối với Giang Thự mà nói, đây không thể nghi ngờ là một khiêu chiến cực lớn.
Quý Liên Tinh đã từng thuộc về cô, thậm chí là rất nghe lời, nhưng bây giờ lại không phải, Quý Liên Tinh từ con nhím nhỏ nói gì nghe nấy đã biến thành một con nhím hoang.
Hoặc là về quan hệ của hai người, hình thức ở chung trước kia đã không thể thực hiện được.
"Được." Giang Thự lấy tay từ trên vai Quý Liên Tinh xuống, "Vậy chị tôn trọng em, hiểu em."
"Chị chắc chứ, sao cảm giác chị nói chuyện vẫn cao cao tại thượng?" Quý Liên Tinh trong ánh mắt có thăm dò, muốn từ ánh mắt Giang Thự nhìn ra thật giả.
Giang Thự có chút uất ức, "Em đã nói đến nước này rồi, chị còn có thể như thế nào, chẳng lẽ để cho em không tiếp xúc với anh ta, làm cho em thấy chị phiền sao..."
Nghe có chút đáng thương, hình như là một loại thỏa hiệp bất đắc dĩ, Quý Liên Tinh có thể quan sát được trong con ngươi cô lóe ra mấy phần mất mát.
Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Thự, tim lập tức mềm nhũn, ngữ khí cũng không cứng rắn như lúc nãy:
"Ý của tôi là, chị không thể có dục vọng khống chế quá mạnh, tôi không thích. Nhưng lời nói và việc làm của tôi tôi sẽ chú ý, khoảng cách giữa tôi và anh ấy vẫn luôn duy trì rất khá."
Nàng và Lưu Diệc Dương ngoại trừ công việc, trên cơ bản không có tiếp xúc nào khác, ví dụ như tình huống vừa rồi cũng rất ít, phần lớn thời gian Lưu Diệc Dương muốn tìm nàng căn bản không tìm thấy.
Cũng chính bởi vì loại tình huống này ít, cho nên Lưu Diệc Dương mỗi lần đều đặc biệt ân cần, hết lần này tới lần khác còn bị Giang Thự đụng phải.
Nhận được lý do hợp lý Giang Thự cũng không truy cứu nữa, thậm chí bởi vì Quý Liên Tinh giải thích có chút âm thầm vui vẻ.
Ít nhất nàng đã giải thích.
"Biết rồi."
"Được rồi." Cổ họng Quý Liên Tinh trượt một chút, muốn lui về phía sau, lại sợ động tác của mình quá cố ý.
Nàng phát hiện vừa rồi lúc nói chuyện cùng Giang Thự dựa vào rất gần, hai người đều bởi vì cảm xúc cực đoan động, đã quên khoảng cách trong lúc đó lẫn nhau.
Hiện tại kết thúc giằng co, giống như dựa vào phía trước một chút khuôn mặt cũng sắp oán hận cùng một chỗ.
Quý Liên Tinh thiếu chút nữa không dám thở.
Nàng vẫn lui về phía sau một bước, nhưng một giây sau Giang Thự lại sáp lại gần.
Thình thịch, tim đập đang chậm rãi đập nhanh hơn.
Quý Liên Tinh dùng tốc độ có thể nhìn thấy mặt nhanh chóng đỏ lên, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy mùi thơm trên người Giang Thự thật quyến rũ.
"Nhím Nhỏ..." Giang Thự một tay cũng sắp ôm lên eo Quý Liên Tinh, trái tim Quý Liên Tinh đập mạnh một cái, lui về phía sau một chút, né tránh sự đụng chạm của cô, "Đây là đại sảnh."
Sẽ có người đến bất cứ lúc nào.
Khi ở chung với Giang Thự, bầu không khí sẽ trở nên kỳ lạ, ngay cả không khí cũng loãng đi. Quý Liên Tinh đè xuống kích động trong lòng, xoay người đi lên lầu, Giang Thự đi theo phía sau nàng.
Mỗi một bậc thang dưới chân giống như đều giẫm lên trong lòng, Quý Liên Tinh có loại cảm giác rất vi diệu.
Giống như trong một giây vừa rồi, cùng Giang Thự có loại cảm giác này, tương tự như đêm hôm đó của hai năm trước, đó là một loại ăn ý ngầm hiểu, là dục niệm đến từ sâu trong nội tâm, như là trái cây tràn ngập hấp dẫn, luôn khiến người ta mơ màng, nhịn không được muốn hái thử.
Một bậc một bậc, một tầng một tầng, từ lầu một đến lầu hai, lại từ lầu hai đến góc lầu ba.
Nàng cũng không biết mình đang làm gì, nhưng vẫn làm.
Quý Liên Tinh lấy chìa khóa ra mở cánh cửa thứ nhất ở cầu thang, đây là cánh cửa cách từ lầu hai đến lầu ba.
Nàng mở cửa, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, Giang Thự từ phía sau ôm lấy nàng, một đôi tay vòng quanh eo Quý Liên Tinh ôm chặt, chân nhẹ nhàng đá một cái, cửa đóng lại.
Một tiếng trầm đục, Giang Thự đẩy về phía sau, đẩy Quý Liên Tinh lên cửa, rất nhanh cô lại dán lên.
Hành lang rất tối, tầm mắt yếu đi, xúc cảm trở nên nhạy bén.
Trong xoang mũi Giang Thự phun ra khí nóng, phả lên cổ Quý Liên Tinh, trải ra một tầng nhiệt, trở nên rất ngứa, ngứa đến trong lòng, Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên, thanh tuyến run rẩy:
"Giang Thự......"
"Hả?"
"Tôi không muốn chúng ta nhanh như vậy." Nhanh đến tựa như trước kia, còn chưa hiểu rõ đối phương, vội vàng bắt đầu vội vàng kết thúc, nàng đã không thể chấp nhận còn có lần chia xa thứ hai.
"Ừ, chị biết." Giang Thự ôm chặt nàng, cằm tựa vào vai nàng, "Chị chỉ muốn ôm em một cái."
Ôm là cách trực tiếp và rõ ràng nhất để bày tỏ nỗi nhớ.
Giang Thự ôm nàng, dùng sức ôm nàng, mặc dù trong lòng các nàng vẫn cách nhau một bức tường, nhưng giờ phút này ôm tựa như hai đóa hoa dựa sát vào nhau ở đầu tường, không có gì có thể ngăn cản loại nhớ này.
Lần này Quý Liên Tinh không đẩy cô ra. Trong lòng có thứ gì đó đang sụp đổ, là sợ hãi, nhưng cũng là nhớ.
Nàng sợ lại khinh suất tiếp nhận nhiệt tình của Giang Thự, cuối cùng vẫn là bởi vì đủ loại kết cục không tốt.
Ai có thể ngăn cản một cái ôm như vậy? Cái ôm của Giang Thự vẫn ấm áp như vậy, vừa mềm vừa ngọt, giống như chiếc giường mềm mại trong giấc mơ đẹp kia, rơi vào trong đó thì không thể tự kiềm chế.
Huống chi hai năm hận cô, trong lòng vẫn là một tên trộm, tên trộm đó luôn trốn ra ngoài vào những lúc đêm khuya yên tĩnh, hết lần này đến lần khác lật chuyện cũ ra để nàng lưu niệm, để nàng vừa yêu vừa hận.
"Được, chị nói, chỉ ôm thôi." Quý Liên Tinh ôm lại cô, tay đặt ở trên lưng Giang Thự, cách áo sơ mi cảm nhận đường cong cơ thể cô, tim lại đập hụt một nhịp.
Nàng đè nén suy nghĩ đó xuống, nói với Giang Thự: "Chỉ ôm một phút thôi."
"Được." Giang Thự nghiêng mặt nhẹ nhàng cọ lên cổ nàng, có chút tham luyến mùi trên người Quý Liên Tinh.
"Đừng...... Đừng cọ."
"Ừ." Giang Thự cũng hơi nóng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hai người đứng trong bóng tối không nói gì, ôm nhau cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của nhau, là an ổn, rơi vào cảm giác chân thật.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không chỉ một phút, Giang Thự có chút luyến tiếc buông ra, cuối cùng Quý Liên Tinh từ trong lòng Giang Thự đi ra, trong bóng tối vén mái tóc rối bời bên tai lên, nói:
"Chị đi xuống đi."
"Em thì sao?"
"Tôi sẽ ở một mình một lát."
Quý Liên Tinh nhẹ nhàng đẩy Giang Thự, Giang Thự lui về phía sau hai bước. Ngay sau đó, Quý Liên Tinh mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, ánh sáng lầu hai chiếu vào, ánh sáng rơi vào mũi giày của Giang Thự.
Giang Thự không muốn đi, nhưng Quý Liên Tinh cố tình muốn cô đi.
"Cùng nhau ăn cơm tối không?"
"Nói sau đi."
Giang Thự có chút bất mãn, "Em thật lạnh lùng, khiến chị cảm thấy chị chỉ là một người công cụ."
Quý Liên Tinh: "..." Nàng không phải lạnh lùng, mà là không biết nên làm cái gì.
Mơ mơ hồ hồ liền đưa nàng lên lầu ba, hôm nay là ở ôm chỗ này, ngày mai có phải muốn đi vào trong phòng ôm hay không? Ngày kia thì sao? Có phải như Giang Tiểu Đàn nói, một tháng sẽ đưa về nhà không?
"Nhím Nhỏ... trước kia em cũng không lạnh lùng như vậy." Ngữ khí Giang Thự đáng thương hề hề, mặc dù có lẽ là giả bộ.
Quý Liên Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, tim đập vẫn là mau, hiện tại liền tưởng đem Giang Thự đuổi đi, nàng tưởng một người lẳng lặng, "Đêm đó cơm cùng nhau ăn đi, ngươi trước đi xuống, ta một người nghỉ một lát."
Quý Liên Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, tim vẫn đập nhanh, hiện tại muốn đuổi Giang Thự đi, nàng muốn yên tĩnh một mình, "Vậy cùng nhau ăn tối đi, chị xuống trước đi, tôi một mình nghỉ một lát."
Nghe giọng nói của nàng khá hơn một chút, Giang Thự mới thôi.
"Được, vậy chị xuống xem Tiểu Đàn một chút, buổi tối chúng ta gặp."
Đưa mắt nhìn cô rời đi, Giang Thự đi được ba bước thì quay đầu lại, một trăm lần không muốn, nhưng Quý Liên Tinh cố ý muốn cô đi.
Cho đến khi Giang Thự biến mất khỏi tầm mắt Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh mới đóng cửa.
Hành lang lại chìm trong bóng tối, Quý Liên Tinh dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm, nàng giơ tay lên lấy mu bàn tay hạ nhiệt độ cho mặt mình, hít sâu qua lại mấy hơi, cảm giác co quắp này mới biến mất.
Nàng xoay người lên lầu, sau khi vào nhà trực tiếp đi về phía phòng, đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo đi thẳng đến phòng tắm.
Vào cửa, đóng cửa, mở vòi hoa sen xả nước vào bồn tắm, quần áo bị ném xuống đất, Quý Liên Tinh động tác liền mạch lưu loát, nàng chui vào bồn tắm, cố gắng dùng nước ấm giảm bớt căng thẳng trong cơ thể.
Hình ảnh vừa rồi lưu lại trong đầu thật lâu không xua đi được, mùi thơm trên người Giang Thự, ham muốn chiếm hữu của Giang Thự, còn có cảm giác tràn đầy an toàn khi được cô ôm, cảm giác mềm mại khi chóp mũi cô nhẹ nhàng cọ cổ.
Giống như một con sông khô cạn đã lâu, đột nhiên nghênh đón một trận mưa to, hồng thủy mãnh liệt mà đến, đẩy Quý Liên Tinh vào trong nước sâu.
Nàng vốc một nắm nước lên má, qua lại nhiều lần, để cho mình tỉnh táo một chút.
Nhưng lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thấy dấu vết trên quần dưới sàn, để cho nàng biết phản ứng của mình là chân thật như thế.
Quý Liên Tinh che mặt, cả người chìm xuống, cả người trượt xuống nước......
________________
Quý Liên Tinh cảm thấy nếu cô còn muốn gài bẫy gì đó, Giang Tiểu Đàn khẳng định vẫn sẽ nói không hề giữ lại, nhưng nghĩ nghĩ hình như có chút không phúc hậu, liền kết thúc đề tài này.
Nàng dẫn Giang Tiểu Đàn đến hậu viện tìm mèo chó chơi, hai con Chuột Lớn và Chuột Nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, Giang Tiểu Đàn sờ thế nào cũng được, chúng nó cơ bản không phản kháng, có đôi khi còn đuổi theo ầm ĩ.
Trong sân tràn đầy tiếng cười vui vẻ của Giang Tiểu Đàn, cô bé quả thực vô cùng vui vẻ.
Quý Liên Tinh bưng ghế ngồi nhìn cô bé chơi, chạy nháo,sau gần một giờ cuối cùng Tiểu Đàn cũng đã mệt.
Trẻ con chính là như vậy, mỗi ngày đều có định lượng tinh lực, không phóng thích không được, phóng thích xong liền buồn ngủ.
Khi Quý Liên Tinh cõng Giang Tiểu Đàn lên lầu, Giang Thự đang gọi điện thoại cho Lý Hướng Ngạn, trong nháy mắt mở cửa, Giang Thự cúp điện thoại, nhìn Giang Tiểu Đàn trên lưng Quý Liên Tinh, hạ thấp âm lượng:
"Con bé ngủ rồi?"
"Ừ."
"Vất vả cho em rồi." Giang Thự nhỏ giọng nói, đưa tay đón lấy Giang Tiểu Đàn, sợ Quý Liên Tinh đi mất, không yên tâm lại nói:" Nhím Nhỏ, em chờ một chút."
Cô đặt Giang Tiểu Đàn lên giường, đắp chăn cho cô bé, mới xoay người nói với Quý Liên Tinh: "Buổi chiều có họp video một tiếng, bàn giao công việc."
Dường như là đang giải thích tại sao mình không xuống lầu.
"Được, không có chuyện gì thì tôi đi xuống đây." Quý Liên Tinh đứng ở cửa, cũng không có ý muốn vào nhà.
"Chờ một chút." Giang Thự ở trên giường mang theo một bộ quần áo, "Chị cùng em đi xuống."
Quý Liên Tinh không từ chối, hai người cùng xuống lầu, Quý Liên Tinh đi phía trước, Giang Thự đi phía sau.
Giang Thự nhìn chằm chằm gáy Quý Liên Tinh ngẩn người, dây buộc tóc màu xám nhạt búi tóc thành củ tỏi, lộ ra sau gáy trắng nõn của nàng, Giang Thự rất muốn tới gần nàng, nhưng lại không có lý do tới gần.
"Nhím Nhỏ."
"Hả?"
"Chờ chị với." Giang Thự bước nhanh hơn, tiến lên ngang hàng với nàng, "Em đi nhanh quá."
Không gian hành lang cũng không lớn, dưới tình huống hai người sóng vai, bả vai thỉnh thoảng sẽ ma sát bả vai, khi đụng vào nhau, Quý Liên Tinh luôn vô tình tránh đi, nhưng Giang Thự lại chủ động lại gần.
Cả hai đều không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày giẫm lên tấm ván gỗ.
Trong không khí xen lẫn mùi hoa hồng và tuyết tùng, Quý Liên Tinh chỉ ngửi vài hơi, trái tim đã phát run, mùi thơm trên người Giang Thự vẫn không thay đổi, thật sự là quá quen thuộc.
Lúc đi tới lầu một, không gian rộng rãi hơn một chút, Quý Liên Tinh chủ động kéo dãn khoảng cách, nàng đi về phía hậu viện, Giang Thự đi theo phía sau nàng.
Phát hiện trong sân có một người đàn ông đang chơi đùa với mèo, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy rõ mặt hắn.
Khoảng chừng 30 tuổi, coi như trẻ tuổi, làn da ngăm đen, nhưng ngũ quan đoan chính, mặt mày sáng sủa, rất nam tính mạnh mẽ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Liên Tinh, người đàn ông nhíu chặt mày lại dãn ra, nở nụ cười: "Tiểu Quý!"
Quý Liên Tinh nhìn hắn một cái, vẻ mặt không việc gì, "A a, tôi quên mất, không phải buổi tối sao?"
Người đàn ông này tên là Lưu Diệc Dương, xem như là đối tác thương mại của Quý Liên Tinh, lúc trước vừa tới huyện Lộ Quả, Lưu Diệc Dương chính là người mở quán bar đầu tiên ở chỗ này, Quý Liên Tinh cũng theo hắn học tập kinh doanh.
"Buổi chiều không có việc gì làm, muốn đến thăm em một chút."
Chỉ một câu nói như vậy, Giang Thự nhíu chặt mày, đến từ một loại trực giác của phụ nữ, người đàn ông này 100% có ý với Quý Liên Tinh, qua lại mới nói mấy câu như vậy, cái loại cảm giác lấy lòng này thật sự là quá mãnh liệt.
"Nhưng tôi còn phải xay đậu." Quý Liên Tinh tỏ vẻ mình sẽ không có thời gian, nàng nhìn về phía cái chậu lớn trên mặt bàn, bên trong chứa đầy đậu tương ngâm nước, "Hôm nay đầu bếp Trương có việc, tôi phải xay số đậu còn lại."
Đầy một chậu đậu, phải xay mất một hai giờ.
Lưu Diệc Dương vừa nghe, tay áo cũng đã xắn lên, "Để tôi làm cho, việc này sao có để cho con gái các em làm được." Lúc nói chuyện, hắn còn liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, phỏng chừng cho rằng Giang Thự là bạn của Quý Liên Tinh, vì thế cười gật đầu với Giang Thự một cái.
Trên mặt Giang Thự không có biểu cảm gì, không để ý tới hắn.
"Không được không được, Tiểu Dương, để tôi tự làm." Quý Liên Tinh không thích để chuyện của mình cho người khác làm, đặc biệt là để cho Lưu Diệc Dương làm, luôn cảm thấy có cảm giác mắc nợ.
Nàng lấy đậu ra, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, trong lúc đó Lưu Diệc Dương muốn giúp đỡ thì bị nàng tránh đi.
Không giúp được Lưu Diệc Dương rất bất đắc dĩ, "Haizz, em so cái gì, quan hệ giữa chúng ta, cần phải khách sáo như vậy sao?"
Giang Thự ở một bên vừa nghe, mặt đều tái mét, ánh mắt đâm thẳng về phía Lưu Diệc Dương, nhưng Lưu Diệc Dương không hề phát hiện, lực chú ý của hắn đều chạy đến chỗ Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Cái đó, Tiểu Dương. Anh đi nghỉ đi."
"Không được không được!" Lưu Diệc Dương đưa tay kéo Quý Liên Tinh, muốn dành lấy cối xay đá trong tay nàng, Quý Liên Tinh có chút bất đắc dĩ, nàng cũng có thể dự liệu được phản ứng của Giang Thự sau khi nhìn thấy Lưu Diệc Dương nhiệt tình như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được hắn, cối xay đá cuối cùng vẫn bị Lưu Diệc Dương dành đi.
Hắn bắt một phen cây đậu bỏ vào đi, bắt đầu ma cây đậu, một bên ma một bên cười đối Quý Liên Tinh nói: "Ngươi đi ngồi một lát, cùng ngươi bằng hữu liêu một lát thiên, nơi này giao cho ta."
Hắn cầm một nắm đậu bỏ vào, bắt đầu xay đậu, vừa xay vừa cười nói với Quý Liên Tinh: "Em đi ngồi một lát, đến nói chuyện với bạn em đi, chỗ này cứ giao cho tôi."
Giọng nói thoải mái tự tại tựa như mình là nam chủ nhân trong nhà trọ này.
"Đậu này xay thế nào?" Giang Thự đi tới trước mặt Lưu Diệc Dương, hỏi hắn.
Lưu Diệc Dương lúc này mới kịp nhìn Giang Thự một cái, quả nhiên mỹ nữ đều là kết bạn với mỹ nữ sao?
Giang Thự cũng là kiểu phụ nữ đứng trong đám đông sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lại không giống với Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh trông có vẻ dễ gần hơn một chút, mà cô gái như Giang Thự, làm cho người ta có cảm giác như là ở giữa cách một khối băng, rất khó tưởng tượng kiểu đàn ông nào ở cùng với cô sẽ thích hợp.
"Haizz, người thành phố các cô không biết cũng bình thường." Trong lời nói của Lưu Diệc Dương lộ ra vài phần tự tin, "Để tôi nói cho cô biết, lấy hạt đậu này bỏ vào, xay theo một hướng, cho đến khi ra nước, dọc theo cối xay này chảy xuống, cuối cùng rơi vào trong thùng là được.
"Ồ, đơn giản vậy hả." Giang Thự đã xắn tay áo lên, "Anh tránh ra, để tôi."
Quý Liên Tinh đứng bên cạnh sắc mặt khẽ biến, "Giang Thự, chị làm gì vậy?"
"Không có gì, chị muốn xay."
"Nghe thì đơn giản, làm thì khó!" Lưu Diệc Dương nắm cối xay không cho Giang Thự đụng vào, sợ Giang Thự cướp công của hắn.
Trong mắt Lưu Diệc Dương, giúp Quý Liên Tinh làm việc chính là phương thức tiếp cận Quý Liên Tinh, làm cho nàng càng nhiều, Quý Liên Tinh lại càng có khả năng chấp nhận sự theo đuổi của hắn, tuy rằng hai năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn không có tiến triển gì, nhưng Lưu Diệc Dương không muốn từ bỏ.
"Quý cô này, hay là cô qua một bên nghỉ ngơi đi." Lưu Diệc Dương chọc chọc cánh tay của mình, bắp tay rắn chắc giống như đang nói cho Giang Thự biết: Hoạt động thể lực, cô không được.
Giang Thự trong nháy mắt liền nở nụ cười, cười đặc biệt rạng rỡ, thế cho nên nụ cười kia của cô ở trên mặt núi băng của cô có chút đáng sợ.
"Anh có thể làm, tại sao tôi không thể? Hơn nữa, chuyện của Quý Liên Tinh chính là chuyện của tôi, chuyện của tôi thì tôi tự làm." Giang Thự cởi cúc áo, xắn tay áo vài vòng, nhanh tay lẹ mắt cầm cối xay vào tay, trực tiếp hạ đo ván Lưu Diệc Dương.
Cô lấy hạt đậu bằng một tay và đẩy cối xay bằng tay kia theo chiều kim đồng hồ.
Cối xay đá rất nặng, nhưng Giang Thự quanh năm vận động, sức lực kỳ thật cũng không nhỏ, đẩy lên cũng không tốn sức.
Ngược lại Quý Liên Tinh có chút hoảng, hai người này thật sự là...... xay đậu thì có gì phải phân cao thấp chứ, trời ạ.
Nàng chạy đến trước mặt Giang Thự, "Để tôi đi."
"Không." Giang Thự nắm chặt tay, nắm chặt không chịu buông.
Lưu Diệc Dương đứng ở một bên khá cạn lời, cô gái này cũng quá không có mắt nhìn quá đi?
Quý Liên Tinh hết cách, nàng biết tính khí Giang Thự bướng bỉnh, chỉ có thể bỏ đậu vào giúp cô, vì thế rất nhanh biến thành Giang Thự xay, Quý Liên Tinh bỏ đậu vào, Lưu Diệc Dương đứng ở một bên nhìn.
Trong lúc đó Lưu Diệc Dương thường cùng Quý Liên Tinh đáp lại một hai câu, toàn bộ quá trình Giang Liên Tinh một câu cũng không nói, một mực xay đậu.
Suốt một đại bồn, 30 cá nhân lượng, ma một giờ, Giang Thự toàn bộ hành trình một khắc cũng chưa nghỉ, tay nàng đã tê mỏi đến mau không tri giác.
Ròng rã một chậu lớn, đủ cho 30 người, xay mất một giờ, Giang Thự toàn bộ quá trình một khắc cũng không nghỉ, tay của nàng đã tê dại đến nhanh không có cảm giác.
Trong lúc đó Quý Liên Tinh hỏi vô số lần có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, cô không nghỉ, cho đến khi một nắm đậu cuối cùng rơi vào trong cối xay đá, cuối cùng Giang Thự mới dừng động tác trong tay.
Bên này xay xong, Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quý Liên Tinh, hỏi nàng: "Còn nữa không?"
Giọng nói thoải mái như thể cô có thể xay trong năm giờ.
"Hết rồi hết rồi!" Quý Liên Tinh nghĩ thầm, tay này không thể gãy được.
Lưu Diệc Dương đứng ở một bên chậc chậc vài tiếng, cười nói: "Cô là người thành phố, không tệ nha."
Giang Thự nhướng mày, "Lực cánh tay của tôi vẫn rất tốt.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Quý Liên Tinh không nói gì, cúi đầu đi lấy thùng, trên mặt đã sớm nóng rát, giống như nghe hiểu ngoại âm trong lời nói của Giang Thự. Người này thật sự là...... còn lì hơn trâu nữa.
Tóm lại thường xuyên qua lại, đậu được xay hết trong thời gian nhanh nhất.
Lưu Diệc Dương cũng không phải ăn chay, nếu hắn có thể theo đuổi Quý Liên Tinh hai năm không từ bỏ, chứng tỏ tố chất tâm lý của hắn tương đối tốt.
Lúc Quý Liên Tinh dọn thùng, hắn lại hấp tấp đi giúp đỡ, không coi mình là người ngoài chút nào, vừa thấy lại đến giờ ăn cơm tối, Lưu Diệc Dương lại chủ động đề xuất mình muốn nấu cơm tối:
"Tiểu Quý, không phải em nói hôm nay đầu bếp không ở nhà sao? Cơm tối để tôi làm cho!"
Quý Liên Tinh vừa định từ chối, Giang Thự giành trước một bước chen vào: "Được, Anh làm đi."
Lúc nói chuyện, một tay Giang Thự khoát lên vai Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh hoảng sợ, nàng muốn chạy trốn, kết quả Giang Thự ấn chặt bả vai nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể nào chạy trốn.
Quý Liên Tinh nhẹ nhàng giãy ra, Giang Thự lại ôm chặt hơn.
"Chị làm gì vậy!" Quý Liên Tinh hạ giọng, giọng nói lại mang theo mấy phần giận dữ.
"Ra ngoài nói." Giang Thự đánh đòn phủ đầu, lúc rời đi còn không quên nói với Lưu Diệc Dương: "Vậy anh từ từ làm đi, chúng tôi đi lên nghỉ một lát, lát nữa đến ăn cơm."
Nói xong, Giang Thự dẫn Quý Liên Tinh đi ra ngoài.
Hai người đi ra hậu viện, Quý Liên Tinh mới từ trong lòng Giang Thự thoát ra, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
"Giang Thự, chị làm gì vậy? Không cần phải như vậy, anh ấy tới tìm tôi nói chuyện."
"Thì sao?" Giang Thự cúi đầu nhìn Quý Liên Tinh, trong ánh mắt mang theo mấy phần không vui, "Anh ta xum xoe em để cho anh ta hiến?"
"......" Quý Liên Tinh quả thực bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh lại oán hận: "Anh ấy xum xoe thì liên quan gì đến chị?"
"Chị không vui." Giang Thự nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh, đôi mắt chợt lạnh, ngữ khí cũng rất lạnh lùng: "Chị không thích em nhận ý tốt của người khác, nếu em muốn xay đậu, chị có thể, xay 50 kg cũng được, không cần người khác."
Quý Liên Tinh: "......"
Nàng vốn không có ý định để Lưu Diệc Dương giúp, ngược lại Giang Thự và hắn cãi nhau, hơn nữa Lưu Diệc Dương người này cũng rất bướng bỉnh, hai người đụng vào nhau nhất định phải có mùi thuốc súng.
"Giang Thự..." Giọng điệu Quý Liên Tinh hơi chậm lại một chút, nói: "Hai năm trước Lưu Diệc Dương giúp tôi rất nhiều, quán bar mở như thế nào, kinh doanh như thế nào, đều là học được từ anh ấy. Về mặt làm ăn chúng tôi sẽ hỗ trợ lẫn nhau, là bạn hợp tác."
"Vậy cám ơn anh ta." Giọng điệuGiang Thự cũng rất bình tĩnh, thái độ cũng không lùi bước, "Bạn là bạn hợp tác, vậy nếu anh ta muốn theo đuổi em, không thể được."
Quý Liên Tinh nhíu mày, Giang Thự có chút quá bá đạo, giống như nàng vẫn là chim hoàng yến của cô, nàng tiếp xúc với người nào, trao đổi với người nào, nàng tự có chừng mực, không tới lượt người khác chỉ điểm.
"Tôi muốn thế nào thì thế đó, nên nhớ rõ vị trí của chị."
Giang Thự hít sâu một hơi, "Cho nên người đàn ông khác theo đuổi em em cũng chấp nhận sao?"
"Tôi nói là, chị không thể can thiệp vào tôi giao lưu với người nào, hiểu chưa? Tôi là một người tự do, không phải chim hoàng yến của chị."
Nói đến chim hoàng yến, hai người đều trầm mặc.
Từ trong mắt nhau thấy được mạnh mẽ và yếu đuối của mình.
Giang Thự tức giận đến không chịu nổi, lại hết cách với nàng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, nhưng hết lần này tới lần khác Quý Liên Tinh một chút cũng không sợ, Giang Thự trừng nàng như thế nào thì nàng trừng Giang Thự như thế đó.
"Quý Liên Tinh."
Quý Liên Tinh không chút yếu thế, "Làm gì đó, Giang Thự."
"Không làm gì cả, Quý Liên Tinh."
"Vậy chị trừng tôi làm gì, Giang Thự."
"Ngoại trừ trừng em chị còn có thể làm gì, Quý Liên Tinh."
Hai người một câu Quý Liên Tinh một câu Giang Thự, như thể gọi ra họ tên của đối phương chính là một loại cảnh cáo, nhưng mỗi người đều không khuất phục trong loại cảnh cáo này.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng Quý Liên Tinh vẫn bại trận, thở dài nói:
"Giang Thự, chị phải học cách tôn trọng tôi, còn phải hiểu tôi, chúng ta mới có thể tiếp tục ở chung, bằng không thì không thể."
Giang Thự nghe xong, trong lòng mặc dù có không vui, nhưng cũng không thể nói cái gì nữa, muốn can thiệp nàng tiếp xúc với ai, giống như là dục vọng chiếm hữu quá mạnh chút."
Đối với Giang Thự mà nói, đây không thể nghi ngờ là một khiêu chiến cực lớn.
Quý Liên Tinh đã từng thuộc về cô, thậm chí là rất nghe lời, nhưng bây giờ lại không phải, Quý Liên Tinh từ con nhím nhỏ nói gì nghe nấy đã biến thành một con nhím hoang.
Hoặc là về quan hệ của hai người, hình thức ở chung trước kia đã không thể thực hiện được.
"Được." Giang Thự lấy tay từ trên vai Quý Liên Tinh xuống, "Vậy chị tôn trọng em, hiểu em."
"Chị chắc chứ, sao cảm giác chị nói chuyện vẫn cao cao tại thượng?" Quý Liên Tinh trong ánh mắt có thăm dò, muốn từ ánh mắt Giang Thự nhìn ra thật giả.
Giang Thự có chút uất ức, "Em đã nói đến nước này rồi, chị còn có thể như thế nào, chẳng lẽ để cho em không tiếp xúc với anh ta, làm cho em thấy chị phiền sao..."
Nghe có chút đáng thương, hình như là một loại thỏa hiệp bất đắc dĩ, Quý Liên Tinh có thể quan sát được trong con ngươi cô lóe ra mấy phần mất mát.
Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Thự, tim lập tức mềm nhũn, ngữ khí cũng không cứng rắn như lúc nãy:
"Ý của tôi là, chị không thể có dục vọng khống chế quá mạnh, tôi không thích. Nhưng lời nói và việc làm của tôi tôi sẽ chú ý, khoảng cách giữa tôi và anh ấy vẫn luôn duy trì rất khá."
Nàng và Lưu Diệc Dương ngoại trừ công việc, trên cơ bản không có tiếp xúc nào khác, ví dụ như tình huống vừa rồi cũng rất ít, phần lớn thời gian Lưu Diệc Dương muốn tìm nàng căn bản không tìm thấy.
Cũng chính bởi vì loại tình huống này ít, cho nên Lưu Diệc Dương mỗi lần đều đặc biệt ân cần, hết lần này tới lần khác còn bị Giang Thự đụng phải.
Nhận được lý do hợp lý Giang Thự cũng không truy cứu nữa, thậm chí bởi vì Quý Liên Tinh giải thích có chút âm thầm vui vẻ.
Ít nhất nàng đã giải thích.
"Biết rồi."
"Được rồi." Cổ họng Quý Liên Tinh trượt một chút, muốn lui về phía sau, lại sợ động tác của mình quá cố ý.
Nàng phát hiện vừa rồi lúc nói chuyện cùng Giang Thự dựa vào rất gần, hai người đều bởi vì cảm xúc cực đoan động, đã quên khoảng cách trong lúc đó lẫn nhau.
Hiện tại kết thúc giằng co, giống như dựa vào phía trước một chút khuôn mặt cũng sắp oán hận cùng một chỗ.
Quý Liên Tinh thiếu chút nữa không dám thở.
Nàng vẫn lui về phía sau một bước, nhưng một giây sau Giang Thự lại sáp lại gần.
Thình thịch, tim đập đang chậm rãi đập nhanh hơn.
Quý Liên Tinh dùng tốc độ có thể nhìn thấy mặt nhanh chóng đỏ lên, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy mùi thơm trên người Giang Thự thật quyến rũ.
"Nhím Nhỏ..." Giang Thự một tay cũng sắp ôm lên eo Quý Liên Tinh, trái tim Quý Liên Tinh đập mạnh một cái, lui về phía sau một chút, né tránh sự đụng chạm của cô, "Đây là đại sảnh."
Sẽ có người đến bất cứ lúc nào.
Khi ở chung với Giang Thự, bầu không khí sẽ trở nên kỳ lạ, ngay cả không khí cũng loãng đi. Quý Liên Tinh đè xuống kích động trong lòng, xoay người đi lên lầu, Giang Thự đi theo phía sau nàng.
Mỗi một bậc thang dưới chân giống như đều giẫm lên trong lòng, Quý Liên Tinh có loại cảm giác rất vi diệu.
Giống như trong một giây vừa rồi, cùng Giang Thự có loại cảm giác này, tương tự như đêm hôm đó của hai năm trước, đó là một loại ăn ý ngầm hiểu, là dục niệm đến từ sâu trong nội tâm, như là trái cây tràn ngập hấp dẫn, luôn khiến người ta mơ màng, nhịn không được muốn hái thử.
Một bậc một bậc, một tầng một tầng, từ lầu một đến lầu hai, lại từ lầu hai đến góc lầu ba.
Nàng cũng không biết mình đang làm gì, nhưng vẫn làm.
Quý Liên Tinh lấy chìa khóa ra mở cánh cửa thứ nhất ở cầu thang, đây là cánh cửa cách từ lầu hai đến lầu ba.
Nàng mở cửa, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, Giang Thự từ phía sau ôm lấy nàng, một đôi tay vòng quanh eo Quý Liên Tinh ôm chặt, chân nhẹ nhàng đá một cái, cửa đóng lại.
Một tiếng trầm đục, Giang Thự đẩy về phía sau, đẩy Quý Liên Tinh lên cửa, rất nhanh cô lại dán lên.
Hành lang rất tối, tầm mắt yếu đi, xúc cảm trở nên nhạy bén.
Trong xoang mũi Giang Thự phun ra khí nóng, phả lên cổ Quý Liên Tinh, trải ra một tầng nhiệt, trở nên rất ngứa, ngứa đến trong lòng, Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên, thanh tuyến run rẩy:
"Giang Thự......"
"Hả?"
"Tôi không muốn chúng ta nhanh như vậy." Nhanh đến tựa như trước kia, còn chưa hiểu rõ đối phương, vội vàng bắt đầu vội vàng kết thúc, nàng đã không thể chấp nhận còn có lần chia xa thứ hai.
"Ừ, chị biết." Giang Thự ôm chặt nàng, cằm tựa vào vai nàng, "Chị chỉ muốn ôm em một cái."
Ôm là cách trực tiếp và rõ ràng nhất để bày tỏ nỗi nhớ.
Giang Thự ôm nàng, dùng sức ôm nàng, mặc dù trong lòng các nàng vẫn cách nhau một bức tường, nhưng giờ phút này ôm tựa như hai đóa hoa dựa sát vào nhau ở đầu tường, không có gì có thể ngăn cản loại nhớ này.
Lần này Quý Liên Tinh không đẩy cô ra. Trong lòng có thứ gì đó đang sụp đổ, là sợ hãi, nhưng cũng là nhớ.
Nàng sợ lại khinh suất tiếp nhận nhiệt tình của Giang Thự, cuối cùng vẫn là bởi vì đủ loại kết cục không tốt.
Ai có thể ngăn cản một cái ôm như vậy? Cái ôm của Giang Thự vẫn ấm áp như vậy, vừa mềm vừa ngọt, giống như chiếc giường mềm mại trong giấc mơ đẹp kia, rơi vào trong đó thì không thể tự kiềm chế.
Huống chi hai năm hận cô, trong lòng vẫn là một tên trộm, tên trộm đó luôn trốn ra ngoài vào những lúc đêm khuya yên tĩnh, hết lần này đến lần khác lật chuyện cũ ra để nàng lưu niệm, để nàng vừa yêu vừa hận.
"Được, chị nói, chỉ ôm thôi." Quý Liên Tinh ôm lại cô, tay đặt ở trên lưng Giang Thự, cách áo sơ mi cảm nhận đường cong cơ thể cô, tim lại đập hụt một nhịp.
Nàng đè nén suy nghĩ đó xuống, nói với Giang Thự: "Chỉ ôm một phút thôi."
"Được." Giang Thự nghiêng mặt nhẹ nhàng cọ lên cổ nàng, có chút tham luyến mùi trên người Quý Liên Tinh.
"Đừng...... Đừng cọ."
"Ừ." Giang Thự cũng hơi nóng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hai người đứng trong bóng tối không nói gì, ôm nhau cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của nhau, là an ổn, rơi vào cảm giác chân thật.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không chỉ một phút, Giang Thự có chút luyến tiếc buông ra, cuối cùng Quý Liên Tinh từ trong lòng Giang Thự đi ra, trong bóng tối vén mái tóc rối bời bên tai lên, nói:
"Chị đi xuống đi."
"Em thì sao?"
"Tôi sẽ ở một mình một lát."
Quý Liên Tinh nhẹ nhàng đẩy Giang Thự, Giang Thự lui về phía sau hai bước. Ngay sau đó, Quý Liên Tinh mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, ánh sáng lầu hai chiếu vào, ánh sáng rơi vào mũi giày của Giang Thự.
Giang Thự không muốn đi, nhưng Quý Liên Tinh cố tình muốn cô đi.
"Cùng nhau ăn cơm tối không?"
"Nói sau đi."
Giang Thự có chút bất mãn, "Em thật lạnh lùng, khiến chị cảm thấy chị chỉ là một người công cụ."
Quý Liên Tinh: "..." Nàng không phải lạnh lùng, mà là không biết nên làm cái gì.
Mơ mơ hồ hồ liền đưa nàng lên lầu ba, hôm nay là ở ôm chỗ này, ngày mai có phải muốn đi vào trong phòng ôm hay không? Ngày kia thì sao? Có phải như Giang Tiểu Đàn nói, một tháng sẽ đưa về nhà không?
"Nhím Nhỏ... trước kia em cũng không lạnh lùng như vậy." Ngữ khí Giang Thự đáng thương hề hề, mặc dù có lẽ là giả bộ.
Quý Liên Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, tim đập vẫn là mau, hiện tại liền tưởng đem Giang Thự đuổi đi, nàng tưởng một người lẳng lặng, "Đêm đó cơm cùng nhau ăn đi, ngươi trước đi xuống, ta một người nghỉ một lát."
Quý Liên Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, tim vẫn đập nhanh, hiện tại muốn đuổi Giang Thự đi, nàng muốn yên tĩnh một mình, "Vậy cùng nhau ăn tối đi, chị xuống trước đi, tôi một mình nghỉ một lát."
Nghe giọng nói của nàng khá hơn một chút, Giang Thự mới thôi.
"Được, vậy chị xuống xem Tiểu Đàn một chút, buổi tối chúng ta gặp."
Đưa mắt nhìn cô rời đi, Giang Thự đi được ba bước thì quay đầu lại, một trăm lần không muốn, nhưng Quý Liên Tinh cố ý muốn cô đi.
Cho đến khi Giang Thự biến mất khỏi tầm mắt Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh mới đóng cửa.
Hành lang lại chìm trong bóng tối, Quý Liên Tinh dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm, nàng giơ tay lên lấy mu bàn tay hạ nhiệt độ cho mặt mình, hít sâu qua lại mấy hơi, cảm giác co quắp này mới biến mất.
Nàng xoay người lên lầu, sau khi vào nhà trực tiếp đi về phía phòng, đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo đi thẳng đến phòng tắm.
Vào cửa, đóng cửa, mở vòi hoa sen xả nước vào bồn tắm, quần áo bị ném xuống đất, Quý Liên Tinh động tác liền mạch lưu loát, nàng chui vào bồn tắm, cố gắng dùng nước ấm giảm bớt căng thẳng trong cơ thể.
Hình ảnh vừa rồi lưu lại trong đầu thật lâu không xua đi được, mùi thơm trên người Giang Thự, ham muốn chiếm hữu của Giang Thự, còn có cảm giác tràn đầy an toàn khi được cô ôm, cảm giác mềm mại khi chóp mũi cô nhẹ nhàng cọ cổ.
Giống như một con sông khô cạn đã lâu, đột nhiên nghênh đón một trận mưa to, hồng thủy mãnh liệt mà đến, đẩy Quý Liên Tinh vào trong nước sâu.
Nàng vốc một nắm nước lên má, qua lại nhiều lần, để cho mình tỉnh táo một chút.
Nhưng lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thấy dấu vết trên quần dưới sàn, để cho nàng biết phản ứng của mình là chân thật như thế.
Quý Liên Tinh che mặt, cả người chìm xuống, cả người trượt xuống nước......