Chương 61: Làm quen lại lần nữa
Hứa Thư Hạ đi chưa tới nửa giờ, Giang Thự đã nhận được Wechat của cô ấy:
【Cô ấy nói cô ấy muốn nói chuyện với cô.】
Sớm vậy sao? Giang Thự vừa định khen Thư Hạ một thanh đao tốt chém loạn ma, kết quả lại hiện ra một tin nhắn:
【Không liên quan đến tôi, là cô ấy chủ động muốn nói chuyện.】
Hai phút sau, Hứa Thư Hạ từ trên lầu đi xuống, Giang Thự đứng dậy một mình lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Giang Thự đến phòng của Quý Liên Tinh, cô đối với chỗ ở của nàng tràn ngập sự tò mò.
Lên lầu hai, góc hành lang có một cánh cửa, trước khi lên lầu ba phải mở cánh cửa này mới có thể đi lên, cửa không khóa, Giang Thự đẩy ra đi vào, lại đi lên lầu, cầu thang có chút tối, hình như bên này cũng không lộ ánh sáng.
Mỗi bước lên cầu thang nhịp tim liền đập nhanh hơn, Giang Thự đang suy nghĩ, đợi lát nữa các nàng phải nói chuyện gì đây?
Cốc cốc, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra một khe hở, ánh sáng bên trong lộ ra, ngay sau đó là khuôn mặt Quý Liên Tinh.
Nàng búi tóc lên, trên mặt còn đọng giọt nước, hẳn là vừa mới rửa mặt, một chiếc áo thun màu trắng với quần jean siêu ngắn, mặc vô cùng đơn giản.
"Vào đi." Quý Liên Tinh đẩy cửa ra, nghiêng người, cầm một đôi dép lê đưa cho Giang Thự, "Chị ở phòng khách chờ tôi một chút."
Nàng xoay người đi về phía nhà vệ sinh, Giang Thự nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của nàng, đôi chân dài trắng lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi nàng xoay người vào cửa biến mất trong tầm mắt, lúc này Giang Thự mới cúi đầu mang dép.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Đi dép xong, trong lòng Giang Thự tràn đầy sự tò mò, nhìn chung quanh một vòng, từ cửa ra vào nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phòng khách rộng rãi, kéo dài ra ngoài là một ban công, ban công bày một cái bàn tròn trắng, một giá vẽ, trên mặt bàn ban công bày đầy hoa cỏ, đỏ kẹp xanh, xanh sinh trong trắng, trông dạt dào sức sống.
Bố cục bên trong phòng rất đơn giản, cảm giác thoáng mát cùng màu sắc lạnh làm cho người ta cảm giác thoải mái, bên cạnh sô pha là một cái giá CD và máy nghe nhạc, hóa ra nàng còn giữ lại thói quen nghe nhạc bằng phương thức này.
Giang Thự đi tới trước máy nghe nhạc, tay dừng lại trên nút công tắc, vô thức ấn một cái, máy trong nháy mắt truyền ra tiếng hát: "And the sky is grey..." Cũng liền hát một câu như vậy, âm thanh rất lớn, Giang Thự giật nảy mình, lập tức tắt ngừng phát.
Hóa ra nàng còn đang nghe 《Rừng rậm Trùng Khánh》, Giang Thự có chút xúc động, cô còn tưởng rằng lúc trước Quý Liên Tinh để CD lại Tống gia tam viện có nghĩa là sẽ không bao giờ nghe nữa, không ngờ lại mua cái mới.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, ba đến năm giây thì Quý Liên Tinh xuất hiện trong tầm mắt Giang Thự, nàng rõ ràng nghe được tiếng hát, vừa cầm khăn rửa mặt lau mặt vừa nhìn Giang Thự, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.
Quý Liên Tinh mở miệng: "Chị uống cà phê không?"
Giang Thự sửng sốt, "Có thể uống một ly."
Quý Liên Tinh xoay người lại biến mất.
Ánh mặt trời bên ngoài rất mê người, Giang Thự đi tới ban công, chuẩn bị ngồi phơi nắng. Lúc này cô mới thấy rõ trên bảng vẽ vẽ cái gì, là một con nhím nhỏ, à, không đúng, là nửa con, Giang Thự nhìn chằm chằm gai nhọn màu nâu sẫm trên bảng vẽ, không biết thì ra Quý Liên Tinh còn biết vẽ tranh.
Mười phút sau, Quý Liên Tinh bưng hai ly cà phê tới, đặt ở trên bàn tròn, nàng lại mang một cái ghế đến, cùng ngồi một bên Giang Thự.
Cách đó không xa chính là núi, trong khe hở giữa núi và núi lộ ra một chùm ánh sáng ấm áp, chiếu vào trên cốc cà phê, chất lỏng trong cốc nhẹ nhàng lắc lư, sáng bóng trong suốt.
Hai người ăn ý nheo mắt lại phơi nắng một lát.
"Ừm, chúng ta hôm nay nói chuyện cởi mở đi."
Giang Thự gật đầu, "Được, vậy nói chuyện cởi mở."
"Video thật ra tôi có thể không xem, đại khái nội dung gì chị cũng đã nói rồi. Tôi chỉ muốn hỏi chị một việc, chị rốt cuộc có từng thích tôi không?" Quý Liên Tinh mở mắt ra, tầm mắt dừng ở trên mặt Giang Thự.
Mặt Giang Thự bị mặt trời chiếu đến đỏ ửng, da thịt bóng loáng, lông tơ rất nhỏ đến từng chi tiết, hai năm trôi qua, cô vẫn trẻ trung như cũ.
Giang Thự gật đầu, "Đương nhiên là thích."
"Sau khi chúng ta chia tay, có phải chị đã tìm một cô gái khác?"
"Không có." Sao có thể còn đi tìm người khác, vẫn luôn một mình.
Quý Liên Tinh thở dài, quả nhiên Lan Việt có âm mưu.
"Thật ra sau đó Lan Việt có tới tìm tôi, gửi một ít tài liệu cho tôi, trong video là hình ảnh chị ôm một cô gái vừa cười vừa ăn cơm, cô gái đó cũng rất nghe lời chị, đút chị ăn cái gì đó." Nàng lấy điện thoại di động ra, đưa cho Giang Thự, "Khoảng thời gian đó tôi hoài nghi chính mình, sau khi xem video càng hoài nghi đoạn tình cảm này, Dụ Mộng sau đó thật ra có gọi điện thoại cho tôi, là tôi bảo cô ấy block chị."
Sau đó Dụ Mộng bởi vì thành tích nổi bật mà được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hai năm nay liên lạc đều là ở trên mạng, chưa từng gặp mặt.
Giang Thự nhận lấy điện thoại di động, mở video ra xem, hình ảnh rất rõ ràng, có giọng nói của Lý Hướng Ngạn, còn có của Giang Thự, một cô gái tựa vào trong lòng Giang Thự, gọi cô là chị, Giang Thự thuận tay múc một muỗng khoai tây nghiền đưa vào miệng cô ấy.
Nội dung là thật, nhưng dòng thời gian không đúng, đây là cô gái trước khi quen biết Quý Liên Tinh, Giang Thự chỉ nhìn vài lần liền tắt video, trả di động lại cho Quý Liên Tinh.
"Video là trước kia, cô gái này, ừm......" Xem như trước đó cô cảm thấy hứng thú, nhưng không lâu. Giang Thự nhìn về phương xa, nhìn chằm chằm cây trên núi sững sờ, có chút buồn bã, "Nhím Nhỏ, thật ra chị cảm thấy nguyên nhân chân chính khiến chúng ta chia tay, ngoại trừ Lan Việt, còn có chính là em cảm thấy chị sẽ không yêu em."
"Phải." Quý Liên Tinh cúi đầu, nếu muốn nói cởi mở, vậy nói thẳng, "Ở bên chị, luôn vui vẻ lại không chân thật, dũng cảm qua đi lại lùi bước, luôn không ngừng bồi hồi."
"Vì sao chứ?" Giang Thự hoang mang khó hiểu, yêu không phải là được sao?
"Không bình đẳng." Quý Liên Tinh mím môi, nàng không chắc chắn Giang Thự có thể hiểu được ý của nàng hay không, "Tôi không phải nói cách cư xử của chị, mà là những gì tồn tại khách quan giữa chúng ta, bất luận là kinh nghiệm sống hay là thực lực kinh tế."
Giang Thự một giây trả lời: "Chị không để ý."
"Tôi biết, chị không để ý. Nhưng tôi để ý."
"Có gì để ý chứ?"
Quý Liên Tinh cười khổ, "Chị có thể dẫn tôi đi ăn cơm một bữa với hóa đơn 5 chữ số, tôi chỉ có thể cho chị 70 tệ, chị mua cho tôi bộ quần áo giá 1 vạn 7, tôi không dám mặc, bởi vì tôi không biết dùng cái gì để phối với nó."
Nàng cụp mắt, suy nghĩ gì đó, nói: "Tôi uống cà phê hòa tan 8 tệ, chị uống một lon Geisha giá 2000, chị cao cao tại thượng, một phút kiếm được bằng nửa tháng của tôi, ngoại trừ thực lực kinh tế, chênh lệch giữa chúng ta còn có gia đình, xuất thân, địa vị xã hội."
"Nhím Nhỏ, chị chưa từng để ý tới những thứ đó, chỉ cần yêu nhau thôi không được sao?"
Quý Liên Tinh gật đầu, cũng nghiêm túc trả lời cô:
"Đúng, tôi hiểu, chị không thèm để ý. Giang Thự, nếu như hai chúng ta thay đổi vị trí, tôi cũng sẽ không để ý những thứ này. Chúng ta chỉ là lập trường không giống mà thôi, sự giàu có của chị khiến chị sẽ không ghét bỏ sự cằn cỗi của tôi, bởi vì chị đã đủ giàu có, mà sự cằn cỗi của tôi lại làm tôi tự ti, đó là khống chế không được. Khi đó tôi chính là không tự tin, tôi không cách nào tin tưởng chị sẽ yêu tôi như vậy, khi tôi nhìn thấy chị ngủ với Lan Việt, phản ứng đầu tiên của tôi chính là hoài nghi chính mình, hoài nghi chính mình có phải không xứng để được chị thích hay không?"
Giang Thự nghe xong hít sâu một hơi, trong lòng có chút đau đớn.
"Ngày rời đi, tôi đang suy nghĩ, cho dù chúng ta yêu nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải trở lại củi gạo dầu muối. Tôi đang suy nghĩ, trong cuộc sống sau này, tôi có thể cho chị cái gì đây? Chúng ta sẽ có đề tài chung sao? Những chuyện chị đã thấy tôi đều không hiểu thì phải làm sao đây? Cộng thêm chuyện Lan Việt, tôi hoàn toàn phủ định đoạn tình cảm này."
Giang Thự nhíu mày, đau lòng nói: "Nhưng em cũng rất ưu tú mà."
"Lúc chưa yêu chị, tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi rất tự hào khi bước ra khỏi thôn nhỏ kia, rất tự hào mình tốt nghiệp có thể nhận được hơn vạn tiền lương, rất tự hào mình có thể sống sót ở một thành phố lớn như thành phố A." Cổ họng Quý Liên Tinh có chút nghẹn ngào, "Nhưng Giang Thự, khi đại bá tôi bị bệnh không có tiền đưa cho bác ấy, tôi không tự hào nổi nữa, sau khi lấy tiền của chị, sự tự ti trong lòng tôi quấy phá."
Hốc mắt Quý Liên Tinh đã đỏ hoe, nước mắt liền ngăn ở trong hốc mắt, ép buộc nó không rơi xuống.
"Đúng, thật lòng mà nói, cho dù là những ngày được chị bao nuôi tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng rất không chân thật, có lẽ ngay từ đầu chị đã nhận định chị đối với tôi chỉ là chơi đùa một chút." Quý Liên Tinh không nhịn được, nước mắt chảy xuống, "Chênh lệch giữa chúng ta, giống như là Tống gia tam viện và tòa nhà trung tâm thành phố của chị, một người chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà đổ nát ngoài cửa sổ, một người lại có thể quan sát cả thành phố."
Giang Thự muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nàng lại né tránh.
"Chị nghe tôi nói hết."
Giang Thự thu tay lại, "Được, chị nghe em nói."
"Dưới sự cổ vũ của anh Tiểu Lý, tôi quyết định cùng chị thử một lần. Sau khi ở bên nhau tôi đã âm thầm thề phải cố gắng làm việc, theo kịp bước chân của chi, nỗ lực rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta."
"Nhưng chuyện Lan Việt kia thật sự làm cho tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi chưa từng yêu đương, càng chưa từng có quan hệ da thịt với người khác, khi tôi nhìn thấy chị ôm cô ta nằm trên sô pha, không riêng gì đồ trên bàn, còn có dáng vẻ chị ôm cô ta, trong nháy mắt tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm."
"Còn sáng sớm hôm đó, tôi hỏi chị và Lan Việt đêm đó xảy ra chuyện có nghĩ tới tôi không, chị bảo vệ cô ta, chỉ trích tôi tại sao phỏng đoán quan hệ giữa chị và cô ta." Quý Liên Tinh cảm thấy, trái tim mình vào lúc đó đã hoàn toàn hóa đá.
"Đương nhiên, tôi không biết chị cũng là người bị hại."
"Tôi chỉ muốn trốn, chỉ muốn rời đi, vĩnh viễn không gặp lại chị. Lời giải thích của chị, tôi lại càng không muốn nghe."
"Nhưng bây giờ, hình như chị cũng không sai."
Quý Liên Tinh vò khăn giấy thành một cục, ném vào trong thùng rác, hốc mắt đỏ hoe, không nói gì nữa.
Giang Thự trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên bàn tròn, hai ly cà phê vẫn còn hơi ấm cuối cùng.
Quý Liên Tinh nói những lời này, Giang Thự cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, cô lúc trước chỉ là hoang mang, tại sao Quý Liên Tinh không thể thản nhiên tiếp nhận những món quà kia, nó cũng không phải rất đắt.
Hoàn toàn không nghĩ tới các nàng gặp nhau là lấy quan hệ như vậy, giữa các nàng có tiền bạc móc nối, mặc dù Giang Thự một chút cũng không thèm để ý chút tiền kia, nhưng cô đã quên, Quý Liên Tinh có để ý.
Cô cũng đã quên, trước đây cô bao nuôi nhiều cô gái như vậy thật sự sẽ khiến Quý Liên Tinh không có cảm giác an toàn, cộng thêm hành động của Lan Việt, đúng là lại đập mạnh một cái.
"Chị không nghĩ nhiều như vậy." Giang Thự nói.
Quý Liên Tinh gật đầu: "Tôi biết."
"Hình như chúng ta chỉ yêu nhau một tuần?" Giang Thự đột nhiên nói.
Quý Liên Tinh không hiểu vì sao cô nói vậy, nhưng vẫn trả lời cô: "Còn chưa tới một tuần, thứ bảy ở bên nhau, thứ tư chia tay, chỉ bốn ngày."
Giang Thự liếc mắt nhìn nàng, trong mắt chứa vài phần chờ mong, "Hoặc là nói, em còn thích chị không?"
"Giang Thự, hai năm nay một mình tôi trưởng thành rất nhiều, tình yêu đối với tôi mà nói không còn là nhu yếu phẩm, tôi đã không còn là tôi trước kia nữa. Chị thích tôi trước kia, nhưng chị sẽ thích tôi bây giờ sao?"
"Ưm." Ánh mắt Giang Thự né tránh, rất mất mát, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, Quý Liên Tinh quả thật không phải là Quý Liên Tinh trước kia, trên người nàng có một phần cũ, nhưng nhiều hơn là bộ dáng mới.
"Tôi lấy lại tự tin, nhưng lại vứt bỏ dũng khí yêu lần nữa." Quý Liên Tinh trong lòng rầu rĩ, nàng đang trần thuật một sự thật, nói với Giang Thự hiểu lầm xem như cởi bỏ một khúc mắc, cần phải có dũng khí để yêu lần nữa.
Còn thích không? Thích chứ. Nhưng phải làm sao mới có thể ôm nhau không chút kiêng dè như trước đây? Khó quá.
Hai người đều không nói gì, ngồi trên ghế, nhìn núi, nhìn mặt trời, nhìn cố hương của người khác.
Bướm bay lượn như thoi đưa giữa những bông hoa, trong không khí xen lẫn mùi phấn hoa.
Cách Giang Thự không đến nửa mét, là nửa con nhím trên giá vẽ, ánh mắt tròn trịa của nó, có chút chất phác, ở phía sau bức họa kia, có một hộp hoa đá quý màu tím, nó sinh trưởng vừa vặn, phiến lá no đủ lại sum xuê.
Trầm tư qua đi, Giang Thự cuối cùng mở miệng lần nữa:
"Em có thể chấp nhận rằng sau này người cùng em trải qua quãng đời còn lại là người khác không?"
Hình ảnh kia hiện lên trong đầu, trái tim Quý Liên Tinh đâm mạnh một cái, hình như không thể.
Giang Thự còn nói: "Em muốn vứt bỏ quá khứ, có thể. Nhưng chúng ta không thể cứ như vậy kết thúc."
"Vậy phải như thế nào?"
Giang Thự nhìn về phía nàng, ánh mắt nóng rực, "Chúng ta nên có một cơ hội quen biết đối phương lần nữa."
【Cô ấy nói cô ấy muốn nói chuyện với cô.】
Sớm vậy sao? Giang Thự vừa định khen Thư Hạ một thanh đao tốt chém loạn ma, kết quả lại hiện ra một tin nhắn:
【Không liên quan đến tôi, là cô ấy chủ động muốn nói chuyện.】
Hai phút sau, Hứa Thư Hạ từ trên lầu đi xuống, Giang Thự đứng dậy một mình lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Giang Thự đến phòng của Quý Liên Tinh, cô đối với chỗ ở của nàng tràn ngập sự tò mò.
Lên lầu hai, góc hành lang có một cánh cửa, trước khi lên lầu ba phải mở cánh cửa này mới có thể đi lên, cửa không khóa, Giang Thự đẩy ra đi vào, lại đi lên lầu, cầu thang có chút tối, hình như bên này cũng không lộ ánh sáng.
Mỗi bước lên cầu thang nhịp tim liền đập nhanh hơn, Giang Thự đang suy nghĩ, đợi lát nữa các nàng phải nói chuyện gì đây?
Cốc cốc, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra một khe hở, ánh sáng bên trong lộ ra, ngay sau đó là khuôn mặt Quý Liên Tinh.
Nàng búi tóc lên, trên mặt còn đọng giọt nước, hẳn là vừa mới rửa mặt, một chiếc áo thun màu trắng với quần jean siêu ngắn, mặc vô cùng đơn giản.
"Vào đi." Quý Liên Tinh đẩy cửa ra, nghiêng người, cầm một đôi dép lê đưa cho Giang Thự, "Chị ở phòng khách chờ tôi một chút."
Nàng xoay người đi về phía nhà vệ sinh, Giang Thự nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của nàng, đôi chân dài trắng lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi nàng xoay người vào cửa biến mất trong tầm mắt, lúc này Giang Thự mới cúi đầu mang dép.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Đi dép xong, trong lòng Giang Thự tràn đầy sự tò mò, nhìn chung quanh một vòng, từ cửa ra vào nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phòng khách rộng rãi, kéo dài ra ngoài là một ban công, ban công bày một cái bàn tròn trắng, một giá vẽ, trên mặt bàn ban công bày đầy hoa cỏ, đỏ kẹp xanh, xanh sinh trong trắng, trông dạt dào sức sống.
Bố cục bên trong phòng rất đơn giản, cảm giác thoáng mát cùng màu sắc lạnh làm cho người ta cảm giác thoải mái, bên cạnh sô pha là một cái giá CD và máy nghe nhạc, hóa ra nàng còn giữ lại thói quen nghe nhạc bằng phương thức này.
Giang Thự đi tới trước máy nghe nhạc, tay dừng lại trên nút công tắc, vô thức ấn một cái, máy trong nháy mắt truyền ra tiếng hát: "And the sky is grey..." Cũng liền hát một câu như vậy, âm thanh rất lớn, Giang Thự giật nảy mình, lập tức tắt ngừng phát.
Hóa ra nàng còn đang nghe 《Rừng rậm Trùng Khánh》, Giang Thự có chút xúc động, cô còn tưởng rằng lúc trước Quý Liên Tinh để CD lại Tống gia tam viện có nghĩa là sẽ không bao giờ nghe nữa, không ngờ lại mua cái mới.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, ba đến năm giây thì Quý Liên Tinh xuất hiện trong tầm mắt Giang Thự, nàng rõ ràng nghe được tiếng hát, vừa cầm khăn rửa mặt lau mặt vừa nhìn Giang Thự, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.
Quý Liên Tinh mở miệng: "Chị uống cà phê không?"
Giang Thự sửng sốt, "Có thể uống một ly."
Quý Liên Tinh xoay người lại biến mất.
Ánh mặt trời bên ngoài rất mê người, Giang Thự đi tới ban công, chuẩn bị ngồi phơi nắng. Lúc này cô mới thấy rõ trên bảng vẽ vẽ cái gì, là một con nhím nhỏ, à, không đúng, là nửa con, Giang Thự nhìn chằm chằm gai nhọn màu nâu sẫm trên bảng vẽ, không biết thì ra Quý Liên Tinh còn biết vẽ tranh.
Mười phút sau, Quý Liên Tinh bưng hai ly cà phê tới, đặt ở trên bàn tròn, nàng lại mang một cái ghế đến, cùng ngồi một bên Giang Thự.
Cách đó không xa chính là núi, trong khe hở giữa núi và núi lộ ra một chùm ánh sáng ấm áp, chiếu vào trên cốc cà phê, chất lỏng trong cốc nhẹ nhàng lắc lư, sáng bóng trong suốt.
Hai người ăn ý nheo mắt lại phơi nắng một lát.
"Ừm, chúng ta hôm nay nói chuyện cởi mở đi."
Giang Thự gật đầu, "Được, vậy nói chuyện cởi mở."
"Video thật ra tôi có thể không xem, đại khái nội dung gì chị cũng đã nói rồi. Tôi chỉ muốn hỏi chị một việc, chị rốt cuộc có từng thích tôi không?" Quý Liên Tinh mở mắt ra, tầm mắt dừng ở trên mặt Giang Thự.
Mặt Giang Thự bị mặt trời chiếu đến đỏ ửng, da thịt bóng loáng, lông tơ rất nhỏ đến từng chi tiết, hai năm trôi qua, cô vẫn trẻ trung như cũ.
Giang Thự gật đầu, "Đương nhiên là thích."
"Sau khi chúng ta chia tay, có phải chị đã tìm một cô gái khác?"
"Không có." Sao có thể còn đi tìm người khác, vẫn luôn một mình.
Quý Liên Tinh thở dài, quả nhiên Lan Việt có âm mưu.
"Thật ra sau đó Lan Việt có tới tìm tôi, gửi một ít tài liệu cho tôi, trong video là hình ảnh chị ôm một cô gái vừa cười vừa ăn cơm, cô gái đó cũng rất nghe lời chị, đút chị ăn cái gì đó." Nàng lấy điện thoại di động ra, đưa cho Giang Thự, "Khoảng thời gian đó tôi hoài nghi chính mình, sau khi xem video càng hoài nghi đoạn tình cảm này, Dụ Mộng sau đó thật ra có gọi điện thoại cho tôi, là tôi bảo cô ấy block chị."
Sau đó Dụ Mộng bởi vì thành tích nổi bật mà được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hai năm nay liên lạc đều là ở trên mạng, chưa từng gặp mặt.
Giang Thự nhận lấy điện thoại di động, mở video ra xem, hình ảnh rất rõ ràng, có giọng nói của Lý Hướng Ngạn, còn có của Giang Thự, một cô gái tựa vào trong lòng Giang Thự, gọi cô là chị, Giang Thự thuận tay múc một muỗng khoai tây nghiền đưa vào miệng cô ấy.
Nội dung là thật, nhưng dòng thời gian không đúng, đây là cô gái trước khi quen biết Quý Liên Tinh, Giang Thự chỉ nhìn vài lần liền tắt video, trả di động lại cho Quý Liên Tinh.
"Video là trước kia, cô gái này, ừm......" Xem như trước đó cô cảm thấy hứng thú, nhưng không lâu. Giang Thự nhìn về phương xa, nhìn chằm chằm cây trên núi sững sờ, có chút buồn bã, "Nhím Nhỏ, thật ra chị cảm thấy nguyên nhân chân chính khiến chúng ta chia tay, ngoại trừ Lan Việt, còn có chính là em cảm thấy chị sẽ không yêu em."
"Phải." Quý Liên Tinh cúi đầu, nếu muốn nói cởi mở, vậy nói thẳng, "Ở bên chị, luôn vui vẻ lại không chân thật, dũng cảm qua đi lại lùi bước, luôn không ngừng bồi hồi."
"Vì sao chứ?" Giang Thự hoang mang khó hiểu, yêu không phải là được sao?
"Không bình đẳng." Quý Liên Tinh mím môi, nàng không chắc chắn Giang Thự có thể hiểu được ý của nàng hay không, "Tôi không phải nói cách cư xử của chị, mà là những gì tồn tại khách quan giữa chúng ta, bất luận là kinh nghiệm sống hay là thực lực kinh tế."
Giang Thự một giây trả lời: "Chị không để ý."
"Tôi biết, chị không để ý. Nhưng tôi để ý."
"Có gì để ý chứ?"
Quý Liên Tinh cười khổ, "Chị có thể dẫn tôi đi ăn cơm một bữa với hóa đơn 5 chữ số, tôi chỉ có thể cho chị 70 tệ, chị mua cho tôi bộ quần áo giá 1 vạn 7, tôi không dám mặc, bởi vì tôi không biết dùng cái gì để phối với nó."
Nàng cụp mắt, suy nghĩ gì đó, nói: "Tôi uống cà phê hòa tan 8 tệ, chị uống một lon Geisha giá 2000, chị cao cao tại thượng, một phút kiếm được bằng nửa tháng của tôi, ngoại trừ thực lực kinh tế, chênh lệch giữa chúng ta còn có gia đình, xuất thân, địa vị xã hội."
"Nhím Nhỏ, chị chưa từng để ý tới những thứ đó, chỉ cần yêu nhau thôi không được sao?"
Quý Liên Tinh gật đầu, cũng nghiêm túc trả lời cô:
"Đúng, tôi hiểu, chị không thèm để ý. Giang Thự, nếu như hai chúng ta thay đổi vị trí, tôi cũng sẽ không để ý những thứ này. Chúng ta chỉ là lập trường không giống mà thôi, sự giàu có của chị khiến chị sẽ không ghét bỏ sự cằn cỗi của tôi, bởi vì chị đã đủ giàu có, mà sự cằn cỗi của tôi lại làm tôi tự ti, đó là khống chế không được. Khi đó tôi chính là không tự tin, tôi không cách nào tin tưởng chị sẽ yêu tôi như vậy, khi tôi nhìn thấy chị ngủ với Lan Việt, phản ứng đầu tiên của tôi chính là hoài nghi chính mình, hoài nghi chính mình có phải không xứng để được chị thích hay không?"
Giang Thự nghe xong hít sâu một hơi, trong lòng có chút đau đớn.
"Ngày rời đi, tôi đang suy nghĩ, cho dù chúng ta yêu nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải trở lại củi gạo dầu muối. Tôi đang suy nghĩ, trong cuộc sống sau này, tôi có thể cho chị cái gì đây? Chúng ta sẽ có đề tài chung sao? Những chuyện chị đã thấy tôi đều không hiểu thì phải làm sao đây? Cộng thêm chuyện Lan Việt, tôi hoàn toàn phủ định đoạn tình cảm này."
Giang Thự nhíu mày, đau lòng nói: "Nhưng em cũng rất ưu tú mà."
"Lúc chưa yêu chị, tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi rất tự hào khi bước ra khỏi thôn nhỏ kia, rất tự hào mình tốt nghiệp có thể nhận được hơn vạn tiền lương, rất tự hào mình có thể sống sót ở một thành phố lớn như thành phố A." Cổ họng Quý Liên Tinh có chút nghẹn ngào, "Nhưng Giang Thự, khi đại bá tôi bị bệnh không có tiền đưa cho bác ấy, tôi không tự hào nổi nữa, sau khi lấy tiền của chị, sự tự ti trong lòng tôi quấy phá."
Hốc mắt Quý Liên Tinh đã đỏ hoe, nước mắt liền ngăn ở trong hốc mắt, ép buộc nó không rơi xuống.
"Đúng, thật lòng mà nói, cho dù là những ngày được chị bao nuôi tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng rất không chân thật, có lẽ ngay từ đầu chị đã nhận định chị đối với tôi chỉ là chơi đùa một chút." Quý Liên Tinh không nhịn được, nước mắt chảy xuống, "Chênh lệch giữa chúng ta, giống như là Tống gia tam viện và tòa nhà trung tâm thành phố của chị, một người chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà đổ nát ngoài cửa sổ, một người lại có thể quan sát cả thành phố."
Giang Thự muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nàng lại né tránh.
"Chị nghe tôi nói hết."
Giang Thự thu tay lại, "Được, chị nghe em nói."
"Dưới sự cổ vũ của anh Tiểu Lý, tôi quyết định cùng chị thử một lần. Sau khi ở bên nhau tôi đã âm thầm thề phải cố gắng làm việc, theo kịp bước chân của chi, nỗ lực rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta."
"Nhưng chuyện Lan Việt kia thật sự làm cho tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi chưa từng yêu đương, càng chưa từng có quan hệ da thịt với người khác, khi tôi nhìn thấy chị ôm cô ta nằm trên sô pha, không riêng gì đồ trên bàn, còn có dáng vẻ chị ôm cô ta, trong nháy mắt tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm."
"Còn sáng sớm hôm đó, tôi hỏi chị và Lan Việt đêm đó xảy ra chuyện có nghĩ tới tôi không, chị bảo vệ cô ta, chỉ trích tôi tại sao phỏng đoán quan hệ giữa chị và cô ta." Quý Liên Tinh cảm thấy, trái tim mình vào lúc đó đã hoàn toàn hóa đá.
"Đương nhiên, tôi không biết chị cũng là người bị hại."
"Tôi chỉ muốn trốn, chỉ muốn rời đi, vĩnh viễn không gặp lại chị. Lời giải thích của chị, tôi lại càng không muốn nghe."
"Nhưng bây giờ, hình như chị cũng không sai."
Quý Liên Tinh vò khăn giấy thành một cục, ném vào trong thùng rác, hốc mắt đỏ hoe, không nói gì nữa.
Giang Thự trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên bàn tròn, hai ly cà phê vẫn còn hơi ấm cuối cùng.
Quý Liên Tinh nói những lời này, Giang Thự cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, cô lúc trước chỉ là hoang mang, tại sao Quý Liên Tinh không thể thản nhiên tiếp nhận những món quà kia, nó cũng không phải rất đắt.
Hoàn toàn không nghĩ tới các nàng gặp nhau là lấy quan hệ như vậy, giữa các nàng có tiền bạc móc nối, mặc dù Giang Thự một chút cũng không thèm để ý chút tiền kia, nhưng cô đã quên, Quý Liên Tinh có để ý.
Cô cũng đã quên, trước đây cô bao nuôi nhiều cô gái như vậy thật sự sẽ khiến Quý Liên Tinh không có cảm giác an toàn, cộng thêm hành động của Lan Việt, đúng là lại đập mạnh một cái.
"Chị không nghĩ nhiều như vậy." Giang Thự nói.
Quý Liên Tinh gật đầu: "Tôi biết."
"Hình như chúng ta chỉ yêu nhau một tuần?" Giang Thự đột nhiên nói.
Quý Liên Tinh không hiểu vì sao cô nói vậy, nhưng vẫn trả lời cô: "Còn chưa tới một tuần, thứ bảy ở bên nhau, thứ tư chia tay, chỉ bốn ngày."
Giang Thự liếc mắt nhìn nàng, trong mắt chứa vài phần chờ mong, "Hoặc là nói, em còn thích chị không?"
"Giang Thự, hai năm nay một mình tôi trưởng thành rất nhiều, tình yêu đối với tôi mà nói không còn là nhu yếu phẩm, tôi đã không còn là tôi trước kia nữa. Chị thích tôi trước kia, nhưng chị sẽ thích tôi bây giờ sao?"
"Ưm." Ánh mắt Giang Thự né tránh, rất mất mát, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, Quý Liên Tinh quả thật không phải là Quý Liên Tinh trước kia, trên người nàng có một phần cũ, nhưng nhiều hơn là bộ dáng mới.
"Tôi lấy lại tự tin, nhưng lại vứt bỏ dũng khí yêu lần nữa." Quý Liên Tinh trong lòng rầu rĩ, nàng đang trần thuật một sự thật, nói với Giang Thự hiểu lầm xem như cởi bỏ một khúc mắc, cần phải có dũng khí để yêu lần nữa.
Còn thích không? Thích chứ. Nhưng phải làm sao mới có thể ôm nhau không chút kiêng dè như trước đây? Khó quá.
Hai người đều không nói gì, ngồi trên ghế, nhìn núi, nhìn mặt trời, nhìn cố hương của người khác.
Bướm bay lượn như thoi đưa giữa những bông hoa, trong không khí xen lẫn mùi phấn hoa.
Cách Giang Thự không đến nửa mét, là nửa con nhím trên giá vẽ, ánh mắt tròn trịa của nó, có chút chất phác, ở phía sau bức họa kia, có một hộp hoa đá quý màu tím, nó sinh trưởng vừa vặn, phiến lá no đủ lại sum xuê.
Trầm tư qua đi, Giang Thự cuối cùng mở miệng lần nữa:
"Em có thể chấp nhận rằng sau này người cùng em trải qua quãng đời còn lại là người khác không?"
Hình ảnh kia hiện lên trong đầu, trái tim Quý Liên Tinh đâm mạnh một cái, hình như không thể.
Giang Thự còn nói: "Em muốn vứt bỏ quá khứ, có thể. Nhưng chúng ta không thể cứ như vậy kết thúc."
"Vậy phải như thế nào?"
Giang Thự nhìn về phía nàng, ánh mắt nóng rực, "Chúng ta nên có một cơ hội quen biết đối phương lần nữa."