Chương 58: Tôi không thích chị nữa
Tuần trước Giang Thự mới qua sinh nhật 30 tuổi, bước vào đầu 30, cuộc sống vẫn như lúc ban đầu, nhưng tâm tính có biến hóa vi diệu.
Một chữ: Phật.
Sáng sớm, cô đúng giờ thức dậy chạy bộ, điều này đã biến thành thói quen bất động, uống cà phê, xem tin tức, lúc mặt trời mọc ra ban công phơi nắng, trêu chọc mèo con, nuôi dưỡng hoa, sống như một người già.
Hai năm qua, vẫn sống một mình, từ sau khi kết thúc đoạn tình cảm trước, không còn hứng thú bao dưỡng cô gái nào nữa.
Khi con người thật sự cô độc, thật ra là không sợ cô độc, cô phát hiện thật ra ngủ một mình cũng sẽ không mất ngủ, có nhiều thứ không đáng sợ như trong tưởng tượng, là có thể vượt qua.
Sau bữa sáng lái xe ra khỏi nhà.
Chín giờ sáng, đúng giờ Giang Thự xuất hiện ở duới tòa nhà CBD, cô đổi chiếc xe, đổi chiếc siêu tốc trước kia thành chiếc xe hơi không bắt mắt, xe chậm rãi lái vào tầng hầm bãi đỗ xe, lại đi thang máy VIP lên lầu.
Rất nhiều thứ đều không muốn đụng vào nữa, cô rất ít đi thang máy bình thường, cũng rất ít đến tầng 25, chỉ cần là nơi người trước kia từng tồn tại, Giang Thự gần như đều tránh đi.
Chỉ có một lý do: nhớ nhung.
Quá nhớ nhung một người là trí mạng, Giang Thự hiểu rất rõ. Sau đó cô cố gắng tìm Quý Liên Tinh, vẫn không có bất kỳ tin tức gì, một tháng sau khi chia tay năm đó, Dụ Mộng tự mình đến công ty trả lại 25 vạn cho Giang Thự, Giang Thự đã từng giải thích qua, nhưng cô ấy không nghe.
25 vạn, một xu không nhiều một xu không ít, giống như đoạn quan hệ bao dưỡng có vẻ đặc biệt hoang đường kia.
Mà người kia từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, Giang Thự cũng không rõ nàng tại sao đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, không biết rốt cuộc nàng đi nơi nào, giống như nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, thậm chí có lúc Giang Thự sẽ cảm thấy, đó có phải là một giấc mơ hay không?
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, Giang Thự đi ra ngoài, quầy lễ tân đã sớm chờ gác.
"Giang tổng, Tiếu tổng tới trước năm phút, nói có việc thương lượng với chị."
Giang Thự gật đầu, "Để anh ấy lên đi."
"Vâng, tôi lập tức gọi."
Giang Thự đi đến văn phòng, hai năm nay bận rộn công việc, ngược lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mà ở những bữa tiệc xã giao kia, cô cũng từ bỏ một thói quen: không uống rượu.
Trước kia cô đặc biệt thích uống rượu vang đỏ, nhưng hiện tại một giọt cũng không dính, uống rượu hỏng việc là thật, nếu như lúc trước không có uống rượu...
Được rồi, không có lúc trước.
Giang Thự đẩy cửa ra, trên bàn làm việc đặt ba hộp hoa đá quý, đều là từ trong sân Chu Tuyết Lan dời tới, thực vật nhỏ sức sống rất ngoan cường, đúng giờ tưới nước, rất dễ sống.
Năm phút sau, Tiếu Lập xuất hiện ở cửa văn phòng, hắn đầu tiên là lịch sự gõ cửa, Giang Thự cho hắn vào hắn mới vào.
Cửa vừa mở ra, nụ cười trên mặt Tiếu Lập trong nháy mắt nở rộ, tiểu tử bộ dạng không tệ, chỉ là cười đến có chút thái quá, giống như một khuôn mặt sắp cười nát bét.
"Giang tổng, đã lâu không gặp!"
Giang Thự thờ ơ ngẩng đầu lên, đẩy cặp kính viền bạc trên sống mũi, "Tôi nhớ tuần trước mới gặp."
Tiếu Lập cười đi về phía Giang Thự, trong mắt chứa đầy vui mừng.
Trong mắt hắn, Giang Thự chính là sự tồn tại của người tình trong mộng, dáng người cô đẹp, bằng cấp cao, lại xinh đẹp, lúc làm việc thích mặc chính trang, nút áo luôn cài lên trên cùng, cảm giác cấm dục tràn đầy. Mặt của cô tinh xảo, có khí chất, thích tô son môi sậm màu, rõ ràng rất xinh đẹp, biểu tình trên mặt lại luôn rất lãnh đạm, cảm giác lạnh lùng tự nhiên luôn làm cho người ta muốn hòa tan cô, người này cũng không biết bắt được bao nhiêu trái tim người, nhưng cô lại không có hứng thú với ai.
Đi đâu tìm được một chị gái như vậy? Tìm! Không! Ra!
"Chị đeo kính cũng rất đẹp." Trái tim Tiếu Lập đập thình thịch, gặp chị gái xinh đẹp liền không nhịn được mạnh miệng.
Giang Thự đã sớm quen với cái rắm cầu vồng trực tiếp của hắn, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, "Có việc thì nói."
"Được rồi." Tiếu Lập cũng quen với việc Giang Thự bất cận nhân tình, "Chính là danh sách của chúng ta, lần này phải ra ngoài nói chuyện, ông chủ Uông thích du sơn ngoạn thủy, hẹn chị đi cổ trấn chơi.
"......" Vẻ mặt Giang Thự đã nói lên tất cả.
"Hết cách rồi chị gái, chúng ta muốn kiếm tiền, chị liền nhường một bước đi? Chỗ ông ấy nói em đã kiểm tra rồi, rất tốt, là một nơi còn chưa được khai phá thương mại hoàn toàn, phong cảnh đều là thiên nhiên thuần khiết, vừa vặn có thể nhìn núi ngắm nước, thuận tiện kiếm được tiền phải không?"
Hắn nói giống như rất dễ dàng, nhưng bàn chuyện làm ăn làm gì có dễ dàng như vậy chứ?
Tiếu Lập nhìn chằm chằm Giang Thự, nhân cơ hội này nhìn cô thêm vài lần, thấy cô không nói lời nào, lại nói tiếp: "Chị không nói lời nào, vậy em liền đi đặt vé đó nhé?"
Giang Thự gật đầu, ánh mắt dừng ở trên máy tính, toàn bộ quá trình không nhìn hắn.
"Vậy em đi đây chị gái?" Tiếu Lập thức thời đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giang Thự đột nhiên gọi hắn lại, "Ừ, đừng có không có việc gì đều gọi tôi là chị gái, ở nơi làm việc, chú ý xưng hô."
"Dạ." Tiếu Lập bĩu môi, cuối cùng vẫn lui ra.
Hắn là con trai của ông chủ một công ty khác, năm nay cũng chỉ 26 tuổi, tốt nghiệp hai năm đã bị tổng bộ phái đến bên này làm phó tổng, chức vị thấp hơn Giang Thự mấy bậc. Năng lực làm việc tạm được, không công không tội, chỉ là lén lút có chút quá thích lấy lòng, cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ có phải đều như vậy hay không.
Hai giờ chiều, Giang Thự đi tới thành phố H, ngồi tàu cao tốc, lộ trình đều phải mất năm giờ, cũng không biết ông chủ Uông kia có rảnh rỗi hay không, bàn chuyện làm ăn, có cần phải xa như vậy không?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thôi, đến cũng đã tới, quả thật là đã lâu không đi xa nhà, nhân dịp trong khoảng thời gian này cho mình nghỉ ngơi một chút cũng không phải không được.
Sắp chạng vạng tối, đường sắt cao tốc cuỗi cùng đến một thị trấn nhỏ của thành phố H, tên là huyện Lộ Quả. Nghe nói xuống tàu cao tốc còn phải ngồi xe buýt nửa giờ mới đến nơi, đứng ở cửa ga tàu cao tốc, Giang Thự nhìn chung quanh bốn phía, thoáng cái từ thành phố lớn chuyển đến nơi non xanh nước biếc này, Giang Thự cảm thấy ngọn núi xanh mơn mởn trước mắt khiến cô cảm thấy không quá chân thật.
Ra khỏi ga tàu cao tốc, trước cửa có một chiếc xe hơi đỗ, là bên ông chủ Uông phái tới.
Giang Thự ngồi lên xe, tài xế chở cô xuất phát. Đang là mùa hè, chạng vạng ráng chiều hôn đỏ cả bầu trời, mây lửa từ bên kia núi đốt tới, đỉnh đầu hình như là một mảnh đại dương màu đỏ.
"Giang tổng, ông chủ của chúng tôi nói muốn tôi giới thiệu với cô huyện Lộ Quả của chúng tôi." Tài xế da ngăm đen, từ ánh mắt và biểu tình xem ra rất thuần phác, xem ra là dân bản xứ.
Giang Thự nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt đã bị phong cảnh bên ngoài hấp dẫn, hờ hững nói: "Ừ, anh nói đi."
"Bò Tây Tạng của huyện Lộ Quả chúng tôi rất ngon, đặc sản là rượu nếp. Cô đừng thấy xung quanh toàn là núi, lát nữa dẫn cô đến thị trấn của chúng tôi, cái gì cũng có, rất thú vị. Mấy năm trước ông chủ tới đây giải sầu, kết quả yêu thích nơi này, trực tiếp mua một căn nhà, hiện tại đang ở cùng người nhà."
"Ồ~" Giang Thự cái hiểu cái không gật gật đầu, ông chủ Uông này cô chưa từng gặp qua, chỉ biết là đặc biệt có tiền, chính là nói sao lại bảo cô ngồi năm giờ tàu cao tốc tới nơi này, hóa ra là người ta không muốn ra ngoài, để cho mình chủ động lại đây nói chuyện, chỉ để thuận tiện đây mà.
"Giang tổng à, cô sẽ thích nơi này." Tài xế dùng tiếng phổ thông không thuần khiết nói, cười ngâm ngâm, "Mấy ông chủ trong thành phố quanh năm suốt tháng đều chạy đến chỗ chúng tôi mấy chuyến."
Giang Thự chỉ gật đầu, không nói gì khác, đại khái đối với mỗi người dân quê mà nói, quê hương của mình đều là nơi tốt nhất.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trong một cái sân, Giang Thự từ trong xe bước xuống, phát hiện biệt thự tự thiết kế của ông chủ Uông đang ở.
Rõ ràng là mời nhà thiết kế đặc biệt thiết kế qua, một cái sân vô cùng rộng rãi, trong sân trồng trúc xanh, dọc theo hai bên kéo dài về phía sân, một cái hành lang có thể đến nội đình, là phong cách kiến trúc tương đối thiên về kiến trúc kiểu Trung Quốc. Tổng thể mà nói, đem phong cách kiến trúc cổ điển Trung Quốc thể hiện ra, cùng trong tưởng tượng của cô không khác là mấy, hẳn là kiểu ông chủ Uông sẽ thích.
Giang Thự đi theo tài xế vào trong, lúc đến nhà ông chủ Uông, ông ấy còn đang nói chuyện với con vẹt kia.
"Uông tổng, Giang tổng đến rồi." Tài xế nói.
Ông chủ Uông xoay người, trên mặt tràn đầy ý cười nhiệt tình: "Giang tổng, làm phiền rồi, ngồi, tùy ý ngồi." Vẹt trong tay ông ấy nói theo: "Ngồi, tùy ý ngồi."
Giang Thự tìm một cái ghế mây dài ngồi xuống, trên bàn là dụng cụ pha trà, Giang Thự không thích uống trà, nhưng ông chủ Uông vẫn pha trà cho cô. Ông ấy buông tay, con vẹt trong tay bay lên vai ông ấy, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Giang Thự không chớp một cái.
"Nào, Giang tổng, Long Tỉnh tốt nhất." Ông chủ Uông đẩy trà tới.
Giang Thự bưng trà lên nhấp một ngụm, cô không phải bậc thầy trà nghệ gì, cũng không thể phân biệt trà tốt và trà xấu khác nhau, lại càng không muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt ong chủ Uông, vì thế nhấp trà xong chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì khác.
"Ha ha, trước hết phải giải thích một chút, cho cô tới huyện Lộ Quả là bởi vì tôi quả thật không đi được, mấy ngày nay người thương của tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà trông chừng bà ấy, nếu không tôi không yên tâm."
Vốn Giang Thự có chút chán ghét, nghe nói như thế, trong nháy mắt bình thường trở lại.
"Không sao, rất tốt, nơi này so với trong tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn, tôi vừa lúc nhân dịp này giải sầu."
Ông chủ Uông gật đầu, "Vậy chúng ta nói ngắn gọn, về hợp tác với công ty các cô......"
*
Từ chạng vạng tối nói tới tối, buổi tối ăn cơm ở nhà ông chủ Uông, ông chủ Uông đã hơn 60 tuổi, lớn tuổi phải dưỡng sinh, buổi tối ngủ sớm, mỗi ngày rèn sắt không nổi chín giờ rưỡi đi vào giấc ngủ.
Lúc Giang Thự từ nhà ông ấy đi ra, thời gian vừa vặn là 8 giờ rưỡi, cô ngủ không được sớm như vậy, lại không tiện quấy rầy chủ nhà, vừa lúc nghe nói gần đó có cái cổ trấn, cô sinh lòng tò mò chuẩn bị đi xem.
Từ nhà ông chủ Uông đi ra, dọc theo một con đường lát đá rộng rãi, đi thẳng về phía trước, có thể nhìn thấy một con sông, hai bên bờ sông một bên là nhà nghỉ, một bên là quán bar, có dân bản xứ cũng có du khách, là nơi người trẻ tuổi thích.
Đã rất lâu rồi cô không tiếp xúc với thứ tương tự như quán bar, ấn tượng lần trước còn dừng lại ở chỗ Quý Liên Tinh, cách hai năm, hình như rất dài, nhưng lại giống như là ngày hôm qua.
Cổ trấn Lộ Quả ban đêm có phong vị khác, mặt trời đã sớm xuống núi, bầu trời dâng lên một vầng trăng sáng, có cầu có nước có âm nhạc, đi ở chỗ này, giống như là phát hiện ra thiên địa mới gì đó, nó không giống với phong bế trong núi lớn, cũng không ồn ào náo động như trong thành phố, giống như là một kết quả hoàn hảo ở giữa hai thứ này.
Từng ngọn núi xếp chồng lên nhau, đứng dưới ánh trăng đen kịt, cây cối xanh um xếp chồng lên nhau, giống như chòm râu của sơn thần, trông cực kỳ đẹp.
Giang Thự dạo bước trên con đường lát đá, tâm tình hiếm khi có thể thả lỏng.
Cô nhìn về phía quán bar đối diện sông, bên ngoài căn nhà bằng gỗ dựng rất nhiều lều trại, dưới lều là người trẻ tuổi uống rượu, ca sĩ hát thường trú trong quán đang dùng tiếng hát hùng hậu hát ca dao, tiếng trống và guitar điện, thỉnh thoảng xen lẫn một chút bass.
Giang Thự đứng ở trên cầu, thừa dịp bóng đêm nhìn dòng sông dưới cầu, nương theo tiếng nước ào ào, ánh trăng dừng ở trên mặt sông, trải thành một cái ánh nước nhu hòa, cô nhìn chằm chằm mặt sông, giống như thấy được tảng đá và nhánh cây trong sông.
Giọng hát của ca sĩ quán bar hết đợt này đến đợt khác, giọng hát phong cách khác nhau chạm vào màng nhĩ của cô, dưới tình huống tiếng hát giao thoa, Giang Thự bắt được âm thanh êm tai nào đó:
"When you were here before, couldn't look you in the eye, you're just like an angel, your skin makes me cry....... (Khi em ở trước mặt tôi, tôi thật sự không thể nhìn vào đôi mắt em, em là thiên thần rơi xuống thế gian, mỗi một tấc da thịt đều khiến tôi phát điên......)"
Cô đứng ở đầu cầu, đối với tiếng hát này cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới hai năm trước, cô gái hát ở quán bar kia ngày đó cũng hát cho cô một bài Creep, khi đó cô không hiểu ý của cô ấy, cũng không hiểu bài hát này muốn biểu đạt cái gì, thời điểm nghiêm túc nghe hiểu, người kia đã sớm rời đi.
"I want a perfect body, I want a perfect soul......"
Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, càng nghe càng giống, giống như người kia lại trở về bên cạnh cô.
Giang Thự bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút sợ hãi mà nhìn lại quán bar, tùy theo máu gia tốc chạy len lỏi, ánh mắt có thể chạm tới chỗ, đại khái có hơn 20 quán bar, tiếng hát kia là từ nơi nào truyền ra chứ?
Cô không chút do dự chạy về phía quán bar, quán đầu tiên, nam, không phải. Quán thứ hai, hát dân ca, không phải. Quán thứ ba, chạy điệu, không phải. Quán thứ tư, nữ, nhưng không phải.
Giang Thự dừng bước, thở hổn hển, nghe lầm phải không? Ảo giác nhỉ.
"But I'm a creep, I'm a weirdo. What the hell am I doing here......"
Tiếng hát cách cô không đến hai mét, giống như ngay sát vách. Trong nháy mắt trái tim Giang Thự ngừng lại một chút, thế nhưng lại không có dũng khí bước ra một bước kia, cả người lạnh như băng, giống như chân đeo chì, bước một bước cũng khó.
Trong hai giây do dự của cô, tiếng hát kết thúc, tiếng hoan hô kịch liệt nổ ra bên cạnh, kèm theo tiếng vỗ tay.
Ngay sau đó, trong quán bar lại truyền ra giọng nói của cô gái:
"Các bạn thân mến, chúc mừng hai năm khai trương của tiệm chúng ta, đêm nay rượu giảm 70%, mọi người tùy ý nhé."
"Cảm ơn bà chủ!"
"Bà chủ ngầu lòi!"
"Hát thêm một bài nữa!"
Người nọ thổi vào micro, giọng nói càng lúc càng rõ: "Hát không nổi nữa, đêm nay hát vãn là để lại cho ca sĩ Tiểu Mộc của chúng ta đi! Tôi đi trước một lát."
Là giọng của Nhím Nhỏ, Giang Thự nhịn không được, cố lấy dũng khí xê dịch bước chân đi về phía cửa quán bar, cũng chỉ cách hai ba mét, cảm thấy bước chân có chút phù phiếm, rất không chân thật.
Ngay khi cô đi đến cửa, trong quán bar đụng phải một bóng dáng.
Hai người đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng, vì thế không thể tránh né, Quý Liên Tinh đụng vào trong lòng Giang Thự, Giang Thự thuận tay ôm nàng, hai loại mùi thơm va chạm vào nhau, trong phút chốc giống như có thứ gì đó bốc cháy trong một giây kia.
"Xin lỗi, tôi không biết ngoài cửa có người......" Quý Liên Tinh cúi đầu vuốt đầu, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt Giang Thự.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Giang Thự cứ như vậy nhìn nàng.
Hai năm trôi qua, tính trẻ con trên người Quý Liên Tinh đã rút đi, lớp trang điểm của nàng cũng có thay đổi, vẫn là khuôn mặt kia, son môi màu mơ hiện ra ánh sáng mê người, no đủ sáng bóng, đó là kiểu dáng trước đây nàng không biết bôi, nhìn qua thành thục ổn định không ít.
Những thứ khác không có thay đổi quá lớn, nếu như nhất định phải nói, đó chính là so với trước kia càng xinh đẹp hơn, ánh mắt càng tự tin càng lớn mật, ít nhất lúc nàng nhìn thấy Giang Thự, ánh mắt không né tránh.
"Buông tôi ra." Quý Liên Tinh đè xuống nhịp tim nói với cô.
Giang Thự buông tay, ánh mắt lại không dời đi, giống như muốn đem một giây hủy thành hai giây đến dùng, đây thật sự không phải đang nằm mơ sao? Tìm nàng lâu như vậy, cuối cùng tìm được nàng theo cách này.
"Chị......" Đầu Giang Thự trống rỗng, không biết nói gì.
Quý Liên Tinh thở ra, không trả lời cô, rời khỏi lòng ngực cô, bước nhanh ra ngoài.
Giang Thự đi theo phía sau nàng, cùng Quý Liên Tinh đi qua đường lát đá, cùng nhau qua cầu, từ bên này đến bên kia cầu, người phía trước vẫn đang đi, cô cứ như vậy đi theo nàng.
Quý Liên Tinh bỗng nhiên dừng bước chân, "Chị đi theo tôi làm gì!"
Trong đôi môi Giang Thự có ánh sao, "Chị không đi theo anh thì chị làm gì?"
"Chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn, nhưng đừng theo tôi, được không?"
"Được." Giang Thự gật đầu.
Quý Liên Tinh tiếp tục đi tới phía trước, nàng nện bước nhanh hơn, giống như muốn ném rớt thuốc cao bôi trên da chó, nhưng nàng đi nhanh bao nhiêu thì Giang Thự đi nhanh bấy nhiêu, vì thế Quý Liên Tinh lại lần nữa dừng lại, quay đầu khi có chút phẫn nộ: "Không phải đã nói với chị đừng đi theo tôi rồi sao!"
Giang Thự chớp chớp mắt, "Chị không đi theo em, chị về nhà cũng đi con đường này."
"Được." Quý Liên Tinh xoay người đi tiếp, dù sao đi thêm một trăm mét nữa chính là nhà trọ của nàng, nàng không tin Giang Thự còn có thể đi theo nàng.
Kết quả...... khi nàng chân trước bước vào nhà trọ, Giang Thự chân sau liền đi theo vào.
"Hết phòng rồi!"
"Làm sao em biết?"
"Tôi nói hết là hết." Nàng là chủ, có quyền lên tiếng.
Giang Thự chỉ về phía quầy lễ tân, trên đó viết "Còn phòng".
Quý Liên Tinh một ngụm máu chặn ở trong lòng, bỗng nhiên có chút tức giận, hai năm nay nàng sống rất khá, ít nhất mặt ngoài là như vậy, nàng không hy vọng người phụ nữ này lại tới phá vỡ cuộc sống yên bình của nàng.
"Rốt cuộc chị muốn thế nào?" Nàng nhìn về phía Giang Thự, bất luận ngữ khí hay biểu tình đều tràn ngập không kiên nhẫn.
"Chị có chuyện muốn nói với em."
"Lúc chia tay đã nói rõ ràng rồi không phải sao? Qua lâu như vậy rồi, chúng ta không thể trả lại cho đối phương một cái an bình sao?"
Giang Thự lại lắc đầu, có chuyện trước kia không nói rõ ràng, vậy thì bây giờ nói, "Giữa chúng ta có hiểu lầm, cho chị năm phút thôi được không?"
Quý Liên Tinh quay đầu đi, lại đề ra một hơi, những cái đó bị nàng ném vào thùng rác hồi ức giống như lại nảy lên trong lòng, "Không cần thiết như vậy, rất nhiều sự chúng ta đã làm kết thúc, nhiều lời một câu đều là sai, hơn nữa, ta đã có đối tượng."
Quý Liên Tinh quay đầu đi chỗ khác, lại thở ra một hơi, những hồi ức bị nàng ném vào thùng rác hình như lại dâng lên trong lòng, "Không cần thiết như vậy, rất nhiều chuyện chúng ta đã kết thúc, nói thêm một câu đều là sai, hơn nữa, tôi đã có người yêu rồi."
Ui, người yêu.
Trái tim Giang Thự bị đâm mạnh một cái, sao lại không nghĩ tới khả năng này chứ? Hai năm qua bản thân cô vẫn độc thân, không có nghĩa là Quý Liên Tinh cũng sẽ độc thân.
Quý Liên Tinh trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy, bây giờ còn sự nghiệp thành công, người theo đuổi nàng hẳn là không ít.
Quan trọng nhất là, nàng dường như đối với chính mình không có một chút lưu niệm.
"Đã có người yêu sao?" Giang Thự đứng ở nơi đó, cứ như vậy nhìn Quý Liên Tinh, "Hắn đối với em tốt không?"
"Rất tốt, tốt hơn chị." Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự, ánh mắt sắc nhọn rất cố tình, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc nàng lại đâm một đao vào tim Giang Thự, "Ít nhất cô ấy sẽ không phản bội tôi."
Giang Thự há hốc miệng, lời đến bên miệng vẫn không nói ra khỏi miệng, nói cái gì chứ? Hình như là có chút yếu ớt bất lực, cho dù nói ra chuyện của Lan Việt, có phải cũng hơi muộn rồi hay không?
Giữa hai người đột nhiên có chút yên tĩnh, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngoài cửa có thêm một người, ngay sau đó truyền đến một giọng nữ: "Tiểu Quý, Vệ Nhiên bảo em lát nữa đến ăn dưa hấu."
Giang Thự quay đầu nhìn lại, cả người người phụ nữ mang theo phong tư yểu điệu gợi cảm, cô ấy có một mái tóc dài cuộn sóng màu nâu nhạt, một đôi mắt sáng, giữa mặt mày truyền lại đều là nhu tình, đại khái cao 1m7, mặc một cái váy dài màu đen, người vừa trắng vừa đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
Người nọ đầu tiên là nhìn về phía Quý Liên Tinh, lại nhìn về phía Giang Thự.
Trong nháy mắt, Hứa Thư Hạ rõ ràng có chút hoảng loạn, đây là tình huống gì vậy? Người phụ nữ xa lạ trước mắt này khí thế thật mạnh mẽ, có chút giống nữ vương từ trong ti vi bước ra, chỉ là ánh mắt của cô rất có địch ý, Hứa Thư Hạ chưa làm gì có chút mơ hồ.
"Tiểu Hạ." Quý Liên Tinh đi về phía cô ấy, thuận thế nắm tay cô ấy, "Cuối cùng chị cũng tới."
Hứa Thư Hạ bị nắm tay càng bối rối, Tiểu Quý thế mà lại nắm tay cô ấy? Tiểu Quý chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với người khác lại nắm tay cô ấy?
Nhưng thông minh như Hứa Thư Hạ, rất nhanh liền ý thức được cái gì, cô ấy nhìn người trước mắt này, lại nhìn Quý Liên Tinh, một giây sau liền tự nhiên gật đầu, cười nói: "Vừa rồi bận rộn, nhớ em đang chờ lại lập tức tới đây."
"Ừ, em có hơi mệt." Quý Liên Tinh ôm tay Hứa Thư Hạ, tựa vào vai cô ấy.
Giang Thự chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, đau thấu tim, cô gái từng thuộc về cô bây giờ đang ở trong lòng người khác.
"Đi, về nhà thôi~" Hứa Thư Hạ kéo Quý Liên Tinh chuẩn bị rời đi.
Kết quả phía sau truyền đến giọng nói của Giang Thự: "Đừng đi."
Giọng nói của cô run lên, mang theo vài phần không cam lòng và không tình nguyện.
Quý Liên Tinh không để ý đến cô, đi theo Hứa Thư Hạ rời đi, ngay tại một khắc họ sắp bước ra cửa lớn kia, Giang Thự có chút sốt ruột, cô cảm thấy mặc kệ Quý Liên Tinh có người yêu hay không, hiểu lầm kia cũng phải cởi bỏ mới được.
"Lúc trước là Lan Việt bỏ thuốc cho chị, những gì em nhìn thấy đều là giả, mặc kệ em có tin hay không, là giả, đều là giả." Giang Thự nhìn bóng lưng mảnh mai của Quý Liên Tinh, có chút nghẹn ngào, "Chị có video, chị không phản bội em, mặc kệ em nghĩ như thế nào, không phản bội chính là không phản bội."
Bước chân Quý Liên Tinh dừng lại, nàng quay đầu nhìn Giang Thự, trong ánh mắt đã không còn thâm tình, ngược lại mang theo vài phần mỉa mai, "Thứ nhất, đoạn văn vừa rồi của chị rất kịch tính. Thứ hai, tôi không thích chị nữa."
Một chữ: Phật.
Sáng sớm, cô đúng giờ thức dậy chạy bộ, điều này đã biến thành thói quen bất động, uống cà phê, xem tin tức, lúc mặt trời mọc ra ban công phơi nắng, trêu chọc mèo con, nuôi dưỡng hoa, sống như một người già.
Hai năm qua, vẫn sống một mình, từ sau khi kết thúc đoạn tình cảm trước, không còn hứng thú bao dưỡng cô gái nào nữa.
Khi con người thật sự cô độc, thật ra là không sợ cô độc, cô phát hiện thật ra ngủ một mình cũng sẽ không mất ngủ, có nhiều thứ không đáng sợ như trong tưởng tượng, là có thể vượt qua.
Sau bữa sáng lái xe ra khỏi nhà.
Chín giờ sáng, đúng giờ Giang Thự xuất hiện ở duới tòa nhà CBD, cô đổi chiếc xe, đổi chiếc siêu tốc trước kia thành chiếc xe hơi không bắt mắt, xe chậm rãi lái vào tầng hầm bãi đỗ xe, lại đi thang máy VIP lên lầu.
Rất nhiều thứ đều không muốn đụng vào nữa, cô rất ít đi thang máy bình thường, cũng rất ít đến tầng 25, chỉ cần là nơi người trước kia từng tồn tại, Giang Thự gần như đều tránh đi.
Chỉ có một lý do: nhớ nhung.
Quá nhớ nhung một người là trí mạng, Giang Thự hiểu rất rõ. Sau đó cô cố gắng tìm Quý Liên Tinh, vẫn không có bất kỳ tin tức gì, một tháng sau khi chia tay năm đó, Dụ Mộng tự mình đến công ty trả lại 25 vạn cho Giang Thự, Giang Thự đã từng giải thích qua, nhưng cô ấy không nghe.
25 vạn, một xu không nhiều một xu không ít, giống như đoạn quan hệ bao dưỡng có vẻ đặc biệt hoang đường kia.
Mà người kia từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, Giang Thự cũng không rõ nàng tại sao đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, không biết rốt cuộc nàng đi nơi nào, giống như nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, thậm chí có lúc Giang Thự sẽ cảm thấy, đó có phải là một giấc mơ hay không?
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, Giang Thự đi ra ngoài, quầy lễ tân đã sớm chờ gác.
"Giang tổng, Tiếu tổng tới trước năm phút, nói có việc thương lượng với chị."
Giang Thự gật đầu, "Để anh ấy lên đi."
"Vâng, tôi lập tức gọi."
Giang Thự đi đến văn phòng, hai năm nay bận rộn công việc, ngược lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mà ở những bữa tiệc xã giao kia, cô cũng từ bỏ một thói quen: không uống rượu.
Trước kia cô đặc biệt thích uống rượu vang đỏ, nhưng hiện tại một giọt cũng không dính, uống rượu hỏng việc là thật, nếu như lúc trước không có uống rượu...
Được rồi, không có lúc trước.
Giang Thự đẩy cửa ra, trên bàn làm việc đặt ba hộp hoa đá quý, đều là từ trong sân Chu Tuyết Lan dời tới, thực vật nhỏ sức sống rất ngoan cường, đúng giờ tưới nước, rất dễ sống.
Năm phút sau, Tiếu Lập xuất hiện ở cửa văn phòng, hắn đầu tiên là lịch sự gõ cửa, Giang Thự cho hắn vào hắn mới vào.
Cửa vừa mở ra, nụ cười trên mặt Tiếu Lập trong nháy mắt nở rộ, tiểu tử bộ dạng không tệ, chỉ là cười đến có chút thái quá, giống như một khuôn mặt sắp cười nát bét.
"Giang tổng, đã lâu không gặp!"
Giang Thự thờ ơ ngẩng đầu lên, đẩy cặp kính viền bạc trên sống mũi, "Tôi nhớ tuần trước mới gặp."
Tiếu Lập cười đi về phía Giang Thự, trong mắt chứa đầy vui mừng.
Trong mắt hắn, Giang Thự chính là sự tồn tại của người tình trong mộng, dáng người cô đẹp, bằng cấp cao, lại xinh đẹp, lúc làm việc thích mặc chính trang, nút áo luôn cài lên trên cùng, cảm giác cấm dục tràn đầy. Mặt của cô tinh xảo, có khí chất, thích tô son môi sậm màu, rõ ràng rất xinh đẹp, biểu tình trên mặt lại luôn rất lãnh đạm, cảm giác lạnh lùng tự nhiên luôn làm cho người ta muốn hòa tan cô, người này cũng không biết bắt được bao nhiêu trái tim người, nhưng cô lại không có hứng thú với ai.
Đi đâu tìm được một chị gái như vậy? Tìm! Không! Ra!
"Chị đeo kính cũng rất đẹp." Trái tim Tiếu Lập đập thình thịch, gặp chị gái xinh đẹp liền không nhịn được mạnh miệng.
Giang Thự đã sớm quen với cái rắm cầu vồng trực tiếp của hắn, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, "Có việc thì nói."
"Được rồi." Tiếu Lập cũng quen với việc Giang Thự bất cận nhân tình, "Chính là danh sách của chúng ta, lần này phải ra ngoài nói chuyện, ông chủ Uông thích du sơn ngoạn thủy, hẹn chị đi cổ trấn chơi.
"......" Vẻ mặt Giang Thự đã nói lên tất cả.
"Hết cách rồi chị gái, chúng ta muốn kiếm tiền, chị liền nhường một bước đi? Chỗ ông ấy nói em đã kiểm tra rồi, rất tốt, là một nơi còn chưa được khai phá thương mại hoàn toàn, phong cảnh đều là thiên nhiên thuần khiết, vừa vặn có thể nhìn núi ngắm nước, thuận tiện kiếm được tiền phải không?"
Hắn nói giống như rất dễ dàng, nhưng bàn chuyện làm ăn làm gì có dễ dàng như vậy chứ?
Tiếu Lập nhìn chằm chằm Giang Thự, nhân cơ hội này nhìn cô thêm vài lần, thấy cô không nói lời nào, lại nói tiếp: "Chị không nói lời nào, vậy em liền đi đặt vé đó nhé?"
Giang Thự gật đầu, ánh mắt dừng ở trên máy tính, toàn bộ quá trình không nhìn hắn.
"Vậy em đi đây chị gái?" Tiếu Lập thức thời đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giang Thự đột nhiên gọi hắn lại, "Ừ, đừng có không có việc gì đều gọi tôi là chị gái, ở nơi làm việc, chú ý xưng hô."
"Dạ." Tiếu Lập bĩu môi, cuối cùng vẫn lui ra.
Hắn là con trai của ông chủ một công ty khác, năm nay cũng chỉ 26 tuổi, tốt nghiệp hai năm đã bị tổng bộ phái đến bên này làm phó tổng, chức vị thấp hơn Giang Thự mấy bậc. Năng lực làm việc tạm được, không công không tội, chỉ là lén lút có chút quá thích lấy lòng, cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ có phải đều như vậy hay không.
Hai giờ chiều, Giang Thự đi tới thành phố H, ngồi tàu cao tốc, lộ trình đều phải mất năm giờ, cũng không biết ông chủ Uông kia có rảnh rỗi hay không, bàn chuyện làm ăn, có cần phải xa như vậy không?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thôi, đến cũng đã tới, quả thật là đã lâu không đi xa nhà, nhân dịp trong khoảng thời gian này cho mình nghỉ ngơi một chút cũng không phải không được.
Sắp chạng vạng tối, đường sắt cao tốc cuỗi cùng đến một thị trấn nhỏ của thành phố H, tên là huyện Lộ Quả. Nghe nói xuống tàu cao tốc còn phải ngồi xe buýt nửa giờ mới đến nơi, đứng ở cửa ga tàu cao tốc, Giang Thự nhìn chung quanh bốn phía, thoáng cái từ thành phố lớn chuyển đến nơi non xanh nước biếc này, Giang Thự cảm thấy ngọn núi xanh mơn mởn trước mắt khiến cô cảm thấy không quá chân thật.
Ra khỏi ga tàu cao tốc, trước cửa có một chiếc xe hơi đỗ, là bên ông chủ Uông phái tới.
Giang Thự ngồi lên xe, tài xế chở cô xuất phát. Đang là mùa hè, chạng vạng ráng chiều hôn đỏ cả bầu trời, mây lửa từ bên kia núi đốt tới, đỉnh đầu hình như là một mảnh đại dương màu đỏ.
"Giang tổng, ông chủ của chúng tôi nói muốn tôi giới thiệu với cô huyện Lộ Quả của chúng tôi." Tài xế da ngăm đen, từ ánh mắt và biểu tình xem ra rất thuần phác, xem ra là dân bản xứ.
Giang Thự nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt đã bị phong cảnh bên ngoài hấp dẫn, hờ hững nói: "Ừ, anh nói đi."
"Bò Tây Tạng của huyện Lộ Quả chúng tôi rất ngon, đặc sản là rượu nếp. Cô đừng thấy xung quanh toàn là núi, lát nữa dẫn cô đến thị trấn của chúng tôi, cái gì cũng có, rất thú vị. Mấy năm trước ông chủ tới đây giải sầu, kết quả yêu thích nơi này, trực tiếp mua một căn nhà, hiện tại đang ở cùng người nhà."
"Ồ~" Giang Thự cái hiểu cái không gật gật đầu, ông chủ Uông này cô chưa từng gặp qua, chỉ biết là đặc biệt có tiền, chính là nói sao lại bảo cô ngồi năm giờ tàu cao tốc tới nơi này, hóa ra là người ta không muốn ra ngoài, để cho mình chủ động lại đây nói chuyện, chỉ để thuận tiện đây mà.
"Giang tổng à, cô sẽ thích nơi này." Tài xế dùng tiếng phổ thông không thuần khiết nói, cười ngâm ngâm, "Mấy ông chủ trong thành phố quanh năm suốt tháng đều chạy đến chỗ chúng tôi mấy chuyến."
Giang Thự chỉ gật đầu, không nói gì khác, đại khái đối với mỗi người dân quê mà nói, quê hương của mình đều là nơi tốt nhất.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trong một cái sân, Giang Thự từ trong xe bước xuống, phát hiện biệt thự tự thiết kế của ông chủ Uông đang ở.
Rõ ràng là mời nhà thiết kế đặc biệt thiết kế qua, một cái sân vô cùng rộng rãi, trong sân trồng trúc xanh, dọc theo hai bên kéo dài về phía sân, một cái hành lang có thể đến nội đình, là phong cách kiến trúc tương đối thiên về kiến trúc kiểu Trung Quốc. Tổng thể mà nói, đem phong cách kiến trúc cổ điển Trung Quốc thể hiện ra, cùng trong tưởng tượng của cô không khác là mấy, hẳn là kiểu ông chủ Uông sẽ thích.
Giang Thự đi theo tài xế vào trong, lúc đến nhà ông chủ Uông, ông ấy còn đang nói chuyện với con vẹt kia.
"Uông tổng, Giang tổng đến rồi." Tài xế nói.
Ông chủ Uông xoay người, trên mặt tràn đầy ý cười nhiệt tình: "Giang tổng, làm phiền rồi, ngồi, tùy ý ngồi." Vẹt trong tay ông ấy nói theo: "Ngồi, tùy ý ngồi."
Giang Thự tìm một cái ghế mây dài ngồi xuống, trên bàn là dụng cụ pha trà, Giang Thự không thích uống trà, nhưng ông chủ Uông vẫn pha trà cho cô. Ông ấy buông tay, con vẹt trong tay bay lên vai ông ấy, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Giang Thự không chớp một cái.
"Nào, Giang tổng, Long Tỉnh tốt nhất." Ông chủ Uông đẩy trà tới.
Giang Thự bưng trà lên nhấp một ngụm, cô không phải bậc thầy trà nghệ gì, cũng không thể phân biệt trà tốt và trà xấu khác nhau, lại càng không muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt ong chủ Uông, vì thế nhấp trà xong chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì khác.
"Ha ha, trước hết phải giải thích một chút, cho cô tới huyện Lộ Quả là bởi vì tôi quả thật không đi được, mấy ngày nay người thương của tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà trông chừng bà ấy, nếu không tôi không yên tâm."
Vốn Giang Thự có chút chán ghét, nghe nói như thế, trong nháy mắt bình thường trở lại.
"Không sao, rất tốt, nơi này so với trong tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn, tôi vừa lúc nhân dịp này giải sầu."
Ông chủ Uông gật đầu, "Vậy chúng ta nói ngắn gọn, về hợp tác với công ty các cô......"
*
Từ chạng vạng tối nói tới tối, buổi tối ăn cơm ở nhà ông chủ Uông, ông chủ Uông đã hơn 60 tuổi, lớn tuổi phải dưỡng sinh, buổi tối ngủ sớm, mỗi ngày rèn sắt không nổi chín giờ rưỡi đi vào giấc ngủ.
Lúc Giang Thự từ nhà ông ấy đi ra, thời gian vừa vặn là 8 giờ rưỡi, cô ngủ không được sớm như vậy, lại không tiện quấy rầy chủ nhà, vừa lúc nghe nói gần đó có cái cổ trấn, cô sinh lòng tò mò chuẩn bị đi xem.
Từ nhà ông chủ Uông đi ra, dọc theo một con đường lát đá rộng rãi, đi thẳng về phía trước, có thể nhìn thấy một con sông, hai bên bờ sông một bên là nhà nghỉ, một bên là quán bar, có dân bản xứ cũng có du khách, là nơi người trẻ tuổi thích.
Đã rất lâu rồi cô không tiếp xúc với thứ tương tự như quán bar, ấn tượng lần trước còn dừng lại ở chỗ Quý Liên Tinh, cách hai năm, hình như rất dài, nhưng lại giống như là ngày hôm qua.
Cổ trấn Lộ Quả ban đêm có phong vị khác, mặt trời đã sớm xuống núi, bầu trời dâng lên một vầng trăng sáng, có cầu có nước có âm nhạc, đi ở chỗ này, giống như là phát hiện ra thiên địa mới gì đó, nó không giống với phong bế trong núi lớn, cũng không ồn ào náo động như trong thành phố, giống như là một kết quả hoàn hảo ở giữa hai thứ này.
Từng ngọn núi xếp chồng lên nhau, đứng dưới ánh trăng đen kịt, cây cối xanh um xếp chồng lên nhau, giống như chòm râu của sơn thần, trông cực kỳ đẹp.
Giang Thự dạo bước trên con đường lát đá, tâm tình hiếm khi có thể thả lỏng.
Cô nhìn về phía quán bar đối diện sông, bên ngoài căn nhà bằng gỗ dựng rất nhiều lều trại, dưới lều là người trẻ tuổi uống rượu, ca sĩ hát thường trú trong quán đang dùng tiếng hát hùng hậu hát ca dao, tiếng trống và guitar điện, thỉnh thoảng xen lẫn một chút bass.
Giang Thự đứng ở trên cầu, thừa dịp bóng đêm nhìn dòng sông dưới cầu, nương theo tiếng nước ào ào, ánh trăng dừng ở trên mặt sông, trải thành một cái ánh nước nhu hòa, cô nhìn chằm chằm mặt sông, giống như thấy được tảng đá và nhánh cây trong sông.
Giọng hát của ca sĩ quán bar hết đợt này đến đợt khác, giọng hát phong cách khác nhau chạm vào màng nhĩ của cô, dưới tình huống tiếng hát giao thoa, Giang Thự bắt được âm thanh êm tai nào đó:
"When you were here before, couldn't look you in the eye, you're just like an angel, your skin makes me cry....... (Khi em ở trước mặt tôi, tôi thật sự không thể nhìn vào đôi mắt em, em là thiên thần rơi xuống thế gian, mỗi một tấc da thịt đều khiến tôi phát điên......)"
Cô đứng ở đầu cầu, đối với tiếng hát này cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới hai năm trước, cô gái hát ở quán bar kia ngày đó cũng hát cho cô một bài Creep, khi đó cô không hiểu ý của cô ấy, cũng không hiểu bài hát này muốn biểu đạt cái gì, thời điểm nghiêm túc nghe hiểu, người kia đã sớm rời đi.
"I want a perfect body, I want a perfect soul......"
Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, càng nghe càng giống, giống như người kia lại trở về bên cạnh cô.
Giang Thự bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút sợ hãi mà nhìn lại quán bar, tùy theo máu gia tốc chạy len lỏi, ánh mắt có thể chạm tới chỗ, đại khái có hơn 20 quán bar, tiếng hát kia là từ nơi nào truyền ra chứ?
Cô không chút do dự chạy về phía quán bar, quán đầu tiên, nam, không phải. Quán thứ hai, hát dân ca, không phải. Quán thứ ba, chạy điệu, không phải. Quán thứ tư, nữ, nhưng không phải.
Giang Thự dừng bước, thở hổn hển, nghe lầm phải không? Ảo giác nhỉ.
"But I'm a creep, I'm a weirdo. What the hell am I doing here......"
Tiếng hát cách cô không đến hai mét, giống như ngay sát vách. Trong nháy mắt trái tim Giang Thự ngừng lại một chút, thế nhưng lại không có dũng khí bước ra một bước kia, cả người lạnh như băng, giống như chân đeo chì, bước một bước cũng khó.
Trong hai giây do dự của cô, tiếng hát kết thúc, tiếng hoan hô kịch liệt nổ ra bên cạnh, kèm theo tiếng vỗ tay.
Ngay sau đó, trong quán bar lại truyền ra giọng nói của cô gái:
"Các bạn thân mến, chúc mừng hai năm khai trương của tiệm chúng ta, đêm nay rượu giảm 70%, mọi người tùy ý nhé."
"Cảm ơn bà chủ!"
"Bà chủ ngầu lòi!"
"Hát thêm một bài nữa!"
Người nọ thổi vào micro, giọng nói càng lúc càng rõ: "Hát không nổi nữa, đêm nay hát vãn là để lại cho ca sĩ Tiểu Mộc của chúng ta đi! Tôi đi trước một lát."
Là giọng của Nhím Nhỏ, Giang Thự nhịn không được, cố lấy dũng khí xê dịch bước chân đi về phía cửa quán bar, cũng chỉ cách hai ba mét, cảm thấy bước chân có chút phù phiếm, rất không chân thật.
Ngay khi cô đi đến cửa, trong quán bar đụng phải một bóng dáng.
Hai người đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng, vì thế không thể tránh né, Quý Liên Tinh đụng vào trong lòng Giang Thự, Giang Thự thuận tay ôm nàng, hai loại mùi thơm va chạm vào nhau, trong phút chốc giống như có thứ gì đó bốc cháy trong một giây kia.
"Xin lỗi, tôi không biết ngoài cửa có người......" Quý Liên Tinh cúi đầu vuốt đầu, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt Giang Thự.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Giang Thự cứ như vậy nhìn nàng.
Hai năm trôi qua, tính trẻ con trên người Quý Liên Tinh đã rút đi, lớp trang điểm của nàng cũng có thay đổi, vẫn là khuôn mặt kia, son môi màu mơ hiện ra ánh sáng mê người, no đủ sáng bóng, đó là kiểu dáng trước đây nàng không biết bôi, nhìn qua thành thục ổn định không ít.
Những thứ khác không có thay đổi quá lớn, nếu như nhất định phải nói, đó chính là so với trước kia càng xinh đẹp hơn, ánh mắt càng tự tin càng lớn mật, ít nhất lúc nàng nhìn thấy Giang Thự, ánh mắt không né tránh.
"Buông tôi ra." Quý Liên Tinh đè xuống nhịp tim nói với cô.
Giang Thự buông tay, ánh mắt lại không dời đi, giống như muốn đem một giây hủy thành hai giây đến dùng, đây thật sự không phải đang nằm mơ sao? Tìm nàng lâu như vậy, cuối cùng tìm được nàng theo cách này.
"Chị......" Đầu Giang Thự trống rỗng, không biết nói gì.
Quý Liên Tinh thở ra, không trả lời cô, rời khỏi lòng ngực cô, bước nhanh ra ngoài.
Giang Thự đi theo phía sau nàng, cùng Quý Liên Tinh đi qua đường lát đá, cùng nhau qua cầu, từ bên này đến bên kia cầu, người phía trước vẫn đang đi, cô cứ như vậy đi theo nàng.
Quý Liên Tinh bỗng nhiên dừng bước chân, "Chị đi theo tôi làm gì!"
Trong đôi môi Giang Thự có ánh sao, "Chị không đi theo anh thì chị làm gì?"
"Chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn, nhưng đừng theo tôi, được không?"
"Được." Giang Thự gật đầu.
Quý Liên Tinh tiếp tục đi tới phía trước, nàng nện bước nhanh hơn, giống như muốn ném rớt thuốc cao bôi trên da chó, nhưng nàng đi nhanh bao nhiêu thì Giang Thự đi nhanh bấy nhiêu, vì thế Quý Liên Tinh lại lần nữa dừng lại, quay đầu khi có chút phẫn nộ: "Không phải đã nói với chị đừng đi theo tôi rồi sao!"
Giang Thự chớp chớp mắt, "Chị không đi theo em, chị về nhà cũng đi con đường này."
"Được." Quý Liên Tinh xoay người đi tiếp, dù sao đi thêm một trăm mét nữa chính là nhà trọ của nàng, nàng không tin Giang Thự còn có thể đi theo nàng.
Kết quả...... khi nàng chân trước bước vào nhà trọ, Giang Thự chân sau liền đi theo vào.
"Hết phòng rồi!"
"Làm sao em biết?"
"Tôi nói hết là hết." Nàng là chủ, có quyền lên tiếng.
Giang Thự chỉ về phía quầy lễ tân, trên đó viết "Còn phòng".
Quý Liên Tinh một ngụm máu chặn ở trong lòng, bỗng nhiên có chút tức giận, hai năm nay nàng sống rất khá, ít nhất mặt ngoài là như vậy, nàng không hy vọng người phụ nữ này lại tới phá vỡ cuộc sống yên bình của nàng.
"Rốt cuộc chị muốn thế nào?" Nàng nhìn về phía Giang Thự, bất luận ngữ khí hay biểu tình đều tràn ngập không kiên nhẫn.
"Chị có chuyện muốn nói với em."
"Lúc chia tay đã nói rõ ràng rồi không phải sao? Qua lâu như vậy rồi, chúng ta không thể trả lại cho đối phương một cái an bình sao?"
Giang Thự lại lắc đầu, có chuyện trước kia không nói rõ ràng, vậy thì bây giờ nói, "Giữa chúng ta có hiểu lầm, cho chị năm phút thôi được không?"
Quý Liên Tinh quay đầu đi, lại đề ra một hơi, những cái đó bị nàng ném vào thùng rác hồi ức giống như lại nảy lên trong lòng, "Không cần thiết như vậy, rất nhiều sự chúng ta đã làm kết thúc, nhiều lời một câu đều là sai, hơn nữa, ta đã có đối tượng."
Quý Liên Tinh quay đầu đi chỗ khác, lại thở ra một hơi, những hồi ức bị nàng ném vào thùng rác hình như lại dâng lên trong lòng, "Không cần thiết như vậy, rất nhiều chuyện chúng ta đã kết thúc, nói thêm một câu đều là sai, hơn nữa, tôi đã có người yêu rồi."
Ui, người yêu.
Trái tim Giang Thự bị đâm mạnh một cái, sao lại không nghĩ tới khả năng này chứ? Hai năm qua bản thân cô vẫn độc thân, không có nghĩa là Quý Liên Tinh cũng sẽ độc thân.
Quý Liên Tinh trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy, bây giờ còn sự nghiệp thành công, người theo đuổi nàng hẳn là không ít.
Quan trọng nhất là, nàng dường như đối với chính mình không có một chút lưu niệm.
"Đã có người yêu sao?" Giang Thự đứng ở nơi đó, cứ như vậy nhìn Quý Liên Tinh, "Hắn đối với em tốt không?"
"Rất tốt, tốt hơn chị." Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự, ánh mắt sắc nhọn rất cố tình, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc nàng lại đâm một đao vào tim Giang Thự, "Ít nhất cô ấy sẽ không phản bội tôi."
Giang Thự há hốc miệng, lời đến bên miệng vẫn không nói ra khỏi miệng, nói cái gì chứ? Hình như là có chút yếu ớt bất lực, cho dù nói ra chuyện của Lan Việt, có phải cũng hơi muộn rồi hay không?
Giữa hai người đột nhiên có chút yên tĩnh, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngoài cửa có thêm một người, ngay sau đó truyền đến một giọng nữ: "Tiểu Quý, Vệ Nhiên bảo em lát nữa đến ăn dưa hấu."
Giang Thự quay đầu nhìn lại, cả người người phụ nữ mang theo phong tư yểu điệu gợi cảm, cô ấy có một mái tóc dài cuộn sóng màu nâu nhạt, một đôi mắt sáng, giữa mặt mày truyền lại đều là nhu tình, đại khái cao 1m7, mặc một cái váy dài màu đen, người vừa trắng vừa đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
Người nọ đầu tiên là nhìn về phía Quý Liên Tinh, lại nhìn về phía Giang Thự.
Trong nháy mắt, Hứa Thư Hạ rõ ràng có chút hoảng loạn, đây là tình huống gì vậy? Người phụ nữ xa lạ trước mắt này khí thế thật mạnh mẽ, có chút giống nữ vương từ trong ti vi bước ra, chỉ là ánh mắt của cô rất có địch ý, Hứa Thư Hạ chưa làm gì có chút mơ hồ.
"Tiểu Hạ." Quý Liên Tinh đi về phía cô ấy, thuận thế nắm tay cô ấy, "Cuối cùng chị cũng tới."
Hứa Thư Hạ bị nắm tay càng bối rối, Tiểu Quý thế mà lại nắm tay cô ấy? Tiểu Quý chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với người khác lại nắm tay cô ấy?
Nhưng thông minh như Hứa Thư Hạ, rất nhanh liền ý thức được cái gì, cô ấy nhìn người trước mắt này, lại nhìn Quý Liên Tinh, một giây sau liền tự nhiên gật đầu, cười nói: "Vừa rồi bận rộn, nhớ em đang chờ lại lập tức tới đây."
"Ừ, em có hơi mệt." Quý Liên Tinh ôm tay Hứa Thư Hạ, tựa vào vai cô ấy.
Giang Thự chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, đau thấu tim, cô gái từng thuộc về cô bây giờ đang ở trong lòng người khác.
"Đi, về nhà thôi~" Hứa Thư Hạ kéo Quý Liên Tinh chuẩn bị rời đi.
Kết quả phía sau truyền đến giọng nói của Giang Thự: "Đừng đi."
Giọng nói của cô run lên, mang theo vài phần không cam lòng và không tình nguyện.
Quý Liên Tinh không để ý đến cô, đi theo Hứa Thư Hạ rời đi, ngay tại một khắc họ sắp bước ra cửa lớn kia, Giang Thự có chút sốt ruột, cô cảm thấy mặc kệ Quý Liên Tinh có người yêu hay không, hiểu lầm kia cũng phải cởi bỏ mới được.
"Lúc trước là Lan Việt bỏ thuốc cho chị, những gì em nhìn thấy đều là giả, mặc kệ em có tin hay không, là giả, đều là giả." Giang Thự nhìn bóng lưng mảnh mai của Quý Liên Tinh, có chút nghẹn ngào, "Chị có video, chị không phản bội em, mặc kệ em nghĩ như thế nào, không phản bội chính là không phản bội."
Bước chân Quý Liên Tinh dừng lại, nàng quay đầu nhìn Giang Thự, trong ánh mắt đã không còn thâm tình, ngược lại mang theo vài phần mỉa mai, "Thứ nhất, đoạn văn vừa rồi của chị rất kịch tính. Thứ hai, tôi không thích chị nữa."