Chương 53: Đêm nay không có sao trời
Đảo mắt đã đến thứ ba.
Hôm nay Dụ Mộng đi công tác về nhà, cô ấy và Quý Liên Tinh đã hẹn trước muốn cùng nhau ăn tối, kế hoạch là cơm nước xong sẽ đi đón mèo của cô ấy đi.
Vốn dĩ Quý Liên Tinh muốn mang Giang Thự đi cùng, nhưng buổi sáng Lan Việt và Giang Thự có hẹn.
Về Lan Việt, Quý Liên Tinh không thích cô ấy, nhưng cũng không thể cứ như vậy không cho Giang Thự liên lạc với cô ấy.
Nếu mỗi người đều có hẹn, vậy thì chia nhau hành động.
Sáu giờ chiều, Quý Liên Tinh đúng giờ tan làm, lần này nàng không đợi Giang Thự, mà trực tiếp ra ngoài ngồi tàu điện ngầm.
Nàng và Dụ Mộng hẹn nhau ở một khu ẩm thực ở trung tâm thành phố, đi tàu điện ngầm chỉ cần một trạm.
Vừa chen vào tàu điện ngầm liền nhận được tin nhắn của Giang Thự.
【Làm gì mà đi nhanh như vậy? Người cũng không kịp nhìn một cái!】
Cách văn tự cũng cảm nhận được ngữ khí của cô, Quý Liên Tinh cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Giang Thử lúc này, có lẽ là ngạo kiều cộng thêm một chút đáng yêu.
Vì thế nụ cười bất giác lan ra, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, nhưng tin nhắn trả lời lại là:
【 Hẹn Dụ Mộng ăn thịt nướng, đói bụng đói bụng.】
Bên này Giang Thự biểu hiện đang nhập vào, kết quả chỉ gửi một cái meme chó con rơi lệ, tỏ vẻ mình rất tức giận.
Hai người cách di động gửi tin nhắn trong chốc lát, thẳng đến khi Quý Liên Tinh xuống tàu điện ngầm mới ngừng đối thoại.
Dụ Mộng là từ sân bay chạy tới, lúc tới trên tay còn kéo vali hành lý, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản trái tim yêu thích ẩm thực của cô ấy.
Cô ấy thích đồ ăn ngon, mấy năm nay cùng Quý Liên Tinh tìm hiểu khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố A, hôm nay hai nàng muốn đến một nhà hàng ăn thịt nướng.
Vừa thấy mặt Dụ Mộng liền trêu chọc Quý Liên Tinh một trận: "Chậc, bạn gái cậu thật sự không đến?"
"Chị ấy có việc, lần sau cùng đi." Bạn gái, cách xưng hô này Quý Liên Tinh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, luôn cảm thấy... Rất không chân thật.
Dụ Mộng cười nói: "25 năm, rốt cuộc cũng yêu đương." Tựa hồ Dụ Mộng rất tò mò về Giang Thự, lại hỏi: "Cậu và chị ấy phát triển đến đâu rồi?"
"Này!" Quý Liên Tinh ngắt lời cô ấy, "Ai đời vừa gặp mặt đã hỏi những thứ này."
Mặt nàng lúc này thật sự đỏ thấu, lan tràn đến cổ.
Trước kia không phải chưa từng thảo luận qua những thứ này với Dụ Mộng, chỉ là khi chính nàng biến thành đương sự, vẫn cảm thấy tương đối xấu hổ, có loại cảm giác bị công khai xử phạt.
"Được rồi được rồi, ăn thịt nướng đi, vừa ăn vừa nói!" Dụ Mộng đặt một tay lên vai Quý Liên Tinh, cô ấy rõ ràng thấp hơn Quý Liên Tinh ba cm, nhưng vẫn rất thích động tác này, bắt đầu từ cấp ba đã vậy.
Hai người trước tiên gửi hành lý ở trung tâm thương mại, tiếp theo đi về phía phố ẩm thực, thẳng đến tiệm thịt nướng kia.
Đang là giờ cao điểm tan làm, người đến ăn cơm rất nhiều, hai người lấy số chờ ở bên ngoài, vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.
"Tôi có lẽ sắp thăng chức." Dụ Mộng nói, "Lần này đi công tác, dù sao ông chủ cũng đã xác định, tháng sau mình sẽ được tăng lương."
Quý Liên Tinh giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh vậy trời! Không hổ là cậu." Năng lực nghiệp vụ của Dụ Mộng thật sự không thể chê, người này so với cuồng công việc còn thích làm việc hơn, vừa nghiêm túc vừa cố gắng.
"Haizz, còn không phải là đua ra, thời gian trước thức đêm đều chịu đựng khiến mình rụng tóc." Dụ Mộng gãi gãi tóc của mình, cũng may tóc cô ấy nhiều, chịu được giày vò, "Đúng rồi, nói một chút cậu và Giang Thự đi? Mình đặc biệt tò mò hai người tại sao lại ở bên nhau?"
Quý Liên Tinh đem chuyện xảy ra gần đây một năm một mười nói rõ ràng.
Dụ Mộng bên này nghe xong, híp mắt cười nói: "Cho nên nói chị ấy thổ lộ trước?"
"Mình cũng không biết ai thổ lộ trước, dù sao cũng tự nhiên vậy ở bên nhau."
Nói đến Giang Thự, Quý Liên Tinh cẩn thận suy nghĩ mới ý thức được, kỳ thật Giang Thự rất suy nghĩ cho nàng, chỉ cần nàng nói ra, Giang Thự cơ bản đều nghiêm túc suy nghĩ qua.
Ví dụ như không làm tình nhân nữa, ví dụ như đừng tặng những thứ quý giá nữa, ví dụ như rất nhiều rất nhiều chi tiết......
"Chậc, mình cũng có chút ghen tị đó." Dụ Mộng ngoài mặt nói, kỳ thật trong lòng cảm thấy vui cho Quý Liên Tinh, dù sao người mình thích nhiều năm như vậy cũng thích mình, cảm giác đó hẳn là tương đối bất đồng đi.
Lúc này phía sau máy chiếu hô lên: "Mời khách hàng số A007 vào quán dùng cơm."
Dụ Mộng đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta vào rồi nói sau."
*
Lúc Giang Thự tan làm là sáu giờ mười phút, Lan Việt đã sớm ở dưới lầu chờ cô.
Nói đến Lan Việt, mặc dù lần trước hành vi rất thất lễ, nhưng cô ấy dù sao cũng cùng Giang Thự cùng nhau lớn lên, trung học cơ sở trung học phổ thông đại học đều ở cùng một trường học, bạn bè hơn hai mươi năm, không thể nào bởi vì chuyện như vậy liền ầm ĩ.
Xe chạy đến dưới lầu công ty, Giang Thự từ xa đã nhìn thấy Lan Việt vẫy tay với cô.
Lan Việt tính cách cởi mở, nụ cười của cô ấy có sức cuốn hút siêu mạnh, cho nên khi Giang Thự nhìn thấy cô ấy, vẫn gật đầu cười với cô ấy.
Khi xe chạy đến trước mặt Lan Việt, Lan Việt rất chủ động, chủ động mở cửa xe ghế phụ, thành thạo ngồi lên.
"Em đã đợi chị mười phút rồi đó!" – Lan Việt khép áo khoác lại, đóng chặt cửa sổ, ghế dựa hạ xuống, tìm một tư thế ngồi thoải mái.
"Buổi tối ăn cái gì?" Giang Thự liếc mắt nhìn cô ấy, chú ý tới Lan Việt xách một cái túi, "Lại xách cái gì?"
Lan Việt quay lại nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười, "Rượu vang chị thích, đặc biệt mang về cho chị."
"Ồ." Giang Thự nghe nói như thế, theo bản năng nghĩ đến dĩ nhiên là Quý Liên Tinh, ngày hôm qua Quý Liên Tinh nói, không uống rượu liền kêu chị gái, cổ họng cô trượt một chút, chuyển đề tài:" Chuẩn bị đi ăn nhà hàng nào?
"Đến nhà chị."
"Hả?" Giang Thự có chút bất ngờ, "Không ăn ở bên ngoài sao?"
Lan Việt ghé sát vào một chút, mở điều hòa trong xe, trên người cô ấy mang theo một mùi phấn.
"Hôm đó là em không đúng rồi, hôm nay chiên cho chị thịt bò bít tết chúng ta uống chút rượu, việc này tạm thời cứ cho qua được không? Về chim hoàng yến nhỏ kia của chị, vừa lúc cô ấy trở về em mặt đối mặt nhận lỗi với cô ấy?"
À, thì ra là vì chuyện này.
Giang Thự ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng vẫn là để ý, cô cảm thấy Lan Việt nợ Nhím Nhỏ một lời xin lỗi. Hiện tại nếu Lan Việt nguyện ý xin lỗi, lần trước cũng nói là lần cuối cùng, vậy vẫn nên cho một hạ xuống một bước.
"Chắc chắn đến nhà tôi? Không có gì ăn."
Lan Việt gật đầu, "Đến nhà chị, em làm cho chị một hương vị mới, chị nhất định thích."
Giang Thự không hề phòng bị cô ấy, đạp chân ga lái xe về nhà.
"Đúng rồi, tôi yêu rồi." Lộ trình chạy được một nửa, Giang Thự bỗng dưng nói một câu như vậy.
Lan Việt tựa đầu vào cửa sổ xe, khi nghe được câu này thì sửng sốt một chút, chợt quay đầu, giọng điệu bình thản: "Cùng cô gái đó sao?"
"Đúng, cùng cô ấy."
"Xác định là thật sự động lòng?"
Giang Thự cười gật đầu, lại nói: "Tôi biết băn khoăn của em, em sợ cô ấy là kẻ đào mỏ, ở chỗ tôi kiếm tiền đúng không. Nhưng cô ấy thật sự không phải, có lẽ rảnh rỗi hai người có thể tìm hiểu thêm một chút."
"Hiểu cái gì?" Lan Việt đặt một tay lên lông mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương vài cái.
"Em cùng cô ấy giao lưu sẽ biết, cô ấy là một người rất đơn thuần."
Lan Việt không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua thật lâu mới nói tiếp: "Chị thích là tốt rồi."
Giang Thự cũng không phát giác có cái gì không ổn, ngoại trừ Lan Việt càng thêm trầm mặc hơn bình thường. Nhưng điều này rất bình thường, Lan Việt say xe, lúc ngồi xe cô ấy thường không thích nói chuyện.
Bảy giờ tối, Giang Thự đứng ở cửa nhà, ấn dấu vân tay mở cửa, Lan Việt liền đứng ở phía sau cô.
"Đã lâu rồi em không tới đúng không?"
"Nửa năm rồi." Lan Việt theo cô vào nhà, Giang Thự mở tủ giày, lộ ra một đôi dép tình nhân, Giang Thự mang một đôi trong đó.
Ngay sau đó, Giang Thự cầm một đôi dép khác đưa cho Lan Việt, "Mang cái này, rất ấm."
Nhận lấy dép lê, ánh mắt Lan Việt dừng trên tủ giày, hai người có dép tình nhân. Lại nhìn cô ấy, mang chính là dành riêng cho khách.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài mặt lại không lộ ra chút nào, cô ấy yên lặng mang dép lê, đặt giày của mình bên cạnh tủ giày, đi theo Giang Thự vào trong.
Bố cục đại thể trong phòng không có gì thay đổi, so với trước kia không kém bao nhiêu, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra trong phòng đã có thêm dấu vết của một người khác.
Ví dụ như gối ôm đôi trên sô pha, cùng với hai ly cà phê trên bàn trong phòng ăn, đảo qua đảo lại, phát hiện trên ban công thế mà còn có thêm một con mèo.
"Chị nuôi mèo lúc nào vậy?" Lan Việt nhíu mày, cô ấy không thích mèo.
"Của bạn cô ấy, mới tới hôm chủ nhật, phỏng chừng hôm nay liền mang về rồi." Giang Thự nhìn mèo con, tuy rằng chỉ ở chung hai ngày, nhưng có chút không nỡ.
"Ồ." Lan Việt đến sô pha ngồi xuống, nhìn Giang Thự đi về phía phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong lòng khó chịu. Người phụ nữ kia đã hoàn toàn tiến vào cuộc sống của Giang Thự, mà Giang Thự hình như cũng rất tự nhiên tiếp nhận.
"Uống gì?" Giang Thự mở tủ lạnh, hỏi cô ấy.
"Em không uống, đợi chút uống rượu." Lan Việt đứng dậy, lấy chai rượu vang đỏ trong túi ra, từ năm sản xuất xem ra, đích thật là giá trị xa xỉ, là một loại rượu vang đỏ vô cùng đáng thưởng thức.
"Cơm tối em nấu hay tôi nấu?" Giang Thự mở tầng dưới tủ lạnh, lấy ra hai miếng thịt bò bít tết, mì Ý, nói với Lan Việt: "Đông lạnh nhanh, nhà tôi chỉ có cái này."
Giang Thự không thích ăn cơm Tây lắm, thiên vị đồ ănTrung Quốc một chút, mà Lan Việt vừa vặn ngược lại với cô, chỉ thích ăn một ít thịt bò bít tết máu chảy đầm đìa.
"Để em nấu đi." Lan Việt đến phòng bếp đi, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, thấy Giang Thự có ý muốn rời đi, đột nhiên có chút không muốn để cho cô đi, vì vậy một giấy trước khi Giang Thự sắp bước ra phòng bếp, cô ấy mở miệng: "Nếu không chị đứng ở bên cạnh, chúng ta tâm sự một chút?"
Giang Thự đã một chân bước ra ngoài lại lui trở về.
"Đợi chút ăn cơm nói được không?" Giang Thự nhìn Lan Việt, ánh mắt trong suốt, cô cười chỉ chỉ vị trí thư phòng, giải thích: "Hôm nay còn có một hội nghị phải tổng kết một chút, đại khái nửa giờ."
"Cũng được, chị đi đi, em nấu xong sẽ gọi chị."
Lan Việt bên này đã xoay người đến trong bồn rửa rau dưa, Giang Thự quay người đi đến thư phòng......
Bông cải xanh bị Lan Việt bẻ thành từng cánh từng cánh, cà rốt bị cắt thành sợi, tất cả hình như đều bình thường như vậy.
Chỉ là lúc rau dưa ngâm nước, Lan Việt đứng ngẩn người, trong lòng đang tính toán, lại vô tình nhìn thấy bình cà phê trên tủ kia, trên đó dán tờ giấy là: Nhím mỗi ngày đều phải uống một muỗng.
Cái loại cảm giác ghen tị bị cô ấy đè nén này tập kích trong lòng, giống như một con ác ma lần nữa hung hăng bóp cổ cô ấy.
Nàng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì một phụ nữ xuất hiện không đến nửa năm liền muốn thay thế 12 năm tình cảm của cô ấy và Giang Thự? Chẳng lẽ bởi vì không có một túi da đẹp sao?
Đó là một người phụ nữ dối trá cỡ nào chứ, cùng Giang Thự ở bên nhau, lại đi khách sạn gặp riêng người đàn ông khác, cho rằng lặng lẽ làm như vậy, người khác sẽ không biết sao? Nàng có xứng đáng với tình yêu của Giang Thự không?
Chiếc muỗng Lan Việt cầm trong tay hung hăng đè xuống nước, bó bông cải xanh trong nước bị cô ấy đập nát bét.
Con người trong hoàn cảnh nào sẽ làm ra chuyện không có lý trí đây?
Trong hầu hết các trường hợp, là khi lợi ích thực sự bị đụng đến.
Lan Việt càng cảm thấy tình yêu của mình bị chiếm hữu.
Về dục vọng tình yêu, cho dù cô ấy không thừa nhận, nhưng cũng không thể trốn tránh sự thật kia, dục vọng của cô ấy quả thật đến từ chính Giang Thự.
Loại tình tố liên quan đến tình yêu say đắm này, là bắt đầu nảy mầm từ thời đại học, nhưng cô ấy không dám biểu đạt, rồi lại rất đố kỵ, bên dưới bề ngoài hoa lệ ngăn nắp, cất giấu một con chuột sống trong cống ngầm, dơ bẩn lại nhát gan.
Cô ấy sắp bị cái loại ghen tị và chiếm hữu dục này hành hạ điên mất, Giang Thự sao lại có thể thuộc về người khác chứ? Giang Thự không thể thuộc về người khác, cho dù là cô ấy không chiếm được, người khác cũng không thể có được.
Vì vậy, sau khi bữa tối được chuẩn bị xong, cô ấy lấy hộp "Chlorpheniramine" ra khỏi túi xách.
Thời đại học, Giang Thự có một thời gian phát ban, đã từng thử qua loại thuốc này, sau khi cô uống vào sẽ buồn ngủ, nếu như phối hợp thêm một chút rượu vang đỏ, cô hẳn là sẽ ngủ.
Ánh mắt Lan Việt dừng ở trên chai rượu kia, mặc không lên tiếng rót cho Giang Thự một ly......
"Có thể ăn cơm rồi!" Lan Việt hô một tiếng với người trong thư phòng, ngay sau đó nghe thấy tiếng góc ghế.
Cô ấy nghĩ thầm, thật tốt biết bao, nếu người ở cùng Giang Thự là cô ấy, nếu Giang Thự thuộc về cô ấy......
"Người yêu của chị mấy giờ về?" Lan Việt chuyển bữa tối lên bàn trà, hình như không có ý định ăn cơm trên bàn ăn.
"Cô ấy nói cơm nước xong đi dạo phố một lát sẽ trở về." Giang Thự ngồi ở một bên sô pha, nhìn cơm Tây phối với rượu vang đỏ, đây là phong cách của Lan Việt, cô ấy thích ăn như vậy.
"Cô ấy trở về thấy em ở đây sẽ không tức giận chứ?" Lan Việt vừa cười vừa cầm điều khiển từ xa mở TV, tùy tiện chọn một bộ phim ra xem.
"Phụt, có cái gì mà tức giận." Giang Thự có chút đói bụng, xiên một miếng bông cải xanh đưa vào miệng.
"Ồ? Rượu đã xong chưa?"
Lan Việt nâng ly rượu lên, lắc lắc ly rượu bên trong, cười nói: "Cạn một ly? Kính tình bạn hai mươi năm của chúng ta."
Cô ấy mua chính là loại rượu vang đỏ Giang Thự thích nhất, bầu không khí vừa đến, Giang Thự đột nhiên cũng có chút muốn uống rượu, vì vậy nâng ly lên nhấp một ngụm.
Lan Việt nhìn cô chằm chằm, mắt thấy rượu đỏ nuốt xuống cổ họng, ánh mắt dời đi, nhìn TV, phía trên đang chiếu một đám ác ma muốn phân chặt một con heo.
"Lại nói em vốn dĩ không muốn về nước." Lan Việt nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Giang Thự, trong ánh mắt có thêm vài phần nồng tình, "Nhưng em luyến tiếc chị và Lý Hướng Ngạn, bạn bè bên ngoài không phải bạn bè chân chính, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là về nước thì tốt hơn."
"Tôi không biết ở nước ngoài có cái gì tốt, ở trong nước tốt biết bao, trị an tốt, nhân tình tốt, cái gì cũng tốt." Giang Thự cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào miệng, thịt có chút già, mùi vị bình thường, vị tiêu quá nặng, cô đặt nĩa xuống, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu vang thấy đáy, Lan Việt nhanh chóng giúp cô rót đầy.
"Giang Thự, chúng ta vẫn là bạn tốt sao?" Lan Việt lắc lắc ly rượu, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Đương nhiên rồi." Giang Thự không chút suy nghĩ liền đáp, "Em biết đấy, trong số những bạn bè, tôi chỉ tin tưởng em và Hướng Ngạn, chúng ta cùng nhau lớn lên."
Cổ họng Lan Việt nghẹn lại, nội tâm mãnh liệt, cảm xúc xông thẳng lên, vọt tới trong mắt, có chút muốn rơi lệ.
"Vậy thì đúng." Cảm xúc của cô ấy có chút dâng cao, "Nếu em làm chuyện gì chị không thích, đó cũng không phải hại chị, em sẽ không hại chị."
Cô ấy cứ như vậy lặp lại câu "Em sẽ không hại chị", dùng phương thức như vậy để tê liệt chính mình.
Cô ấy tự nói với chính mình, Quý Liên Tinh kia không đáng, Giang Thự nên là của cô, cho dù Giang Thự bị thương trong tình yêu, cuối cùng cũng có thể trở lại cảng tránh gió của cô ấy, cô ấy mới thật sự là người yêu Giang Thự.
"Sao đột nhiên lại nói những lời này? Kỳ kỳ lạ lạ." Giang Thự ly rượu không rời tay, cứ như vậy nhìn Lan Việt, cảm thấy sau khi cô ấy xuất ngoại trở về tính cách thay đổi, có đôi khi cứ lẩm bẩm.
"Không có gì." Lan Việt nhìn cô, nở nụ cười, "Thêm một ly nữa được không?"
Giang Thự hào sảng cụng vào cô ấy một cái, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Chút rượu này đối với Giang Thự mà nói không tính là gì, cũng chỉ uống xoàng vài ly.
Ngay khi cô chuẩn bị ăn thêm chút bít tết, đầu có hơi nặng.
"Sao vậy?" Lan Việt hỏi cô.
"Không có gì, có chút không thoải mái, có thể gần đây quá mệt mỏi."
Tầm mắt Giang Thự bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm thấy đồ vật bốn phía đều đang xoay vòng, mí mắt và đầu rất nặng, rất buồn ngủ, nhưng mà uống rượu rõ ràng là phạm vi cô có thể chấp nhận mà.
"Lại nói Quý Liên Tinh, em thật sự nên xin lỗi cô ấy." Trong hoảng hốt, trong đầu Giang Thự hiện ra bóng dáng Quý Liên Tinh, "Tôi thật sự rất thích cô ấy."
Vừa dứt lời, Giang Thự cảm thấy đầu rất nặng, theo bản năng ngửa ra sau, nằm trên sô pha.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, tim Lan Việt đập cực nhanh.
Cô ấy nhìn Giang Thự, biểu tình có chút phức tạp, "Thích cô ta, nhưng ai tới thích em đây?"
Cô ấy rất nhanh liền đứng dậy, đến trong túi xách của mình lấy đồ đã sớm chuẩn bị xong.
Nếu đã đi đến bước này, vậy thì đi hết đoạn đường còn lại.
Giang Thự mặc một chiếc áo sơ mi, bên trong là một chiếc áo thun đơn giản, Lan Việt cởi cúc áo của cô, động tác trên tay không dám quá lớn, dù sao Giang Thự chỉ ngủ ngất đi, chứ không phải thật sự ngất đi.
Không cách nào ở trên người Giang Thự có động tác quá lớn, Lan Việt chỉ có thể động thủ trên người mình, đầu tiên cô ấy cởi quần áo, chỉ còn lại áo lót.
Ngay sau đó cô ấy mở hộp bao ngón tay đã sớm chuẩn bị kia ra, lấy ra hai cái mở ra, làm bộ đã dùng qua, ném lên bàn.
Tất cả đã ổn thỏa.
"Sàn sạt ——" Lan Việt nghe được tiếng động, tim đập nhanh hơn, cô ấy nhắm mắt lại nằm bên cạnh Giang Thự, kết quả "Hưu" một cái, từ ban công thoát ra một cái bóng trắng, mở to mắt nhìn, phát hiện là con mèo kia.
Nó đang liếm ngón chân Lan Việt, Lan Việt nhẹ nhàng đá nó, con mèo kia bị bất ngờ, rất nhanh lại trốn ra ban công.
Thời gian là chín giờ hai mươi tối.
*
"Đã lâu rồi không có ăn no như vậy." Dụ Mộng và Quý Liên Tinh từ tiệm thịt nướng đi ra, giờ này, đường phố vẫn ồn ào như cũ.
Quý Liên Tinh nhìn đồng hồ, "Mới tám giờ rưỡi, chúng ta lại đi dạo?"
Dụ Mộng đề nghị: "Được đó, đi uống trà sữa tiệm lần trước nói đi!"
Nói đến trà sữa, Quý Liên Tinh nhớ tới Giang Thự, các nàng vẫn luôn muốn đến uống tiệm kia, nhưng mỗi lần đều không đúng lúc, đã như vậy, vậy nàng liền đóng gói thay nàng mang về nhà vậy.
Lúc gọi món Quý Liên Tinh còn cố ý gọi hai ly.
"Một mình chị ấy uống hai ly?"
"Lan Việt còn ở nhà chị ấy."
Lúc ăn cơm Dụ Mộng hiểu được hành vi lần trước của Lan Việt đối với Quý Liên Tinh, cho nên tỏ vẻ không hiểu, "Cậu mua cho Giang Thự thôi, người kia có thích uống hay không."
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Mình cũng không muốn mua, nhưng ngộ nhỡ Giang Thự áy náy mặt mũi, đưa trà sữa cho người kia, vậy Thử Thử của mình chẳng phải là không uống được trà sữa sao?" Nàng lấy di động quét mã, "Mua thêm hai ly đi, dù sao cũng không đắt."
"Eo~~" Dụ Mộng rùng mình một cái, "Thử Thử của cậu, chậc chậc chậc, Thử Thử của cậu, chua đến rồi!!"
"A, là Giang Thự, không phải Thử Thử." Quý Liên Tinh nở nụ cười, rất kỳ quái, không biết vừa rồi sao lại tự nhiên nói như vậy.
Hai người mua trà sữa đi về hướng nhà, trung tâm thành phố cách nhà Giang Thự không xa, vừa đi vừa uống, vừa uống vừa trò chuyện.
Cùng Dụ Mộng chỉ cần gặp mặt cũng sẽ không mới lạ, luôn có lời nói không hết.
Hai người đi ra khu phố xá sầm uất, dọc theo đường mà đi, đèn đường kéo dài bóng dáng của các nàng, trong không khí mang theo một mùi trà sữa ấm áp.
"Ai, cũng thật tốt, nhà mình nợ cũng trả hết." Dụ Mộng phát ra cảm thán, "Mình có đôi khi đều suy nghĩ, chúng ta đã vượt qua những ngày đó như thế nào?"
Cô ấy chỉ khoảng thời gian khó khăn thời đại học, điều kiện gia đình Dụ Mộng còn đỡ, không phải đại phú đại quý, nhưng ăn uống không lo, nhưng năm ba đại học cha bị bệnh, tốn rất nhiều tiền, gia đình ngay cả nhà cũng thế chấp.
Vốn túng quẫn chỉ có Quý Liên Tinh, sau đó Dụ Mộng cũng gia nhập hàng ngũ "Nan tỷ nan muội", hai người cùng nhau làm thêm kiếm tiền, vì không muốn chậm trễ việc học cho nên thời gian rất eo hẹp.
Lúc học đại học người khác đang yêu đương, lúc học đại học thì hai nàng đang liều mạng kiếm tiền.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, Quý Liên Tinh cảm thấy chỉ là hiện tại cảm thấy khổ, khi đó hình như thật sự không cảm thấy khổ.
"Không có việc gì, hiện tại cuộc sống từ từ tốt lên." Nàng nhìn về phía Dụ Mộng, cười nói: "Qua hai năm nữa, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, cậu còn nhớ ước mơ hồi cấp 3 của chúng ta không?" Bóng dáng Dụ Mộng rơi vào bóng dáng Quý Liên Tinh, hai người tay trong tay đi về phía trước.
Quý Liên Tinh cười ra tiếng, "Ha ha, đương nhiên nhớ, nói muốn mở nhà trọ ngồi thu tiền??"
Dụ Mộng cũng cười đến ngửa tới ngửa lui, "Ha ha, mở nhà trọ này mỗi người mấy chục triệu mở không được, quả nhiên chúng ta lúc còn trẻ thật đơn thuần a!"
Hai người một đường vui cười, nói chuyện quá khứ, cũng nghĩ tương lai.
Chín giờ hai mươi phút, đến cửa chung cư.
"Đi thôi, đi lên đón Hùng Hùng về nhà."
Dụ Mộng lại lắc đầu, "Không đi không đi, bạn chị ấy ở đây, ngại lắm, cậu đi lên ôm Hùng Hùng xuống, đồ còn lại hôm nào mình tới lấy."
"Cũng được, các cậu cũng không quen, muốn gặp mặt rất ngại."
Quý Liên Tinh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Thự, nói nàng đến cửa chung cư chuẩn bị đi lên.
"Vậy cậu chờ mình, mình đi lên mang Hùng Hùng xuống."
Quý Liên Tinh cứ như vậy xoay người lên lầu, lúc tiến vào thang máy, nàng còn tự gửi tin nhắn cho Giang Thự.
Trong thang máy, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm trà sữa trong tay ngẩn người, hương vị này Giang Thự sẽ thích chứ? Cô thích trà xanh nhất.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, Quý Liên Tinh đi ra ngoài, đi về phía cửa nhà, trên hành lang là tiếng bước chân của nàng, càng đi cảm thấy tim đập càng nhanh, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Đè xuống hoảng loạn, nghĩ thầm Lan Việt bất quá cũng chỉ là bạn của Giang Thự mà thôi, dù sao sau này vẫn phải gặp mặt.
Cho dù lần đầu tiên gặp mặt không thoải mái, nhưng vẫn phải có người đến phá vỡ thành kiến nhau, vì vậy Quý Liên Tinh lớn mật bước ra bước đầu tiên, nàng đặt tay lên cửa, khoảnh khắc vân tay mở cửa, cửa phát ra tiếng tích tích, nàng đẩy cửa vào.
Trong phòng mang theo mùi rượu, rất yên tĩnh.
"Em về rồi đây!" Quý Liên Tinh ở cửa ra vào thay giày.
Không ai trả lời nàng.
Nàng đi qua cửa chính, nhìn về phía phòng khách, chỉ liếc mắt một cái, ngây ngẩn cả người, cùng lúc trà sữa trong tay rơi xuống đất, mùi vị ngọt ngào rơi nát bấy.
Cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời dừng ở trước mắt, chưa bao giờ tưởng tượng qua, không dự liệu qua, rượu vang đỏ cùng cơm Tây trên bàn kia, quần áo tán loạn trên mặt đất.
Lan Việt trên người không mặc gì, cứ như vậy ôm người phụ nữ kia.
Quý Liên Tinh cả người run rẩy, đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh sô pha lại thấy được mặt Giang Thự, ngay sau đó, ánh mắt vừa chuyển, là bao ngón tay trên bàn.
Giang Thự mặc quần áo, nhưng Lan Việt không mặc, Giang Thự một tay ôm eo Lan Việt, động tác tự nhiên như vậy.
Trong nháy mắt, giống như thứ gì đó sụp đổ, hoàn toàn, vỡ triệt để.
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, lỗ tai vẫn ong ong, giống như hít thở không phải không khí, mà là ngọn lửa nóng bỏng, nhảy vào trong lồng ngực, làm trái tim cháy đến đau đớn.
"Giang Thự?" Quý Liên Tinh gọi cô một tiếng, nhưng cô không đáp lại.
Lan Việt mơ mơ màng màng mở mắt, trong nháy mắt nhìn Quý Liên Tinh có chút mờ mịt, rất nhanh cô ấy phục hồi tinh thần lại, cuống quít kéo chăn mỏng bên cạnh, che khuất chỗ xương đòn của mình đi.
Mà Giang Thự tựa hồ còn đang ngủ, không hề có phản ứng.
"Các người đang làm gì? "Quý Liên Tinh chỉ bao ngón tay trên bàn, sắc mặt tái nhợt, giọng nói đã run rẩy.
Không được khóc, không được khóc, vào lúc này, ngàn vạn lần không được khóc. Bình tĩnh và xem cô ấy nói như thế nào.
"Xin lỗi." Lan Việt trông có chút bối rối, cô ấy từ trên sô pha đi xuống, "Tôi nghĩ chúng tôi chỉ uống say thôi."
"Uống say?" Quý Liên Tinh thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy sắp không thở nổi, dối trá, sao lại dối trá như vậy? Ghê tởm, đặc biệt ghê tởm, giống như có một đôi tay đưa vào cổ họng nàng, đem trái tim cực nóng kia sống sờ sờ kéo ra, hung hăng quăng xuống đất.
"A, đây là tình bạn của họ sao?"
"Cô biết tôi là bạn gái chị ấy không?" Quý Liên Tinh chỉ vào Lan Việt, hận không thể đem cô ấy phanh thành ngàn mảnh.
"Xin lỗi, tôi và Giang Thự không biết tại sao lại...... uống say."
"Thì ra hai người uống say cũng là tự chuẩn bị bao ngón tay, phải không?"
Nàng chống đỡ một chút sức lực cuối cùng đi tới ban công, bế lấy Hùng Hùng trong ổ.
Người trên sô pha, hình ảnh ghê tởm, khuôn mặt cô và cô ấy, so với dơ bẩn trong cống thoát nước còn thối còn dơ bẩn hơn, Quý Liên Tinh không muốn nhìn lại một lần nữa.
"Bảo chị ta sau này đừng đến làm tôi buồn nôn."
Ầm.
Tiếng đóng cửa vang dội, nhưng không đánh thức người còn đang ngủ say trên sô pha.
Lan Việt nhìn về phía cửa chính, ánh mắt trống rỗng, cô ấy vô cùng bình tĩnh mà mặc quần áo tử tế, từ bên cạnh Giang Thự nghiêng xuống, thay Giang Thự cài cúc áo sơ mi nút vào, đứng dậy thu dọn xong tàn cuộc trên bàn......
*
Mùa đông năm nay tới nhanh hơn bao giờ hết, cái lạnh trong gió còn đau hơn cả dao cắt người.
Quý Liên Tinh trong lòng ôm con mèo ngây ngốc kia, nước mắt mãnh liệt che khuất tầm mắt, thế giới của nàng trở nên mơ hồ không rõ, nện bước chân phù phiếm, giống như bước tiếp theo sẽ giẫm lên vách núi.
Nàng không biết mình đang đi về đâu, chỉ cảm thấy chân của mình đã không còn là chân, mắt không còn là mắt, nàng giống như một người mất đi linh hồn, mất đi niềm tin.
Cuộc sống cho nàng hy vọng, lại khiến nàng gặp phản bội, chẳng lẽ trên đời này không có một viên kẹo ngọt ngào chân chính sao? Có phải Thượng Đế luôn thích đùa giỡn con người?
Nàng cố gắng muốn đẩy Giang Thự ra khỏi đầu, rồi lại nhớ tới tối hôm qua câu kia "Em có thể tin tưởng chị".
Thật nực cười, tin tưởng cô cái gì chứ?
Tin tưởng một người bao dưỡng mười cô gái có thể thật sự động lòng sao? Tin lời nói ngọt ngào của cô sao? Tin rằng mình sẽ là người đặc biệt kia sao?
Hay là nói, tin tưởng cô và Lan Việt chỉ là bạn bè?
Mèo trong lòng ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh, cặp mắt tròn vo kia, màu mắt dị thường, rất đẹp.
Nó cứ nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh như vậy, không hiểu cảm xúc của nàng.
"Em có cảm thấy em giống như một con nhím không?" Khi đó Giang Thự nói với nàng ở tầng hầm bãi đỗ xe.
"Làm bạn gái tôi được không?"
"Đôi khi em khiến tôi cảm thấy rất đau lòng."
"Nhớ em."
Những lời mà linh hồn nói khi đồng chạm đều là giả sao?
Quý Liên Tinh đi về phía trước vài bước, mỗi một bước đều cảm thấy hô hấp càng khó khăn, lại giẫm thêm một bước, lòng bàn chân đột nhiên phù phiếm vô lực, bị rút hết sức lực, dưới chân mềm nhũn, ngã vào trong bụi cỏ, con mèo kia từ trong lòng nàng chạy ra, nhanh chóng chạy sang bên kia.
Ong —— Quý Liên Tinh bỗng nhiên có chút ù tai, nàng không biết mình ở đâu, nằm ở đâu, chỉ cảm thấy thở không ra hơi, có chút nghẹn lại.
Trong nháy mắt nhắm mắt lại nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Mộng.
Nàng nằm ở trên bãi cỏ, cái gì cũng không nhìn thấy, đêm nay không có sao trời, nghênh đón nàng là một mảnh đêm tối tuyệt đối cô tịch...
Hôm nay Dụ Mộng đi công tác về nhà, cô ấy và Quý Liên Tinh đã hẹn trước muốn cùng nhau ăn tối, kế hoạch là cơm nước xong sẽ đi đón mèo của cô ấy đi.
Vốn dĩ Quý Liên Tinh muốn mang Giang Thự đi cùng, nhưng buổi sáng Lan Việt và Giang Thự có hẹn.
Về Lan Việt, Quý Liên Tinh không thích cô ấy, nhưng cũng không thể cứ như vậy không cho Giang Thự liên lạc với cô ấy.
Nếu mỗi người đều có hẹn, vậy thì chia nhau hành động.
Sáu giờ chiều, Quý Liên Tinh đúng giờ tan làm, lần này nàng không đợi Giang Thự, mà trực tiếp ra ngoài ngồi tàu điện ngầm.
Nàng và Dụ Mộng hẹn nhau ở một khu ẩm thực ở trung tâm thành phố, đi tàu điện ngầm chỉ cần một trạm.
Vừa chen vào tàu điện ngầm liền nhận được tin nhắn của Giang Thự.
【Làm gì mà đi nhanh như vậy? Người cũng không kịp nhìn một cái!】
Cách văn tự cũng cảm nhận được ngữ khí của cô, Quý Liên Tinh cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Giang Thử lúc này, có lẽ là ngạo kiều cộng thêm một chút đáng yêu.
Vì thế nụ cười bất giác lan ra, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, nhưng tin nhắn trả lời lại là:
【 Hẹn Dụ Mộng ăn thịt nướng, đói bụng đói bụng.】
Bên này Giang Thự biểu hiện đang nhập vào, kết quả chỉ gửi một cái meme chó con rơi lệ, tỏ vẻ mình rất tức giận.
Hai người cách di động gửi tin nhắn trong chốc lát, thẳng đến khi Quý Liên Tinh xuống tàu điện ngầm mới ngừng đối thoại.
Dụ Mộng là từ sân bay chạy tới, lúc tới trên tay còn kéo vali hành lý, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản trái tim yêu thích ẩm thực của cô ấy.
Cô ấy thích đồ ăn ngon, mấy năm nay cùng Quý Liên Tinh tìm hiểu khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố A, hôm nay hai nàng muốn đến một nhà hàng ăn thịt nướng.
Vừa thấy mặt Dụ Mộng liền trêu chọc Quý Liên Tinh một trận: "Chậc, bạn gái cậu thật sự không đến?"
"Chị ấy có việc, lần sau cùng đi." Bạn gái, cách xưng hô này Quý Liên Tinh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, luôn cảm thấy... Rất không chân thật.
Dụ Mộng cười nói: "25 năm, rốt cuộc cũng yêu đương." Tựa hồ Dụ Mộng rất tò mò về Giang Thự, lại hỏi: "Cậu và chị ấy phát triển đến đâu rồi?"
"Này!" Quý Liên Tinh ngắt lời cô ấy, "Ai đời vừa gặp mặt đã hỏi những thứ này."
Mặt nàng lúc này thật sự đỏ thấu, lan tràn đến cổ.
Trước kia không phải chưa từng thảo luận qua những thứ này với Dụ Mộng, chỉ là khi chính nàng biến thành đương sự, vẫn cảm thấy tương đối xấu hổ, có loại cảm giác bị công khai xử phạt.
"Được rồi được rồi, ăn thịt nướng đi, vừa ăn vừa nói!" Dụ Mộng đặt một tay lên vai Quý Liên Tinh, cô ấy rõ ràng thấp hơn Quý Liên Tinh ba cm, nhưng vẫn rất thích động tác này, bắt đầu từ cấp ba đã vậy.
Hai người trước tiên gửi hành lý ở trung tâm thương mại, tiếp theo đi về phía phố ẩm thực, thẳng đến tiệm thịt nướng kia.
Đang là giờ cao điểm tan làm, người đến ăn cơm rất nhiều, hai người lấy số chờ ở bên ngoài, vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.
"Tôi có lẽ sắp thăng chức." Dụ Mộng nói, "Lần này đi công tác, dù sao ông chủ cũng đã xác định, tháng sau mình sẽ được tăng lương."
Quý Liên Tinh giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh vậy trời! Không hổ là cậu." Năng lực nghiệp vụ của Dụ Mộng thật sự không thể chê, người này so với cuồng công việc còn thích làm việc hơn, vừa nghiêm túc vừa cố gắng.
"Haizz, còn không phải là đua ra, thời gian trước thức đêm đều chịu đựng khiến mình rụng tóc." Dụ Mộng gãi gãi tóc của mình, cũng may tóc cô ấy nhiều, chịu được giày vò, "Đúng rồi, nói một chút cậu và Giang Thự đi? Mình đặc biệt tò mò hai người tại sao lại ở bên nhau?"
Quý Liên Tinh đem chuyện xảy ra gần đây một năm một mười nói rõ ràng.
Dụ Mộng bên này nghe xong, híp mắt cười nói: "Cho nên nói chị ấy thổ lộ trước?"
"Mình cũng không biết ai thổ lộ trước, dù sao cũng tự nhiên vậy ở bên nhau."
Nói đến Giang Thự, Quý Liên Tinh cẩn thận suy nghĩ mới ý thức được, kỳ thật Giang Thự rất suy nghĩ cho nàng, chỉ cần nàng nói ra, Giang Thự cơ bản đều nghiêm túc suy nghĩ qua.
Ví dụ như không làm tình nhân nữa, ví dụ như đừng tặng những thứ quý giá nữa, ví dụ như rất nhiều rất nhiều chi tiết......
"Chậc, mình cũng có chút ghen tị đó." Dụ Mộng ngoài mặt nói, kỳ thật trong lòng cảm thấy vui cho Quý Liên Tinh, dù sao người mình thích nhiều năm như vậy cũng thích mình, cảm giác đó hẳn là tương đối bất đồng đi.
Lúc này phía sau máy chiếu hô lên: "Mời khách hàng số A007 vào quán dùng cơm."
Dụ Mộng đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta vào rồi nói sau."
*
Lúc Giang Thự tan làm là sáu giờ mười phút, Lan Việt đã sớm ở dưới lầu chờ cô.
Nói đến Lan Việt, mặc dù lần trước hành vi rất thất lễ, nhưng cô ấy dù sao cũng cùng Giang Thự cùng nhau lớn lên, trung học cơ sở trung học phổ thông đại học đều ở cùng một trường học, bạn bè hơn hai mươi năm, không thể nào bởi vì chuyện như vậy liền ầm ĩ.
Xe chạy đến dưới lầu công ty, Giang Thự từ xa đã nhìn thấy Lan Việt vẫy tay với cô.
Lan Việt tính cách cởi mở, nụ cười của cô ấy có sức cuốn hút siêu mạnh, cho nên khi Giang Thự nhìn thấy cô ấy, vẫn gật đầu cười với cô ấy.
Khi xe chạy đến trước mặt Lan Việt, Lan Việt rất chủ động, chủ động mở cửa xe ghế phụ, thành thạo ngồi lên.
"Em đã đợi chị mười phút rồi đó!" – Lan Việt khép áo khoác lại, đóng chặt cửa sổ, ghế dựa hạ xuống, tìm một tư thế ngồi thoải mái.
"Buổi tối ăn cái gì?" Giang Thự liếc mắt nhìn cô ấy, chú ý tới Lan Việt xách một cái túi, "Lại xách cái gì?"
Lan Việt quay lại nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười, "Rượu vang chị thích, đặc biệt mang về cho chị."
"Ồ." Giang Thự nghe nói như thế, theo bản năng nghĩ đến dĩ nhiên là Quý Liên Tinh, ngày hôm qua Quý Liên Tinh nói, không uống rượu liền kêu chị gái, cổ họng cô trượt một chút, chuyển đề tài:" Chuẩn bị đi ăn nhà hàng nào?
"Đến nhà chị."
"Hả?" Giang Thự có chút bất ngờ, "Không ăn ở bên ngoài sao?"
Lan Việt ghé sát vào một chút, mở điều hòa trong xe, trên người cô ấy mang theo một mùi phấn.
"Hôm đó là em không đúng rồi, hôm nay chiên cho chị thịt bò bít tết chúng ta uống chút rượu, việc này tạm thời cứ cho qua được không? Về chim hoàng yến nhỏ kia của chị, vừa lúc cô ấy trở về em mặt đối mặt nhận lỗi với cô ấy?"
À, thì ra là vì chuyện này.
Giang Thự ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng vẫn là để ý, cô cảm thấy Lan Việt nợ Nhím Nhỏ một lời xin lỗi. Hiện tại nếu Lan Việt nguyện ý xin lỗi, lần trước cũng nói là lần cuối cùng, vậy vẫn nên cho một hạ xuống một bước.
"Chắc chắn đến nhà tôi? Không có gì ăn."
Lan Việt gật đầu, "Đến nhà chị, em làm cho chị một hương vị mới, chị nhất định thích."
Giang Thự không hề phòng bị cô ấy, đạp chân ga lái xe về nhà.
"Đúng rồi, tôi yêu rồi." Lộ trình chạy được một nửa, Giang Thự bỗng dưng nói một câu như vậy.
Lan Việt tựa đầu vào cửa sổ xe, khi nghe được câu này thì sửng sốt một chút, chợt quay đầu, giọng điệu bình thản: "Cùng cô gái đó sao?"
"Đúng, cùng cô ấy."
"Xác định là thật sự động lòng?"
Giang Thự cười gật đầu, lại nói: "Tôi biết băn khoăn của em, em sợ cô ấy là kẻ đào mỏ, ở chỗ tôi kiếm tiền đúng không. Nhưng cô ấy thật sự không phải, có lẽ rảnh rỗi hai người có thể tìm hiểu thêm một chút."
"Hiểu cái gì?" Lan Việt đặt một tay lên lông mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương vài cái.
"Em cùng cô ấy giao lưu sẽ biết, cô ấy là một người rất đơn thuần."
Lan Việt không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua thật lâu mới nói tiếp: "Chị thích là tốt rồi."
Giang Thự cũng không phát giác có cái gì không ổn, ngoại trừ Lan Việt càng thêm trầm mặc hơn bình thường. Nhưng điều này rất bình thường, Lan Việt say xe, lúc ngồi xe cô ấy thường không thích nói chuyện.
Bảy giờ tối, Giang Thự đứng ở cửa nhà, ấn dấu vân tay mở cửa, Lan Việt liền đứng ở phía sau cô.
"Đã lâu rồi em không tới đúng không?"
"Nửa năm rồi." Lan Việt theo cô vào nhà, Giang Thự mở tủ giày, lộ ra một đôi dép tình nhân, Giang Thự mang một đôi trong đó.
Ngay sau đó, Giang Thự cầm một đôi dép khác đưa cho Lan Việt, "Mang cái này, rất ấm."
Nhận lấy dép lê, ánh mắt Lan Việt dừng trên tủ giày, hai người có dép tình nhân. Lại nhìn cô ấy, mang chính là dành riêng cho khách.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài mặt lại không lộ ra chút nào, cô ấy yên lặng mang dép lê, đặt giày của mình bên cạnh tủ giày, đi theo Giang Thự vào trong.
Bố cục đại thể trong phòng không có gì thay đổi, so với trước kia không kém bao nhiêu, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra trong phòng đã có thêm dấu vết của một người khác.
Ví dụ như gối ôm đôi trên sô pha, cùng với hai ly cà phê trên bàn trong phòng ăn, đảo qua đảo lại, phát hiện trên ban công thế mà còn có thêm một con mèo.
"Chị nuôi mèo lúc nào vậy?" Lan Việt nhíu mày, cô ấy không thích mèo.
"Của bạn cô ấy, mới tới hôm chủ nhật, phỏng chừng hôm nay liền mang về rồi." Giang Thự nhìn mèo con, tuy rằng chỉ ở chung hai ngày, nhưng có chút không nỡ.
"Ồ." Lan Việt đến sô pha ngồi xuống, nhìn Giang Thự đi về phía phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong lòng khó chịu. Người phụ nữ kia đã hoàn toàn tiến vào cuộc sống của Giang Thự, mà Giang Thự hình như cũng rất tự nhiên tiếp nhận.
"Uống gì?" Giang Thự mở tủ lạnh, hỏi cô ấy.
"Em không uống, đợi chút uống rượu." Lan Việt đứng dậy, lấy chai rượu vang đỏ trong túi ra, từ năm sản xuất xem ra, đích thật là giá trị xa xỉ, là một loại rượu vang đỏ vô cùng đáng thưởng thức.
"Cơm tối em nấu hay tôi nấu?" Giang Thự mở tầng dưới tủ lạnh, lấy ra hai miếng thịt bò bít tết, mì Ý, nói với Lan Việt: "Đông lạnh nhanh, nhà tôi chỉ có cái này."
Giang Thự không thích ăn cơm Tây lắm, thiên vị đồ ănTrung Quốc một chút, mà Lan Việt vừa vặn ngược lại với cô, chỉ thích ăn một ít thịt bò bít tết máu chảy đầm đìa.
"Để em nấu đi." Lan Việt đến phòng bếp đi, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, thấy Giang Thự có ý muốn rời đi, đột nhiên có chút không muốn để cho cô đi, vì vậy một giấy trước khi Giang Thự sắp bước ra phòng bếp, cô ấy mở miệng: "Nếu không chị đứng ở bên cạnh, chúng ta tâm sự một chút?"
Giang Thự đã một chân bước ra ngoài lại lui trở về.
"Đợi chút ăn cơm nói được không?" Giang Thự nhìn Lan Việt, ánh mắt trong suốt, cô cười chỉ chỉ vị trí thư phòng, giải thích: "Hôm nay còn có một hội nghị phải tổng kết một chút, đại khái nửa giờ."
"Cũng được, chị đi đi, em nấu xong sẽ gọi chị."
Lan Việt bên này đã xoay người đến trong bồn rửa rau dưa, Giang Thự quay người đi đến thư phòng......
Bông cải xanh bị Lan Việt bẻ thành từng cánh từng cánh, cà rốt bị cắt thành sợi, tất cả hình như đều bình thường như vậy.
Chỉ là lúc rau dưa ngâm nước, Lan Việt đứng ngẩn người, trong lòng đang tính toán, lại vô tình nhìn thấy bình cà phê trên tủ kia, trên đó dán tờ giấy là: Nhím mỗi ngày đều phải uống một muỗng.
Cái loại cảm giác ghen tị bị cô ấy đè nén này tập kích trong lòng, giống như một con ác ma lần nữa hung hăng bóp cổ cô ấy.
Nàng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì một phụ nữ xuất hiện không đến nửa năm liền muốn thay thế 12 năm tình cảm của cô ấy và Giang Thự? Chẳng lẽ bởi vì không có một túi da đẹp sao?
Đó là một người phụ nữ dối trá cỡ nào chứ, cùng Giang Thự ở bên nhau, lại đi khách sạn gặp riêng người đàn ông khác, cho rằng lặng lẽ làm như vậy, người khác sẽ không biết sao? Nàng có xứng đáng với tình yêu của Giang Thự không?
Chiếc muỗng Lan Việt cầm trong tay hung hăng đè xuống nước, bó bông cải xanh trong nước bị cô ấy đập nát bét.
Con người trong hoàn cảnh nào sẽ làm ra chuyện không có lý trí đây?
Trong hầu hết các trường hợp, là khi lợi ích thực sự bị đụng đến.
Lan Việt càng cảm thấy tình yêu của mình bị chiếm hữu.
Về dục vọng tình yêu, cho dù cô ấy không thừa nhận, nhưng cũng không thể trốn tránh sự thật kia, dục vọng của cô ấy quả thật đến từ chính Giang Thự.
Loại tình tố liên quan đến tình yêu say đắm này, là bắt đầu nảy mầm từ thời đại học, nhưng cô ấy không dám biểu đạt, rồi lại rất đố kỵ, bên dưới bề ngoài hoa lệ ngăn nắp, cất giấu một con chuột sống trong cống ngầm, dơ bẩn lại nhát gan.
Cô ấy sắp bị cái loại ghen tị và chiếm hữu dục này hành hạ điên mất, Giang Thự sao lại có thể thuộc về người khác chứ? Giang Thự không thể thuộc về người khác, cho dù là cô ấy không chiếm được, người khác cũng không thể có được.
Vì vậy, sau khi bữa tối được chuẩn bị xong, cô ấy lấy hộp "Chlorpheniramine" ra khỏi túi xách.
Thời đại học, Giang Thự có một thời gian phát ban, đã từng thử qua loại thuốc này, sau khi cô uống vào sẽ buồn ngủ, nếu như phối hợp thêm một chút rượu vang đỏ, cô hẳn là sẽ ngủ.
Ánh mắt Lan Việt dừng ở trên chai rượu kia, mặc không lên tiếng rót cho Giang Thự một ly......
"Có thể ăn cơm rồi!" Lan Việt hô một tiếng với người trong thư phòng, ngay sau đó nghe thấy tiếng góc ghế.
Cô ấy nghĩ thầm, thật tốt biết bao, nếu người ở cùng Giang Thự là cô ấy, nếu Giang Thự thuộc về cô ấy......
"Người yêu của chị mấy giờ về?" Lan Việt chuyển bữa tối lên bàn trà, hình như không có ý định ăn cơm trên bàn ăn.
"Cô ấy nói cơm nước xong đi dạo phố một lát sẽ trở về." Giang Thự ngồi ở một bên sô pha, nhìn cơm Tây phối với rượu vang đỏ, đây là phong cách của Lan Việt, cô ấy thích ăn như vậy.
"Cô ấy trở về thấy em ở đây sẽ không tức giận chứ?" Lan Việt vừa cười vừa cầm điều khiển từ xa mở TV, tùy tiện chọn một bộ phim ra xem.
"Phụt, có cái gì mà tức giận." Giang Thự có chút đói bụng, xiên một miếng bông cải xanh đưa vào miệng.
"Ồ? Rượu đã xong chưa?"
Lan Việt nâng ly rượu lên, lắc lắc ly rượu bên trong, cười nói: "Cạn một ly? Kính tình bạn hai mươi năm của chúng ta."
Cô ấy mua chính là loại rượu vang đỏ Giang Thự thích nhất, bầu không khí vừa đến, Giang Thự đột nhiên cũng có chút muốn uống rượu, vì vậy nâng ly lên nhấp một ngụm.
Lan Việt nhìn cô chằm chằm, mắt thấy rượu đỏ nuốt xuống cổ họng, ánh mắt dời đi, nhìn TV, phía trên đang chiếu một đám ác ma muốn phân chặt một con heo.
"Lại nói em vốn dĩ không muốn về nước." Lan Việt nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Giang Thự, trong ánh mắt có thêm vài phần nồng tình, "Nhưng em luyến tiếc chị và Lý Hướng Ngạn, bạn bè bên ngoài không phải bạn bè chân chính, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là về nước thì tốt hơn."
"Tôi không biết ở nước ngoài có cái gì tốt, ở trong nước tốt biết bao, trị an tốt, nhân tình tốt, cái gì cũng tốt." Giang Thự cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào miệng, thịt có chút già, mùi vị bình thường, vị tiêu quá nặng, cô đặt nĩa xuống, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu vang thấy đáy, Lan Việt nhanh chóng giúp cô rót đầy.
"Giang Thự, chúng ta vẫn là bạn tốt sao?" Lan Việt lắc lắc ly rượu, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Đương nhiên rồi." Giang Thự không chút suy nghĩ liền đáp, "Em biết đấy, trong số những bạn bè, tôi chỉ tin tưởng em và Hướng Ngạn, chúng ta cùng nhau lớn lên."
Cổ họng Lan Việt nghẹn lại, nội tâm mãnh liệt, cảm xúc xông thẳng lên, vọt tới trong mắt, có chút muốn rơi lệ.
"Vậy thì đúng." Cảm xúc của cô ấy có chút dâng cao, "Nếu em làm chuyện gì chị không thích, đó cũng không phải hại chị, em sẽ không hại chị."
Cô ấy cứ như vậy lặp lại câu "Em sẽ không hại chị", dùng phương thức như vậy để tê liệt chính mình.
Cô ấy tự nói với chính mình, Quý Liên Tinh kia không đáng, Giang Thự nên là của cô, cho dù Giang Thự bị thương trong tình yêu, cuối cùng cũng có thể trở lại cảng tránh gió của cô ấy, cô ấy mới thật sự là người yêu Giang Thự.
"Sao đột nhiên lại nói những lời này? Kỳ kỳ lạ lạ." Giang Thự ly rượu không rời tay, cứ như vậy nhìn Lan Việt, cảm thấy sau khi cô ấy xuất ngoại trở về tính cách thay đổi, có đôi khi cứ lẩm bẩm.
"Không có gì." Lan Việt nhìn cô, nở nụ cười, "Thêm một ly nữa được không?"
Giang Thự hào sảng cụng vào cô ấy một cái, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Chút rượu này đối với Giang Thự mà nói không tính là gì, cũng chỉ uống xoàng vài ly.
Ngay khi cô chuẩn bị ăn thêm chút bít tết, đầu có hơi nặng.
"Sao vậy?" Lan Việt hỏi cô.
"Không có gì, có chút không thoải mái, có thể gần đây quá mệt mỏi."
Tầm mắt Giang Thự bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm thấy đồ vật bốn phía đều đang xoay vòng, mí mắt và đầu rất nặng, rất buồn ngủ, nhưng mà uống rượu rõ ràng là phạm vi cô có thể chấp nhận mà.
"Lại nói Quý Liên Tinh, em thật sự nên xin lỗi cô ấy." Trong hoảng hốt, trong đầu Giang Thự hiện ra bóng dáng Quý Liên Tinh, "Tôi thật sự rất thích cô ấy."
Vừa dứt lời, Giang Thự cảm thấy đầu rất nặng, theo bản năng ngửa ra sau, nằm trên sô pha.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, tim Lan Việt đập cực nhanh.
Cô ấy nhìn Giang Thự, biểu tình có chút phức tạp, "Thích cô ta, nhưng ai tới thích em đây?"
Cô ấy rất nhanh liền đứng dậy, đến trong túi xách của mình lấy đồ đã sớm chuẩn bị xong.
Nếu đã đi đến bước này, vậy thì đi hết đoạn đường còn lại.
Giang Thự mặc một chiếc áo sơ mi, bên trong là một chiếc áo thun đơn giản, Lan Việt cởi cúc áo của cô, động tác trên tay không dám quá lớn, dù sao Giang Thự chỉ ngủ ngất đi, chứ không phải thật sự ngất đi.
Không cách nào ở trên người Giang Thự có động tác quá lớn, Lan Việt chỉ có thể động thủ trên người mình, đầu tiên cô ấy cởi quần áo, chỉ còn lại áo lót.
Ngay sau đó cô ấy mở hộp bao ngón tay đã sớm chuẩn bị kia ra, lấy ra hai cái mở ra, làm bộ đã dùng qua, ném lên bàn.
Tất cả đã ổn thỏa.
"Sàn sạt ——" Lan Việt nghe được tiếng động, tim đập nhanh hơn, cô ấy nhắm mắt lại nằm bên cạnh Giang Thự, kết quả "Hưu" một cái, từ ban công thoát ra một cái bóng trắng, mở to mắt nhìn, phát hiện là con mèo kia.
Nó đang liếm ngón chân Lan Việt, Lan Việt nhẹ nhàng đá nó, con mèo kia bị bất ngờ, rất nhanh lại trốn ra ban công.
Thời gian là chín giờ hai mươi tối.
*
"Đã lâu rồi không có ăn no như vậy." Dụ Mộng và Quý Liên Tinh từ tiệm thịt nướng đi ra, giờ này, đường phố vẫn ồn ào như cũ.
Quý Liên Tinh nhìn đồng hồ, "Mới tám giờ rưỡi, chúng ta lại đi dạo?"
Dụ Mộng đề nghị: "Được đó, đi uống trà sữa tiệm lần trước nói đi!"
Nói đến trà sữa, Quý Liên Tinh nhớ tới Giang Thự, các nàng vẫn luôn muốn đến uống tiệm kia, nhưng mỗi lần đều không đúng lúc, đã như vậy, vậy nàng liền đóng gói thay nàng mang về nhà vậy.
Lúc gọi món Quý Liên Tinh còn cố ý gọi hai ly.
"Một mình chị ấy uống hai ly?"
"Lan Việt còn ở nhà chị ấy."
Lúc ăn cơm Dụ Mộng hiểu được hành vi lần trước của Lan Việt đối với Quý Liên Tinh, cho nên tỏ vẻ không hiểu, "Cậu mua cho Giang Thự thôi, người kia có thích uống hay không."
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Mình cũng không muốn mua, nhưng ngộ nhỡ Giang Thự áy náy mặt mũi, đưa trà sữa cho người kia, vậy Thử Thử của mình chẳng phải là không uống được trà sữa sao?" Nàng lấy di động quét mã, "Mua thêm hai ly đi, dù sao cũng không đắt."
"Eo~~" Dụ Mộng rùng mình một cái, "Thử Thử của cậu, chậc chậc chậc, Thử Thử của cậu, chua đến rồi!!"
"A, là Giang Thự, không phải Thử Thử." Quý Liên Tinh nở nụ cười, rất kỳ quái, không biết vừa rồi sao lại tự nhiên nói như vậy.
Hai người mua trà sữa đi về hướng nhà, trung tâm thành phố cách nhà Giang Thự không xa, vừa đi vừa uống, vừa uống vừa trò chuyện.
Cùng Dụ Mộng chỉ cần gặp mặt cũng sẽ không mới lạ, luôn có lời nói không hết.
Hai người đi ra khu phố xá sầm uất, dọc theo đường mà đi, đèn đường kéo dài bóng dáng của các nàng, trong không khí mang theo một mùi trà sữa ấm áp.
"Ai, cũng thật tốt, nhà mình nợ cũng trả hết." Dụ Mộng phát ra cảm thán, "Mình có đôi khi đều suy nghĩ, chúng ta đã vượt qua những ngày đó như thế nào?"
Cô ấy chỉ khoảng thời gian khó khăn thời đại học, điều kiện gia đình Dụ Mộng còn đỡ, không phải đại phú đại quý, nhưng ăn uống không lo, nhưng năm ba đại học cha bị bệnh, tốn rất nhiều tiền, gia đình ngay cả nhà cũng thế chấp.
Vốn túng quẫn chỉ có Quý Liên Tinh, sau đó Dụ Mộng cũng gia nhập hàng ngũ "Nan tỷ nan muội", hai người cùng nhau làm thêm kiếm tiền, vì không muốn chậm trễ việc học cho nên thời gian rất eo hẹp.
Lúc học đại học người khác đang yêu đương, lúc học đại học thì hai nàng đang liều mạng kiếm tiền.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, Quý Liên Tinh cảm thấy chỉ là hiện tại cảm thấy khổ, khi đó hình như thật sự không cảm thấy khổ.
"Không có việc gì, hiện tại cuộc sống từ từ tốt lên." Nàng nhìn về phía Dụ Mộng, cười nói: "Qua hai năm nữa, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, cậu còn nhớ ước mơ hồi cấp 3 của chúng ta không?" Bóng dáng Dụ Mộng rơi vào bóng dáng Quý Liên Tinh, hai người tay trong tay đi về phía trước.
Quý Liên Tinh cười ra tiếng, "Ha ha, đương nhiên nhớ, nói muốn mở nhà trọ ngồi thu tiền??"
Dụ Mộng cũng cười đến ngửa tới ngửa lui, "Ha ha, mở nhà trọ này mỗi người mấy chục triệu mở không được, quả nhiên chúng ta lúc còn trẻ thật đơn thuần a!"
Hai người một đường vui cười, nói chuyện quá khứ, cũng nghĩ tương lai.
Chín giờ hai mươi phút, đến cửa chung cư.
"Đi thôi, đi lên đón Hùng Hùng về nhà."
Dụ Mộng lại lắc đầu, "Không đi không đi, bạn chị ấy ở đây, ngại lắm, cậu đi lên ôm Hùng Hùng xuống, đồ còn lại hôm nào mình tới lấy."
"Cũng được, các cậu cũng không quen, muốn gặp mặt rất ngại."
Quý Liên Tinh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Thự, nói nàng đến cửa chung cư chuẩn bị đi lên.
"Vậy cậu chờ mình, mình đi lên mang Hùng Hùng xuống."
Quý Liên Tinh cứ như vậy xoay người lên lầu, lúc tiến vào thang máy, nàng còn tự gửi tin nhắn cho Giang Thự.
Trong thang máy, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm trà sữa trong tay ngẩn người, hương vị này Giang Thự sẽ thích chứ? Cô thích trà xanh nhất.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, Quý Liên Tinh đi ra ngoài, đi về phía cửa nhà, trên hành lang là tiếng bước chân của nàng, càng đi cảm thấy tim đập càng nhanh, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Đè xuống hoảng loạn, nghĩ thầm Lan Việt bất quá cũng chỉ là bạn của Giang Thự mà thôi, dù sao sau này vẫn phải gặp mặt.
Cho dù lần đầu tiên gặp mặt không thoải mái, nhưng vẫn phải có người đến phá vỡ thành kiến nhau, vì vậy Quý Liên Tinh lớn mật bước ra bước đầu tiên, nàng đặt tay lên cửa, khoảnh khắc vân tay mở cửa, cửa phát ra tiếng tích tích, nàng đẩy cửa vào.
Trong phòng mang theo mùi rượu, rất yên tĩnh.
"Em về rồi đây!" Quý Liên Tinh ở cửa ra vào thay giày.
Không ai trả lời nàng.
Nàng đi qua cửa chính, nhìn về phía phòng khách, chỉ liếc mắt một cái, ngây ngẩn cả người, cùng lúc trà sữa trong tay rơi xuống đất, mùi vị ngọt ngào rơi nát bấy.
Cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời dừng ở trước mắt, chưa bao giờ tưởng tượng qua, không dự liệu qua, rượu vang đỏ cùng cơm Tây trên bàn kia, quần áo tán loạn trên mặt đất.
Lan Việt trên người không mặc gì, cứ như vậy ôm người phụ nữ kia.
Quý Liên Tinh cả người run rẩy, đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh sô pha lại thấy được mặt Giang Thự, ngay sau đó, ánh mắt vừa chuyển, là bao ngón tay trên bàn.
Giang Thự mặc quần áo, nhưng Lan Việt không mặc, Giang Thự một tay ôm eo Lan Việt, động tác tự nhiên như vậy.
Trong nháy mắt, giống như thứ gì đó sụp đổ, hoàn toàn, vỡ triệt để.
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, lỗ tai vẫn ong ong, giống như hít thở không phải không khí, mà là ngọn lửa nóng bỏng, nhảy vào trong lồng ngực, làm trái tim cháy đến đau đớn.
"Giang Thự?" Quý Liên Tinh gọi cô một tiếng, nhưng cô không đáp lại.
Lan Việt mơ mơ màng màng mở mắt, trong nháy mắt nhìn Quý Liên Tinh có chút mờ mịt, rất nhanh cô ấy phục hồi tinh thần lại, cuống quít kéo chăn mỏng bên cạnh, che khuất chỗ xương đòn của mình đi.
Mà Giang Thự tựa hồ còn đang ngủ, không hề có phản ứng.
"Các người đang làm gì? "Quý Liên Tinh chỉ bao ngón tay trên bàn, sắc mặt tái nhợt, giọng nói đã run rẩy.
Không được khóc, không được khóc, vào lúc này, ngàn vạn lần không được khóc. Bình tĩnh và xem cô ấy nói như thế nào.
"Xin lỗi." Lan Việt trông có chút bối rối, cô ấy từ trên sô pha đi xuống, "Tôi nghĩ chúng tôi chỉ uống say thôi."
"Uống say?" Quý Liên Tinh thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy sắp không thở nổi, dối trá, sao lại dối trá như vậy? Ghê tởm, đặc biệt ghê tởm, giống như có một đôi tay đưa vào cổ họng nàng, đem trái tim cực nóng kia sống sờ sờ kéo ra, hung hăng quăng xuống đất.
"A, đây là tình bạn của họ sao?"
"Cô biết tôi là bạn gái chị ấy không?" Quý Liên Tinh chỉ vào Lan Việt, hận không thể đem cô ấy phanh thành ngàn mảnh.
"Xin lỗi, tôi và Giang Thự không biết tại sao lại...... uống say."
"Thì ra hai người uống say cũng là tự chuẩn bị bao ngón tay, phải không?"
Nàng chống đỡ một chút sức lực cuối cùng đi tới ban công, bế lấy Hùng Hùng trong ổ.
Người trên sô pha, hình ảnh ghê tởm, khuôn mặt cô và cô ấy, so với dơ bẩn trong cống thoát nước còn thối còn dơ bẩn hơn, Quý Liên Tinh không muốn nhìn lại một lần nữa.
"Bảo chị ta sau này đừng đến làm tôi buồn nôn."
Ầm.
Tiếng đóng cửa vang dội, nhưng không đánh thức người còn đang ngủ say trên sô pha.
Lan Việt nhìn về phía cửa chính, ánh mắt trống rỗng, cô ấy vô cùng bình tĩnh mà mặc quần áo tử tế, từ bên cạnh Giang Thự nghiêng xuống, thay Giang Thự cài cúc áo sơ mi nút vào, đứng dậy thu dọn xong tàn cuộc trên bàn......
*
Mùa đông năm nay tới nhanh hơn bao giờ hết, cái lạnh trong gió còn đau hơn cả dao cắt người.
Quý Liên Tinh trong lòng ôm con mèo ngây ngốc kia, nước mắt mãnh liệt che khuất tầm mắt, thế giới của nàng trở nên mơ hồ không rõ, nện bước chân phù phiếm, giống như bước tiếp theo sẽ giẫm lên vách núi.
Nàng không biết mình đang đi về đâu, chỉ cảm thấy chân của mình đã không còn là chân, mắt không còn là mắt, nàng giống như một người mất đi linh hồn, mất đi niềm tin.
Cuộc sống cho nàng hy vọng, lại khiến nàng gặp phản bội, chẳng lẽ trên đời này không có một viên kẹo ngọt ngào chân chính sao? Có phải Thượng Đế luôn thích đùa giỡn con người?
Nàng cố gắng muốn đẩy Giang Thự ra khỏi đầu, rồi lại nhớ tới tối hôm qua câu kia "Em có thể tin tưởng chị".
Thật nực cười, tin tưởng cô cái gì chứ?
Tin tưởng một người bao dưỡng mười cô gái có thể thật sự động lòng sao? Tin lời nói ngọt ngào của cô sao? Tin rằng mình sẽ là người đặc biệt kia sao?
Hay là nói, tin tưởng cô và Lan Việt chỉ là bạn bè?
Mèo trong lòng ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh, cặp mắt tròn vo kia, màu mắt dị thường, rất đẹp.
Nó cứ nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh như vậy, không hiểu cảm xúc của nàng.
"Em có cảm thấy em giống như một con nhím không?" Khi đó Giang Thự nói với nàng ở tầng hầm bãi đỗ xe.
"Làm bạn gái tôi được không?"
"Đôi khi em khiến tôi cảm thấy rất đau lòng."
"Nhớ em."
Những lời mà linh hồn nói khi đồng chạm đều là giả sao?
Quý Liên Tinh đi về phía trước vài bước, mỗi một bước đều cảm thấy hô hấp càng khó khăn, lại giẫm thêm một bước, lòng bàn chân đột nhiên phù phiếm vô lực, bị rút hết sức lực, dưới chân mềm nhũn, ngã vào trong bụi cỏ, con mèo kia từ trong lòng nàng chạy ra, nhanh chóng chạy sang bên kia.
Ong —— Quý Liên Tinh bỗng nhiên có chút ù tai, nàng không biết mình ở đâu, nằm ở đâu, chỉ cảm thấy thở không ra hơi, có chút nghẹn lại.
Trong nháy mắt nhắm mắt lại nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Mộng.
Nàng nằm ở trên bãi cỏ, cái gì cũng không nhìn thấy, đêm nay không có sao trời, nghênh đón nàng là một mảnh đêm tối tuyệt đối cô tịch...