Chương 43: Tôi không muốn làm tình nhân của chị nữa
Nghe nói thứ sáu là ngày mà mọi nhân viên văn phòng đều mong chờ nhất, trước kia Quý Liên Tinh không có cảm giác này, dù sao cảm thấy đi làm tan ca đều cùng một dạng, nhưng nàng phát hiện gần đây hình như có chút không giống, từ lúc Giang Thự đi, nàng gần như mỗi ngày đều đang hy vọng đến thứ sáu.
Giờ phút này trong văn phòng vẫn như cũ, không khác gì lúc trước, mùi cà phê, âm thanh bàn phím, tiếng nói chuyện với nhau, dữ liệu cổ phieus dày đặc trên màn hình máy tính, đây là thời gian làm việc thường ngày của mọi người.
Quý Liên Tinh hiếm khi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút lơ đãng, ánh mắt nàng trống rỗng, tuy rằng nhìn máy tính nhưng trái tim lại ở trên di động, nếu giờ phút này màn hình di động sáng lên, nàng hẳn là chỉ mất 0.01 giây liền sẽ lập tức mở khóa xem xét.
Bởi vì Giang Thự nói hôm nay cô sẽ về nhà, có lẽ là buổi tối.
Mấy ngày nay gần như đều giao lưu thông qua di động, vài câu ít ỏi, không video không tiếng nói, không có gặp mặt. Vừa mới bắt đầu chỉ là nhớ xíu xiu, theo thời gian trôi Quý Liên Tinh phát hiện phần nhớ nhung này trở nên càng ngày càng nặng.
Nàng thật sự rất nhớ Giang Thự, muốn nhìn thấy mặt cô, hoặc là được ôm một cái, trong lòng có cảm giác bị cào ngứa.
Mà thời gian năm ngày này, Quý Liên Tinh đồng dạng cũng ở tự hỏi một vấn đề: Phải như thế nào nói với Giang Thự về việc không muốn tiếp tục quan hệ tình nhân nữa?
Từ lần trước nói chuyện với Lý Hướng Ngạn, cái ý niệm này thường xuyên gõ đầu Quý Liên Tinh, vừa mới bắt đầu chỉ là ngo ngoe rục rịch, nhưng về sau lại trở thành kết quả của sự cân nhắc kỹ càng.
Lý Hướng Ngạn nói đúng, nếu như, giữa nàng và Giang Thự phải bước ra bước đầu tiên, như vậy bước đầu tiên nhất định là kết thúc quan hệ tình nhân.
Ong ong ——
Di động rung một chút, Quý Liên Tinh một giây cầm lấy di động đọc tin nhắn, là Giang Thự gửi tới, nội dung tin nhắn như cũ rất đơn giản:
【Đêm nay tới văn phòng của tôi.】
Ngắn ngủn mấy chữ, lập tức làm máu Quý Liên Tinh cả người gia tốc len lỏi, khóe môi vô thức nở một nụ cười.
A, cuối cùng cô cũng đã trở về.
Mắt liếc nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, 6 giờ 40 phút, cách thời gian tan làm còn thừa hai mươi phút. Quý Liên Tinh buông di động, ánh mắt một lần nữa trở lại giao diện máy tính, lại phát hiện số liệu nội dung thật là một chút đều xem không vào.
Hai mươi phút, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, lại làm người ta khá dày vò. Cuối cùng Quý Liên Tinh vẫn là đứng dậy, chuẩn bị đến trong phòng vệ sinh tô lại chút son.
Buổi tối 7 giờ, liên tục có người đứng lên khỏi vị trí làm việc, Quý Liên Tinh từ phòng vệ sinh trở lại, xách túi lên trên chỗ ngồi đúng giờ chạy lấy người.
Đi ngang qua Lữ Phàm, một mùi thơm nhàn nhạt xẹt tiến xoang mũi Lữ Phàm, hắn ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh một cái, cười nói: "Sao hôm nay lại xịt nước hoa vậy?"
Nàng gật đầu cười với Lữ Phàm, "Thử xem mùi hương mới." Sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Lữ Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng mảnh khảnh phát ngốc. Mùi hương mới? Nhớ rõ lúc trước nàng hình như không xịt nước hoa mà? Tiểu Quý gần đây hình như có một chút biến hóa vi diệu, chẳng lẽ là......
Thang máy chỉ có một mình Quý Liên Tinh, kính phản quang, nàng nhìn dáng vẻ chính mình, trong bộ quần áo công sở màu đen trông gọn gàng ngăn nắp, đôi môi đầy đặn tô son nhạt, nhìn có vẻ mềm mại. Nàng tháo dây buộc tóc, để mái tóc đen dài ngang vai buông xuống vai, lại thêm vài phần lãnh cảm, nàng dùng tay vuốt nhẹ một chút, còn tính vừa lòng.
Đinh.
Thang máy đến tầng 28, Quý Liên Tinh đi ra thang máy, phát hiện cô gái trước đài cũng không ở đây, phỏng chừng thời gian này đã tan làm rồi.
Ánh mắt nhìn về phía hành lang, liếc nhìn về chiếc cửa kia, muốn gặp mặt, Quý Liên Tinh trong lòng khẩn trương. Nàng đi đến văn phòng Giang Thự, giày đạp lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, cách cánh cửa này càng gần, trái tim đập đến càng nhanh, giống như sau lưng cánh cửa kia có thứ gì đang lôi kéo nàng đi tới, cuối cùng ngừng ở trước cánh cửa kia.
Cốc cốc.
Quý Liên Tinh gõ lên cửa hai cái.
"Vào đi." Giọng Giang Thự truyền tới lỗ tai, so với rửa tai còn thoải mái hơn.
Quý Liên Tinh đẩy cửa bước vào, tầm mắt dừng ở phương hướng cửa sổ sát đất, nơi đó đứng một hình bóng quen thuộc, cô đưa lưng về phía Quý Liên Tinh, một bàn tay cầm điện thoại đang nói cái gì đó, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc đồng hồ, Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình tinh tế đến mức giống như có thể nhìn thấy thời gian trên đồng hồ.
Xem không đủ, muốn đem mỗi chi tiết liên quan tới trên người cô đều nạp vào trong mắt, nàng thật sự quá nhớ Giang Thự đi.
Giang Thự nghiêng đầu, lộ ra hình dáng sườn mặt rõ ràng, cô có cằm thon gọn, trong lãnh diễm mang theo vài phần thanh tú.
Nàng một bên nói chuyện, một bên vẫy tay Quý Liên Tinh, bảo Quý Liên Tinh đến cạnh cô.
"Vậy cứ thế nhé, sếp Lý, buổi tối lại nói." Giang Thự cúp điện thoại, Quý Liên Tinh vừa vặn đi đến trước mặt cô.
Giang Thự đặt điện thoại lên bàn, cười nói: "Nhím Nhỏ, đã lâu không gặp."
Giọng nói cực có mị lực, Quý Liên Tinh nghe xong cảm thấy lỗ tai vừa ngứa vừa nóng.
"Đã lâu không gặp."
Giang Thự duỗi tay, đem Quý Liên Tinh tiến vào trong lòng ngực, "Ôm một chút."
Quý Liên Tinh rất ngoan ngoãn, không phản kháng mặc cho Giang Thự ôm lấy mình, nàng dán trong lòng ngực Giang Thự, nghe Giang Thự tim đập bùm bùm, cảm thấy vô cùng yen lòng.
Giang Thự nâng tay lên xoa xoa tóc nàng, Nhím Nhỏ ở trong ngực, ngoan ngoãn làm người ta nhịn không được muốn vo tròn nàng.
"Có mùi nước hoa à?" Chóp mũi Giang Thự để ở trên tóc Quý Liên Tinh ngửi ngửi, mùi hương nhàn nhạt ngọt thanh, vì thế đặt một nụ hôn lên trán nàng.
"Ừm." Quý Liên Tinh tim đập có hơi nhanh, nàng ôm lại Giang Thự, lỗ tai dán ở trên xương quai xanh cô, cực kỳ giống bạn gái nhỏ đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
"Không tồi, tôi thích mùi hương này." Giang Thự nhéo tai nàng, "Buổi tối cùng tôi đi ăn cơm được không?"
"Tiệc tối thương nghiệp sao?"
"Không phải tiệc tối, chính là bình thường cùng vài vị sếp ăn một bữa cơm, em lấy thân phận trợ lý tôi đi, không cần phải nói chuyện, có thể nghe được học được rất nhiều thứ, có thể nghe một chút những người đó đều là nói kinh doanh như thế nào."
"Được~"
Giang Thự kéo ghế rangồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Quý Liên Tinh, thuận lợi để Quý Liên Tinh ngồi ở trên đùi cô.
Đôi tay cô vòng qua eo Quý Liên Tinh, vừa gầy vừa mềm, còn rất ấm áp, lực trên tay chặt một chút, hai người áp sát nhau.
"Tôi nhớ ngày đó em nói em nhớ tôi?" Chóp mũi Giang Thự để ở trên má Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng cọ vài cái.
"Ngày nào?" Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên, cảm thấy cổ ngứa, có hơi nóng bò trên da thịt, một đôi tay không tự giác leo lên cổ Giang Thự, "Tôi không nhớ nữa."
"Ngày đầu tiên, còn có ngày hôm qua, hôm kia, tổng cộng ba lần." Chóp mũi Giang Thự hướng về phía trước, lướt qua làm da mịn màng của Quý Liên Tinh, phần tử quả sung nhàn nhạt chui vào xoang mũi, "Em nói ba lần nhớ tôi, ba lần em đều không nhớ sao?"
"Ờ, không nhớ." Gương mặt Quý Liên Tinh tràn ra hồng nhạt nhàn nhạt, "Chị muốn làm gì?"
"Tôi có làm gì đâu~" Giọng nói Giang Thự mang theo ý cười, "Ta có thể làm cái gì?"
Cô phát hiện Quý Liên Tinh đáng yêu cực kỳ, cắn răng không chịu thừa nhận nhưng cũng không giấu được đỏ mặt, thật ra biểu cảm của nàng đã bán đứng nàng. Giang Thự có thể nhìn ra được hiện tại nàng vô cùng thẹn thùng.
"Tôi không biết nói cái gì." Quý Liên Tinh cúi đầu, ánh mắt chạm phải Giang Thự, ánh mắt hai người đan chéo nhau, lộ ra vài phần giấu giếm biểu ý.
"Nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, ngoan."
"Không có nghĩ."
"Ồ~"
Giang Thự nắm lấy cằm Quý Liên Tinh, để nàng tới gần chính mình, khoảng cách kéo gần hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, ngửi được mùi của cô, Quý Liên Tinh lung lay thần trí, lúc Giang Thự càng tiến thêm một bước đã chủ động nhắm hai mắt lại.
Mềm mại dán dán, môi con gái là thứ còn mềm hơn cả thạch trái cây, Giang Thự cảm thấy chính mình đang cắn một ngụm kẹo bông gòn, mang theo vị ngọt, nhịn không được lại cắn một miếng, lại giống như đang ăn thạch trái cây, môi nàng xen vào giữa kẹo bông gòn và thạch trái cây, mặc kệ như thế nào đều là ngọt.
Son môi nhạt màu và đỏ tươi thẫm hỗn hợp ở bên nhau, biến thành màu sắc hoàn toàn mới, có lẽ là màu của ngọn lửa, một chút thiêu đốt, đốt tới trong lòng, luôn cảm thấy có thứ gì đó đã sôi trào.
Quý Liên Tinh e lệ mà thè lưỡi, đầu lưỡi không cẩn thận chạm vào lưỡi Giang Thự.
"Ô——" Quý Liên Tinh đầu quả tim nhảy dừng.
"Suỵt——" Giang Thự nhéo tai nàng cho nàng đừng lên tiếng.
Sắc trời tối dần, ánh đèn trong tòa nhà ngoài cửa sổ nhấp nháy, những vì sao lấp lánh trong đôi mắt sáng ngời của Quý Liên Tinh. Giang Thự phát giác chính mình tim đập cũng rất nhanh, bất đồng thường lui tới, giống như đơn giản một cái hôn đã rót vào máu, cô thích cùng Quý Liên Tinh có tiếp xúc như vậy, phát ra từ sơ tâm, cam nguyện đình trệ tốt đẹp.
Một cái hôn giằng co vài phút, cuối cùng khó khăn chia lìa, Giang Thự thở hổn hển, con ngươi chiếu rọi ra dáng vẻ Quý Liên Tinh, Nhím Nhỏ thẹn thùng đã hóa thành hồng nhạt tràn ra gương mặt.
Hai người cũng chưa nói chuyện, Quý Liên Tinh mở mắt, cằm gác ở trên vai Giang Thự, xuyên thấu qua tầm mắt nhìn đến máy pha cà phê trên quầy, bên cạnh còn có một hộp hoa đá quý nhỏ, cánh hoa màu tím nhạt, phiến phiến no đủ, đến thực vật đều có sức sống như vậy.
"Giang tổng."
"Hửm?"
Tôi có thể không làm tình nhân của chị nữa hay không?
Quý Liên Tinh muốn nói những lời này, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là cưỡng bách bị nuốt đi xuống, nên nói ra như thế nào đây? Thật sự cần dũng khí.
Nàng phát hiện bản thân thích Giang Thự, cho dù Giang Thự đã từng có rất nhiều tình nhân, cho dù buổi tối hôm đó nghe được ba chữ "người công cụ" này rất đau lòng, nhưng sau lời giải thích hợp lý của Giang Thự, vẫn là quyết định buông quá khứ chỉ xem tương lai.
Quý Liên Tinh cũng hiểu, Giang Thự cũng không phải một người hoàn hảo, cô có khi dối trá có khi ích kỷ có khi ngả ngớn, nhưng có khi cô cũng thành khẩn cũng tri kỷ cũng thiện lương.
Nên như thế nào đi định nghĩa thứ tình yêu này? Là lựa chọn trong ảo tưởng hoàn hào, hay là lựa chọn dáng vẻ vốn có của người kia?
Mấy ngày nay, Quý Liên Tinh vẫn luôn một mực ở giữa cái trước và cái sau lang thang, cuối cùng hạ quyết tâm, lựa chọn cái sau.
Nàng trẻ tuổi, có đầy nhiệt huyết, cho dù nhiệt huyết này từ trước vô số lần bị nàng tự ti bóp tắt, nhưng hiện tại vẫn là quyết định bước ra bước đầu tiên, đè ở trong cổ họng câu nói kia miệng vỡ mà ra:
"Giang tổng, tôi không muốn làm tình nhân của chị nữa."
Giang Thự thở dốc đình trệ hai giây, "Vì sao? Không phải vẫn còn một tháng sao?"
"Chỉ là tôi không muốn làm tình nhân của chị nữa."
"Ở bên cạnh tôi không vui sao?"
"Không phải, ở bên cạnh chị rất vui vẻ, nhưng tôi luôn cảm thấy loại vui vẻ này là giả." Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, chủ động tới gần cô, giống như phải dùng cái hành động này bày tỏ bản thân cũng không chán ghét cô, ngay sau đó, ánh mắt đối thượng đôi mắt Giang Thự, biểu tình vô cùng bình tĩnh, "Cho nên không muốn làm tình nhân của chị nữa, chị có thể suy xét một chút không?"
"Giả?" Giang Thự vẻ mặt hoang mang, "Vui vẻ như thế nào sẽ là giả chứ? Vui vẻ chính là vui vẻ, tôi chưa thấy qua trên đời này còn có vui vẻ giả, chỉ có vui vẻ và không vui vẻ."
"Bởi vì ——" Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt trước sau không di chuyển, con ngươi Giang Thự không thấy đấy kia thẩm phán nàng, làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì nói ra: "Bởi vì nó ngắn ngủi đó. Loại cảm giác này làm tôi nhớ tới tên nghiện Quý Tư Vũ, vui vẻ của hắn là có thời hạn, chúng ta muốn giống như hắn sao? Hút một ngày, vui vẻ một ngày?"
Im lặng.
Giống y như im lặng trong tưởng tượng.
Ánh sáng trong mắt Giang Thự lập tức tiêu tán, nhưng cô giống như đang nghiêm túc tự hỏi gì đó, có lẽ lượng tin tức quá lớn, cô không cách nào lập tức xử lý ngay.
Cô buông tay Quý Liên Tinh ra.
"Bây giờ tôi không cách nào cho em đáp án."
Giờ phút này trong văn phòng vẫn như cũ, không khác gì lúc trước, mùi cà phê, âm thanh bàn phím, tiếng nói chuyện với nhau, dữ liệu cổ phieus dày đặc trên màn hình máy tính, đây là thời gian làm việc thường ngày của mọi người.
Quý Liên Tinh hiếm khi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút lơ đãng, ánh mắt nàng trống rỗng, tuy rằng nhìn máy tính nhưng trái tim lại ở trên di động, nếu giờ phút này màn hình di động sáng lên, nàng hẳn là chỉ mất 0.01 giây liền sẽ lập tức mở khóa xem xét.
Bởi vì Giang Thự nói hôm nay cô sẽ về nhà, có lẽ là buổi tối.
Mấy ngày nay gần như đều giao lưu thông qua di động, vài câu ít ỏi, không video không tiếng nói, không có gặp mặt. Vừa mới bắt đầu chỉ là nhớ xíu xiu, theo thời gian trôi Quý Liên Tinh phát hiện phần nhớ nhung này trở nên càng ngày càng nặng.
Nàng thật sự rất nhớ Giang Thự, muốn nhìn thấy mặt cô, hoặc là được ôm một cái, trong lòng có cảm giác bị cào ngứa.
Mà thời gian năm ngày này, Quý Liên Tinh đồng dạng cũng ở tự hỏi một vấn đề: Phải như thế nào nói với Giang Thự về việc không muốn tiếp tục quan hệ tình nhân nữa?
Từ lần trước nói chuyện với Lý Hướng Ngạn, cái ý niệm này thường xuyên gõ đầu Quý Liên Tinh, vừa mới bắt đầu chỉ là ngo ngoe rục rịch, nhưng về sau lại trở thành kết quả của sự cân nhắc kỹ càng.
Lý Hướng Ngạn nói đúng, nếu như, giữa nàng và Giang Thự phải bước ra bước đầu tiên, như vậy bước đầu tiên nhất định là kết thúc quan hệ tình nhân.
Ong ong ——
Di động rung một chút, Quý Liên Tinh một giây cầm lấy di động đọc tin nhắn, là Giang Thự gửi tới, nội dung tin nhắn như cũ rất đơn giản:
【Đêm nay tới văn phòng của tôi.】
Ngắn ngủn mấy chữ, lập tức làm máu Quý Liên Tinh cả người gia tốc len lỏi, khóe môi vô thức nở một nụ cười.
A, cuối cùng cô cũng đã trở về.
Mắt liếc nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, 6 giờ 40 phút, cách thời gian tan làm còn thừa hai mươi phút. Quý Liên Tinh buông di động, ánh mắt một lần nữa trở lại giao diện máy tính, lại phát hiện số liệu nội dung thật là một chút đều xem không vào.
Hai mươi phút, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, lại làm người ta khá dày vò. Cuối cùng Quý Liên Tinh vẫn là đứng dậy, chuẩn bị đến trong phòng vệ sinh tô lại chút son.
Buổi tối 7 giờ, liên tục có người đứng lên khỏi vị trí làm việc, Quý Liên Tinh từ phòng vệ sinh trở lại, xách túi lên trên chỗ ngồi đúng giờ chạy lấy người.
Đi ngang qua Lữ Phàm, một mùi thơm nhàn nhạt xẹt tiến xoang mũi Lữ Phàm, hắn ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh một cái, cười nói: "Sao hôm nay lại xịt nước hoa vậy?"
Nàng gật đầu cười với Lữ Phàm, "Thử xem mùi hương mới." Sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Lữ Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng mảnh khảnh phát ngốc. Mùi hương mới? Nhớ rõ lúc trước nàng hình như không xịt nước hoa mà? Tiểu Quý gần đây hình như có một chút biến hóa vi diệu, chẳng lẽ là......
Thang máy chỉ có một mình Quý Liên Tinh, kính phản quang, nàng nhìn dáng vẻ chính mình, trong bộ quần áo công sở màu đen trông gọn gàng ngăn nắp, đôi môi đầy đặn tô son nhạt, nhìn có vẻ mềm mại. Nàng tháo dây buộc tóc, để mái tóc đen dài ngang vai buông xuống vai, lại thêm vài phần lãnh cảm, nàng dùng tay vuốt nhẹ một chút, còn tính vừa lòng.
Đinh.
Thang máy đến tầng 28, Quý Liên Tinh đi ra thang máy, phát hiện cô gái trước đài cũng không ở đây, phỏng chừng thời gian này đã tan làm rồi.
Ánh mắt nhìn về phía hành lang, liếc nhìn về chiếc cửa kia, muốn gặp mặt, Quý Liên Tinh trong lòng khẩn trương. Nàng đi đến văn phòng Giang Thự, giày đạp lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, cách cánh cửa này càng gần, trái tim đập đến càng nhanh, giống như sau lưng cánh cửa kia có thứ gì đang lôi kéo nàng đi tới, cuối cùng ngừng ở trước cánh cửa kia.
Cốc cốc.
Quý Liên Tinh gõ lên cửa hai cái.
"Vào đi." Giọng Giang Thự truyền tới lỗ tai, so với rửa tai còn thoải mái hơn.
Quý Liên Tinh đẩy cửa bước vào, tầm mắt dừng ở phương hướng cửa sổ sát đất, nơi đó đứng một hình bóng quen thuộc, cô đưa lưng về phía Quý Liên Tinh, một bàn tay cầm điện thoại đang nói cái gì đó, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc đồng hồ, Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình tinh tế đến mức giống như có thể nhìn thấy thời gian trên đồng hồ.
Xem không đủ, muốn đem mỗi chi tiết liên quan tới trên người cô đều nạp vào trong mắt, nàng thật sự quá nhớ Giang Thự đi.
Giang Thự nghiêng đầu, lộ ra hình dáng sườn mặt rõ ràng, cô có cằm thon gọn, trong lãnh diễm mang theo vài phần thanh tú.
Nàng một bên nói chuyện, một bên vẫy tay Quý Liên Tinh, bảo Quý Liên Tinh đến cạnh cô.
"Vậy cứ thế nhé, sếp Lý, buổi tối lại nói." Giang Thự cúp điện thoại, Quý Liên Tinh vừa vặn đi đến trước mặt cô.
Giang Thự đặt điện thoại lên bàn, cười nói: "Nhím Nhỏ, đã lâu không gặp."
Giọng nói cực có mị lực, Quý Liên Tinh nghe xong cảm thấy lỗ tai vừa ngứa vừa nóng.
"Đã lâu không gặp."
Giang Thự duỗi tay, đem Quý Liên Tinh tiến vào trong lòng ngực, "Ôm một chút."
Quý Liên Tinh rất ngoan ngoãn, không phản kháng mặc cho Giang Thự ôm lấy mình, nàng dán trong lòng ngực Giang Thự, nghe Giang Thự tim đập bùm bùm, cảm thấy vô cùng yen lòng.
Giang Thự nâng tay lên xoa xoa tóc nàng, Nhím Nhỏ ở trong ngực, ngoan ngoãn làm người ta nhịn không được muốn vo tròn nàng.
"Có mùi nước hoa à?" Chóp mũi Giang Thự để ở trên tóc Quý Liên Tinh ngửi ngửi, mùi hương nhàn nhạt ngọt thanh, vì thế đặt một nụ hôn lên trán nàng.
"Ừm." Quý Liên Tinh tim đập có hơi nhanh, nàng ôm lại Giang Thự, lỗ tai dán ở trên xương quai xanh cô, cực kỳ giống bạn gái nhỏ đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
"Không tồi, tôi thích mùi hương này." Giang Thự nhéo tai nàng, "Buổi tối cùng tôi đi ăn cơm được không?"
"Tiệc tối thương nghiệp sao?"
"Không phải tiệc tối, chính là bình thường cùng vài vị sếp ăn một bữa cơm, em lấy thân phận trợ lý tôi đi, không cần phải nói chuyện, có thể nghe được học được rất nhiều thứ, có thể nghe một chút những người đó đều là nói kinh doanh như thế nào."
"Được~"
Giang Thự kéo ghế rangồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Quý Liên Tinh, thuận lợi để Quý Liên Tinh ngồi ở trên đùi cô.
Đôi tay cô vòng qua eo Quý Liên Tinh, vừa gầy vừa mềm, còn rất ấm áp, lực trên tay chặt một chút, hai người áp sát nhau.
"Tôi nhớ ngày đó em nói em nhớ tôi?" Chóp mũi Giang Thự để ở trên má Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng cọ vài cái.
"Ngày nào?" Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên, cảm thấy cổ ngứa, có hơi nóng bò trên da thịt, một đôi tay không tự giác leo lên cổ Giang Thự, "Tôi không nhớ nữa."
"Ngày đầu tiên, còn có ngày hôm qua, hôm kia, tổng cộng ba lần." Chóp mũi Giang Thự hướng về phía trước, lướt qua làm da mịn màng của Quý Liên Tinh, phần tử quả sung nhàn nhạt chui vào xoang mũi, "Em nói ba lần nhớ tôi, ba lần em đều không nhớ sao?"
"Ờ, không nhớ." Gương mặt Quý Liên Tinh tràn ra hồng nhạt nhàn nhạt, "Chị muốn làm gì?"
"Tôi có làm gì đâu~" Giọng nói Giang Thự mang theo ý cười, "Ta có thể làm cái gì?"
Cô phát hiện Quý Liên Tinh đáng yêu cực kỳ, cắn răng không chịu thừa nhận nhưng cũng không giấu được đỏ mặt, thật ra biểu cảm của nàng đã bán đứng nàng. Giang Thự có thể nhìn ra được hiện tại nàng vô cùng thẹn thùng.
"Tôi không biết nói cái gì." Quý Liên Tinh cúi đầu, ánh mắt chạm phải Giang Thự, ánh mắt hai người đan chéo nhau, lộ ra vài phần giấu giếm biểu ý.
"Nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, ngoan."
"Không có nghĩ."
"Ồ~"
Giang Thự nắm lấy cằm Quý Liên Tinh, để nàng tới gần chính mình, khoảng cách kéo gần hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, ngửi được mùi của cô, Quý Liên Tinh lung lay thần trí, lúc Giang Thự càng tiến thêm một bước đã chủ động nhắm hai mắt lại.
Mềm mại dán dán, môi con gái là thứ còn mềm hơn cả thạch trái cây, Giang Thự cảm thấy chính mình đang cắn một ngụm kẹo bông gòn, mang theo vị ngọt, nhịn không được lại cắn một miếng, lại giống như đang ăn thạch trái cây, môi nàng xen vào giữa kẹo bông gòn và thạch trái cây, mặc kệ như thế nào đều là ngọt.
Son môi nhạt màu và đỏ tươi thẫm hỗn hợp ở bên nhau, biến thành màu sắc hoàn toàn mới, có lẽ là màu của ngọn lửa, một chút thiêu đốt, đốt tới trong lòng, luôn cảm thấy có thứ gì đó đã sôi trào.
Quý Liên Tinh e lệ mà thè lưỡi, đầu lưỡi không cẩn thận chạm vào lưỡi Giang Thự.
"Ô——" Quý Liên Tinh đầu quả tim nhảy dừng.
"Suỵt——" Giang Thự nhéo tai nàng cho nàng đừng lên tiếng.
Sắc trời tối dần, ánh đèn trong tòa nhà ngoài cửa sổ nhấp nháy, những vì sao lấp lánh trong đôi mắt sáng ngời của Quý Liên Tinh. Giang Thự phát giác chính mình tim đập cũng rất nhanh, bất đồng thường lui tới, giống như đơn giản một cái hôn đã rót vào máu, cô thích cùng Quý Liên Tinh có tiếp xúc như vậy, phát ra từ sơ tâm, cam nguyện đình trệ tốt đẹp.
Một cái hôn giằng co vài phút, cuối cùng khó khăn chia lìa, Giang Thự thở hổn hển, con ngươi chiếu rọi ra dáng vẻ Quý Liên Tinh, Nhím Nhỏ thẹn thùng đã hóa thành hồng nhạt tràn ra gương mặt.
Hai người cũng chưa nói chuyện, Quý Liên Tinh mở mắt, cằm gác ở trên vai Giang Thự, xuyên thấu qua tầm mắt nhìn đến máy pha cà phê trên quầy, bên cạnh còn có một hộp hoa đá quý nhỏ, cánh hoa màu tím nhạt, phiến phiến no đủ, đến thực vật đều có sức sống như vậy.
"Giang tổng."
"Hửm?"
Tôi có thể không làm tình nhân của chị nữa hay không?
Quý Liên Tinh muốn nói những lời này, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là cưỡng bách bị nuốt đi xuống, nên nói ra như thế nào đây? Thật sự cần dũng khí.
Nàng phát hiện bản thân thích Giang Thự, cho dù Giang Thự đã từng có rất nhiều tình nhân, cho dù buổi tối hôm đó nghe được ba chữ "người công cụ" này rất đau lòng, nhưng sau lời giải thích hợp lý của Giang Thự, vẫn là quyết định buông quá khứ chỉ xem tương lai.
Quý Liên Tinh cũng hiểu, Giang Thự cũng không phải một người hoàn hảo, cô có khi dối trá có khi ích kỷ có khi ngả ngớn, nhưng có khi cô cũng thành khẩn cũng tri kỷ cũng thiện lương.
Nên như thế nào đi định nghĩa thứ tình yêu này? Là lựa chọn trong ảo tưởng hoàn hào, hay là lựa chọn dáng vẻ vốn có của người kia?
Mấy ngày nay, Quý Liên Tinh vẫn luôn một mực ở giữa cái trước và cái sau lang thang, cuối cùng hạ quyết tâm, lựa chọn cái sau.
Nàng trẻ tuổi, có đầy nhiệt huyết, cho dù nhiệt huyết này từ trước vô số lần bị nàng tự ti bóp tắt, nhưng hiện tại vẫn là quyết định bước ra bước đầu tiên, đè ở trong cổ họng câu nói kia miệng vỡ mà ra:
"Giang tổng, tôi không muốn làm tình nhân của chị nữa."
Giang Thự thở dốc đình trệ hai giây, "Vì sao? Không phải vẫn còn một tháng sao?"
"Chỉ là tôi không muốn làm tình nhân của chị nữa."
"Ở bên cạnh tôi không vui sao?"
"Không phải, ở bên cạnh chị rất vui vẻ, nhưng tôi luôn cảm thấy loại vui vẻ này là giả." Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, chủ động tới gần cô, giống như phải dùng cái hành động này bày tỏ bản thân cũng không chán ghét cô, ngay sau đó, ánh mắt đối thượng đôi mắt Giang Thự, biểu tình vô cùng bình tĩnh, "Cho nên không muốn làm tình nhân của chị nữa, chị có thể suy xét một chút không?"
"Giả?" Giang Thự vẻ mặt hoang mang, "Vui vẻ như thế nào sẽ là giả chứ? Vui vẻ chính là vui vẻ, tôi chưa thấy qua trên đời này còn có vui vẻ giả, chỉ có vui vẻ và không vui vẻ."
"Bởi vì ——" Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt trước sau không di chuyển, con ngươi Giang Thự không thấy đấy kia thẩm phán nàng, làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì nói ra: "Bởi vì nó ngắn ngủi đó. Loại cảm giác này làm tôi nhớ tới tên nghiện Quý Tư Vũ, vui vẻ của hắn là có thời hạn, chúng ta muốn giống như hắn sao? Hút một ngày, vui vẻ một ngày?"
Im lặng.
Giống y như im lặng trong tưởng tượng.
Ánh sáng trong mắt Giang Thự lập tức tiêu tán, nhưng cô giống như đang nghiêm túc tự hỏi gì đó, có lẽ lượng tin tức quá lớn, cô không cách nào lập tức xử lý ngay.
Cô buông tay Quý Liên Tinh ra.
"Bây giờ tôi không cách nào cho em đáp án."