Chương 37: Kẹo mút đánh hay lắm
"Thoải mái hơn chút chưa?"
Hà Lâm gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, cô ta cũng không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như thế nào.
Con người thật kỳ quái, cho dù sắp chết chìm cũng muốn kéo một cái đệm lưng, ích kỷ tự bảo vệ mình giống như đó là thiên tính con người.
Lúc nghe được Giang Thự nói câu "Đều là người công cụ" kia, trong lòng Hà Lâm cảm thấy nhẹ nhõm, không chiếm được tình yêu của Giang Thự, không phải cô ta không chiếm được, là tất cả mọi người không chiếm được.
"Đừng động lòng với kim chủ, hiểu không?" Giang Thự ngồi xổm, cánh tay thon dài đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Hà Lâm, ánh mắt là thương hại mà phi chân tình.
"Giang Thự, thật ra chị rất biết cách làm con gái vui vẻ, chị rất có mị lực."
"Nhưng cô phải hiểu được, vui vẻ và tình yêu là hai việc khác nhau." Giang Thự nói chuyện rất khó tác động biểu tình, "Cô phải bảo vệ chính mình, đừng ngu ngốc đi yêu người không yêu mình."
Ngữ khí quá bình tĩnh, giống như cô không phải đương sự, như là đang nói người khác.
Hà Lâm mím môi, bả vai run rẩy, nước mắt lặng yên chảy vào trong miệng, có lẽ khóc quá lâu, đến nước mắt cũng mất đi vị mặn vốn có.
Đừng yêu người không yêu mình, cô ta cảm thấy Giang Thự nói có chút đạo lý, cho dù cô ta cảm thấy Giang Thự rất khốn nạn, lại thật sự không cách nào ghét cô được.
Nửa năm trước, thời điểm kinh tế khó khăn nhất, cô ta chọn Giang Thự, chọn cuộc giao dịch này, mà trước khi bắt đầu giao dịch, Giang Thự liền nói qua theo như nhu cầu, đừng động tình.
Những ngày làm tình nhân của Giang Thự, Giang Thự yêu cầu cô ta kỳ thật rất thấp, không yêu, không hôn môi, chỉ thỉnh thoảng ôm, cô ta cảm thấy chính mình giống một con búp bê vải, nhiệm vụ chính là lúc Giang Thự muốn ôm cô ta thì cho cô ôm, trừ cái này ra, Giang Thự không đòi hỏi chỗ cô bất cứ điều gì.
"Em có thể ôm chị một cái không? Một lần cuối cùng." Hà Lâm đỏ mắt nói.
"Không thể." Giang Thự rất nghiêm túc mà nhìn cô ta, "Từ hôm nay trở đi, đừng ôm bất kỳ ý niệm nào với tôi, kết thúc rồi."
Hà Lâm vừa mới thu hồi đi nước mắt lại nhịn không được, nước mắt rào rạt mà rơi, "Chị quá tàn nhẫn, tôi sẽ không bao giờ muốn thích chị nữa."
Giang Thự đứng dậy, không có giao lưu dục vọng, lấy di động ra, "Muộn quá rồi, tôi giúp cô gọi xe."
Trước khi đi, Giang Thự khăng khăng chuyển cho cô ta một số tiền, bảo cô ta sống cuộc đời của chính mình, như vậy dỗ tốt dỗ xấu rốt cuộc cũng tiễn Hà Lâm đi.
Tiễn Hà Lâm đi rồi, Giang Thự đi vòng vèo về nhà, đứng ở thang máy, tâm trạng của cô tương đối phức tạp.
Rất bực bội, nói không rõ.
Từ thang máy đi ra, hành lang an an tĩnh tĩnh, Giang Thự chỉ nghe được thanh âm giày cao gót đạp lên mặt đất. Khoảng cách cửa nhà càng ngày càng gần, cô lại có cảm giác không muốn về nhà. Cô không biết nên nói với Quý Liên Tinh như thế nào, giải thích như thế nào, hoặc là nói, rốt cuộc có cần thiết phải giải thích hay không?
Về "Nhím Nhỏ", trên thực tế không liên quan gì đến "Thỏ Con". Lúc trước Hà Lâm nói bản thân cô ta sinh năm thỏ, cho nên có thể gọi cô ta là Thỏ Con, Giang Thự lúc trước cũng không nghĩ nhiều, liền gọi như vậy, không nghĩ tới thế mà trời xui đất khiến cũng có thể đụng phải.
Nghĩ này nghĩ kia, đứng ở cửa xong một lúc, rất nhiều lần tay dừng trên nắm cửa, lại chậm chạp không có dũng khí mở cửa.
Rất nhiều chuyện Giang Thự đều không thèm để ý, cô không thèm để ý quá khứ tình nhân đối đãi với cô như thế nào, nhưng nếu là Quý Liên Tinh......
Bực bội, quá bực bội.
Giang Thự thật sự chịu không nổi bản thân như vậy, cô xoay người, quyết đoán đi xuống dưới lầu.
Cửa hàng tiện lợi còn đang buôn bán, Giang Thự chuẩn bị đi vào mua thuốc lá. Cô đã rất lâu không hút thuốc, trừ phi khi tâm tình đặc biệt kém sẽ hút một hai điếu.
"Quý khách cần gì ạ?" Anh trai trực ca đêm uể oải ỉu xìu, nhìn Giang Thự một cái lúc sau liền có tinh thần.
"Cái kia." Giang Thự chỉ một gói Marlboro Bạo Châu.
Lúc tính tiền nhìn thấy trên kệ để hàng có kẹo mút, chọn lựa vị vải và vị quýt, Giang Thự cũng lấy một cái, còn thêm một cái bật lửa.
"Thanh toán chỗ này."
Từ cửa hàng tiện lợi bước ra, một trận gió đêm thổi tới, Giang Thự quấn chặt áo khoác, tóc màu nâu thâm nhảy múa trong gió, cô vén mái tóc rối bù ra sau tai, sải bước băng qua đường.
Bên đường có một ngọn đèn đường, Giang Thự đứng ở bên đèn đường, ánh đèn đổ xuống mái tóc cô, mỹ lệ nhưng cũng cô tịch, gió đêm cuốn tiến vào cổ tay áo to rộng của cô, băng lạnh kích thích da thịt cô.
Lạch cạch, âm thanh bật lửa, điếu thuốc kẹp trên ngón tay trở nên lấp lánh hơn một chút, vài phần hương vị nicotin ở không trung tản ra, sương khói từ xoang mũi Giang Thự tràn ra, mùi bạc hà mát lạnh có chút hăng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ám ánh đèn màu cam cuốn lên mấy tầng sương khói, tầm mắt kéo dài đi ra ngoài vẩn đục không trung.
Cô thấy không rõ màu sắc ban đêm, rốt cuộc là xám hay là đen, cũng như cô không thể hiểu chính mình.
Vút ——
Một chiếc taxi chạy vọt qua, chở đi một hành khách xa lạ.
Vút ——
Lại một chiếc, một hành khách một chiếc xe.
Cô đột nhiên nhớ tới một bài hát, tên là《Hành khách》.
Giang Thự hút nửa điếu thuốc, cảm thấy vừa đắng vừa chát, quả nhiên là đồ người trẻ tuổi thích, đối với cô mà nói dựa vào thuốc lá giải áp tác dụng cực nhỏ. Cô dập tắt nửa điếu còn lại, xoay người về nhà.
Thời điểm về đến nhà, phòng khách tối om, Giang Thự ấn công tắc bật đèn, ánh đèn rộng thoáng, lại phát hiện trên sô pha không có ai.
Trong phòng rất an tĩnh, Giang Thự đi vào phòng tắm, bên trong còn mang theo hơi nóng, Quý Liên Tinh hẳn là mới vừa tắm rửa xong không lâu, nàng hẳn là ở trên lầu.
Vì thế quyết đoán lên lầu, thời điểm vừa mới ở dưới lầu Giang Thự đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa mặc kệ Quý Liên Tinh hỏi vấn đề gì, cô đều sẽ trả lời đúng sự thật.
Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh, ánh sáng bên ngoài theo kẹt cửa chui vào, chiếu vào trên giường, Quý Liên Tinh duy trì tư thế nằm nghiêng, giống như ngủ rồi.
Giang Thự thật cẩn thận đi đến mép giường, xoay người lại xem Quý Liên Tinh rốt cuộc đã ngủ hay chưa, nhưng ánh sáng không đủ, lại bởi vì nàng đưa lưng về phía cô, nhìn không rõ lắm.
"Ngủ rồi sao?"
Một trận trầm mặc, Quý Liên Tinh không trả lời cô.
"Xin lỗi." Giang Thự nghĩ thầm, mặc kệ Quý Liên Tinh ngủ hay không ngủ cô đều sẽ nói với nàng những lời này.
Bả vai Quý Liên Tinh run lên, ngay sau đó truyền đến tiếng nức nở nhỏ, âm thanh rất nhỏ, như thể đang muốn nén trăm ngàn tấn cảm xúc vào một chiếc hộp nhỏ.
Giang Thự cực kỳ đau lòng, nửa quỳ ở mép giường, duỗi tay ôm Quý Liên Tinh, muốn cho nàng đối mặt với chính mình, đây không ôm còn đỡ, một khi ôm rồi mới phát hiện ướt cả gối, hoá ra nàng đã khóc rất lâu.
Giang Thự bắt đầu buồn bã, mỗi một tiếng khóc nức nở đều giống một nhát dao đâm ở trong lòng cô. Cô ôm lấy Quý Liên Tinh, cho Quý Liên Tinh gối lên đùi mình, nhìn gương mặt dính đầy nước mắt, Giang Thự trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút nghèo nàn từ. Cô đã quên nói lời ngon tiếng ngọt như thế nào, đã quên nên dỗ dành con gái làm sao.
"Xin lỗi, đêm nay là lỗi của tôi."
Chỉ biết nói xin lỗi, từ tái nhợt bất lực nhất.
"Em đừng hiểu lầm, em nghe tôi giải thích."
Quý Liên Tinh lắc đầu, duỗi tay lau nước mắt.
"Cô ta đi rồi, sau này sẽ không đến nữa."
"Đừng nói nữa."
"Xin lỗi, những việc này là tôi không có xử lý tốt."
"Không cần thiết. Không cần, không cần nói với tôi những cái này." Quý Liên Tinh có chút khụt khịt, nàng rời khỏi đùi Giang Thự, ngồi dậy, nâng tay lên lau nước mắt của mình, nhưng lau thế nào cũng lau không sạch, nước mắt không nghe lời, chỉ biết xôn xao mà chảy.
Giang Thự nhìn đến đau lòng, rút hai tờ khăn giấy thay Quý Liên Tinh lau nước mắt, nước mắt thấm qua khăn giấy, truyền lại xúc cảm nóng bỏng, mỗi một lần lau cảm giác áy náy đều càng sâu.
Một khi để ý, mới phát hiện ra những gì vừa xảy ra gây tổn thương người đến mức nào.
"Được, tôi không nói." Giang Thự ngồi ở bên cạnh Quý Liên Tinh, muốn ôm nàng, nhưng lại có hơi do dự, cô cảm thấy Quý Liên Tinh sẽ từ chối cô, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên, yên lặng cầm giấy cho nàng.
Một hộp khăn giấy trên tủ đầu giường dùng gần một nửa, toàn bộ quá trình Giang Thự suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, cô không phải chưa gặp qua tình huống như vậy, cô gái khác cũng đã khóc, khi đó cô rất dám dỗ, gì cũng dám nói.
Nhưng ở chỗ Quý Liên Tinh lại một câu đều nói không ra khỏi miệng, cô sợ một câu nhiều lời đều là vô nghĩa, sợ càng nói nàng càng buồn, sợ Quý Liên Tinh cảm thấy phiền, cũng sợ nói nhiều Quý Liên Tinh cảm thấy cô dối trá.
Làm sao bây giờ đây?
Hết đường xoay sở, Giang Thự sờ đến trong túi có hai cái kẹo mút.
Yết hầu cô trượt một chút, thấy Quý Liên Tinh hình như không khóc nữa, vì thế thử nói:
"Ăn kẹo mút không?"
Quý Liên Tinh đương nhiên không để ý cô.
Giang Thự đành phải tự hỏi tự đáp: "Một cái vị vải một cái vị quýt, tôi đoán em thích vị vải, vậy tôi ăn vị quýt."
Vị vải là vị Quý Liên Tinh thích nhất, thật là đánh bậy đánh bạ.
Giang Thự bắt đầu bóc vỏ kẹo, đưa kẹo mút vị vải tới miệng Quý Liên Tinh, chột dạ dỗ nàng: "Có muốn ăn một miếng không?"
Quý Liên Tinh lắc đầu, không nói chuyện.
"Không ăn sao? Ăn một miếng đi, chúng ta cùng nhau ăn." Giang Thự liền như vậy nhìn nàng, mặt đầy khẩn cầu.
Quý Liên Tinh không nói chuyện, bởi vì nàng không biết có thể nói gì.
Nàng hiểu, quá khứ kim chủ không có quyền can thiệp, vốn dĩ chính là quan hệ chim hoàng yến và kim chủ, địa vị không thể nào bình đẳng, nếu Giang Thự dỗ nàng nàng nên xuống một bước, bằng không chính là không biết tốt xấu. Vẫn là nhịn không được muốn khóc, thật ra thậm chí có chút không muốn nhìn thấy gương mặt của cô, bởi vì cái cảm giác mất mát này là ức chế không được.
"Ăn một miếng đi." Giang Thự đong đưa kẹo mút qua lại ở bên miệng Quý Liên Tinh rất nhiều lần.
"Tôi không muốn ăn."
"Được." Giang Thự bỏ kẹo mút vị vải vào trong miệng, tính tình nhẫn nại lại nói: "Nếu em không vui, vậy em có thể hỏi tôi bất kỳ vấn đề gì, tôi đều sẽ trả lời em."
"Không có gì để hỏi cả." Cảm xúc Quý Liên Tinh khôi phục xuống dưới, "Đó là quá khứ của chị, tôi không có quyền can thiệp."
"Nhưng mà tôi không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm, đương nhiên, có khả năng ấn tượng của em về tôi đã rất xấu."
"Là rất xấu." Quý Liên Tinh ngẩng đầu, đôi mắt bởi vì sau khi khóc có chút hơi sưng, "Nhưng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta, chị đưa tiền, tôi lấy tiền, không phải sao?"
Trong lòng Giang Thự đè nặng một cục đá, cảm thấy kẹo mút trong miệng một chút đều không ngọt, thậm chí có chút đắng, cô phát hiện chính mình giống như có hơi quá để ý cái nhìn của Quý Liên Tinh.
Giang Thự có chút nhụt chí, kéo tay Quý Liên Tinh, đặt cái kẹo mút vị quýt vào lòng bàn tay nàng.
Theo sau cô ngã ra giường, phát ra cảm thán:
"Tôi cảm thấy tôi dỗ em không tốt."
"Sau này đừng gọi tôi là Nhím Nhỏ nữa." Quý Liên Tinh ném kẹo mút trở về, kết quả không cẩn thận trực tiếp ném trúng trán Giang Thự, bùm một tiếng, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Ui......" Giang Thự ôm đầu có chút ngốc.
Quý Liên Tinh lúc này mới ý thức được chính mình ném trúng đầu cô, nàng vội bật đèn, bổ nhào đến trước mặt Giang Thự, xem cô có bị thương hay không.
"Tôi không chú ý tới mặt chị ở đó!" Ngón tay Quý Liên Tinh nhẹ nhàng chạm một chút vào đầu Giang Thự, nàng nhìn thấy mắt Giang Thự có hơi đỏ, giống như sắp khóc, khả năng vừa mới thật sự dùng sức quá mạnh.
"Không sao." Trong miệng Giang Thự còn ngậm kẹo mút, đầu dán trên lòng bàn tay Quý Liên Tinh, cảm thấy đau thì đau, nhưng kẹo mút trong miệng trở nên ngọt.
"Giống như gõ một cái bao." Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm trán cô, mặt đầy lo lắng, "Tôi đi xuống lấy hòm thuốc."
Nàng vừa mới chuẩn bị đi, Giang Thự một phen giữ chặt nàng.
"Kẹo mút đáng đánh, em đừng tức giận."
Quý Liên Tinh không nói chuyện, cho dù Giang Thự dỗ nàng như vậy, nàng cũng không thể đè nén lửa giận trong lòng.
"Giang tổng, chị không cần thiết dỗ tôi như vậy."
"Cần thiết."
"Không cần thiết, dù sao tôi cũng chỉ là một công cụ bồi ngủ thôi, không phải sao?"
Hà Lâm gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, cô ta cũng không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như thế nào.
Con người thật kỳ quái, cho dù sắp chết chìm cũng muốn kéo một cái đệm lưng, ích kỷ tự bảo vệ mình giống như đó là thiên tính con người.
Lúc nghe được Giang Thự nói câu "Đều là người công cụ" kia, trong lòng Hà Lâm cảm thấy nhẹ nhõm, không chiếm được tình yêu của Giang Thự, không phải cô ta không chiếm được, là tất cả mọi người không chiếm được.
"Đừng động lòng với kim chủ, hiểu không?" Giang Thự ngồi xổm, cánh tay thon dài đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Hà Lâm, ánh mắt là thương hại mà phi chân tình.
"Giang Thự, thật ra chị rất biết cách làm con gái vui vẻ, chị rất có mị lực."
"Nhưng cô phải hiểu được, vui vẻ và tình yêu là hai việc khác nhau." Giang Thự nói chuyện rất khó tác động biểu tình, "Cô phải bảo vệ chính mình, đừng ngu ngốc đi yêu người không yêu mình."
Ngữ khí quá bình tĩnh, giống như cô không phải đương sự, như là đang nói người khác.
Hà Lâm mím môi, bả vai run rẩy, nước mắt lặng yên chảy vào trong miệng, có lẽ khóc quá lâu, đến nước mắt cũng mất đi vị mặn vốn có.
Đừng yêu người không yêu mình, cô ta cảm thấy Giang Thự nói có chút đạo lý, cho dù cô ta cảm thấy Giang Thự rất khốn nạn, lại thật sự không cách nào ghét cô được.
Nửa năm trước, thời điểm kinh tế khó khăn nhất, cô ta chọn Giang Thự, chọn cuộc giao dịch này, mà trước khi bắt đầu giao dịch, Giang Thự liền nói qua theo như nhu cầu, đừng động tình.
Những ngày làm tình nhân của Giang Thự, Giang Thự yêu cầu cô ta kỳ thật rất thấp, không yêu, không hôn môi, chỉ thỉnh thoảng ôm, cô ta cảm thấy chính mình giống một con búp bê vải, nhiệm vụ chính là lúc Giang Thự muốn ôm cô ta thì cho cô ôm, trừ cái này ra, Giang Thự không đòi hỏi chỗ cô bất cứ điều gì.
"Em có thể ôm chị một cái không? Một lần cuối cùng." Hà Lâm đỏ mắt nói.
"Không thể." Giang Thự rất nghiêm túc mà nhìn cô ta, "Từ hôm nay trở đi, đừng ôm bất kỳ ý niệm nào với tôi, kết thúc rồi."
Hà Lâm vừa mới thu hồi đi nước mắt lại nhịn không được, nước mắt rào rạt mà rơi, "Chị quá tàn nhẫn, tôi sẽ không bao giờ muốn thích chị nữa."
Giang Thự đứng dậy, không có giao lưu dục vọng, lấy di động ra, "Muộn quá rồi, tôi giúp cô gọi xe."
Trước khi đi, Giang Thự khăng khăng chuyển cho cô ta một số tiền, bảo cô ta sống cuộc đời của chính mình, như vậy dỗ tốt dỗ xấu rốt cuộc cũng tiễn Hà Lâm đi.
Tiễn Hà Lâm đi rồi, Giang Thự đi vòng vèo về nhà, đứng ở thang máy, tâm trạng của cô tương đối phức tạp.
Rất bực bội, nói không rõ.
Từ thang máy đi ra, hành lang an an tĩnh tĩnh, Giang Thự chỉ nghe được thanh âm giày cao gót đạp lên mặt đất. Khoảng cách cửa nhà càng ngày càng gần, cô lại có cảm giác không muốn về nhà. Cô không biết nên nói với Quý Liên Tinh như thế nào, giải thích như thế nào, hoặc là nói, rốt cuộc có cần thiết phải giải thích hay không?
Về "Nhím Nhỏ", trên thực tế không liên quan gì đến "Thỏ Con". Lúc trước Hà Lâm nói bản thân cô ta sinh năm thỏ, cho nên có thể gọi cô ta là Thỏ Con, Giang Thự lúc trước cũng không nghĩ nhiều, liền gọi như vậy, không nghĩ tới thế mà trời xui đất khiến cũng có thể đụng phải.
Nghĩ này nghĩ kia, đứng ở cửa xong một lúc, rất nhiều lần tay dừng trên nắm cửa, lại chậm chạp không có dũng khí mở cửa.
Rất nhiều chuyện Giang Thự đều không thèm để ý, cô không thèm để ý quá khứ tình nhân đối đãi với cô như thế nào, nhưng nếu là Quý Liên Tinh......
Bực bội, quá bực bội.
Giang Thự thật sự chịu không nổi bản thân như vậy, cô xoay người, quyết đoán đi xuống dưới lầu.
Cửa hàng tiện lợi còn đang buôn bán, Giang Thự chuẩn bị đi vào mua thuốc lá. Cô đã rất lâu không hút thuốc, trừ phi khi tâm tình đặc biệt kém sẽ hút một hai điếu.
"Quý khách cần gì ạ?" Anh trai trực ca đêm uể oải ỉu xìu, nhìn Giang Thự một cái lúc sau liền có tinh thần.
"Cái kia." Giang Thự chỉ một gói Marlboro Bạo Châu.
Lúc tính tiền nhìn thấy trên kệ để hàng có kẹo mút, chọn lựa vị vải và vị quýt, Giang Thự cũng lấy một cái, còn thêm một cái bật lửa.
"Thanh toán chỗ này."
Từ cửa hàng tiện lợi bước ra, một trận gió đêm thổi tới, Giang Thự quấn chặt áo khoác, tóc màu nâu thâm nhảy múa trong gió, cô vén mái tóc rối bù ra sau tai, sải bước băng qua đường.
Bên đường có một ngọn đèn đường, Giang Thự đứng ở bên đèn đường, ánh đèn đổ xuống mái tóc cô, mỹ lệ nhưng cũng cô tịch, gió đêm cuốn tiến vào cổ tay áo to rộng của cô, băng lạnh kích thích da thịt cô.
Lạch cạch, âm thanh bật lửa, điếu thuốc kẹp trên ngón tay trở nên lấp lánh hơn một chút, vài phần hương vị nicotin ở không trung tản ra, sương khói từ xoang mũi Giang Thự tràn ra, mùi bạc hà mát lạnh có chút hăng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ám ánh đèn màu cam cuốn lên mấy tầng sương khói, tầm mắt kéo dài đi ra ngoài vẩn đục không trung.
Cô thấy không rõ màu sắc ban đêm, rốt cuộc là xám hay là đen, cũng như cô không thể hiểu chính mình.
Vút ——
Một chiếc taxi chạy vọt qua, chở đi một hành khách xa lạ.
Vút ——
Lại một chiếc, một hành khách một chiếc xe.
Cô đột nhiên nhớ tới một bài hát, tên là《Hành khách》.
Giang Thự hút nửa điếu thuốc, cảm thấy vừa đắng vừa chát, quả nhiên là đồ người trẻ tuổi thích, đối với cô mà nói dựa vào thuốc lá giải áp tác dụng cực nhỏ. Cô dập tắt nửa điếu còn lại, xoay người về nhà.
Thời điểm về đến nhà, phòng khách tối om, Giang Thự ấn công tắc bật đèn, ánh đèn rộng thoáng, lại phát hiện trên sô pha không có ai.
Trong phòng rất an tĩnh, Giang Thự đi vào phòng tắm, bên trong còn mang theo hơi nóng, Quý Liên Tinh hẳn là mới vừa tắm rửa xong không lâu, nàng hẳn là ở trên lầu.
Vì thế quyết đoán lên lầu, thời điểm vừa mới ở dưới lầu Giang Thự đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa mặc kệ Quý Liên Tinh hỏi vấn đề gì, cô đều sẽ trả lời đúng sự thật.
Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh, ánh sáng bên ngoài theo kẹt cửa chui vào, chiếu vào trên giường, Quý Liên Tinh duy trì tư thế nằm nghiêng, giống như ngủ rồi.
Giang Thự thật cẩn thận đi đến mép giường, xoay người lại xem Quý Liên Tinh rốt cuộc đã ngủ hay chưa, nhưng ánh sáng không đủ, lại bởi vì nàng đưa lưng về phía cô, nhìn không rõ lắm.
"Ngủ rồi sao?"
Một trận trầm mặc, Quý Liên Tinh không trả lời cô.
"Xin lỗi." Giang Thự nghĩ thầm, mặc kệ Quý Liên Tinh ngủ hay không ngủ cô đều sẽ nói với nàng những lời này.
Bả vai Quý Liên Tinh run lên, ngay sau đó truyền đến tiếng nức nở nhỏ, âm thanh rất nhỏ, như thể đang muốn nén trăm ngàn tấn cảm xúc vào một chiếc hộp nhỏ.
Giang Thự cực kỳ đau lòng, nửa quỳ ở mép giường, duỗi tay ôm Quý Liên Tinh, muốn cho nàng đối mặt với chính mình, đây không ôm còn đỡ, một khi ôm rồi mới phát hiện ướt cả gối, hoá ra nàng đã khóc rất lâu.
Giang Thự bắt đầu buồn bã, mỗi một tiếng khóc nức nở đều giống một nhát dao đâm ở trong lòng cô. Cô ôm lấy Quý Liên Tinh, cho Quý Liên Tinh gối lên đùi mình, nhìn gương mặt dính đầy nước mắt, Giang Thự trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút nghèo nàn từ. Cô đã quên nói lời ngon tiếng ngọt như thế nào, đã quên nên dỗ dành con gái làm sao.
"Xin lỗi, đêm nay là lỗi của tôi."
Chỉ biết nói xin lỗi, từ tái nhợt bất lực nhất.
"Em đừng hiểu lầm, em nghe tôi giải thích."
Quý Liên Tinh lắc đầu, duỗi tay lau nước mắt.
"Cô ta đi rồi, sau này sẽ không đến nữa."
"Đừng nói nữa."
"Xin lỗi, những việc này là tôi không có xử lý tốt."
"Không cần thiết. Không cần, không cần nói với tôi những cái này." Quý Liên Tinh có chút khụt khịt, nàng rời khỏi đùi Giang Thự, ngồi dậy, nâng tay lên lau nước mắt của mình, nhưng lau thế nào cũng lau không sạch, nước mắt không nghe lời, chỉ biết xôn xao mà chảy.
Giang Thự nhìn đến đau lòng, rút hai tờ khăn giấy thay Quý Liên Tinh lau nước mắt, nước mắt thấm qua khăn giấy, truyền lại xúc cảm nóng bỏng, mỗi một lần lau cảm giác áy náy đều càng sâu.
Một khi để ý, mới phát hiện ra những gì vừa xảy ra gây tổn thương người đến mức nào.
"Được, tôi không nói." Giang Thự ngồi ở bên cạnh Quý Liên Tinh, muốn ôm nàng, nhưng lại có hơi do dự, cô cảm thấy Quý Liên Tinh sẽ từ chối cô, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên, yên lặng cầm giấy cho nàng.
Một hộp khăn giấy trên tủ đầu giường dùng gần một nửa, toàn bộ quá trình Giang Thự suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, cô không phải chưa gặp qua tình huống như vậy, cô gái khác cũng đã khóc, khi đó cô rất dám dỗ, gì cũng dám nói.
Nhưng ở chỗ Quý Liên Tinh lại một câu đều nói không ra khỏi miệng, cô sợ một câu nhiều lời đều là vô nghĩa, sợ càng nói nàng càng buồn, sợ Quý Liên Tinh cảm thấy phiền, cũng sợ nói nhiều Quý Liên Tinh cảm thấy cô dối trá.
Làm sao bây giờ đây?
Hết đường xoay sở, Giang Thự sờ đến trong túi có hai cái kẹo mút.
Yết hầu cô trượt một chút, thấy Quý Liên Tinh hình như không khóc nữa, vì thế thử nói:
"Ăn kẹo mút không?"
Quý Liên Tinh đương nhiên không để ý cô.
Giang Thự đành phải tự hỏi tự đáp: "Một cái vị vải một cái vị quýt, tôi đoán em thích vị vải, vậy tôi ăn vị quýt."
Vị vải là vị Quý Liên Tinh thích nhất, thật là đánh bậy đánh bạ.
Giang Thự bắt đầu bóc vỏ kẹo, đưa kẹo mút vị vải tới miệng Quý Liên Tinh, chột dạ dỗ nàng: "Có muốn ăn một miếng không?"
Quý Liên Tinh lắc đầu, không nói chuyện.
"Không ăn sao? Ăn một miếng đi, chúng ta cùng nhau ăn." Giang Thự liền như vậy nhìn nàng, mặt đầy khẩn cầu.
Quý Liên Tinh không nói chuyện, bởi vì nàng không biết có thể nói gì.
Nàng hiểu, quá khứ kim chủ không có quyền can thiệp, vốn dĩ chính là quan hệ chim hoàng yến và kim chủ, địa vị không thể nào bình đẳng, nếu Giang Thự dỗ nàng nàng nên xuống một bước, bằng không chính là không biết tốt xấu. Vẫn là nhịn không được muốn khóc, thật ra thậm chí có chút không muốn nhìn thấy gương mặt của cô, bởi vì cái cảm giác mất mát này là ức chế không được.
"Ăn một miếng đi." Giang Thự đong đưa kẹo mút qua lại ở bên miệng Quý Liên Tinh rất nhiều lần.
"Tôi không muốn ăn."
"Được." Giang Thự bỏ kẹo mút vị vải vào trong miệng, tính tình nhẫn nại lại nói: "Nếu em không vui, vậy em có thể hỏi tôi bất kỳ vấn đề gì, tôi đều sẽ trả lời em."
"Không có gì để hỏi cả." Cảm xúc Quý Liên Tinh khôi phục xuống dưới, "Đó là quá khứ của chị, tôi không có quyền can thiệp."
"Nhưng mà tôi không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm, đương nhiên, có khả năng ấn tượng của em về tôi đã rất xấu."
"Là rất xấu." Quý Liên Tinh ngẩng đầu, đôi mắt bởi vì sau khi khóc có chút hơi sưng, "Nhưng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta, chị đưa tiền, tôi lấy tiền, không phải sao?"
Trong lòng Giang Thự đè nặng một cục đá, cảm thấy kẹo mút trong miệng một chút đều không ngọt, thậm chí có chút đắng, cô phát hiện chính mình giống như có hơi quá để ý cái nhìn của Quý Liên Tinh.
Giang Thự có chút nhụt chí, kéo tay Quý Liên Tinh, đặt cái kẹo mút vị quýt vào lòng bàn tay nàng.
Theo sau cô ngã ra giường, phát ra cảm thán:
"Tôi cảm thấy tôi dỗ em không tốt."
"Sau này đừng gọi tôi là Nhím Nhỏ nữa." Quý Liên Tinh ném kẹo mút trở về, kết quả không cẩn thận trực tiếp ném trúng trán Giang Thự, bùm một tiếng, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Ui......" Giang Thự ôm đầu có chút ngốc.
Quý Liên Tinh lúc này mới ý thức được chính mình ném trúng đầu cô, nàng vội bật đèn, bổ nhào đến trước mặt Giang Thự, xem cô có bị thương hay không.
"Tôi không chú ý tới mặt chị ở đó!" Ngón tay Quý Liên Tinh nhẹ nhàng chạm một chút vào đầu Giang Thự, nàng nhìn thấy mắt Giang Thự có hơi đỏ, giống như sắp khóc, khả năng vừa mới thật sự dùng sức quá mạnh.
"Không sao." Trong miệng Giang Thự còn ngậm kẹo mút, đầu dán trên lòng bàn tay Quý Liên Tinh, cảm thấy đau thì đau, nhưng kẹo mút trong miệng trở nên ngọt.
"Giống như gõ một cái bao." Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm trán cô, mặt đầy lo lắng, "Tôi đi xuống lấy hòm thuốc."
Nàng vừa mới chuẩn bị đi, Giang Thự một phen giữ chặt nàng.
"Kẹo mút đáng đánh, em đừng tức giận."
Quý Liên Tinh không nói chuyện, cho dù Giang Thự dỗ nàng như vậy, nàng cũng không thể đè nén lửa giận trong lòng.
"Giang tổng, chị không cần thiết dỗ tôi như vậy."
"Cần thiết."
"Không cần thiết, dù sao tôi cũng chỉ là một công cụ bồi ngủ thôi, không phải sao?"