Chương 32: Chỉ cần em thích
Giang Thự hôn không lâu, khi kết thúc, trái tim nàng còn đập thình thịch. Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, có người từ tầng một đi lên, vì thế Giang Thự buông tay ra.
"Đói bụng, ăn cơm trước đi?" Cô đem phở xào tôm ở trong tay lay lay trước mặt Quý Liên Tinh.
"Được." Quý Liên Tinh thở gấp, áp xuống hoảng loạn.
Hai người cùng nhau vào nhà, nghênh diện thấy mùi đồ đạc cũ bằng gỗ, đây là Giang Thự lần đầu tiên quan sát chỗ ở của Quý Liên Tinh.
Bước vào phòng khách, phát hiện chỉ treo một chiếc đèn đơn điệu, đèn dây tóc ngói số không cao, ánh sáng rất yếu. Một chiếc TV đầu to kiểu cũ có lẽ đã lâu không được sử dụng.
Nhà ăn có một bàn ăn, nếu không phải khăn trải bàn ca rô che đi hình dáng ban đầu của gỗ, Giang Thự sẽ có cảm giác như mình đang du hành về thập niên 80-90.
Quả thực đây là một ngôi nhà cổ, dù trông cũ kỹ đến đâu, điều duy nhất đáng khen là nó vẫn sạch sẽ ngăn nắp.
"Sao lại nghĩ đến thuê ở chỗ này?" Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Giang Thự vẫn không ngờ rằng cách bài trí bên trong căn nhà cũ lại như thế này, vẫn khác xa với những gì cô tưởng tượng.
"Bởi vì rẻ, hơn nữa còn gần công ty." Quý Liên Tinh không cảm thấy có cái gì, trả lời đúng sự thật.
Giang Thự kỳ thật rất muốn nói có thể đừng ở nơi này nữa hay không, tôi tìm cho em một chỗ ở khác.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô, cô cũng không nói ra.
Bởi vì cô có loại trực giác, Quý Liên Tinh cũng không sẽ nhận trợ giúp từ cô, hoặc là đổi góc độ tới nói, loại "giúp đỡ" này có khả năng là dư thừa.
Vì thế Giang Thự kéo ghế gỗ ra ngồi xuống, đem phở xào tôm đặt ở trên bàn, trực tiếp thay đổi đề tài: "Ăn lúc còn nóng, cay với không cay, không biết khẩu vị em thích loại nào, liền mua hai phần."
Quý Liên Tinh chọn phần cay kia, đẩy không cay đến trước mặt Giang Thự.
"Chị cũng ăn đi."
"Tôi không ăn, tôi nhìn em ăn." Giang Thự trong mắt ngập tràn ý cười, giống như chỉ xem Quý Liên Tinh ăn cơm cũng sẽ làm cô cảm thấy thỏa mãn.
Quý Liên Tinh tự động xem nhẹ lời cô nói, mở hộp ra, đưa một đôi đũa cho Giang Thự,
"Chị hẳn là cũng chưa ăn cơm tối, chúng ta cùng nhau ăn."
Giang Thự đành phải nhận đũa, tách đũa thành hai chiếc, gắp một miếng phở xào tôm đưa vào trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tồi, vẫn còn nóng, em mau ăn đi."
Quý Liên Tinh gắp lên một ngụm đưa vào trong miệng, nhai hai lần, là hương vị quen thuộc của nàng. Có lẽ là bởi vì ngủ lâu quá, yết hầu khô khốc, ăn thêm mấy miếng liền có chút ăn không vô.
"Không ăn được sao?" Giang Thự hỏi nàng.
"Ngon lắm."
"Đó chính là em ăn không ngon." Giang Thự thay nàng trả lời, cô nhìn Quý Liên Tinh, lại nói: "Dù không vui cũng phải ăn cơm, từ từ ăn cũng được."
"Ừm." Quý Liên Tinh cúi đầu, để lại đũa trên bát, cuối cùng lại cắn một miếng nữa cho vào miệng.
Đúng vậy, không vui cũng phải ăn cơm, cuộc sống vừa khổ vừa khó cũng phải ăn cơm, phải kiên cường một chút.
Giang Thự lẳng lặng nhìn Quý Liên Tinh ăn cơm, cẩn thận quan sát, thấy môi nàng khuyết thiếu huyết sắc, cảm giác mới một tuần thời gian liền gầy rất nhiều, xương quai xanh phẳng lì dường như có thể chứa được một bát nước, thoạt nhìn làm người đau lòng cực kỳ.
"Mấy ngày nay em rất bận, về đại bá em bên kia, em có cái gì muốn nói không?"
"Có, nhưng không biết nói từ đâu."
"Nghĩ đến cái gì nói cái đó, đương nhiên, không muốn nói, cũng có thể không nói."
Giang Thự kỳ thật rất muốn biết mấy ngày nay Quý Liên Tinh đã trải qua những gì, cô không hiểu những phong tục ở quê, không biết nàng gặp khó khăn gì hay không, cô cảm thấy có lẽ có chút khó khăn, rốt cuộc cô đã gặp qua bộ dạng kiêu ngạo của Quý Tư Vũ.
Quý Liên Tinh cúi đầu ăn cơm, giống như còn thiếu đi dục vọng nói chuyện.
Giang Thự gắp mì thịt xé cho Quý Liên Tinh, "Ăn nhiều một chút, ngoan."
Khi Giang Thự nhìn chăm chú, Quý Liên Tinh cưỡng bách chính mình ăn nửa hộp phở, nàng buông chiếc đũa, hơi hơi thở dài.
"Trong lúc lễ tang, Quý Tư Vũ không xuất hiện, điện thoại gọi không thông. Uông Hiếu Lệ thì, ngày đầu tiên khóc, ngày hôm sau vội vàng lấy tiền, ngày thứ ba thét to người khác chơi mạt chược."
Mặc dù có tục lệ chơi mạt chược trong đám tang ở quê, nhưng Quý Liên Tinh thật sự không nghĩ tới Uông Hiếu Lệ ngày đó cũng ngồi trên bàn mạt chược.
Ánh mắt Quý Liên Tinh đối thượng Giang Thự, lại nói: "Tôi cảm thấy bà ta tự mó thanh nhất sắc thời điểm là thật sự đang cười, một chút cũng không đau lòng."
Giang Thự nghe xong, tỏ vẻ không thể lý giải, cô rất khó đại nhập cái loại quan hệ này trong miệng Quý Liên Tinh, cho dù cô đã nhìn thấy qua Quý Tư Vũ da mặt dày. Nhưng loại quan hệ cha con này? Quan hệ vợ chồng? Sự thờ ơ này có tồn tại thật sao?
"Rất kinh ngạc nhỉ, Giang tổng." Quý Liên Tinh lắc đầu đồng thời lộ ra cười khổ, "Uông Hiếu Lệ bà ta đã từng mang theo Quý Tư Vũ chạy theo một người đàn ông khác, ma xui quỷ khiến qua hơn mười ngày lại chạy về, khi đó Quý Tư Vũ đã mười bốn tuổi. Rất sớm trước kia liền biết bọn họ là không có tình cảm, nhưng sau bọn họ thế nhưng không ly hôn, như cũ cùng mái nhà, chỉ là chia phòng ngủ."
"Không thể tưởng tượng." Giang Thự nhíu mày, biểu tình tương đối khiếp sợ, cô cảm giác chính mình đang nghe một cuốn tiểu thuyết phi lý mang tính chất phong kiến.
"Tôi cũng cảm thấy thế." Quý Liên Tinh nhớ tới thôn dân nào đó nói, lại nói: "Có khả năng ở cái niên đại kia, ly hôn là một chuyện rất mất mặt."
Giang Thự cảm thấy cô trải qua cùng Quý Liên Tinh so sánh với chính là thiên đường và địa ngục.
"Không nói chuyện này nữa, Giang tổng." Quý Liên Tinh cảm thấy nói nữa cũng không có ý nghĩa, cuộc sống nên nhìn về phía trước, "Tôi ăn xong lúc sau tâm tình tốt hơn rồi." Tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, lại hỏi Giang Thự: "Sao chị lại tới tìm tôi?"
Quý Liên Tinh nhớ không lầm nói, lúc các nàng vừa mới gọi điện thoại, Giang Thự bảo nàng tiếp tục ngủ, cho nên sao lại chạy đến nơi này?
"Không nhìn thấy em tôi luôn có chút không yên tâm."
Giang Thự lần này nói chính là lời thật lòng, mấy ngày nay không gặp được Quý Liên Tinh, luôn cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, không bỏ xuống được cũng ném không xong, hiện tại chỉ có bên cạnh nàng mới an lòng chút.
Cho nên lúc gọi điện thoại nghe được Quý Liên Tinh đang ngủ, Giang Thự không chút suy nghĩ liền lái xe đến nơi này. Kết quả mới vừa đi lên lầu 3, phỏng chừng nhà cũ cách âm không tốt, cô giống như nghe được tiếng Quý Liên Tinh khóc, vì thế quyết đoán gõ cửa.
Đương nhiên, cái đó cô đều sẽ không nói cho Quý Liên Tinh, luôn cảm thấy nói ra cứ quái quái.
"Chị lo lắng cho tôi, lo lắng cho tôi cái gì?"
"Lo lắng em không vui."
Khi hai người đối thoại ánh mắt dính ở bên nhau, nóng cháy chạm nhau, luôn cảm thấy có thứ gì thay đổi, cảm giác liền trong không khí đều có lửa đang thiêu đốt.
"Tôi không có không vui." Quý Liên Tinh dời đi ánh mắt, dừng ở trên hộp phở, đem chúng đóng gói thu dọn sạch sẽ.
Nàng kỳ thật không biết Giang Thự vì sao muốn tới tìm nàng, hơn nữa cô tới rất đúng lúc.
Trong lúc nhất thời, thậm chí muốn ở trong lòng ngực Giang Thự khóc, đem cô trở thành nơi chính mình dựa vào, nhưng cũng may lý trí vẫn là chiếm thượng thừa, kịp thời dừng loại ý tưởng này.
Giang Thự thấy Quý Liên Tinh không trả lời cô, vì thế lại chọn một cái đề tài khác, Giang Thự cảm thấy nhiệm vụ chính của chính mình là khiến Quý Liên Tinh nói chuyện nhiều hơn, có lẽ như vậy tâm tình của nàng sẽ tốt một chút.
"Bạn cùng phòng của em đâu?"
"Trực ca đêm rồi."
"Vậy đêm nay tôi có thể ở chỗ em không?" Giang Thự cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đem chính mình ý tưởng nói ra.
"Ở đây?" Quý Liên Tinh có chút khiếp sợ, nàng còn không có nghĩ tới có một ngày Giang Thự nguyện ý ở lại cùng nàng qua đêm, hơn nữa là phòng trọ nhỏ ở đây chật chội cũ nát.
"Tôi muốn ngủ cùng em."
Cô trực tiếp đem lời nói lộ liễu như thế nói ra, Quý Liên Tinh nghe xong lỗ tai nóng lên, mặt xoát một chút liền đỏ.
"Giường của tôi rất cứng, tôi sợ chị nằm không quen."
Quý Liên Tinh có chút hoảng loạn, nàng hiện tại đang nỗ lực hồi ức nội y nàng có phải đặt ở trên gối đầu hay không, hình như là......
"Không sao, tôi không sợ cứng."
"Nếu không Giang tổng, chúng ta về nhà chị?" Quý Liên Tinh lại giãy giụa lần thứ hai.
"Được, tôi biết rồi, em không muốn cho tôi ở lại đây." Giang Thự trong giọng nói thế nhưng mang theo một chút cảm xúc.
"Không có không có! Chị đương nhiên có thể ở đây!"
Quý Liên Tinh nhìn cô một mặt lạnh nhạt kia, ngữ khí lại tràn đầy ủy khuất. Thoạt nhìn thế nhưng có chút muốn cười, nàng phát hiện Giang Thự có đôi khi đáng yêu đến lạ, giống như cô là rất ngạo kiều.
"Vậy chị chờ tôi một lát, tôi vào phòng tìm cho chị một bộ ngủ."
Quý Liên Tinh trở về phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là đem nội y màu đen trên gối đầu nhét vào tủ quần áo. Lại nhìn chung quanh một vòng, phòng không loạn, chỉ là đem ảnh chụp trên bàn giấu đi. Lúc sau xong hết thảy, Quý Liên Tinh chọn cái áo thun, chuẩn bị đưa cho Giang Thự làm áo ngủ.
Hai phút sau.
Giang Thự ôm trong tay một chiếc áo thun rộng thùng thình màu hồng, có vẻ như muốn nói: Em xác định thật sự muốn cho tôi mặc cái này?
"Đúng vậy, Giang tổng, chị mặc cái này đi."
Giang Thự đã gần hai mươi năm không có mặc qua quần áo hồng nhạt, đặc biệt là loại áo thun có hình họa tiết sặc sỡ và dễ thương này.
"Nhím Nhỏ, có thể đổi một bộ khác không?"
"Tại sao? Cái này rất đáng yêu a, Giang tổng, chị đừng ghét bỏ, Bộ này với tôi là thoải mái nhất, vải rất tốt."
"Tôi không phải ghét bỏ, tôi chỉ là......" Giang Thự mặt lộ vẻ khó xử, "Tôi chỉ là, không quá thích hồng nhạt."
Quý Liên Tinh thừa nhận, nàng là hiếu kỳ. Kỳ thật lúc lấy cái áo thun hồng nhạt này cho Giang Thự, chính là chỉ muốn nhìn thấu sự tương phản của Giang Thự khi mặc kiểu này ở trên người.
Loại cảm giác này tựa như lúc trước Giang Thự nhất định bắt nàng phải mặc bộ váy ngủ kia. Hóa ra người đều sẽ chơi xấu, chỉ cần có ý niệm như vậy.
"Đã không còn, Giang tổng, chỉ có một bộ này."
"Một bộ cũng không có?"
Quý Liên Tinh tự mình thôi miên, đã không còn, mười cái áo thun trong ngăn tủ kia không phải áo thun!
"Đúng vậy, đã không còn, đều giặt sạch, còn chưa có khô."
Vì thế Giang Thự liền thực sự tin tưởng.
"Được rồi, vậy tôi cũng chỉ có thể mặc cái này." Giang Thự tay nắm chặt cái áo, mu bàn tay cô hiện gân xanh muốn nói cho Quý Liên Tinh, cô là thật sự không muốn mặc hồng nhạt.
Đang lúc Quý Liên Tinh mừng thầm, Giang Thự chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một miệng: "Không bằng tôi liền mặc áo lót của tôi ngủ?"
Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh, ánh mắt hai người chiến đấu hai giây, Quý Liên Tinh bị đánh bại, ánh mắt Giang Thự thật sự quá sắc bén, người bình thường đánh không lại.
"Được rồi, Giang tổng chị muốn mặc cái gì thì mặc cái đó."
Kế hoạch để Giang Thự mặc quần áo hồng nhạt thất bại. Quý Liên Tinh có một chút mất mát, nhưng cũng chỉ là một chút, cái loại này cảm xúc thổi qua trong lòng, vi diệu bất kể.
Nhưng Giang Thự lại bắt giữ biểu cảm của nàng.
"Nhím Nhỏ, tôi thật sự không quá thích hồng nhạt." Giang Thự thở dài, tựa hồ vẫn là hạ đủ dũng khí, "Nhưng mà nếu em thích, tôi có thể thử."
"Thật sao?" Ánh mắt Quý Liên Tinh bình tĩnh tạo nên gợn sóng, nàng thật sự bị kinh ngạc, đây là lời từ miệng Giang Thự nói ra sao?
Giang Thự gật đầu, "Thật, chỉ cần em vui, hồng nhạt hay không hồng nhạt không quan trọng."
"Đói bụng, ăn cơm trước đi?" Cô đem phở xào tôm ở trong tay lay lay trước mặt Quý Liên Tinh.
"Được." Quý Liên Tinh thở gấp, áp xuống hoảng loạn.
Hai người cùng nhau vào nhà, nghênh diện thấy mùi đồ đạc cũ bằng gỗ, đây là Giang Thự lần đầu tiên quan sát chỗ ở của Quý Liên Tinh.
Bước vào phòng khách, phát hiện chỉ treo một chiếc đèn đơn điệu, đèn dây tóc ngói số không cao, ánh sáng rất yếu. Một chiếc TV đầu to kiểu cũ có lẽ đã lâu không được sử dụng.
Nhà ăn có một bàn ăn, nếu không phải khăn trải bàn ca rô che đi hình dáng ban đầu của gỗ, Giang Thự sẽ có cảm giác như mình đang du hành về thập niên 80-90.
Quả thực đây là một ngôi nhà cổ, dù trông cũ kỹ đến đâu, điều duy nhất đáng khen là nó vẫn sạch sẽ ngăn nắp.
"Sao lại nghĩ đến thuê ở chỗ này?" Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Giang Thự vẫn không ngờ rằng cách bài trí bên trong căn nhà cũ lại như thế này, vẫn khác xa với những gì cô tưởng tượng.
"Bởi vì rẻ, hơn nữa còn gần công ty." Quý Liên Tinh không cảm thấy có cái gì, trả lời đúng sự thật.
Giang Thự kỳ thật rất muốn nói có thể đừng ở nơi này nữa hay không, tôi tìm cho em một chỗ ở khác.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô, cô cũng không nói ra.
Bởi vì cô có loại trực giác, Quý Liên Tinh cũng không sẽ nhận trợ giúp từ cô, hoặc là đổi góc độ tới nói, loại "giúp đỡ" này có khả năng là dư thừa.
Vì thế Giang Thự kéo ghế gỗ ra ngồi xuống, đem phở xào tôm đặt ở trên bàn, trực tiếp thay đổi đề tài: "Ăn lúc còn nóng, cay với không cay, không biết khẩu vị em thích loại nào, liền mua hai phần."
Quý Liên Tinh chọn phần cay kia, đẩy không cay đến trước mặt Giang Thự.
"Chị cũng ăn đi."
"Tôi không ăn, tôi nhìn em ăn." Giang Thự trong mắt ngập tràn ý cười, giống như chỉ xem Quý Liên Tinh ăn cơm cũng sẽ làm cô cảm thấy thỏa mãn.
Quý Liên Tinh tự động xem nhẹ lời cô nói, mở hộp ra, đưa một đôi đũa cho Giang Thự,
"Chị hẳn là cũng chưa ăn cơm tối, chúng ta cùng nhau ăn."
Giang Thự đành phải nhận đũa, tách đũa thành hai chiếc, gắp một miếng phở xào tôm đưa vào trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tồi, vẫn còn nóng, em mau ăn đi."
Quý Liên Tinh gắp lên một ngụm đưa vào trong miệng, nhai hai lần, là hương vị quen thuộc của nàng. Có lẽ là bởi vì ngủ lâu quá, yết hầu khô khốc, ăn thêm mấy miếng liền có chút ăn không vô.
"Không ăn được sao?" Giang Thự hỏi nàng.
"Ngon lắm."
"Đó chính là em ăn không ngon." Giang Thự thay nàng trả lời, cô nhìn Quý Liên Tinh, lại nói: "Dù không vui cũng phải ăn cơm, từ từ ăn cũng được."
"Ừm." Quý Liên Tinh cúi đầu, để lại đũa trên bát, cuối cùng lại cắn một miếng nữa cho vào miệng.
Đúng vậy, không vui cũng phải ăn cơm, cuộc sống vừa khổ vừa khó cũng phải ăn cơm, phải kiên cường một chút.
Giang Thự lẳng lặng nhìn Quý Liên Tinh ăn cơm, cẩn thận quan sát, thấy môi nàng khuyết thiếu huyết sắc, cảm giác mới một tuần thời gian liền gầy rất nhiều, xương quai xanh phẳng lì dường như có thể chứa được một bát nước, thoạt nhìn làm người đau lòng cực kỳ.
"Mấy ngày nay em rất bận, về đại bá em bên kia, em có cái gì muốn nói không?"
"Có, nhưng không biết nói từ đâu."
"Nghĩ đến cái gì nói cái đó, đương nhiên, không muốn nói, cũng có thể không nói."
Giang Thự kỳ thật rất muốn biết mấy ngày nay Quý Liên Tinh đã trải qua những gì, cô không hiểu những phong tục ở quê, không biết nàng gặp khó khăn gì hay không, cô cảm thấy có lẽ có chút khó khăn, rốt cuộc cô đã gặp qua bộ dạng kiêu ngạo của Quý Tư Vũ.
Quý Liên Tinh cúi đầu ăn cơm, giống như còn thiếu đi dục vọng nói chuyện.
Giang Thự gắp mì thịt xé cho Quý Liên Tinh, "Ăn nhiều một chút, ngoan."
Khi Giang Thự nhìn chăm chú, Quý Liên Tinh cưỡng bách chính mình ăn nửa hộp phở, nàng buông chiếc đũa, hơi hơi thở dài.
"Trong lúc lễ tang, Quý Tư Vũ không xuất hiện, điện thoại gọi không thông. Uông Hiếu Lệ thì, ngày đầu tiên khóc, ngày hôm sau vội vàng lấy tiền, ngày thứ ba thét to người khác chơi mạt chược."
Mặc dù có tục lệ chơi mạt chược trong đám tang ở quê, nhưng Quý Liên Tinh thật sự không nghĩ tới Uông Hiếu Lệ ngày đó cũng ngồi trên bàn mạt chược.
Ánh mắt Quý Liên Tinh đối thượng Giang Thự, lại nói: "Tôi cảm thấy bà ta tự mó thanh nhất sắc thời điểm là thật sự đang cười, một chút cũng không đau lòng."
Giang Thự nghe xong, tỏ vẻ không thể lý giải, cô rất khó đại nhập cái loại quan hệ này trong miệng Quý Liên Tinh, cho dù cô đã nhìn thấy qua Quý Tư Vũ da mặt dày. Nhưng loại quan hệ cha con này? Quan hệ vợ chồng? Sự thờ ơ này có tồn tại thật sao?
"Rất kinh ngạc nhỉ, Giang tổng." Quý Liên Tinh lắc đầu đồng thời lộ ra cười khổ, "Uông Hiếu Lệ bà ta đã từng mang theo Quý Tư Vũ chạy theo một người đàn ông khác, ma xui quỷ khiến qua hơn mười ngày lại chạy về, khi đó Quý Tư Vũ đã mười bốn tuổi. Rất sớm trước kia liền biết bọn họ là không có tình cảm, nhưng sau bọn họ thế nhưng không ly hôn, như cũ cùng mái nhà, chỉ là chia phòng ngủ."
"Không thể tưởng tượng." Giang Thự nhíu mày, biểu tình tương đối khiếp sợ, cô cảm giác chính mình đang nghe một cuốn tiểu thuyết phi lý mang tính chất phong kiến.
"Tôi cũng cảm thấy thế." Quý Liên Tinh nhớ tới thôn dân nào đó nói, lại nói: "Có khả năng ở cái niên đại kia, ly hôn là một chuyện rất mất mặt."
Giang Thự cảm thấy cô trải qua cùng Quý Liên Tinh so sánh với chính là thiên đường và địa ngục.
"Không nói chuyện này nữa, Giang tổng." Quý Liên Tinh cảm thấy nói nữa cũng không có ý nghĩa, cuộc sống nên nhìn về phía trước, "Tôi ăn xong lúc sau tâm tình tốt hơn rồi." Tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, lại hỏi Giang Thự: "Sao chị lại tới tìm tôi?"
Quý Liên Tinh nhớ không lầm nói, lúc các nàng vừa mới gọi điện thoại, Giang Thự bảo nàng tiếp tục ngủ, cho nên sao lại chạy đến nơi này?
"Không nhìn thấy em tôi luôn có chút không yên tâm."
Giang Thự lần này nói chính là lời thật lòng, mấy ngày nay không gặp được Quý Liên Tinh, luôn cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, không bỏ xuống được cũng ném không xong, hiện tại chỉ có bên cạnh nàng mới an lòng chút.
Cho nên lúc gọi điện thoại nghe được Quý Liên Tinh đang ngủ, Giang Thự không chút suy nghĩ liền lái xe đến nơi này. Kết quả mới vừa đi lên lầu 3, phỏng chừng nhà cũ cách âm không tốt, cô giống như nghe được tiếng Quý Liên Tinh khóc, vì thế quyết đoán gõ cửa.
Đương nhiên, cái đó cô đều sẽ không nói cho Quý Liên Tinh, luôn cảm thấy nói ra cứ quái quái.
"Chị lo lắng cho tôi, lo lắng cho tôi cái gì?"
"Lo lắng em không vui."
Khi hai người đối thoại ánh mắt dính ở bên nhau, nóng cháy chạm nhau, luôn cảm thấy có thứ gì thay đổi, cảm giác liền trong không khí đều có lửa đang thiêu đốt.
"Tôi không có không vui." Quý Liên Tinh dời đi ánh mắt, dừng ở trên hộp phở, đem chúng đóng gói thu dọn sạch sẽ.
Nàng kỳ thật không biết Giang Thự vì sao muốn tới tìm nàng, hơn nữa cô tới rất đúng lúc.
Trong lúc nhất thời, thậm chí muốn ở trong lòng ngực Giang Thự khóc, đem cô trở thành nơi chính mình dựa vào, nhưng cũng may lý trí vẫn là chiếm thượng thừa, kịp thời dừng loại ý tưởng này.
Giang Thự thấy Quý Liên Tinh không trả lời cô, vì thế lại chọn một cái đề tài khác, Giang Thự cảm thấy nhiệm vụ chính của chính mình là khiến Quý Liên Tinh nói chuyện nhiều hơn, có lẽ như vậy tâm tình của nàng sẽ tốt một chút.
"Bạn cùng phòng của em đâu?"
"Trực ca đêm rồi."
"Vậy đêm nay tôi có thể ở chỗ em không?" Giang Thự cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đem chính mình ý tưởng nói ra.
"Ở đây?" Quý Liên Tinh có chút khiếp sợ, nàng còn không có nghĩ tới có một ngày Giang Thự nguyện ý ở lại cùng nàng qua đêm, hơn nữa là phòng trọ nhỏ ở đây chật chội cũ nát.
"Tôi muốn ngủ cùng em."
Cô trực tiếp đem lời nói lộ liễu như thế nói ra, Quý Liên Tinh nghe xong lỗ tai nóng lên, mặt xoát một chút liền đỏ.
"Giường của tôi rất cứng, tôi sợ chị nằm không quen."
Quý Liên Tinh có chút hoảng loạn, nàng hiện tại đang nỗ lực hồi ức nội y nàng có phải đặt ở trên gối đầu hay không, hình như là......
"Không sao, tôi không sợ cứng."
"Nếu không Giang tổng, chúng ta về nhà chị?" Quý Liên Tinh lại giãy giụa lần thứ hai.
"Được, tôi biết rồi, em không muốn cho tôi ở lại đây." Giang Thự trong giọng nói thế nhưng mang theo một chút cảm xúc.
"Không có không có! Chị đương nhiên có thể ở đây!"
Quý Liên Tinh nhìn cô một mặt lạnh nhạt kia, ngữ khí lại tràn đầy ủy khuất. Thoạt nhìn thế nhưng có chút muốn cười, nàng phát hiện Giang Thự có đôi khi đáng yêu đến lạ, giống như cô là rất ngạo kiều.
"Vậy chị chờ tôi một lát, tôi vào phòng tìm cho chị một bộ ngủ."
Quý Liên Tinh trở về phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là đem nội y màu đen trên gối đầu nhét vào tủ quần áo. Lại nhìn chung quanh một vòng, phòng không loạn, chỉ là đem ảnh chụp trên bàn giấu đi. Lúc sau xong hết thảy, Quý Liên Tinh chọn cái áo thun, chuẩn bị đưa cho Giang Thự làm áo ngủ.
Hai phút sau.
Giang Thự ôm trong tay một chiếc áo thun rộng thùng thình màu hồng, có vẻ như muốn nói: Em xác định thật sự muốn cho tôi mặc cái này?
"Đúng vậy, Giang tổng, chị mặc cái này đi."
Giang Thự đã gần hai mươi năm không có mặc qua quần áo hồng nhạt, đặc biệt là loại áo thun có hình họa tiết sặc sỡ và dễ thương này.
"Nhím Nhỏ, có thể đổi một bộ khác không?"
"Tại sao? Cái này rất đáng yêu a, Giang tổng, chị đừng ghét bỏ, Bộ này với tôi là thoải mái nhất, vải rất tốt."
"Tôi không phải ghét bỏ, tôi chỉ là......" Giang Thự mặt lộ vẻ khó xử, "Tôi chỉ là, không quá thích hồng nhạt."
Quý Liên Tinh thừa nhận, nàng là hiếu kỳ. Kỳ thật lúc lấy cái áo thun hồng nhạt này cho Giang Thự, chính là chỉ muốn nhìn thấu sự tương phản của Giang Thự khi mặc kiểu này ở trên người.
Loại cảm giác này tựa như lúc trước Giang Thự nhất định bắt nàng phải mặc bộ váy ngủ kia. Hóa ra người đều sẽ chơi xấu, chỉ cần có ý niệm như vậy.
"Đã không còn, Giang tổng, chỉ có một bộ này."
"Một bộ cũng không có?"
Quý Liên Tinh tự mình thôi miên, đã không còn, mười cái áo thun trong ngăn tủ kia không phải áo thun!
"Đúng vậy, đã không còn, đều giặt sạch, còn chưa có khô."
Vì thế Giang Thự liền thực sự tin tưởng.
"Được rồi, vậy tôi cũng chỉ có thể mặc cái này." Giang Thự tay nắm chặt cái áo, mu bàn tay cô hiện gân xanh muốn nói cho Quý Liên Tinh, cô là thật sự không muốn mặc hồng nhạt.
Đang lúc Quý Liên Tinh mừng thầm, Giang Thự chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một miệng: "Không bằng tôi liền mặc áo lót của tôi ngủ?"
Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh, ánh mắt hai người chiến đấu hai giây, Quý Liên Tinh bị đánh bại, ánh mắt Giang Thự thật sự quá sắc bén, người bình thường đánh không lại.
"Được rồi, Giang tổng chị muốn mặc cái gì thì mặc cái đó."
Kế hoạch để Giang Thự mặc quần áo hồng nhạt thất bại. Quý Liên Tinh có một chút mất mát, nhưng cũng chỉ là một chút, cái loại này cảm xúc thổi qua trong lòng, vi diệu bất kể.
Nhưng Giang Thự lại bắt giữ biểu cảm của nàng.
"Nhím Nhỏ, tôi thật sự không quá thích hồng nhạt." Giang Thự thở dài, tựa hồ vẫn là hạ đủ dũng khí, "Nhưng mà nếu em thích, tôi có thể thử."
"Thật sao?" Ánh mắt Quý Liên Tinh bình tĩnh tạo nên gợn sóng, nàng thật sự bị kinh ngạc, đây là lời từ miệng Giang Thự nói ra sao?
Giang Thự gật đầu, "Thật, chỉ cần em vui, hồng nhạt hay không hồng nhạt không quan trọng."