Chương 30: Người chụp ảnh cũng ở trong bức ảnh
Sau giờ tan làm, Quý Liên Tinh không về nhà Giang Thự, nàng đến Tống gia tam viện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai lên đường.
Sáng sớm hôm sau, còn đang mưa, Quý Liên Tinh sớm đã thức dậy đi tới nhà ga.
Quê của nàng là một huyện nhỏ cách thành phố N không xa, ngồi tàu cao tốc mất khoảng hai tiếng.
Đây là lần đầu tiênnàng về nhà trong ba năm, sau khi đại học năm ba nàng liền không trở về nữa, có hai nguyên nhân, nghỉ hè muốn làm thêm kiếm tiền, nghỉ đông trở về thì, mẹ Quý Tư Vũ luôn nhìn nàng với vẻ mặt không tốt, dần dà, Quý Liên Tinh dứt khoát không quay về nữa.
Ven đường phải đi qua một thành phố khác, điều kiện chữa bệnh so với thành phố N không kém bao nhiêu, cũng là nơi lúc trước đại bá trị liệu, hiện tại ông ấy đã từ bỏ trị liệu về nhà, trên cơ bản không khác gì mấy lời Quý Tư Vũ nói, căng không được bao lâu.
Tưởng tượng đến đây, Quý Liên Tinh trong lòng nghẹn muốn chết.
Hai tiếng sau, tàu cao tốc dừng lại ở huyện Lạc Nhĩ, Quý Liên Tinh ra khỏi nhà ga, phát hiện huyện thành nhỏ không kém mấy năm trước là bao.
Đại bộ phận vẫn là thượng niên đại kiến trúc, những tòa nhà mới đang được xây dựng trong thành phố chính, bên đường có quán nhỏ bán hàng rong, quán mì vẫn là quán mì đó, đường xưa vẫn là đường xưa kia, chẳng qua nhiều một cái công viên đang tu sửa, nghe nói sang năm huyện Lạc Nhĩ sẽ tiến hành một cuộc cải tạo lớn, đến lúc đó rất nhiều tòa nhà sẽ bị phá bỏ và di dời không ít.
Nhưng hiện tại, nó vẫn là một cái huyện thành tương đối nghèo.
Quý Liên Tinh chặn một chiếc xe ba bánh, vẫn là xe đạp ba bánh.
"Bác tài, đến thôn Phi Tiền bao nhiêu tiền?"
Bác tài biểu tình hòa ái, ngón tay hợp lại, so một cái "5".
Quý Liên Tinh lên xe, ngồi ở ghế sau xe ba bánh, đây là chiếc xe khi còn nhỏ mẹ thích dẫn nàng đi dạo phố nhất.
Khi còn nhỏ thời điểm xe ba bánh liền thích nhìn chằm chằm chân xa phu, bởi đạp xe lâu nên hầu như bụng và chân của xa phu đều rất cường tráng.
Lần này Quý Liên Tinh cũng không ngoại lệ, nhìn chằm chằm chân ông phát ngốc, nàng phát hiện bác tài lái xe ba bánh tuổi đã cao, vừa đạp vừa thở dốc có chút lao lực.
Mười phút sau.
"Cô nương, tới rồi." Ông lau mồ hôi trên mặt, đánh giá Quý Liên Tinh thêm một chút, hỏi nàng: "Ở đâu về thế?"
"Thành phố N." Quý Liên Tinh móc tiền giấy ra đưa cho ông.
"Không tồi không tồi, từ thành phố lớn trở về."
"Cảm ơn bác tài, vất vả rồi." Quý Liên Tinh không cùng ông tán gẫu, nàng vội vàng về nhà.
Sau khi vào thôn, bác gái đại nương ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân, bọn họ luôn là như vậy, khuôn mặt của những người trẻ mới đến sẽ khiến sự tò mò của họ lên đến đỉnh điểm.
"Người kia là Quý béo hả?" Một người dì trong đám người hưng phấn nói bằng tiếng địa phương.
"Phải phải phải! Cái dáng đi xinh đẹp kia khẳng định phải!!!"
"Tiểu cô nương đã sớm không béo nữa rồi, các người lang cái còn nói người khác!" Mấy dì cười ngâm ngâm mà nhìn Quý Liên Tinh, ánh mắt như thể đang nói ba năm không thấy như thế nào lớn lên ngoan như vậy.
Quý Liên Tinh chỉ có thể căng da đầu chào hỏi, những người này nàng đều quen biết, Triệu Tứ Nương, mẹ Vương Nhị, Phương thẩm, đều là những người đã chứng kiến nàng béo như thế nào khi còn nhỏ.
"Nương nương tốt hơn nha." Quý Liên Tinh cũng dùng tiếng địa phương hồi các dì.
"Ai nha." Phương thẩm lộ ra biểu tình đau lòng, nói: "Có phải trở về bạn chuyện của đại bá con hay không, thằng anh kia của con, thật sự cầu sự mặc kệ, mỗi ngày giống như tên du thủ du thực." ( đại khái ý tứ là chỉ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày liêu lỏng.)
Lâu lắm không trở về, nói như thế nào đây, nghe được nghe thấy giọng địa phương, Quý Liên Tinh có loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Người dân ở quê nhiệt tình hơn rất nhiều, làm nàng nhớ tới cuộc sống khi còn nhỏ chạy đi chơi từ đông sang tây.
"Hắn vẫn luôn như vậy, con cũng không có cách nào."
Hàn huyên vài câu, Quý Liên Tinh thoát khỏi sự quan tâm của mọi người.
Lòng tốt của họ được đánh giá cao, nhưng nói quá nhiều cũng vô dụng.
Quý Liên Tinh đi đến nhà đại bá, đó là một khoảng sân có vẻ hơi tồi tàn, cỏ dại mọc ngổn ngang, như là ông lão đã rất lâu không cạo râu.
Tuy rằng đổ nát, nhưng diện tích lại rất lớn, nếu có tâm tư thoáng xử lý một chút, kỳ thật cũng không tệ lắm.
Trong nhà là một căn nhà ngói bình thường, Quý Liên Tinh bước vào sân, đi chưa được mấy bước đạp lên rêu xanh, thiếu chút nữa bị trượt té.
Mở cửa ra, bên trong không đèn điện, tuy rằng là ban ngày, nhưng có hơi tối.
"Quý Tư Vũ......" Quý Liên Tinh gọi một tiếng vào trong nhà.
Lại gọi mẹ Quý Tư Vũ: "Bác gái, con trở về rồi."
Trong phòng một người phụ nữ đi ra, thân cao khoảng 1m6, tướng mạo khắc nghiệt, sắc mặt vàng như nến, năm tháng đã mang đi thanh xuân mỹ lệ của bà, chỉ còn lại một vài đường nếp nhăn dễ thấy.
Trong tay bà bưng một cái chén, bên trong chính là cháo, liếc Quý Liên Tinh một cái, không vui nói: "Trở về thì trở về, kêu cái gì mà kêu, chính mình không rõ bước vào hả."
Quý Liên Tinh đi vào trong phòng, hỏi bà ta: "Đại bá ở trong phòng?"
"Bây giờ biết quay đầu rồi à? Người đều sắp chết, mày thật là cái đồ bạch nhãn lang."
Quả nhiên, khi về nhà chính là loại cảm giác này.
Mẹ Quý Tư Vũ tên Uông Hiếu Lệ, bà ta chanh chua có thể đem tất cả mọi người nói được không đúng tí nào, ngoài trừ con trai bảo bối của bà ta.
Thời điểm nói với Quý Liên Tinh những lời như vậy, Uông Hiếu Lệ hoàn toàn không có cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, dường như đã quên, giờ phút này người bà ta đang quở trách chính là người duy nhất trong thôn thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, là người phấn đấu nhất cũng là người không nên bị trở thành bạch nhãn lang nhất, bởi vì so với con trai Quý Tư Vũ của bà ta khá hơn nhiều.
"Con ——" Quý Liên Tinh muốn nói chuyện, lời nói đến bên miệng lại nuốt đi xuống, thôi, nàng so đo với bà ta cái gì đây? Uông Hiếu Lệ cùng đại bá là kết quả của một cuộc hôn nhân sắp đặt, hoàn toàn không thể hòa hợp, mối quan hệ giữa hai vợ chồng luôn không tốt.
Khi Uông Hiếu Lệ nhìn chăm chú, Quý Liên Tinh đi đến phòng ngủ.
Đứng ở cửa, Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, nàng sợ chính mình có chút khó tiếp nhận bộ dáng hiện tại của đại bá.
"Đại bá, con trở về rồi." Lên tiếng trước rồi sau đó mới vào phòng.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, trên giường có một người đàn ông gầy gò, bởi vì xạ trị bằng hoá chất nên tóc của ông đã rụng, da bọc xương, gầy gò xương xẩu, gò má lồi lõm, đôi mắt mỏi mệt, hẳn bộ dáng trong trí nhớ của Quý Liên Tinh tương phản quá lớn.
Có điều cũng chỉ là thời gian bốn tháng, ăn bệnh này đã biến ông từ một người đàn ông trung niên khỏe mạnh trở nên suy yếu vô cùng, gầy ít nhất phải 30 cân.
Hô hấp ông trở nên yếu ớt, nhưng ngực vẫn phập phồng, tiết tấu hô hấp khá thong thả, chậm đến mức cho người ta một loại cảm giác như không còn thở nữa.
Vành mắt Quý Liên Tinh phiếm hồng, rõ ràng trước đó nói có chuyển biến tốt mà, thời điểm gọi điện thoại cũng nói ở dần dần khôi phục.
"Đại bá......" Quý Liên Tinh đi đến bên cạnh mép giường, lau lau nước mắt tơi xuống, lạch cạch lạch cạch tích ở trên gối đầu.
Nàng nhìn tay ông gầy yếu đến chỉ còn xương, một bàn tay là có thể nắm hết, mu bàn tay tất cả đều là gân xanh.
Ông khép lại mí mắt, ngón tay lại đang cử động, ong ong vài câu, trong miệng không biết đang nói cái gì.
"Đại bá, con trở về rồi." Quý Liên Tinh nắm lấy tay ông, ở bên tai ông lặp lại những lời này.
"Ai, ngoan, tiểu béo." Giọng ông vẩn đục, đôi mắt muốn mở lại không mở ra được, Quý Liên Tinh nhìn không được, quay người lau nước mắt.
"Đừng khóc." Đại bá duỗi một bàn tay lại đây, ở trên mu bàn tay Quý Liên Tinh vỗ nhẹ nhẹ vài cái, "Tiểu béo ngoan, trong hộp có đồ ăn, đi, đi lấy kẹo ăn đi."
Nghe được "lấy kẹo ăn", Quý Liên Tinh rốt cuộc ngăn không được, nước mắt rào rạt mà chảy, tầm mắt trở nên rất mơ hồ, bóng dáng đại bá trở nên hư hoảng.
Hộp kẹo, là khi còn nhỏ đại bá luôn cho nàng bất ngờ, chỉ cần không vui, mở ra cái hộp kia, bên trong luôn sẽ có kẹo ngọt.
"Xin lỗi, con sai, con bất hiếu, con sai, đại bá, con là bạch nhãn lang, con nên trở về từ sớm." Bả vai Quý Liên Tinh run rẩy, khi khóc xuyên tim đau, nàng hối hận không tìm cuối tuần về nhà thắm ông, không nên bởi vì không muốn nhìn thấy Uông Hiếu Lệ mà không muốn về nhà.
Nàng nên thăm ông nhiều, nhìn bộ dạng ông khỏe mạnh, thế thật tốt?
Chăn ga gối đệm vẫn còn nồng nặc mùi thuốc, còn có mùi hôi thối bốc lên từ cơ thể, đến từ làn da của ông, nội tạng của ông, cùng với linh hồn sắp chết héo.
Đại bá nghe hiểu Quý Liên Tinh nói, vẫn luôn lắc đầu, dùng chút sức lực còn lại chụp lấy tay Quý Liên Tinh vỗ vỗ.
"Nào có, nào có trách con, không, không trách con, kẹo, hộp kẹo, ngoan." Đại bá hít một hơi, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nói: "Bên trong hộp, có thư, đọc, đọc ha."
Hộp kẹo có thư, Quý Liên Tinh nghe hiểu.
Phòng ốc chật chội đơn sơ, ánh sáng tối tăm, trên tủ quần áo kiểu cũ đặt một cái hộp sắt, ngược lại trở về mười mấy năm trước, nơi đó đặt đầy kẹo Quý Liên Tinh thích ăn.
Vị bạch đào, vị bắp, vị táo xanh......
Hiện giờ lại thêm hai vị khác, một là vị thuốc, một là vị □□ hư thối.
Nương theo ánh sáng tối tăm, Quý Liên Tinh mở bức thư ố vàng trắng, là đại bá viết cho nàng, ngược lại trở về ba mươi năm, ông cũng là một người làm công tác văn hoá.
【 Quý tiểu béo, nếu con có thể đọc được bức thư này, chứng minh ta đã cách nhà Diêm Vương không xa. Thời điểm viết bức thư này, ta mới vừa nhận được báo cáo kiểm tra, bệnh viện bên kia nói cho ta là thời kì cuối, về sau phải xạ trị bằng hoá chất, xạ trị bằng hoá chất thì xạ trị bằng hoá chất đi, hôm nay ta soi gương nữa tiếng đồng hồ, nói chuyện với mái tóc của ta, bởi vì ta cũng phải cùng chúng nó nói lời tạm biệt. Kỳ thật chết không đáng sợ, thời điểm mẹ con rời đi ta đã nói với con như vậy, hiện tại ta vẫn muốn nói như vậy, cho dù chúng ta rời đi, nhưng vẫn sẽ ở bên con. Quý tiểu béo, bé ngoan, con gánh vác quá nặng, có những thứ không nên để con gánh vác, đọc sách không có sai, không đọc sách thì rất dễ dàng trở thành người như Quý Tư Vũ. 30 vạn 6 năm trước, không thể nói là mượn, mẹ con cũng là người thân của ta, không thể nói là mượn, mà là cho, ta nguyện ý cho. Thẻ trong hộp còn có 3 vạn, trong đó 5000 là tiền con nhận được học bổng đại học gửi cho ta, dư lại hai vạn năm là của hồi môn của con, vốn dĩ muốn lấy nhiều hơn cho con, tiền vẫn không có để dành đủ, người đã phải đi. Ta phỏng chừng ta không thể nhìn thấy con kết hôn, nhất định phải hạnh phúc. 】
Mặt sau của phong bì có dòng chữ:
【 Đem ta hoả táng, một nửa tro cốt con lưu trữ, dư lại một nửa rải xuống sông Tân Nga, ta đi tìm ba con chơi cờ. 】
Chỗ ký tên không phải tên họ, mà là một dòng chữ khác: 【 Ta còn có một thứ muốn cho con, nhưng vẫn chưa thể nói cho con, ghi nhớ: Sau khi có được thứ đó, không thể mềm lòng, là thuộc về con. 】
Quý Liên Tinh nước mắt như suối phun, nước mắt khắc chế không được xôn xao mà chảy xuống, kỳ thực ông đã viết bức thư này từ mấy tháng trước.
Còn có học bổng đại học được đến 8000 tệ, nàng gửi 5000 tệ, cho ông mua quần áo mua thuốc lá, muốn làm gì thì làm, nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn dùng cái loại phương thức trực tiếp nhất báo đáp ông mà thôi.
Kết quả chính ông tiền chữa bệnh đều không đủ, thế mà còn dành hai vạn năm của hồi môn ra.
Thật là người thân duy nhất, Quý Liên Tinh quá nhiều, hô hấp đều có chút khó khăn, nàng bị kéo vào biển sâu, vô hạn chìm xuống có chút hít thở không thông.
Vì cái gì người đối tốt với nàng đều phải rời đi?
Khi nàng lên sáu tuổi, ba nàng bị ngã xuống sông khi đang câu cá vẫn chưa có lên, rõ ràng mọi người nói ông biết bơi lội.
Mẹ thì bị bệnh bạch cầu trong năm thi tuyển sinh đại học, cũng là nói đi là đi.
Bây giờ mới vừa tròn 24 tuổi, nàng cho rằng cuộc đời có thể giương buồm xuất phát, ít nhất trong kế hoạch tương lai của nàng, đại bá nhất định sẽ là người được hưởng phúc.
"Bác cứ thế cho sao?" Quý Liên Tinh nằm ở mép giường gào khóc lớn, "Bác đi rồi con sẽ lẩm bẩm khóc, không còn ai yêu thương con, quan tâm con."
"Tiểu béo à, ta đợi không được." Đại bá nhìn Quý Liên Tinh, phun ra một hơi cuối cùng, nói: "Khả năng lần này, là thật sự, thật sự, phải đi."
Hơi thở mỏng manh, một luồng hơi thở cực kỳ ôn hòa thoát ra của mũi và trôi đi, không còn lại gì nữa.
Trong phòng rất an tĩnh, Quý Liên Tinh cúi đầu, nắm tay ông không buông ra.
Hộp kẹo bên cạnh, để đầy kẹo vị bạch đào, vị bắp, vị táo xanh, còn có một tấm thẻ ngân hàng, một bức ảnh Quý Liên Tinh khi còn nhỏ.
Ông là một thanh niên yêu nghệ thuật thời đó và sở hữu một chiếc máy ảnh phục cổ.
Mười lăm năm trước, ngày đó Quý Liên Tinh khóc lóc tìm ba, đại bá dẫn theo nàng đứng ở dưới tàng cây anh đào trong thôn kia, nói với nàng:
"Quý tiểu béo, ta là anh của ba con, đừng sợ, ta là đại bá của con, cũng là ba của con."
"Nào, ta chụp cho con một bức ảnh."
"Mẹ con mua cho con một đôi giày da đẹp như vậy, cười một cái sẽ càng đáng yêu."
"Ta dạy cho con, nói cà tím."
"Cà tím ——" Quý Liên Tinh nhỏ tuổi nhếch môi, giơ tay lên, làm cái động tác.
Đôi giày da nhỏ màu đỏ của nàng vẫn còn trong bức ảnh, người chụp ảnh cũng ở trong bức ảnh.
Sáng sớm hôm sau, còn đang mưa, Quý Liên Tinh sớm đã thức dậy đi tới nhà ga.
Quê của nàng là một huyện nhỏ cách thành phố N không xa, ngồi tàu cao tốc mất khoảng hai tiếng.
Đây là lần đầu tiênnàng về nhà trong ba năm, sau khi đại học năm ba nàng liền không trở về nữa, có hai nguyên nhân, nghỉ hè muốn làm thêm kiếm tiền, nghỉ đông trở về thì, mẹ Quý Tư Vũ luôn nhìn nàng với vẻ mặt không tốt, dần dà, Quý Liên Tinh dứt khoát không quay về nữa.
Ven đường phải đi qua một thành phố khác, điều kiện chữa bệnh so với thành phố N không kém bao nhiêu, cũng là nơi lúc trước đại bá trị liệu, hiện tại ông ấy đã từ bỏ trị liệu về nhà, trên cơ bản không khác gì mấy lời Quý Tư Vũ nói, căng không được bao lâu.
Tưởng tượng đến đây, Quý Liên Tinh trong lòng nghẹn muốn chết.
Hai tiếng sau, tàu cao tốc dừng lại ở huyện Lạc Nhĩ, Quý Liên Tinh ra khỏi nhà ga, phát hiện huyện thành nhỏ không kém mấy năm trước là bao.
Đại bộ phận vẫn là thượng niên đại kiến trúc, những tòa nhà mới đang được xây dựng trong thành phố chính, bên đường có quán nhỏ bán hàng rong, quán mì vẫn là quán mì đó, đường xưa vẫn là đường xưa kia, chẳng qua nhiều một cái công viên đang tu sửa, nghe nói sang năm huyện Lạc Nhĩ sẽ tiến hành một cuộc cải tạo lớn, đến lúc đó rất nhiều tòa nhà sẽ bị phá bỏ và di dời không ít.
Nhưng hiện tại, nó vẫn là một cái huyện thành tương đối nghèo.
Quý Liên Tinh chặn một chiếc xe ba bánh, vẫn là xe đạp ba bánh.
"Bác tài, đến thôn Phi Tiền bao nhiêu tiền?"
Bác tài biểu tình hòa ái, ngón tay hợp lại, so một cái "5".
Quý Liên Tinh lên xe, ngồi ở ghế sau xe ba bánh, đây là chiếc xe khi còn nhỏ mẹ thích dẫn nàng đi dạo phố nhất.
Khi còn nhỏ thời điểm xe ba bánh liền thích nhìn chằm chằm chân xa phu, bởi đạp xe lâu nên hầu như bụng và chân của xa phu đều rất cường tráng.
Lần này Quý Liên Tinh cũng không ngoại lệ, nhìn chằm chằm chân ông phát ngốc, nàng phát hiện bác tài lái xe ba bánh tuổi đã cao, vừa đạp vừa thở dốc có chút lao lực.
Mười phút sau.
"Cô nương, tới rồi." Ông lau mồ hôi trên mặt, đánh giá Quý Liên Tinh thêm một chút, hỏi nàng: "Ở đâu về thế?"
"Thành phố N." Quý Liên Tinh móc tiền giấy ra đưa cho ông.
"Không tồi không tồi, từ thành phố lớn trở về."
"Cảm ơn bác tài, vất vả rồi." Quý Liên Tinh không cùng ông tán gẫu, nàng vội vàng về nhà.
Sau khi vào thôn, bác gái đại nương ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân, bọn họ luôn là như vậy, khuôn mặt của những người trẻ mới đến sẽ khiến sự tò mò của họ lên đến đỉnh điểm.
"Người kia là Quý béo hả?" Một người dì trong đám người hưng phấn nói bằng tiếng địa phương.
"Phải phải phải! Cái dáng đi xinh đẹp kia khẳng định phải!!!"
"Tiểu cô nương đã sớm không béo nữa rồi, các người lang cái còn nói người khác!" Mấy dì cười ngâm ngâm mà nhìn Quý Liên Tinh, ánh mắt như thể đang nói ba năm không thấy như thế nào lớn lên ngoan như vậy.
Quý Liên Tinh chỉ có thể căng da đầu chào hỏi, những người này nàng đều quen biết, Triệu Tứ Nương, mẹ Vương Nhị, Phương thẩm, đều là những người đã chứng kiến nàng béo như thế nào khi còn nhỏ.
"Nương nương tốt hơn nha." Quý Liên Tinh cũng dùng tiếng địa phương hồi các dì.
"Ai nha." Phương thẩm lộ ra biểu tình đau lòng, nói: "Có phải trở về bạn chuyện của đại bá con hay không, thằng anh kia của con, thật sự cầu sự mặc kệ, mỗi ngày giống như tên du thủ du thực." ( đại khái ý tứ là chỉ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày liêu lỏng.)
Lâu lắm không trở về, nói như thế nào đây, nghe được nghe thấy giọng địa phương, Quý Liên Tinh có loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Người dân ở quê nhiệt tình hơn rất nhiều, làm nàng nhớ tới cuộc sống khi còn nhỏ chạy đi chơi từ đông sang tây.
"Hắn vẫn luôn như vậy, con cũng không có cách nào."
Hàn huyên vài câu, Quý Liên Tinh thoát khỏi sự quan tâm của mọi người.
Lòng tốt của họ được đánh giá cao, nhưng nói quá nhiều cũng vô dụng.
Quý Liên Tinh đi đến nhà đại bá, đó là một khoảng sân có vẻ hơi tồi tàn, cỏ dại mọc ngổn ngang, như là ông lão đã rất lâu không cạo râu.
Tuy rằng đổ nát, nhưng diện tích lại rất lớn, nếu có tâm tư thoáng xử lý một chút, kỳ thật cũng không tệ lắm.
Trong nhà là một căn nhà ngói bình thường, Quý Liên Tinh bước vào sân, đi chưa được mấy bước đạp lên rêu xanh, thiếu chút nữa bị trượt té.
Mở cửa ra, bên trong không đèn điện, tuy rằng là ban ngày, nhưng có hơi tối.
"Quý Tư Vũ......" Quý Liên Tinh gọi một tiếng vào trong nhà.
Lại gọi mẹ Quý Tư Vũ: "Bác gái, con trở về rồi."
Trong phòng một người phụ nữ đi ra, thân cao khoảng 1m6, tướng mạo khắc nghiệt, sắc mặt vàng như nến, năm tháng đã mang đi thanh xuân mỹ lệ của bà, chỉ còn lại một vài đường nếp nhăn dễ thấy.
Trong tay bà bưng một cái chén, bên trong chính là cháo, liếc Quý Liên Tinh một cái, không vui nói: "Trở về thì trở về, kêu cái gì mà kêu, chính mình không rõ bước vào hả."
Quý Liên Tinh đi vào trong phòng, hỏi bà ta: "Đại bá ở trong phòng?"
"Bây giờ biết quay đầu rồi à? Người đều sắp chết, mày thật là cái đồ bạch nhãn lang."
Quả nhiên, khi về nhà chính là loại cảm giác này.
Mẹ Quý Tư Vũ tên Uông Hiếu Lệ, bà ta chanh chua có thể đem tất cả mọi người nói được không đúng tí nào, ngoài trừ con trai bảo bối của bà ta.
Thời điểm nói với Quý Liên Tinh những lời như vậy, Uông Hiếu Lệ hoàn toàn không có cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, dường như đã quên, giờ phút này người bà ta đang quở trách chính là người duy nhất trong thôn thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, là người phấn đấu nhất cũng là người không nên bị trở thành bạch nhãn lang nhất, bởi vì so với con trai Quý Tư Vũ của bà ta khá hơn nhiều.
"Con ——" Quý Liên Tinh muốn nói chuyện, lời nói đến bên miệng lại nuốt đi xuống, thôi, nàng so đo với bà ta cái gì đây? Uông Hiếu Lệ cùng đại bá là kết quả của một cuộc hôn nhân sắp đặt, hoàn toàn không thể hòa hợp, mối quan hệ giữa hai vợ chồng luôn không tốt.
Khi Uông Hiếu Lệ nhìn chăm chú, Quý Liên Tinh đi đến phòng ngủ.
Đứng ở cửa, Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, nàng sợ chính mình có chút khó tiếp nhận bộ dáng hiện tại của đại bá.
"Đại bá, con trở về rồi." Lên tiếng trước rồi sau đó mới vào phòng.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, trên giường có một người đàn ông gầy gò, bởi vì xạ trị bằng hoá chất nên tóc của ông đã rụng, da bọc xương, gầy gò xương xẩu, gò má lồi lõm, đôi mắt mỏi mệt, hẳn bộ dáng trong trí nhớ của Quý Liên Tinh tương phản quá lớn.
Có điều cũng chỉ là thời gian bốn tháng, ăn bệnh này đã biến ông từ một người đàn ông trung niên khỏe mạnh trở nên suy yếu vô cùng, gầy ít nhất phải 30 cân.
Hô hấp ông trở nên yếu ớt, nhưng ngực vẫn phập phồng, tiết tấu hô hấp khá thong thả, chậm đến mức cho người ta một loại cảm giác như không còn thở nữa.
Vành mắt Quý Liên Tinh phiếm hồng, rõ ràng trước đó nói có chuyển biến tốt mà, thời điểm gọi điện thoại cũng nói ở dần dần khôi phục.
"Đại bá......" Quý Liên Tinh đi đến bên cạnh mép giường, lau lau nước mắt tơi xuống, lạch cạch lạch cạch tích ở trên gối đầu.
Nàng nhìn tay ông gầy yếu đến chỉ còn xương, một bàn tay là có thể nắm hết, mu bàn tay tất cả đều là gân xanh.
Ông khép lại mí mắt, ngón tay lại đang cử động, ong ong vài câu, trong miệng không biết đang nói cái gì.
"Đại bá, con trở về rồi." Quý Liên Tinh nắm lấy tay ông, ở bên tai ông lặp lại những lời này.
"Ai, ngoan, tiểu béo." Giọng ông vẩn đục, đôi mắt muốn mở lại không mở ra được, Quý Liên Tinh nhìn không được, quay người lau nước mắt.
"Đừng khóc." Đại bá duỗi một bàn tay lại đây, ở trên mu bàn tay Quý Liên Tinh vỗ nhẹ nhẹ vài cái, "Tiểu béo ngoan, trong hộp có đồ ăn, đi, đi lấy kẹo ăn đi."
Nghe được "lấy kẹo ăn", Quý Liên Tinh rốt cuộc ngăn không được, nước mắt rào rạt mà chảy, tầm mắt trở nên rất mơ hồ, bóng dáng đại bá trở nên hư hoảng.
Hộp kẹo, là khi còn nhỏ đại bá luôn cho nàng bất ngờ, chỉ cần không vui, mở ra cái hộp kia, bên trong luôn sẽ có kẹo ngọt.
"Xin lỗi, con sai, con bất hiếu, con sai, đại bá, con là bạch nhãn lang, con nên trở về từ sớm." Bả vai Quý Liên Tinh run rẩy, khi khóc xuyên tim đau, nàng hối hận không tìm cuối tuần về nhà thắm ông, không nên bởi vì không muốn nhìn thấy Uông Hiếu Lệ mà không muốn về nhà.
Nàng nên thăm ông nhiều, nhìn bộ dạng ông khỏe mạnh, thế thật tốt?
Chăn ga gối đệm vẫn còn nồng nặc mùi thuốc, còn có mùi hôi thối bốc lên từ cơ thể, đến từ làn da của ông, nội tạng của ông, cùng với linh hồn sắp chết héo.
Đại bá nghe hiểu Quý Liên Tinh nói, vẫn luôn lắc đầu, dùng chút sức lực còn lại chụp lấy tay Quý Liên Tinh vỗ vỗ.
"Nào có, nào có trách con, không, không trách con, kẹo, hộp kẹo, ngoan." Đại bá hít một hơi, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nói: "Bên trong hộp, có thư, đọc, đọc ha."
Hộp kẹo có thư, Quý Liên Tinh nghe hiểu.
Phòng ốc chật chội đơn sơ, ánh sáng tối tăm, trên tủ quần áo kiểu cũ đặt một cái hộp sắt, ngược lại trở về mười mấy năm trước, nơi đó đặt đầy kẹo Quý Liên Tinh thích ăn.
Vị bạch đào, vị bắp, vị táo xanh......
Hiện giờ lại thêm hai vị khác, một là vị thuốc, một là vị □□ hư thối.
Nương theo ánh sáng tối tăm, Quý Liên Tinh mở bức thư ố vàng trắng, là đại bá viết cho nàng, ngược lại trở về ba mươi năm, ông cũng là một người làm công tác văn hoá.
【 Quý tiểu béo, nếu con có thể đọc được bức thư này, chứng minh ta đã cách nhà Diêm Vương không xa. Thời điểm viết bức thư này, ta mới vừa nhận được báo cáo kiểm tra, bệnh viện bên kia nói cho ta là thời kì cuối, về sau phải xạ trị bằng hoá chất, xạ trị bằng hoá chất thì xạ trị bằng hoá chất đi, hôm nay ta soi gương nữa tiếng đồng hồ, nói chuyện với mái tóc của ta, bởi vì ta cũng phải cùng chúng nó nói lời tạm biệt. Kỳ thật chết không đáng sợ, thời điểm mẹ con rời đi ta đã nói với con như vậy, hiện tại ta vẫn muốn nói như vậy, cho dù chúng ta rời đi, nhưng vẫn sẽ ở bên con. Quý tiểu béo, bé ngoan, con gánh vác quá nặng, có những thứ không nên để con gánh vác, đọc sách không có sai, không đọc sách thì rất dễ dàng trở thành người như Quý Tư Vũ. 30 vạn 6 năm trước, không thể nói là mượn, mẹ con cũng là người thân của ta, không thể nói là mượn, mà là cho, ta nguyện ý cho. Thẻ trong hộp còn có 3 vạn, trong đó 5000 là tiền con nhận được học bổng đại học gửi cho ta, dư lại hai vạn năm là của hồi môn của con, vốn dĩ muốn lấy nhiều hơn cho con, tiền vẫn không có để dành đủ, người đã phải đi. Ta phỏng chừng ta không thể nhìn thấy con kết hôn, nhất định phải hạnh phúc. 】
Mặt sau của phong bì có dòng chữ:
【 Đem ta hoả táng, một nửa tro cốt con lưu trữ, dư lại một nửa rải xuống sông Tân Nga, ta đi tìm ba con chơi cờ. 】
Chỗ ký tên không phải tên họ, mà là một dòng chữ khác: 【 Ta còn có một thứ muốn cho con, nhưng vẫn chưa thể nói cho con, ghi nhớ: Sau khi có được thứ đó, không thể mềm lòng, là thuộc về con. 】
Quý Liên Tinh nước mắt như suối phun, nước mắt khắc chế không được xôn xao mà chảy xuống, kỳ thực ông đã viết bức thư này từ mấy tháng trước.
Còn có học bổng đại học được đến 8000 tệ, nàng gửi 5000 tệ, cho ông mua quần áo mua thuốc lá, muốn làm gì thì làm, nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn dùng cái loại phương thức trực tiếp nhất báo đáp ông mà thôi.
Kết quả chính ông tiền chữa bệnh đều không đủ, thế mà còn dành hai vạn năm của hồi môn ra.
Thật là người thân duy nhất, Quý Liên Tinh quá nhiều, hô hấp đều có chút khó khăn, nàng bị kéo vào biển sâu, vô hạn chìm xuống có chút hít thở không thông.
Vì cái gì người đối tốt với nàng đều phải rời đi?
Khi nàng lên sáu tuổi, ba nàng bị ngã xuống sông khi đang câu cá vẫn chưa có lên, rõ ràng mọi người nói ông biết bơi lội.
Mẹ thì bị bệnh bạch cầu trong năm thi tuyển sinh đại học, cũng là nói đi là đi.
Bây giờ mới vừa tròn 24 tuổi, nàng cho rằng cuộc đời có thể giương buồm xuất phát, ít nhất trong kế hoạch tương lai của nàng, đại bá nhất định sẽ là người được hưởng phúc.
"Bác cứ thế cho sao?" Quý Liên Tinh nằm ở mép giường gào khóc lớn, "Bác đi rồi con sẽ lẩm bẩm khóc, không còn ai yêu thương con, quan tâm con."
"Tiểu béo à, ta đợi không được." Đại bá nhìn Quý Liên Tinh, phun ra một hơi cuối cùng, nói: "Khả năng lần này, là thật sự, thật sự, phải đi."
Hơi thở mỏng manh, một luồng hơi thở cực kỳ ôn hòa thoát ra của mũi và trôi đi, không còn lại gì nữa.
Trong phòng rất an tĩnh, Quý Liên Tinh cúi đầu, nắm tay ông không buông ra.
Hộp kẹo bên cạnh, để đầy kẹo vị bạch đào, vị bắp, vị táo xanh, còn có một tấm thẻ ngân hàng, một bức ảnh Quý Liên Tinh khi còn nhỏ.
Ông là một thanh niên yêu nghệ thuật thời đó và sở hữu một chiếc máy ảnh phục cổ.
Mười lăm năm trước, ngày đó Quý Liên Tinh khóc lóc tìm ba, đại bá dẫn theo nàng đứng ở dưới tàng cây anh đào trong thôn kia, nói với nàng:
"Quý tiểu béo, ta là anh của ba con, đừng sợ, ta là đại bá của con, cũng là ba của con."
"Nào, ta chụp cho con một bức ảnh."
"Mẹ con mua cho con một đôi giày da đẹp như vậy, cười một cái sẽ càng đáng yêu."
"Ta dạy cho con, nói cà tím."
"Cà tím ——" Quý Liên Tinh nhỏ tuổi nhếch môi, giơ tay lên, làm cái động tác.
Đôi giày da nhỏ màu đỏ của nàng vẫn còn trong bức ảnh, người chụp ảnh cũng ở trong bức ảnh.