Chương 20: Đừng cắn nữa, tâm loạn
"Ngoan, em thơm mà."
Nghe được câu nói này, khuôn mặt Quý Liên Tinh nhanh chóng đỏ bừng, dâng lên vài phần khô khốc.
Nàng có một cảm giác được che chở, nếu không động lòng thật với Giang Thự, vậy cô thật là một tình nhân tốt.
Có tiền, có nhan sắc, hào phóng, còn ân cần.
Giang Thự vẫn luôn ôm Quý Liên Tinh, vẫn là một cái ôm rất đơn giản, lại làm Quý Liên Tinh cảm thấy mình được người khác cần đến.
Quý Liên Tinh liền bị cô ôm như vậy, hai tay lơ lửng trên không không biết đặt vào đâu.
Nàng đếm nhịp tim đang đập của Giang Thự, ánh mắt rơi vào chiếc cổ mịn màng của Giang Thự, cẩn thận quan sát kết cấu làn da mịn màng thanh tú của cô, thoang thoảng hương thơm mát lạnh.
Cái ôm này thật ấm áp.
Quý Liên Tinh cảm thấy, nếu có thể vẫn luôn cùng cô ôm như vậy, hình như cũng khá tốt.
Có chút câu nệ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được hơi ấm của Giang Thự, Quý Liên Tinh lấy hết can đảm ôm lại cô.
Tay chỉ là dán ở trên áo ngủ của Giang Thự, giống như người gỗ, không dám lại lộn xộn.
Động tác rất nhỏ này không tránh được đôi mắt Giang Thự. Khóe môi cô dạng ra cười, ở bên tai Quý Liên Tinh nhẹ nhàng mổ một cái.
"Nhím Nhỏ, em thật ngoan."
Quý Liên Tinh bị hôn đến tâm loạn loạn, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Giang tổng, tôi muốn đi tắm rửa."
"Đi đi, tôi lên lầu chờ em."
Nhìn bóng dáng Quý Liên Tinh chạy trốn vào phòng tắm, tâm tình Giang Thự mạc danh rất tốt.
Đột nhiên cảm thấy, trong nhà có thêm một người hình như cũng khá tốt.
Nghe tiếng vòi hoa sen ở phòng tắm, Giang Thự quay người bước lên lầu.
Lầu hai trừ phòng cô ra, những chỗ còn lại đều rất rộng rãi. Nhưng trong tình huống bình thường, Giang Thự chỉ cần đi lầu hai, đều là trực tiếp vào phòng.
Phòng cô rất nhỏ, nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Bật đèn ngủ, ngồi ở trên giường, Giang Thự dựa vào đầu giường bắt đầu suy nghĩ sự tình.
Lúc vừa về đến nhà, nói chuyện với Quý Liên Tinh cho nàng mượn mười vạn tệ bảo nàng đừng đi hát nữa, Quý Liên Tinh không đồng ý.
Giang Thự cảm thấy bản thân nói đều rất có lý, cô nương này thế mà vẫn là không đồng ý, tính tình thật sự rất cố chấp.
Cẩn thận cân nhắc một chút, Quý Liên Tinh hẳn là loại người bề ngoài nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại là loại người có ý nghĩ của riêng mình.
Giang Thự nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng khá tốt, có ý nghĩ của chính mình, ít nhất sẽ không bị người khác dắt mũi.
Đang suy nghĩ việc này, di động trên tủ đầu giường rung vài cái, cầm lấy tới xem, phát hiện là Giang Nghĩa Đông gọi video call tới.
Giang Thự nhấn nút kết nối, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Giang Tiểu Đàn, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thanh thúy:
"Thử Thử!" Giang Tiểu Đàn cầm di động, hướng chính mình trên mặt dỗi, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, hơn nữa một đôi mắt nai trong veo trông rất đơn thuần và đáng yêu..
Giang Thự lộ ra nụ cười tươi: "Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao?"
"Lập tức liền ngủ! Ngày mai con muốn đến tìm cô chơi!"
"A ~ ngày mai sao? Ngày mai mấy giờ vậy?"
"Buổi sáng, rất sớm rất sớm rất sớm rất sớm."
"Được, không thành vấn đề, đến lúc đó gọi điện thoại, cô cô mở cửa cho con."
Nghe được sự đồng ý của Giang Thự, Giang Tiểu Đàn vểnh miệng lên cách không cho Giang Thự một cái hôn hôn, điện thoại phát ra một tiếng thanh thúy.
Chu Tuyết Lan và Giang Nghĩa Đông ở bên cạnh thúc giục cô bé đi ngủ, cùng Giang Thự hàn huyên hai câu qua loa rồi tắt điện thoại.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, cửa phòng ngủ có hai tiếng gõ nhẹ.
Cửa khép hờ, Giang Thự bảo Quý Liên Tinh tiến vào.
Bởi vì hôm trước nàng không quen mặc chiếc váy ngủ kia, cho nên Giang Thự bảo nàng đem áo ngủ chính mình đến.
Vì thế Giang Thự vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ——
Một cái váy ngủ màu hồng nhạt, chiều dài qua đầu gối, bên trên còn họa một con thỏ đáng yêu.
Giang Thự muốn mở miệng, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, kết quả lại không nói được gì.
Trong ấn tượng, Quý Liên Tinh ở công ty là mặc đồ công sở, thường mặc chủ yếu là màu tối, cho nên lúc nhìn thấy váy ngủ hồng nhạt này, Giang Thự cảm giác nói không nên lời, có lẽ sự tương phản này khiến nàng trông có chút dễ thương và có chút buồn cười?
Giang Thự xốc một góc chăn lên, vỗ nhẹ tấm ga trải giường, "Lại đây ~"
Quý Liên Tinh đi đến mép giường, nhìn Giang Thự đưa tay về phía nàng, hình như là muốn kéo nàng.
Quả nhiên, người mới vừa đi qua, cũng đã bị Giang Thự kéo vào trong lòng ngực.
Hai người tắm rửa xong, trên người đều có một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương va chạm vào nhau, ngay cả không khí cũng trở nên có chút ngọt ngào.
Giang Thự nắm cổ tay Quý Liên Tinh, dùng ngón tay đo một vòng, vừa đủ một vòng tròn còn thừa, "Nhím Nhỏ, em gầy quá, phải ăn nhiều một chút."
Quý Liên Tinh chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên cánh tay mình, hình như là rất mảnh.
"Thật ra khi còn nhỏ tôi rất bụ bẫm, không biết vì sao, thời điểm tuổi dậy thì bắt đầu chậm rãi biến gầy, ăn cơm cũng ăn, nhưng chính là không tăng cân."
Nghe được bụ bẫm, Giang Thự đột nhiên tò mò, bởi vì cô nhớ tới Giang Tiểu Đàn, hay là Quý Liên Tinh khi còn nhỏ cùng Tiểu Đàn mập mạp giống nhau?
"Thật vậy sao? Có ảnh chụp không, có chút muốn xem."
Quý Liên Tinh có hơi do dự, rốt cuộc nàng khi còn nhỏ thật sự rất béo, chính là tiểu cô nương yêu thích ăn nhất trong thôn.
Nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Giang Thự, được rồi, Quý Liên Tinh vẫn là đồng ý rồi.
"Có, ở trong bóp tiền của tôi, nhưng bóp tiền ở Tống Gia Tam Viện, nếu không để lần sau?"
Lòng hiếu kỳ Giang Thự lại tăng một bậc, cô thật ra muốn nhìn Quý Liên Tinh khi còn nhỏ béo hay là Giang Tiểu Đàn khi còn nhỏ béo.
"Được a ~ tôi chờ em." Giang Thự nhéo cổ tay Quý Liên Tinh, chậm rãi đưa đầu ngón tay lên trên, vuốt nhẹ dọc theo cánh tay, mãi cho đến cánh tay nàng mới dừng lại.
Rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng Quý Liên Tinh cảm thấy cả người đều ngứa, hô hấp đều trở nên gấp gáp.
"Giang tổng, không muốn ngủ sao?" Nàng kéo tay mình rút ra khỏi tay Giang Thự.
Tay là thoát đi, nhưng thân thể vẫn bị giữ lại.
Đèn trong phòng ngủ dập tắt.
Tái hiện cảnh tượng tối hôm qua, Giang Thự ôm chặt Quý Liên Tinh, cằm dựa vào trên đầu nàng.
"Giang tổng, chị ôm chặt quá rồi." Quý Liên Tinh hô hấp hết lần này đến lần khác bị đè nén, sợ hãi Giang Thự phát hiện hơi thở nàng đã bất bình ổn.
"Ôm chặt lắm sao?"
"Ừm."
"Được, vậy tôi thả lỏng chút."
Tay Giang Thự đặt ở trên vai Quý Liên Tinh lỏng chút, nhưng cũng chỉ là một chút.
"Hiện tại thì sao? Ôm còn chặt không?"
Quý Liên Tinh: "......"
Nới lỏng cùng không nới lỏng có khác biệt gì sao? Kiếp trước cô là bạch tuộc chuyển thế sao? Có cần ôm chặt thế không?
Giang Thự vốn tưởng rằng mình đã lùi một bước lớn, chợt yên tâm hơn một chút khi nhận ra Quý Liên Tinh không nói chuyện, lại lỏng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu xiu mà thôi.
Nội tâm Quý Liên Tinh thở dài, "Mau ngủ đi Giang tổng."
"Ngủ ngon Nhím Nhỏ."
"Ngủ ngon Bạch Tuộc."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Trong bóng đêm, từng người trầm mặc vài giây.
Giang Thự mở miệng trước: "Đây là biệt danh em đặt cho tôi sao?"
"Lần trước chị nói bảo tôi không cần kêu chị là Giang tổng."
"Tại sao lại có biệt danh này?"
Quý Liên Tinh không đáp cô, chỉ là nói: "Có thể kêu như vậy không?"
Tê ——
Giây tiếp theo, Quý Liên Tinh cảm giác mặt chính mình bị cắn một ngụm, không đau, nhưng như thế đột nhiên liền có vẻ rất dọa người. Nàng nằm mơ cũng chưa nghĩ đến Giang Thự sẽ cắn nàng, lại còn có cắn mặt.
"Bạch tuộc sẽ không cắn người, cá răng đao mới có thể." Giang Thự nói.
Vì thế Giang Thự để chứng tỏ bản thân, ở trên gương mặt Quý Liên Tinh lại cắn một ngụm.
Quý Liên Tinh nhắm mắt.
Nghĩ thầm, đừng cắn nữa, tâm loạn loạn.
Nghe được câu nói này, khuôn mặt Quý Liên Tinh nhanh chóng đỏ bừng, dâng lên vài phần khô khốc.
Nàng có một cảm giác được che chở, nếu không động lòng thật với Giang Thự, vậy cô thật là một tình nhân tốt.
Có tiền, có nhan sắc, hào phóng, còn ân cần.
Giang Thự vẫn luôn ôm Quý Liên Tinh, vẫn là một cái ôm rất đơn giản, lại làm Quý Liên Tinh cảm thấy mình được người khác cần đến.
Quý Liên Tinh liền bị cô ôm như vậy, hai tay lơ lửng trên không không biết đặt vào đâu.
Nàng đếm nhịp tim đang đập của Giang Thự, ánh mắt rơi vào chiếc cổ mịn màng của Giang Thự, cẩn thận quan sát kết cấu làn da mịn màng thanh tú của cô, thoang thoảng hương thơm mát lạnh.
Cái ôm này thật ấm áp.
Quý Liên Tinh cảm thấy, nếu có thể vẫn luôn cùng cô ôm như vậy, hình như cũng khá tốt.
Có chút câu nệ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được hơi ấm của Giang Thự, Quý Liên Tinh lấy hết can đảm ôm lại cô.
Tay chỉ là dán ở trên áo ngủ của Giang Thự, giống như người gỗ, không dám lại lộn xộn.
Động tác rất nhỏ này không tránh được đôi mắt Giang Thự. Khóe môi cô dạng ra cười, ở bên tai Quý Liên Tinh nhẹ nhàng mổ một cái.
"Nhím Nhỏ, em thật ngoan."
Quý Liên Tinh bị hôn đến tâm loạn loạn, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Giang tổng, tôi muốn đi tắm rửa."
"Đi đi, tôi lên lầu chờ em."
Nhìn bóng dáng Quý Liên Tinh chạy trốn vào phòng tắm, tâm tình Giang Thự mạc danh rất tốt.
Đột nhiên cảm thấy, trong nhà có thêm một người hình như cũng khá tốt.
Nghe tiếng vòi hoa sen ở phòng tắm, Giang Thự quay người bước lên lầu.
Lầu hai trừ phòng cô ra, những chỗ còn lại đều rất rộng rãi. Nhưng trong tình huống bình thường, Giang Thự chỉ cần đi lầu hai, đều là trực tiếp vào phòng.
Phòng cô rất nhỏ, nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Bật đèn ngủ, ngồi ở trên giường, Giang Thự dựa vào đầu giường bắt đầu suy nghĩ sự tình.
Lúc vừa về đến nhà, nói chuyện với Quý Liên Tinh cho nàng mượn mười vạn tệ bảo nàng đừng đi hát nữa, Quý Liên Tinh không đồng ý.
Giang Thự cảm thấy bản thân nói đều rất có lý, cô nương này thế mà vẫn là không đồng ý, tính tình thật sự rất cố chấp.
Cẩn thận cân nhắc một chút, Quý Liên Tinh hẳn là loại người bề ngoài nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại là loại người có ý nghĩ của riêng mình.
Giang Thự nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng khá tốt, có ý nghĩ của chính mình, ít nhất sẽ không bị người khác dắt mũi.
Đang suy nghĩ việc này, di động trên tủ đầu giường rung vài cái, cầm lấy tới xem, phát hiện là Giang Nghĩa Đông gọi video call tới.
Giang Thự nhấn nút kết nối, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Giang Tiểu Đàn, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thanh thúy:
"Thử Thử!" Giang Tiểu Đàn cầm di động, hướng chính mình trên mặt dỗi, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, hơn nữa một đôi mắt nai trong veo trông rất đơn thuần và đáng yêu..
Giang Thự lộ ra nụ cười tươi: "Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao?"
"Lập tức liền ngủ! Ngày mai con muốn đến tìm cô chơi!"
"A ~ ngày mai sao? Ngày mai mấy giờ vậy?"
"Buổi sáng, rất sớm rất sớm rất sớm rất sớm."
"Được, không thành vấn đề, đến lúc đó gọi điện thoại, cô cô mở cửa cho con."
Nghe được sự đồng ý của Giang Thự, Giang Tiểu Đàn vểnh miệng lên cách không cho Giang Thự một cái hôn hôn, điện thoại phát ra một tiếng thanh thúy.
Chu Tuyết Lan và Giang Nghĩa Đông ở bên cạnh thúc giục cô bé đi ngủ, cùng Giang Thự hàn huyên hai câu qua loa rồi tắt điện thoại.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, cửa phòng ngủ có hai tiếng gõ nhẹ.
Cửa khép hờ, Giang Thự bảo Quý Liên Tinh tiến vào.
Bởi vì hôm trước nàng không quen mặc chiếc váy ngủ kia, cho nên Giang Thự bảo nàng đem áo ngủ chính mình đến.
Vì thế Giang Thự vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ——
Một cái váy ngủ màu hồng nhạt, chiều dài qua đầu gối, bên trên còn họa một con thỏ đáng yêu.
Giang Thự muốn mở miệng, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, kết quả lại không nói được gì.
Trong ấn tượng, Quý Liên Tinh ở công ty là mặc đồ công sở, thường mặc chủ yếu là màu tối, cho nên lúc nhìn thấy váy ngủ hồng nhạt này, Giang Thự cảm giác nói không nên lời, có lẽ sự tương phản này khiến nàng trông có chút dễ thương và có chút buồn cười?
Giang Thự xốc một góc chăn lên, vỗ nhẹ tấm ga trải giường, "Lại đây ~"
Quý Liên Tinh đi đến mép giường, nhìn Giang Thự đưa tay về phía nàng, hình như là muốn kéo nàng.
Quả nhiên, người mới vừa đi qua, cũng đã bị Giang Thự kéo vào trong lòng ngực.
Hai người tắm rửa xong, trên người đều có một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương va chạm vào nhau, ngay cả không khí cũng trở nên có chút ngọt ngào.
Giang Thự nắm cổ tay Quý Liên Tinh, dùng ngón tay đo một vòng, vừa đủ một vòng tròn còn thừa, "Nhím Nhỏ, em gầy quá, phải ăn nhiều một chút."
Quý Liên Tinh chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên cánh tay mình, hình như là rất mảnh.
"Thật ra khi còn nhỏ tôi rất bụ bẫm, không biết vì sao, thời điểm tuổi dậy thì bắt đầu chậm rãi biến gầy, ăn cơm cũng ăn, nhưng chính là không tăng cân."
Nghe được bụ bẫm, Giang Thự đột nhiên tò mò, bởi vì cô nhớ tới Giang Tiểu Đàn, hay là Quý Liên Tinh khi còn nhỏ cùng Tiểu Đàn mập mạp giống nhau?
"Thật vậy sao? Có ảnh chụp không, có chút muốn xem."
Quý Liên Tinh có hơi do dự, rốt cuộc nàng khi còn nhỏ thật sự rất béo, chính là tiểu cô nương yêu thích ăn nhất trong thôn.
Nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Giang Thự, được rồi, Quý Liên Tinh vẫn là đồng ý rồi.
"Có, ở trong bóp tiền của tôi, nhưng bóp tiền ở Tống Gia Tam Viện, nếu không để lần sau?"
Lòng hiếu kỳ Giang Thự lại tăng một bậc, cô thật ra muốn nhìn Quý Liên Tinh khi còn nhỏ béo hay là Giang Tiểu Đàn khi còn nhỏ béo.
"Được a ~ tôi chờ em." Giang Thự nhéo cổ tay Quý Liên Tinh, chậm rãi đưa đầu ngón tay lên trên, vuốt nhẹ dọc theo cánh tay, mãi cho đến cánh tay nàng mới dừng lại.
Rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng Quý Liên Tinh cảm thấy cả người đều ngứa, hô hấp đều trở nên gấp gáp.
"Giang tổng, không muốn ngủ sao?" Nàng kéo tay mình rút ra khỏi tay Giang Thự.
Tay là thoát đi, nhưng thân thể vẫn bị giữ lại.
Đèn trong phòng ngủ dập tắt.
Tái hiện cảnh tượng tối hôm qua, Giang Thự ôm chặt Quý Liên Tinh, cằm dựa vào trên đầu nàng.
"Giang tổng, chị ôm chặt quá rồi." Quý Liên Tinh hô hấp hết lần này đến lần khác bị đè nén, sợ hãi Giang Thự phát hiện hơi thở nàng đã bất bình ổn.
"Ôm chặt lắm sao?"
"Ừm."
"Được, vậy tôi thả lỏng chút."
Tay Giang Thự đặt ở trên vai Quý Liên Tinh lỏng chút, nhưng cũng chỉ là một chút.
"Hiện tại thì sao? Ôm còn chặt không?"
Quý Liên Tinh: "......"
Nới lỏng cùng không nới lỏng có khác biệt gì sao? Kiếp trước cô là bạch tuộc chuyển thế sao? Có cần ôm chặt thế không?
Giang Thự vốn tưởng rằng mình đã lùi một bước lớn, chợt yên tâm hơn một chút khi nhận ra Quý Liên Tinh không nói chuyện, lại lỏng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu xiu mà thôi.
Nội tâm Quý Liên Tinh thở dài, "Mau ngủ đi Giang tổng."
"Ngủ ngon Nhím Nhỏ."
"Ngủ ngon Bạch Tuộc."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Trong bóng đêm, từng người trầm mặc vài giây.
Giang Thự mở miệng trước: "Đây là biệt danh em đặt cho tôi sao?"
"Lần trước chị nói bảo tôi không cần kêu chị là Giang tổng."
"Tại sao lại có biệt danh này?"
Quý Liên Tinh không đáp cô, chỉ là nói: "Có thể kêu như vậy không?"
Tê ——
Giây tiếp theo, Quý Liên Tinh cảm giác mặt chính mình bị cắn một ngụm, không đau, nhưng như thế đột nhiên liền có vẻ rất dọa người. Nàng nằm mơ cũng chưa nghĩ đến Giang Thự sẽ cắn nàng, lại còn có cắn mặt.
"Bạch tuộc sẽ không cắn người, cá răng đao mới có thể." Giang Thự nói.
Vì thế Giang Thự để chứng tỏ bản thân, ở trên gương mặt Quý Liên Tinh lại cắn một ngụm.
Quý Liên Tinh nhắm mắt.
Nghĩ thầm, đừng cắn nữa, tâm loạn loạn.