Chương : 31
Đổi vị trí, Lâm Duật Ngôn không động đậy, đàng hoàng ngồi bên cạnh Cố Diệu Dương. Cảm thấy khoảng cách hơi xa, lại nhích một tí sang bên người hắn.
Ừm… vẫn xa, lại nhích nhích.
Cố Diệu Dương đang lật một bản danh sách, nhận ra được cậu cọ tới cọ lui, giơ tay chụp đầu cậu lại, để cậu dựa trên vai mình.
“Ngủ đi.”
“Tôi, tôi không buồn ngủ.”
“Vậy cậu đang làm gì?”
Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, siết chặt ngón tay, do dự một lúc: “Đang muốn… lại gần cậu một chút.” Dường như sau khi xác định Cố Diệu Dương thích cậu, lá gan cũng lớn lên theo.
Động tác lật giấy của Cố Diệu Dương dừng lại mấy giây, rũ mắt hỏi: “Cậu là yêu tinh dính người à?”
Lâm Duật Ngôn tìm được vị trí thích hợp, cũng không phản bác nữa, tựa ở trên vai hắn, cùng nhau xem danh sách với hắn.
“Tên của Tôn Tử là ai đặt giúp anh ta vậy?”
Cố Diệu Dương nói: “Bạn bè?”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Vậy cũng bắt nạt người ta quá rồi.”
Cố Diệu Dương nói: “Chính xác.”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Ngày thường lúc cậu dạy dỗ, cậu gọi anh ta là gì?”
“Charlie.”
“Vậy cậu nói xem, tôi có nên nói với anh ta không, cái tên Tôn Tử này cũng không hay lắm, mặc dù chỉ là đồng âm, nhưng người có thể nghe hiểu chắc chắn sẽ cười nhạo anh ta.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu đang thảo luận với tôi à?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Đúng á. Tôi sợ nếu như đường đột nói cho anh ta biết, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh ta và bạn thì phải làm sao? Nếu như là cậu, cậu sẽ làm gì?”
Cố Diệu Dương mặt không biểu cảm: “Tôi sẽ không quan tâm chuyện như vậy.”
Lâm Duật Ngôn ngửa đầu nhìn hắn, khe khẽ hừ một tiếng, lại dựa vào vai hắn: “Cũng đúng, dù sao cậu là người thích đặt biệt danh.”
Cố Diệu Dương nhếch miệng: “Tôi chỉ đặt biệt danh cho cậu, Lâm tiểu thư.”
“Cậu…” Nếu là trước kia, Lâm Duật Ngôn có thể sẽ hơi tức giận, nhưng bây giờ, lại cảm thấy không quan trọng, “Cậu thật sự cảm thấy tôi giống con gái à?”
Cố Diệu Dương nói: “Một vài khía cạnh.”
“Ví dụ như? Thích khóc?”
“Tính một điểm.”
“Nhưng tôi khóc cũng là có nguyên nhân nhá, trong lòng tủi thân không khóc ra, nhẫn nhịn không phải khó chịu hơn à? Giống như lần trước, ba tôi nói tôi…”
“Lâm Duật Ngôn.” Cố Diệu Dương đột nhiên ngắt lời cậu, tầm mắt tùy ý rơi vào một cái tên nào đó trong danh sách.
“Ba cậu không cho cậu học ở trường nghệ thuật.”
Lâm Duật Ngôn lập tức hơi suy sụp, gật đầu một cái.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” Lâm Duật Ngôn nói: “Ông ấy đã giúp tôi chọn được trường rồi… nhưng mà mẹ tôi chắc sẽ giúp tôi, cho nên không cần lo lắng quá.”
Cố Diệu Dương nói: “Nếu như mẹ cậu không giúp cậu thì sao?”
“Sẽ không, chắc chắn mẹ tôi…”
“Tôi nói nếu như, nếu như mẹ cậu cũng phản đối cậu học ở trường nghệ thuật thì phải làm sao?”
“Vậy… vậy thì hết cách rồi.” Lâm Duật Ngôn thở dài.
Ngón tay của Cố Diệu Dương vô thức gõ danh sách: “Cậu không thích vẽ tranh?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Thích chớ. Nhưng nếu họ đều không đồng ý, tôi cũng không biết làm sao, ba tôi rất cường thế, tôi vẫn luôn rất sợ ông ấy.”
“Đúng rồi…” Dường như Lâm Duật Ngôn mới nhận ra được vấn đề này, bỗng nhiên ngồi thẳng người, sốt ruột nói: “Nếu như họ đều không đồng ý phải làm sao?”
Cố Diệu Dương nhìn cậu mấy giây, vẻ mặt lại trở về trạng thái thường ngày, nhíu nhíu mày, tiếp tục lật danh sách.
Đường sá trơn trượt, xe buýt vẫn lái khá ổn định, lúc đến làng chài nhỏ trời đã tối. Câu lạc bộ đã đặt homestay trước, dựa theo chia nhóm, đám tuyển thủ lần lượt xuống xe, tìm phòng của mình.
homestay: là loại hình du lịch mà khách du lịch sẽ nghỉ, ngủ tại nhà người dân địa phương
Cuối cùng còn thừa lại mấy người, Tăng tiên sinh, Cố Diệu Dương, Lâm Duật Ngôn, Thiệu Chinh và một người quản lý dẫn đội, chia ra ở trong những ngôi nhà gỗ rải rác trong thôn. Mỗi ngôi nhà gỗ cách nhau mấy chục mét, phòng không lớn, chia làm hai tầng, phòng khách chỉ đặt một cái ghế sofa và một cái bàn, tivi treo trên tường, còn có một giá sách nho nhỏ trong góc, để sách giới thiệu liên quan đến làng chài. Nơi đây thỉnh thoảng sẽ có cực quang đi ngang qua, nhưng hôm nay trời nhiều mây, chắc là không nhìn được.
Lâm Duật Ngôn leo cầu thang nhỏ trong phòng lên tầng hai, bên trên chỉ có một cái nệm dày, còn có một cái cửa sổ tam giác nhỏ.
Mặc dù đã đoán trước sẽ ngủ chung một phòng, nhưng không ngờ thật sự sẽ ngủ chung một giường, trong lòng không nói ra được là cảm giác gì, vui vẻ, mừng thầm, hình như còn có một chút chờ mong và thẹn thùng.
Lâm Duật Ngôn nghĩ, cậu tiêu rồi.
Cậu đối với Cố Diệu Dương… hình như thật sự ôm ý nghĩ xấu.
“Tôi đi tìm Thiệu Chinh, cậu tự thu dọn đi.” Có vẻ như Cố Diệu Dương hơi bận, nói xong cũng ra ngoài.
Lâm Duật Ngôn treo trên cầu thang gật đầu, mở vali lấy đồ rửa mặt ra, lại cất gọn áo ngủ của hai người.
Cố Diệu Dương không thích mặc đồ ngủ đi ngủ, phần lớn đều là một cái quần dài ở nhà, cởi trần hoặc là một cái áo thun rộng, Lâm Duật Ngôn thấy hắn mặc hai lần, tiện thể cầm tới giúp hắn, mặc hay không thì tùy hắn, nhưng nếu như hắn không mặc…
Lâm Duật Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, mặt đỏ lên, lại vội vàng lấy hết đồ ăn vặt ra bày lên bàn, mở tivi tìm một bộ phim, phân tán sự chú ý.
Một tiếng sau, Cố Diệu Dương vẫn chưa trở về. Phim sắp đến phần cuối, Lâm Duật Ngôn kiên nhẫn xem hết, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, co quắp trên sofa suy nghĩ lung tung.
Thiệu Chinh ở chung với người quản lý kia… hay là ở chung tới Tăng tiên sinh? Hay là ở một mình?
Vậy bây giờ bọn họ là một chỗ ư?
Giữa bạn bè ở một chỗ có quan hệ gì?
Cậu cũng thường xuyên ở một chỗ với Trác Hàng, tự hỏi tự trả lời cả buổi, tán thành gật gật đầu.
Lại qua một tiếng, Cố Diệu Dương vẫn chưa trở về, Lâm Duật Ngôn ngồi không yên, cậu cũng không phải lo lắng giữa Cố Thiệu có gì, cậu chỉ là… muốn ở chung với hắn, hơn nữa cũng sắp hai tiếng rồi… tại sao vẫn chưa trở về đi ngủ?
Trong lòng buồn buồn, muốn hỏi một chút, lại sợ quấy rầy hắn, liếc qua đồ ăn vặt trên bàn, linh quang lóe lên, mặc áo khoác vào.
“Kỹ thuật của Mạnh Hổ không có vấn đề gì, nhưng cân nặng của anh ta không đủ, tổ chức trong nước không có tiêu chuẩn chuyên nghiệp nghiêm ngặt, còn có trước kia thường đến chợ đen luyện quyền, động tác lỗ mãng quá nhiều.” Đúng là Thiệu Chinh ở một mình, ban đầu ở cùng quản lý dẫn đội, nhưng hình như quản lý có chuyện thảo luận với Tăng tiên sinh, đổi đến phòng đơn, bố cục gian phòng đều giống nhau, nhưng ở đây nhỏ hơn. Cố Diệu Dương ngồi trên sofa, nghiên cứu tư liệu của Mạnh Hổ.
“Charlie và Lưu Đồng tốt hơn một chút, Charlie vốn có một ít ưu thế huyết thống, hơn nữa trước kia từng tham gia rất nhiều cuộc thi chuyên nghiệp, chuyện vi phạm quy tắc cũng không cần lo lắng, Lưu Đồng cũng vậy, con lai da trắng, nhưng anh ta cũng yếu kém về hình thể, chỉ có thể dựa vào kỹ xảo để giành thắng lợi.”
Tóc vàng của Thiệu Chinh cũng đã mọc tóc đen, vẫn chưa kịp đi cắt, có thể thấy được hai tuần đến đây bận bịu cỡ nào, vừa định nói tiếp, Cố Diệu Dương ra hiệu hắn ta tạm dừng, đi tới cửa kéo cửa phòng ra, phát hiện Lâm Duật Ngôn đang bám vào cửa, lén lén lút lút nhìn vào trong qua khe cửa.
“Này…”
Cố Diệu Dương ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống cậu, “Sao cậu lại tới đây?”
Trên tay Lâm Duật Ngôn xách theo một túi nhựa, mắt xoay vòng vòng, nghiêng đầu sang chào hỏi Thiệu Chinh trong phòng, cười nói: “Không, không có việc gì… tôi đưa cho Thiệu Chinh ít đồ ăn vặt, tôi sợ cậu ta đói bụng.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Chừng nào thì cậu thân với Thiệu Chinh như vậy?”
“A…” Hình như thật sự không thân, cũng chưa từng nói được mấy câu.
Đồ lừa đảo.
Cố Diệu Dương liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cậu, xoa xoa đầu cậu, nói: “Vào đi, lần sau đừng cho nó, nó không thích ăn.”
Ừm… vẫn xa, lại nhích nhích.
Cố Diệu Dương đang lật một bản danh sách, nhận ra được cậu cọ tới cọ lui, giơ tay chụp đầu cậu lại, để cậu dựa trên vai mình.
“Ngủ đi.”
“Tôi, tôi không buồn ngủ.”
“Vậy cậu đang làm gì?”
Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, siết chặt ngón tay, do dự một lúc: “Đang muốn… lại gần cậu một chút.” Dường như sau khi xác định Cố Diệu Dương thích cậu, lá gan cũng lớn lên theo.
Động tác lật giấy của Cố Diệu Dương dừng lại mấy giây, rũ mắt hỏi: “Cậu là yêu tinh dính người à?”
Lâm Duật Ngôn tìm được vị trí thích hợp, cũng không phản bác nữa, tựa ở trên vai hắn, cùng nhau xem danh sách với hắn.
“Tên của Tôn Tử là ai đặt giúp anh ta vậy?”
Cố Diệu Dương nói: “Bạn bè?”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Vậy cũng bắt nạt người ta quá rồi.”
Cố Diệu Dương nói: “Chính xác.”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Ngày thường lúc cậu dạy dỗ, cậu gọi anh ta là gì?”
“Charlie.”
“Vậy cậu nói xem, tôi có nên nói với anh ta không, cái tên Tôn Tử này cũng không hay lắm, mặc dù chỉ là đồng âm, nhưng người có thể nghe hiểu chắc chắn sẽ cười nhạo anh ta.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu đang thảo luận với tôi à?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Đúng á. Tôi sợ nếu như đường đột nói cho anh ta biết, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh ta và bạn thì phải làm sao? Nếu như là cậu, cậu sẽ làm gì?”
Cố Diệu Dương mặt không biểu cảm: “Tôi sẽ không quan tâm chuyện như vậy.”
Lâm Duật Ngôn ngửa đầu nhìn hắn, khe khẽ hừ một tiếng, lại dựa vào vai hắn: “Cũng đúng, dù sao cậu là người thích đặt biệt danh.”
Cố Diệu Dương nhếch miệng: “Tôi chỉ đặt biệt danh cho cậu, Lâm tiểu thư.”
“Cậu…” Nếu là trước kia, Lâm Duật Ngôn có thể sẽ hơi tức giận, nhưng bây giờ, lại cảm thấy không quan trọng, “Cậu thật sự cảm thấy tôi giống con gái à?”
Cố Diệu Dương nói: “Một vài khía cạnh.”
“Ví dụ như? Thích khóc?”
“Tính một điểm.”
“Nhưng tôi khóc cũng là có nguyên nhân nhá, trong lòng tủi thân không khóc ra, nhẫn nhịn không phải khó chịu hơn à? Giống như lần trước, ba tôi nói tôi…”
“Lâm Duật Ngôn.” Cố Diệu Dương đột nhiên ngắt lời cậu, tầm mắt tùy ý rơi vào một cái tên nào đó trong danh sách.
“Ba cậu không cho cậu học ở trường nghệ thuật.”
Lâm Duật Ngôn lập tức hơi suy sụp, gật đầu một cái.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” Lâm Duật Ngôn nói: “Ông ấy đã giúp tôi chọn được trường rồi… nhưng mà mẹ tôi chắc sẽ giúp tôi, cho nên không cần lo lắng quá.”
Cố Diệu Dương nói: “Nếu như mẹ cậu không giúp cậu thì sao?”
“Sẽ không, chắc chắn mẹ tôi…”
“Tôi nói nếu như, nếu như mẹ cậu cũng phản đối cậu học ở trường nghệ thuật thì phải làm sao?”
“Vậy… vậy thì hết cách rồi.” Lâm Duật Ngôn thở dài.
Ngón tay của Cố Diệu Dương vô thức gõ danh sách: “Cậu không thích vẽ tranh?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Thích chớ. Nhưng nếu họ đều không đồng ý, tôi cũng không biết làm sao, ba tôi rất cường thế, tôi vẫn luôn rất sợ ông ấy.”
“Đúng rồi…” Dường như Lâm Duật Ngôn mới nhận ra được vấn đề này, bỗng nhiên ngồi thẳng người, sốt ruột nói: “Nếu như họ đều không đồng ý phải làm sao?”
Cố Diệu Dương nhìn cậu mấy giây, vẻ mặt lại trở về trạng thái thường ngày, nhíu nhíu mày, tiếp tục lật danh sách.
Đường sá trơn trượt, xe buýt vẫn lái khá ổn định, lúc đến làng chài nhỏ trời đã tối. Câu lạc bộ đã đặt homestay trước, dựa theo chia nhóm, đám tuyển thủ lần lượt xuống xe, tìm phòng của mình.
homestay: là loại hình du lịch mà khách du lịch sẽ nghỉ, ngủ tại nhà người dân địa phương
Cuối cùng còn thừa lại mấy người, Tăng tiên sinh, Cố Diệu Dương, Lâm Duật Ngôn, Thiệu Chinh và một người quản lý dẫn đội, chia ra ở trong những ngôi nhà gỗ rải rác trong thôn. Mỗi ngôi nhà gỗ cách nhau mấy chục mét, phòng không lớn, chia làm hai tầng, phòng khách chỉ đặt một cái ghế sofa và một cái bàn, tivi treo trên tường, còn có một giá sách nho nhỏ trong góc, để sách giới thiệu liên quan đến làng chài. Nơi đây thỉnh thoảng sẽ có cực quang đi ngang qua, nhưng hôm nay trời nhiều mây, chắc là không nhìn được.
Lâm Duật Ngôn leo cầu thang nhỏ trong phòng lên tầng hai, bên trên chỉ có một cái nệm dày, còn có một cái cửa sổ tam giác nhỏ.
Mặc dù đã đoán trước sẽ ngủ chung một phòng, nhưng không ngờ thật sự sẽ ngủ chung một giường, trong lòng không nói ra được là cảm giác gì, vui vẻ, mừng thầm, hình như còn có một chút chờ mong và thẹn thùng.
Lâm Duật Ngôn nghĩ, cậu tiêu rồi.
Cậu đối với Cố Diệu Dương… hình như thật sự ôm ý nghĩ xấu.
“Tôi đi tìm Thiệu Chinh, cậu tự thu dọn đi.” Có vẻ như Cố Diệu Dương hơi bận, nói xong cũng ra ngoài.
Lâm Duật Ngôn treo trên cầu thang gật đầu, mở vali lấy đồ rửa mặt ra, lại cất gọn áo ngủ của hai người.
Cố Diệu Dương không thích mặc đồ ngủ đi ngủ, phần lớn đều là một cái quần dài ở nhà, cởi trần hoặc là một cái áo thun rộng, Lâm Duật Ngôn thấy hắn mặc hai lần, tiện thể cầm tới giúp hắn, mặc hay không thì tùy hắn, nhưng nếu như hắn không mặc…
Lâm Duật Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, mặt đỏ lên, lại vội vàng lấy hết đồ ăn vặt ra bày lên bàn, mở tivi tìm một bộ phim, phân tán sự chú ý.
Một tiếng sau, Cố Diệu Dương vẫn chưa trở về. Phim sắp đến phần cuối, Lâm Duật Ngôn kiên nhẫn xem hết, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, co quắp trên sofa suy nghĩ lung tung.
Thiệu Chinh ở chung với người quản lý kia… hay là ở chung tới Tăng tiên sinh? Hay là ở một mình?
Vậy bây giờ bọn họ là một chỗ ư?
Giữa bạn bè ở một chỗ có quan hệ gì?
Cậu cũng thường xuyên ở một chỗ với Trác Hàng, tự hỏi tự trả lời cả buổi, tán thành gật gật đầu.
Lại qua một tiếng, Cố Diệu Dương vẫn chưa trở về, Lâm Duật Ngôn ngồi không yên, cậu cũng không phải lo lắng giữa Cố Thiệu có gì, cậu chỉ là… muốn ở chung với hắn, hơn nữa cũng sắp hai tiếng rồi… tại sao vẫn chưa trở về đi ngủ?
Trong lòng buồn buồn, muốn hỏi một chút, lại sợ quấy rầy hắn, liếc qua đồ ăn vặt trên bàn, linh quang lóe lên, mặc áo khoác vào.
“Kỹ thuật của Mạnh Hổ không có vấn đề gì, nhưng cân nặng của anh ta không đủ, tổ chức trong nước không có tiêu chuẩn chuyên nghiệp nghiêm ngặt, còn có trước kia thường đến chợ đen luyện quyền, động tác lỗ mãng quá nhiều.” Đúng là Thiệu Chinh ở một mình, ban đầu ở cùng quản lý dẫn đội, nhưng hình như quản lý có chuyện thảo luận với Tăng tiên sinh, đổi đến phòng đơn, bố cục gian phòng đều giống nhau, nhưng ở đây nhỏ hơn. Cố Diệu Dương ngồi trên sofa, nghiên cứu tư liệu của Mạnh Hổ.
“Charlie và Lưu Đồng tốt hơn một chút, Charlie vốn có một ít ưu thế huyết thống, hơn nữa trước kia từng tham gia rất nhiều cuộc thi chuyên nghiệp, chuyện vi phạm quy tắc cũng không cần lo lắng, Lưu Đồng cũng vậy, con lai da trắng, nhưng anh ta cũng yếu kém về hình thể, chỉ có thể dựa vào kỹ xảo để giành thắng lợi.”
Tóc vàng của Thiệu Chinh cũng đã mọc tóc đen, vẫn chưa kịp đi cắt, có thể thấy được hai tuần đến đây bận bịu cỡ nào, vừa định nói tiếp, Cố Diệu Dương ra hiệu hắn ta tạm dừng, đi tới cửa kéo cửa phòng ra, phát hiện Lâm Duật Ngôn đang bám vào cửa, lén lén lút lút nhìn vào trong qua khe cửa.
“Này…”
Cố Diệu Dương ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống cậu, “Sao cậu lại tới đây?”
Trên tay Lâm Duật Ngôn xách theo một túi nhựa, mắt xoay vòng vòng, nghiêng đầu sang chào hỏi Thiệu Chinh trong phòng, cười nói: “Không, không có việc gì… tôi đưa cho Thiệu Chinh ít đồ ăn vặt, tôi sợ cậu ta đói bụng.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Chừng nào thì cậu thân với Thiệu Chinh như vậy?”
“A…” Hình như thật sự không thân, cũng chưa từng nói được mấy câu.
Đồ lừa đảo.
Cố Diệu Dương liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cậu, xoa xoa đầu cậu, nói: “Vào đi, lần sau đừng cho nó, nó không thích ăn.”