Chương 7: Tử chiến - Tư Mặc chết?
Sáng sớm, Tư Mặc tỉnh dậy trước. Ngắm nhìn nữ nhân của chàng đang yên giấc bên cạnh, chàng an tâm mỉm cười, hôn lên trán nàng rồi lặng lẽ rời đi.
Chàng mặc giáp, tay cầm kiếm, cưỡi ngựa rời khởi Dương Tông phủ trong âm thầm. Nội cung đang vô cùng căng thẳng, binh mã đã được triệu tập, chỉ chờ chàng nhận lệnh chỉ huy, cùng tiến ra biên giới.
Bệ hạ đã chờ sẵn ngoài điện, thấy Tư Mặc, ngài phó thác với chàng:
"Tư Mặc, ngươi anh dũng thiện chiến, là người đáng tin cậy, đừng làm ta thất vọng."
"Bệ hạ, trước khi rời đi, Tư Mặc có một thỉnh cầu. Sinh tử ngoài chiến trường là điều không thể đoán trước, nhưng nếu Tư Mặc thần có thể thắng trận trở về, xin người hãy thu hồi thánh chỉ ban hôn, để Tư Mặc có thể mãi mãi giữ vững lời hứa với người trong lòng, xin bệ hạ thành toàn."
"Không phải ngươi cũng yêu Viên Lạc hay sao?"
"Xin bệ hạ lượng thứ, nhưng người mà Tư Mặc yêu thương, không phải công chúa, xin bệ hạ đáp ứng lời thỉnh cầu của thần. Thiên hạ vô số nam nhân tốt đẹp, rồi sẽ có người thật lòng với công chúa."
"Được. Ta không ép ngươi. Mau, tất cả đều đang đợi ngươi."
Chàng nhẹ lòng, hi vọng có thể đánh thắng trở về, báo tin mừng này cho Bạch Liên.
Cả đội quận tiến tới biên giới, chàng là chủ soái, anh dũng xông lên đầu tiên. Đám phản loạn này quả thực đã có mai phục từ trước, đã bài bố quân xung quanh, khi quân của chàng tiến đến, từ đâu những hòn đá lớn lăn xuống, khiến con đường bị chặn, lại khiến nhiều quân lính bị thương nghiêm trọng, ngựa cũng ngã rất nhiều.
Chàng nhìn từ xa, có thể thấy được tên cầm đầu đang đứng cười hả hê trên vách núi, xung quanh là một đám đã cầm cung giương tên sẵn, chàng thoắt nghĩ, nếu xông lên, chỉ còn đường chết, chi bằng lẻn tới con đường tắt, sau đó phản lại chúng từ phía sau, sẽ có một con đường sống.
Chàng phi ngựa đi theo hướng khác, bọn chúng cứ ngỡ là chủ soái đã sợ, có ý chạy trốn, nên đã phái người đuổi theo. Chàng phi ngựa thật nhanh, tới sau vách núi, chàng rút tên sau lưng, ngắm tên nào bắn tên đó, cả binh lính đi theo chàng cũng mai phục, chẳng mấy chốc, chúng đã bị hạ gần hết.
Tên cầm đầu sợ hãi chạy sâu vào trong rừng, Tư Mặc nhanh chóng đuổi theo. Đuổi cùng tận, cuối cùng hắn cũng dừng lại, không còn cách nào, chỉ có thể cùng chàng đấu một trận sinh tử. Võ công của Tư Mặc rất lợi hại, hắn vốn dĩ không phải đối thủ của chàng. Chàng cầm kiếm, xiên một nhát qua lưng hắn, hắn chết ngay tại chỗ.
Hạ gục được hắn, chắc chắn quân địch cũng sẽ hoảng loạn, chàng chuẩn bị xuống núi, từ đâu những mũi tên xuyên qua ngực chàng từ phía sau, máu chảy nhuốm đỏ mặt đất, chàng ngã lăn xuống, cả thân đều run rẩy. Máu từ trong miệng phun ra, chàng quằn quại dưới mặt đất vì đau đớn, bỗng trước mắt hiện lên hình bóng của nàng.
Nàng mỉm cười, đưa tay đón lấy chàng, đôi tay nhuốm máu vẫn gắng đưa lên, cố với lấy nàng nhưng không được. Mọi thứ dần tối sầm lại, đôi mắt ngấn lệ cũng đã nhắm rồi, Tư Mặc, chàng còn lời hứa, lời thề nguyện với nàng, chàng không thể ra đi như vậy được.
Đám quân địch đã lén theo sau chàng, chàng vừa giết tên cầm đầu, chúng cũng lén bắn tên từ phía sau, khiến chàng không đề phòng. Chúng khênh Tư Mặc tới vách núi, ném chàng xuống vực.
Cả đội quân bị thương vong đáng kể, nhưng những người còn có thể chiến đấu, đều đi tìm kẻ địch, thề phải giết sạch chúng.
Sau ba ngày đêm, cuối cùng quân địch cũng bị diệt sạch, chỉ là không thấy chủ soái đâu.
Hộ tướng đi tìm, chỉ thấy máu nhuốm đỏ một vùng, thấy cả chiếc kiếm của Tư Mặc, vết máu dẫn ngài tới vách núi, đoán được sự tình, ngài vội vã phái quân đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chàng.
Tại Dương Tông phủ.
Bạch Liên ngồi ngoài Hoa Viên, khâu một chiếc áo cho chàng, nhưng trong lòng cứ bồn chồn không dứt. Cây kim bỗng đâm vào tay, khiến máu nhuốm vào chiếc áo, nàng gọi lớn A Nhược:
"A Nhược, A Nhược, mau ra đây!"
"Sao vậy quận chúa?"
"Chàng vẫn chưa về sao? Ta.. ta tính làm cho chàng một chiếc áo, nhưng ta lại bất cẩn làm dính máu vào nó rồi, hôm nay ta thấy lạ lắm, cứ lo lắng không yên, không biết chàng có bình an không nữa.."
"Quận chúa đừng lo lắng. Hôm nay bệ hạ đã triệu kiến hai vị lão gia, chắc chắn là báo tin công tử đã thắng trận."
"Mong là như vậy!"
Nàng ở ngoài cổng phủ, đi qua đi lại, bồn chồn lo lắng chỉ mong chàng mau trở về, nhưng chờ mãi, chỉ thấy cha và Dương lão gia thẫn thờ bước vào. Nàng lo lắng hỏi:
"Cha, chàng đâu rồi? Sao chàng vẫn chưa về?"
Dương lão gia gạt nước mắt, khóc nghẹn, còn cha cố gắng trấn an con gái:
"Quân ta đã thắng rồi, biên giới đã an ổn, còn chủ soái.."
"Con biết chàng sẽ làm được. Vậy chàng đâu rồi? Cha, người đừng ấp úng như vậy, người mau nói đi, chàng đâu rồi?"
"Lúc hộ tướng đi tìm, chỉ thấy máu nhuốm đỏ mặt đất, cả chiếc cung tên nằm trên đống máu đó, chính là của chủ soái. Hộ tướng lần theo dấu vết máu, thì nhận ra, chủ soái đã ngã xuống vực sâu rồi. Cho tới giờ phút này, vẫn còn chưa tìm thấy thi thể."
Nàng hoảng loạn, cả người như không còn chút sức lực, nàng ngất đi.
Lúc tỉnh lại, sự hoảng hốt lo lắng vẫn hằn trên khuôn mặt nàng, nàng bật dậy, khóc nức nở, nàng chạy đi tìm Tư Mặc, nhưng A Nhược đã ngăn nàng lại. Nàng giãy giụa, cố gắng chạy đi tìm người mà nàng yêu, A Nhược ra sức ôm chặt lấy nàng, trấn an nàng nhưng không được. Nàng gào khóc, quỳ gục xuống mặt đất, tuyệt vọng đau khổ:
"Chàng đã hứa sẽ bình an trở về, chàng không được thất hứa với Bạch Liên. Không, ngươi buông ta ra, ta phải đi tìm chàng."
"Quận chúa, xin người bình tĩnh lại, mọi người vẫn đang dốc sức đi tìm công tử, chắc chắn sẽ sớm tìm được người thôi."
"Chàng không thể chết như vậy được. Nếu như chàng đi rồi, ta còn sống trên đời này làm gì nữa."
Nàng lấy dao, định cứa cổ tự sát, A Nhược nhanh tay đánh nàng ngất đi. Lúc này, cũng chỉ có cách ấy mới khiến nàng bình tĩnh lại.
Trước đêm rời đi, chàng đã hứa với nàng, đợi ân điển được chấp nhận, thắng trận trở về, chàng sẽ cưới nàng, mãi mãi ở bên nàng. Nhưng giờ đây, mọi thứ trong nàng đã tan vỡ, trái tim của nàng, tình yêu của nàng đã mất rồi, nàng còn mong cầu điều gì trên thế gian này nữa?
Chàng mặc giáp, tay cầm kiếm, cưỡi ngựa rời khởi Dương Tông phủ trong âm thầm. Nội cung đang vô cùng căng thẳng, binh mã đã được triệu tập, chỉ chờ chàng nhận lệnh chỉ huy, cùng tiến ra biên giới.
Bệ hạ đã chờ sẵn ngoài điện, thấy Tư Mặc, ngài phó thác với chàng:
"Tư Mặc, ngươi anh dũng thiện chiến, là người đáng tin cậy, đừng làm ta thất vọng."
"Bệ hạ, trước khi rời đi, Tư Mặc có một thỉnh cầu. Sinh tử ngoài chiến trường là điều không thể đoán trước, nhưng nếu Tư Mặc thần có thể thắng trận trở về, xin người hãy thu hồi thánh chỉ ban hôn, để Tư Mặc có thể mãi mãi giữ vững lời hứa với người trong lòng, xin bệ hạ thành toàn."
"Không phải ngươi cũng yêu Viên Lạc hay sao?"
"Xin bệ hạ lượng thứ, nhưng người mà Tư Mặc yêu thương, không phải công chúa, xin bệ hạ đáp ứng lời thỉnh cầu của thần. Thiên hạ vô số nam nhân tốt đẹp, rồi sẽ có người thật lòng với công chúa."
"Được. Ta không ép ngươi. Mau, tất cả đều đang đợi ngươi."
Chàng nhẹ lòng, hi vọng có thể đánh thắng trở về, báo tin mừng này cho Bạch Liên.
Cả đội quận tiến tới biên giới, chàng là chủ soái, anh dũng xông lên đầu tiên. Đám phản loạn này quả thực đã có mai phục từ trước, đã bài bố quân xung quanh, khi quân của chàng tiến đến, từ đâu những hòn đá lớn lăn xuống, khiến con đường bị chặn, lại khiến nhiều quân lính bị thương nghiêm trọng, ngựa cũng ngã rất nhiều.
Chàng nhìn từ xa, có thể thấy được tên cầm đầu đang đứng cười hả hê trên vách núi, xung quanh là một đám đã cầm cung giương tên sẵn, chàng thoắt nghĩ, nếu xông lên, chỉ còn đường chết, chi bằng lẻn tới con đường tắt, sau đó phản lại chúng từ phía sau, sẽ có một con đường sống.
Chàng phi ngựa đi theo hướng khác, bọn chúng cứ ngỡ là chủ soái đã sợ, có ý chạy trốn, nên đã phái người đuổi theo. Chàng phi ngựa thật nhanh, tới sau vách núi, chàng rút tên sau lưng, ngắm tên nào bắn tên đó, cả binh lính đi theo chàng cũng mai phục, chẳng mấy chốc, chúng đã bị hạ gần hết.
Tên cầm đầu sợ hãi chạy sâu vào trong rừng, Tư Mặc nhanh chóng đuổi theo. Đuổi cùng tận, cuối cùng hắn cũng dừng lại, không còn cách nào, chỉ có thể cùng chàng đấu một trận sinh tử. Võ công của Tư Mặc rất lợi hại, hắn vốn dĩ không phải đối thủ của chàng. Chàng cầm kiếm, xiên một nhát qua lưng hắn, hắn chết ngay tại chỗ.
Hạ gục được hắn, chắc chắn quân địch cũng sẽ hoảng loạn, chàng chuẩn bị xuống núi, từ đâu những mũi tên xuyên qua ngực chàng từ phía sau, máu chảy nhuốm đỏ mặt đất, chàng ngã lăn xuống, cả thân đều run rẩy. Máu từ trong miệng phun ra, chàng quằn quại dưới mặt đất vì đau đớn, bỗng trước mắt hiện lên hình bóng của nàng.
Nàng mỉm cười, đưa tay đón lấy chàng, đôi tay nhuốm máu vẫn gắng đưa lên, cố với lấy nàng nhưng không được. Mọi thứ dần tối sầm lại, đôi mắt ngấn lệ cũng đã nhắm rồi, Tư Mặc, chàng còn lời hứa, lời thề nguyện với nàng, chàng không thể ra đi như vậy được.
Đám quân địch đã lén theo sau chàng, chàng vừa giết tên cầm đầu, chúng cũng lén bắn tên từ phía sau, khiến chàng không đề phòng. Chúng khênh Tư Mặc tới vách núi, ném chàng xuống vực.
Cả đội quân bị thương vong đáng kể, nhưng những người còn có thể chiến đấu, đều đi tìm kẻ địch, thề phải giết sạch chúng.
Sau ba ngày đêm, cuối cùng quân địch cũng bị diệt sạch, chỉ là không thấy chủ soái đâu.
Hộ tướng đi tìm, chỉ thấy máu nhuốm đỏ một vùng, thấy cả chiếc kiếm của Tư Mặc, vết máu dẫn ngài tới vách núi, đoán được sự tình, ngài vội vã phái quân đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chàng.
Tại Dương Tông phủ.
Bạch Liên ngồi ngoài Hoa Viên, khâu một chiếc áo cho chàng, nhưng trong lòng cứ bồn chồn không dứt. Cây kim bỗng đâm vào tay, khiến máu nhuốm vào chiếc áo, nàng gọi lớn A Nhược:
"A Nhược, A Nhược, mau ra đây!"
"Sao vậy quận chúa?"
"Chàng vẫn chưa về sao? Ta.. ta tính làm cho chàng một chiếc áo, nhưng ta lại bất cẩn làm dính máu vào nó rồi, hôm nay ta thấy lạ lắm, cứ lo lắng không yên, không biết chàng có bình an không nữa.."
"Quận chúa đừng lo lắng. Hôm nay bệ hạ đã triệu kiến hai vị lão gia, chắc chắn là báo tin công tử đã thắng trận."
"Mong là như vậy!"
Nàng ở ngoài cổng phủ, đi qua đi lại, bồn chồn lo lắng chỉ mong chàng mau trở về, nhưng chờ mãi, chỉ thấy cha và Dương lão gia thẫn thờ bước vào. Nàng lo lắng hỏi:
"Cha, chàng đâu rồi? Sao chàng vẫn chưa về?"
Dương lão gia gạt nước mắt, khóc nghẹn, còn cha cố gắng trấn an con gái:
"Quân ta đã thắng rồi, biên giới đã an ổn, còn chủ soái.."
"Con biết chàng sẽ làm được. Vậy chàng đâu rồi? Cha, người đừng ấp úng như vậy, người mau nói đi, chàng đâu rồi?"
"Lúc hộ tướng đi tìm, chỉ thấy máu nhuốm đỏ mặt đất, cả chiếc cung tên nằm trên đống máu đó, chính là của chủ soái. Hộ tướng lần theo dấu vết máu, thì nhận ra, chủ soái đã ngã xuống vực sâu rồi. Cho tới giờ phút này, vẫn còn chưa tìm thấy thi thể."
Nàng hoảng loạn, cả người như không còn chút sức lực, nàng ngất đi.
Lúc tỉnh lại, sự hoảng hốt lo lắng vẫn hằn trên khuôn mặt nàng, nàng bật dậy, khóc nức nở, nàng chạy đi tìm Tư Mặc, nhưng A Nhược đã ngăn nàng lại. Nàng giãy giụa, cố gắng chạy đi tìm người mà nàng yêu, A Nhược ra sức ôm chặt lấy nàng, trấn an nàng nhưng không được. Nàng gào khóc, quỳ gục xuống mặt đất, tuyệt vọng đau khổ:
"Chàng đã hứa sẽ bình an trở về, chàng không được thất hứa với Bạch Liên. Không, ngươi buông ta ra, ta phải đi tìm chàng."
"Quận chúa, xin người bình tĩnh lại, mọi người vẫn đang dốc sức đi tìm công tử, chắc chắn sẽ sớm tìm được người thôi."
"Chàng không thể chết như vậy được. Nếu như chàng đi rồi, ta còn sống trên đời này làm gì nữa."
Nàng lấy dao, định cứa cổ tự sát, A Nhược nhanh tay đánh nàng ngất đi. Lúc này, cũng chỉ có cách ấy mới khiến nàng bình tĩnh lại.
Trước đêm rời đi, chàng đã hứa với nàng, đợi ân điển được chấp nhận, thắng trận trở về, chàng sẽ cưới nàng, mãi mãi ở bên nàng. Nhưng giờ đây, mọi thứ trong nàng đã tan vỡ, trái tim của nàng, tình yêu của nàng đã mất rồi, nàng còn mong cầu điều gì trên thế gian này nữa?