Chương 5: Bẫy rập (2)
Tịch Thần vốn đã tỉnh lại từ lâu, nhưng vẫn một mực nhắm mắt không nói chuyện. Một phần là vì quan sát tình hình, một phần là vẫn chưa tin tưởng bản thân vậy mà lại có thể hung hiểm sống sót sau khi thức hải tan vỡ.
Phải! Phía trước thức hải của nàng bị một thứ nước đỏ quái dị nhấn chìm làm cho tan vỡ, tinh thần cầu sụp đổ tan tành.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại sống sót.
Hiện tại, thức hải đã khôi phục, nhưng tình hình trong đó rất phức tạp.
Lấy ví dụ thức hải là một cái đại dương, thì đại dương lúc này hình thành hai loại trạng thái. Nửa bên đỏ, nửa bên trắng.
Nửa bên trắng, là tinh thần lực, là linh hồn quen thuộc của nàng.
Nửa còn lại, không có linh hồn, thực xa lạ đối với nàng. Lúc này nó nằm im dịu ngoan như một con mèo nhỏ. Nhưng Tịch Thần biết, thứ này không hề đơn giản.
Mặc dù không biết nó tại sao lại xuất hiện trong thức hải của nàng, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn đi truy cứu, miễn sao nó đừng gây hại cho nàng là được.
Điều đáng mừng ở đây là, nàng đã có thể sử dụng tinh thần lực.
Hơi quan sát một chút thân thể tình huống, Tịch Thần còn phát hiện ở đan điền đã hình thành hai dòng sông óng ánh ma lực màu trắng.
Nhị Tinh Ma Pháp Sư!
Chuyện khi nào?
Từ khi đến thế giới này, nàng rõ ràng còn chưa có minh tưởng tu luyện mà?
Chẳng lẽ, lúc thứ nước màu đỏ kia đánh sụp thức hải của nàng, sau đó xây dựng lại, tự động đền bù cho nàng?
Tịch Thần vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình lại suy nghĩ viển vông.
Mặc kệ tu vi từ đâu mà có, nàng hiện tại cảm thấy trong người tràn ngập lực lượng là được rồi.
Vết thương trên người đã không còn cảm nhận được đau nhức.
Nàng đem ánh mắt dời lên, thấy Kỳ Văn Thư bồn chồn đi tới đi lui trước mặt, ánh mắt khẩn thiết nhìn sâu vào hướng bên trong cánh rừng, nàng hỏi ra tiếng:
“Nếu ngươi quan tâm bọn họ, thì sao không theo hỗ trợ đi?”
Kỳ Văn Thư giật bắn người, ánh mắt chuyển hướng lại đây, xẹt qua một tia vui mừng, vội vã hỏi:
“Từ đêm qua đến giờ ngươi vẫn luôn hôn mê, ta tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, nếu bỏ ngươi ở lại nơi rừng thiên nước độc này một mình, lòng ta sao có thể an ổn cho được!”
Tịch Thần thấy rõ sự quan tâm trên khuôn mặt của hắn, trầm mặc một giây rồi giải thích:
“Có lẽ là vết thương làm mủ, khiến cho ta phát sốt đến hôn mê. Nhưng hiện tại ta đã không có việc gì rồi. Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi!”
Kỳ Văn Thư cười khổ một tiếng, đi trở về ngồi bên cạnh Tịch Thần, buồn bã nói:
“Ta biết thực lực của ta yếu kém nhất trong đội, cho dù ta đi cũng sẽ không giúp đỡ gì được, ngược lại có khi còn sẽ kéo chân sau. Cho nên, ta vẫn là ở lại đây chờ bọn họ bình an trở về.”
“Tùy ngươi!” Tịch Thần cực kì hờ hững nói hai chữ, thân thể hơi di chuyển ra xa, cách Kỳ Văn Thư một khoảng cách, tiếp đó thì nàng nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể hấp thu nguyên tố xung quanh.
Kỳ Văn Thư nhận ra hành động của nàng, chưa nói gì, tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng hắn có thể lờ mờ phán đoán được, người thiếu nữ này tính cách lãnh đạm, tâm tư cũng rất phòng bị, rất khó để đạt được sự tín nhiệm của nàng.
Hai người ai cũng không nói chuyện.
Nửa ngày sau đó, rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng nơi này không có một chút ánh nắng gay gắt nào chiếu tới. Ngược lại vẫn luôn âm u mát mẻ.
Phanh!
Tịch Thần và Kỳ Văn Thư nghe được một tiếng nổ mạnh từ rất xa truyền đến. Tịch Thần thì nhíu mày, ánh mắt tối tăm. Chỉ có vẻ mặt của Kỳ Văn Thư hiện lên kinh hoảng, hắn từ tại chỗ bật dậy, thất thố chạy ra, lầm bầm trong miệng:
“Là thanh âm của Liệt Diễm Pháo, Chu đại ca vì sao phải sử dụng tới thứ này, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm?”
Ngay lúc hắn còn do dự không biết có nên vọt vào trong hay không, thì đã thấy từ lùm rừng chạy ra một bóng người, dáng vẻ chật vật bất kham, quần áo rách nát, cả người là thương.
Hai tròng mắt co rút lại, Kỳ Văn Thư chạy lên đỡ lấy người kia, giọng nói run rẩy:
“A Tứ! Ngươi… sao ngươi lại ra nông nổi này?”
Cả khuôn mặt của A Tứ đều dính máu, chỉ có cặp mắt là dấy lên sự bi phẫn tột cùng, hắn bắt lấy tay của Kỳ Văn Thư, lay thật mạnh, giọng nói yếu ớt:
“Văn Thư! Mau! Mau đi cứu Chu đại ca, hắn… gặp gỡ cường địch!”
Nói xong câu đó, thân hình của A Tứ mềm nhũn, ngất đi.
Kỳ Văn Thư loay hoay không biết phải làm sao, trong đầu hắn lúc này chỉ có một lý niệm thúc giục hắn, đó là đi cứu Chu đại ca.
Vì vậy, Kỳ Văn Thư bất chấp tất cả, đỡ A Tứ đến gần chỗ của Tịch Thần, đặt A Tứ xuống bên cạnh, nói với Tịch Thần:
“Ngươi ở đây đừng đi đâu cả, với lại xem trọng hắn giúp ta được không?”
Tịch Thần không biết nghĩ đến cái gì, gật đầu.
Kỳ Văn Thư cũng không rảnh quan tâm nghĩ xem đặt một người thiếu nữ yếu ớt và một người đồng đội bị thương ở đây thì có bị sao không, hắn gấp không chờ được mà vọt vào trong rừng sâu.
Tịch Thần sự không liên quan mình tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Nhưng…
Có gì đó không đúng!!!
Tiếng pháo nghe thì to và động tĩnh rất lớn, nhưng khoảng cách nơi này thật sự rất xa, A Tứ không thể trong nháy mắt mà chạy trở về nơi đây được.
Tịch Thần mãnh liệt mở bừng mắt, kịp thời phát giác một tia hàn khí từ bên cạnh chém tới. Đại não chưa kịp vận động, bản năng của thân thể đã nhanh hơn, trực tiếp nghiêng sang bên phải, lăn một vòng mới đứng vững.
Cặp mắt đen như hố sâu nhìn đối diện, kẻ mà đáng lẽ phải bị thương nặng lúc này đang sinh long hoạt hổ đứng ở nơi đó, trong tay còn lăm le một con dao găm.
Vừa nãy nếu không phải nàng phản ứng nhanh, có lẽ đã trở thành oan hồn dưới lưỡi dao kia.
Tròng mắt của A Tứ xẹt qua một tia ngoài ý muốn, nàng vậy mà có thể tránh thoát công kích của hắn?
Nhưng… hắn không tin nàng còn có thể tránh được lưỡi dao thứ hai.
Hắn đạp bộ pháp tiếp tục tiến công, đâm dao găm về phía trước, vẻ mặt dữ tợn:
“Đi chết đi!”
Tịch Thần sắc mặt bình tĩnh nhìn lưỡi dao đến trước mặt, ngón tay dưới tay áo bấm pháp quyết, một vòng tròn ngự thuẫn màu vàng dựng đứng lên, cách nửa mét chặn lại mũi dao.
“Ngươi không phải A Tứ!” Tịch Thần nhìn người đối diện, lạnh lùng trần thuật.
Phải! Phía trước thức hải của nàng bị một thứ nước đỏ quái dị nhấn chìm làm cho tan vỡ, tinh thần cầu sụp đổ tan tành.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại sống sót.
Hiện tại, thức hải đã khôi phục, nhưng tình hình trong đó rất phức tạp.
Lấy ví dụ thức hải là một cái đại dương, thì đại dương lúc này hình thành hai loại trạng thái. Nửa bên đỏ, nửa bên trắng.
Nửa bên trắng, là tinh thần lực, là linh hồn quen thuộc của nàng.
Nửa còn lại, không có linh hồn, thực xa lạ đối với nàng. Lúc này nó nằm im dịu ngoan như một con mèo nhỏ. Nhưng Tịch Thần biết, thứ này không hề đơn giản.
Mặc dù không biết nó tại sao lại xuất hiện trong thức hải của nàng, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn đi truy cứu, miễn sao nó đừng gây hại cho nàng là được.
Điều đáng mừng ở đây là, nàng đã có thể sử dụng tinh thần lực.
Hơi quan sát một chút thân thể tình huống, Tịch Thần còn phát hiện ở đan điền đã hình thành hai dòng sông óng ánh ma lực màu trắng.
Nhị Tinh Ma Pháp Sư!
Chuyện khi nào?
Từ khi đến thế giới này, nàng rõ ràng còn chưa có minh tưởng tu luyện mà?
Chẳng lẽ, lúc thứ nước màu đỏ kia đánh sụp thức hải của nàng, sau đó xây dựng lại, tự động đền bù cho nàng?
Tịch Thần vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình lại suy nghĩ viển vông.
Mặc kệ tu vi từ đâu mà có, nàng hiện tại cảm thấy trong người tràn ngập lực lượng là được rồi.
Vết thương trên người đã không còn cảm nhận được đau nhức.
Nàng đem ánh mắt dời lên, thấy Kỳ Văn Thư bồn chồn đi tới đi lui trước mặt, ánh mắt khẩn thiết nhìn sâu vào hướng bên trong cánh rừng, nàng hỏi ra tiếng:
“Nếu ngươi quan tâm bọn họ, thì sao không theo hỗ trợ đi?”
Kỳ Văn Thư giật bắn người, ánh mắt chuyển hướng lại đây, xẹt qua một tia vui mừng, vội vã hỏi:
“Từ đêm qua đến giờ ngươi vẫn luôn hôn mê, ta tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, nếu bỏ ngươi ở lại nơi rừng thiên nước độc này một mình, lòng ta sao có thể an ổn cho được!”
Tịch Thần thấy rõ sự quan tâm trên khuôn mặt của hắn, trầm mặc một giây rồi giải thích:
“Có lẽ là vết thương làm mủ, khiến cho ta phát sốt đến hôn mê. Nhưng hiện tại ta đã không có việc gì rồi. Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi!”
Kỳ Văn Thư cười khổ một tiếng, đi trở về ngồi bên cạnh Tịch Thần, buồn bã nói:
“Ta biết thực lực của ta yếu kém nhất trong đội, cho dù ta đi cũng sẽ không giúp đỡ gì được, ngược lại có khi còn sẽ kéo chân sau. Cho nên, ta vẫn là ở lại đây chờ bọn họ bình an trở về.”
“Tùy ngươi!” Tịch Thần cực kì hờ hững nói hai chữ, thân thể hơi di chuyển ra xa, cách Kỳ Văn Thư một khoảng cách, tiếp đó thì nàng nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể hấp thu nguyên tố xung quanh.
Kỳ Văn Thư nhận ra hành động của nàng, chưa nói gì, tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng hắn có thể lờ mờ phán đoán được, người thiếu nữ này tính cách lãnh đạm, tâm tư cũng rất phòng bị, rất khó để đạt được sự tín nhiệm của nàng.
Hai người ai cũng không nói chuyện.
Nửa ngày sau đó, rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng nơi này không có một chút ánh nắng gay gắt nào chiếu tới. Ngược lại vẫn luôn âm u mát mẻ.
Phanh!
Tịch Thần và Kỳ Văn Thư nghe được một tiếng nổ mạnh từ rất xa truyền đến. Tịch Thần thì nhíu mày, ánh mắt tối tăm. Chỉ có vẻ mặt của Kỳ Văn Thư hiện lên kinh hoảng, hắn từ tại chỗ bật dậy, thất thố chạy ra, lầm bầm trong miệng:
“Là thanh âm của Liệt Diễm Pháo, Chu đại ca vì sao phải sử dụng tới thứ này, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm?”
Ngay lúc hắn còn do dự không biết có nên vọt vào trong hay không, thì đã thấy từ lùm rừng chạy ra một bóng người, dáng vẻ chật vật bất kham, quần áo rách nát, cả người là thương.
Hai tròng mắt co rút lại, Kỳ Văn Thư chạy lên đỡ lấy người kia, giọng nói run rẩy:
“A Tứ! Ngươi… sao ngươi lại ra nông nổi này?”
Cả khuôn mặt của A Tứ đều dính máu, chỉ có cặp mắt là dấy lên sự bi phẫn tột cùng, hắn bắt lấy tay của Kỳ Văn Thư, lay thật mạnh, giọng nói yếu ớt:
“Văn Thư! Mau! Mau đi cứu Chu đại ca, hắn… gặp gỡ cường địch!”
Nói xong câu đó, thân hình của A Tứ mềm nhũn, ngất đi.
Kỳ Văn Thư loay hoay không biết phải làm sao, trong đầu hắn lúc này chỉ có một lý niệm thúc giục hắn, đó là đi cứu Chu đại ca.
Vì vậy, Kỳ Văn Thư bất chấp tất cả, đỡ A Tứ đến gần chỗ của Tịch Thần, đặt A Tứ xuống bên cạnh, nói với Tịch Thần:
“Ngươi ở đây đừng đi đâu cả, với lại xem trọng hắn giúp ta được không?”
Tịch Thần không biết nghĩ đến cái gì, gật đầu.
Kỳ Văn Thư cũng không rảnh quan tâm nghĩ xem đặt một người thiếu nữ yếu ớt và một người đồng đội bị thương ở đây thì có bị sao không, hắn gấp không chờ được mà vọt vào trong rừng sâu.
Tịch Thần sự không liên quan mình tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Nhưng…
Có gì đó không đúng!!!
Tiếng pháo nghe thì to và động tĩnh rất lớn, nhưng khoảng cách nơi này thật sự rất xa, A Tứ không thể trong nháy mắt mà chạy trở về nơi đây được.
Tịch Thần mãnh liệt mở bừng mắt, kịp thời phát giác một tia hàn khí từ bên cạnh chém tới. Đại não chưa kịp vận động, bản năng của thân thể đã nhanh hơn, trực tiếp nghiêng sang bên phải, lăn một vòng mới đứng vững.
Cặp mắt đen như hố sâu nhìn đối diện, kẻ mà đáng lẽ phải bị thương nặng lúc này đang sinh long hoạt hổ đứng ở nơi đó, trong tay còn lăm le một con dao găm.
Vừa nãy nếu không phải nàng phản ứng nhanh, có lẽ đã trở thành oan hồn dưới lưỡi dao kia.
Tròng mắt của A Tứ xẹt qua một tia ngoài ý muốn, nàng vậy mà có thể tránh thoát công kích của hắn?
Nhưng… hắn không tin nàng còn có thể tránh được lưỡi dao thứ hai.
Hắn đạp bộ pháp tiếp tục tiến công, đâm dao găm về phía trước, vẻ mặt dữ tợn:
“Đi chết đi!”
Tịch Thần sắc mặt bình tĩnh nhìn lưỡi dao đến trước mặt, ngón tay dưới tay áo bấm pháp quyết, một vòng tròn ngự thuẫn màu vàng dựng đứng lên, cách nửa mét chặn lại mũi dao.
“Ngươi không phải A Tứ!” Tịch Thần nhìn người đối diện, lạnh lùng trần thuật.