Chương 32: Anh ấy ở bên tớ thì cũng phải nghe tớ!
Lời này vừa ra khỏi miệng, Thời Lạc lập tức ngậm chặt lại, đôi mắt tiểu hồ ly trước giờ đều cơ linh nay cũng có chút mờ mịt, lông mi cong vút hơi chớp, sau đó lại dời mắt đi không dám nhìn Diệp Tầm Tầm, tùy tiện cầm cốc nước đã hết ở trên bàn lên, cắn ống hút tới xuất thần.
Lúc này Diệp Tầm Tầm cũng không ép cô nữa, túm lấy Ôn Vũ khe khẽ nói nhỏ: “Cậu nhìn cậu ấy đi, tai cũng đỏ lên rồi.”
Lúc này Ôn Vũ đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn lá gan chèn ép Thời Lạc như vừa nãy nữa, cũng không dám nhiều lời: “Tớ không phát biểu ý kiến đâu, nãy cậu ấy rót nước chanh vào trong mũi tớ, tớ còn chưa xì hết ra đây này.”
Nói xong, ánh mắt cô ấy lại theo bản năng liếc về phía Tiếu Hoặc.
Tiếu Hoặc vẫn còn đang uống rượu khoác lác với đám người ban 13 ở bên cạnh, Ôn Vũ híp híp mắt, cũng không biết là say hay sao mà cứ cảm thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ của Tiếu Hoặc rất đẹp trai.
Nhưng nhìn kỹ lại, Ôn Vũ lập tức nhíu chặt mày.
Diệp Tầm Tầm thấy trạng thái của cô ấy không đúng lắm, chỉ hận không thể lập tức kéo người tới cái cây bên cạnh: “Muốn nôn?! Không được nôn lên người tớ, nôn sang bên kia đi!”
Thời Lạc ngồi đối diện vẫn còn đang chìm trong hoảng loạn: “?! Ôn Vũ, cậu may nuốt trở về cho tớ!”
Ôn Vũ: “…”
Thật ra cô ấy không muốn nôn, Diệp Tầm Tầm và Thời Lạc cùng ghét bỏ cô ấy, Ôn Vũ lại đứng dậy, cẩn thận nhìn bàn bên cạnh bàn Tiếu Hoặc đang ngồi: “Tầm Tầm, cậu xem bàn bên kia có phải là khối 11 không?”
Diệp Tầm Tầm nhìn theo mắt cô ấy, “Hình như đúng thế.”
Biểu tình Ôn Vũ có chút không tốt lắm, lại hỏi: “Lạc Lạc, cậu nhìn người kia, có phải… Lý Húc không…”
Lúc này não Thời Lạc còn đang load những chuyện Diệp Tầm Tầm vừa mới nói, nhiệt độ trên mặt còn chưa tản đi, vừa vặn Ôn Vũ lại chuyển đề tài, cô liền lập tức ném những thứ lung tung rối loạn trong đầu ra sau, tạm thời không nghĩ nữa.
Cô buông cái ống hút bị mình gặm tới biến dạng ra, sau đó nâng cằm tinh xảo lên, nhìn qua bên kia vài lần: “Ừ, hình như thế, xấu như vậy hẳn là không sai đâu.”
Diệp Tầm Tầm không nhịn được bật cười, còn thuận tay trấn an cái đầu của Ôn Vũ, chỉ sợ cô ấy kích động sẽ trực tiếp ôn lên người cô.
Thời gian qua lâu vậy rồi, Ôn Vũ thật ra cũng vô cùng tán đồng lời vừa rồi của Thời Lạc.
Thời Lạc thu hồi tầm mắt, thoáng có chút không được tự nhiên, ban nãy cô chỉ tùy ý nhìn mà thôi, thế nhưng cô lại cảm thấy như có người nào đó bên kia đang nhìn mình chằm chằm.
Chỉ là buổi tối ánh sáng cũng tối, mấy cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu quán ăn chỉ có thể chiếu sáng tới mấy cái bàn xung quanh, lúc Thời Lạc ngước mắt lên nhìn lần nữa thì cái ánh mắt nhìn chằm chằm làm cho người khác cảm thấy khó chịu kia đã lập tức biến mất không thấy nữa.
Cô nghiêng đầu, an ủi chính mình, đại khái là do đêm nay bị Diệp Tầm Tầm trêu cợt tới mức đầu óc hơi loạn, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.
Ôn Vũ liên tiếp nhìn chằm chằm về hướng kia.
Thời Lạc không nhìn nổi nữa, cho rằng con ngốc này lại đang đắm chìm trong cảm giác thất tình không thể kiềm chế, lập tức lên nòng súng nã đạn: “Cậu làm gì thế?Đừng nói là cậu vẫn còn nhớ thương Lý Húc đấy nhé? Một tên xấu như vậy, cậu tùy tiện hô hai tiếng trong ổ vịt* cũng có mấy con bay ra còn đẹp hơn Lý Húc gấp vạn lần.”
*Vịt ở đây là trai bao
“…” Ôn Vũ ngơ ngác nói, “Tớ không có nhìn anh ta, chẳng qua, nữ sinh bên người anh ta, không phải là tóc đen dài hôm trước tới tìm tớ.”
Chuyện lần trước, sau đó Thời Lạc còn dạy dỗ cô ấy không ngớt lời: “Này không phải là bình thường sao, loại như Lý Húc vốn dĩ là tên cặn bã, sẽ không thắt cổ mãi trên một thân cây đâu, trừ phi cái cây này là cây rụng tiền, còn là cái cây rụng tiền mất não.”
Ôn Vũ tức giận: “Tớ có lý do chính đáng để hoài nghi vị tiểu thư này đang châm chọc tớ!”
Ôn Vũ nỗ lực làm mặt dỗi, phi thường không phcụ quay đầu để Diệp Tầm Tầm hát đệm cho mình, “Cậu nhìn người này xem, sao có thể như vậy chứ? Ở trước mặt Đường ba ba của cậu ấy thì ôn nhu thẹn thùng da mặt mỏng, thanh âm nói chuyện cũng mềm mềm mại mại, sao cứ tới trước mặt chúng ta là vừa mắng vừa chửi người vậy, Tầm Tầm, cậu mau quản cậu ấy đi! Hai chúng ta còn không thể mắng lại cậu ấy sao?”
“Mắng không lại thật…” Diệp Tầm Tầm là người vô cùng biết thời biết thế, loại chuyện chỉ có hại không có lợi này, cô ấy không có can đảm làm, “Đừng có dùng từ hai ta, cậu bảo Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc tới mà đệm cho cậu, hai ta cũng không mắng lại được cậu ấy đâu.”
Phạm Vũ Triết vô cùng lý trí phủi sạch quan hệ: “Đừng lôi tớ vào, tớ thanh thanh bạch bạch, một chút ý tưởng không an phận cũng không có, chưa từng có gan nghĩ tới chuyện sẽ mắng cậu ấy đâu!”
Hắn nói xong còn vô cùng chân chó cười hi hi với Thời Lạc để bày tỏ vẻ chân thành.
Thời Lạc nhướng mi, diễu võ dương oai, Ôn Vũ không nhìn nổi nữa, bĩu môi, không muốn sống mà gào lên: “Cũng chỉ có Đường ba ba có thể trị cậu.”
Thời Lạc lại đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy muốn bịt miệng cô ấy.
Mắt thấy hai người lại bắt đầu quậy vào nhau, Diệp Tầm Tầm vô cùng đau đầu, hai bên đều là đại tiểu thư trong nhà có quặng, tùy tùy tiện tiện rớt một cọng tóc thôi cũng là điều mà thiếu nữ xóm nghèo như cô ấy không có cách nào chịu trách nhiệm nổi.
Diệp Tầm Tầm to gan nói thầm: “Đường ba ba của cậu tới rồi kìa.”
Cơ hồ là trong một giây, Thời Lạc liền thu tay, đặt mông ngồi trở về chỗ cũ, khảy khảy tóc có chút hỗn loạn, còn thuận tay kéo lại áo khoác liền váy, bộ dáng ngoan tới mức không ai sánh bằng.
Phạm Vũ Triết là người đầu tiên không nhịn được cười: “Má nó, mẹ nó ngoan thế, ông đây lớn vậy rồi mà còn chưa gặp qua vẻ mặt này của cậu đây, Kỳ Thâm ca quá trâu bò, ở trong lòng tớ, anh ấy chính là sự tồn tại của Vương Giả.”
Nhưng mà Vương Giả Đường Kỳ Thâm lúc này còn đang trên đường từ Ninh Thủy Loan tới quán ăn khuya.
Ninh Thủy Loan dựa gần núi sông, cách Tam Tung một tòa núi nhỏ, muốn tới Tam Trung thì nhất định phải đi qua con đường phía Bắc.
Đường Kỳ Thâm ngồi trong xe của chú Lưu, chậm rãi chạy ngang qua ngọn núi, phía trước bị tắc kín một đợt xe, lại nhìn phía trước, mơ hồ có thể thấy được sương khói màu than chì tràn ngập trong không khí, trong sương khói lượn lờ, tiếng xe cứu hỏa cùng đèn cứu hộ đỏ rực như ẩn như hiện.
Xe không có cách nào đi qua, nhìn có vẻ như đã tắc được khá lâu rồi, một nhóm người cứ đứng ở đó không thể đi, liền tốp năm tốp ba xuống xe tới chỗ khói mù mịt kia hóng chuyện, nghị luận sôi nổi.
Lúc này, ưu thế của hai chân so với bốn chân được biểu thị rất rõ, chú Lưu liếc qua Đường Kỳ Thâm đang cau chặt mày, cũng xuống xe đi dò hỏi một phen.
Lúc quay về, trên người ít nhiều gì cũng dính chút mùi.
Đường Kỳ Thâm vốn còn đang nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên nâng mắt, nặng nề nói: “Quặng mỏ bên dưới ngọn núi xảy ra chuyện?”
Trong mắt chú Lưu hiện lên một tia không thể tin nổi: “Sao con biết?”
Theo lý thuyết, người bình thường gặp phải loại tình huống này đều sẽ đoán là do sự cố giao thông gây nên, dù cho không phải thì cũng là đất đá sạt lở ngăn chặn đường hay có người tự sát làm cản trở, có thể nghĩ tới chuyện như anh nghĩ vẫn là rất hiếm.
Ngữ khí Đường Kỳ Thâm vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ: “Mùi.”
Đúng vật, mùi trên người chú Lưu xác thật là chỉ có ở quặng mỏ mới có, mà dựa theo tình huống thì…
Đường Kỳ Thâm lại nói: “Quặng mỏ nổ?”
Chú Lưu gật đầu: “Ừ, có điều hình như không lớn lắm, nghe nói lúc ấy bên trong có một người đàn ông 50 tuổi chưa làm xong việc nên ở lại.”
“Tình huống người đó thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
Biểu tình trên mặt Đường Kỳ Thâm không tốt lắm, trong nhận thức của chú Lưu, vị thiếu gia nhà họ Đường này nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy anh có bộ dáng phập phồng dao động quá mức nào.
Chú Lưu cho là anh chờ mất kiên nhẫn, vội trấn an: “Không có việc gì đâu, xe cứu hỏa phía trước đã tới xử lý rồi, vừa rồi đã bị chặn hơn một tiếng, chắc là sắp được thông đường, chúng ta đợi thêm chút nữa là được.”
Nhưng mà đáp án Đường Kỳ Thâm muốn không phải cái này: “Tình hình người đàn ông kia thế nào?” Anh nhẫn nại tính tình hỏi lại.
“Hắn hả, chắc là không sao đâu, nghe nói là tay phải bị bỏng, có điều mạng được giữ, nhưng mà chắc nửa đời sau cũng không thể làm việc nặng nữa, khả năng là phải bồi thường không ít.”
Mày Đường Kỳ Thâm thoáng giãn ra, tính mạng người không sao thì chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là chuyện lớn.
Chỉ là chú Lưu cũng không nghĩ Đường Kỳ Thâm là kiểu người sẽ xen vào chuyện của người khác, việc khiến anh quan tâm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân.
Chú Lưu lại trộm nhìn anh một cái qua gương chiếu hậu, ho nhẹ, làm bộ như lơ đãng hỏi: “Sao thế?”
Đường Kỳ Thâm cũng không bất mãn gì, rốt cuộc thì chú Lưu và dì Xuân đều là những người lớn trong nhà nhìn anh trưởng thành tới giờ.
“Khu vực khai thác mỏ phía trước là khu vực trên danh nghĩa của chú Thời.”
Chú Lưu lập tức hiểu rõ, im lặng không nói nữa.
Dòng xe cộ phía trước bắt đầu thong thả di chuyển, sau khi chú Lưu lái xe một đoạn thì vẫn nhịn không được an ủi một câu: “Không sao, chú thấy vấn đề không lớn, đã giải quyết hòm hòm rồi.”
Đường Kỳ Thâm thấp giọng “ừm” một tiếng, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói, “Lát nữa chú đừng nhắc chuyện này với Lạc Lạc.”
“Được, chú biết rồi.”
*
Ôn Vũ gây sự với Thời Lạc xong lại quay đầu sang bàn bên cạnh, cô ấy nhìn hồi lâu mới đột nhiên nhớ tới, bạn gái mới bên cạnh Lý Húc chính là chị em cây khế trước kia từng theo sau lưng cô ấy nịnh bợ.
Cũng là người trước kia đã lặng lẽ trộm vở ghi chép của Thời Lạc.
Lúc đó cô ấy tìm lại vở ghi từ trong tay hai người đó về, thật ra là còn gây gổ tới mức hai bên mất lòng nhau, sau đó cũng vì chơi thân với Thời Lạc hơn nên mới phát hiện, thì ra bạn bè chân chính sẽ không phải loại mặt ngoài nịnh bợ sau lưng chơi xấu thế này, cho nên cũng dần dần xa cách.
Nhưng mà nhìn thấy tình cảnh này, Ôn Vũ đột nhiên phát hiện, có lẽ lúc trước bọn họ trộm vở của Thời Lạc cũng không hẳn là vì muốn thấy cô xấu mặt.
Hẳn là bọn họ muốn cô bị Thời Lạc nhắm tới, giáp mặt làm nhục.
Rốt cuộc thì lúc ấy Ôn Vũ chính là đối thủ một mất một còn với Thời Lạc, nếu mà muốn nghi ngờ thì người đầu tiên bị tình nghi cũng chính là cô ấy.
Huống hồ giờ phút này, cô ta thế mà lại đi bên Lý Húc.
Ôn Vũ không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ chơi với nhau đã lâu, Thời Lạc thật ra khó có khi nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát đã lâu không gặp của Ôn Vũ.
Cô nhìn theo ánh mắt của Ôn Vũ nhìn sang bên kia, “Ồ, tớ nhớ rồi, cái người kia! Là cô ta đúng không! Chính là tùy tùng nhỏ trước kia của cậu? Hôm ghi danh nguyện vọng vào cấp ba, lúc chúng ta chơi game với nhau, cô ta còn bởi vì thi được 149 điểm mà điên cuồng khóc lóc, trà xanh trà đào nói mình thi không tốt kia?”
Đúng! Là trà xanh, không phải trà đào!
“Chậc chậc chậc, chị em các cậu sao ánh mắt đều kém như nhau thế?” Thời Lạc chép chép miệng, cô vẫn cảm thấy Lý Húc thực xấu.
Diệp Tầm Tầm cũng nghẹn cười, chọt chọt má cô: “Cậu đủ rồi đó, ánh mắt bị Đường ba ba nhà cậu dưỡng hư rồi, thế mà gặp ai cũng chê xấu.”
Thời Lạc ngửa đầu trừng mắt nhìn cô ấy một cái, vành tai đỏ lên, cũng phá lệ không có phản bác.
Ôn Vũ vốn cũng chỉ cảm thấy bạn bè từng chơi chung với nhau mà lại đi yêu người cũ của bạn thì trong tâm lý của cô ấy ít nhiều cũng có chút bài xích, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều nữa, dù sao thì lâu như vậy rồi, ánh mắt của Ôn Vũ đã được Thời Lạc tôi luyện cho tốt lên không ít.
Ít nhất thì giờ Lý Húc mà tới trước mặt cô ấy thì trong đầu cô ấy chỉ hiện lên hai từ “trẻ trâu”.
Nhưng “trẻ trâu” tựa hồ không phải người thành thật gì.
Tiếu Hoặc ở bàn bên cạnh uống qua một tuần rượu, cả người đi đường lắc lư trái phải, trước khi đi, niềm vui mới của Lý Húc thế mà còn to gan nắm vạt áo cậu ta.
Tiếu Hoặc quay đầu lại, ngầu ngầu nhếch môi, duỗi tay ra chạm lên đỉnh đầu cô ta hai cái.
Sau đó vẻ mặt xuân phong đắc ý quay người trở về.
Diệp Tầm Tầm bĩu môi, bình tĩnh trào phúng, “Muốn nôn.”
Thời Lạc: “Nôn cùng đi.”
Tiếu Hoặc về bàn bên này, thấy ba cô gái trên bàn cùng nhau nói muốn nôn liền vội vàng rót nước cho từng người một.
Vừa rót còn vừa nói: “Chó Triết mày điên rồi? Mẹ nó mày để Thời Lạc uống rượu tới buồn nôn? Mày còn muốn sống không?? Mày chờ xem, Kỳ Thâm ca sẽ không để mày sống qua ngày mai.”
Cậu ta đưa nước cho Thời Lạc, Thời Lạc không nhận, lại đưa tới trước mặt Ôn Vũ, cô gái này lại đột nhiên bộc phát tính tình: “Bỏ cái tay thối của cậu ra chỗ khác!”
Tiếu Hoặc: “?”
Có lẽ là còn men say, cảm xúc của Ôn Vũ có chút kích động, giọng nói cũng hơi run: “Cậu nói xem, con trai mấy cậu có phải đều thích loại nũng nịu, học giỏi kia đúng không?”
Tiếu Hoặc không hề nghĩ liền đáp: “Đương nhiên.”
Phạm Vũ Triết ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng thế.”
Nhưng mà thực hiển nhiên, ba cô gái trên bàn đều không thuộc vào cái phạm trù này, Tiếu Hoặc vì muốn bảo toàn tính mạng lại bắt đầu ngăn cơn sóng dữ: “Chủ, chủ yếu là… tớ muốn tìm một em gái thành tích kém hơn tớ thì cũng, cũng quá khó rồi đi.”
Ôn Vũ dừng một chút, không nói chuyện.
Thời Lại ngưng thần, bỗng nhiên nhớ tới người mấy tiếng trước còn mắng cô thành tích kém rồi lại an ủi cô “không ngốc”, anh… có phải cũng thích cô gái học giỏi hay không?
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tầm Tầm, lại xấu hổ không dám hỏi.
“Thành tích của cậu không được tính là tốt đâu.” Diệp Tầm Tầm rất hiểu chuyện, biết cô muốn hỏi cái gì, liền đơn giản đúc kết một câu.
Thời Lạc bĩu môi, thoạt nhìn không quá vừa lòng.
“Có điều…” Diệp Tầm Tầm chớp chớp mắt, “Vừa lúc Đường đại lão thích người có nhan sắc hơn.”
Diệp Tầm Tầm nghẹn cười, Thời Lạc cũng mím chặt môi không để ý cười của mình quá rõ.
Cô thế này, xem như là tự sa ngã trước mặt bạn bè, thái độ vô cùng thẳng thắn thành khẩn, cô gái nhỏ bình thường y như quả pháo nhỏ, nhưng đại khái là da mặt mỏng, nghẹn cười nửa ngày, gương mặt đều nghẹn tới đỏ bừng, tim đập thình tịch, trong miệng vô lực đấu tranh một câu: “Cậu đừng nói bậy.”
“Ai nha, muốn cười thì cứ cười đi!” Diệp Tầm Tầm cười ái muội.
Thời Lạc không giấu được ý cười, đơn giản muốn vươn tay nhéo má cô nàng.
Diệp Tầm Tầm trốn nửa ngày, vừa cười vừa nói: “Ôi, tớ là nói thật, cậu không tin thì cứ đi hỏi anh ấy đi, người ở ngay sau cậu kia kìa!”
Đã bị lừa một lần, Thời Lạc đương nhiên sẽ không tin cô ấy lần hai, cô la hét muốn bóp chết cô ấy.
Diệp Tầm Tầm thở hổn hển gào lên: “Hội trưởng! Mau quản cô vợ nhỏ của anh đi!”
Đuôi lông mày của Thời Lạc cũng nhiễm ý cười, tự cho là cô ấy đang lừa mình, trong miệng cũng không hề cố kỵ: “Cậu gào cái gì, anh ấy ở bên tớ thì cũng phải nghe tớ!”
“Thật hay giả đấy?” Ý cười trên mặt Diệp Tầm Tầm càng đáng khinh hơn, “Hay là cậu xác nhận với Đường ba ba nhà cậu muốn chút? Đằng sau quay!”
Thủ hạ Thời Lạc giảm bớt lực đạo, Diệp Tầm Tầm nhân cơ hội trở tay, đem cô nhóc này xoay sang bên cạnh.
Khí thế vốn còn đang kiêu ngạo của Thời Lạc lập tức tắt ngúm, động tác cứng đờ đứng tại chỗ.
Cách đó không xa, thân ảnh cao lớn của Đường Kỳ Thâm đứng ở đầu ngõ quán ăn khuya, ánh mắt lười nhác nhìn về phía bọn họ.
Trái tim nhỏ không biết phấn đấu của Thời Lạc lại điên cuồng đập mạnh.
Lại thêm Diệp Tầm Tầm cùng Ôn Vũ đều không phải đèn cạn dầu, thấy cô sửng sốt, họ vui sướng khi người gặp họa, không ngừng chọc cô.
“Ở bên nhau thì nghe ai?”
“Nghe Đường ba ba hay nghe cậu?”
“Hay là cậu đi hỏi Đường ba ba nhà cậu xem là anh ấy thích con gái hạng nhất toàn khối hay là hạng 50 toàn khối đi?
Lúc này Diệp Tầm Tầm cũng không ép cô nữa, túm lấy Ôn Vũ khe khẽ nói nhỏ: “Cậu nhìn cậu ấy đi, tai cũng đỏ lên rồi.”
Lúc này Ôn Vũ đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn lá gan chèn ép Thời Lạc như vừa nãy nữa, cũng không dám nhiều lời: “Tớ không phát biểu ý kiến đâu, nãy cậu ấy rót nước chanh vào trong mũi tớ, tớ còn chưa xì hết ra đây này.”
Nói xong, ánh mắt cô ấy lại theo bản năng liếc về phía Tiếu Hoặc.
Tiếu Hoặc vẫn còn đang uống rượu khoác lác với đám người ban 13 ở bên cạnh, Ôn Vũ híp híp mắt, cũng không biết là say hay sao mà cứ cảm thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ của Tiếu Hoặc rất đẹp trai.
Nhưng nhìn kỹ lại, Ôn Vũ lập tức nhíu chặt mày.
Diệp Tầm Tầm thấy trạng thái của cô ấy không đúng lắm, chỉ hận không thể lập tức kéo người tới cái cây bên cạnh: “Muốn nôn?! Không được nôn lên người tớ, nôn sang bên kia đi!”
Thời Lạc ngồi đối diện vẫn còn đang chìm trong hoảng loạn: “?! Ôn Vũ, cậu may nuốt trở về cho tớ!”
Ôn Vũ: “…”
Thật ra cô ấy không muốn nôn, Diệp Tầm Tầm và Thời Lạc cùng ghét bỏ cô ấy, Ôn Vũ lại đứng dậy, cẩn thận nhìn bàn bên cạnh bàn Tiếu Hoặc đang ngồi: “Tầm Tầm, cậu xem bàn bên kia có phải là khối 11 không?”
Diệp Tầm Tầm nhìn theo mắt cô ấy, “Hình như đúng thế.”
Biểu tình Ôn Vũ có chút không tốt lắm, lại hỏi: “Lạc Lạc, cậu nhìn người kia, có phải… Lý Húc không…”
Lúc này não Thời Lạc còn đang load những chuyện Diệp Tầm Tầm vừa mới nói, nhiệt độ trên mặt còn chưa tản đi, vừa vặn Ôn Vũ lại chuyển đề tài, cô liền lập tức ném những thứ lung tung rối loạn trong đầu ra sau, tạm thời không nghĩ nữa.
Cô buông cái ống hút bị mình gặm tới biến dạng ra, sau đó nâng cằm tinh xảo lên, nhìn qua bên kia vài lần: “Ừ, hình như thế, xấu như vậy hẳn là không sai đâu.”
Diệp Tầm Tầm không nhịn được bật cười, còn thuận tay trấn an cái đầu của Ôn Vũ, chỉ sợ cô ấy kích động sẽ trực tiếp ôn lên người cô.
Thời gian qua lâu vậy rồi, Ôn Vũ thật ra cũng vô cùng tán đồng lời vừa rồi của Thời Lạc.
Thời Lạc thu hồi tầm mắt, thoáng có chút không được tự nhiên, ban nãy cô chỉ tùy ý nhìn mà thôi, thế nhưng cô lại cảm thấy như có người nào đó bên kia đang nhìn mình chằm chằm.
Chỉ là buổi tối ánh sáng cũng tối, mấy cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu quán ăn chỉ có thể chiếu sáng tới mấy cái bàn xung quanh, lúc Thời Lạc ngước mắt lên nhìn lần nữa thì cái ánh mắt nhìn chằm chằm làm cho người khác cảm thấy khó chịu kia đã lập tức biến mất không thấy nữa.
Cô nghiêng đầu, an ủi chính mình, đại khái là do đêm nay bị Diệp Tầm Tầm trêu cợt tới mức đầu óc hơi loạn, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.
Ôn Vũ liên tiếp nhìn chằm chằm về hướng kia.
Thời Lạc không nhìn nổi nữa, cho rằng con ngốc này lại đang đắm chìm trong cảm giác thất tình không thể kiềm chế, lập tức lên nòng súng nã đạn: “Cậu làm gì thế?Đừng nói là cậu vẫn còn nhớ thương Lý Húc đấy nhé? Một tên xấu như vậy, cậu tùy tiện hô hai tiếng trong ổ vịt* cũng có mấy con bay ra còn đẹp hơn Lý Húc gấp vạn lần.”
*Vịt ở đây là trai bao
“…” Ôn Vũ ngơ ngác nói, “Tớ không có nhìn anh ta, chẳng qua, nữ sinh bên người anh ta, không phải là tóc đen dài hôm trước tới tìm tớ.”
Chuyện lần trước, sau đó Thời Lạc còn dạy dỗ cô ấy không ngớt lời: “Này không phải là bình thường sao, loại như Lý Húc vốn dĩ là tên cặn bã, sẽ không thắt cổ mãi trên một thân cây đâu, trừ phi cái cây này là cây rụng tiền, còn là cái cây rụng tiền mất não.”
Ôn Vũ tức giận: “Tớ có lý do chính đáng để hoài nghi vị tiểu thư này đang châm chọc tớ!”
Ôn Vũ nỗ lực làm mặt dỗi, phi thường không phcụ quay đầu để Diệp Tầm Tầm hát đệm cho mình, “Cậu nhìn người này xem, sao có thể như vậy chứ? Ở trước mặt Đường ba ba của cậu ấy thì ôn nhu thẹn thùng da mặt mỏng, thanh âm nói chuyện cũng mềm mềm mại mại, sao cứ tới trước mặt chúng ta là vừa mắng vừa chửi người vậy, Tầm Tầm, cậu mau quản cậu ấy đi! Hai chúng ta còn không thể mắng lại cậu ấy sao?”
“Mắng không lại thật…” Diệp Tầm Tầm là người vô cùng biết thời biết thế, loại chuyện chỉ có hại không có lợi này, cô ấy không có can đảm làm, “Đừng có dùng từ hai ta, cậu bảo Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc tới mà đệm cho cậu, hai ta cũng không mắng lại được cậu ấy đâu.”
Phạm Vũ Triết vô cùng lý trí phủi sạch quan hệ: “Đừng lôi tớ vào, tớ thanh thanh bạch bạch, một chút ý tưởng không an phận cũng không có, chưa từng có gan nghĩ tới chuyện sẽ mắng cậu ấy đâu!”
Hắn nói xong còn vô cùng chân chó cười hi hi với Thời Lạc để bày tỏ vẻ chân thành.
Thời Lạc nhướng mi, diễu võ dương oai, Ôn Vũ không nhìn nổi nữa, bĩu môi, không muốn sống mà gào lên: “Cũng chỉ có Đường ba ba có thể trị cậu.”
Thời Lạc lại đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy muốn bịt miệng cô ấy.
Mắt thấy hai người lại bắt đầu quậy vào nhau, Diệp Tầm Tầm vô cùng đau đầu, hai bên đều là đại tiểu thư trong nhà có quặng, tùy tùy tiện tiện rớt một cọng tóc thôi cũng là điều mà thiếu nữ xóm nghèo như cô ấy không có cách nào chịu trách nhiệm nổi.
Diệp Tầm Tầm to gan nói thầm: “Đường ba ba của cậu tới rồi kìa.”
Cơ hồ là trong một giây, Thời Lạc liền thu tay, đặt mông ngồi trở về chỗ cũ, khảy khảy tóc có chút hỗn loạn, còn thuận tay kéo lại áo khoác liền váy, bộ dáng ngoan tới mức không ai sánh bằng.
Phạm Vũ Triết là người đầu tiên không nhịn được cười: “Má nó, mẹ nó ngoan thế, ông đây lớn vậy rồi mà còn chưa gặp qua vẻ mặt này của cậu đây, Kỳ Thâm ca quá trâu bò, ở trong lòng tớ, anh ấy chính là sự tồn tại của Vương Giả.”
Nhưng mà Vương Giả Đường Kỳ Thâm lúc này còn đang trên đường từ Ninh Thủy Loan tới quán ăn khuya.
Ninh Thủy Loan dựa gần núi sông, cách Tam Tung một tòa núi nhỏ, muốn tới Tam Trung thì nhất định phải đi qua con đường phía Bắc.
Đường Kỳ Thâm ngồi trong xe của chú Lưu, chậm rãi chạy ngang qua ngọn núi, phía trước bị tắc kín một đợt xe, lại nhìn phía trước, mơ hồ có thể thấy được sương khói màu than chì tràn ngập trong không khí, trong sương khói lượn lờ, tiếng xe cứu hỏa cùng đèn cứu hộ đỏ rực như ẩn như hiện.
Xe không có cách nào đi qua, nhìn có vẻ như đã tắc được khá lâu rồi, một nhóm người cứ đứng ở đó không thể đi, liền tốp năm tốp ba xuống xe tới chỗ khói mù mịt kia hóng chuyện, nghị luận sôi nổi.
Lúc này, ưu thế của hai chân so với bốn chân được biểu thị rất rõ, chú Lưu liếc qua Đường Kỳ Thâm đang cau chặt mày, cũng xuống xe đi dò hỏi một phen.
Lúc quay về, trên người ít nhiều gì cũng dính chút mùi.
Đường Kỳ Thâm vốn còn đang nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên nâng mắt, nặng nề nói: “Quặng mỏ bên dưới ngọn núi xảy ra chuyện?”
Trong mắt chú Lưu hiện lên một tia không thể tin nổi: “Sao con biết?”
Theo lý thuyết, người bình thường gặp phải loại tình huống này đều sẽ đoán là do sự cố giao thông gây nên, dù cho không phải thì cũng là đất đá sạt lở ngăn chặn đường hay có người tự sát làm cản trở, có thể nghĩ tới chuyện như anh nghĩ vẫn là rất hiếm.
Ngữ khí Đường Kỳ Thâm vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ: “Mùi.”
Đúng vật, mùi trên người chú Lưu xác thật là chỉ có ở quặng mỏ mới có, mà dựa theo tình huống thì…
Đường Kỳ Thâm lại nói: “Quặng mỏ nổ?”
Chú Lưu gật đầu: “Ừ, có điều hình như không lớn lắm, nghe nói lúc ấy bên trong có một người đàn ông 50 tuổi chưa làm xong việc nên ở lại.”
“Tình huống người đó thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
Biểu tình trên mặt Đường Kỳ Thâm không tốt lắm, trong nhận thức của chú Lưu, vị thiếu gia nhà họ Đường này nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy anh có bộ dáng phập phồng dao động quá mức nào.
Chú Lưu cho là anh chờ mất kiên nhẫn, vội trấn an: “Không có việc gì đâu, xe cứu hỏa phía trước đã tới xử lý rồi, vừa rồi đã bị chặn hơn một tiếng, chắc là sắp được thông đường, chúng ta đợi thêm chút nữa là được.”
Nhưng mà đáp án Đường Kỳ Thâm muốn không phải cái này: “Tình hình người đàn ông kia thế nào?” Anh nhẫn nại tính tình hỏi lại.
“Hắn hả, chắc là không sao đâu, nghe nói là tay phải bị bỏng, có điều mạng được giữ, nhưng mà chắc nửa đời sau cũng không thể làm việc nặng nữa, khả năng là phải bồi thường không ít.”
Mày Đường Kỳ Thâm thoáng giãn ra, tính mạng người không sao thì chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là chuyện lớn.
Chỉ là chú Lưu cũng không nghĩ Đường Kỳ Thâm là kiểu người sẽ xen vào chuyện của người khác, việc khiến anh quan tâm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân.
Chú Lưu lại trộm nhìn anh một cái qua gương chiếu hậu, ho nhẹ, làm bộ như lơ đãng hỏi: “Sao thế?”
Đường Kỳ Thâm cũng không bất mãn gì, rốt cuộc thì chú Lưu và dì Xuân đều là những người lớn trong nhà nhìn anh trưởng thành tới giờ.
“Khu vực khai thác mỏ phía trước là khu vực trên danh nghĩa của chú Thời.”
Chú Lưu lập tức hiểu rõ, im lặng không nói nữa.
Dòng xe cộ phía trước bắt đầu thong thả di chuyển, sau khi chú Lưu lái xe một đoạn thì vẫn nhịn không được an ủi một câu: “Không sao, chú thấy vấn đề không lớn, đã giải quyết hòm hòm rồi.”
Đường Kỳ Thâm thấp giọng “ừm” một tiếng, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói, “Lát nữa chú đừng nhắc chuyện này với Lạc Lạc.”
“Được, chú biết rồi.”
*
Ôn Vũ gây sự với Thời Lạc xong lại quay đầu sang bàn bên cạnh, cô ấy nhìn hồi lâu mới đột nhiên nhớ tới, bạn gái mới bên cạnh Lý Húc chính là chị em cây khế trước kia từng theo sau lưng cô ấy nịnh bợ.
Cũng là người trước kia đã lặng lẽ trộm vở ghi chép của Thời Lạc.
Lúc đó cô ấy tìm lại vở ghi từ trong tay hai người đó về, thật ra là còn gây gổ tới mức hai bên mất lòng nhau, sau đó cũng vì chơi thân với Thời Lạc hơn nên mới phát hiện, thì ra bạn bè chân chính sẽ không phải loại mặt ngoài nịnh bợ sau lưng chơi xấu thế này, cho nên cũng dần dần xa cách.
Nhưng mà nhìn thấy tình cảnh này, Ôn Vũ đột nhiên phát hiện, có lẽ lúc trước bọn họ trộm vở của Thời Lạc cũng không hẳn là vì muốn thấy cô xấu mặt.
Hẳn là bọn họ muốn cô bị Thời Lạc nhắm tới, giáp mặt làm nhục.
Rốt cuộc thì lúc ấy Ôn Vũ chính là đối thủ một mất một còn với Thời Lạc, nếu mà muốn nghi ngờ thì người đầu tiên bị tình nghi cũng chính là cô ấy.
Huống hồ giờ phút này, cô ta thế mà lại đi bên Lý Húc.
Ôn Vũ không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ chơi với nhau đã lâu, Thời Lạc thật ra khó có khi nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát đã lâu không gặp của Ôn Vũ.
Cô nhìn theo ánh mắt của Ôn Vũ nhìn sang bên kia, “Ồ, tớ nhớ rồi, cái người kia! Là cô ta đúng không! Chính là tùy tùng nhỏ trước kia của cậu? Hôm ghi danh nguyện vọng vào cấp ba, lúc chúng ta chơi game với nhau, cô ta còn bởi vì thi được 149 điểm mà điên cuồng khóc lóc, trà xanh trà đào nói mình thi không tốt kia?”
Đúng! Là trà xanh, không phải trà đào!
“Chậc chậc chậc, chị em các cậu sao ánh mắt đều kém như nhau thế?” Thời Lạc chép chép miệng, cô vẫn cảm thấy Lý Húc thực xấu.
Diệp Tầm Tầm cũng nghẹn cười, chọt chọt má cô: “Cậu đủ rồi đó, ánh mắt bị Đường ba ba nhà cậu dưỡng hư rồi, thế mà gặp ai cũng chê xấu.”
Thời Lạc ngửa đầu trừng mắt nhìn cô ấy một cái, vành tai đỏ lên, cũng phá lệ không có phản bác.
Ôn Vũ vốn cũng chỉ cảm thấy bạn bè từng chơi chung với nhau mà lại đi yêu người cũ của bạn thì trong tâm lý của cô ấy ít nhiều cũng có chút bài xích, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều nữa, dù sao thì lâu như vậy rồi, ánh mắt của Ôn Vũ đã được Thời Lạc tôi luyện cho tốt lên không ít.
Ít nhất thì giờ Lý Húc mà tới trước mặt cô ấy thì trong đầu cô ấy chỉ hiện lên hai từ “trẻ trâu”.
Nhưng “trẻ trâu” tựa hồ không phải người thành thật gì.
Tiếu Hoặc ở bàn bên cạnh uống qua một tuần rượu, cả người đi đường lắc lư trái phải, trước khi đi, niềm vui mới của Lý Húc thế mà còn to gan nắm vạt áo cậu ta.
Tiếu Hoặc quay đầu lại, ngầu ngầu nhếch môi, duỗi tay ra chạm lên đỉnh đầu cô ta hai cái.
Sau đó vẻ mặt xuân phong đắc ý quay người trở về.
Diệp Tầm Tầm bĩu môi, bình tĩnh trào phúng, “Muốn nôn.”
Thời Lạc: “Nôn cùng đi.”
Tiếu Hoặc về bàn bên này, thấy ba cô gái trên bàn cùng nhau nói muốn nôn liền vội vàng rót nước cho từng người một.
Vừa rót còn vừa nói: “Chó Triết mày điên rồi? Mẹ nó mày để Thời Lạc uống rượu tới buồn nôn? Mày còn muốn sống không?? Mày chờ xem, Kỳ Thâm ca sẽ không để mày sống qua ngày mai.”
Cậu ta đưa nước cho Thời Lạc, Thời Lạc không nhận, lại đưa tới trước mặt Ôn Vũ, cô gái này lại đột nhiên bộc phát tính tình: “Bỏ cái tay thối của cậu ra chỗ khác!”
Tiếu Hoặc: “?”
Có lẽ là còn men say, cảm xúc của Ôn Vũ có chút kích động, giọng nói cũng hơi run: “Cậu nói xem, con trai mấy cậu có phải đều thích loại nũng nịu, học giỏi kia đúng không?”
Tiếu Hoặc không hề nghĩ liền đáp: “Đương nhiên.”
Phạm Vũ Triết ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng thế.”
Nhưng mà thực hiển nhiên, ba cô gái trên bàn đều không thuộc vào cái phạm trù này, Tiếu Hoặc vì muốn bảo toàn tính mạng lại bắt đầu ngăn cơn sóng dữ: “Chủ, chủ yếu là… tớ muốn tìm một em gái thành tích kém hơn tớ thì cũng, cũng quá khó rồi đi.”
Ôn Vũ dừng một chút, không nói chuyện.
Thời Lại ngưng thần, bỗng nhiên nhớ tới người mấy tiếng trước còn mắng cô thành tích kém rồi lại an ủi cô “không ngốc”, anh… có phải cũng thích cô gái học giỏi hay không?
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tầm Tầm, lại xấu hổ không dám hỏi.
“Thành tích của cậu không được tính là tốt đâu.” Diệp Tầm Tầm rất hiểu chuyện, biết cô muốn hỏi cái gì, liền đơn giản đúc kết một câu.
Thời Lạc bĩu môi, thoạt nhìn không quá vừa lòng.
“Có điều…” Diệp Tầm Tầm chớp chớp mắt, “Vừa lúc Đường đại lão thích người có nhan sắc hơn.”
Diệp Tầm Tầm nghẹn cười, Thời Lạc cũng mím chặt môi không để ý cười của mình quá rõ.
Cô thế này, xem như là tự sa ngã trước mặt bạn bè, thái độ vô cùng thẳng thắn thành khẩn, cô gái nhỏ bình thường y như quả pháo nhỏ, nhưng đại khái là da mặt mỏng, nghẹn cười nửa ngày, gương mặt đều nghẹn tới đỏ bừng, tim đập thình tịch, trong miệng vô lực đấu tranh một câu: “Cậu đừng nói bậy.”
“Ai nha, muốn cười thì cứ cười đi!” Diệp Tầm Tầm cười ái muội.
Thời Lạc không giấu được ý cười, đơn giản muốn vươn tay nhéo má cô nàng.
Diệp Tầm Tầm trốn nửa ngày, vừa cười vừa nói: “Ôi, tớ là nói thật, cậu không tin thì cứ đi hỏi anh ấy đi, người ở ngay sau cậu kia kìa!”
Đã bị lừa một lần, Thời Lạc đương nhiên sẽ không tin cô ấy lần hai, cô la hét muốn bóp chết cô ấy.
Diệp Tầm Tầm thở hổn hển gào lên: “Hội trưởng! Mau quản cô vợ nhỏ của anh đi!”
Đuôi lông mày của Thời Lạc cũng nhiễm ý cười, tự cho là cô ấy đang lừa mình, trong miệng cũng không hề cố kỵ: “Cậu gào cái gì, anh ấy ở bên tớ thì cũng phải nghe tớ!”
“Thật hay giả đấy?” Ý cười trên mặt Diệp Tầm Tầm càng đáng khinh hơn, “Hay là cậu xác nhận với Đường ba ba nhà cậu muốn chút? Đằng sau quay!”
Thủ hạ Thời Lạc giảm bớt lực đạo, Diệp Tầm Tầm nhân cơ hội trở tay, đem cô nhóc này xoay sang bên cạnh.
Khí thế vốn còn đang kiêu ngạo của Thời Lạc lập tức tắt ngúm, động tác cứng đờ đứng tại chỗ.
Cách đó không xa, thân ảnh cao lớn của Đường Kỳ Thâm đứng ở đầu ngõ quán ăn khuya, ánh mắt lười nhác nhìn về phía bọn họ.
Trái tim nhỏ không biết phấn đấu của Thời Lạc lại điên cuồng đập mạnh.
Lại thêm Diệp Tầm Tầm cùng Ôn Vũ đều không phải đèn cạn dầu, thấy cô sửng sốt, họ vui sướng khi người gặp họa, không ngừng chọc cô.
“Ở bên nhau thì nghe ai?”
“Nghe Đường ba ba hay nghe cậu?”
“Hay là cậu đi hỏi Đường ba ba nhà cậu xem là anh ấy thích con gái hạng nhất toàn khối hay là hạng 50 toàn khối đi?