Chương 7: Rất đáng yêu
Trái tim Thẩm Du Ninh ngay lập tức như mềm mất một khối, em ấy không biết nói lời này sẽ khiến người ta miên man suy nghĩ hay sao?
Cậu đương nhiên là không biết, Thẩm Du Ninh liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, nhưng lại chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh của thiếu niên, đơn giản trong trẻo.
Cậu chỉ là thật sự thích, thích người khác gọi mình như vậy.
Chợ hoa mở cửa ngày hai lần, buổi sáng từ 5 giờ đến 9 giờ, buổi chiều từ 14 giờ đến 18 giờ, Thẩm Du Ninh cân nhắc thời gian của Đường Nặc hỏi cậu có muốn đi vào buổi sáng không, sau đó về tiệm vẫn buôn bán bình thường, không bị chậm trễ. Nhưng không ngờ Đường Nặc lại trực tiếp từ chối, nói lâu lắm mới đến cuối tuần nên ngủ nướng một bữa.
Thẩm Du Ninh coi như đã hiểu rõ tính cách của Đường Nặc, ngành dịch vụ nào phân chia cuối tuần hay đầu tuần, ai ngủ nướng một bữa Đường Nặc cũng không nói.
Bạn nói đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của cậu ấy, cậu ấy sẽ cân nhắc để bạn nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn nói muốn đi buổi sáng cậu ấy sẽ không hai lời mà đi cùng bạn.
Đến lúc này Thẩm Du Ninh cũng hiểu ban đầu Đường Nặc đắn đo vì điều gì.
Lời mời kia không phù hợp với tình cảnh ban đầu, Đường Nặc cho rằng Thẩm Du Ninh nói đi cùng cậu là vì cậu, nhưng sau khi xác định đối phương là cần sự giúp đỡ của mình, cậu đã nhanh chóng đồng ý.
Rõ ràng nên là người được che chở nhưng lúc nào cũng nghĩ cho người khác, Thẩm Du Ninh vô cùng đau lòng.
2 giờ chiều ngày thứ bảy, Đường Nặc gõ cửa nhà Thẩm Du Ninh.
Khoảnh khắc mở cửa Thẩm Du Ninh có chút hốt hoảng, phảng phất như Đường Nặc không phải là hàng xóm lầu trên mà chính là món quà từ trên trời ban xuống.
Dạo gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, Đường Nặc cũng quấn mình kín mít, áo phao cùng quần thể thao, vừa giữ ấm vừa đáng yêu.
Thẩm Du Ninh phát hiện Đường Nặc mặc rất, đẹp phong cách nào cũng trị được, hay do cậu bạn nhỏ xinh đẹp, dù khoác bao tải cũng xinh?
Nhưng Đường Nặc không thích mặc đồ sặc sỡ, quần áo cậu hầu hết đều là trắng xám đen, trùng hợp hôm nay Thẩm Du Ninh mặc một chiếc áo khoác gió bên trong là hoodie với quần jean, nhìn qua trông cực kỳ xứng đôi.
"Anh Du Ninh, anh có lạnh không?"
Trên đường xuống nhà để xe Đường Nặc lạnh đến mức giậm chân, Thẩm Du Ninh nghe thấy tiếng lộc cộc bên cạnh ánh mắt vô thức dịu đi.
"Anh không sao, chạy mấy bước nhé? Rất nhanh là đến rồi."
"Mùa đông phương Bắc lạnh thật đấy, đây đã là cái áo dày nhất của em rồi đó."
Đường Nặc chân ngắn đi song song Thẩm Du Ninh thì gần như phải chạy bước nhỏ, thỉnh thoảng lại gảy tóc, lo lắng mình không đủ đẹp.
"Bây giờ chưa phải là lạnh nhất đâu, chờ vào tháng giêng, lúc ăn tết ấy, khi đó mới là lạnh." Thẩm Du Ninh nói.
"Em phải mua thêm cái áo lông thôi." Đường Nặc bị gió thổi nheo cả mắt, "Gió ở đây lớn thật."
"Em mới đến thành phố A sao?" Thẩm Du Ninh hỏi.
"Vâng, trước đây em ở thành phố S."
Có lẽ chính Đường Nặc cũng chưa phát hiện lúc cậu ở cùng Thẩm Du Ninh đều sẽ nói nhiều hơn, nếu là với người khác thì chỉ mỗi 'vâng' là xong rồi, còn với Thẩm Du Ninh cậu lại vô thức bổ sung thêm một câu.
"Thành phố S rất tốt, chắc có thể trồng được rất nhiều loại hoa đẹp."
Nói đến hoa Đường Nặc lại nhớ đến chuyện Thẩm Du Ninh muốn mua lan hồ điệp, chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở phương Bắc rất lớn, chỉ cần hơi không để ý chút là có thể khiến hoa bị đông chết, lan hồ điệp khó sống ở mùa đông, cần phải người có kinh nghiệm mới chăm sóc được.
"Dì... trước đây có trồng cây gì chưa?"
"Có trồng, mẹ anh là người làm vườn già dặn, chỉ cần cho bà một chậu cây chất lượng tốt thì không phải lo vấn đề gì nữa."
"Vậy là tốt rồi, dì đã từng trồng cây gì vậy?"
Đường Nặc vừa hỏi vừa ngồi vào ghế phó lái, sống lưng thẳng tắp trông ngoan ơi là ngoan.
"Anh không nhớ rõ, nhưng mà hình như cái gì lan ấy, lá cây rất dài, có thể rũ xuống ban công."
"Không phải là... cỏ lan chi chứ?" Đường Nặc đang kéo đai an toàn, nghe thấy Thẩm Du Ninh nói vậy bàn tay ngừng lại ở giữa không trung.
"Đúng rồi, chính là lan chi." Thẩm Du Ninh tóm được cơ hội lại bắt đầu khen cậu, "Tiểu Nặc thật thạo nghề, chỉ cần nghe miêu tả đã biết là cây gì."
Nhưng lần này được khen Đường Nặc lại không vui vẻ như trước, cậu lén nhìn Thẩm Du Ninh mấy lần, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Thẩm Du Ninh phát hiện không đúng, thử hỏi: "Lan chi với lan hồ điệp độ khó khác nhau lắm sao? Đều là lan, hẳn là không khác lắm đúng không?"
Đường Nặc châm chước tìm từ, lẩm bẩm nói: "Nói thế nào đây, lan hồ điệp không dễ sống, còn lan chi... muốn nó chết cũng khó..."
Thẩm Du Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại không kìm được mà bật cười. Đường Nặc bây giờ quá sống động, lời nói dí dỏm thẳng thắn, vẻ mặt xinh đẹp, còn cả sự thông minh lanh lợi từ trong xương cốt.
Sau khi quen thuộc là như vậy, hình ảnh của Đường Nặc trở nên đa chiều hơn, bây giờ có nhiều vẻ, tương lai còn có càng nhiều vẻ hơn nữa.
–
Thẩm Du Ninh lái xe vào trong ngõ nhỏ, chỗ này có rất nhiều cửa hàng bán hoa cây cảnh phân bố dày đặc, không kém chợ hoa bao nhiêu, chẳng qua mặt tiền đều là các cửa hàng độc lập.
Đầu hẻm có mấy cửa hàng, Đường Nặc bảo Thẩm Du Ninh khoan xuống xe, một mình đi vào nhìn một vòng rồi ra.
"Chất lượng quá kém, không nên mua."
Sau đó lại chuyển sang một cửa hàng không quá bắt mắt, ngay cả biển hiệu cũng không có, chỉ có hai cái lồng chim treo trước cửa, Đường Nặc kêu Thẩm Du Ninh tới, chỉ vào một chậu lan hồ điệp, hỏi ông chủ: "Ông chủ, chậu này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ cửa hàng ngồi ở trong góc, trên tay cầm một cuốn tạp chí, cũng không nhìn Đường Nặc.
"800." Đối phương nói.
Đường Nặc nhìn kỹ chậu hoa, vòng quanh mấy vòng, nghiêm mặt hỏi: "Có thể bớt chút được không?"
Ông chủ chẳng hề để ý liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Không mặc cả."
Khóe mắt ngó thấy Thẩm Du Ninh ông lật tạp chí đẩy mắt kính bổ sung thêm một câu: "Tặng chậu."
"Anh Du Ninh, chúng ta đi thôi." Đường Nặc giả vờ không chút lưu luyến, giống như cố tình nói cho ông chủ nghe, sau lưng lại lén kéo tay áo Thẩm Du Ninh, nhỏ giọng nói, "Hoa ở trong cửa hàng này đều là loại tốt, nhưng giá có hơi cao, chậu lan hồ điệp chúng ta xem kia ít nhất có thể bớt 200, cũng tặng cả chậu."
Tay áo lay lay, trái tim cũng lay lay, Thẩm Du Ninh không khống chế được ánh mắt, tầm mắt dừng lên đầu ngón tay trên cổ tay áo.
"Anh Du Ninh, em đi xem cửa hàng khác, anh đứng canh ở đây, đừng để bị người ta mua."
Thẩm Du Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, ừm một tiếng. Anh vui vẻ nghe Đường Nặc sắp xếp, nhàn nhã dạo quanh trước cửa hàng bán hoa, nhìn mây chọc chim.
Đi chơi cùng người trong lòng, tâm trạng Thẩm Du Ninh cực kỳ tốt, vốn dĩ anh muốn dỗ dành Đường Nặc thế nhưng giờ lại không biết là ai dỗ ai.
Đứng một hồi lâu, cả người đã thấy lạnh rồi mà Đường Nặc vẫn chưa quay lại, Thẩm Du Ninh đang chuẩn bị nhắn tin cho đối phương lại thấy người kia gọi tới.
"Alo? Tiểu Nặc?" Thẩm Du Ninh nghe máy nói.
"Anh Du Ninh, anh... ở chỗ nào..." giọng của cậu nghe có chút hụt hơi, hơn nữa lúc này gió nổi, nghe có chút không rõ ràng.
"Cái gì? Anh nghe không rõ."
"Anh, ở, đâu, đó." Đường Nặc ghé sát microphone gần miệng, nói từng chữ một.
"Anh vẫn ở đây, chỗ cửa hàng bán hoa đó."
"Cửa hàng bán hoa kia... ở nơi nào chứ?"
Thẩm Du Ninh cảm thấy khó hiểu, ngẫm lại những lời đó, anh đoán: "Em lạc đường sao?"
"... Vâng." Đường Nặc nhỏ giọng nói.
"Em đứng yên đó đừng đi đâu, gửi vị trí cho anh, anh đến chỗ em."
"Thôi, để em đến chỗ anh đi, hoa ở chỗ khác không ổn, em đến chỗ anh, chúng ta lại mặc cả thêm với ông chủ."
Tiếng gió trong điện thoại càng lúc càng lớn, Thẩm Du Ninh cảm giác Đường Nặc đang chạy, có bị gió thổi đến nheo mắt không? Có vừa chạy vừa gảy tóc không?
"Cũng được, vậy em gửi định vị chung đi, đừng vội, hoa anh vẫn đang trông đây." Trái tim anh hốt hoảng, bàn tay không nắm điện thoại hơi co lại, Thẩm Du Ninh nhìn con đường Đường Nặc sẽ tới, nhẹ sửa lại cổ áo.
Hai chấm nhỏ màu xanh lam trên màn hình cách nhau một khoảng, anh chăm chú nhìn đường đi của Đường Nặc trên, nhóc con này, sao càng đi càng xa vậy?
"Tiểu Nặc? Em đi đến chỗ anh phải không?"
Hai người vừa cúp máy, lần này là Thẩm Du Ninh gọi cho Đường Nặc.
"Vâng, chỗ này nhiều ngõ thật, em đi vòng vòng sắp xỉu rồi."
Thôi rồi, nếu để cậu bạn nhỏ đi tới đây phỏng chừng đến mai hai người vẫn chưa thấy mặt, Thẩm Du Ninh nói: "Em bật video lên đi."
"Bật video."
"Ừm, bật video, sau đó đi theo lời anh chỉ."
Đường Nặc nghe lời nhanh chóng bật video, mở camera chỉ mất một giây, Thẩm Du Ninh trước tiên nhìn thấy một đôi mắt đẹp, sau đó đường xá, cửa hàng hoa, quan bán đồ ăn sáng.
Thẩm Du Ninh không quen với nơi này nhưng anh rất giỏi trong việc xác định phương hướng, chỉ cần đi qua mấy lần vẫn có thể nhận ra đại khái.
Anh từ xa chỉ dẫn cho Đường Nặc, phát hiện đối phương chẳng phân biệt Đông Tây Nam Bắc mà chỉ biết trước sau, xung quanh.
Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh nhìn cả buổi, thấy hai người loay hoay một trận ông cũng thở dài nói với Thẩm Du Ninh: "Cậu đi đón cậu ta đi, tôi để chậu hoa này cho hai người là được chứ gì."
Chờ khi Đường Nặc mặt đỏ hồng, mắt lấp lánh chạy vào, hơi thở còn chưa ổn định lại, câu đầu tiên nói ra là, "Có thể bớt chút được không."
Ông chủ cửa hàng nhanh chóng nói: "Cậu ra giá đi."
"600."
"Được, tôi gói lại cho cậu."
Lần này đổi thành Đường Nặc trợn tròn mắt, lúc nãy không phải còn cắn chết cũng không cho mặc cả sao, sao giờ lại đồng ý dễ dàng vậy? Nếu làm thế này từ đầu thì cậu đâu cần phải chạy một vòng lớn nữa chứ.
Ông chủ giúp đỡ bỏ hoa vào sau cốp xe, Đường Nặc với Thẩm Du Ninh đứng một bên nhỏ giọng nói chuyện.
"Anh Du Ninh, xin lỗi, em có hơi mù đường."
Đường Nặc lên tiếng trước, cậu cảm thấy mình có chút ngốc, lại làm phiền Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh không để tâm chút nào, nói: "Không sao, này có gì mà phải xin lỗi, đồng nghiệp của anh, cậu nhóc thường đi cùng anh đó, nói với anh một con đường mà đi từ hai hướng ngược lại thì đối với cậu ta mà nói là hai con đường."
Đường Nặc ngập ngừng một lúc, thừa nhận đúng sự thật: "Em cũng... gần như loại đó."
"Thảo nào lần đầu tiên gặp mặt em lại hỏi đường anh."
Nhớ lại lần đầu tiên ngoại trừ sự xấu hổ ngớ ngẩn kia, Thẩm Du Ninh còn nhớ nhất dáng vẻ của Đường Nặc, nhút nhát sợ sệt, bối rối hốt hoảng, không rành thế sự, cảnh giác với mọi thứ. Cậu giống như một con mèo nhỏ gặp phải con người xa lạ, có người nói cậu nhút nhát, có người lại có thể nhìn thấy sự ngây thơ trong đó, đôi mắt hồn nhiên và sự thiện lương chảy xuôi trên nét mặt.
"Vấn đề nhỏ như này, rất đáng yêu." Thẩm Du Ninh nói.
Đường Nặc thẹn thùng nhìn anh cười, cười xong lại nhìn hoa, nói là hoa thì chẳng bằng nói nó là một chậu cây, bây giờ không phải mùa ra hoa của lan hồ điệp, chỉ có lá với cành, trông rất bình thường.
Nhưng sườn mặt Đường Nặc điềm tĩnh, hơi thở đè xuống nhẹ nhàng, dường như những thứ xinh đẹp tương sáng chỉ có một mình cậu là nhìn thấy.
Thẩm Du Ninh không đành lòng quấy rầy khoảnh khắc tốt đẹp này, anh lùi về sau mấy bước, nhìn từ phía xa.
Mua xong hoa, Thẩm Du Ninh nói muốn đi tới ngân hàng bảo Đường Nặc ngồi đợi trong xe.
Cậu hình như có hơi mệt, khẽ ngáp một cái, dựa người vào lưng ghế không còn ngồi ngay ngắn như khi mới đến.
Trong lúc chờ Thẩm Du Ninh làm việc của anh cậu lén chợp mắt một lát, nhưng anh quay lại rất nhanh không để Đường Nặc chờ quá lâu.
"Tiểu Nặc, cầm lấy." Thẩm Du Ninh ngồi vào ghế lại, đưa đồ cho Đường Nặc.
Lồng ngực Đường Nặc nóng lên, cúi đầu nhìn.
Là khoai lang nướng đang tỏa hơi nóng.
Cậu đương nhiên là không biết, Thẩm Du Ninh liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, nhưng lại chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh của thiếu niên, đơn giản trong trẻo.
Cậu chỉ là thật sự thích, thích người khác gọi mình như vậy.
Chợ hoa mở cửa ngày hai lần, buổi sáng từ 5 giờ đến 9 giờ, buổi chiều từ 14 giờ đến 18 giờ, Thẩm Du Ninh cân nhắc thời gian của Đường Nặc hỏi cậu có muốn đi vào buổi sáng không, sau đó về tiệm vẫn buôn bán bình thường, không bị chậm trễ. Nhưng không ngờ Đường Nặc lại trực tiếp từ chối, nói lâu lắm mới đến cuối tuần nên ngủ nướng một bữa.
Thẩm Du Ninh coi như đã hiểu rõ tính cách của Đường Nặc, ngành dịch vụ nào phân chia cuối tuần hay đầu tuần, ai ngủ nướng một bữa Đường Nặc cũng không nói.
Bạn nói đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của cậu ấy, cậu ấy sẽ cân nhắc để bạn nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn nói muốn đi buổi sáng cậu ấy sẽ không hai lời mà đi cùng bạn.
Đến lúc này Thẩm Du Ninh cũng hiểu ban đầu Đường Nặc đắn đo vì điều gì.
Lời mời kia không phù hợp với tình cảnh ban đầu, Đường Nặc cho rằng Thẩm Du Ninh nói đi cùng cậu là vì cậu, nhưng sau khi xác định đối phương là cần sự giúp đỡ của mình, cậu đã nhanh chóng đồng ý.
Rõ ràng nên là người được che chở nhưng lúc nào cũng nghĩ cho người khác, Thẩm Du Ninh vô cùng đau lòng.
2 giờ chiều ngày thứ bảy, Đường Nặc gõ cửa nhà Thẩm Du Ninh.
Khoảnh khắc mở cửa Thẩm Du Ninh có chút hốt hoảng, phảng phất như Đường Nặc không phải là hàng xóm lầu trên mà chính là món quà từ trên trời ban xuống.
Dạo gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, Đường Nặc cũng quấn mình kín mít, áo phao cùng quần thể thao, vừa giữ ấm vừa đáng yêu.
Thẩm Du Ninh phát hiện Đường Nặc mặc rất, đẹp phong cách nào cũng trị được, hay do cậu bạn nhỏ xinh đẹp, dù khoác bao tải cũng xinh?
Nhưng Đường Nặc không thích mặc đồ sặc sỡ, quần áo cậu hầu hết đều là trắng xám đen, trùng hợp hôm nay Thẩm Du Ninh mặc một chiếc áo khoác gió bên trong là hoodie với quần jean, nhìn qua trông cực kỳ xứng đôi.
"Anh Du Ninh, anh có lạnh không?"
Trên đường xuống nhà để xe Đường Nặc lạnh đến mức giậm chân, Thẩm Du Ninh nghe thấy tiếng lộc cộc bên cạnh ánh mắt vô thức dịu đi.
"Anh không sao, chạy mấy bước nhé? Rất nhanh là đến rồi."
"Mùa đông phương Bắc lạnh thật đấy, đây đã là cái áo dày nhất của em rồi đó."
Đường Nặc chân ngắn đi song song Thẩm Du Ninh thì gần như phải chạy bước nhỏ, thỉnh thoảng lại gảy tóc, lo lắng mình không đủ đẹp.
"Bây giờ chưa phải là lạnh nhất đâu, chờ vào tháng giêng, lúc ăn tết ấy, khi đó mới là lạnh." Thẩm Du Ninh nói.
"Em phải mua thêm cái áo lông thôi." Đường Nặc bị gió thổi nheo cả mắt, "Gió ở đây lớn thật."
"Em mới đến thành phố A sao?" Thẩm Du Ninh hỏi.
"Vâng, trước đây em ở thành phố S."
Có lẽ chính Đường Nặc cũng chưa phát hiện lúc cậu ở cùng Thẩm Du Ninh đều sẽ nói nhiều hơn, nếu là với người khác thì chỉ mỗi 'vâng' là xong rồi, còn với Thẩm Du Ninh cậu lại vô thức bổ sung thêm một câu.
"Thành phố S rất tốt, chắc có thể trồng được rất nhiều loại hoa đẹp."
Nói đến hoa Đường Nặc lại nhớ đến chuyện Thẩm Du Ninh muốn mua lan hồ điệp, chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở phương Bắc rất lớn, chỉ cần hơi không để ý chút là có thể khiến hoa bị đông chết, lan hồ điệp khó sống ở mùa đông, cần phải người có kinh nghiệm mới chăm sóc được.
"Dì... trước đây có trồng cây gì chưa?"
"Có trồng, mẹ anh là người làm vườn già dặn, chỉ cần cho bà một chậu cây chất lượng tốt thì không phải lo vấn đề gì nữa."
"Vậy là tốt rồi, dì đã từng trồng cây gì vậy?"
Đường Nặc vừa hỏi vừa ngồi vào ghế phó lái, sống lưng thẳng tắp trông ngoan ơi là ngoan.
"Anh không nhớ rõ, nhưng mà hình như cái gì lan ấy, lá cây rất dài, có thể rũ xuống ban công."
"Không phải là... cỏ lan chi chứ?" Đường Nặc đang kéo đai an toàn, nghe thấy Thẩm Du Ninh nói vậy bàn tay ngừng lại ở giữa không trung.
"Đúng rồi, chính là lan chi." Thẩm Du Ninh tóm được cơ hội lại bắt đầu khen cậu, "Tiểu Nặc thật thạo nghề, chỉ cần nghe miêu tả đã biết là cây gì."
Nhưng lần này được khen Đường Nặc lại không vui vẻ như trước, cậu lén nhìn Thẩm Du Ninh mấy lần, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Thẩm Du Ninh phát hiện không đúng, thử hỏi: "Lan chi với lan hồ điệp độ khó khác nhau lắm sao? Đều là lan, hẳn là không khác lắm đúng không?"
Đường Nặc châm chước tìm từ, lẩm bẩm nói: "Nói thế nào đây, lan hồ điệp không dễ sống, còn lan chi... muốn nó chết cũng khó..."
Thẩm Du Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại không kìm được mà bật cười. Đường Nặc bây giờ quá sống động, lời nói dí dỏm thẳng thắn, vẻ mặt xinh đẹp, còn cả sự thông minh lanh lợi từ trong xương cốt.
Sau khi quen thuộc là như vậy, hình ảnh của Đường Nặc trở nên đa chiều hơn, bây giờ có nhiều vẻ, tương lai còn có càng nhiều vẻ hơn nữa.
–
Thẩm Du Ninh lái xe vào trong ngõ nhỏ, chỗ này có rất nhiều cửa hàng bán hoa cây cảnh phân bố dày đặc, không kém chợ hoa bao nhiêu, chẳng qua mặt tiền đều là các cửa hàng độc lập.
Đầu hẻm có mấy cửa hàng, Đường Nặc bảo Thẩm Du Ninh khoan xuống xe, một mình đi vào nhìn một vòng rồi ra.
"Chất lượng quá kém, không nên mua."
Sau đó lại chuyển sang một cửa hàng không quá bắt mắt, ngay cả biển hiệu cũng không có, chỉ có hai cái lồng chim treo trước cửa, Đường Nặc kêu Thẩm Du Ninh tới, chỉ vào một chậu lan hồ điệp, hỏi ông chủ: "Ông chủ, chậu này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ cửa hàng ngồi ở trong góc, trên tay cầm một cuốn tạp chí, cũng không nhìn Đường Nặc.
"800." Đối phương nói.
Đường Nặc nhìn kỹ chậu hoa, vòng quanh mấy vòng, nghiêm mặt hỏi: "Có thể bớt chút được không?"
Ông chủ chẳng hề để ý liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Không mặc cả."
Khóe mắt ngó thấy Thẩm Du Ninh ông lật tạp chí đẩy mắt kính bổ sung thêm một câu: "Tặng chậu."
"Anh Du Ninh, chúng ta đi thôi." Đường Nặc giả vờ không chút lưu luyến, giống như cố tình nói cho ông chủ nghe, sau lưng lại lén kéo tay áo Thẩm Du Ninh, nhỏ giọng nói, "Hoa ở trong cửa hàng này đều là loại tốt, nhưng giá có hơi cao, chậu lan hồ điệp chúng ta xem kia ít nhất có thể bớt 200, cũng tặng cả chậu."
Tay áo lay lay, trái tim cũng lay lay, Thẩm Du Ninh không khống chế được ánh mắt, tầm mắt dừng lên đầu ngón tay trên cổ tay áo.
"Anh Du Ninh, em đi xem cửa hàng khác, anh đứng canh ở đây, đừng để bị người ta mua."
Thẩm Du Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, ừm một tiếng. Anh vui vẻ nghe Đường Nặc sắp xếp, nhàn nhã dạo quanh trước cửa hàng bán hoa, nhìn mây chọc chim.
Đi chơi cùng người trong lòng, tâm trạng Thẩm Du Ninh cực kỳ tốt, vốn dĩ anh muốn dỗ dành Đường Nặc thế nhưng giờ lại không biết là ai dỗ ai.
Đứng một hồi lâu, cả người đã thấy lạnh rồi mà Đường Nặc vẫn chưa quay lại, Thẩm Du Ninh đang chuẩn bị nhắn tin cho đối phương lại thấy người kia gọi tới.
"Alo? Tiểu Nặc?" Thẩm Du Ninh nghe máy nói.
"Anh Du Ninh, anh... ở chỗ nào..." giọng của cậu nghe có chút hụt hơi, hơn nữa lúc này gió nổi, nghe có chút không rõ ràng.
"Cái gì? Anh nghe không rõ."
"Anh, ở, đâu, đó." Đường Nặc ghé sát microphone gần miệng, nói từng chữ một.
"Anh vẫn ở đây, chỗ cửa hàng bán hoa đó."
"Cửa hàng bán hoa kia... ở nơi nào chứ?"
Thẩm Du Ninh cảm thấy khó hiểu, ngẫm lại những lời đó, anh đoán: "Em lạc đường sao?"
"... Vâng." Đường Nặc nhỏ giọng nói.
"Em đứng yên đó đừng đi đâu, gửi vị trí cho anh, anh đến chỗ em."
"Thôi, để em đến chỗ anh đi, hoa ở chỗ khác không ổn, em đến chỗ anh, chúng ta lại mặc cả thêm với ông chủ."
Tiếng gió trong điện thoại càng lúc càng lớn, Thẩm Du Ninh cảm giác Đường Nặc đang chạy, có bị gió thổi đến nheo mắt không? Có vừa chạy vừa gảy tóc không?
"Cũng được, vậy em gửi định vị chung đi, đừng vội, hoa anh vẫn đang trông đây." Trái tim anh hốt hoảng, bàn tay không nắm điện thoại hơi co lại, Thẩm Du Ninh nhìn con đường Đường Nặc sẽ tới, nhẹ sửa lại cổ áo.
Hai chấm nhỏ màu xanh lam trên màn hình cách nhau một khoảng, anh chăm chú nhìn đường đi của Đường Nặc trên, nhóc con này, sao càng đi càng xa vậy?
"Tiểu Nặc? Em đi đến chỗ anh phải không?"
Hai người vừa cúp máy, lần này là Thẩm Du Ninh gọi cho Đường Nặc.
"Vâng, chỗ này nhiều ngõ thật, em đi vòng vòng sắp xỉu rồi."
Thôi rồi, nếu để cậu bạn nhỏ đi tới đây phỏng chừng đến mai hai người vẫn chưa thấy mặt, Thẩm Du Ninh nói: "Em bật video lên đi."
"Bật video."
"Ừm, bật video, sau đó đi theo lời anh chỉ."
Đường Nặc nghe lời nhanh chóng bật video, mở camera chỉ mất một giây, Thẩm Du Ninh trước tiên nhìn thấy một đôi mắt đẹp, sau đó đường xá, cửa hàng hoa, quan bán đồ ăn sáng.
Thẩm Du Ninh không quen với nơi này nhưng anh rất giỏi trong việc xác định phương hướng, chỉ cần đi qua mấy lần vẫn có thể nhận ra đại khái.
Anh từ xa chỉ dẫn cho Đường Nặc, phát hiện đối phương chẳng phân biệt Đông Tây Nam Bắc mà chỉ biết trước sau, xung quanh.
Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh nhìn cả buổi, thấy hai người loay hoay một trận ông cũng thở dài nói với Thẩm Du Ninh: "Cậu đi đón cậu ta đi, tôi để chậu hoa này cho hai người là được chứ gì."
Chờ khi Đường Nặc mặt đỏ hồng, mắt lấp lánh chạy vào, hơi thở còn chưa ổn định lại, câu đầu tiên nói ra là, "Có thể bớt chút được không."
Ông chủ cửa hàng nhanh chóng nói: "Cậu ra giá đi."
"600."
"Được, tôi gói lại cho cậu."
Lần này đổi thành Đường Nặc trợn tròn mắt, lúc nãy không phải còn cắn chết cũng không cho mặc cả sao, sao giờ lại đồng ý dễ dàng vậy? Nếu làm thế này từ đầu thì cậu đâu cần phải chạy một vòng lớn nữa chứ.
Ông chủ giúp đỡ bỏ hoa vào sau cốp xe, Đường Nặc với Thẩm Du Ninh đứng một bên nhỏ giọng nói chuyện.
"Anh Du Ninh, xin lỗi, em có hơi mù đường."
Đường Nặc lên tiếng trước, cậu cảm thấy mình có chút ngốc, lại làm phiền Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh không để tâm chút nào, nói: "Không sao, này có gì mà phải xin lỗi, đồng nghiệp của anh, cậu nhóc thường đi cùng anh đó, nói với anh một con đường mà đi từ hai hướng ngược lại thì đối với cậu ta mà nói là hai con đường."
Đường Nặc ngập ngừng một lúc, thừa nhận đúng sự thật: "Em cũng... gần như loại đó."
"Thảo nào lần đầu tiên gặp mặt em lại hỏi đường anh."
Nhớ lại lần đầu tiên ngoại trừ sự xấu hổ ngớ ngẩn kia, Thẩm Du Ninh còn nhớ nhất dáng vẻ của Đường Nặc, nhút nhát sợ sệt, bối rối hốt hoảng, không rành thế sự, cảnh giác với mọi thứ. Cậu giống như một con mèo nhỏ gặp phải con người xa lạ, có người nói cậu nhút nhát, có người lại có thể nhìn thấy sự ngây thơ trong đó, đôi mắt hồn nhiên và sự thiện lương chảy xuôi trên nét mặt.
"Vấn đề nhỏ như này, rất đáng yêu." Thẩm Du Ninh nói.
Đường Nặc thẹn thùng nhìn anh cười, cười xong lại nhìn hoa, nói là hoa thì chẳng bằng nói nó là một chậu cây, bây giờ không phải mùa ra hoa của lan hồ điệp, chỉ có lá với cành, trông rất bình thường.
Nhưng sườn mặt Đường Nặc điềm tĩnh, hơi thở đè xuống nhẹ nhàng, dường như những thứ xinh đẹp tương sáng chỉ có một mình cậu là nhìn thấy.
Thẩm Du Ninh không đành lòng quấy rầy khoảnh khắc tốt đẹp này, anh lùi về sau mấy bước, nhìn từ phía xa.
Mua xong hoa, Thẩm Du Ninh nói muốn đi tới ngân hàng bảo Đường Nặc ngồi đợi trong xe.
Cậu hình như có hơi mệt, khẽ ngáp một cái, dựa người vào lưng ghế không còn ngồi ngay ngắn như khi mới đến.
Trong lúc chờ Thẩm Du Ninh làm việc của anh cậu lén chợp mắt một lát, nhưng anh quay lại rất nhanh không để Đường Nặc chờ quá lâu.
"Tiểu Nặc, cầm lấy." Thẩm Du Ninh ngồi vào ghế lại, đưa đồ cho Đường Nặc.
Lồng ngực Đường Nặc nóng lên, cúi đầu nhìn.
Là khoai lang nướng đang tỏa hơi nóng.