Chương 42: Suy nghĩ
Hello Kitty trên bàn không hề động đậy, kim giây yên lặng nhích từng chút một, dường như hô hấp ngừng lại, thời gian cũng đông cứng ở khoảnh khắc này.
"Cái... sao?" Đường Nặc không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Du Ninh, tưởng mình nghe nhầm.
"Em có tính yêu đương không?" Thái độ Thẩm Du Ninh hết sức rõ ràng, mặc dù hỏi có tính không, nhưng lại đóng đinh tình cảm của anh với Đường Nặc.
Đường Nặc sững sờ đứng tại chỗ, từ nhỏ đến lớn dù từng được người ta tỏ tình vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào như bây giờ, cậu không biết phải làm sao, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu thậm chí không có cách nào hình dung nổi tâm tình của mình bây giờ, có mờ mịt, có bối rối, có thỏa mãn, cũng có bất an.
Những cảm xúc này trước nay chưa từng có, trước đây cậu sẽ nói lời cảm ơn rồi bình tĩnh từ chối.
Cậu há miệng nhưng không biết nói gì, lại phát hiện bản thân mình không có cách nào từ chối được.
"Em có tính yêu đương không... Em cần, cần thời gian... suy nghĩ."
"Đương nhiên được." Câu trả lời này đối với Thẩm Du Ninh mà nói đã thỏa mãn lắm rồi, "Em cứ từ từ suy nghĩ, anh có thể chờ."
Thời gian lại lần nữa đứng yên, Đường Nặc bây giờ thậm chí không dám đối mặt với Thẩm Du Ninh, cậu cảm thấy chột dạ, chỉ biết nói ra một đáp án ba phải, rốt cuộc là khiến ai thất vọng?
"Không còn sớm nữa, anh về phòng nghỉ ngơi đây." Thẩm Du Ninh biết nói nhiều cũng vô ích, đúng lúc xuống sân khấu, "Em cũng nên đi nghỉ sớm chút."
"Vâng." Đường Nặc lúc này mới nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, lại lập tức cúi đầu nói, "Anh cũng vậy."
Thẩm Du Ninh cực kỳ thân sĩ đóng cửa phòng lại giúp cậu, khoảnh khắc cánh cửa sắp khép lại, một âm thanh từ kẹt cửa len vào.
"Ngủ ngon, Nặc Nặc."
Đáng tiếc Thẩm Du Ninh không nhìn thấy được, gương mặt phía sau cánh cửa chợt ửng hồng như nắng.
Chờ hết thảy quay về với yên tĩnh, Đường Nặc mới ngồi xuống giường, ôm khung ảnh phát ngốc.
Cậu khẽ vuốt ve dòng chữ An An do Thẩm Du Ninh ký tên bên dưới, lại nhìn về cục bông nhỏ đang ngáy ngủ bên cửa sổ.
Suy nghĩ của cậu trở nên hỗn loạn, nhất thời vẫn không thể rõ ràng, nhưng có hai việc mà cậu rõ nhất, cậu không muốn từ chối Thẩm Du Ninh, cậu cũng không có cách nào hiện tại chấp nhận Thẩm Du Ninh.
Cậu đối với Thẩm Du Ninh hoàn toàn chân thành, không chút giữ lại, nhưng chỉ duy nhất một chuyện...
Chuyện này chính cậu cũng đang trốn tránh, cậu không muốn đối mặt với nó, được chăng hay chớ trì hoãn tạm bợ.
Nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng phán đoán của cậu với Thẩm Du Ninh, cũng không hẳn là Thẩm Du Ninh, chính xác mà nói là ảnh hưởng phán đoán của cậu về mối quan hệ hai người.
Tâm trạng Đường Nặc hiện tại hết sức phức tạp, lời thổ lộ của Thẩm Du Ninh làm trái tim cậu như lơ lửng trên tầng mây, nhưng hiện thực lại như một tảng đá đè ép cậu đến nghẹt thở, cậu như bị xiềng xích trói buộc giữa không trung, nửa vời, không biết làm thế nào cho phải.
May mắn Thẩm Du Ninh không nhìn thấy ngọn đèn phía sau cánh cửa sáng suốt đêm.
Trời vừa tảng sáng, Đường Nặc máy móc bắt đầu một ngày mới.
-
Khi ánh ban mai dần lên Thẩm Du Ninh cũng mơ màng thức giấc.
Anh hôm qua uống rượu nhưng vẫn nhớ hết từng chi tiết mình bày tỏ tình cảm với Đường Nặc, anh nhớ cậu không lập tức đồng ý, mãi một lúc sau cậu mới nói cần thời gian suy nghĩ, thậm chí mỗi một biểu tình của đối phương đều in hằn trong mắt anh, không thể nào xóa bỏ, sau đó anh đã gọi cậu bằng nhũ danh.
Thẩm Du Ninh là người làm gì cũng phải tuần tự, hôm qua tỏ tình không nằm trong kế hoạch của anh, nhưng nói cũng đã nói rồi, hối hận cũng chẳng có nghĩa gì, dù cho Đường Nặc từ chối anh cũng sẽ không từ bỏ tình cảm của mình, huống chi đối phương nói muốn cần thời gian suy nghĩ.
Muốn suy nghĩ đúng thật không có gì bất ngờ, đồng ý ngay mới là chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Du Ninh bình tĩnh chờ đợi một kết quả, đối với anh mà nói ngày hôm nay vẫn là một ngày bình thường.
Nhưng bắt đầu từ buổi sáng, có rất nhiều chuyện lại không giống như cũ.
Gần 8 giờ, Thẩm Du Ninh mơ hồ nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Giờ này?
Anh cẩn thận nghe, sau khi xác nhận không còn âm thanh nào khác mới mở cửa phòng đi ra.
Không có ai.
Di chứng say rượu, nói không chừng chỉ là ảo giác, nhưng Thẩm Du Ninh không ngủ được nữa anh đơn giản vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhưng nửa giờ sau, anh nhận được tin nhắn wechat của Đường Nặc.
Đường Nặc: [Anh Du Ninh, em hôm nay có chút việc, nên đi trước.]
Vậy là anh không nghe lầm, tiếng khóa cửa lúc sáng sớm là vì cậu rời đi, động tác của Đường Nặc rất nhẹ nhàng không đánh động đến Thẩm Du Ninh.
Nếu là ngày thường Thẩm Du Ninh chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tối qua anh mới tỏ tình, hôm sau người ta đã đi trước tránh mặt anh, muốn nói hai chuyện không liên quan đến nhau là không thể, cũng chỉ tự lừa mình dối người.
Nhưng nếu Đường Nặc muốn trốn anh cũng sẽ không không biết tốt xấu đuổi theo, như vậy có khi biến khéo thành vụng, anh tin tưởng Đường Nặc, cậu có thể nghĩ ra được kết quả rõ ràng.
Thẩm Du Ninh nhắn trả lời Đường Nặc một chữ 'được', nhập xóa hồi lâu trên khung chat cuối cùng vẫn thôi không nhắn gì.
Buổi sáng hôm nay anh vẫn không nhận được tin nhắn nào của Đường Nặc, thật ra bình thường cuối tuần bận rộn Đường Nặc cũng không nhắn tin cho anh, nhưng cảm giác hôm nay lại rất khác.
Giữa trưa anh nhắn tin hỏi Đường Nặc có muốn cùng nhau ăn cơm không, Đường Nặc nói bận việc, buổi tối anh làm lẩu, tiền trảm hậu tấu, nhắn wechat nhờ Đường Nặc buổi tối về nhà thì thuận đường mua một ít rau cúc.
Suốt bữa ăn Thẩm Du Ninh quan sát từng động tác một của Đường Nặc, tìm kiếm vấn đề, cuối cùng nhận ra cảm giác không đúng này rốt cục là đến từ đâu.
Đường Nặc rõ ràng đang trốn tránh anh, nhưng lại giả vờ như không có gì hết, cả người lúc nào cũng trong trạng thái luống cuống vô thố.
Dù cho kết quả thế nào Thẩm Du Ninh đều không muốn khiến Đường Nặc phải khó xử, anh không nói đến chuyện hôm qua, nhưng không cách nào có thể làm quan hệ của cả hai về lại như ban đầu.
Rõ ràng là nồi nước lẩu cà chua bơ trứng, hai người lại ăn không chút vị gì.
Ăn tối xong Đường Nặc ngồi chơi với An An ngoài phòng khách một lúc, chưa được nửa tiếng đã nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tình cảnh này, giữ khoảng cách cũng tốt, Thẩm Du Ninh ừ một tiếng, cũng đi vào phòng sách vẽ tranh.
Đường Nặc cần thời gian và không gian, Thẩm Du Ninh đã đồng ý chờ thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Đường Nặc chưa nói kỳ hạn suy nghĩ, anh cũng không hỏi, chờ mãi cũng không phải không được, nhưng thái độ của đối phương không giống như đang suy nghĩ, càng trốn tránh như vậy ngược lại càng thêm nặng nề hơn.
Cậu gần như ngày nào cũng đi làm trước, cố ý tránh giờ đi làm của Thẩm Du Ninh, nếu Thẩm Du Ninh không gọi thì sẽ không về ăn cơm tối, có khi là chuẩn bị nguyên vật liệu cho ngày mai, có khi thì hẹn Nhạc Hạ Hề.
Về đến nhà cũng không đối mặt với Thẩm Du Ninh, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, bầu không khí gượng gạo quá rõ ràng khiến cho tâm trạng An An cũng trở nên không tốt.
Cũng bốn, năm ngày trôi qua rồi, nếu Đường Nặc thật sự suy nghĩ thì bốn, năm ngày không tính là quá lâu. Nhưng Đường Nặc lại luôn tìm đủ loại cớ tránh né Thẩm Du Ninh, vậy nên khoảng thời gian này thật sự quá dài.
Thẩm Du Ninh quyết định phải nói chuyện với Đường Nặc.
"Cái... sao?" Đường Nặc không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Du Ninh, tưởng mình nghe nhầm.
"Em có tính yêu đương không?" Thái độ Thẩm Du Ninh hết sức rõ ràng, mặc dù hỏi có tính không, nhưng lại đóng đinh tình cảm của anh với Đường Nặc.
Đường Nặc sững sờ đứng tại chỗ, từ nhỏ đến lớn dù từng được người ta tỏ tình vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào như bây giờ, cậu không biết phải làm sao, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu thậm chí không có cách nào hình dung nổi tâm tình của mình bây giờ, có mờ mịt, có bối rối, có thỏa mãn, cũng có bất an.
Những cảm xúc này trước nay chưa từng có, trước đây cậu sẽ nói lời cảm ơn rồi bình tĩnh từ chối.
Cậu há miệng nhưng không biết nói gì, lại phát hiện bản thân mình không có cách nào từ chối được.
"Em có tính yêu đương không... Em cần, cần thời gian... suy nghĩ."
"Đương nhiên được." Câu trả lời này đối với Thẩm Du Ninh mà nói đã thỏa mãn lắm rồi, "Em cứ từ từ suy nghĩ, anh có thể chờ."
Thời gian lại lần nữa đứng yên, Đường Nặc bây giờ thậm chí không dám đối mặt với Thẩm Du Ninh, cậu cảm thấy chột dạ, chỉ biết nói ra một đáp án ba phải, rốt cuộc là khiến ai thất vọng?
"Không còn sớm nữa, anh về phòng nghỉ ngơi đây." Thẩm Du Ninh biết nói nhiều cũng vô ích, đúng lúc xuống sân khấu, "Em cũng nên đi nghỉ sớm chút."
"Vâng." Đường Nặc lúc này mới nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, lại lập tức cúi đầu nói, "Anh cũng vậy."
Thẩm Du Ninh cực kỳ thân sĩ đóng cửa phòng lại giúp cậu, khoảnh khắc cánh cửa sắp khép lại, một âm thanh từ kẹt cửa len vào.
"Ngủ ngon, Nặc Nặc."
Đáng tiếc Thẩm Du Ninh không nhìn thấy được, gương mặt phía sau cánh cửa chợt ửng hồng như nắng.
Chờ hết thảy quay về với yên tĩnh, Đường Nặc mới ngồi xuống giường, ôm khung ảnh phát ngốc.
Cậu khẽ vuốt ve dòng chữ An An do Thẩm Du Ninh ký tên bên dưới, lại nhìn về cục bông nhỏ đang ngáy ngủ bên cửa sổ.
Suy nghĩ của cậu trở nên hỗn loạn, nhất thời vẫn không thể rõ ràng, nhưng có hai việc mà cậu rõ nhất, cậu không muốn từ chối Thẩm Du Ninh, cậu cũng không có cách nào hiện tại chấp nhận Thẩm Du Ninh.
Cậu đối với Thẩm Du Ninh hoàn toàn chân thành, không chút giữ lại, nhưng chỉ duy nhất một chuyện...
Chuyện này chính cậu cũng đang trốn tránh, cậu không muốn đối mặt với nó, được chăng hay chớ trì hoãn tạm bợ.
Nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng phán đoán của cậu với Thẩm Du Ninh, cũng không hẳn là Thẩm Du Ninh, chính xác mà nói là ảnh hưởng phán đoán của cậu về mối quan hệ hai người.
Tâm trạng Đường Nặc hiện tại hết sức phức tạp, lời thổ lộ của Thẩm Du Ninh làm trái tim cậu như lơ lửng trên tầng mây, nhưng hiện thực lại như một tảng đá đè ép cậu đến nghẹt thở, cậu như bị xiềng xích trói buộc giữa không trung, nửa vời, không biết làm thế nào cho phải.
May mắn Thẩm Du Ninh không nhìn thấy ngọn đèn phía sau cánh cửa sáng suốt đêm.
Trời vừa tảng sáng, Đường Nặc máy móc bắt đầu một ngày mới.
-
Khi ánh ban mai dần lên Thẩm Du Ninh cũng mơ màng thức giấc.
Anh hôm qua uống rượu nhưng vẫn nhớ hết từng chi tiết mình bày tỏ tình cảm với Đường Nặc, anh nhớ cậu không lập tức đồng ý, mãi một lúc sau cậu mới nói cần thời gian suy nghĩ, thậm chí mỗi một biểu tình của đối phương đều in hằn trong mắt anh, không thể nào xóa bỏ, sau đó anh đã gọi cậu bằng nhũ danh.
Thẩm Du Ninh là người làm gì cũng phải tuần tự, hôm qua tỏ tình không nằm trong kế hoạch của anh, nhưng nói cũng đã nói rồi, hối hận cũng chẳng có nghĩa gì, dù cho Đường Nặc từ chối anh cũng sẽ không từ bỏ tình cảm của mình, huống chi đối phương nói muốn cần thời gian suy nghĩ.
Muốn suy nghĩ đúng thật không có gì bất ngờ, đồng ý ngay mới là chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Du Ninh bình tĩnh chờ đợi một kết quả, đối với anh mà nói ngày hôm nay vẫn là một ngày bình thường.
Nhưng bắt đầu từ buổi sáng, có rất nhiều chuyện lại không giống như cũ.
Gần 8 giờ, Thẩm Du Ninh mơ hồ nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Giờ này?
Anh cẩn thận nghe, sau khi xác nhận không còn âm thanh nào khác mới mở cửa phòng đi ra.
Không có ai.
Di chứng say rượu, nói không chừng chỉ là ảo giác, nhưng Thẩm Du Ninh không ngủ được nữa anh đơn giản vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhưng nửa giờ sau, anh nhận được tin nhắn wechat của Đường Nặc.
Đường Nặc: [Anh Du Ninh, em hôm nay có chút việc, nên đi trước.]
Vậy là anh không nghe lầm, tiếng khóa cửa lúc sáng sớm là vì cậu rời đi, động tác của Đường Nặc rất nhẹ nhàng không đánh động đến Thẩm Du Ninh.
Nếu là ngày thường Thẩm Du Ninh chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tối qua anh mới tỏ tình, hôm sau người ta đã đi trước tránh mặt anh, muốn nói hai chuyện không liên quan đến nhau là không thể, cũng chỉ tự lừa mình dối người.
Nhưng nếu Đường Nặc muốn trốn anh cũng sẽ không không biết tốt xấu đuổi theo, như vậy có khi biến khéo thành vụng, anh tin tưởng Đường Nặc, cậu có thể nghĩ ra được kết quả rõ ràng.
Thẩm Du Ninh nhắn trả lời Đường Nặc một chữ 'được', nhập xóa hồi lâu trên khung chat cuối cùng vẫn thôi không nhắn gì.
Buổi sáng hôm nay anh vẫn không nhận được tin nhắn nào của Đường Nặc, thật ra bình thường cuối tuần bận rộn Đường Nặc cũng không nhắn tin cho anh, nhưng cảm giác hôm nay lại rất khác.
Giữa trưa anh nhắn tin hỏi Đường Nặc có muốn cùng nhau ăn cơm không, Đường Nặc nói bận việc, buổi tối anh làm lẩu, tiền trảm hậu tấu, nhắn wechat nhờ Đường Nặc buổi tối về nhà thì thuận đường mua một ít rau cúc.
Suốt bữa ăn Thẩm Du Ninh quan sát từng động tác một của Đường Nặc, tìm kiếm vấn đề, cuối cùng nhận ra cảm giác không đúng này rốt cục là đến từ đâu.
Đường Nặc rõ ràng đang trốn tránh anh, nhưng lại giả vờ như không có gì hết, cả người lúc nào cũng trong trạng thái luống cuống vô thố.
Dù cho kết quả thế nào Thẩm Du Ninh đều không muốn khiến Đường Nặc phải khó xử, anh không nói đến chuyện hôm qua, nhưng không cách nào có thể làm quan hệ của cả hai về lại như ban đầu.
Rõ ràng là nồi nước lẩu cà chua bơ trứng, hai người lại ăn không chút vị gì.
Ăn tối xong Đường Nặc ngồi chơi với An An ngoài phòng khách một lúc, chưa được nửa tiếng đã nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tình cảnh này, giữ khoảng cách cũng tốt, Thẩm Du Ninh ừ một tiếng, cũng đi vào phòng sách vẽ tranh.
Đường Nặc cần thời gian và không gian, Thẩm Du Ninh đã đồng ý chờ thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Đường Nặc chưa nói kỳ hạn suy nghĩ, anh cũng không hỏi, chờ mãi cũng không phải không được, nhưng thái độ của đối phương không giống như đang suy nghĩ, càng trốn tránh như vậy ngược lại càng thêm nặng nề hơn.
Cậu gần như ngày nào cũng đi làm trước, cố ý tránh giờ đi làm của Thẩm Du Ninh, nếu Thẩm Du Ninh không gọi thì sẽ không về ăn cơm tối, có khi là chuẩn bị nguyên vật liệu cho ngày mai, có khi thì hẹn Nhạc Hạ Hề.
Về đến nhà cũng không đối mặt với Thẩm Du Ninh, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, bầu không khí gượng gạo quá rõ ràng khiến cho tâm trạng An An cũng trở nên không tốt.
Cũng bốn, năm ngày trôi qua rồi, nếu Đường Nặc thật sự suy nghĩ thì bốn, năm ngày không tính là quá lâu. Nhưng Đường Nặc lại luôn tìm đủ loại cớ tránh né Thẩm Du Ninh, vậy nên khoảng thời gian này thật sự quá dài.
Thẩm Du Ninh quyết định phải nói chuyện với Đường Nặc.