Chương 30: Nhật ký giao thừa
"Bị bỏng," Đường Nặc đáp, "Trước kia đi làm thêm không cẩn thận làm đổ đồ uống nóng."
Thẩm Du Ninh gật đầu, chọc chọc cổ cậu nói: "Sau này cẩn thận một chút."
Nhận ra đối phương thật sự không so đo chuyện gói sủi cảo Đường Nặc cũng lớn gan hơn, không chịu yếu thế mà chọc chọc cánh tay Thẩm Du Ninh, bắt chước giọng điệu của anh: "Sau này cẩn thận môt chút."
Nói xong câu đó cả hai người đều bật cười, Đường Nặc tiếp tục gói sủi cảo Thẩm Du Ninh đứng một bên làm trợ thủ cho cậu.
Dưới ánh đèn rực rỡ đêm giao thừa bọn họ cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau nấu sủi cảo, Đường Nặc còn ăn trúng sủi cảo nhân kẹo mà Thẩm Du Ninh lén gói vào, anh nói đây là điềm tốt, năm sau cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc viên mãn.
Trên tivi đang chiếu chương trình xuân vãn, hai người không xem chỉ nghe âm thanh. Giữa những tiếng nhạc ca múa hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc biểu diễn tướng thanh, Đường Nặc ôm An An cười ngã vào sô pha.
Da cậu rất trắng, lúc cười to khiến cả gương mặt đều trở nên hồng phớt, dưới ánh đèn ấm áp gần như có thể thấy lông tơ bé xíu trên má, giống như một quả mật đào mọng nước vừa mới được hái.
Thẩm Du Ninh muốn dẫn cậu đi dạo chợ đêm trên trấn cổ, Đường Nặc trộm lười bế An An che mặt giả bộ không nghe thấy.
Thẩm Du Ninh đi tới kéo cậu, cậu liền làm nũng với người ta, nói mình no ơi là no, có thể chờ xem xong tiết mục này rồi mới đi được không.
"Không sợ trễ pháo hoa?" Thẩm Du Ninh thấy không có biện pháp lại lo cậu bỏ lỡ pháo hoa, chỉ đành phải nhắc nhở để cậu tự quyết định.
"Ai da? Suýt nữa là em quên mất."
Đường Nặc vội vàng bò dậy đi lấy áo khóa, mặc cho An An cái áo lông mới mua mấy hôm trước, dường như cái người vừa làm nũng chơi xấu lúc nãy không phải là mình, cậu lại gần Thẩm Du Ninh nói: "Anh Du Ninh, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta lúc nào đi đây?"
"Đeo khăn quàng cổ với bao tay nữa, chúng ta đi bây giờ luôn."
Màn bắn pháo hoa kéo dài gần 40 phút, Thẩm Du Ninh thỉnh thoảng lại phải trông chừng hai tên nhóc bên cạnh, dù mặc rất dày rồi nhưng vẫn lo cả hai ở ngoài trời lạnh quá lâu sẽ bị cảm.
Kết quả hai tên nhóc kia, tên này còn hưng phấn hơn tên kia, Đường Nặc nhỏ giọng hoan hô An An cũng không kém cạnh mà kêu meo meo. Lúc đóa pháo hoa lớn nhất nổ tung Thẩm Du Ninh nhìn thấy Đường Nặc chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Anh không nỡ đánh vỡ tấm lòng thành của cậu, dù cho bỏ lỡ đóa pháo hoa rực rỡ nhất cũng muốn ghi lại khoảnh khắc hàng mi dày cậu rung rung.
Cậu cầu nguyện rất lâu, có lẽ cầu nguyện cho mẹ trên trời, có lẽ cầu nguyện cho tiệm bánh ngọt, có lẽ không dám mong đợi quá nhiều, nhưng trước sau vẫn không ngừng cố gắng cho một tương lai nhỏ bé.
Có lẽ còn có thêm cả anh? Ở một khoảnh khắc nào đó, khi em đột nhiên nghĩ đến, trong nguyện ước của em, có khi nào, có tên của anh không?
"Cũng không biết có thành hay không..." Đường Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm, bắt gặp ánh mắt Thẩm Du Ninh cậu cong cong mắt cười, sau đó cúi đầu nhìn thấy An An lại vội vàng nhắm mắt lại.
Đại khái chừng năm giây sau cậu lại lần nữa mở mắt, vỗ mông An An, "Xin lỗi, lúc nãy quên nhóc."
Ngay lập tức Thẩm Du Ninh trở nên nhẹ nhõm.
Ánh mắt kia của Đường Nặc có nghĩa là, trong nguyện vọng của cậu, có anh.
***
Hai người về đến khách sạn rất kịp lúc, còn cách bảy, tám phút nữa là đến 0 giờ.
Đường Nặc thay áo quần lại ngồi xuống sô pha xem tivi, dáng vẻ chăm chú chờ đếm ngược, An An cũng rất yên tĩnh, hai chân trước cào cào nút thắt Trung Quốc trước cửa.
Thẩm Du Ninh đã sớm chuẩn bị xong đồ vật, anh lặng yên ngồi xuống cạnh Đường Nặc.
"Năm, bốn, ba..."
MC trong tivi bắt đầu đếm ngược, Đường Nặc cũng đếm theo không thành tiếng, khoảnh khắc đếm đến 'một', Thẩm Du Ninh với Đường Nặc đối mặt nhau, đồng thanh nói: "Chúc mừng năm mới."
"Năm mới hy vọng Tiểu Nặc càng thêm vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý, mọi nguyện vọng đều trở thành hiện thực."
"Hy vọng anh Du Ninh bình an khỏe mạnh, công tác thuận lợi, kiếm được nhiều tiền hơn."
Đường Nặc nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, "Người nhà cũng an khang hạnh phúc."
Thẩm Du Ninh nhẹ giọng nói lời cảm ơn với cậu, lại móc từ trong túi ra một thứ nhét vào lòng bàn tay cậu.
Đường Nặc cúi đầu nhìn.
Là một bao lì xì.
"Năm mới bạn nhỏ nào cũng phải có tiền mừng tuổi, lấy may."
Như để công bằng Thẩm Du Ninh còn bế An An tới, giống như làm ảo thuật móc trong túi ra một cái hộp đỏ, "An An cũng có, xem như ăn khuya, tặng cho An An một cái bánh sữa."
Đường Nặc nhất thời không nói gì, hai bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
"Không nhiều lắm đâu, em cứ yên tâm nhận đi." Thẩm Du Ninh đút cho An An ăn, quay đầu nói với Đường Nặc: "Anh ra ngân hàng rút đấy, toàn tiền mới thôi."
Đường Nặc miết bao lì xì trong tay, không quá dày nhưng cũng không mỏng, cậu biết mình sẽ nhận, nếu không sẽ lãng phí tấm lòng của đối phương.
Chỉ là...
Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhận được lì xì nữa.
Đường Nặc tâm tình rối bời, chóp mũi chua xót, nhưng nhiều hơn cả là lồng ngực ngập tràn ấm áp. Cậu cảm ơn Thẩm Du Ninh, cẩn thận cất bao lì xì vào túi, lại lần nữa cảm ơn.
Cậu vụng về không biết biểu đạt lòng mình thế nào, lời nói cảm ơn khô khan lại sợ đối phương không hiểu hết, đành dùng đối mắt lấp lánh kia nhìn anh, ý đồ dùng phương thức này bộc bạch tâm tình mình.
Nhưng Thẩm Du Ninh không cần, anh đã đọc hiểu hết tâm trạng hiện tại cậu thậm chí cả quá khứ lẫn tương lai đối phương trong đôi mắt ấy.
"Sau này em vẫn có thể nhận rất nhiều phong bao lì xì đỏ."
"Sau này em sẽ có rất nhiều người thương em."
Thẩm Du Ninh gật đầu, chọc chọc cổ cậu nói: "Sau này cẩn thận một chút."
Nhận ra đối phương thật sự không so đo chuyện gói sủi cảo Đường Nặc cũng lớn gan hơn, không chịu yếu thế mà chọc chọc cánh tay Thẩm Du Ninh, bắt chước giọng điệu của anh: "Sau này cẩn thận môt chút."
Nói xong câu đó cả hai người đều bật cười, Đường Nặc tiếp tục gói sủi cảo Thẩm Du Ninh đứng một bên làm trợ thủ cho cậu.
Dưới ánh đèn rực rỡ đêm giao thừa bọn họ cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau nấu sủi cảo, Đường Nặc còn ăn trúng sủi cảo nhân kẹo mà Thẩm Du Ninh lén gói vào, anh nói đây là điềm tốt, năm sau cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc viên mãn.
Trên tivi đang chiếu chương trình xuân vãn, hai người không xem chỉ nghe âm thanh. Giữa những tiếng nhạc ca múa hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc biểu diễn tướng thanh, Đường Nặc ôm An An cười ngã vào sô pha.
Da cậu rất trắng, lúc cười to khiến cả gương mặt đều trở nên hồng phớt, dưới ánh đèn ấm áp gần như có thể thấy lông tơ bé xíu trên má, giống như một quả mật đào mọng nước vừa mới được hái.
Thẩm Du Ninh muốn dẫn cậu đi dạo chợ đêm trên trấn cổ, Đường Nặc trộm lười bế An An che mặt giả bộ không nghe thấy.
Thẩm Du Ninh đi tới kéo cậu, cậu liền làm nũng với người ta, nói mình no ơi là no, có thể chờ xem xong tiết mục này rồi mới đi được không.
"Không sợ trễ pháo hoa?" Thẩm Du Ninh thấy không có biện pháp lại lo cậu bỏ lỡ pháo hoa, chỉ đành phải nhắc nhở để cậu tự quyết định.
"Ai da? Suýt nữa là em quên mất."
Đường Nặc vội vàng bò dậy đi lấy áo khóa, mặc cho An An cái áo lông mới mua mấy hôm trước, dường như cái người vừa làm nũng chơi xấu lúc nãy không phải là mình, cậu lại gần Thẩm Du Ninh nói: "Anh Du Ninh, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta lúc nào đi đây?"
"Đeo khăn quàng cổ với bao tay nữa, chúng ta đi bây giờ luôn."
Màn bắn pháo hoa kéo dài gần 40 phút, Thẩm Du Ninh thỉnh thoảng lại phải trông chừng hai tên nhóc bên cạnh, dù mặc rất dày rồi nhưng vẫn lo cả hai ở ngoài trời lạnh quá lâu sẽ bị cảm.
Kết quả hai tên nhóc kia, tên này còn hưng phấn hơn tên kia, Đường Nặc nhỏ giọng hoan hô An An cũng không kém cạnh mà kêu meo meo. Lúc đóa pháo hoa lớn nhất nổ tung Thẩm Du Ninh nhìn thấy Đường Nặc chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Anh không nỡ đánh vỡ tấm lòng thành của cậu, dù cho bỏ lỡ đóa pháo hoa rực rỡ nhất cũng muốn ghi lại khoảnh khắc hàng mi dày cậu rung rung.
Cậu cầu nguyện rất lâu, có lẽ cầu nguyện cho mẹ trên trời, có lẽ cầu nguyện cho tiệm bánh ngọt, có lẽ không dám mong đợi quá nhiều, nhưng trước sau vẫn không ngừng cố gắng cho một tương lai nhỏ bé.
Có lẽ còn có thêm cả anh? Ở một khoảnh khắc nào đó, khi em đột nhiên nghĩ đến, trong nguyện ước của em, có khi nào, có tên của anh không?
"Cũng không biết có thành hay không..." Đường Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm, bắt gặp ánh mắt Thẩm Du Ninh cậu cong cong mắt cười, sau đó cúi đầu nhìn thấy An An lại vội vàng nhắm mắt lại.
Đại khái chừng năm giây sau cậu lại lần nữa mở mắt, vỗ mông An An, "Xin lỗi, lúc nãy quên nhóc."
Ngay lập tức Thẩm Du Ninh trở nên nhẹ nhõm.
Ánh mắt kia của Đường Nặc có nghĩa là, trong nguyện vọng của cậu, có anh.
***
Hai người về đến khách sạn rất kịp lúc, còn cách bảy, tám phút nữa là đến 0 giờ.
Đường Nặc thay áo quần lại ngồi xuống sô pha xem tivi, dáng vẻ chăm chú chờ đếm ngược, An An cũng rất yên tĩnh, hai chân trước cào cào nút thắt Trung Quốc trước cửa.
Thẩm Du Ninh đã sớm chuẩn bị xong đồ vật, anh lặng yên ngồi xuống cạnh Đường Nặc.
"Năm, bốn, ba..."
MC trong tivi bắt đầu đếm ngược, Đường Nặc cũng đếm theo không thành tiếng, khoảnh khắc đếm đến 'một', Thẩm Du Ninh với Đường Nặc đối mặt nhau, đồng thanh nói: "Chúc mừng năm mới."
"Năm mới hy vọng Tiểu Nặc càng thêm vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý, mọi nguyện vọng đều trở thành hiện thực."
"Hy vọng anh Du Ninh bình an khỏe mạnh, công tác thuận lợi, kiếm được nhiều tiền hơn."
Đường Nặc nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, "Người nhà cũng an khang hạnh phúc."
Thẩm Du Ninh nhẹ giọng nói lời cảm ơn với cậu, lại móc từ trong túi ra một thứ nhét vào lòng bàn tay cậu.
Đường Nặc cúi đầu nhìn.
Là một bao lì xì.
"Năm mới bạn nhỏ nào cũng phải có tiền mừng tuổi, lấy may."
Như để công bằng Thẩm Du Ninh còn bế An An tới, giống như làm ảo thuật móc trong túi ra một cái hộp đỏ, "An An cũng có, xem như ăn khuya, tặng cho An An một cái bánh sữa."
Đường Nặc nhất thời không nói gì, hai bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
"Không nhiều lắm đâu, em cứ yên tâm nhận đi." Thẩm Du Ninh đút cho An An ăn, quay đầu nói với Đường Nặc: "Anh ra ngân hàng rút đấy, toàn tiền mới thôi."
Đường Nặc miết bao lì xì trong tay, không quá dày nhưng cũng không mỏng, cậu biết mình sẽ nhận, nếu không sẽ lãng phí tấm lòng của đối phương.
Chỉ là...
Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhận được lì xì nữa.
Đường Nặc tâm tình rối bời, chóp mũi chua xót, nhưng nhiều hơn cả là lồng ngực ngập tràn ấm áp. Cậu cảm ơn Thẩm Du Ninh, cẩn thận cất bao lì xì vào túi, lại lần nữa cảm ơn.
Cậu vụng về không biết biểu đạt lòng mình thế nào, lời nói cảm ơn khô khan lại sợ đối phương không hiểu hết, đành dùng đối mắt lấp lánh kia nhìn anh, ý đồ dùng phương thức này bộc bạch tâm tình mình.
Nhưng Thẩm Du Ninh không cần, anh đã đọc hiểu hết tâm trạng hiện tại cậu thậm chí cả quá khứ lẫn tương lai đối phương trong đôi mắt ấy.
"Sau này em vẫn có thể nhận rất nhiều phong bao lì xì đỏ."
"Sau này em sẽ có rất nhiều người thương em."