Chương 23: Anh Du Ninh
Thẩm Du Ninh mở miệng như không phát ra thanh âm.
Một lúc lâu sau dưới ánh mắt tha thiết của Đường Nặc anh mới chậm chạp đáp: "Được, nhưng em không cần đưa lên cho anh đâu, anh có thể tới chỗ em lấy."
Đường Nặc gật đầu nói được, Thẩm Du Ninh thầm tự hỏi trong lòng, mèo con đều là như thế này sao, lúc chưa thân thì người sống chớ tới gần, còn một khi đã thân thiết thì sẽ nhiệt tình như vậy sao?
Thẩm Du Ninh sao mà không muốn mỹ nhân nhỏ ngày ngày chạy tới chỗ mình làm việc, anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người trong lòng quan tâm. Nhưng bất hạnh thay anh giờ là chàng đẹp trai độc thân lâu năm bị trên dưới R.A nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu biết được crush của anh thì chưa biết bị trêu chọc thế nào. Anh da dày thịt béo thì không sao, nhưng không muốn một ai đùa cợt Đường Nặc, dù là sau lưng, dù không truyền đến tai cậu cũng đều không được.
"Anh Du Ninh, em ở phòng này phải không?" Đường Nặc bế mèo con xoay vòng, hỏi Thẩm Du Ninh một câu. Bởi vì nhìn bố cục thì đây hẳn là phòng ngủ phụ nhưng trên giường lại có áo quần như thể trước giờ vẫn có người ở đây.
Đúng thật là có hơi trùng hợp, Thẩm Du Ninh mấy ngày gần đây đang mê một bộ phim tài liệu, phòng ngủ phụ có màn hình chiếu, bình thường xem xong thì ngủ ở đây luôn, cho nên anh dứt khoát dọn sang phòng ngủ phụ, đồ ở hai phòng đều gần như bằng nhau, nên nhất thời không phân biệt được đâu là phòng anh hay ở.
Thẩm Du Ninh đột nhiên nhanh trí nói, "Em ở phòng khác, phòng này của anh."
"Nhưng mà phòng kia không phải là phòng ngủ chính sao?"
"Đúng vậy, nhưng dạo gần đây anh tăng ca nhiều eo không tốt lắm, thích ngủ giường cứng hơn, giường ở phòng ngủ chính quá mềm, anh nằm thấy khó chịu." Thẩm Du Ninh dọn dẹp áo quần trên giường, cố ý nói để tạo độ tin cậy, "Đây này, tối hôm qua anh cũng ngủ ở phòng này."
Trọng điểm của Đường Nặc lại chạy lệch ray, cậu vội vàng nói với Thẩm Du Ninh: "Vậy là không được đâu anh Du Ninh, eo khó chịu thì phải đi bệnh viện khám đi, loại bệnh mãn tính này kéo dài càng lâu thì càng nghiêm trọng, lỡ ngày nào đó bệnh tính tái phát sẽ rất khó chịu đó."
"Anh khám qua rồi, bác sĩ nói không sao," Thẩm Du Ninh nghe mà thấy ấm lòng, "Chỉ là bệnh nghề nghiệp, bình thường nghỉ ngơi nhiều chút là ổn."
"Đúng đúng, còn phải rèn luyện thể dục nữa, ăn uống điều độ đừng chỉ lo giảm béo." Đường Nặc liếc mắt nhìn Thẩm Du Ninh một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Đàn ông... vẫn nên cường tráng chút mới tốt."
"..."
Chỉ một ánh mắt kia của Đường Nặc Thẩm Du Ninh đã ngay lập tức hiểu được ý cậu, đúng thật là tự bê đá thả chân mình, anh nhanh chóng vớt vát, "Tiểu Nặc, thật ra anh rất khỏe, eo anh... cũng rất khỏe."
Đường Nặc ừm một tiếng, đề tài này coi như đến đây là kết thúc, Thẩm Du Ninh lại vô cùng mong cậu hỏi nhiều thêm mấy câu, để anh có cơ hội vớt vát cho mình chút mặt mũi.
"Anh Du Ninh, nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước đây." Đường Nặc hôn cục lông trong ngực một cái đột nhiên nói với Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh nghe vậy, giờ phải về? Vốn dĩ định bảo cậu ở lại, anh không muốn cậu chịu khổ trong căn phòng ngủ nhỏ xíu nơi tiệm bánh kem thêm đêm nào nữa.
Anh không bận tâm chuyện giải thích cái eo của mình nữa, Thẩm Du Ninh nghĩ tới cũng tới rồi còn chạy về nhà ngủ là sao.
"Em về... vì có chuyện gì à?" Thẩm Du Ninh ném ra một cành ô liu.
"Không có, nhưng anh Du Ninh không định đi ngủ hả? Khuya rồi mà."
Ồ, hóa ra căn bản không có ý định ở lại, theo ý của Đường Nặc thì cuộc nói chuyện vừa rồi giống như ký hợp đồng miệng với Thẩm Du Ninh, chờ đến khi chính thức chuyển đến cũng phải tuần tự theo lưu trình, không có chuyện vừa mới nói xong là sẽ lập tức ngủ lại được.
"Anh không phải là vì lo lắng nó sao?" Thẩm Du Ninh nhìn cục bông bên chân Đường Nặc, nói: "Em đi rồi, anh sợ một mình anh không gánh nổi nó."
"À à, vậy em ở lại thêm một lát? Chờ dỗ nó ngủ rồi em lại về."
Thôi, vẫn nên nói thẳng thôi, sau khi hiểu Đường Nặc hơn anh phát hiện lúc cần thì thì cứ chơi bóng thẳng, quá quanh co lòng vòng thì Đường Nặc sẽ không hiểu được.
"Tiểu Nặc, em có muốn ngủ lại đây không?" Thẩm Du Ninh nói, "Phòng kia em lúc nào cũng ngủ được, ga giường với chăn gối đều là mới, em có thể ở lại đây, chờ cuối tuần anh giúp em chuyển nhà."
"Hôm nay sao?" Đường Nặc ngạc nhiên nói, "Nhưng em không mang theo cái gì hết, đồ vệ sinh cá nhân đều ở trong tiệm, hôm nay... hình như không tiện lắm."
"Hay anh cùng em về lấy?" Thẩm Du Ninh có biện pháp, "Em cứ thu dọn đơn giản trước, chỗ anh cái gì cũng có đầy đủ, nếu thật sự muốn về lấy cũng được, đằng nào cũng cách rất gần."
Đường Nặc như lọt vào sương mù, cũng chỉ cách nhau có mấy ngày thôi sao anh Du Ninh lại gấp gáp muốn mình ở lại vậy?
"Nửa đêm nó tỉnh lại nếu không thấy em đâu nói không chừng sẽ quấy đấy." Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc nghi ngờ bắt đầu đưa mèo ra làm cớ, "Nhóc con này mới cai sữa mẹ không lâu, lúc chiều tới còn không cho bất cứ ai chạm vào, giờ nó thân với em như vậy, em ở lại với nó đi."
Đường Nặc ban đầu còn lưỡng lự nhưng nghe vậy lại xuôi xuôi, cậu chưa từng ở lại nhà người khác, lúc nãy mới chuẩn bị xong tâm lý sắp tới sẽ trở thành bạn cùng nhà với Thẩm Du Ninh bây giờ lại lập tức nghênh ngang vào nhà, vẫn có chút không quen.
Nhưng đối phương dù sao cũng là Thẩm Du Ninh, độ tiếp nhận của anh với Đường Nặc trước giờ vẫn luôn rất cao, huống chi, nếu hôm nay ngủ lại có phải sẽ được ôm mèo con ngủ hay không?
Đang lúc rối rắm mèo con đột nhiên meo meo một tiếng, sau đó nhìn Đường Nặc bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, còn dùng chân trước cào cào dép lê cậu.
"Có phải nhóc cũng không muốn để Tiểu Nặc đi không?" Thẩm Du Ninh ngồi xổm xuống nói như đang dỗ con nít: "Vậy nhóc xin người ta đi, không chừng Tiểu Nặc sẽ đồng ý đó."
Mèo con như nghe hiểu, lại kêu meo meo mấy tiếng với Đường Nặc, sau đó đi vòng quanh bên chân cậu, thỉnh thoảng lại cọ cọ ống quần đối phương.
Hai cha con kẻ xướng người họa Đường Nặc làm sao có thể đỡ được, cậu vội vàng bế mèo con lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh không đi anh không đi, nhưng anh phải về lấy mấy thứ, nhóc nhớ ngoan, phải nghe lời anh Du Ninh nhé."
Thẩm Du Ninh ngẩn người trong giây lát, nhớ lại, anh Du Ninh, là Đường Nặc dùng lời của mèo con nói.
Chỉ là nhiều hơn một chữ lại khiến trái tim anh như nổi trống, sục sôi.
Mong có một ngày Đường Nặc cũng sẽ gọi anh như vậy.
Một lúc lâu sau dưới ánh mắt tha thiết của Đường Nặc anh mới chậm chạp đáp: "Được, nhưng em không cần đưa lên cho anh đâu, anh có thể tới chỗ em lấy."
Đường Nặc gật đầu nói được, Thẩm Du Ninh thầm tự hỏi trong lòng, mèo con đều là như thế này sao, lúc chưa thân thì người sống chớ tới gần, còn một khi đã thân thiết thì sẽ nhiệt tình như vậy sao?
Thẩm Du Ninh sao mà không muốn mỹ nhân nhỏ ngày ngày chạy tới chỗ mình làm việc, anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người trong lòng quan tâm. Nhưng bất hạnh thay anh giờ là chàng đẹp trai độc thân lâu năm bị trên dưới R.A nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu biết được crush của anh thì chưa biết bị trêu chọc thế nào. Anh da dày thịt béo thì không sao, nhưng không muốn một ai đùa cợt Đường Nặc, dù là sau lưng, dù không truyền đến tai cậu cũng đều không được.
"Anh Du Ninh, em ở phòng này phải không?" Đường Nặc bế mèo con xoay vòng, hỏi Thẩm Du Ninh một câu. Bởi vì nhìn bố cục thì đây hẳn là phòng ngủ phụ nhưng trên giường lại có áo quần như thể trước giờ vẫn có người ở đây.
Đúng thật là có hơi trùng hợp, Thẩm Du Ninh mấy ngày gần đây đang mê một bộ phim tài liệu, phòng ngủ phụ có màn hình chiếu, bình thường xem xong thì ngủ ở đây luôn, cho nên anh dứt khoát dọn sang phòng ngủ phụ, đồ ở hai phòng đều gần như bằng nhau, nên nhất thời không phân biệt được đâu là phòng anh hay ở.
Thẩm Du Ninh đột nhiên nhanh trí nói, "Em ở phòng khác, phòng này của anh."
"Nhưng mà phòng kia không phải là phòng ngủ chính sao?"
"Đúng vậy, nhưng dạo gần đây anh tăng ca nhiều eo không tốt lắm, thích ngủ giường cứng hơn, giường ở phòng ngủ chính quá mềm, anh nằm thấy khó chịu." Thẩm Du Ninh dọn dẹp áo quần trên giường, cố ý nói để tạo độ tin cậy, "Đây này, tối hôm qua anh cũng ngủ ở phòng này."
Trọng điểm của Đường Nặc lại chạy lệch ray, cậu vội vàng nói với Thẩm Du Ninh: "Vậy là không được đâu anh Du Ninh, eo khó chịu thì phải đi bệnh viện khám đi, loại bệnh mãn tính này kéo dài càng lâu thì càng nghiêm trọng, lỡ ngày nào đó bệnh tính tái phát sẽ rất khó chịu đó."
"Anh khám qua rồi, bác sĩ nói không sao," Thẩm Du Ninh nghe mà thấy ấm lòng, "Chỉ là bệnh nghề nghiệp, bình thường nghỉ ngơi nhiều chút là ổn."
"Đúng đúng, còn phải rèn luyện thể dục nữa, ăn uống điều độ đừng chỉ lo giảm béo." Đường Nặc liếc mắt nhìn Thẩm Du Ninh một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Đàn ông... vẫn nên cường tráng chút mới tốt."
"..."
Chỉ một ánh mắt kia của Đường Nặc Thẩm Du Ninh đã ngay lập tức hiểu được ý cậu, đúng thật là tự bê đá thả chân mình, anh nhanh chóng vớt vát, "Tiểu Nặc, thật ra anh rất khỏe, eo anh... cũng rất khỏe."
Đường Nặc ừm một tiếng, đề tài này coi như đến đây là kết thúc, Thẩm Du Ninh lại vô cùng mong cậu hỏi nhiều thêm mấy câu, để anh có cơ hội vớt vát cho mình chút mặt mũi.
"Anh Du Ninh, nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước đây." Đường Nặc hôn cục lông trong ngực một cái đột nhiên nói với Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh nghe vậy, giờ phải về? Vốn dĩ định bảo cậu ở lại, anh không muốn cậu chịu khổ trong căn phòng ngủ nhỏ xíu nơi tiệm bánh kem thêm đêm nào nữa.
Anh không bận tâm chuyện giải thích cái eo của mình nữa, Thẩm Du Ninh nghĩ tới cũng tới rồi còn chạy về nhà ngủ là sao.
"Em về... vì có chuyện gì à?" Thẩm Du Ninh ném ra một cành ô liu.
"Không có, nhưng anh Du Ninh không định đi ngủ hả? Khuya rồi mà."
Ồ, hóa ra căn bản không có ý định ở lại, theo ý của Đường Nặc thì cuộc nói chuyện vừa rồi giống như ký hợp đồng miệng với Thẩm Du Ninh, chờ đến khi chính thức chuyển đến cũng phải tuần tự theo lưu trình, không có chuyện vừa mới nói xong là sẽ lập tức ngủ lại được.
"Anh không phải là vì lo lắng nó sao?" Thẩm Du Ninh nhìn cục bông bên chân Đường Nặc, nói: "Em đi rồi, anh sợ một mình anh không gánh nổi nó."
"À à, vậy em ở lại thêm một lát? Chờ dỗ nó ngủ rồi em lại về."
Thôi, vẫn nên nói thẳng thôi, sau khi hiểu Đường Nặc hơn anh phát hiện lúc cần thì thì cứ chơi bóng thẳng, quá quanh co lòng vòng thì Đường Nặc sẽ không hiểu được.
"Tiểu Nặc, em có muốn ngủ lại đây không?" Thẩm Du Ninh nói, "Phòng kia em lúc nào cũng ngủ được, ga giường với chăn gối đều là mới, em có thể ở lại đây, chờ cuối tuần anh giúp em chuyển nhà."
"Hôm nay sao?" Đường Nặc ngạc nhiên nói, "Nhưng em không mang theo cái gì hết, đồ vệ sinh cá nhân đều ở trong tiệm, hôm nay... hình như không tiện lắm."
"Hay anh cùng em về lấy?" Thẩm Du Ninh có biện pháp, "Em cứ thu dọn đơn giản trước, chỗ anh cái gì cũng có đầy đủ, nếu thật sự muốn về lấy cũng được, đằng nào cũng cách rất gần."
Đường Nặc như lọt vào sương mù, cũng chỉ cách nhau có mấy ngày thôi sao anh Du Ninh lại gấp gáp muốn mình ở lại vậy?
"Nửa đêm nó tỉnh lại nếu không thấy em đâu nói không chừng sẽ quấy đấy." Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc nghi ngờ bắt đầu đưa mèo ra làm cớ, "Nhóc con này mới cai sữa mẹ không lâu, lúc chiều tới còn không cho bất cứ ai chạm vào, giờ nó thân với em như vậy, em ở lại với nó đi."
Đường Nặc ban đầu còn lưỡng lự nhưng nghe vậy lại xuôi xuôi, cậu chưa từng ở lại nhà người khác, lúc nãy mới chuẩn bị xong tâm lý sắp tới sẽ trở thành bạn cùng nhà với Thẩm Du Ninh bây giờ lại lập tức nghênh ngang vào nhà, vẫn có chút không quen.
Nhưng đối phương dù sao cũng là Thẩm Du Ninh, độ tiếp nhận của anh với Đường Nặc trước giờ vẫn luôn rất cao, huống chi, nếu hôm nay ngủ lại có phải sẽ được ôm mèo con ngủ hay không?
Đang lúc rối rắm mèo con đột nhiên meo meo một tiếng, sau đó nhìn Đường Nặc bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, còn dùng chân trước cào cào dép lê cậu.
"Có phải nhóc cũng không muốn để Tiểu Nặc đi không?" Thẩm Du Ninh ngồi xổm xuống nói như đang dỗ con nít: "Vậy nhóc xin người ta đi, không chừng Tiểu Nặc sẽ đồng ý đó."
Mèo con như nghe hiểu, lại kêu meo meo mấy tiếng với Đường Nặc, sau đó đi vòng quanh bên chân cậu, thỉnh thoảng lại cọ cọ ống quần đối phương.
Hai cha con kẻ xướng người họa Đường Nặc làm sao có thể đỡ được, cậu vội vàng bế mèo con lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh không đi anh không đi, nhưng anh phải về lấy mấy thứ, nhóc nhớ ngoan, phải nghe lời anh Du Ninh nhé."
Thẩm Du Ninh ngẩn người trong giây lát, nhớ lại, anh Du Ninh, là Đường Nặc dùng lời của mèo con nói.
Chỉ là nhiều hơn một chữ lại khiến trái tim anh như nổi trống, sục sôi.
Mong có một ngày Đường Nặc cũng sẽ gọi anh như vậy.