Chương 20: Bị bỏng
Vào ngày lễ Giáng Sinh, công ty R.A với tư cách là công ty nước ngoài hiếm khi hào phóng cho nhân viên nghỉ một ngày.
Nhưng Thẩm Du Ninh không ở nhà nghỉ ngơi, mới sáng đã đến văn phòng, không làm gì hết mà ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Trần Tuấn Hào không biết đến từ lúc nào ôm một cái hộp lớn nhìn Thẩm Du Ninh chăm chú hồi lâu, bất lực nói: "Du Ninh, cậu còn được không đấy?"
Thẩm Du Ninh quay đầu nhìn anh phát hiện người đến là Trần Tuấn Hào thì lại xoay mặt đi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu bị cái gì vậy?" Trần Tuấn Hào đi tới trước mặt anh hỏi.
"Thiền." Thẩm Du Ninh tâm lặng như nước.
"Phải không, tôi còn tưởng cậu đang cos hòn vọng phu chứ."
Thẩm Du Ninh cười khẽ một tiếng, liếm môi một cái, khiến Trần Tuấn Hào sởn tóc gáy, "Không phải là... Thành, thành rồi?"
"Còn lâu lắm." Thẩm Du Ninh cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, hất cằm hỏi, "Còn cậu làm cái gì đây?"
"Lấy đồ chuyển phát nhanh, không phải mèo nhà tôi mới đẻ con sao, tôi đặt ít sữa dê."
"Ồ... Nhà cậu nuôi mèo gì vậy?"
"Munchkin."
Quái thật, anh với Thẩm Du Ninh làm đồng nghiệp với nhau cũng được 3-4 năm rồi mà đối phương chưa từng quan tâm nhà anh có nuôi mèo hay không, hôm nay bị cái gì vậy?
"Munchkin màu gì?"
"Màu trắng."
"Màu trắng?" Giọng Thẩm Du Ninh đầy ngạc nhiên, nói tiếp, "Màu trắng không tồi, mèo tốt."
???
Đỉnh đầu Trần Tuấn Hào hiện lên ba dấu chấm hỏi, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Du Ninh, "Du Ninh này, cậu nói thật với tôi, có phải cậu bị ai hạ cổ không?"
'Người hạ cổ' đang bận việc phía sau quầy bar, hôm nay đơn hàng đồ ngọt rất nhiều, phỏng chừng phải làm đến giữa trưa mới xong.
Nhưng Đường Nặc rất vui vẻ, ngay hôm qua cậu đã chia se bí mật với Thẩm Du Ninh, Thẩm Du Ninh thế mà không hề cảm thấy cậu ngây thơ ra vẻ, còn nói rất nhiều lời an ủi cậu.
Cậu cực kỳ vui, hôm nay con hiếm khi mở nhạc trong tiệm.
Mặc dù sáng nay bạn cùng phòng nói với cậu sau này sẽ không thuê chung với nhau được nữa, có lẽ cậu sẽ phải tìm phòng mới nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, bởi vì tối nay Thẩm Du Ninh hẹn sẽ đưa cậu đi ăn tôm hùm đất, cậu tính về sớm một chút thay đồ, nếu dư thời gian nói không chừng còn có thể gội đầu được.
Đường Nặc nghĩ vậy động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn.
Thẩm Du Ninh một tay chống cằm, đôi mắt không chút xê dịch nhìn người dưới lầu, thầm nhớ lại cảm xúc tối quá Đường Nặc bổ nhào vào lòng mình.
Nhanh như vậy, nhẹ như vậy, giống hệt như mèo con dùng đuôi quét anh một cái, anh còn chưa ôm đủ thì cục lông nhỏ đã lại chạy mất.
Nói ra tự anh cũng thấy ngại, bị người ta nhào vào ngực mà anh lại đỏ mặt, hôm nay gặp Đường Nặc lại không kìm được muốn Đường Nặc lại nhào vào ngực mình lần nữa.
Anh bây giờ lúc nào cũng muốn động tay động chân với người ta, nhưng Đường Nặc rõ ràng chưa có ý tứ kia, nếu ỷ vào việc đối phương thân thiết với mình mà ăn đậu hủ người ta thì thật đáng khinh bỉ.
Thẩm Du Ninh không muốn làm ra chuyện đáng khinh vậy cho nên hôm nay cố ý không đến tiệm, một mình dựa cửa hóng gió lạnh bình tĩnh lại.
Trong lúc này em gái ruột gọi điện đến cho anh, hỏi anh tháng này ngày nào thì về nhà.
"Tháng này anh không về, dạo gần đây công việc nhiều, để tháng sau đi."
Thẩm Hinh Ninh nói Hoan Hoan về rồi, rất muốn gặp anh Du Ninh, anh cũng không muốn về thăm người ta sao?
Hoan Hoan là bạn từ nhỏ của anh, cũng là em gái họ của Giang Dực, cô nhóc này tính tình nóng nảy tùy tiện, không giống mẹ mình chút nào mà lại giống mẹ Giang Dực hơn. Tuy nhiên cô nhóc tính cách như này lại đặc biệt thích những chàng trai dịu dàng trưởng thành, hồi nhỏ đã thầm thương trộm nhớ Thẩm Du Ninh, nói như lời Giang Dực thì câu đầu tiên mà Hoan Hoan nói không phải 'mẹ' mà rõ ràng là ba chữ 'Thẩm Du Ninh'.
Mà Thẩm Du Ninh cũng rất mạnh mẽ, lên cấp ba đã trực tiếp comeout, khiến cả nhà gà bay chó sủa, cũng bóp chết tình yêu tiểu học của Hoan Hoan, lúc ấy cô nhóc mới có 8 tuổi.
Sau này cô nhóc trưởng thành rồi cũng không còn tâm tư kia nữa, chỉ xem Thẩm Du Ninh như anh trai ruột, lớn thêm chút nữa, mỗi lần ở cạnh Thẩm Du Ninh, ngoại trừ sự thân thiết tình anh em thì cô nhóc còn có một sự hưng phấn không nói rõ.
Thẩm Du Ninh mấy năm gần đây vẫn luôn một mình, Hoan Hoan thỉnh thoảng không có việc gì lại hỏi thăm anh có người yêu chưa, còn nói mình có một người bạn gay đến tuổi trăng tròn xin đẹp như hoa, cũng bị gia đình thúc giục tìm người yêu.
Hoan Hoan lần này về nước một phần là vì lễ Giáng Sinh, một phần là vì anh trai mình cong rồi, cô thèm muốn anh dâu đã lâu, cuối cùng anh trai cô cũng hoàn thành ước nguyện của cô rồi!
Kết quả Giang Dực bận rộn với thế giới đôi mình cùng Đô Ân Vũ, căn bản không rảnh phát đường cho Hoan Hoan, cô nhóc đáng thương vừa uống trà sửa với Thẩm Hinh Ninh vừa phàn nàn anh trai có người yêu quên em.
"Tớ chỉ muốn nhìn một chút thôi, chỉ nhìn chút thôi còn không được sao?"
"Cậu muốn nhìn cái gì?" Thẩm Hinh Ninh hỏi.
"Nhìn anh dâu."
Thẩm Hinh Ninh nghĩ, tròng mắt xoay chuyển, nói: "Anh dâu tương lai... được không?"
Chuyện của Thẩm Du Ninh bát tự chỉ mới có một nét mà ai ai cũng biết hết rồi, cũng không phải do anh, mà tại quanh anh có quá nhiều công cụ hình người.
Thẩm Hinh Ninh cũng là một công cụ hình người trong số đó, nay thì bảo cô diễn kịch tìm mua lan hồ điệp, mai lại hỏi 'Con trai bằng tuổi em thì thích nhãn hiệu áo khoác nào', đầu óc Thẩm Hinh Ninh cũng nhanh nhạy hệt như anh trai mình, chỉ một lúc đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô không có tâm tư đàm tiếu anh trai mình nhưng chị em tốt muốn nhìn một chút, cũng không làm cái gì khác, chỉ nhìn thôi, cũng được mà, nhỉ?
Cô moi được địa chỉ từ Giang Dưc, sau đó leo lên chiếc Lamborghini mới của Hoan Hoan, phóng thẳng tới Coucher de soleil.
Đường Nặc trưa nay phải làm thêm giờ, vừa mới gắp được mấy đũa mì ăn liền thì hai cô gái đi vào.
Hôm nay tiệm ít khách phần lớn là hàng đặt, hai cô gái kéo tay nhau gọi hai phần bánh kem best seller của quán.
Lúc này Đường Nặc vẫn chưa nhận ra có chuyện gì không ổn, cho đến khi cậu mang bánh kem ra cho hai cô chạm phải ánh mắt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa mới phát hiện, ánh mắt của đối phương... thật sự rất nóng bỏng.
Từ sau chuyện Lý Hồi cậu đã trở nên cảnh giác hơn, cậu cúi đầu khóe mắt lén liếc về bên kia, sao vẫn còn nhìn mình nữa?
Cô gái tóc đuôi ngựa vừa nhìn vừa nói gì đó với cô gái tóc ngắn, Đường Nặc khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, cô gái kia lập tức phấn khích đến nỗi như muốn nuốt cậu luôn
"Hinh Ninh! Cậu trai kia đáng yêu quá đi! Lúc nãy còn nghiêng đầu với tớ nữa chứ! Anh Du Ninh thật có phúc!"
"Cậu xem cậu xem! Cậu ấy còn nhíu mày kia! Trời ạ! Mặt nhỏ quá đi, còn trắng nữa! Giống như búp bê vậy!"
Đường Nặc cầm lấy Đường Nặc bấm số Thẩm Du Ninh, cậu cảm giác hình như mình đang gặp nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm anh Du Ninh giúp.
Thẩm Du Ninh đang ở trong phòng trà nước, nghe thấy Đường Nặc nói có khách kỳ quái thì nhất thời lo lắng làm đổ trà nóng lên cánh tay, anh không để ý vết thương mà ngay lập tức chạy xuống lầu tìm cậu.
"Tiểu Nặc? Không sao chứ?" Thẩm Du Ninh hấp tấp vọt vào trong tiệm, thời tiết ấm 10 độ mà chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng.
"Em không sao..." Đường Nặc cũng chạy tới trước mặt Thẩm Du Ninh, núp ở trước người anh trộm nhìn về phía hai cô gái ngồi cách đó không xa.
"Hinh Ninh?"
"Anh?"
Hai anh em trăm miệng một lời, hai khuôn mặt có nét hao hao nhìn nhau im lặng.
"Sao anh lại tới đây?" Thẩm Hinh Ninh đáng phủ đầu.
"Câu này không phải là anh nên hỏi sao, sao em lại tới đây?" Thẩm Du Ninh không cam lòng yếu thế.
Nếu chỉ một mình Thẩm Hinh Ninh thì Thẩm Du Ninh còn tạm tin là em gái mình thèm đồ ngọt, nhưng hiện tại còn có cả Hoan Hoan, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.
Đường Nặc còn đang đứng ở đây, Thẩm Du Ninh không dám nói gì chỉ đành lấp lửng: "Em dẫn Hoan Hoan tới... nhìn một chút..."
Không hổ là anh em ruột, Thẩm Hinh Ninh vừa mới dứt lời Thẩm Du Ninh đã hiểu ngay, anh thở dài nói với Hoan Hoan: "Sao không đi tới chỗ anh của em nhìn?"
"Anh em không cho em xem."
"Còn anh thì cho em xem chắc?"
"Anh không phải... còn chưa là cái kia sao."
Không thể nói nữa, nói thêm nữa là lộ mất, cũng may Đường Nặc nghe không hiểu chữ nào, nhìn hai cô gái lại nhìn Thẩm Du Ninh, nắm lấy góc áo Thẩm Du Ninh lắc lắc, lo lắng gọi anh một tiếng, "Anh Du Ninh..."
Thẩm Du Ninh nhướng mày với hai cô gái, ý bảo hai người đừng nói gì lung tung, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Nặc, dáng vẻ dịu dàng kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Đây là em gái ruột của anh, Thẩm Hinh Ninh, còn đây là em họ Giang Dực, Hoan Hoan."
Thẩm Du Ninh kéo Đường Nặc lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Hai cô ấy có lẽ tới đây tìm anh nhưng lại không nói với anh cho nên anh không báo trước với em được. HOan Hoan... tính tình cô ấy có hơi thô lỗ nhưng tuyệt đối không hề có ác ý, em đừng sợ."
Đường Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lại nghe Thẩm Du Ninh hỏi: "Có bận lắm không, buổi trưa em ăn gì?"
"Ăn mì gói!" Đường Nặc còn chưa trả lời thì Hoan Hoan phía sau đã gào lên, "Anh Du Ninh anh không săn sóc gì cả, để người ta phải ăn mì gói."
"Không phải, anh Du Ninh tối nay còn dẫn tôi đi ăn tôm hùm đất đó." Đường Nặc lập tức phản bác, cũng không nghĩ tại sao mình ăn mì gói thì đối phương lại không săn sóc, phản xạ trước tiên là bảo vệ danh dự của Thẩm Du Ninh đã.
"Thật sự ăn mì gói?" Mặc dù giọng nói dịu dàng nhưng cẩn thận nghe vẫn thấy được sự oán trách nho nhỏ bên trong, Thẩm Du Ninh giống như đang dạy dỗ một đứa trả nhưng lại không nỡ mắng, hỏi cậu: "Sao lại ăn cái đó?"
"Không phải anh nói muốn dẫn em đi ăn đồ ngon sao, hơn nữa buổi trưa em cũng không đói lắm, nên em ăn qua loa một chút..."
Đường Nặc không cảm thấy Thẩm Du Ninh quan tâm minh như vậy thì có gì không ổn, ngược lại cậu biết mình đuối lý, giải thích xong thì giấu hai tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng thẳng người.
"Đồ không dinh dưỡng thì nên ít ăn thôi," Thẩm Du Ninh thấy cậu nghe lời như vậy cũng không nỡ nói gì thêm nữa, "Để anh lấy cơm cho em."
"Không cần đâu, anh Du Ninh, em thật sự không đói," Đường Nặc không phải khách sáo với Thẩm Du Ninh, sức ăn của cậu không lớn, hơn nữa bây giờ vẫn chưa làm xong.
Thẩm Du Ninh chuẩn bị đẩy cửa kính ra Đường Nặc nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, khoảnh khắc cổ tay bị chạm vào Thẩm Du Ninh vô thức shh một tiếng.
"Ai da! Anh Du Ninh! Cánh tay của anh sao vậy!" Hoan Hoan lúc nãy đã thấy tay áo sơ mi của Thẩm Du Ninh ướt một mảng lớn.
Thẩm Hinh Ninh nhận ra có chút không đúng cô nhanh chóng giữ Thẩm Du Ninh lại kéo tay áo lên, nhìn thấy làn da cánh tay mấy người đều ngây người.
Làn da cánh tay gần như đỏ ửng hết, chỗ nghiêm trọng còn phỏng bọt nước, có đến ba bốn bọt nước to đùng.
"Trước lúc đi ra ngoài không cẩn thận bị bỏng, không sao đâu." Thẩm Du Ninh chủ động giải thích.
"Cái này cái này... cái này mà kêu là không sao? Sẽ sẽ không bị cắt tay chứ?" Thẩm Hinh Ninh sợ sắp khóc, túm lấy Hoan Hoan nói gọi 120.
Hoan Hoan lại rất bình tĩnh trong trường hợp khẩn cấp này cô vẫn còn có thể phát hiện ra điểm mù.
"Trước lúc ra ngoài? Anh Du Ninh, sao lúc ra ngoài anh lại bị bỏng? Có chuyện gì làm anh vội vàng như vậy chứ?"
"Không phải là... bởi vì vội vàng đến đây chứ!"
Nhưng Thẩm Du Ninh không ở nhà nghỉ ngơi, mới sáng đã đến văn phòng, không làm gì hết mà ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Trần Tuấn Hào không biết đến từ lúc nào ôm một cái hộp lớn nhìn Thẩm Du Ninh chăm chú hồi lâu, bất lực nói: "Du Ninh, cậu còn được không đấy?"
Thẩm Du Ninh quay đầu nhìn anh phát hiện người đến là Trần Tuấn Hào thì lại xoay mặt đi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu bị cái gì vậy?" Trần Tuấn Hào đi tới trước mặt anh hỏi.
"Thiền." Thẩm Du Ninh tâm lặng như nước.
"Phải không, tôi còn tưởng cậu đang cos hòn vọng phu chứ."
Thẩm Du Ninh cười khẽ một tiếng, liếm môi một cái, khiến Trần Tuấn Hào sởn tóc gáy, "Không phải là... Thành, thành rồi?"
"Còn lâu lắm." Thẩm Du Ninh cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, hất cằm hỏi, "Còn cậu làm cái gì đây?"
"Lấy đồ chuyển phát nhanh, không phải mèo nhà tôi mới đẻ con sao, tôi đặt ít sữa dê."
"Ồ... Nhà cậu nuôi mèo gì vậy?"
"Munchkin."
Quái thật, anh với Thẩm Du Ninh làm đồng nghiệp với nhau cũng được 3-4 năm rồi mà đối phương chưa từng quan tâm nhà anh có nuôi mèo hay không, hôm nay bị cái gì vậy?
"Munchkin màu gì?"
"Màu trắng."
"Màu trắng?" Giọng Thẩm Du Ninh đầy ngạc nhiên, nói tiếp, "Màu trắng không tồi, mèo tốt."
???
Đỉnh đầu Trần Tuấn Hào hiện lên ba dấu chấm hỏi, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Du Ninh, "Du Ninh này, cậu nói thật với tôi, có phải cậu bị ai hạ cổ không?"
'Người hạ cổ' đang bận việc phía sau quầy bar, hôm nay đơn hàng đồ ngọt rất nhiều, phỏng chừng phải làm đến giữa trưa mới xong.
Nhưng Đường Nặc rất vui vẻ, ngay hôm qua cậu đã chia se bí mật với Thẩm Du Ninh, Thẩm Du Ninh thế mà không hề cảm thấy cậu ngây thơ ra vẻ, còn nói rất nhiều lời an ủi cậu.
Cậu cực kỳ vui, hôm nay con hiếm khi mở nhạc trong tiệm.
Mặc dù sáng nay bạn cùng phòng nói với cậu sau này sẽ không thuê chung với nhau được nữa, có lẽ cậu sẽ phải tìm phòng mới nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, bởi vì tối nay Thẩm Du Ninh hẹn sẽ đưa cậu đi ăn tôm hùm đất, cậu tính về sớm một chút thay đồ, nếu dư thời gian nói không chừng còn có thể gội đầu được.
Đường Nặc nghĩ vậy động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn.
Thẩm Du Ninh một tay chống cằm, đôi mắt không chút xê dịch nhìn người dưới lầu, thầm nhớ lại cảm xúc tối quá Đường Nặc bổ nhào vào lòng mình.
Nhanh như vậy, nhẹ như vậy, giống hệt như mèo con dùng đuôi quét anh một cái, anh còn chưa ôm đủ thì cục lông nhỏ đã lại chạy mất.
Nói ra tự anh cũng thấy ngại, bị người ta nhào vào ngực mà anh lại đỏ mặt, hôm nay gặp Đường Nặc lại không kìm được muốn Đường Nặc lại nhào vào ngực mình lần nữa.
Anh bây giờ lúc nào cũng muốn động tay động chân với người ta, nhưng Đường Nặc rõ ràng chưa có ý tứ kia, nếu ỷ vào việc đối phương thân thiết với mình mà ăn đậu hủ người ta thì thật đáng khinh bỉ.
Thẩm Du Ninh không muốn làm ra chuyện đáng khinh vậy cho nên hôm nay cố ý không đến tiệm, một mình dựa cửa hóng gió lạnh bình tĩnh lại.
Trong lúc này em gái ruột gọi điện đến cho anh, hỏi anh tháng này ngày nào thì về nhà.
"Tháng này anh không về, dạo gần đây công việc nhiều, để tháng sau đi."
Thẩm Hinh Ninh nói Hoan Hoan về rồi, rất muốn gặp anh Du Ninh, anh cũng không muốn về thăm người ta sao?
Hoan Hoan là bạn từ nhỏ của anh, cũng là em gái họ của Giang Dực, cô nhóc này tính tình nóng nảy tùy tiện, không giống mẹ mình chút nào mà lại giống mẹ Giang Dực hơn. Tuy nhiên cô nhóc tính cách như này lại đặc biệt thích những chàng trai dịu dàng trưởng thành, hồi nhỏ đã thầm thương trộm nhớ Thẩm Du Ninh, nói như lời Giang Dực thì câu đầu tiên mà Hoan Hoan nói không phải 'mẹ' mà rõ ràng là ba chữ 'Thẩm Du Ninh'.
Mà Thẩm Du Ninh cũng rất mạnh mẽ, lên cấp ba đã trực tiếp comeout, khiến cả nhà gà bay chó sủa, cũng bóp chết tình yêu tiểu học của Hoan Hoan, lúc ấy cô nhóc mới có 8 tuổi.
Sau này cô nhóc trưởng thành rồi cũng không còn tâm tư kia nữa, chỉ xem Thẩm Du Ninh như anh trai ruột, lớn thêm chút nữa, mỗi lần ở cạnh Thẩm Du Ninh, ngoại trừ sự thân thiết tình anh em thì cô nhóc còn có một sự hưng phấn không nói rõ.
Thẩm Du Ninh mấy năm gần đây vẫn luôn một mình, Hoan Hoan thỉnh thoảng không có việc gì lại hỏi thăm anh có người yêu chưa, còn nói mình có một người bạn gay đến tuổi trăng tròn xin đẹp như hoa, cũng bị gia đình thúc giục tìm người yêu.
Hoan Hoan lần này về nước một phần là vì lễ Giáng Sinh, một phần là vì anh trai mình cong rồi, cô thèm muốn anh dâu đã lâu, cuối cùng anh trai cô cũng hoàn thành ước nguyện của cô rồi!
Kết quả Giang Dực bận rộn với thế giới đôi mình cùng Đô Ân Vũ, căn bản không rảnh phát đường cho Hoan Hoan, cô nhóc đáng thương vừa uống trà sửa với Thẩm Hinh Ninh vừa phàn nàn anh trai có người yêu quên em.
"Tớ chỉ muốn nhìn một chút thôi, chỉ nhìn chút thôi còn không được sao?"
"Cậu muốn nhìn cái gì?" Thẩm Hinh Ninh hỏi.
"Nhìn anh dâu."
Thẩm Hinh Ninh nghĩ, tròng mắt xoay chuyển, nói: "Anh dâu tương lai... được không?"
Chuyện của Thẩm Du Ninh bát tự chỉ mới có một nét mà ai ai cũng biết hết rồi, cũng không phải do anh, mà tại quanh anh có quá nhiều công cụ hình người.
Thẩm Hinh Ninh cũng là một công cụ hình người trong số đó, nay thì bảo cô diễn kịch tìm mua lan hồ điệp, mai lại hỏi 'Con trai bằng tuổi em thì thích nhãn hiệu áo khoác nào', đầu óc Thẩm Hinh Ninh cũng nhanh nhạy hệt như anh trai mình, chỉ một lúc đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô không có tâm tư đàm tiếu anh trai mình nhưng chị em tốt muốn nhìn một chút, cũng không làm cái gì khác, chỉ nhìn thôi, cũng được mà, nhỉ?
Cô moi được địa chỉ từ Giang Dưc, sau đó leo lên chiếc Lamborghini mới của Hoan Hoan, phóng thẳng tới Coucher de soleil.
Đường Nặc trưa nay phải làm thêm giờ, vừa mới gắp được mấy đũa mì ăn liền thì hai cô gái đi vào.
Hôm nay tiệm ít khách phần lớn là hàng đặt, hai cô gái kéo tay nhau gọi hai phần bánh kem best seller của quán.
Lúc này Đường Nặc vẫn chưa nhận ra có chuyện gì không ổn, cho đến khi cậu mang bánh kem ra cho hai cô chạm phải ánh mắt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa mới phát hiện, ánh mắt của đối phương... thật sự rất nóng bỏng.
Từ sau chuyện Lý Hồi cậu đã trở nên cảnh giác hơn, cậu cúi đầu khóe mắt lén liếc về bên kia, sao vẫn còn nhìn mình nữa?
Cô gái tóc đuôi ngựa vừa nhìn vừa nói gì đó với cô gái tóc ngắn, Đường Nặc khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, cô gái kia lập tức phấn khích đến nỗi như muốn nuốt cậu luôn
"Hinh Ninh! Cậu trai kia đáng yêu quá đi! Lúc nãy còn nghiêng đầu với tớ nữa chứ! Anh Du Ninh thật có phúc!"
"Cậu xem cậu xem! Cậu ấy còn nhíu mày kia! Trời ạ! Mặt nhỏ quá đi, còn trắng nữa! Giống như búp bê vậy!"
Đường Nặc cầm lấy Đường Nặc bấm số Thẩm Du Ninh, cậu cảm giác hình như mình đang gặp nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm anh Du Ninh giúp.
Thẩm Du Ninh đang ở trong phòng trà nước, nghe thấy Đường Nặc nói có khách kỳ quái thì nhất thời lo lắng làm đổ trà nóng lên cánh tay, anh không để ý vết thương mà ngay lập tức chạy xuống lầu tìm cậu.
"Tiểu Nặc? Không sao chứ?" Thẩm Du Ninh hấp tấp vọt vào trong tiệm, thời tiết ấm 10 độ mà chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng.
"Em không sao..." Đường Nặc cũng chạy tới trước mặt Thẩm Du Ninh, núp ở trước người anh trộm nhìn về phía hai cô gái ngồi cách đó không xa.
"Hinh Ninh?"
"Anh?"
Hai anh em trăm miệng một lời, hai khuôn mặt có nét hao hao nhìn nhau im lặng.
"Sao anh lại tới đây?" Thẩm Hinh Ninh đáng phủ đầu.
"Câu này không phải là anh nên hỏi sao, sao em lại tới đây?" Thẩm Du Ninh không cam lòng yếu thế.
Nếu chỉ một mình Thẩm Hinh Ninh thì Thẩm Du Ninh còn tạm tin là em gái mình thèm đồ ngọt, nhưng hiện tại còn có cả Hoan Hoan, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.
Đường Nặc còn đang đứng ở đây, Thẩm Du Ninh không dám nói gì chỉ đành lấp lửng: "Em dẫn Hoan Hoan tới... nhìn một chút..."
Không hổ là anh em ruột, Thẩm Hinh Ninh vừa mới dứt lời Thẩm Du Ninh đã hiểu ngay, anh thở dài nói với Hoan Hoan: "Sao không đi tới chỗ anh của em nhìn?"
"Anh em không cho em xem."
"Còn anh thì cho em xem chắc?"
"Anh không phải... còn chưa là cái kia sao."
Không thể nói nữa, nói thêm nữa là lộ mất, cũng may Đường Nặc nghe không hiểu chữ nào, nhìn hai cô gái lại nhìn Thẩm Du Ninh, nắm lấy góc áo Thẩm Du Ninh lắc lắc, lo lắng gọi anh một tiếng, "Anh Du Ninh..."
Thẩm Du Ninh nhướng mày với hai cô gái, ý bảo hai người đừng nói gì lung tung, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Nặc, dáng vẻ dịu dàng kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Đây là em gái ruột của anh, Thẩm Hinh Ninh, còn đây là em họ Giang Dực, Hoan Hoan."
Thẩm Du Ninh kéo Đường Nặc lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Hai cô ấy có lẽ tới đây tìm anh nhưng lại không nói với anh cho nên anh không báo trước với em được. HOan Hoan... tính tình cô ấy có hơi thô lỗ nhưng tuyệt đối không hề có ác ý, em đừng sợ."
Đường Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lại nghe Thẩm Du Ninh hỏi: "Có bận lắm không, buổi trưa em ăn gì?"
"Ăn mì gói!" Đường Nặc còn chưa trả lời thì Hoan Hoan phía sau đã gào lên, "Anh Du Ninh anh không săn sóc gì cả, để người ta phải ăn mì gói."
"Không phải, anh Du Ninh tối nay còn dẫn tôi đi ăn tôm hùm đất đó." Đường Nặc lập tức phản bác, cũng không nghĩ tại sao mình ăn mì gói thì đối phương lại không săn sóc, phản xạ trước tiên là bảo vệ danh dự của Thẩm Du Ninh đã.
"Thật sự ăn mì gói?" Mặc dù giọng nói dịu dàng nhưng cẩn thận nghe vẫn thấy được sự oán trách nho nhỏ bên trong, Thẩm Du Ninh giống như đang dạy dỗ một đứa trả nhưng lại không nỡ mắng, hỏi cậu: "Sao lại ăn cái đó?"
"Không phải anh nói muốn dẫn em đi ăn đồ ngon sao, hơn nữa buổi trưa em cũng không đói lắm, nên em ăn qua loa một chút..."
Đường Nặc không cảm thấy Thẩm Du Ninh quan tâm minh như vậy thì có gì không ổn, ngược lại cậu biết mình đuối lý, giải thích xong thì giấu hai tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng thẳng người.
"Đồ không dinh dưỡng thì nên ít ăn thôi," Thẩm Du Ninh thấy cậu nghe lời như vậy cũng không nỡ nói gì thêm nữa, "Để anh lấy cơm cho em."
"Không cần đâu, anh Du Ninh, em thật sự không đói," Đường Nặc không phải khách sáo với Thẩm Du Ninh, sức ăn của cậu không lớn, hơn nữa bây giờ vẫn chưa làm xong.
Thẩm Du Ninh chuẩn bị đẩy cửa kính ra Đường Nặc nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, khoảnh khắc cổ tay bị chạm vào Thẩm Du Ninh vô thức shh một tiếng.
"Ai da! Anh Du Ninh! Cánh tay của anh sao vậy!" Hoan Hoan lúc nãy đã thấy tay áo sơ mi của Thẩm Du Ninh ướt một mảng lớn.
Thẩm Hinh Ninh nhận ra có chút không đúng cô nhanh chóng giữ Thẩm Du Ninh lại kéo tay áo lên, nhìn thấy làn da cánh tay mấy người đều ngây người.
Làn da cánh tay gần như đỏ ửng hết, chỗ nghiêm trọng còn phỏng bọt nước, có đến ba bốn bọt nước to đùng.
"Trước lúc đi ra ngoài không cẩn thận bị bỏng, không sao đâu." Thẩm Du Ninh chủ động giải thích.
"Cái này cái này... cái này mà kêu là không sao? Sẽ sẽ không bị cắt tay chứ?" Thẩm Hinh Ninh sợ sắp khóc, túm lấy Hoan Hoan nói gọi 120.
Hoan Hoan lại rất bình tĩnh trong trường hợp khẩn cấp này cô vẫn còn có thể phát hiện ra điểm mù.
"Trước lúc ra ngoài? Anh Du Ninh, sao lúc ra ngoài anh lại bị bỏng? Có chuyện gì làm anh vội vàng như vậy chứ?"
"Không phải là... bởi vì vội vàng đến đây chứ!"