Chương 1
01
Ngày đầu tiên tái sinh thành bạch cốt tinh, ta bị mình dọa cho ngất ngay tại chỗ.
Hôm sau vừa tỉnh dậy đã bị một lão đạo sĩ già túm cổ.
Lão nghiêm túc nhìn ta:
"Ta có thể tặng ngươi một bộ da mỹ nhân, bảo vệ ngươi cả đời không phải lo ăn mặc.”
"Đổi lại ngươi giúp ta làm một việc.”
"Việc gì?"
"Câu dẫn đệ tử Tô Chính Thanh của ta, nhưng không được để hắn phá giới.”
"...?"
"Sau đó gi ế t hắn, nhưng không được để hắn ch ế t.”
"...?"
Ta thành thật nói: "Mấy chuyện này ta không biết làm."
Lão đạo sĩ vuốt râu, thần bí nói: “Ta cố tình tìm ngươi vì ngươi không biết.”
“…Nhưng tại sao phải là Bạch Cốt Tinh?”
"Lũ hồ ly phong lưu lại giảo hoạt, còn đám xà tinh thì quá ác độc.”
À, hiểu rồi. Do ta vừa ngốc vừa dễ khống chế chứ gì.
02
Mười sáu tuổi là cái tuổi ngây ngô chưa trải sự đời.
Tâm hắn quá thiện, cứ như vậy ắt không thể tu thành đại đạo.
Lại trọng tình trọng nghĩa, cũng không được.
"Ta tính một quẻ, mệnh của hắn có một kiếp nạn.”
"Chỉ hy vọng sau khi trải qua kiếp nạn đó, hắn vẫn giữ được tấm lòng lương thiện như thuở ban đầu.”
Hiểu hiểu, là giờ bảo ta dạy cho hắn một bài học chứ gì.
Nhưng mà dạy sao ta?
03
Ngày thứ ba sau khi tái sinh thành bạch cốt tinh, ta nhìn chính mình trong gương, tự cảm thấy vì bộ da xinh đẹp này, dù không biết làm cũng phải làm.
Ta mân mê chiếc vòng nhỏ trên tay, khẽ hỏi: "Lão đạo sĩ, khi nào đệ tử Tô Chính Thanh của ông mới xuống núi vậy? Mặt trời sắp lặn tới nơi rồi."
Âm thanh người bên cạnh vang lên: “Hắn xuống rồi.”
Cùng với giọng nói của lão, ta nhìn thấy một bóng người phía xa xa.
Trên lưng hắn đeo một thanh kiếm, mặc bộ đạo bào trắng tinh, cả người toát ra khí chất thanh lãnh.
"Lỡ hắn gi ết ta thì sao?"
"......Sẽ không đâu."
Ta vẫn không khỏi lo lắng: “Ông nghĩ hắn có thích bộ da này không?”
Lão đạo sĩ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Bạch Như Ý, sao ngươi để tâm đến ngoại hình quá vậy?"
... Ban đầu chọn ta, không phải là do ông nhìn ra được ta muốn có một bộ da xinh đẹp sao?
Ta lẩm bẩm: “Đâu phải mỗi ta chú trọng, ai mà chả chú trọng. Người hay ma đều yêu thích cái đẹp, có gì sai sao?”
Đạo sĩ già chỉ thở dài một tiếng.
04
Trong lúc ta đang do dự không biết nên bắt chuyện với Tô Chính Thanh thế nào thì hắn đã lên tiếng trước:
"Bạch Như Ý?"
"Ừm."
Trong khi ta đang dò xét hắn, hắn cũng trầm ngâm đánh giá ta, sau đó hắn dời mắt đi trước, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa xa cách:
"Sư phụ đã nói với ta rồi."
Ủa nói gì? Sao ta không biết gì hết trơn. Lão xếp cho ta cái kịch bản nào rồi à?
"Đi thôi."
"... À, được."
Khuôn mặt Tô Chính Thanh trắng như thoa phấn, bộ da này của hắn thật sự đẹp xuất sắc.
Trên đường hắn ân cần chăm sóc ta, dáng người hắn nghiêm nghị, bước song song cùng ta đi về phía trước.
05
Lão đạo sĩ nói: “Để hắn xử lý ba vụ án. Vụ đầu tiên là người đàn ông mang thai tám tháng.”
Ta bàng hoàng: “Đàn ông làm sao mang thai được?”
"Không biết."
“…Liệu ta có gây rắc rối cho hắn không? Ta còn chẳng biết dùng pháp thuật nào cả.”
Lão đạo sĩ lại thở dài: "Ngươi còn chưa làm sao đã nghĩ mình gây rắc rối?"
Song còn chưa kịp trả lời, ta đã phải vội vàng kéo tay áo xuống.
Là Tô Chính Thanh, hắn tới đưa cho ta một chiếc chuông nhỏ.
Ta hỏi: "Đây là?"
Tô Chính Thanh đáp:
"Trong thôn này có rất nhiều yêu quái, nếu ngươi đụng phải thì rung chuông.”
06
Ta rung chuông như điên.
Sao bảo rung chuông gọi Tô Chính Thanh tới?
Thế quái nào càng rung yêu quái hiện hình lẹ hơn vậy.
Con nhện tinh nửa người nửa nhện híp mắt cười rộ lên:
"Ui chao, trần đời này ta chưa gặp con bạch cốt tinh nào nhát gan như ngươi.”
"..."
"Bộ da đẹp phết đấy, ngươi lấy nó ở đâu vậy?"
"..."
Ta kẹt cứng ngắc trong lớp mạng nhện của nàng ta, chuông trong tay bị ném rơi trên đất.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi tà khí, mùi không được thơm cho lắm, cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi rồi vậy.
Ta cố gắng hít thở: "Ngươi bắt ta làm gì? Yêu quái với nhau.” Chúng ta có thể chung sống hòa thuận mà.
Nhện tinh vẫn miệt mài phun tơ, dệt cái mạng nhện mới:
“Nếu không bắt ngươi, tên đạo sĩ kia làm sao có thể rơi vào bẫy?”
Nàng ta đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức không còn kiên nhẫn, nóng nảy cầm chuông lên lắc mạnh: “Cái chuông nát này của ngươi có tác dụng không đấy?”
Xương cốt ta sắp gãy tới nơi rồi: “Ta cũng thấy không ổn, hay bây giờ ngươi tạm thời cho ta xuống trước được không?”
Thấy ta chẳng có tí công kích nào, nàng ta vô cùng tốt bụng thả cho ta xuống.
Ta nằm liệt trên tấm mạng của nàng ta, xoa xoa cổ tay mình.
“…Tại sao người đàn ông kia lại có thai?”
Nhện tinh cười nhạo: "Hắn ta ăn thịt con gái mình xong thì điên khùng cầu xin ta cho con bé đó sống lại."
“Vậy sao hắn lại…”
“Trên đời chẳng phải có câu “Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!” hay sao? Mà đau khổ nhất hẳn là đồng loại tàn sát ăn thịt lẫn nhau.”
(Cổ nhân quan niệm thiên hạ hưng thì bách tính khổ, thiên hạ vọng bách tính càng lầm than. Câu này có từ thời tam quốc, có lẽ tác giả lấy bối cảnh chiến tranh, nạn đói, đói đến mức phải ăn con mình ý. Bản dịch lấy từ nguồn: thivien. net)
Ta phủi phủi tơ nhện trên chân mình:
“Vậy cái thứ trong bụng hắn ta…”
"Là ác hồn của con gái hắn."
Ta ngước mắt, hướng lên trên: “Nghe được chưa, Tô Chính Thanh?”
07
Yêu tinh nhện mới chỉ kịp phóng ánh mắt lạnh lẽo của mình tới thì Tô Chính Thanh đã nhanh như cắt mà lao đến túm lấy cổ áo ta, kéo ta ra khỏi mạng nhện.
"Thất lễ."
Hắn ta thấp giọng nói một câu, sau đó ôm lấy eo ta, nhảy lên không trung.
Ta túm chặt đạo bào trắng trước ngực hắn, nhắm chặt hai mắt.
“Giờ đi tìm ác hồn kia à?”
"Ừ"
Ta chợt nhớ ra: “Còn cái chuông của ta…”
Giọng hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn, tựa như vài phần lạnh lẽo trước đây đã bị gió cuốn đi bớt.
"Cái đó không được tốt lắm. Hôm khác cho cô cái tốt hơn.”
"Cảm ơn."
08
Mỗi lần nhìn thấy Tô Chính Thanh thi triển thuật pháp, ta đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Úm ba la xì bùa.
Sáng lấp la lấp lánh.
Bụng người đàn ông kia dần dần xẹp xuống, hắn ta đau đớn la hét, cuối cùng chỉ hỏi:
“Con bé có tha thứ cho ta không?”
Tô Chính Thanh không trả lời, liếc hắn một cái, nhận lấy túi tiền xoay người bước về phía ta.
Lúc bốn mắt chạm nhau, hình như khuôn mặt bình tĩnh ngàn năm như một của hắn ta hơi ửng đỏ.
"Ngươi lợi hại quá đi!"
Đôi mắt hắn hơi nheo nheo lại, giơ tay đưa một cái chuông mới cho ta.
"Cái này có thể dùng để đưa tin."
Lại thêm một cái vòng nữa?
09
"Lão đạo sĩ, đạo mà Tô Chính Thanh đang tu chính là giúp đỡ thiên hạ à?"
"Gần gần thế.". Đọc ????ệ? ha?, ???? cập ?ga? + ?R???RU ???.V? +
“…Cho nên, vai trò của ta là giúp hắn nhận ra cái gì nên giúp, cái gì không nên giúp, phải không?”
"Có thể nói vậy.
Ngày đầu tiên tái sinh thành bạch cốt tinh, ta bị mình dọa cho ngất ngay tại chỗ.
Hôm sau vừa tỉnh dậy đã bị một lão đạo sĩ già túm cổ.
Lão nghiêm túc nhìn ta:
"Ta có thể tặng ngươi một bộ da mỹ nhân, bảo vệ ngươi cả đời không phải lo ăn mặc.”
"Đổi lại ngươi giúp ta làm một việc.”
"Việc gì?"
"Câu dẫn đệ tử Tô Chính Thanh của ta, nhưng không được để hắn phá giới.”
"...?"
"Sau đó gi ế t hắn, nhưng không được để hắn ch ế t.”
"...?"
Ta thành thật nói: "Mấy chuyện này ta không biết làm."
Lão đạo sĩ vuốt râu, thần bí nói: “Ta cố tình tìm ngươi vì ngươi không biết.”
“…Nhưng tại sao phải là Bạch Cốt Tinh?”
"Lũ hồ ly phong lưu lại giảo hoạt, còn đám xà tinh thì quá ác độc.”
À, hiểu rồi. Do ta vừa ngốc vừa dễ khống chế chứ gì.
02
Mười sáu tuổi là cái tuổi ngây ngô chưa trải sự đời.
Tâm hắn quá thiện, cứ như vậy ắt không thể tu thành đại đạo.
Lại trọng tình trọng nghĩa, cũng không được.
"Ta tính một quẻ, mệnh của hắn có một kiếp nạn.”
"Chỉ hy vọng sau khi trải qua kiếp nạn đó, hắn vẫn giữ được tấm lòng lương thiện như thuở ban đầu.”
Hiểu hiểu, là giờ bảo ta dạy cho hắn một bài học chứ gì.
Nhưng mà dạy sao ta?
03
Ngày thứ ba sau khi tái sinh thành bạch cốt tinh, ta nhìn chính mình trong gương, tự cảm thấy vì bộ da xinh đẹp này, dù không biết làm cũng phải làm.
Ta mân mê chiếc vòng nhỏ trên tay, khẽ hỏi: "Lão đạo sĩ, khi nào đệ tử Tô Chính Thanh của ông mới xuống núi vậy? Mặt trời sắp lặn tới nơi rồi."
Âm thanh người bên cạnh vang lên: “Hắn xuống rồi.”
Cùng với giọng nói của lão, ta nhìn thấy một bóng người phía xa xa.
Trên lưng hắn đeo một thanh kiếm, mặc bộ đạo bào trắng tinh, cả người toát ra khí chất thanh lãnh.
"Lỡ hắn gi ết ta thì sao?"
"......Sẽ không đâu."
Ta vẫn không khỏi lo lắng: “Ông nghĩ hắn có thích bộ da này không?”
Lão đạo sĩ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Bạch Như Ý, sao ngươi để tâm đến ngoại hình quá vậy?"
... Ban đầu chọn ta, không phải là do ông nhìn ra được ta muốn có một bộ da xinh đẹp sao?
Ta lẩm bẩm: “Đâu phải mỗi ta chú trọng, ai mà chả chú trọng. Người hay ma đều yêu thích cái đẹp, có gì sai sao?”
Đạo sĩ già chỉ thở dài một tiếng.
04
Trong lúc ta đang do dự không biết nên bắt chuyện với Tô Chính Thanh thế nào thì hắn đã lên tiếng trước:
"Bạch Như Ý?"
"Ừm."
Trong khi ta đang dò xét hắn, hắn cũng trầm ngâm đánh giá ta, sau đó hắn dời mắt đi trước, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa xa cách:
"Sư phụ đã nói với ta rồi."
Ủa nói gì? Sao ta không biết gì hết trơn. Lão xếp cho ta cái kịch bản nào rồi à?
"Đi thôi."
"... À, được."
Khuôn mặt Tô Chính Thanh trắng như thoa phấn, bộ da này của hắn thật sự đẹp xuất sắc.
Trên đường hắn ân cần chăm sóc ta, dáng người hắn nghiêm nghị, bước song song cùng ta đi về phía trước.
05
Lão đạo sĩ nói: “Để hắn xử lý ba vụ án. Vụ đầu tiên là người đàn ông mang thai tám tháng.”
Ta bàng hoàng: “Đàn ông làm sao mang thai được?”
"Không biết."
“…Liệu ta có gây rắc rối cho hắn không? Ta còn chẳng biết dùng pháp thuật nào cả.”
Lão đạo sĩ lại thở dài: "Ngươi còn chưa làm sao đã nghĩ mình gây rắc rối?"
Song còn chưa kịp trả lời, ta đã phải vội vàng kéo tay áo xuống.
Là Tô Chính Thanh, hắn tới đưa cho ta một chiếc chuông nhỏ.
Ta hỏi: "Đây là?"
Tô Chính Thanh đáp:
"Trong thôn này có rất nhiều yêu quái, nếu ngươi đụng phải thì rung chuông.”
06
Ta rung chuông như điên.
Sao bảo rung chuông gọi Tô Chính Thanh tới?
Thế quái nào càng rung yêu quái hiện hình lẹ hơn vậy.
Con nhện tinh nửa người nửa nhện híp mắt cười rộ lên:
"Ui chao, trần đời này ta chưa gặp con bạch cốt tinh nào nhát gan như ngươi.”
"..."
"Bộ da đẹp phết đấy, ngươi lấy nó ở đâu vậy?"
"..."
Ta kẹt cứng ngắc trong lớp mạng nhện của nàng ta, chuông trong tay bị ném rơi trên đất.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi tà khí, mùi không được thơm cho lắm, cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi rồi vậy.
Ta cố gắng hít thở: "Ngươi bắt ta làm gì? Yêu quái với nhau.” Chúng ta có thể chung sống hòa thuận mà.
Nhện tinh vẫn miệt mài phun tơ, dệt cái mạng nhện mới:
“Nếu không bắt ngươi, tên đạo sĩ kia làm sao có thể rơi vào bẫy?”
Nàng ta đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức không còn kiên nhẫn, nóng nảy cầm chuông lên lắc mạnh: “Cái chuông nát này của ngươi có tác dụng không đấy?”
Xương cốt ta sắp gãy tới nơi rồi: “Ta cũng thấy không ổn, hay bây giờ ngươi tạm thời cho ta xuống trước được không?”
Thấy ta chẳng có tí công kích nào, nàng ta vô cùng tốt bụng thả cho ta xuống.
Ta nằm liệt trên tấm mạng của nàng ta, xoa xoa cổ tay mình.
“…Tại sao người đàn ông kia lại có thai?”
Nhện tinh cười nhạo: "Hắn ta ăn thịt con gái mình xong thì điên khùng cầu xin ta cho con bé đó sống lại."
“Vậy sao hắn lại…”
“Trên đời chẳng phải có câu “Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!” hay sao? Mà đau khổ nhất hẳn là đồng loại tàn sát ăn thịt lẫn nhau.”
(Cổ nhân quan niệm thiên hạ hưng thì bách tính khổ, thiên hạ vọng bách tính càng lầm than. Câu này có từ thời tam quốc, có lẽ tác giả lấy bối cảnh chiến tranh, nạn đói, đói đến mức phải ăn con mình ý. Bản dịch lấy từ nguồn: thivien. net)
Ta phủi phủi tơ nhện trên chân mình:
“Vậy cái thứ trong bụng hắn ta…”
"Là ác hồn của con gái hắn."
Ta ngước mắt, hướng lên trên: “Nghe được chưa, Tô Chính Thanh?”
07
Yêu tinh nhện mới chỉ kịp phóng ánh mắt lạnh lẽo của mình tới thì Tô Chính Thanh đã nhanh như cắt mà lao đến túm lấy cổ áo ta, kéo ta ra khỏi mạng nhện.
"Thất lễ."
Hắn ta thấp giọng nói một câu, sau đó ôm lấy eo ta, nhảy lên không trung.
Ta túm chặt đạo bào trắng trước ngực hắn, nhắm chặt hai mắt.
“Giờ đi tìm ác hồn kia à?”
"Ừ"
Ta chợt nhớ ra: “Còn cái chuông của ta…”
Giọng hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn, tựa như vài phần lạnh lẽo trước đây đã bị gió cuốn đi bớt.
"Cái đó không được tốt lắm. Hôm khác cho cô cái tốt hơn.”
"Cảm ơn."
08
Mỗi lần nhìn thấy Tô Chính Thanh thi triển thuật pháp, ta đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Úm ba la xì bùa.
Sáng lấp la lấp lánh.
Bụng người đàn ông kia dần dần xẹp xuống, hắn ta đau đớn la hét, cuối cùng chỉ hỏi:
“Con bé có tha thứ cho ta không?”
Tô Chính Thanh không trả lời, liếc hắn một cái, nhận lấy túi tiền xoay người bước về phía ta.
Lúc bốn mắt chạm nhau, hình như khuôn mặt bình tĩnh ngàn năm như một của hắn ta hơi ửng đỏ.
"Ngươi lợi hại quá đi!"
Đôi mắt hắn hơi nheo nheo lại, giơ tay đưa một cái chuông mới cho ta.
"Cái này có thể dùng để đưa tin."
Lại thêm một cái vòng nữa?
09
"Lão đạo sĩ, đạo mà Tô Chính Thanh đang tu chính là giúp đỡ thiên hạ à?"
"Gần gần thế.". Đọc ????ệ? ha?, ???? cập ?ga? + ?R???RU ???.V? +
“…Cho nên, vai trò của ta là giúp hắn nhận ra cái gì nên giúp, cái gì không nên giúp, phải không?”
"Có thể nói vậy.